Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1258: Có kẻ vượt rào 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một tiếng động trầm trầm!Toàn bộ xương cổ tay, xương cánh tay, xương ngực của cao thủ quân đội kiabị vỡ vụn, cả người bị một lực lượng bá đạo không thể kháng cự đập thẳng lêntrời.Máu tươi bắn ra, trên mặt mang vẻ không thể tin được, cao thủ quân độikinh hoàng bị đẩy bay lên trời, dường như không thể hiểu nổi một thanh niêntrông ôn hòa như vậy sao lại sở hữu sức mạnh bá đạo đối lập hoàn toàn với khíchất!Phạm Nhàn bình tĩnh rút tay về, ho nhẹ hai tiếng, cảm nhận cơn đau nhói từngực trái, biết vết thương nặng do Yến Tiểu Ất gây ra đang tái phát.Y hiểu mình không thể chiến đấu lâu dài, cần nhanh chóng thoát khỏi sựtruy sát của Trưởng Công chúa. Nhưng sau một đòn đánh bay tên cao thủ kia,thân thể của y cũng bị chặn lại trong chốc lát.Chỉ trong chốc lát đó, toàn bộ con hẻm đã bị vây kín.Phạm Nhàn híp mắt quan sát, nhận ra những kẻ truy bắt mình gồm quân độitrấn giữ kinh đô, người của bộ Hình, và phần lớn là cao thủ của Kinh Đô phủ,phía sau còn có vài hoạn quan trong cung.Dường như ngoài Giám Sát viện của mình, tất cả các cơ quan hùng mạnhtrong kinh đô đều đã cử người tới.Trước cảnh tượng đó, trong lòng Phạm Nhàn khẽ thở dài, hiểu rằng dù kếtcục trên Thái Cực điện ra sao, ít nhất bây giờ trong cung đã gán tội phản nghịchmưu sát bệ hạ lên đầu mình, và bản thân mình đã trở thành tên ác tặc ngườingười tru diệt.Nhưng y không chút sợ hãi, cũng không cảm thấy bi thương như mãnh hổlạc xuống đồng bằng. Y chỉ bình tĩnh quan sát tất cả.Ngay cả Yến Tiểu Ất cũng không giết được y, trên đời này còn ai có thể giữchân Phạm Nhàn?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Giết!"Bốn phía con hẻm vang lên tiếng hô giết. Vô số người lao tới chỗ PhạmNhàn giữa ngõ. Dòng người ào ào dâng tới nhưng khi áp sát lại giống như dòngsông hung dữ đụng phải tảng đá vững chắc, nước vỡ tan tành. Tiếng dao chémthịt vang lên liên hồi, sau đó bốn tên đứng đầu như bốn khúc gỗ ngã sầm xuống.Bọn chúng nắm chặt cổ họng, máu tươi không ngừng tuôn ra từ kẽ tay.Trong tay Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện một con dao mảnh màu đen, trênlưỡi dao không chút ánh sáng chỉ có vài giọt máu tươi nhỏ xuống.Vài người chết không làm lay chuyển được đám người. Các quan binh ào àotới, không chút do dự, một lần nữa nhấn chìm Phạm Nhàn.Ánh đen lại lóe lên. Lần này, Phạm Nhàn rất âm hiểm chọn đánh vào hạ bộxung quanh, không còn nhắm một nhát chí mạng hay cố chặt đứt cổ họng. Ynhanh như cắt, vô cùng tàn độc, rạch nhanh vài nhát trên đùi và bụng quan binhxung quanh.Trên người mấy kẻ này đồng loạt xuất hiện vài vết thương rỉ máu, máu đỏtuôn ra rồi nhanh chóng hóa thành đen sì, tỏa ra mùi tanh hôi khủng khiếp.Trong hẻm vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Những người bị thươngkhông chết ngay lập tức nhưng phải chịu cơn đau khủng khiếp từ chất độc trêncon dao đen của Phạm Nhàn. Tiếng kêu dồn dập cuối cùng cũng khiến đámngười vây bắt Phạm Nhàn trở nên tỉnh táo, nhớ lại sự lợi hại của Tiểu Phạm đạinhân trong truyền thuyết.Đám đông dừng lại trong giây lát.Lợi dụng cơ hội này, Phạm Nhàn như một bóng ma lao về phía sau đámđông, nhẹ nhàng xuyên qua thân người họ, đôi khi vươn tay như quỷ dị chạmnhẹ vào những nơi yếu hại như vành tai, ngón tay, dưới nách của những ngườiấy.Mỗi lần chạm vào đều để lại tiếng kêu thảm thiết, cùng bóng người ngã gụcxuống bất động.Trong khoảnh khắc này, Phạm Nhàn chọn cách tiết kiệm sức lực nhất, khônglãng phí chút chân khí nào. Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, đây là cách thứcthích hợp nhất. Mỗi lần ra tay y không còn ý định hạ gục người bên cạnh, màchỉ khiến họ la hét, nhảy dựng lên như những cây cỏ lay động, che đậy cho conthú xảo quyệt là y, âm thầm lẻn ra phía sau vòng vây.Cách đó không xa, một tướng quân chỉ huy vây bắt, chứng kiến cảnh tượnghỗn loạn kia, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và sợ hãi.Hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra thế giới này lại có người biến mình thànhbóng ma, dễ dàng xuyên qua đám đông truy đuổi, để lại một vệt máu tanh, cướpđi sinh mạng, nhưng vẫn thong dong tự tại, giống hệt như đang dạo bước giữavườn hoa mà không vương chút bụi.Trên người Phạm Nhàn không có vết thương nào, nhưng đã hạ sát và làm bịthương hơn hai mươi người. Giữa vòng vây hỗn loạn, y đã xuyên thủng khoảngcách mười trượng!"Chặn hắn lại!" Tướng quân kia thấy náo động càng lúc càng đến gần, mắtnheo lại, gào lên khàn khàn: "Diệt trừ nghịch tặc!"Tiếng những cung nỏ lên dây vang lên lách cách, phát ra rất nhỏ nhẹ trongtiếng ồn ào, nhưng lại vô cùng đáng sợ.Trong đám đông, Phạm Nhàn cầm dao, nhẹ nhàng chạm vào cơ thể các binhsĩ. Ngay khi nghe tiếng nỏ ngoài vòng vây, tay phải y dừng lại một chút.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một tiếng động trầm trầm!Toàn bộ xương cổ tay, xương cánh tay, xương ngực của cao thủ quân đội kiabị vỡ vụn, cả người bị một lực lượng bá đạo không thể kháng cự đập thẳng lêntrời.Máu tươi bắn ra, trên mặt mang vẻ không thể tin được, cao thủ quân độikinh hoàng bị đẩy bay lên trời, dường như không thể hiểu nổi một thanh niêntrông ôn hòa như vậy sao lại sở hữu sức mạnh bá đạo đối lập hoàn toàn với khíchất!Phạm Nhàn bình tĩnh rút tay về, ho nhẹ hai tiếng, cảm nhận cơn đau nhói từngực trái, biết vết thương nặng do Yến Tiểu Ất gây ra đang tái phát.Y hiểu mình không thể chiến đấu lâu dài, cần nhanh chóng thoát khỏi sựtruy sát của Trưởng Công chúa. Nhưng sau một đòn đánh bay tên cao thủ kia,thân thể của y cũng bị chặn lại trong chốc lát.Chỉ trong chốc lát đó, toàn bộ con hẻm đã bị vây kín.Phạm Nhàn híp mắt quan sát, nhận ra những kẻ truy bắt mình gồm quân độitrấn giữ kinh đô, người của bộ Hình, và phần lớn là cao thủ của Kinh Đô phủ,phía sau còn có vài hoạn quan trong cung.Dường như ngoài Giám Sát viện của mình, tất cả các cơ quan hùng mạnhtrong kinh đô đều đã cử người tới.Trước cảnh tượng đó, trong lòng Phạm Nhàn khẽ thở dài, hiểu rằng dù kếtcục trên Thái Cực điện ra sao, ít nhất bây giờ trong cung đã gán tội phản nghịchmưu sát bệ hạ lên đầu mình, và bản thân mình đã trở thành tên ác tặc ngườingười tru diệt.Nhưng y không chút sợ hãi, cũng không cảm thấy bi thương như mãnh hổlạc xuống đồng bằng. Y chỉ bình tĩnh quan sát tất cả.Ngay cả Yến Tiểu Ất cũng không giết được y, trên đời này còn ai có thể giữchân Phạm Nhàn?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Giết!"Bốn phía con hẻm vang lên tiếng hô giết. Vô số người lao tới chỗ PhạmNhàn giữa ngõ. Dòng người ào ào dâng tới nhưng khi áp sát lại giống như dòngsông hung dữ đụng phải tảng đá vững chắc, nước vỡ tan tành. Tiếng dao chémthịt vang lên liên hồi, sau đó bốn tên đứng đầu như bốn khúc gỗ ngã sầm xuống.Bọn chúng nắm chặt cổ họng, máu tươi không ngừng tuôn ra từ kẽ tay.Trong tay Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện một con dao mảnh màu đen, trênlưỡi dao không chút ánh sáng chỉ có vài giọt máu tươi nhỏ xuống.Vài người chết không làm lay chuyển được đám người. Các quan binh ào àotới, không chút do dự, một lần nữa nhấn chìm Phạm Nhàn.