Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1252: Ai có thể giữ được tâm ý Đạm Bạc 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghe vậy, Vương phi im lặng, không nói thêm điều gì. Cả cô và Phạm Nhànđều hiểu rõ ý nhau - sau khi ba kỵ sĩ vào kinh đô, những chỉ dụ của Thái hậudường như được ban ra một cách vội vàng, giờ đây đã dần dần phát huy tácdụng.Đương nhiên, những chỉ dụ ấy có thể gây ra hạn chế lớn đối với Đại hoàngtử cũng vì Thái hậu đã nhìn thấu tính cách thật sự của cháu trai mình - khôngcoi trọng mẹ đẻ mà chỉ tìm lợi ích, Ttong mắt Thái hậu, Phạm Nhàn có thể lànhân vật tà ác như vậy, nhưng Đại hoàng tử thì không."Chỉ trong một đêm mà Đạm Bạc Công đã gây chấn động kinh đô. Mặc dùhoàng cung đã khống chế Phạm phủ, theo dõi Giám Sát viện, nhưng ngươi vẫncó năng lực của mình." Vương phi nhíu mày nói: "Cho nên ta không hiểu...""Không hiểu gì?" Không chờ Vương phi nói hết lời, Phạm Nhàn lắc đầu nói:"Muốn giải quyết việc này nhất định phải từ trong cung, cho dù náo động bênngoài bao lâu cũng không thể chạm tới gốc rễ. Mà muốn vào cung giải quyết,nhất định phải có trợ giúp của Vương gia."Y nhìn gương mặt Vương phi, nói: "Đương nhiên, Vương gia cũng cần tagiúp đỡ. Có những việc bẩn thỉu mà hắn không muốn làm hoặc không thèmđược, cuối cùng cũng cần người khác thực hiện."Vương phi nở nụ cười, chậm rãi nói: "Ngài hiểu sai ý ta rồi. Điều ta khônghiểu là, tại sao đến giờ ngài vẫn chưa biết hai tin tốt nhất?""Tin tốt gì?" Phạm Nhàn ngạc nhiên."Tình thế trong cung tốt hơn ngài tưởng tượng nhiều lắm." Vương phi cúiđầu nói: "Bởi người mà ngài quan tâm đã phản ứng nhanh hơn ngài tưởng rấtnhiều."Con ngươi của Phạm Nhàn co lại. Gia quyến bị cung đình kiểm soát, sau khitrở về từ Đông Sơn xa xôi y luôn ẩn mình trong bóng tối. Do không dám liênlạc với những người trong phủ, những ngày qua y chỉ âm thầm móc nối với thếlực của nhạc phụ. Đối với tình hình nhà mình, y chỉ biết sơ sài. Nghe Vương phinói, y chợt hiểu ý đồ của Thái hậu chưa được thực hiện hoàn toàn... Một tia hyvọng loé lên trong lòng y.Vương phi nghiêm túc nói: "Đúng là có quân sĩ vào Phạm phủ, chuẩn bị lụcsoát, nhưng Phạm Thượng thư không ở trong phủ... Ngày đó, sau khi ba kỵ sĩvào kinh, Thượng thư rời cung nhưng không về phủ mà được Tĩnh vương đónthẳng tới vương phủ.""Tĩnh Vương gia?" Phạm Nhàn kinh ngạc: "Ý ngài là những ngày qua, giaphụ vẫn ở vương phủ? Sao không có tin tức lan truyền?"Vương phi đáp: "Phạm phủ đã bị phong tỏa, tất nhiên tin tức bên trongkhông thể truyền ra. Dù sao, Tĩnh Vương cũng là con ruột của Thái hậu, chungquy lão nhân gia cũng phải nể mặt con trai duy nhất sau khi Hoàng đế qua đời.Vì thế, bên ngoài chỉ có quân lính do Kinh Đô phủ và hoàng cung liên hợp canhgiữ chứ không dám xâm nhập vào trong..."Phạm Nhàn im