Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1243: Cất tiếng buồn đau 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thư Vũ cũng chìm vào trầm ngâm cả nửa ngày, vị đại thần Khánh Quốc nàynhư chợt già đi chỉ trong nháy mắt. Một lúc sau, ông khàn giọng nói: ""TiểuPhạm đại nhân đã tới gặp, hơn nữa lão phu cũng đã biết, không thể coi nhưngươi chưa từng tới được.""Sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi.""Lão phu chỉ tò mò, tuy Phạm Thượng thư bị quản thúc tại phủ, ngài vẫncó nhiều bằng hữu nhưng trong triều, sao lại lựa chọn lão phu chứ không tìmđến người khác, ví dụ như Trần viện trưởng, ví dụ như Đại hoàng tử?"" Đôi mắtThư Vũ lấp lánh một luồng hào quang khiến người ta cảm thấy thoải mái, ôngmỉm cười hỏi.Phạm Nhàn cũng mỉm cười đáp: ""Vũ lực chỉ là biện pháp cuối cùng để giảiquyết mọi việc. Khi mọi thứ tới hồi kết, vẫn phải dùng đến võ lực. Nhưng trướckhi hành động, Khánh Quốc cần bàn luận một chút về đạo lý.""Y thản nhiên nói: ""Lý do ta chọn ngài lên nói lý thay bệ hạ, chính vì ngài làngười đọc sách.""Cuối cùng Phạm Nhàn nói: ""Ta không phải là người đọc sách đơn thuần,nhưng ta biết người đọc sách thực sự sẽ ra sao, như thầy của ngài Trang MặcHàn tiên sinh - người đọc sách có xương, ta muốn mượn xương của tiên sinhdùng một lát.""๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn thành trắng xóa, một màu trắng như tuyết. Giống như có trận tuyếtlạnh thấu xương đổ xuống vào tháng chín, bông tuyết bay lả tả khắp nơi, từhoàng thành đến ngõ phố, nhà dân. Không phải tuyết thật, chỉ là vải trắng, giấytrắng, đèn trắng, phướn trắng, đèn lồng trắng.Khắp nơi đều là màu trắng xóa, màu trắng sự thanh khiết. Mọi người nénnỗi buồn và nước mắt trong lòng, sợ làm xáo trộn ngày buồn thảm nhất KhánhQuốc trong hai mươi năm qua.Tin tức Hoàng đế băng hà chung quy cũng không thể che giấu mãi được,nhất là khi tin đồn càng lúc lan rộng. Thái hậu nhanh chóng quyết định, khôngchờ chờ quân đội từ Đại Đông sơn đón di hài bệ hạ về, cũng không đợi điều trathêm, đã công bố tin buồn chấn động thiên hạ này.Dân chúng kinh đô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi có tin tức chính thức từtriều đình, khi thấy đèn lồng trắng treo khắp góc thành, trong lòng họ vẫn cựckỳ chấn động. Thường khi mất đi ai đó, người ta mới nhớ đến những điều tốtđẹp về họ. Bất kể tính cách thực sự của Hoàng đế Khánh Quốc ra sao, trong hơnhai mươi năm trị vì, con dân Khánh Quốc đã trải qua thời kỳ hạnh phúc nhấtlịch sử.Vì thế, đêm ấy kinh đô đầy tiếng thổn thức.Hoàng đế mắc bệnh qua đời trên đỉnh Đại Đông sơn, đó là chân tướng màgiới quyền quý Khánh Quốc muốn công bố dân chúng. Còn sự thật thực sự rasao, có lẽ phải vài năm sau mới dần tiết lộ, như dòng thác đổ vào lòng dânKhánh Quốc. Những kẻ quyền quý sẽ một lần nữa lợi