Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1247: Thực ra hắn vẫn luôn ở đây 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thái tử nhìn Thư Vu, nhíu mày nói: "Bản cung luôn tôn kính nhân cách củaĐại học sĩ, nhưng hôm nay nghe được nhìn được, lại thực sự thất vọng. Khôngngờ ngài lại che giấu tội đồ của triều đình, năm xưa phụ hoàng từng đặt biết baoniềm tin vào Đại học sĩ, không ngờ nay Đại học sĩ lại hồ đồ và tàn nhẫn nhưvậy. Không biết sau này ngài còn mặt mũi nào đối diện với phụ hoàng của ta!"Ánh mắt Thái tử dần lạnh lẽo, một luồng khí thế uy nghiêm hiếm khi thểhiện trên người hắn, bắt đầu theo lời nói của hắn, từ từ lan truyền đến các thầntử trong điện."Đại học sĩ Thư Vu, âm mưu cấu kết với khâm phạm triều đình, giả mạochiếu thư tiên đế. Bắt lấy hắn... trục xuất ra khỏi điện. Niệm tình tuổi tác đã cao,giam vào trong ngục chờ sau này thẩm vấn!"Nghe lời này, cả điện xôn xao. Các đại thần Khánh Quốc đều hiểu rõ, trongchuyện tranh giành hoàng quyền, chưa bao giờ có sự khoan dung. Đặc biệt hômnay Thư Vu cứng rắn đưa ra cái gọi là di chiếu, chắc chắn Thái tử sẽ dùngphương thức cứng rắn nhất để trấn áp.Nhưng trong lúc nhất thời mọi người vẫn thấy chưa quen, Thái tử vốn rất ônhòa, nay chỉ trong chốc lát đã thể hiện... khí phách bá đạo giống như bệ hạ vừatạ thế!Giữa thời khắc này, trong lòng mỗi người như có tiếng mõ bị gậy gỗ bị gõnhẹ, phát ra âm thanh khô khan.Bởi tiếng kêu gào đau thương của Thư Vu, quá trình đăng cơ của Thái tử bịcắt đứt. Tất cả các đại thần đều đã đứng dậy, chiếc áo choàng đen hoặc trắngphất phơ. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, tay áo khẽ lay động.Bên trong Thái Cực điện, tất cả các đại thần lặng ngắt như tờ, nhìn mấy tênthái giám đỡ lấy hai tay Thư Vu. Đồng thời, họ liếc nhìn bên ngoài điện, loángthoáng thấy nhiều người đi lại - hẳn là thị vệ trong cung, những thị vệ này cầmtheo đoản đao. Các đại thần đều biết, nếu hôm nay nếu làm không tốt, chỉ e sẽdẫn tới kết bi thảm toàn bộ đại điện đẫm máu..o O o .Thư Vu cười khổ một tiếng, không vùng vẫy vô nghĩa, để thái giám bêncạnh trói chặt cánh tay. Những việc cần làm ông đã làm hết rồi. Nếu bây giờ,các đại thần trong điện vẫn im lặng trước uy thế của Thái hậu, địa vị Thái tử vàthế lực Trưởng công chúa, thế thì cho dù ông có lấy ra di chiếu ra cũng vô ích.Nếu Thái hậu nói di chiếu là giả, thì ai dám khẳng định đó là thật?Ông lắc đầu, ngước đôi mắt già nua nhìn Thái hậu một cái, trong lòng thởdài. Tại sao Phạm Nhàn nhất định không dùng di chiếu liên hệ với các đại thần?Nếu đêm qua y gặp gỡ liên lạc với các đại thần, mang theo di chiếu hộ thân,chắc những đại thần kia sẽ can đảm hơn một chú, đâu đến mức như hôm nay, đểmình rơi vào cô độc?Di chiếu do Khánh Đế tự tay viết, tất nhiên không bị Thái hậu ném vào lửađốt. Chỉ có mảnh giấy trắng trong phong thư bị đốt, kèm theo đó là đốt cháy hyvọng cuối cùng mà Đại học sĩ Thư Vu đặt vào Thái hậu.