Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1248: Thực ra hắn vẫn luôn ở đây 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Càng nói, lời lẽ của vị thủ lĩnh quan văn Khánh Quốc càng nhanh, đến nỗiThái hậu lạnh lùng phủ nhận cũng không ngăn cản được."Thần nghĩ việc khẩn cấp cần làm là phải biết rõ chân tướng ở Đông Sơn.Và người duy nhất biết rõ chân tướng Đông Sơn... chính là Đạm Bạc Công.""Di chiếu là thật hay giả, dẫu sao cũng phải xem thử.""Có nên băm Đạm Bạc Công thành trăm ngàn mảnh hay không, cũng cầnbắt lại trước đã.""Thần cho rằng, việc truy bắt Đạm Bạc Công về tra xét mới là điều cấp báchnhất. Kính mong Thái hậu minh giám.".o O o .Trên điện trầm mặc một thời gian dài, cuối cùng Thái hậu cũng lên tiếng,nhìn Hồ Đại học sĩ nói ba lần liên tục: "Được! Được! Được!... Được lắm, cáitên Sát Hồ của ngươi!""Sát Hồ" chính là biệt danh mà Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc đã đặt choHồ Đại học sĩ để tưởng thưởng lòng chính trực và thanh liêm của hắn. Hôm nay,trong điện này, sau khi trầm mặc một thời gian dài, Hồ Đại học sĩ bất ngờ phátra tiếng vang mạnh mẽ trước mặt Thái hậu và Thái tử, không hề nhường bước,từng câu từng chữ đều chỉ thẳng vào những tình tiết bị che giấu!Con mắt Thái hậu dần dần híp lại, hàn quang dần lan tỏa. Nhưng gương mặtcủa Thái tử vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi, con mắt quét qua phía dưới.Trong triều đình đương nhiên Thái tử cũng có những thân tín của mình. Mặcdù bị tác động bởi thủ đoạn của Trưởng Công chúa, đám đại thần thường xuyênđung đưa giữa Thái tử và Nhị hoàng tử, nhưng trong thời khắc này, bọn họ vẫndũng cảm đứng về phía hắn. Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư nhìn Hồ Đạihọc sĩ, lạnh lùng nói: "Lúc trước Thái hậu đã hạ lệnh tước bỏ tước vị của PhạmNhàn, tịch biên Phạm gia. Nhưng Đại học sĩ vẫn gọi hắn ta là Đạm Bạc Công,không biết có phù hợp hay không? Phạm Nhàn đã phạm tội mưu phản, hôm nayhai vị Đại học sĩ vẫn không ngừng bào chữa cho hắn ta, không biết phía sauviệc này có bí mật gì không thể nói với người khác?"Lúc này Thư Vu đang ở cửa vừa bất ngờ lại vừa vui mừng nhìn Hồ Đại họcsĩ đang quỳ dưới ghế rồng.Hồ Đại học sĩ không nhìn về phía Thượng thư đại nhân, nói với vẻ khinhmiệt: "Thần là thần tử của Khánh quốc, là thần tử của bệ hạ. Thần là Đại học sĩđứng đầu trong Môn Hạ Trung Thư, phụng chỉnh xử lý quốc sự. Nếu bệ hạ có dichiếu, thần cần phải xem, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt ngườikhác?"Lúc này, tâm trạng của ba hoàng tử ngồi dưới ghế rồng đều rất phức tạp.Trong lòng Nhị hoàng tử mỉa mai Thái hậu và Thái tử, nghĩ rằng vì ngai vàng,các ngươi quyết định đi theo con đường quang minh chính đại, có gặp nhiều rắcrối như vậy cũng