Ánh đen lại lóe lên. Lần này, Phạm Nhàn rất âm hiểm chọn đánh vào hạ bộxung quanh, không còn nhắm một nhát chí mạng hay cố chặt đứt cổ họng. Ynhanh như cắt, vô cùng tàn độc, rạch nhanh vài nhát trên đùi và bụng quan binhxung quanh.Trên người mấy kẻ này đồng loạt xuất hiện vài vết thương rỉ máu, máu đỏtuôn ra rồi nhanh chóng hóa thành đen sì, tỏa ra mùi tanh hôi khủng khiếp.Trong hẻm vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Những người bị thươngkhông chết ngay lập tức nhưng phải chịu cơn đau khủng khiếp từ chất độc trêncon dao đen của Phạm Nhàn. Tiếng kêu dồn dập cuối cùng cũng khiến đámngười vây bắt Phạm Nhàn trở nên tỉnh táo, nhớ lại sự lợi hại của Tiểu Phạm đạinhân trong truyền thuyết.Đám đông dừng lại trong giây lát.Lợi dụng cơ hội này, Phạm Nhàn như một bóng ma lao về phía sau đámđông, nhẹ nhàng xuyên qua thân người họ, đôi khi vươn tay như quỷ dị chạmnhẹ vào những nơi yếu hại như vành tai, ngón tay, dưới nách của những ngườiấy.Mỗi lần chạm vào đều để lại tiếng kêu thảm thiết, cùng bóng người ngã gụcxuống bất động.Trong khoảnh khắc này, Phạm Nhàn chọn cách tiết kiệm sức lực nhất, khônglãng phí chút chân khí nào. Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, đây là cách thứcthích hợp nhất. Mỗi lần ra tay y không còn ý định hạ gục người bên cạnh, màchỉ khiến họ la hét, nhảy dựng lên như những cây cỏ lay động, che đậy cho conthú xảo quyệt là y, âm thầm lẻn ra phía sau vòng vây.Cách đó không xa, một tướng quân chỉ huy vây bắt, chứng kiến cảnh tượnghỗn loạn kia, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và sợ hãi.Hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra thế giới này lại có người biến mình thànhbóng ma, dễ dàng xuyên qua đám đông truy đuổi, để lại một vệt máu tanh, cướpđi sinh mạng, nhưng vẫn thong dong tự tại, giống hệt như đang dạo bước giữavườn hoa mà không vương chút bụi.Trên người Phạm Nhàn không có vết thương nào, nhưng đã hạ sát và làm bịthương hơn hai mươi người. Giữa vòng vây hỗn loạn, y đã xuyên thủng khoảngcách mười trượng!"Chặn hắn lại!" Tướng quân kia thấy náo động càng lúc càng đến gần, mắtnheo lại, gào lên khàn khàn: "Diệt trừ nghịch tặc!"Tiếng những cung nỏ lên dây vang lên lách cách, phát ra rất nhỏ nhẹ trongtiếng ồn ào, nhưng lại vô cùng đáng sợ.Trong đám đông, Phạm Nhàn cầm dao, nhẹ nhàng chạm vào cơ thể các binhsĩ. Ngay khi nghe tiếng nỏ ngoài vòng vây, tay phải y dừng lại một chút.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một tiếng động trầm trầm!Toàn bộ xương cổ tay, xương cánh tay, xương ngực của cao thủ quân đội kiabị vỡ vụn, cả người bị một lực lượng bá đạo không thể kháng cự đập thẳng lêntrời.Máu tươi bắn ra, trên mặt mang vẻ không thể tin được, cao thủ quân độikinh hoàng bị đẩy bay lên trời, dường như không thể hiểu nổi một thanh niêntrông ôn hòa như vậy sao lại sở hữu sức mạnh bá đạo đối lập hoàn toàn với khíchất!Phạm Nhàn bình tĩnh rút tay về, ho nhẹ hai tiếng, cảm nhận cơn đau nhói từngực trái, biết vết thương nặng do Yến Tiểu Ất gây ra đang tái phát.Y hiểu mình không thể chiến đấu lâu dài, cần nhanh chóng thoát khỏi sựtruy sát của Trưởng Công chúa. Nhưng sau một đòn đánh bay tên cao thủ kia,thân thể của y cũng bị chặn lại trong chốc lát.Chỉ trong chốc lát đó, toàn bộ con hẻm đã bị vây kín.Phạm Nhàn híp mắt quan sát, nhận ra những kẻ truy bắt mình gồm quân độitrấn giữ kinh đô, người của bộ Hình, và phần lớn là cao thủ của Kinh Đô phủ,phía sau còn có vài hoạn quan trong cung.Dường như ngoài Giám Sát viện của mình, tất cả các cơ quan hùng mạnhtrong kinh đô đều đã cử người tới.Trước cảnh tượng đó, trong lòng Phạm Nhàn khẽ thở dài, hiểu rằng dù kếtcục trên Thái Cực điện ra sao, ít nhất bây giờ trong cung đã gán tội phản nghịchmưu sát bệ hạ lên đầu mình, và bản thân mình đã trở thành tên ác tặc ngườingười tru diệt.Nhưng y không chút sợ hãi, cũng không cảm thấy bi thương như mãnh hổlạc xuống đồng bằng. Y chỉ bình tĩnh quan sát tất cả.Ngay cả Yến Tiểu Ất cũng không giết được y, trên đời này còn ai có thể giữchân Phạm Nhàn?