lặng lâu, sau đó cười lạnh: "Cái gì mà không dám, mặt mũigì... chẳng qua là Thái hậu tự cho rằng mình kiểm soát được kinh đô, chưa bắtđược ta nên không vội động đến gia quyến.""Phá hủy di chiếu, loại trừ công gia, sau đó Thái hậu mới dám hành động."Phạm Nhàn cười nhạt: "Còn tin tốt nào khác không?""Vị Tư Tư cô nương sắp sinh..." Vương phi nói: "Cách đây hơn mười ngàyđã cùng Quận chúa và Lâm Đại thiếu gia đến trang viên của Phạm phủ."Phạm Nhàn nhíu mày."Ngày đó Thái hậu tuyên triệu người nhà của ngài vào cung, thái giám tìmđến Phạm phủ nhưng cuối cùng không thể thấy ai." Vương phi bình tĩnh nói:"Bởi Tư Tư cô nương vốn không có trong phủ, ở trang viên cũng không thấybóng dáng vị cô nương này.”"Cũng tức là, Tư Tư cô nương đã mất tích từ hơn mười ngày trước." Vươngphi nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt lộ vẻ khâm phục: "Cho nên ta không hiểu, đạinhân đã sắp đặt mọi thứ thỏa đáng tức trước rồi, rốt cuộc giờ đây vẫn còn lolắng điều gì?"Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản như thường nhưng trong lòng đã cực kỳchấn động. Sau khi đi đến trang viên Phạm phủ Tư Tư đã biến mất, đây là sắpđặt của ai? Có phải là phụ thân không? Hay là phụ thân đã biết tin bệ hạ bị ámsát từ mười mấy ngày trước... rồi suy luận ra những chuyện sau đó, rồi thu xếpmột cách cực kỳ thỏa đáng?"Không phải do ta." Sắc mặt Phạm Nhàn có phần khó coi: "Ta cũng khôngbiết Tư Tư bị ai đưa đi, đến nơi nào."Vương phi kinh ngạc, nhìn y một hồi lâu mà không nói nên lời, cũng đoánra được có gì đó bất thường phía sau. Rốt cuộc là ai... đã thay Phạm Nhàn sắpđặt việc này từ nhiều ngày trước?Cứ nhìn Phạm phủ che giấu chuyện Tư Tư mất tích hơn mười ngày, rõ rànghọ biết nguyên nhân. Phạm Nhàn cũng nhận ra điều này nên không còn lo choTư Tư mà rơi vào một trạng thái hoang mang. Y liếc nhìn Vương phi, thấy vẻkinh ngạc trong mắt cô."Lão thọt.""Trần Viện trưởng."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghe vậy, Vương phi im lặng, không nói thêm điều gì. Cả cô và Phạm Nhànđều hiểu rõ ý nhau - sau khi ba kỵ sĩ vào kinh đô, những chỉ dụ của Thái hậudường như được ban ra một cách vội vàng, giờ đây đã dần dần phát huy tácdụng.Đương nhiên, những chỉ dụ ấy có thể gây ra hạn chế lớn đối với Đại hoàngtử cũng vì Thái hậu đã nhìn thấu tính cách thật sự của cháu trai mình - khôngcoi trọng mẹ đẻ mà chỉ tìm lợi ích, Ttong mắt Thái hậu, Phạm Nhàn có thể lànhân vật tà ác như vậy, nhưng Đại hoàng tử thì không."Chỉ trong một đêm mà Đạm Bạc Công đã gây chấn động kinh đô. Mặc dùhoàng cung đã khống chế Phạm phủ, theo dõi Giám Sát viện, nhưng ngươi vẫncó năng lực của mình." Vương phi nhíu mày nói: "Cho nên ta không hiểu...""Không hiểu gì?" Không chờ Vương phi nói hết lời, Phạm Nhàn lắc đầu nói:"Muốn giải quyết việc này nhất