Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1253: Ai có thể giữ được tâm ý Đạm Bạc 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng hai người cùng nảy sinh một câu trả lời tương đồng. Nhưng nếusuy luận từ đó, có lẽ sẽ chạm đến một sự thật nào đó rất hoang đường, cho nêncả hai đều khôn khéo không đào sâu. Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Phủ đệ nhàvốn thân thiết với Viện trưởng, nhưng gần đây kinh đô hỗn loạn, ta không thểquay lại viện, nghe nói trong viện cũng rối ren. Chẳng hay Vương phi có biết vìsao lại như vậy?"Vương phi nhìn y, im lặng một lúc rồi đáp: "Mọi người đều biết, một khi bệhạ không còn, động thái tiếp theo của Trần Viện trưởng mới là thế nhưng chốt.Ta không tin Trưởng công chúa không nhận ra điều này. Ngay ngày đầu, Tháihậu đã triệu Trần Viện trưởng vào cung...""Trước đây ta cứ tưởng ông ấy đã vào cung, nhưng sau đó không có tin tứcgì, mới biết có uẩn khúc." Phạm Nhàn vẫy tay: "Tuy mười ba Thành Môn tikiểm soát chặt chẽ, nhưng cũng không thể biến Trần Viên thành hòn đảo cô lậpđược."Lông mày y nhíu lại, kể từ khi trở lại kinh đô, y chỉ có thể âm thầm liên lạcvới một số thuộc hạ trong viện, không rõ chi tiết trong viện nhưng cũng có thểcảm nhận được do chuyện Đề ti mưu phản nên Giám Sát viện đang trở nên bànghoàng. Mà Trần Bình Bình vốn phải trấn giữ trong Giám Sát viện, không hiểusao lại chưa vào kinh theo ý chỉ của Thái hậu."Hay là tin đồn về việc bị trúng độc là thật?" Trong lòng Phạm Nhàn tự hỏi.Vương phi không biết y đang nghĩ gì nhưng cũng lên tiếng: "Có lẽ tin vềviệc bị đầu độc là thật."Phạm Nhàn thầm căng thẳng, với sức phòng thủ của Giám Sát viện, làm saolại để ai đó đầu độc vào trà của Trần Bình Bình? Người ta đều nói liên quan tớiđại sư dùng độc ở Đông Di thành..."Ban đầu ta nghĩ Viện trưởng mượn cớ bị đầu độc để tách mình khỏi cuộctranh chấp trong triều đình." Y nhắm mắt nói: "Nếu tin đồn đầu độc là thật, việcnày sẽ rắc rối lắm.""Đã xảy ra rắc rối lớn rồi." Vương phi nhìn y nói: "Thái hậu vẫn khá tintưởng Trần Viện trưởng, nhưng chuyện bị đầu độc quá trùng hợp, chỉ sợ bà ấysẽ có suy nghĩ khác. Nếu không nghĩ Trần Viện trưởng đứng về phía ngài, Tháihậu đâu thể quyết đoán chọn Thái tử mà không để lại đường lui."Phạm Nhàn gật đầu, bản thân mình và mọi người đều nghi ngờ chuyện TrầnBình Bình bị đầu độc, Thái hậu cũng vậy. Nỗi nghi ngờ như một mũi dao, khiếnmọi người ngày càng đau đớn. Thái hậu đã nghi ngờ Trần Bình như vậy, chắcchắn sẽ dùng lực lượng lớn nhất kiềm chế Giám Sát viện."Có vẻ nhiệm vụ đầu tiên của Tần Hằng sau khi nắm quyền kiểm soát quânthủ bị kinh đô là canh chừng Trần Viện, chẳng trách trong đó không có tin tứcgì." Lông mày Phạm Nhàn nhíu chặt hơn. Một ngày quân đội Tần gia khôngvào kinh đô, trong cung sẽ không xảy ra động tĩnh gì lớn. Nhưng Trần BìnhBình là người y lo lắng nhất. Nếu tin đồn đầu độc là thật, với sức phòng thủ củaTrần Viện, liệu có đủ sức chống cự đội quân tinh nhuệ của Khánh Quốc?"Chúng ta phải nhanh chóng hơn nữa." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Nhờ ngàichuyển lời cho Vương gia, có lúc hắn cần hạ quyết tâm.""Bà bà nhà ta thì sao?" Vương phi nhìn y, yêu cầu vị Tiểu Phạm đại nhânđưa ra lời hứa cụ thể."Ta sẽ bảo đảm an toàn cho Ninh Tài nhân." Phạm Nhàn nói rõ ràng: "Ta chỉcần quyết tâm của Vương gia. Hắn phải hiểu, cho dù cấm quân đang trong tầmkiểm soát của hắn, nhưng vẫn có những thủ hạ trung thành từ thời Yến Đại đôđốc. Về lâu về dài, nếu Thái hậu thay hắn ra khỏi vị trí Thống lĩnh cấm quân, tavà ông ấy... chỉ có nước chờ ăn cứt thôi."Hai chữ "ăn cứt" thực sự thô tục, nhưng Vương phi không cảm thấy phảncảm, bởi tình hình hiện tại quả thực rất tồi tệ. Cô nhìn khuôn mặt cải trang củaPhạm Nhàn, cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu. Toàn bộ thâm cung đều nằm dướisự kiểm soát của triều đình, Phạm Nhàn dựa vào đâu mà dám cam đoan an toàncho Ninh Tài nhân?Nhưng cô hiểu, Thần Quận chúa hiện đang ở trong cung, Phạm Nhàn khôngthể mạnh miệng mạo hiểm tính mạng thê tử của mình."Mười ba Thành Môn ti là then chốt." Vương phi kéo chén trà của PhạmNhàn về phía mình, nhẹ nhàng nói: "Ngươi ngăn binh lính trung thành với Tháihậu vào kinh, người nắm giữ vị trí này nhất định phải thuộc phe chúng ta."Phạm Nhàn thấy nhẹ cả người, biết cuối cùng vị phu nhân phía dodói diệncũng quyết định thuyết phục tướng công của mình gây binh biến trong cung,cho nên mới bắt đầu bàn về chi tiết. Y suy nghĩ rồi đáp: "Như cô biết, ta vốnkhông có mối quan hệ gì với quân đội, về vấn đề Thành Môn ti, ta cũng khôngbiết phải xử lý thế nào."Vương phi thở dài: "Tây Chinh quân của Vương gia ngày trước đã tan rã từlâu, trong kinh đô không còn nhiều thế lực, không thể so với hai nhà Tần,Diệp." Cô ngừng một lát rồi nói: "Dĩ nhiên, nếu Trần Viện trưởng còn ở kinh,chắc chắn sẽ có cách ảnh hưởng đến mười ba Thành Môn ti."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng hai người cùng nảy sinh một câu trả lời tương đồng. Nhưng nếusuy luận từ đó, có lẽ sẽ chạm đến một sự thật nào đó rất hoang đường, cho nêncả hai đều khôn khéo không đào sâu. Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Phủ đệ nhàvốn thân thiết với Viện trưởng, nhưng gần đây kinh đô hỗn loạn, ta không thểquay lại viện, nghe nói trong viện cũng rối ren. Chẳng hay Vương phi có biết vìsao lại như vậy?"Vương phi nhìn y, im lặng một lúc rồi đáp: "Mọi người đều biết, một khi bệhạ không còn, động thái tiếp theo của Trần Viện trưởng mới là thế nhưng chốt.Ta không tin Trưởng công chúa không nhận ra điều này. Ngay ngày đầu, Tháihậu đã triệu Trần Viện trưởng vào cung...""Trước đây ta cứ tưởng ông ấy đã vào cung, nhưng sau đó không có tin tứcgì, mới biết có uẩn khúc." Phạm Nhàn vẫy tay: "Tuy mười ba Thành Môn tikiểm soát chặt chẽ, nhưng cũng