Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1257: Ai có thể giữ được tâm ý Đạm Bạc 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng nếu Đại hoàng tử thực sự lên ngôi... hắn cưới Đại công chúa Bắc Tề,người mang dòng máu Đông Di. Về sau, liệu Khánh Quốc có còn là đại quốchùng mạnh, đầy tính uy hiếp như bây giờ nữa không?Vương phi đặt tay lên trán, trong lòng vô cùng bàng hoàng. Cô không ngờđệ đệ còn trẻ tuổi của mình lại có lòng dạ thâm độc và tinh tế đến thế, ngoài tấmmạng nhện lớn còn vẽ thêm nhiều hoa văn theo ý muốn của mình."Vương gia... sẽ không làm như vậy đâu." Cô thở dài, vuốt trán.Người kia mặt mày u ám nói: "Nếu Phạm Nhàn chết dưới tay Trưởng côngchúa, có lẽ Vương gia sẽ tuyệt vọng với các đệ đệ, đau buồn khôn xiết. Đôi khi,nỗi đau là thứ có thể kích thích tham vọng trong con người."o O o"Không được." Vương phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Ngươikhông hiểu, Hoàng thượng cũng không hiểu rốt cuộc Vương gia là người thếnào. Phạm Nhàn không được chết, ta mặc kệ kế hoạch của Thượng Kinh thànhlà gì đi nữa, ít nhất không được tiết lộ hành tung của Phạm Nhàn từ chỗ ta."Người kia nhìn Vương phi bằng ánh mắt thương cảm và áy náy, biết nếuviệc này xảy ra, sau này Vương gia sẽ biết Vương phi đã phản bội Phạm Nhàn,chỉ e giữa phu thê sẽ có rạn nứt rất lớn. Chẳng trách Vương phi kiên quyết phảnđối việc này. Dù vậy... hắn cúi đầu hành lễ: "Thứ lỗi cho thần, việc này hoàntoàn do thần chịu trách nhiệm. Trước khi xe ngựa rời ngõ nhỏ, thần đã báo choTrưởng Công chúa."Vương phi run rẩy, trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt nhanh chóng lướt qua cửa sổ,hướng về bầu trời trong xanh bên ngoài hoàng cung, không biết Phạm Nhàn cóthể giữ được mạng sống hay không.※※※Phạm Nhàn là người rất cẩn thận, nếu không y đã không để Vương phi đưaMã Tác Tác cô nương ra khỏi đó. Nhưng y không thể tưởng tượng được rằng,Vương phi đã coi bản thân như một nửa người Khánh Quốc, nhưng bên cạnhvẫn có người Bắc Tề thuần túy. Đặc biệt với mối quan hệ giữa y và Tiểu Hoàngđế Bắc Tề, cho dù Bắc Tề tham gia âm mưu ám sát Khánh Đế, y vẫn tin Bắc Tềsẽ không nhắm vào mình.Vì thế, y ở lại trong tiểu viện ở hẻm Dương Thông thêm một lúc nữa, chođến khi sắc trời dần tối mới đội chiếc nón lá bình thường, bước ra khỏi sân, đi rađầu hẻm, lướt qua những ngôi nhà dân với những lá cờ trắng, tiến về hướngGiám Sát Viện.Y quyết định liều mạng tìm Mộc Thiết. Thái độ im lặng của Trần Viên ởngoại thành khiến y cảm thấy điềm gở. Có lẽ ai ai cũng nghĩ Trần Bình Bìnhvẫn đang nhẫn nại chờ đợi, nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy. Khoảng cách tạonên vẻ đẹp đẽ, sản sinh cảm giác thần bí, mà Phạm Nhàn cốn rất thân thiết vớilão thọt, y hiểu rõ Trần Bình Bình đã già yếu, tuổi thọ không còn nhiều. Tronghoàn cảnh này, y thực sự lo cho an nguy của Trần Viên.Trần Viên