định phải từ trong cung, cho dù náo động bênngoài bao lâu cũng không thể chạm tới gốc rễ. Mà muốn vào cung giải quyết,nhất định phải có trợ giúp của Vương gia."Y nhìn gương mặt Vương phi, nói: "Đương nhiên, Vương gia cũng cần tagiúp đỡ. Có những việc bẩn thỉu mà hắn không muốn làm hoặc không thèmđược, cuối cùng cũng cần người khác thực hiện."Vương phi nở nụ cười, chậm rãi nói: "Ngài hiểu sai ý ta rồi. Điều ta khônghiểu là, tại sao đến giờ ngài vẫn chưa biết hai tin tốt nhất?""Tin tốt gì?" Phạm Nhàn ngạc nhiên."Tình thế trong cung tốt hơn ngài tưởng tượng nhiều lắm." Vương phi cúiđầu nói: "Bởi người mà ngài quan tâm đã phản ứng nhanh hơn ngài tưởng rấtnhiều."Con ngươi của Phạm Nhàn co lại. Gia quyến bị cung đình kiểm soát, sau khitrở về từ Đông Sơn xa xôi y luôn ẩn mình trong bóng tối. Do không dám liênlạc với những người trong phủ, những ngày qua y chỉ âm thầm móc nối với thếlực của nhạc phụ. Đối với tình hình nhà mình, y chỉ biết sơ sài. Nghe Vương phinói, y chợt hiểu ý đồ của Thái hậu chưa được thực hiện hoàn toàn... Một tia hyvọng loé lên trong lòng y.Vương phi nghiêm túc nói: "Đúng là có quân sĩ vào Phạm phủ, chuẩn bị lụcsoát, nhưng Phạm Thượng thư không ở trong phủ... Ngày đó, sau khi ba kỵ sĩvào kinh, Thượng thư rời cung nhưng không về phủ mà được Tĩnh vương đónthẳng tới vương phủ.""Tĩnh Vương gia?" Phạm Nhàn kinh ngạc: "Ý ngài là những ngày qua, giaphụ vẫn ở vương phủ? Sao không có tin tức lan truyền?"Vương phi đáp: "Phạm phủ đã bị phong tỏa, tất nhiên tin tức bên trongkhông thể truyền ra. Dù sao, Tĩnh Vương cũng là con ruột của Thái hậu, chungquy lão nhân gia cũng phải nể mặt con trai duy nhất sau khi Hoàng đế qua đời.Vì thế, bên ngoài chỉ có quân lính do Kinh Đô phủ và hoàng cung liên hợp canhgiữ chứ không dám xâm nhập vào trong..."Phạm Nhàn im lặng lâu, sau đó cười lạnh: "Cái gì mà không dám, mặt mũigì... chẳng qua là Thái hậu tự cho rằng mình kiểm soát được kinh đô, chưa bắtđược ta nên không vội động đến gia quyến.""Phá hủy di chiếu, loại trừ công gia, sau đó Thái hậu mới dám hành động."Phạm Nhàn cười nhạt: "Còn tin tốt nào khác không?""Vị Tư Tư cô nương sắp sinh..." Vương phi nói: "Cách đây hơn mười ngàyđã cùng Quận chúa và Lâm Đại thiếu gia đến trang viên của Phạm phủ."Phạm Nhàn nhíu mày."Ngày đó Thái hậu tuyên triệu người nhà của ngài vào cung, thái giám tìmđến Phạm phủ nhưng cuối cùng không thể thấy ai." Vương phi bình tĩnh nói:"Bởi Tư Tư cô nương vốn không có trong phủ, ở trang viên cũng không thấybóng dáng vị cô nương này.”"Cũng tức là, Tư Tư cô nương đã mất tích từ hơn mười ngày trước." Vươngphi nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt lộ vẻ khâm phục: "Cho nên ta không hiểu, đạinhân đã sắp đặt mọi thứ thỏa đáng tức trước rồi, rốt cuộc giờ đây vẫn còn lolắng điều gì?"Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản như thường nhưng trong lòng đã cực kỳchấn động. Sau khi đi đến trang viên Phạm phủ Tư Tư đã biến mất, đây là sắpđặt của ai? Có phải là phụ thân không? Hay là phụ thân đã biết tin bệ hạ bị ámsát từ mười mấy ngày trước... rồi suy luận ra những chuyện sau đó, rồi thu xếpmột cách cực kỳ thỏa đáng?"Không phải do ta." Sắc mặt Phạm Nhàn có phần khó coi: "Ta cũng khôngbiết Tư Tư bị ai đưa đi, đến nơi nào."Vương phi kinh ngạc, nhìn y một hồi lâu mà không nói nên lời, cũng đoánra được có gì đó bất thường phía sau. Rốt cuộc là ai... đã thay Phạm Nhàn sắpđặt việc này từ nhiều ngày trước?Cứ nhìn Phạm phủ che giấu chuyện Tư Tư mất tích hơn mười ngày, rõ rànghọ biết nguyên nhân. Phạm Nhàn cũng nhận ra điều này nên không còn lo choTư Tư mà rơi vào một trạng thái hoang mang. Y liếc nhìn Vương phi, thấy vẻkinh ngạc trong mắt cô."Lão thọt.""Trần Viện trưởng."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghe vậy, Vương phi im lặng, không nói thêm điều gì. Cả cô và Phạm Nhànđều hiểu rõ ý nhau - sau khi ba kỵ sĩ vào kinh đô, những chỉ dụ của Thái hậudường như được ban ra một cách vội vàng, giờ đây đã dần dần phát huy tácdụng.Đương nhiên, những chỉ dụ ấy có thể gây ra hạn chế lớn đối với Đại hoàngtử cũng vì Thái hậu đã nhìn thấu tính cách thật sự của cháu trai mình - khôngcoi trọng mẹ đẻ mà chỉ tìm lợi ích, Ttong mắt Thái hậu, Phạm Nhàn có thể lànhân vật tà ác như vậy, nhưng Đại hoàng tử thì không."Chỉ trong một đêm mà Đạm Bạc Công đã gây chấn động kinh đô. Mặc dùhoàng cung đã khống chế Phạm phủ, theo dõi Giám Sát viện, nhưng ngươi vẫncó năng lực của mình." Vương phi nhíu mày nói: "Cho nên ta không hiểu...""Không hiểu gì?" Không chờ Vương phi nói hết lời, Phạm Nhàn lắc đầu nói:"Muốn giải quyết việc này nhất định phải từ trong cung, cho dù náo động bênngoài bao lâu cũng không thể chạm tới gốc rễ. Mà muốn vào cung giải quyết,nhất định phải có trợ giúp của Vương gia."Y nhìn gương mặt Vương phi, nói: "Đương nhiên, Vương gia cũng cần tagiúp đỡ. Có những việc bẩn thỉu mà hắn không muốn làm hoặc không thèmđược, cuối cùng cũng cần người khác thực hiện."Vương phi nở nụ cười, chậm rãi nói: "Ngài hiểu sai ý ta rồi. Điều ta khônghiểu là, tại sao đến giờ ngài vẫn chưa biết hai tin tốt nhất?""Tin tốt gì?" Phạm Nhàn ngạc nhiên."Tình thế trong cung tốt hơn ngài tưởng tượng nhiều lắm." Vương phi cúiđầu nói: "Bởi người mà ngài quan tâm đã phản ứng nhanh hơn ngài tưởng rấtnhiều."Con ngươi của Phạm Nhàn co lại. Gia quyến bị cung đình kiểm soát, sau khitrở về từ Đông Sơn xa xôi y luôn ẩn mình trong bóng tối. Do không dám liênlạc với những người trong phủ, những ngày qua y chỉ âm thầm móc nối với thếlực của nhạc phụ. Đối với tình hình nhà mình, y chỉ biết sơ sài. Nghe Vương