không thể biến Trần Viên thành hòn đảo cô lậpđược."Lông mày y nhíu lại, kể từ khi trở lại kinh đô, y chỉ có thể âm thầm liên lạcvới một số thuộc hạ trong viện, không rõ chi tiết trong viện nhưng cũng có thểcảm nhận được do chuyện Đề ti mưu phản nên Giám Sát viện đang trở nên bànghoàng. Mà Trần Bình Bình vốn phải trấn giữ trong Giám Sát viện, không hiểusao lại chưa vào kinh theo ý chỉ của Thái hậu."Hay là tin đồn về việc bị trúng độc là thật?" Trong lòng Phạm Nhàn tự hỏi.Vương phi không biết y đang nghĩ gì nhưng cũng lên tiếng: "Có lẽ tin vềviệc bị đầu độc là thật."Phạm Nhàn thầm căng thẳng, với sức phòng thủ của Giám Sát viện, làm saolại để ai đó đầu độc vào trà của Trần Bình Bình? Người ta đều nói liên quan tớiđại sư dùng độc ở Đông Di thành..."Ban đầu ta nghĩ Viện trưởng mượn cớ bị đầu độc để tách mình khỏi cuộctranh chấp trong triều đình." Y nhắm mắt nói: "Nếu tin đồn đầu độc là thật, việcnày sẽ rắc rối lắm.""Đã xảy ra rắc rối lớn rồi." Vương phi nhìn y nói: "Thái hậu vẫn khá tintưởng Trần Viện trưởng, nhưng chuyện bị đầu độc quá trùng hợp, chỉ sợ bà ấysẽ có suy nghĩ khác. Nếu không nghĩ Trần Viện trưởng đứng về phía ngài, Tháihậu đâu thể quyết đoán chọn Thái tử mà không để lại đường lui."Phạm Nhàn gật đầu, bản thân mình và mọi người đều nghi ngờ chuyện TrầnBình Bình bị đầu độc, Thái hậu cũng vậy. Nỗi nghi ngờ như một mũi dao, khiếnmọi người ngày càng đau đớn. Thái hậu đã nghi ngờ Trần Bình như vậy, chắcchắn sẽ dùng lực lượng lớn nhất kiềm chế Giám Sát viện."Có vẻ nhiệm vụ đầu tiên của Tần Hằng sau khi nắm quyền kiểm soát quânthủ bị kinh đô là canh chừng Trần Viện, chẳng trách trong đó không có tin tứcgì." Lông mày Phạm Nhàn nhíu chặt hơn. Một ngày quân đội Tần gia khôngvào kinh đô, trong cung sẽ không xảy ra động tĩnh gì lớn. Nhưng Trần BìnhBình là người y lo lắng nhất. Nếu tin đồn đầu độc là thật, với sức phòng thủ củaTrần Viện, liệu có đủ sức chống cự đội quân tinh nhuệ của Khánh Quốc?"Chúng ta phải nhanh chóng hơn nữa." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Nhờ ngàichuyển lời cho Vương gia, có lúc hắn cần hạ quyết tâm.""Bà bà nhà ta thì sao?" Vương phi nhìn y, yêu cầu vị Tiểu Phạm đại nhânđưa ra lời hứa cụ thể."Ta sẽ bảo đảm an toàn cho Ninh Tài nhân." Phạm Nhàn nói rõ ràng: "Ta chỉcần quyết tâm của Vương gia. Hắn phải hiểu, cho dù cấm quân đang trong tầmkiểm soát của hắn, nhưng vẫn có những thủ hạ trung thành từ thời Yến Đại đôđốc. Về lâu về dài, nếu Thái hậu thay hắn ra khỏi vị trí Thống lĩnh cấm quân, tavà ông ấy... chỉ có nước chờ ăn cứt thôi."Hai chữ "ăn cứt" thực sự thô tục, nhưng Vương phi không cảm thấy phảncảm, bởi tình hình hiện tại quả thực rất tồi tệ. Cô nhìn khuôn mặt cải trang củaPhạm Nhàn, cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu. Toàn bộ thâm cung đều nằm dướisự kiểm soát của triều đình, Phạm Nhàn dựa vào đâu mà dám cam đoan an toàncho Ninh