dụng nỗi đau của con dânKhánh Quốc để mưu đồ lợi riêng cho mình.Vẫn chưa tới ngày Khánh Quốc phát tang, kinh đô đã biến thành vùng đấtmàu trắng xoá. Nhưng có lẽ Thượng thư bộ Lễ và Chính khanh Hồng Lư Tự đãtử nạn cùng Hoàng đế trên đỉnh Đại Đông sơn xa xôi, nên các nghi lễ luôn có vẻkhông trôi chảy, giống như khúc ca tang lễ buồn bã bị cắt đứt giữa chừng.Chính cái không trôi chảy đó đã khiến các đại thần đang đau buồn trongcung càng lo sợ, bất an. Tuy những năm gần đây Hoàng đế không có động tháiquá đột ngột, vẫn luôn trầm lặng, nhưng người đã khuất vẫn là Khánh Đế, lànòng cốt tinh thần của Khánh Quốc!Khi đã quen với nỗi buồn, mọi người bắt đầu cảm thấy có gì đó phi lý. Nămxưa Hoàng đế tài ba xuất chúng cỡ nào, ấp ủ hoài bão thống nhất thiên hạ, saocó thể biến mất một cách lặng lẽ như vậy? Không phải không thể chấp nhậnHoàng đế bệ hạ đã ra đi, mà bất cứ ai cũng khó lòng tiếp thu phương thức ra điquá đỗi kỳ lạ này.Phương thức ra đi quá tĩnh lặng, khiến mọi người rùng mình.Khi người thống trị lặng lẽ từ trần, Khánh Quốc sẽ đối diện với điều gì?Là sụp đổ sau những biến động? Hay kế thừa vững vàng rồi tắm lửa táisinh?Người vì kinh hãi mà tìm kiếm ổn định. Tất cả đổ dồn ánh mắt về ngai vàngtrong Thái Cực điện, hy vọng sẽ có một vị Hoàng tử nhanh chóng đặt môngngồi lên cái ghế đó, ổn định tình hình triều chính Khánh Quốc.Rõ ràng Thái tử là lựa chọn số một, cho dù xét về danh phận, mối quan hệvới Thái hậu hay quan điểm của các đại thần, theo lẽ thường, Thái tử sẽ kế vị.Nhưng mọi người đều biết, mục đích chính Hoàng đế đi Đại Đông sơn lần nàylà phế truất Thái tử...Có người đã hiểu ra điều gì đó nhưng không dám nói ra. Những đại thần vàocung khóc tang, từ xa trông thấy Thái tử nghẹn ngào bên áo quan, trong lòngtràn ngập cảm giác lạnh lẽo và khiếp sợ, như thể họ lại nhìn thấy một vị Hoàngđế bệ hạ khi còn trẻ tuổi, cũng từng khóc lóc bên quan tài rồi tái sinh.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thư Vũ cũng chìm vào trầm ngâm cả nửa ngày, vị đại thần Khánh Quốc nàynhư chợt già đi chỉ trong nháy mắt. Một lúc sau, ông khàn giọng nói: ""TiểuPhạm đại nhân đã tới gặp, hơn nữa lão phu cũng đã biết, không thể coi nhưngươi chưa từng tới được.""Sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi.""Lão phu chỉ tò mò, tuy Phạm Thượng thư bị quản thúc tại phủ, ngài vẫncó nhiều bằng hữu nhưng trong triều, sao lại lựa chọn lão phu chứ không tìmđến người khác, ví dụ như Trần viện trưởng, ví dụ như Đại hoàng tử?"" Đôi mắtThư Vũ lấp lánh một luồng hào quang khiến người ta cảm thấy thoải mái, ôngmỉm cười hỏi.Phạm Nhàn cũng mỉm cười đáp: ""Vũ lực chỉ là biện pháp cuối cùng để giảiquyết mọi việc. Khi mọi thứ tới hồi kết, vẫn phải dùng đến võ lực. Nhưng trướckhi hành động, Khánh Quốc cần bàn luận một chút về đạo lý.""Y thản nhiên nói: ""Lý do ta chọn ngài lên nói lý thay bệ hạ, chính vì ngài làngười đọc sách.""Cuối cùng Phạm Nhàn nói: ""Ta không phải là người đọc sách đơn thuần,nhưng ta biết người đọc sách thực sự sẽ ra sao, như thầy của ngài Trang MặcHàn tiên sinh - người đọc sách có xương, ta muốn mượn xương của tiên sinhdùng một lát.""๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn thành trắng xóa, một màu trắng như tuyết. Giống như có trận tuyếtlạnh thấu xương đổ xuống vào tháng chín, bông tuyết bay lả tả khắp nơi, từhoàng thành đến ngõ phố, nhà dân. Không phải tuyết thật, chỉ là vải trắng, giấytrắng, đèn trắng, phướn trắng, đèn lồng trắng.Khắp nơi đều là màu trắng xóa, màu trắng sự thanh khiết. Mọi người nénnỗi buồn và nước mắt trong lòng, sợ làm xáo trộn ngày buồn thảm nhất KhánhQuốc trong hai mươi năm qua.Tin tức Hoàng đế băng hà chung quy cũng không thể che giấu mãi được,nhất là khi tin đồn càng lúc lan rộng. Thái hậu nhanh chóng quyết định, khôngchờ chờ quân đội từ Đại Đông sơn đón di hài bệ hạ về, cũng không đợi điều trathêm, đã công bố tin buồn chấn động thiên hạ này.Dân chúng kinh đô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi có tin tức chính thức từtriều đình, khi thấy đèn lồng trắng treo khắp góc thành, trong lòng họ vẫn cựckỳ chấn động. Thường khi mất đi ai đó, người ta mới nhớ đến những điều tốtđẹp về họ. Bất kể tính cách thực sự của Hoàng đế Khánh Quốc ra sao, trong hơnhai mươi năm trị vì, con dân Khánh Quốc đã trải qua thời kỳ hạnh phúc nhấtlịch sử.Vì thế, đêm ấy kinh đô đầy tiếng thổn thức.Hoàng đế mắc bệnh qua đời trên đỉnh Đại Đông sơn, đó là chân tướng màgiới quyền quý Khánh Quốc muốn công bố dân chúng. Còn sự thật thực sự rasao, có lẽ phải vài năm sau mới dần tiết lộ, như dòng thác đổ vào lòng dânKhánh Quốc. Những kẻ quyền quý sẽ một lần nữa lợi dụng nỗi đau của con dânKhánh Quốc để mưu đồ lợi riêng cho mình.Vẫn chưa tới ngày Khánh Quốc phát tang, kinh đô đã biến thành vùng đấtmàu trắng xoá. Nhưng có lẽ Thượng thư bộ Lễ và Chính khanh Hồng Lư Tự đãtử nạn cùng Hoàng đế trên đỉnh Đại Đông sơn xa xôi, nên các nghi lễ luôn có vẻkhông trôi chảy, giống như khúc ca tang lễ buồn bã bị cắt đứt giữa chừng.Chính cái không trôi chảy đó đã khiến các đại thần đang đau buồn trongcung càng lo sợ, bất an. Tuy những năm gần đây Hoàng đế không có động tháiquá đột ngột, vẫn luôn trầm lặng, nhưng người đã khuất vẫn là Khánh Đế, lànòng cốt tinh thần của Khánh Quốc!Khi đã quen với nỗi buồn, mọi người bắt đầu cảm thấy có gì đó phi lý. Nămxưa Hoàng đế tài ba xuất chúng cỡ nào, ấp ủ hoài bão thống nhất thiên hạ, saocó thể biến mất một cách lặng lẽ như vậy? Không phải không thể chấp nhậnHoàng đế bệ hạ đã ra đi, mà bất cứ ai cũng khó lòng tiếp thu phương thức ra điquá đỗi kỳ lạ này.Phương thức ra đi quá tĩnh