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Giết!"Bốn phía con hẻm vang lên tiếng hô giết. Vô số người lao tới chỗ PhạmNhàn giữa ngõ. Dòng người ào ào dâng tới nhưng khi áp sát lại giống như dòngsông hung dữ đụng phải tảng đá vững chắc, nước vỡ tan tành. Tiếng dao chémthịt vang lên liên hồi, sau đó bốn tên đứng đầu như bốn khúc gỗ ngã sầm xuống.Bọn chúng nắm chặt cổ họng, máu tươi không ngừng tuôn ra từ kẽ tay.Trong tay Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện một con dao mảnh màu đen, trênlưỡi dao không chút ánh sáng chỉ có vài giọt máu tươi nhỏ xuống.Vài người chết không làm lay chuyển được đám người. Các quan binh ào àotới, không chút do dự, một lần nữa nhấn chìm Phạm Nhàn.Ánh đen lại lóe lên. Lần này, Phạm Nhàn rất âm hiểm chọn đánh vào hạ bộxung quanh, không còn nhắm một nhát chí mạng hay cố chặt đứt cổ họng. Ynhanh như cắt, vô cùng tàn độc, rạch nhanh vài nhát trên đùi và bụng quan binhxung quanh.Trên người mấy kẻ này đồng loạt xuất hiện vài vết thương rỉ máu, máu đỏtuôn ra rồi nhanh chóng hóa thành đen sì, tỏa ra mùi tanh hôi khủng khiếp.Trong hẻm vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Những người bị thươngkhông chết ngay lập tức nhưng phải chịu cơn đau khủng khiếp từ chất độc trêncon dao đen của Phạm Nhàn. Tiếng kêu dồn dập cuối cùng cũng khiến đámngười vây bắt Phạm Nhàn trở nên tỉnh táo, nhớ lại sự lợi hại của Tiểu Phạm đạinhân trong truyền thuyết.Đám đông dừng lại trong giây lát.Lợi dụng cơ hội này, Phạm Nhàn như một bóng ma lao về phía sau đámđông, nhẹ nhàng xuyên qua thân người họ, đôi khi vươn tay như quỷ dị chạmnhẹ vào những nơi yếu hại như vành tai, ngón tay, dưới nách của những ngườiấy.Mỗi lần chạm vào đều để lại tiếng kêu thảm thiết, cùng bóng người ngã gụcxuống bất động.Trong khoảnh khắc này, Phạm Nhàn chọn cách tiết kiệm sức lực nhất, khônglãng phí chút chân khí nào. Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, đây là cách thứcthích hợp nhất. Mỗi lần ra tay y không còn ý định hạ gục người bên cạnh, màchỉ khiến họ la hét, nhảy dựng lên như những cây cỏ lay động, che đậy cho conthú xảo quyệt là y, âm thầm lẻn ra phía sau vòng vây.Cách đó không xa, một tướng quân chỉ huy vây bắt, chứng kiến cảnh tượnghỗn loạn kia, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và sợ hãi.Hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra thế giới này lại có người biến mình thànhbóng ma, dễ dàng xuyên qua đám đông truy đuổi, để lại một vệt máu tanh, cướpđi sinh mạng, nhưng vẫn thong dong tự tại, giống hệt như đang dạo bước giữavườn hoa mà không vương chút bụi.Trên người Phạm Nhàn không có vết thương nào, nhưng đã hạ sát và làm bịthương hơn hai mươi người. Giữa vòng vây hỗn loạn, y đã xuyên thủng khoảngcách mười trượng!"Chặn hắn lại!" Tướng quân kia thấy náo động càng lúc càng đến gần, mắtnheo lại, gào lên khàn khàn: "Diệt trừ nghịch tặc!"Tiếng những cung nỏ lên dây vang lên lách cách, phát ra rất nhỏ nhẹ trongtiếng ồn ào, nhưng lại vô cùng đáng sợ.Trong đám đông, Phạm Nhàn cầm dao, nhẹ nhàng chạm vào cơ thể các binhsĩ. Ngay khi nghe tiếng nỏ ngoài vòng vây, tay phải y dừng lại một chút.

Chương 1258: Có kẻ vượt rào 1