chẳng có gì lạ. Đại hoàng tử thì giữ vẻ mặt trầm tư, âm thầmsuy nghĩ về di chiếu mà hai Đại học sĩ đã nói, không biết đây là thật hay giả.Chỉ có Tam hoàng tử nhỏ tuổi nhất nhẹ nhàng cúi đầu, cảm nhận bắp châncứng đờ, trong lòng phát lạnh. Hắn tự hỏi nếu sau này một đám thị vệ xông vào,mình nên làm gì? Tất nhiên là không thể để mặc Thái tử ca ca giết sạch nhữnglão đại thần này được!Thái tử đứng bên cạnh ngai vàng, lạnh lùng nhìn xuống Hồ Đại học sĩ đangquỳ phía dưới, tâm trạng rất phức tạp. Hắn nghĩ phán đoán của cô cô quả khôngsai, trong hai cánh tay của Khánh quốc, ngoài cánh tay quân đội ra, cánh tay vănthần này vẫn luôn có ý thức riêng. Ý thức này được Hoàng đế cho phép họ có,nhưng bây giờ, nó lại tạo ra biết bao rắc rối cho con đường đăng cơ của Thái tử."Hai vị Đại học sĩ đều lên tiếng..." Trong lòng, Thái tử tự chế giễu, sau đólạnh lùng nói: "Thân là thần tử nhưng lại ngụy tạo di chiếu. Hồ Đại học sĩ, ngàinên tự suy ngẫm mình."Lời này mới nói ra, một thái giám thị vệ khác đã tiến lên đỡ lấy hai bên củaHồ Đại học sĩ. Khoảnh khắc ấy, bên trong Thái Cực điện tràn ngập không khíhoảng loạn. Hai vị Đại học sĩ từ Môn Hạ Trung Thư đều phản đối việc Thái tửlên ngôi! Cả hai vị Đại học sĩ đều sẽ bị bắt bỏ tù.Trong lịch sử Khánh Quốc, có bao giờ xuất hiện tình huống như thế này?Không một bậc đại thần nào có thể nhớ ra được, họ chỉ biết, hai vị Đại học sĩnày là thủ lĩnh của giới quan văn. Nếu Thái tử không thể thu phục họ một cáchcông khai mà chỉ dùng đến biện pháp bạo lực để chèn ép, cuối cùng sẽ gây ranhiều vấn đề.Đó là vấn đề trong lòng triều đình.Và vấn đề này, ngay lúc Đại học sĩ Hồ bị áp giải ra ngoài Thái Cực điện đãngay lập tức bộc lộ. Trong khi Hồ Đại học sĩ và Thư Đại học sĩ đứng ở cổngđiện nhìn nhau mỉm cười, các quan văn đã đứng trang nghiêm một lúc lâu bêntrong Thái Cực điện bõng đồng loạt quỳ xuống!Một khoảng rộng đen nghịt!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Càng nói, lời lẽ của vị thủ lĩnh quan văn Khánh Quốc càng nhanh, đến nỗiThái hậu lạnh lùng phủ nhận cũng không ngăn cản được."Thần nghĩ việc khẩn cấp cần làm là phải biết rõ chân tướng ở Đông Sơn.Và người duy nhất biết rõ chân tướng Đông Sơn... chính là Đạm Bạc Công.""Di chiếu là thật hay giả, dẫu sao cũng phải xem thử.""Có nên băm Đạm Bạc Công thành trăm ngàn mảnh hay không, cũng cầnbắt lại trước đã.""Thần cho rằng, việc truy bắt Đạm Bạc Công về tra xét mới là điều cấp báchnhất. Kính mong Thái hậu minh giám.".o O o .Trên điện trầm mặc một thời gian dài, cuối cùng Thái hậu cũng lên tiếng,nhìn Hồ Đại học sĩ nói ba lần liên tục: "Được! Được! Được!... Được lắm, cáitên Sát Hồ của ngươi!""Sát Hồ" chính là biệt danh mà Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc đã đặt choHồ Đại học sĩ để tưởng thưởng lòng chính trực và thanh liêm của hắn. Hôm nay,trong điện này, sau khi trầm mặc một thời gian dài, Hồ Đại học sĩ bất ngờ phátra tiếng vang mạnh mẽ trước mặt Thái hậu và Thái tử, không hề nhường bước,từng câu từng chữ đều chỉ thẳng vào những tình tiết bị che giấu!Con mắt Thái hậu dần dần híp lại, hàn quang dần lan tỏa. Nhưng gương mặtcủa Thái tử vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi, con mắt quét qua phía dưới.Trong triều đình đương nhiên Thái tử cũng có những thân tín của mình. Mặcdù bị tác động bởi thủ đoạn của Trưởng Công chúa, đám đại thần thường xuyênđung đưa giữa Thái tử và Nhị hoàng tử, nhưng trong thời khắc này, bọn họ vẫndũng cảm đứng về phía hắn. Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư nhìn Hồ Đạihọc sĩ, lạnh lùng nói: "Lúc trước Thái hậu đã hạ lệnh tước bỏ tước vị của PhạmNhàn, tịch biên Phạm gia. Nhưng Đại học sĩ vẫn gọi hắn ta là Đạm Bạc Công,không biết có phù hợp hay không? Phạm Nhàn đã phạm tội mưu phản, hôm nayhai vị Đại học sĩ vẫn không ngừng bào chữa cho hắn ta, không biết phía sauviệc này có bí mật gì không thể nói với người khác?"Lúc này Thư Vu đang ở cửa vừa bất ngờ lại vừa vui mừng nhìn Hồ Đại họcsĩ đang quỳ dưới ghế rồng.Hồ Đại học sĩ không nhìn về phía Thượng thư đại nhân, nói với vẻ khinhmiệt: "Thần là thần tử của Khánh quốc, là thần tử của bệ hạ. Thần là Đại học sĩđứng đầu trong Môn Hạ Trung Thư, phụng chỉnh xử lý quốc sự. Nếu bệ hạ có dichiếu, thần cần phải xem, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt ngườikhác?"Lúc này, tâm trạng của ba hoàng tử ngồi dưới ghế rồng đều rất phức tạp.Trong lòng Nhị hoàng tử mỉa mai Thái hậu và Thái tử, nghĩ rằng vì ngai vàng,các ngươi quyết định đi theo con đường quang minh chính đại, có gặp nhiều rắcrối như vậy cũng chẳng có gì lạ. Đại hoàng tử thì giữ vẻ mặt trầm tư, âm thầmsuy nghĩ về di chiếu mà hai Đại học sĩ đã nói, không biết đây là thật hay giả.Chỉ có Tam hoàng tử nhỏ tuổi nhất nhẹ nhàng cúi đầu, cảm nhận bắp châncứng đờ, trong lòng phát lạnh. Hắn tự hỏi nếu sau này một đám thị vệ xông vào,mình nên làm gì? Tất nhiên là không thể để mặc Thái tử ca ca giết sạch nhữnglão đại thần này được!Thái tử đứng bên cạnh ngai vàng, lạnh lùng nhìn xuống Hồ Đại học sĩ đangquỳ phía dưới, tâm trạng rất phức tạp. Hắn nghĩ phán đoán của cô cô quả khôngsai, trong hai cánh tay của Khánh quốc, ngoài cánh tay quân đội ra, cánh tay vănthần này vẫn luôn có ý thức riêng. Ý thức này được Hoàng đế cho phép họ có,nhưng bây giờ, nó lại tạo ra biết bao rắc rối cho con đường đăng cơ của Thái tử."Hai vị Đại học sĩ đều lên tiếng..." Trong lòng, Thái tử tự chế giễu, sau đólạnh lùng nói: "Thân là thần tử nhưng lại ngụy tạo di chiếu. Hồ Đại học sĩ, ngàinên tự