lặng, khiến mọi người rùng mình.Khi người thống trị lặng lẽ từ trần, Khánh Quốc sẽ đối diện với điều gì?Là sụp đổ sau những biến động? Hay kế thừa vững vàng rồi tắm lửa táisinh?Người vì kinh hãi mà tìm kiếm ổn định. Tất cả đổ dồn ánh mắt về ngai vàngtrong Thái Cực điện, hy vọng sẽ có một vị Hoàng tử nhanh chóng đặt môngngồi lên cái ghế đó, ổn định tình hình triều chính Khánh Quốc.Rõ ràng Thái tử là lựa chọn số một, cho dù xét về danh phận, mối quan hệvới Thái hậu hay quan điểm của các đại thần, theo lẽ thường, Thái tử sẽ kế vị.Nhưng mọi người đều biết, mục đích chính Hoàng đế đi Đại Đông sơn lần nàylà phế truất Thái tử...Có người đã hiểu ra điều gì đó nhưng không dám nói ra. Những đại thần vàocung khóc tang, từ xa trông thấy Thái tử nghẹn ngào bên áo quan, trong lòngtràn ngập cảm giác lạnh lẽo và khiếp sợ, như thể họ lại nhìn thấy một vị Hoàngđế bệ hạ khi còn trẻ tuổi, cũng từng khóc lóc bên quan tài rồi tái sinh.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thư Vũ cũng chìm vào trầm ngâm cả nửa ngày, vị đại thần Khánh Quốc nàynhư chợt già đi chỉ trong nháy mắt. Một lúc sau, ông khàn giọng nói: ""TiểuPhạm đại nhân đã tới gặp, hơn nữa lão phu cũng đã biết, không thể coi nhưngươi chưa từng tới được.""Sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi.""Lão phu chỉ tò mò, tuy Phạm Thượng thư bị quản thúc tại phủ, ngài vẫncó nhiều bằng hữu nhưng trong triều, sao lại lựa chọn lão phu chứ không tìmđến người khác, ví dụ như Trần viện trưởng, ví dụ như Đại hoàng tử?"" Đôi mắtThư Vũ lấp lánh một luồng hào quang khiến người ta cảm thấy thoải mái, ôngmỉm cười hỏi.Phạm Nhàn cũng mỉm cười đáp: ""Vũ lực chỉ là biện pháp cuối cùng để giảiquyết mọi việc. Khi mọi thứ tới hồi kết, vẫn phải dùng đến võ lực. Nhưng trướckhi hành động, Khánh Quốc cần bàn luận một chút về đạo lý.""Y thản nhiên nói: ""Lý do ta chọn ngài lên nói lý thay bệ hạ, chính vì ngài làngười đọc sách.""Cuối cùng Phạm Nhàn nói: ""Ta không phải là người đọc sách đơn thuần,nhưng ta biết người đọc sách thực sự sẽ ra sao, như thầy của ngài Trang MặcHàn tiên sinh - người đọc sách có xương, ta muốn mượn xương của tiên sinhdùng một lát.""๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn thành trắng xóa, một màu trắng như tuyết. Giống như có trận tuyếtlạnh thấu xương đổ xuống vào tháng chín, bông tuyết bay lả tả khắp nơi, từhoàng thành đến ngõ phố, nhà dân. Không phải tuyết thật, chỉ là vải trắng, giấytrắng, đèn trắng, phướn trắng, đèn lồng trắng.Khắp nơi đều là màu trắng xóa, màu trắng sự thanh khiết. Mọi người nénnỗi buồn và nước mắt trong lòng, sợ làm xáo trộn ngày buồn thảm nhất KhánhQuốc trong hai mươi năm qua.Tin tức Hoàng đế băng hà chung quy cũng không thể che giấu mãi được,nhất là khi tin đồn càng lúc lan rộng. Thái hậu nhanh chóng quyết định, khôngchờ chờ quân đội từ Đại Đông sơn đón di hài bệ hạ về, cũng không đợi điều trathêm, đã công bố tin buồn chấn động thiên hạ này.Dân chúng kinh đô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi có tin tức chính thức từtriều đình, khi thấy đèn lồng trắng treo khắp góc thành, trong lòng họ vẫn cựckỳ chấn động. Thường khi mất đi ai đó, người ta mới nhớ đến những điều tốtđẹp về họ. Bất kể tính cách thực sự của Hoàng đế Khánh Quốc ra sao, trong hơnhai mươi năm trị vì, con dân Khánh Quốc đã trải qua thời kỳ hạnh phúc nhấtlịch sử.Vì thế, đêm ấy kinh đô đầy tiếng thổn thức.Hoàng đế mắc bệnh qua đời trên đỉnh Đại Đông sơn, đó là chân tướng màgiới quyền quý Khánh Quốc muốn công bố dân chúng. Còn sự thật thực sự rasao, có lẽ phải vài năm sau mới dần tiết lộ, như dòng thác đổ vào lòng dânKhánh Quốc. Những kẻ quyền quý sẽ một lần nữa lợi dụng nỗi đau của con dânKhánh Quốc để mưu đồ lợi riêng cho mình.Vẫn chưa tới ngày Khánh Quốc phát tang, kinh đô đã biến thành vùng đấtmàu trắng xoá. Nhưng có lẽ Thượng thư bộ Lễ và Chính khanh Hồng Lư Tự đãtử nạn cùng Hoàng đế trên đỉnh Đại Đông sơn xa xôi, nên các nghi lễ luôn có vẻkhông trôi chảy, giống như khúc ca tang lễ buồn bã bị cắt đứt giữa chừng.Chính cái không trôi chảy đó đã khiến các đại thần đang đau buồn trongcung càng lo sợ, bất an. Tuy những năm gần đây Hoàng đế không có động tháiquá đột ngột, vẫn luôn trầm lặng, nhưng người đã khuất vẫn là Khánh Đế, lànòng cốt tinh thần của Khánh Quốc!Khi đã quen với nỗi buồn, mọi người bắt đầu cảm thấy có gì đó phi lý. Nămxưa Hoàng đế tài ba xuất chúng cỡ nào, ấp ủ hoài bão thống nhất thiên hạ, saocó thể biến mất một cách lặng lẽ như vậy? Không phải không thể chấp nhậnHoàng đế bệ hạ đã ra đi, mà bất cứ ai cũng khó lòng tiếp thu phương thức ra điquá đỗi kỳ lạ này.Phương thức ra đi quá tĩnh lặng, khiến mọi người rùng mình.Khi người thống trị lặng lẽ từ trần, Khánh Quốc sẽ đối diện với điều gì?Là sụp đổ sau những biến động? Hay kế thừa vững vàng rồi tắm lửa táisinh?Người vì kinh hãi mà tìm kiếm ổn định. Tất cả đổ dồn ánh mắt về ngai vàngtrong Thái Cực điện, hy vọng sẽ có một vị Hoàng tử nhanh chóng đặt môngngồi lên cái ghế đó, ổn định tình hình triều chính Khánh Quốc.Rõ ràng Thái tử là lựa chọn số một, cho dù xét về danh phận, mối quan hệvới Thái hậu hay quan điểm của các đại thần, theo lẽ thường, Thái tử sẽ kế vị.Nhưng mọi người đều biết, mục đích chính Hoàng đế đi Đại Đông sơn lần nàylà phế truất Thái tử...Có người đã hiểu ra điều gì đó nhưng không dám nói ra. Những đại thần vàocung khóc tang, từ xa trông thấy Thái tử nghẹn ngào bên áo quan, trong lòngtràn ngập cảm giác lạnh lẽo và khiếp sợ, như thể họ lại nhìn thấy một vị Hoàngđế bệ hạ khi còn trẻ tuổi, cũng từng khóc lóc bên quan tài rồi tái sinh.

Chương 1243: Cất tiếng buồn đau 1