nằm ngoại ô kinh đô, không có thành lũy kiên cố, cho dù nămtrăm Hắc Kỵ ở gần đó cũng khó ngăn chặn được sức tấn công của quân độiKhánh Quốc.Tâm trạng y khá lo lắng, nên không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Chođến khi nghe tiếng vó ngựa từ phố xa vọng lại, y mới biết... rốt cuộc lần đầuhành tung của mình bị Trưởng Công chúa phát hiện.Phạm Nhàn quay đầu lại, ánh mắt chuyên nghiệp lập tức nhìn thấy ba ngườiđang theo dõi mình cách đó không xa bên tay phải.Phạm Nhàn nhíu mày, lẻn vào một con hẻm phía sau, định biến mất giữanhững ngôi nhà san sát của kinh đô trước khi bị vây bắt.Nhưng ba kẻ theo dõi không sợ chết đuổi theo.Phạm Nhàn đột ngột xoay người, tay trái hóa thành chưởng chém ngang,đánh trúng cổ họng tên gần nhất. Chỉ nghe tiếng xương rạn nứt, hắn đổ gụcxuống đất. Ngay sau đó, Phạm Nhàn đá mạnh vào hạ bộ của tên thứ hai, tay tráirút nhanh, một mũi tên từ tay áo bắn ra, đâm thẳng vào mắt tên thứ ba.Mọi động tác của y nhanh gọn, dứt khoát, rõ ràng nhưng cũng cực kỳ khẩntrương, không cho ba tên kia cơ hội báo động.Nhưng Phạm Nhàn biết chắc chắn bên cạnh còn người của Trưởng côngchúa nên không dừng lại, tay trái bám chặt tảng đá bên cạnh, chuẩn bị leo lênmái nhà.Ngay lúc đó, một bóng người từ trên cao lao xuống, một bàn tay sắt lớn nhưcái quạt gió đập thẳng vào mặt Phạm Nhàn!Chưởng phong như đao, khiến Phạm Nhàn híp mắt lại, da mặt bắt đầu nónglên. Lúc này y mới hiểu lời nói với Vương phi trong viện khi trước hơi khoáclác. Đúng là các cao thủ hàng đầu đã tiêu hao hết ở Đại Đông sơn, nhưng kinhđô vẫn là nơi tàng long ngọa hổ, cao thủ quân đội xuất hiện tầng tầng lớp lớp.Như chiêu thức này, ít nhất cũng đạt đẳng cấp bát phẩm.Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, xuất chưởng nghênh tiếp, hai bàn tay chạmnhau nhưng không phát ra tiếng động, cứ như dính chặt lấy nhau. Trong khoảnhkhắc sau, y hít một hơi thật sâu, đầu gối hơi co lại, đế giày dưới chân rung động,bụi mịn bay lên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng nếu Đại hoàng tử thực sự lên ngôi... hắn cưới Đại công chúa Bắc Tề,người mang dòng máu Đông Di. Về sau, liệu Khánh Quốc có còn là đại quốchùng mạnh, đầy tính uy hiếp như bây giờ nữa không?Vương phi đặt tay lên trán, trong lòng vô cùng bàng hoàng. Cô không ngờđệ đệ còn trẻ tuổi của mình lại có lòng dạ thâm độc và tinh tế đến thế, ngoài tấmmạng nhện lớn còn vẽ thêm nhiều hoa văn theo ý muốn của mình."Vương gia... sẽ không làm như vậy đâu." Cô thở dài, vuốt trán.Người kia mặt mày u ám nói: "Nếu Phạm Nhàn chết dưới tay Trưởng côngchúa, có lẽ Vương gia sẽ tuyệt vọng với các đệ đệ, đau buồn khôn xiết. Đôi khi,nỗi đau là thứ có thể kích thích tham vọng trong con người."o O o"Không được." Vương phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Ngươikhông hiểu, Hoàng thượng cũng không hiểu rốt cuộc Vương gia là người