Đám thái giám vừa nâng đỡ và vừa lôi kéo Thư Vu ra khỏi điện. Bên ngoàiđiện, các thị vệ mang khí thế sát phạm đang chờ đợi.Thái tử thở phào nhẹ nhõm, những văn thần tính cách quật cường cuối cùngcũng phải cúi đầu trước uy quyền của hoàng thất, không dám làm càn. Tronglòng Thái hậu cũng dần dần bình tĩnh lại, mong sớm đưa lão già Thư Vu khôngbiết thời thế ra khỏi đây, để nghi lễ đăng cơ của Thái tử kết thúc thuận lợi.Thư Vu vừa bị lôi đi một cách chật vật, vừa đi vừa nghĩ trong lòng, khôngkhéo thanh danh của mình sẽ mất hết từ đây. Có lẽ ông sẽ không chết ngay tạiđây, nhưng khi Thái tử thực sự ngồi vững trên ngôi, thứ đón chờ ông tương lailà một chén rượu độc hay một dải lụa trắng?Đúng lúc ấy, nhiều người nghe thấy một tiếng thở dài mơ hồ.Tiếng thở dài đến từ người đứng đầu hàng văn quan, chính là Đại học sĩ thủtịch, người khởi xướng phong trào văn hóa mới ở Khánh Quốc, có uy tín rất caotrong triều... Hồ Đại học sĩ.Hồ Đại học sĩ nhìn Thư Vu, cười khổ lắc đầu. Sau đó hắn bước ra khỏihàng, quỳ xuống, dập đầu và cất tiếng:"Thần xin Thái tử điện hạ thu hồi chỉ dụ."Quần thần xôn xao.Thái hậu khẽ biến sắc, bàn tay giấu trong tay áo run rẩy. Bà không ngờ HồĐại học sĩ dám đứng lên trong thời khắc này. Cho dù hắn có quan hệ rất tốt vớiThư Vu, nhưng trong giây phút thiêng liêng truyền quốc này, Hồ Đại học sĩ...Hồ Đại học sĩ cúi đầu, ba tấc râu trắng dưới cằm cực kỳ thản nhiên, nói: "Bệhạ đã có di chiếu, thần dám xin chỉ dụ của Thái hậu, tuyên bố ý chỉ của bệ hạngay tại điện này."Không đợi Thái hậu và Thái tử phản ứng, Hồ Đại học sĩ tiếp tục nói: "Sựviệc Đông Sơn mang nghi vấn chồng chất. Nếu Đạm Bạc Công đã về kinh, nêntriệu vào cung, trình bày cái gọi là di chiếu ấy. Về tội mưu phản, cần Tam Tiđiều tra, sao lại dựa vào tin tức quân đội để kết tội sơ sài? Sinh tử của Bệ hạ làsự việc trọng đại, cho đến nay vẫn chưa thấy di thể, chưa nghe phản hồi từ HổVệ, Giám sát viện lại hoàn toàn rối loạn..."
Thái tử nhìn Thư Vu, nhíu mày nói: "Bản cung luôn tôn kính nhân cách của
Đại học sĩ, nhưng hôm nay nghe được nhìn được, lại thực sự thất vọng. Không
ngờ ngài lại che giấu tội đồ của triều đình, năm xưa phụ hoàng từng đặt biết bao
niềm tin vào Đại học sĩ, không ngờ nay Đại học sĩ lại hồ đồ và tàn nhẫn như
vậy. Không biết sau này ngài còn mặt mũi nào đối diện với phụ hoàng của ta!"
Ánh mắt Thái tử dần lạnh lẽo, một luồng khí thế uy nghiêm hiếm khi thể
hiện trên người hắn, bắt đầu theo lời nói của hắn, từ từ lan truyền đến các thần
tử trong điện.
"Đại học sĩ Thư Vu, âm mưu cấu kết với khâm phạm triều đình, giả mạo
chiếu thư tiên đế. Bắt lấy hắn... trục xuất ra khỏi điện. Niệm tình tuổi tác đã cao,
giam vào trong ngục chờ sau này thẩm vấn!"
Nghe lời này, cả điện xôn xao. Các đại thần Khánh Quốc đều hiểu rõ, trong
chuyện tranh giành hoàng quyền, chưa bao giờ có sự khoan dung. Đặc biệt hôm
nay Thư Vu cứng rắn đưa ra cái gọi là di chiếu, chắc chắn Thái tử sẽ dùng
phương thức cứng rắn nhất để trấn áp.
