Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1270: Khi giết người không bao giờ rút gươm 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nếu có duyên phận, đúng là cần tiểu thư giới thiệu với lệnh tôn, còn nhiềuviệc cần nhờ Tôn đại nhân trợ giúp." Phạm Nhàn không hoàn toàn tin tưởngmột thiếu nữ có thể lay chuyển quyết định của một Phủ doãn kinh đô. Nhưng cóTôn Tần Nhi làm cầu nối, chỉ cần chờ thời cơ thuận lợi, khi Phạm Nhàn chiếmưu thế, Tôn đại nhân có thể hỗ trợ thêm, mà y cũng sẽ không từ chối.Tôn Tần Nhi mặt mày ửng đỏ ngại ngùng, sau một lúc mới cắn môi nói:"Thực ra... Tần Nhi thật sự bất hiếu. Vì vậy mới dám xin Tiểu Phạm đại nhân...mong ngài khoan dung với gia phụ."Tôn đại nhân phụng chỉ truy bắt Phạm Nhàn, nhưng Tôn Tần Nhi lại giấu ytrong phòng. Nếu sau này Phạm Nhàn thực sự lên ngôi, ai biết y sẽ xử trí thếnào những kẻ đã hại mình như thế nào? Tôn Tần Nhi hiểu rõ tranh giành hoàngquyền có thể đổ máu đến mức nào, việc cô làm theo cảm tính chỉ khiến sau nàyphụ thân gặp hiểm nguy, nên mới tự trách mình bất hiếu.Phạm Nhàn thở dài một tiếng, nhìn cô gái nhu nhược này với vẻ thươngcảm, trong lòng dâng lên chút áy náy, an ủi: "Cô nương yên tâm, nếu triều đìnhđược chỉnh đốn, An chỉ đảm bảo... ít nhất lệnh tôn sẽ không có nỗi lo về tínhmạng. Nếu ông ấy chịu tỉnh ngộ hoàn toàn, chắc chắn sẽ trở thành công thần."Nhận được lời hứa của y, Tôn Tần Nhi vui mừng lau nước mắt, hoàn toànkhông nghĩ đến việc một nhân vật chính trị có thực hiện lời hứa hay không, côcúi đầu với Phạm Nhàn: “Đa tạ Tiểu Phạm đại nhân.”"Ta mới là người phải cảm ơn cô nương." Phạm Nhàn trịnh trọng thi lễ vớiTôn Tần Nhi rồi dịu dàng nói: "Tuy An Chi không phải người tốt lành gì, nhưngcũng chẳng phải kẻ hiếu sát. Về việc ở kinh đô, An Chi cũng mong Thái hậunhìn rõ sự thật, giải quyết hòa bình mà không cần đổ máu."Hai người đối diện thi lễ, nhìn như đang lễ bái thiên địa, cảm thấy khôngđúng nên ngượng ngùng đứng thẳng đậy. Phạm Nhàn quay lại nhìn cửa sổ, trờiđêm vắng lặng, ánh trăng soi rọi, trong lòng tự nhủ, đêm yên ả như thế này, saolại là lúc giết người?o O oBên ngoài Hòa Thân Vương phủ có những bóng người bí ẩn qua qua lại lại,nhưng các thị vệ phụ trách canh gác phủ lại không hề liếc nhìn, bởi họ biết đó làmật thám cung đình hay có một số thuộc Khu Mật viện. Mọi người đều hiểu rõsự tồn tại của nhau, nên cũng không ai chủ động khiêu khích.Hiện giờ, trong tay Vương gia nắm quyền chỉ huy cấm quân, chừng nàoquân quyền còn trong tay, các thế lực trong kinh đô buộc phải tôn trọng và nịnhnọt vương phủ như thường.Kể từ khi tin Hoàng thượng bị ám sát lan truyền, Thái hậu đóng chặt cửacung, ra chỉ dụ trấn áp mọi biến động, Hòa Thân Vương phủ trở thành trung tâmchú ý của