thếnào. Phạm Nhàn không được chết, ta mặc kệ kế hoạch của Thượng Kinh thànhlà gì đi nữa, ít nhất không được tiết lộ hành tung của Phạm Nhàn từ chỗ ta."Người kia nhìn Vương phi bằng ánh mắt thương cảm và áy náy, biết nếuviệc này xảy ra, sau này Vương gia sẽ biết Vương phi đã phản bội Phạm Nhàn,chỉ e giữa phu thê sẽ có rạn nứt rất lớn. Chẳng trách Vương phi kiên quyết phảnđối việc này. Dù vậy... hắn cúi đầu hành lễ: "Thứ lỗi cho thần, việc này hoàntoàn do thần chịu trách nhiệm. Trước khi xe ngựa rời ngõ nhỏ, thần đã báo choTrưởng Công chúa."Vương phi run rẩy, trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt nhanh chóng lướt qua cửa sổ,hướng về bầu trời trong xanh bên ngoài hoàng cung, không biết Phạm Nhàn cóthể giữ được mạng sống hay không.※※※Phạm Nhàn là người rất cẩn thận, nếu không y đã không để Vương phi đưaMã Tác Tác cô nương ra khỏi đó. Nhưng y không thể tưởng tượng được rằng,Vương phi đã coi bản thân như một nửa người Khánh Quốc, nhưng bên cạnhvẫn có người Bắc Tề thuần túy. Đặc biệt với mối quan hệ giữa y và Tiểu Hoàngđế Bắc Tề, cho dù Bắc Tề tham gia âm mưu ám sát Khánh Đế, y vẫn tin Bắc Tềsẽ không nhắm vào mình.Vì thế, y ở lại trong tiểu viện ở hẻm Dương Thông thêm một lúc nữa, chođến khi sắc trời dần tối mới đội chiếc nón lá bình thường, bước ra khỏi sân, đi rađầu hẻm, lướt qua những ngôi nhà dân với những lá cờ trắng, tiến về hướngGiám Sát Viện.Y quyết định liều mạng tìm Mộc Thiết. Thái độ im lặng của Trần Viên ởngoại thành khiến y cảm thấy điềm gở. Có lẽ ai ai cũng nghĩ Trần Bình Bìnhvẫn đang nhẫn nại chờ đợi, nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy. Khoảng cách tạonên vẻ đẹp đẽ, sản sinh cảm giác thần bí, mà Phạm Nhàn cốn rất thân thiết vớilão thọt, y hiểu rõ Trần Bình Bình đã già yếu, tuổi thọ không còn nhiều. Tronghoàn cảnh này, y thực sự lo cho an nguy của Trần Viên.Trần Viên nằm ngoại ô kinh đô, không có thành lũy kiên cố, cho dù nămtrăm Hắc Kỵ ở gần đó cũng khó ngăn chặn được sức tấn công của quân độiKhánh Quốc.Tâm trạng y khá lo lắng, nên không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Chođến khi nghe tiếng vó ngựa từ phố xa vọng lại, y mới biết... rốt cuộc lần đầuhành tung của mình bị Trưởng Công chúa phát hiện.Phạm Nhàn quay đầu lại, ánh mắt chuyên nghiệp lập tức nhìn thấy ba ngườiđang theo dõi mình cách đó không xa bên tay phải.Phạm Nhàn nhíu mày, lẻn vào một con hẻm phía sau, định biến mất giữanhững ngôi nhà san sát của kinh đô trước khi bị vây bắt.Nhưng ba kẻ theo dõi không sợ chết đuổi theo.Phạm Nhàn đột ngột xoay người, tay trái hóa thành chưởng chém ngang,đánh trúng cổ họng tên gần nhất. Chỉ nghe tiếng xương rạn nứt, hắn đổ gụcxuống đất. Ngay sau đó, Phạm Nhàn đá mạnh vào hạ bộ của tên thứ hai, tay tráirút nhanh, một mũi tên từ tay áo bắn ra, đâm thẳng vào mắt tên thứ ba.Mọi động tác của y nhanh gọn, dứt