Nhưng trong lúc nhất thời mọi người vẫn thấy chưa quen, Thái tử vốn rất ôn
hòa, nay chỉ trong chốc lát đã thể hiện... khí phách bá đạo giống như bệ hạ vừa
tạ thế!
Giữa thời khắc này, trong lòng mỗi người như có tiếng mõ bị gậy gỗ bị gõ
nhẹ, phát ra âm thanh khô khan.
Bởi tiếng kêu gào đau thương của Thư Vu, quá trình đăng cơ của Thái tử bị
cắt đứt. Tất cả các đại thần đều đã đứng dậy, chiếc áo choàng đen hoặc trắng
phất phơ. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, tay áo khẽ lay động.
Bên trong Thái Cực điện, tất cả các đại thần lặng ngắt như tờ, nhìn mấy tên
thái giám đỡ lấy hai tay Thư Vu. Đồng thời, họ liếc nhìn bên ngoài điện, loáng
thoáng thấy nhiều người đi lại - hẳn là thị vệ trong cung, những thị vệ này cầm
theo đoản đao. Các đại thần đều biết, nếu hôm nay nếu làm không tốt, chỉ e sẽ
dẫn tới kết bi thảm toàn bộ đại điện đẫm máu.
.o O o .
Thư Vu cười khổ một tiếng, không vùng vẫy vô nghĩa, để thái giám bên
cạnh trói chặt cánh tay. Những việc cần làm ông đã làm hết rồi. Nếu bây giờ,
các đại thần trong điện vẫn im lặng trước uy thế của Thái hậu, địa vị Thái tử và
thế lực Trưởng công chúa, thế thì cho dù ông có lấy ra di chiếu ra cũng vô ích.
Nếu Thái hậu nói di chiếu là giả, thì ai dám khẳng định đó là thật?
Ông lắc đầu, ngước đôi mắt già nua nhìn Thái hậu một cái, trong lòng thở
dài. Tại sao Phạm Nhàn nhất định không dùng di chiếu liên hệ với các đại thần?
Nếu đêm qua y gặp gỡ liên lạc với các đại thần, mang theo di chiếu hộ thân,
chắc những đại thần kia sẽ can đảm hơn một chú, đâu đến mức như hôm nay, để
mình rơi vào cô độc?
Di chiếu do Khánh Đế tự tay viết, tất nhiên không bị Thái hậu ném vào lửa
đốt. Chỉ có mảnh giấy trắng trong phong thư bị đốt, kèm theo đó là đốt cháy hy
vọng cuối cùng mà Đại học sĩ Thư Vu đặt vào Thái hậu.
Đám thái giám vừa nâng đỡ và vừa lôi kéo Thư Vu ra khỏi điện. Bên ngoài
điện, các thị vệ mang khí thế sát phạm đang chờ đợi.
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, những văn thần tính cách quật cường cuối cùng
cũng phải cúi đầu trước uy quyền của hoàng thất, không dám làm càn. Trong
lòng Thái hậu cũng dần dần bình tĩnh lại, mong sớm đưa lão già Thư Vu không
biết thời thế ra khỏi đây, để nghi lễ đăng cơ của Thái tử kết thúc thuận lợi.
Thư Vu vừa bị lôi đi một cách chật vật, vừa đi vừa nghĩ trong lòng, không
khéo thanh danh của mình sẽ mất hết từ đây. Có lẽ ông sẽ không chết ngay tại
đây, nhưng khi Thái tử thực sự ngồi vững trên ngôi, thứ đón chờ ông tương lai
là một chén rượu độc hay một dải lụa trắng?
Đúng lúc ấy, nhiều người nghe thấy một tiếng thở dài mơ hồ.
Tiếng thở dài đến từ người đứng đầu hàng văn quan, chính là Đại học sĩ thủ
tịch, người khởi xướng phong trào văn hóa mới ở Khánh Quốc, có uy tín rất cao
trong triều... Hồ Đại học sĩ.
Hồ Đại học sĩ nhìn Thư Vu, cười khổ lắc đầu. Sau đó hắn bước ra khỏi
hàng, quỳ xuống, dập đầu và cất tiếng:
"Thần xin Thái tử điện hạ thu hồi chỉ dụ."