các phe phái trong kinh. Đại hoàng tử càng bảo vệ chu đáo choVương phi và gia nhân hạ nhân, đến mức khiến người khác phải sững sờ.Dù sao Đại hoàng tử cũng từng là đại tướng thống lĩnh Tây Chinh quân,trong lúc mấu chốt như vậy, tính quả quyết nổi lên, điều đội cấm quân năm trămngười vây kín vương phủ. Như vậy cho dù trong cung có biến, thân tín của Đạihoàng tử vẫn bảo đảm an toàn cho phủ tới thời khắc cuối cùngVề phần việc này có hợp lễ nghi, phép nước hay không, không ai dám lêntiếng, vì đại bộ phận binh quyền tại kinh đô nằm trong tay Đại hoàng tử. Hắnmuốn làm thế nào thì làm, không ai xen vào được - nhất là khi được Thái hậungấm ngầm đồng ý.Vài văn thần dám mở miệng... hôm nay trên Thái Cực điện đã được đưa vàngục khoản đãi.Khánh Quốc hiện chưa có quân vương, ai có nhiều quân thì tiếng nói càngvang.o O oNhị quản gia Hòa Thân Vương phủ từ cửa lớn bên hành lang bước ra, nóinhỏ vài điều với bọn hộ vệ, có vẻ đang bày tỏ lòng cảm kích và an ủi. Sau đómột hộ vệ bước ra từ đám người, vào phủ sắp xếp một chiếc xe ngựa.Giữa tiếng vó ngựa dồn dập, một chiếc xe ngựa mang ký hiệu Hòa ThânVương phủ chạy ra từ trong bóng tối dừng trước bậc thềm đá của phủ. Các cấmquân canh gác xung quanh liếc sang nhưng không hề phản ứng.Lúc này kinh đô thi hành lệnh giới nghiêm chặt chẽ, ngoài những lực lượngtruy nã Phạm Nhàn trên các đường xá, phố phường gần như vắng tanh. Theo lẽthường, việc đi lại ban đêm bị cấm tuyệt đối. Nhưng người chuẩn bị lên xe lànhị quản gia của phủ Đại hoàng tử, đương nhiên cấm quân làm ngơ.Nhị quản gia ôn tồn thăm hỏi vị giáo quan cấm quân, đứng trên bậc thềmngước nhìn vào bóng tối cuối ngõ, biết rằng trong màn đêm ấy có không biếtbao nhiêu ánh mắt đang rình mò hành tung của mình. Dẫu vậy, hắn chẳng hề longại, vì hắn sắp đến gặp mưu sĩ của phủ Trưởng công chúa để bàn kế hoạch tiếptheo giữa hai bên.Đúng vậy, nhị quản gia này chính là thủ lĩnh gián điệp bí mật mà TiểuHoàng đế Bắc Tề phái đến kinh đô, ngấm ngầm lừa gạt Vương phi, bán đứnghành tung của Phạm Nhàn ở hẻm Dương Thông cho Trưởng công chúa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nếu có duyên phận, đúng là cần tiểu thư giới thiệu với lệnh tôn, còn nhiềuviệc cần nhờ Tôn đại nhân trợ giúp." Phạm Nhàn không hoàn toàn tin tưởngmột thiếu nữ có thể lay chuyển quyết định của một Phủ doãn kinh đô. Nhưng cóTôn Tần Nhi làm cầu nối, chỉ cần chờ thời cơ thuận lợi, khi Phạm Nhàn chiếmưu thế, Tôn đại nhân có thể hỗ trợ thêm, mà y cũng sẽ không từ chối.Tôn Tần Nhi mặt mày ửng đỏ ngại ngùng, sau một lúc mới cắn môi nói:"Thực ra... Tần Nhi thật sự bất hiếu. Vì vậy mới dám xin Tiểu Phạm đại nhân...mong ngài khoan dung với gia phụ."Tôn đại nhân phụng chỉ truy bắt Phạm Nhàn, nhưng Tôn Tần