khoát, rõ ràng nhưng cũng cực kỳ khẩntrương, không cho ba tên kia cơ hội báo động.Nhưng Phạm Nhàn biết chắc chắn bên cạnh còn người của Trưởng côngchúa nên không dừng lại, tay trái bám chặt tảng đá bên cạnh, chuẩn bị leo lênmái nhà.Ngay lúc đó, một bóng người từ trên cao lao xuống, một bàn tay sắt lớn nhưcái quạt gió đập thẳng vào mặt Phạm Nhàn!Chưởng phong như đao, khiến Phạm Nhàn híp mắt lại, da mặt bắt đầu nónglên. Lúc này y mới hiểu lời nói với Vương phi trong viện khi trước hơi khoáclác. Đúng là các cao thủ hàng đầu đã tiêu hao hết ở Đại Đông sơn, nhưng kinhđô vẫn là nơi tàng long ngọa hổ, cao thủ quân đội xuất hiện tầng tầng lớp lớp.Như chiêu thức này, ít nhất cũng đạt đẳng cấp bát phẩm.Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, xuất chưởng nghênh tiếp, hai bàn tay chạmnhau nhưng không phát ra tiếng động, cứ như dính chặt lấy nhau. Trong khoảnhkhắc sau, y hít một hơi thật sâu, đầu gối hơi co lại, đế giày dưới chân rung động,bụi mịn bay lên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng nếu Đại hoàng tử thực sự lên ngôi... hắn cưới Đại công chúa Bắc Tề,người mang dòng máu Đông Di. Về sau, liệu Khánh Quốc có còn là đại quốchùng mạnh, đầy tính uy hiếp như bây giờ nữa không?Vương phi đặt tay lên trán, trong lòng vô cùng bàng hoàng. Cô không ngờđệ đệ còn trẻ tuổi của mình lại có lòng dạ thâm độc và tinh tế đến thế, ngoài tấmmạng nhện lớn còn vẽ thêm nhiều hoa văn theo ý muốn của mình."Vương gia... sẽ không làm như vậy đâu." Cô thở dài, vuốt trán.Người kia mặt mày u ám nói: "Nếu Phạm Nhàn chết dưới tay Trưởng côngchúa, có lẽ Vương gia sẽ tuyệt vọng với các đệ đệ, đau buồn khôn xiết. Đôi khi,nỗi đau là thứ có thể kích thích tham vọng trong con người."o O o"Không được." Vương phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Ngươikhông hiểu, Hoàng thượng cũng không hiểu rốt cuộc Vương gia là người thếnào. Phạm Nhàn không được chết, ta mặc kệ kế hoạch của Thượng Kinh thànhlà gì đi nữa, ít nhất không được tiết lộ hành tung của Phạm Nhàn từ chỗ ta."Người kia nhìn Vương phi bằng ánh mắt thương cảm và áy náy, biết nếuviệc này xảy ra, sau này Vương gia sẽ biết Vương phi đã phản bội Phạm Nhàn,chỉ e giữa phu thê sẽ có rạn nứt rất lớn. Chẳng trách Vương phi kiên quyết phảnđối việc này. Dù vậy... hắn cúi đầu hành lễ: "Thứ lỗi cho thần, việc này hoàntoàn do thần chịu trách nhiệm. Trước khi xe ngựa rời ngõ nhỏ, thần đã báo choTrưởng Công chúa."Vương phi run rẩy, trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt nhanh chóng lướt qua cửa sổ,hướng về bầu trời trong xanh bên ngoài hoàng cung, không biết Phạm Nhàn cóthể giữ được mạng sống hay không.