Tài nhân?Nhưng cô hiểu, Thần Quận chúa hiện đang ở trong cung, Phạm Nhàn khôngthể mạnh miệng mạo hiểm tính mạng thê tử của mình."Mười ba Thành Môn ti là then chốt." Vương phi kéo chén trà của PhạmNhàn về phía mình, nhẹ nhàng nói: "Ngươi ngăn binh lính trung thành với Tháihậu vào kinh, người nắm giữ vị trí này nhất định phải thuộc phe chúng ta."Phạm Nhàn thấy nhẹ cả người, biết cuối cùng vị phu nhân phía dodói diệncũng quyết định thuyết phục tướng công của mình gây binh biến trong cung,cho nên mới bắt đầu bàn về chi tiết. Y suy nghĩ rồi đáp: "Như cô biết, ta vốnkhông có mối quan hệ gì với quân đội, về vấn đề Thành Môn ti, ta cũng khôngbiết phải xử lý thế nào."Vương phi thở dài: "Tây Chinh quân của Vương gia ngày trước đã tan rã từlâu, trong kinh đô không còn nhiều thế lực, không thể so với hai nhà Tần,Diệp." Cô ngừng một lát rồi nói: "Dĩ nhiên, nếu Trần Viện trưởng còn ở kinh,chắc chắn sẽ có cách ảnh hưởng đến mười ba Thành Môn ti."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng hai người cùng nảy sinh một câu trả lời tương đồng. Nhưng nếusuy luận từ đó, có lẽ sẽ chạm đến một sự thật nào đó rất hoang đường, cho nêncả hai đều khôn khéo không đào sâu. Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Phủ đệ nhàvốn thân thiết với Viện trưởng, nhưng gần đây kinh đô hỗn loạn, ta không thểquay lại viện, nghe nói trong viện cũng rối ren. Chẳng hay Vương phi có biết vìsao lại như vậy?"Vương phi nhìn y, im lặng một lúc rồi đáp: "Mọi người đều biết, một khi bệhạ không còn, động thái tiếp theo của Trần Viện trưởng mới là thế nhưng chốt.Ta không tin Trưởng công chúa không nhận ra điều này. Ngay ngày đầu, Tháihậu đã triệu Trần Viện trưởng vào cung...""Trước đây ta cứ tưởng ông ấy đã vào cung, nhưng sau đó không có tin tứcgì, mới biết có uẩn khúc." Phạm Nhàn vẫy tay: "Tuy mười ba Thành Môn tikiểm soát chặt chẽ, nhưng cũng không thể biến Trần Viên thành hòn đảo cô lậpđược."Lông mày y nhíu lại, kể từ khi trở lại kinh đô, y chỉ có thể âm thầm liên lạcvới một số thuộc hạ trong viện, không rõ chi tiết trong viện nhưng cũng có thểcảm nhận được do chuyện Đề ti mưu phản nên Giám Sát viện đang trở nên bànghoàng. Mà Trần Bình Bình vốn phải trấn giữ trong Giám Sát viện, không hiểusao lại chưa vào kinh theo ý chỉ của Thái hậu."Hay là tin đồn về việc bị trúng độc là thật?" Trong lòng Phạm Nhàn tự hỏi.Vương phi không biết y đang nghĩ gì nhưng cũng lên tiếng: "Có lẽ tin vềviệc bị đầu độc là thật."Phạm Nhàn thầm căng thẳng, với sức phòng thủ của Giám Sát viện, làm saolại để ai đó đầu độc vào trà của Trần Bình Bình? Người ta đều nói liên quan tớiđại sư dùng độc ở Đông Di thành..."Ban đầu ta nghĩ Viện trưởng mượn cớ bị đầu độc để tách mình khỏi cuộctranh chấp trong triều đình." Y nhắm mắt nói: "Nếu tin đồn đầu độc là thật, việcnày sẽ rắc rối lắm.""