Nhi lại giấu ytrong phòng. Nếu sau này Phạm Nhàn thực sự lên ngôi, ai biết y sẽ xử trí thếnào những kẻ đã hại mình như thế nào? Tôn Tần Nhi hiểu rõ tranh giành hoàngquyền có thể đổ máu đến mức nào, việc cô làm theo cảm tính chỉ khiến sau nàyphụ thân gặp hiểm nguy, nên mới tự trách mình bất hiếu.Phạm Nhàn thở dài một tiếng, nhìn cô gái nhu nhược này với vẻ thươngcảm, trong lòng dâng lên chút áy náy, an ủi: "Cô nương yên tâm, nếu triều đìnhđược chỉnh đốn, An chỉ đảm bảo... ít nhất lệnh tôn sẽ không có nỗi lo về tínhmạng. Nếu ông ấy chịu tỉnh ngộ hoàn toàn, chắc chắn sẽ trở thành công thần."Nhận được lời hứa của y, Tôn Tần Nhi vui mừng lau nước mắt, hoàn toànkhông nghĩ đến việc một nhân vật chính trị có thực hiện lời hứa hay không, côcúi đầu với Phạm Nhàn: “Đa tạ Tiểu Phạm đại nhân.”"Ta mới là người phải cảm ơn cô nương." Phạm Nhàn trịnh trọng thi lễ vớiTôn Tần Nhi rồi dịu dàng nói: "Tuy An Chi không phải người tốt lành gì, nhưngcũng chẳng phải kẻ hiếu sát. Về việc ở kinh đô, An Chi cũng mong Thái hậunhìn rõ sự thật, giải quyết hòa bình mà không cần đổ máu."Hai người đối diện thi lễ, nhìn như đang lễ bái thiên địa, cảm thấy khôngđúng nên ngượng ngùng đứng thẳng đậy. Phạm Nhàn quay lại nhìn cửa sổ, trờiđêm vắng lặng, ánh trăng soi rọi, trong lòng tự nhủ, đêm yên ả như thế này, saolại là lúc giết người?o O oBên ngoài Hòa Thân Vương phủ có những bóng người bí ẩn qua qua lại lại,nhưng các thị vệ phụ trách canh gác phủ lại không hề liếc nhìn, bởi họ biết đó làmật thám cung đình hay có một số thuộc Khu Mật viện. Mọi người đều hiểu rõsự tồn tại của nhau, nên cũng không ai chủ động khiêu khích.Hiện giờ, trong tay Vương gia nắm quyền chỉ huy cấm quân, chừng nàoquân quyền còn trong tay, các thế lực trong kinh đô buộc phải tôn trọng và nịnhnọt vương phủ như thường.Kể từ khi tin Hoàng thượng bị ám sát lan truyền, Thái hậu đóng chặt cửacung, ra chỉ dụ trấn áp mọi biến động, Hòa Thân Vương phủ trở thành trung tâmchú ý của các phe phái trong kinh. Đại hoàng tử càng bảo vệ chu đáo choVương phi và gia nhân hạ nhân, đến mức khiến người khác phải sững sờ.Dù sao Đại hoàng tử cũng từng là đại tướng thống lĩnh Tây Chinh quân,trong lúc mấu chốt như vậy, tính quả quyết nổi lên, điều đội cấm quân năm trămngười vây kín vương phủ. Như vậy cho dù trong cung có biến, thân tín của Đạihoàng tử vẫn bảo đảm an toàn cho phủ tới thời khắc cuối cùngVề phần việc này có hợp lễ nghi, phép nước hay không, không ai dám lêntiếng, vì đại bộ phận binh quyền tại kinh đô nằm trong tay Đại hoàng tử. Hắnmuốn làm thế nào thì làm, không ai xen vào được - nhất là khi được Thái hậungấm ngầm đồng ý.Vài văn thần dám mở miệng... hôm nay trên Thái Cực điện đã được đưa vàngục khoản đãi.Khánh Quốc hiện