phinói, y chợt hiểu ý đồ của Thái hậu chưa được thực hiện hoàn toàn... Một tia hyvọng loé lên trong lòng y.Vương phi nghiêm túc nói: "Đúng là có quân sĩ vào Phạm phủ, chuẩn bị lụcsoát, nhưng Phạm Thượng thư không ở trong phủ... Ngày đó, sau khi ba kỵ sĩvào kinh, Thượng thư rời cung nhưng không về phủ mà được Tĩnh vương đónthẳng tới vương phủ.""Tĩnh Vương gia?" Phạm Nhàn kinh ngạc: "Ý ngài là những ngày qua, giaphụ vẫn ở vương phủ? Sao không có tin tức lan truyền?"Vương phi đáp: "Phạm phủ đã bị phong tỏa, tất nhiên tin tức bên trongkhông thể truyền ra. Dù sao, Tĩnh Vương cũng là con ruột của Thái hậu, chungquy lão nhân gia cũng phải nể mặt con trai duy nhất sau khi Hoàng đế qua đời.Vì thế, bên ngoài chỉ có quân lính do Kinh Đô phủ và hoàng cung liên hợp canhgiữ chứ không dám xâm nhập vào trong..."Phạm Nhàn im lặng lâu, sau đó cười lạnh: "Cái gì mà không dám, mặt mũigì... chẳng qua là Thái hậu tự cho rằng mình kiểm soát được kinh đô, chưa bắtđược ta nên không vội động đến gia quyến.""Phá hủy di chiếu, loại trừ công gia, sau đó Thái hậu mới dám hành động."Phạm Nhàn cười nhạt: "Còn tin tốt nào khác không?""Vị Tư Tư cô nương sắp sinh..." Vương phi nói: "Cách đây hơn mười ngàyđã cùng Quận chúa và Lâm Đại thiếu gia đến trang viên của Phạm phủ."Phạm Nhàn nhíu mày."Ngày đó Thái hậu tuyên triệu người nhà của ngài vào cung, thái giám tìmđến Phạm phủ nhưng cuối cùng không thể thấy ai." Vương phi bình tĩnh nói:"Bởi Tư Tư cô nương vốn không có trong phủ, ở trang viên cũng không thấybóng dáng vị cô nương này.”"Cũng tức là, Tư Tư cô nương đã mất tích từ hơn mười ngày trước." Vươngphi nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt lộ vẻ khâm phục: "Cho nên ta không hiểu, đạinhân đã sắp đặt mọi thứ thỏa đáng tức trước rồi, rốt cuộc giờ đây vẫn còn lolắng điều gì?"Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản như thường nhưng trong lòng đã cực kỳchấn động. Sau khi đi đến trang viên Phạm phủ Tư Tư đã biến mất, đây là sắpđặt của ai? Có phải là phụ thân không? Hay là phụ thân đã biết tin bệ hạ bị ámsát từ mười mấy ngày trước... rồi suy luận ra những chuyện sau đó, rồi thu xếpmột cách cực kỳ thỏa đáng?"Không phải do ta." Sắc mặt Phạm Nhàn có phần khó coi: "Ta cũng khôngbiết Tư Tư bị ai đưa đi, đến nơi nào."Vương phi kinh ngạc, nhìn y một hồi lâu mà không nói nên lời, cũng đoánra được có gì đó bất thường phía sau. Rốt cuộc là ai... đã thay Phạm Nhàn sắpđặt việc này từ nhiều ngày trước?Cứ nhìn Phạm phủ che giấu chuyện Tư Tư mất tích hơn mười ngày, rõ rànghọ biết nguyên nhân. Phạm Nhàn cũng nhận ra điều này nên không còn lo choTư Tư mà rơi vào một trạng thái hoang mang. Y liếc nhìn Vương phi, thấy vẻkinh ngạc trong mắt cô."Lão thọt.""Trần Viện trưởng."

Chương 1252: Ai có thể giữ được tâm ý Đạm Bạc 1