Đã xảy ra rắc rối lớn rồi." Vương phi nhìn y nói: "Thái hậu vẫn khá tintưởng Trần Viện trưởng, nhưng chuyện bị đầu độc quá trùng hợp, chỉ sợ bà ấysẽ có suy nghĩ khác. Nếu không nghĩ Trần Viện trưởng đứng về phía ngài, Tháihậu đâu thể quyết đoán chọn Thái tử mà không để lại đường lui."Phạm Nhàn gật đầu, bản thân mình và mọi người đều nghi ngờ chuyện TrầnBình Bình bị đầu độc, Thái hậu cũng vậy. Nỗi nghi ngờ như một mũi dao, khiếnmọi người ngày càng đau đớn. Thái hậu đã nghi ngờ Trần Bình như vậy, chắcchắn sẽ dùng lực lượng lớn nhất kiềm chế Giám Sát viện."Có vẻ nhiệm vụ đầu tiên của Tần Hằng sau khi nắm quyền kiểm soát quânthủ bị kinh đô là canh chừng Trần Viện, chẳng trách trong đó không có tin tứcgì." Lông mày Phạm Nhàn nhíu chặt hơn. Một ngày quân đội Tần gia khôngvào kinh đô, trong cung sẽ không xảy ra động tĩnh gì lớn. Nhưng Trần BìnhBình là người y lo lắng nhất. Nếu tin đồn đầu độc là thật, với sức phòng thủ củaTrần Viện, liệu có đủ sức chống cự đội quân tinh nhuệ của Khánh Quốc?"Chúng ta phải nhanh chóng hơn nữa." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Nhờ ngàichuyển lời cho Vương gia, có lúc hắn cần hạ quyết tâm.""Bà bà nhà ta thì sao?" Vương phi nhìn y, yêu cầu vị Tiểu Phạm đại nhânđưa ra lời hứa cụ thể."Ta sẽ bảo đảm an toàn cho Ninh Tài nhân." Phạm Nhàn nói rõ ràng: "Ta chỉcần quyết tâm của Vương gia. Hắn phải hiểu, cho dù cấm quân đang trong tầmkiểm soát của hắn, nhưng vẫn có những thủ hạ trung thành từ thời Yến Đại đôđốc. Về lâu về dài, nếu Thái hậu thay hắn ra khỏi vị trí Thống lĩnh cấm quân, tavà ông ấy... chỉ có nước chờ ăn cứt thôi."Hai chữ "ăn cứt" thực sự thô tục, nhưng Vương phi không cảm thấy phảncảm, bởi tình hình hiện tại quả thực rất tồi tệ. Cô nhìn khuôn mặt cải trang củaPhạm Nhàn, cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu. Toàn bộ thâm cung đều nằm dướisự kiểm soát của triều đình, Phạm Nhàn dựa vào đâu mà dám cam đoan an toàncho Ninh Tài nhân?Nhưng cô hiểu, Thần Quận chúa hiện đang ở trong cung, Phạm Nhàn khôngthể mạnh miệng mạo hiểm tính mạng thê tử của mình."Mười ba Thành Môn ti là then chốt." Vương phi kéo chén trà của PhạmNhàn về phía mình, nhẹ nhàng nói: "Ngươi ngăn binh lính trung thành với Tháihậu vào kinh, người nắm giữ vị trí này nhất định phải thuộc phe chúng ta."Phạm Nhàn thấy nhẹ cả người, biết cuối cùng vị phu nhân phía dodói diệncũng quyết định thuyết phục tướng công của mình gây binh biến trong cung,cho nên mới bắt đầu bàn về chi tiết. Y suy nghĩ rồi đáp: "Như cô biết, ta vốnkhông có mối quan hệ gì với quân đội, về vấn đề Thành Môn ti, ta cũng khôngbiết phải xử lý thế nào."Vương phi thở dài: "Tây Chinh quân của Vương gia ngày trước đã tan rã từlâu, trong kinh đô không còn nhiều thế lực, không thể so với hai nhà Tần,Diệp." Cô ngừng một lát rồi nói: "Dĩ nhiên, nếu Trần Viện trưởng còn ở kinh,chắc chắn sẽ có cách ảnh hưởng đến mười ba Thành Môn ti."

Chương 1253: Ai có thể giữ được tâm ý Đạm Bạc 2