suy ngẫm mình."Lời này mới nói ra, một thái giám thị vệ khác đã tiến lên đỡ lấy hai bên củaHồ Đại học sĩ. Khoảnh khắc ấy, bên trong Thái Cực điện tràn ngập không khíhoảng loạn. Hai vị Đại học sĩ từ Môn Hạ Trung Thư đều phản đối việc Thái tửlên ngôi! Cả hai vị Đại học sĩ đều sẽ bị bắt bỏ tù.Trong lịch sử Khánh Quốc, có bao giờ xuất hiện tình huống như thế này?Không một bậc đại thần nào có thể nhớ ra được, họ chỉ biết, hai vị Đại học sĩnày là thủ lĩnh của giới quan văn. Nếu Thái tử không thể thu phục họ một cáchcông khai mà chỉ dùng đến biện pháp bạo lực để chèn ép, cuối cùng sẽ gây ranhiều vấn đề.Đó là vấn đề trong lòng triều đình.Và vấn đề này, ngay lúc Đại học sĩ Hồ bị áp giải ra ngoài Thái Cực điện đãngay lập tức bộc lộ. Trong khi Hồ Đại học sĩ và Thư Đại học sĩ đứng ở cổngđiện nhìn nhau mỉm cười, các quan văn đã đứng trang nghiêm một lúc lâu bêntrong Thái Cực điện bõng đồng loạt quỳ xuống!Một khoảng rộng đen nghịt!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Càng nói, lời lẽ của vị thủ lĩnh quan văn Khánh Quốc càng nhanh, đến nỗiThái hậu lạnh lùng phủ nhận cũng không ngăn cản được."Thần nghĩ việc khẩn cấp cần làm là phải biết rõ chân tướng ở Đông Sơn.Và người duy nhất biết rõ chân tướng Đông Sơn... chính là Đạm Bạc Công.""Di chiếu là thật hay giả, dẫu sao cũng phải xem thử.""Có nên băm Đạm Bạc Công thành trăm ngàn mảnh hay không, cũng cầnbắt lại trước đã.""Thần cho rằng, việc truy bắt Đạm Bạc Công về tra xét mới là điều cấp báchnhất. Kính mong Thái hậu minh giám.".o O o .Trên điện trầm mặc một thời gian dài, cuối cùng Thái hậu cũng lên tiếng,nhìn Hồ Đại học sĩ nói ba lần liên tục: "Được! Được! Được!... Được lắm, cáitên Sát Hồ của ngươi!""Sát Hồ" chính là biệt danh mà Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc đã đặt choHồ Đại học sĩ để tưởng thưởng lòng chính trực và thanh liêm của hắn. Hôm nay,trong điện này, sau khi trầm mặc một thời gian dài, Hồ Đại học sĩ bất ngờ phátra tiếng vang mạnh mẽ trước mặt Thái hậu và Thái tử, không hề nhường bước,từng câu từng chữ đều chỉ thẳng vào những tình tiết bị che giấu!Con mắt Thái hậu dần dần híp lại, hàn quang dần lan tỏa. Nhưng gương mặtcủa Thái tử vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi, con mắt quét qua phía dưới.Trong triều đình đương nhiên Thái tử cũng có những thân tín của mình. Mặcdù bị tác động bởi thủ đoạn của Trưởng Công chúa, đám đại thần thường xuyênđung đưa giữa Thái tử và Nhị hoàng tử, nhưng trong thời khắc này, bọn họ vẫndũng cảm đứng về phía hắn. Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư nhìn Hồ Đạihọc sĩ, lạnh lùng nói: "Lúc trước Thái hậu đã hạ lệnh tước bỏ tước vị của PhạmNhàn, tịch biên Phạm gia. Nhưng Đại học sĩ vẫn gọi hắn ta là Đạm Bạc Công,không biết có phù hợp hay không? Phạm Nhàn đã phạm tội mưu phản, hôm nayhai vị Đại học sĩ vẫn không ngừng bào chữa cho hắn ta, không biết phía sauviệc này có bí mật gì không thể nói với người khác?"Lúc này Thư Vu đang ở cửa vừa bất ngờ lại vừa vui mừng nhìn Hồ Đại họcsĩ đang quỳ dưới ghế rồng.Hồ Đại học sĩ không nhìn về phía Thượng thư đại nhân, nói với vẻ khinhmiệt: "Thần là thần tử của Khánh quốc, là thần tử của bệ hạ. Thần là Đại học sĩđứng đầu trong Môn Hạ Trung Thư, phụng chỉnh xử lý quốc sự. Nếu bệ hạ có dichiếu, thần cần phải xem, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt ngườikhác?"Lúc này, tâm trạng của ba hoàng tử ngồi dưới ghế rồng đều rất phức tạp.Trong lòng Nhị hoàng tử mỉa mai Thái hậu và Thái tử, nghĩ rằng vì ngai vàng,các ngươi quyết định đi theo con đường quang minh chính đại, có gặp nhiều rắcrối như vậy cũng chẳng có gì lạ. Đại hoàng tử thì giữ vẻ mặt trầm tư, âm thầmsuy nghĩ về di chiếu mà hai Đại học sĩ đã nói, không biết đây là thật hay giả.Chỉ có Tam hoàng tử nhỏ tuổi nhất nhẹ nhàng cúi đầu, cảm nhận bắp châncứng đờ, trong lòng phát lạnh. Hắn tự hỏi nếu sau này một đám thị vệ xông vào,mình nên làm gì? Tất nhiên là không thể để mặc Thái tử ca ca giết sạch nhữnglão đại thần này được!Thái tử đứng bên cạnh ngai vàng, lạnh lùng nhìn xuống Hồ Đại học sĩ đangquỳ phía dưới, tâm trạng rất phức tạp. Hắn nghĩ phán đoán của cô cô quả khôngsai, trong hai cánh tay của Khánh quốc, ngoài cánh tay quân đội ra, cánh tay vănthần này vẫn luôn có ý thức riêng. Ý thức này được Hoàng đế cho phép họ có,nhưng bây giờ, nó lại tạo ra biết bao rắc rối cho con đường đăng cơ của Thái tử."Hai vị Đại học sĩ đều lên tiếng..." Trong lòng, Thái tử tự chế giễu, sau đólạnh lùng nói: "Thân là thần tử nhưng lại ngụy tạo di chiếu. Hồ Đại học sĩ, ngàinên tự suy ngẫm mình."Lời này mới nói ra, một thái giám thị vệ khác đã tiến lên đỡ lấy hai bên củaHồ Đại học sĩ. Khoảnh khắc ấy, bên trong Thái Cực điện tràn ngập không khíhoảng loạn. Hai vị Đại học sĩ từ Môn Hạ Trung Thư đều phản đối việc Thái tửlên ngôi! Cả hai vị Đại học sĩ đều sẽ bị bắt bỏ tù.Trong lịch sử Khánh Quốc, có bao giờ xuất hiện tình huống như thế này?Không một bậc đại thần nào có thể nhớ ra được, họ chỉ biết, hai vị Đại học sĩnày là thủ lĩnh của giới quan văn. Nếu Thái tử không thể thu phục họ một cáchcông khai mà chỉ dùng đến biện pháp bạo lực để chèn ép, cuối cùng sẽ gây ranhiều vấn đề.Đó là vấn đề trong lòng triều đình.Và vấn đề này, ngay lúc Đại học sĩ Hồ bị áp giải ra ngoài Thái Cực điện đãngay lập tức bộc lộ. Trong khi Hồ Đại học sĩ và Thư Đại học sĩ đứng ở cổngđiện nhìn nhau mỉm cười, các quan văn đã đứng trang nghiêm một lúc lâu bêntrong Thái Cực điện bõng đồng loạt quỳ xuống!Một khoảng rộng đen nghịt!