※※※Phạm Nhàn là người rất cẩn thận, nếu không y đã không để Vương phi đưaMã Tác Tác cô nương ra khỏi đó. Nhưng y không thể tưởng tượng được rằng,Vương phi đã coi bản thân như một nửa người Khánh Quốc, nhưng bên cạnhvẫn có người Bắc Tề thuần túy. Đặc biệt với mối quan hệ giữa y và Tiểu Hoàngđế Bắc Tề, cho dù Bắc Tề tham gia âm mưu ám sát Khánh Đế, y vẫn tin Bắc Tềsẽ không nhắm vào mình.Vì thế, y ở lại trong tiểu viện ở hẻm Dương Thông thêm một lúc nữa, chođến khi sắc trời dần tối mới đội chiếc nón lá bình thường, bước ra khỏi sân, đi rađầu hẻm, lướt qua những ngôi nhà dân với những lá cờ trắng, tiến về hướngGiám Sát Viện.Y quyết định liều mạng tìm Mộc Thiết. Thái độ im lặng của Trần Viên ởngoại thành khiến y cảm thấy điềm gở. Có lẽ ai ai cũng nghĩ Trần Bình Bìnhvẫn đang nhẫn nại chờ đợi, nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy. Khoảng cách tạonên vẻ đẹp đẽ, sản sinh cảm giác thần bí, mà Phạm Nhàn cốn rất thân thiết vớilão thọt, y hiểu rõ Trần Bình Bình đã già yếu, tuổi thọ không còn nhiều. Tronghoàn cảnh này, y thực sự lo cho an nguy của Trần Viên.Trần Viên nằm ngoại ô kinh đô, không có thành lũy kiên cố, cho dù nămtrăm Hắc Kỵ ở gần đó cũng khó ngăn chặn được sức tấn công của quân độiKhánh Quốc.Tâm trạng y khá lo lắng, nên không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Chođến khi nghe tiếng vó ngựa từ phố xa vọng lại, y mới biết... rốt cuộc lần đầuhành tung của mình bị Trưởng Công chúa phát hiện.Phạm Nhàn quay đầu lại, ánh mắt chuyên nghiệp lập tức nhìn thấy ba ngườiđang theo dõi mình cách đó không xa bên tay phải.Phạm Nhàn nhíu mày, lẻn vào một con hẻm phía sau, định biến mất giữanhững ngôi nhà san sát của kinh đô trước khi bị vây bắt.Nhưng ba kẻ theo dõi không sợ chết đuổi theo.Phạm Nhàn đột ngột xoay người, tay trái hóa thành chưởng chém ngang,đánh trúng cổ họng tên gần nhất. Chỉ nghe tiếng xương rạn nứt, hắn đổ gụcxuống đất. Ngay sau đó, Phạm Nhàn đá mạnh vào hạ bộ của tên thứ hai, tay tráirút nhanh, một mũi tên từ tay áo bắn ra, đâm thẳng vào mắt tên thứ ba.Mọi động tác của y nhanh gọn, dứt khoát, rõ ràng nhưng cũng cực kỳ khẩntrương, không cho ba tên kia cơ hội báo động.Nhưng Phạm Nhàn biết chắc chắn bên cạnh còn người của Trưởng côngchúa nên không dừng lại, tay trái bám chặt tảng đá bên cạnh, chuẩn bị leo lênmái nhà.Ngay lúc đó, một bóng người từ trên cao lao xuống, một bàn tay sắt lớn nhưcái quạt gió đập thẳng vào mặt Phạm Nhàn!Chưởng phong như đao, khiến Phạm Nhàn híp mắt lại, da mặt bắt đầu nónglên. Lúc này y mới hiểu lời nói với Vương phi trong viện khi trước hơi khoáclác. Đúng là các cao thủ hàng đầu đã tiêu hao hết ở Đại Đông sơn, nhưng kinhđô vẫn là nơi tàng long ngọa hổ, cao thủ quân đội xuất hiện tầng tầng lớp lớp.Như chiêu thức này, ít nhất cũng đạt đẳng cấp bát phẩm.Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, xuất chưởng nghênh tiếp, hai bàn tay chạmnhau nhưng không phát ra tiếng động, cứ như dính chặt lấy nhau. Trong khoảnhkhắc sau, y hít một hơi thật sâu, đầu gối hơi co lại, đế giày dưới chân rung động,bụi mịn bay lên.