Quần thần xôn xao.
Thái hậu khẽ biến sắc, bàn tay giấu trong tay áo run rẩy. Bà không ngờ Hồ
Đại học sĩ dám đứng lên trong thời khắc này. Cho dù hắn có quan hệ rất tốt với
Thư Vu, nhưng trong giây phút thiêng liêng truyền quốc này, Hồ Đại học sĩ...
Hồ Đại học sĩ cúi đầu, ba tấc râu trắng dưới cằm cực kỳ thản nhiên, nói: "Bệ
hạ đã có di chiếu, thần dám xin chỉ dụ của Thái hậu, tuyên bố ý chỉ của bệ hạ
ngay tại điện này."
Không đợi Thái hậu và Thái tử phản ứng, Hồ Đại học sĩ tiếp tục nói: "Sự
việc Đông Sơn mang nghi vấn chồng chất. Nếu Đạm Bạc Công đã về kinh, nên
triệu vào cung, trình bày cái gọi là di chiếu ấy. Về tội mưu phản, cần Tam Ti
điều tra, sao lại dựa vào tin tức quân đội để kết tội sơ sài? Sinh tử của Bệ hạ là
sự việc trọng đại, cho đến nay vẫn chưa thấy di thể, chưa nghe phản hồi từ Hổ
Vệ, Giám sát viện lại hoàn toàn rối loạn..."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thái tử nhìn Thư Vu, nhíu mày nói: "Bản cung luôn tôn kính nhân cách củaĐại học sĩ, nhưng hôm nay nghe được nhìn được, lại thực sự thất vọng. Khôngngờ ngài lại che giấu tội đồ của triều đình, năm xưa phụ hoàng từng đặt biết baoniềm tin vào Đại học sĩ, không ngờ nay Đại học sĩ lại hồ đồ và tàn nhẫn nhưvậy. Không biết sau này ngài còn mặt mũi nào đối diện với phụ hoàng của ta!"Ánh mắt Thái tử dần lạnh lẽo, một luồng khí thế uy nghiêm hiếm khi thểhiện trên người hắn, bắt đầu theo lời nói của hắn, từ từ lan truyền đến các thầntử trong điện."Đại học sĩ Thư Vu, âm mưu cấu kết với khâm phạm triều đình, giả mạochiếu thư tiên đế. Bắt lấy hắn... trục xuất ra khỏi điện. Niệm tình tuổi tác đã cao,giam vào trong ngục chờ sau này thẩm vấn!"Nghe lời này, cả điện xôn xao. Các đại thần Khánh Quốc đều hiểu rõ, trongchuyện tranh giành hoàng quyền, chưa bao giờ có sự khoan dung. Đặc biệt hômnay Thư Vu cứng rắn đưa ra cái gọi là di chiếu, chắc chắn Thái tử sẽ dùngphương thức cứng rắn nhất để trấn áp.Nhưng trong lúc nhất thời mọi người vẫn thấy chưa quen, Thái tử vốn rất ônhòa, nay chỉ trong chốc lát đã thể hiện... khí phách bá đạo giống như bệ hạ vừatạ thế!Giữa thời khắc này, trong lòng mỗi người như có tiếng mõ bị gậy gỗ bị gõnhẹ, phát ra âm thanh khô khan.Bởi tiếng kêu gào đau thương của Thư Vu, quá trình đăng cơ của Thái tử bịcắt đứt. Tất cả các đại thần đều đã đứng dậy, chiếc áo choàng đen hoặc trắngphất phơ. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, tay áo khẽ lay động.Bên trong Thái Cực điện, tất cả các đại thần lặng ngắt như tờ, nhìn mấy tênthái giám đỡ lấy hai tay Thư Vu. Đồng thời, họ liếc nhìn bên ngoài điện, loángthoáng thấy nhiều người đi lại - hẳn là thị vệ trong cung, những thị vệ này cầmtheo đoản đao. Các đại thần đều biết, nếu hôm nay nếu làm không tốt, chỉ e sẽdẫn tới kết bi thảm toàn bộ đại điện đẫm máu..o O o .Thư Vu cười khổ một tiếng, không vùng vẫy vô nghĩa, để thái giám bêncạnh trói chặt cánh tay. Những việc cần làm ông đã làm hết rồi. Nếu bây giờ,các đại thần trong điện vẫn im lặng trước uy thế của Thái hậu, địa vị Thái tử vàthế lực Trưởng công chúa, thế thì cho dù ông có lấy ra di chiếu ra cũng vô ích.Nếu Thái hậu nói di chiếu là giả, thì ai dám khẳng định đó là thật?Ông lắc đầu, ngước đôi mắt già nua nhìn Thái hậu một cái, trong lòng thởdài. Tại sao Phạm Nhàn nhất định không dùng di chiếu liên hệ với các đại thần?Nếu đêm qua y gặp gỡ liên lạc với các đại thần, mang theo di chiếu hộ thân,chắc những đại thần kia sẽ can đảm hơn một chú, đâu đến mức như hôm nay, đểmình rơi vào cô độc?Di chiếu do Khánh Đế tự tay viết, tất nhiên không bị Thái hậu ném vào lửađốt. Chỉ có mảnh giấy trắng trong phong thư bị đốt, kèm theo đó là đốt cháy hyvọng cuối cùng mà Đại học sĩ Thư Vu đặt vào Thái hậu.Đám thái giám vừa nâng đỡ và vừa lôi kéo Thư Vu ra khỏi điện. Bên ngoàiđiện, các thị vệ mang khí thế sát phạm đang chờ đợi.Thái tử thở phào nhẹ nhõm, những văn thần tính cách quật cường cuối cùngcũng phải cúi đầu trước uy quyền của hoàng thất, không dám làm càn. Tronglòng Thái hậu cũng dần dần bình tĩnh lại, mong sớm đưa lão già Thư Vu khôngbiết thời thế ra khỏi đây, để nghi lễ đăng cơ của Thái tử kết thúc thuận lợi.Thư Vu vừa bị lôi đi một cách chật vật, vừa đi vừa nghĩ trong lòng, khôngkhéo thanh danh của mình sẽ mất hết từ đây. Có lẽ ông sẽ không chết ngay tạiđây, nhưng khi Thái tử thực sự ngồi vững trên ngôi, thứ đón chờ ông tương lailà một chén rượu độc hay một dải lụa trắng?Đúng lúc ấy, nhiều người nghe thấy một tiếng thở dài mơ hồ.Tiếng thở dài đến từ người đứng đầu hàng văn quan, chính là Đại học sĩ thủtịch, người khởi xướng phong trào văn hóa mới ở Khánh Quốc, có uy tín rất caotrong triều... Hồ Đại học sĩ.Hồ Đại học sĩ nhìn Thư Vu, cười khổ lắc đầu. Sau đó hắn bước ra khỏihàng, quỳ xuống, dập đầu và cất tiếng:"Thần xin Thái tử điện hạ thu hồi chỉ dụ."Quần thần xôn xao.Thái hậu khẽ biến sắc, bàn tay giấu trong tay áo run rẩy. Bà không ngờ HồĐại học sĩ dám đứng lên trong thời khắc này. Cho dù hắn có quan hệ rất tốt vớiThư Vu, nhưng trong giây phút thiêng liêng truyền quốc này, Hồ Đại học sĩ...Hồ Đại học sĩ cúi đầu, ba tấc râu trắng dưới cằm cực kỳ thản nhiên, nói: "Bệhạ đã có di chiếu, thần dám xin chỉ dụ của Thái hậu, tuyên bố ý chỉ của bệ hạngay tại điện này."Không đợi Thái hậu và Thái tử phản ứng, Hồ Đại học sĩ tiếp tục nói: "Sựviệc Đông Sơn mang nghi vấn chồng chất. Nếu Đạm Bạc Công đã về kinh, nêntriệu vào cung, trình bày cái gọi là di chiếu ấy. Về tội mưu phản, cần Tam Tiđiều tra, sao lại dựa vào tin tức quân đội để kết tội sơ sài? Sinh tử của Bệ hạ làsự việc trọng đại, cho đến nay vẫn chưa thấy di thể, chưa nghe phản hồi từ HổVệ, Giám sát viện lại hoàn toàn rối loạn..."