chưa có quân vương, ai có nhiều quân thì tiếng nói càngvang.o O oNhị quản gia Hòa Thân Vương phủ từ cửa lớn bên hành lang bước ra, nóinhỏ vài điều với bọn hộ vệ, có vẻ đang bày tỏ lòng cảm kích và an ủi. Sau đómột hộ vệ bước ra từ đám người, vào phủ sắp xếp một chiếc xe ngựa.Giữa tiếng vó ngựa dồn dập, một chiếc xe ngựa mang ký hiệu Hòa ThânVương phủ chạy ra từ trong bóng tối dừng trước bậc thềm đá của phủ. Các cấmquân canh gác xung quanh liếc sang nhưng không hề phản ứng.Lúc này kinh đô thi hành lệnh giới nghiêm chặt chẽ, ngoài những lực lượngtruy nã Phạm Nhàn trên các đường xá, phố phường gần như vắng tanh. Theo lẽthường, việc đi lại ban đêm bị cấm tuyệt đối. Nhưng người chuẩn bị lên xe lànhị quản gia của phủ Đại hoàng tử, đương nhiên cấm quân làm ngơ.Nhị quản gia ôn tồn thăm hỏi vị giáo quan cấm quân, đứng trên bậc thềmngước nhìn vào bóng tối cuối ngõ, biết rằng trong màn đêm ấy có không biếtbao nhiêu ánh mắt đang rình mò hành tung của mình. Dẫu vậy, hắn chẳng hề longại, vì hắn sắp đến gặp mưu sĩ của phủ Trưởng công chúa để bàn kế hoạch tiếptheo giữa hai bên.Đúng vậy, nhị quản gia này chính là thủ lĩnh gián điệp bí mật mà TiểuHoàng đế Bắc Tề phái đến kinh đô, ngấm ngầm lừa gạt Vương phi, bán đứnghành tung của Phạm Nhàn ở hẻm Dương Thông cho Trưởng công chúa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nếu có duyên phận, đúng là cần tiểu thư giới thiệu với lệnh tôn, còn nhiềuviệc cần nhờ Tôn đại nhân trợ giúp." Phạm Nhàn không hoàn toàn tin tưởngmột thiếu nữ có thể lay chuyển quyết định của một Phủ doãn kinh đô. Nhưng cóTôn Tần Nhi làm cầu nối, chỉ cần chờ thời cơ thuận lợi, khi Phạm Nhàn chiếmưu thế, Tôn đại nhân có thể hỗ trợ thêm, mà y cũng sẽ không từ chối.Tôn Tần Nhi mặt mày ửng đỏ ngại ngùng, sau một lúc mới cắn môi nói:"Thực ra... Tần Nhi thật sự bất hiếu. Vì vậy mới dám xin Tiểu Phạm đại nhân...mong ngài khoan dung với gia phụ."Tôn đại nhân phụng chỉ truy bắt Phạm Nhàn, nhưng Tôn Tần Nhi lại giấu ytrong phòng. Nếu sau này Phạm Nhàn thực sự lên ngôi, ai biết y sẽ xử trí thếnào những kẻ đã hại mình như thế nào? Tôn Tần Nhi hiểu rõ tranh giành hoàngquyền có thể đổ máu đến mức nào, việc cô làm theo cảm tính chỉ khiến sau nàyphụ thân gặp hiểm nguy, nên mới tự trách mình bất hiếu.Phạm Nhàn thở dài một tiếng, nhìn cô gái nhu nhược này với vẻ thươngcảm, trong lòng dâng lên chút áy náy, an ủi: "Cô nương yên tâm, nếu triều đìnhđược chỉnh đốn, An chỉ đảm bảo... ít nhất lệnh tôn sẽ không có nỗi lo về tínhmạng. Nếu ông ấy chịu tỉnh ngộ hoàn toàn, chắc chắn sẽ trở thành công thần."Nhận được lời hứa của y, Tôn Tần Nhi vui mừng lau nước mắt, hoàn toànkhông nghĩ đến việc một nhân vật chính trị có thực hiện lời hứa hay không, côcúi đầu với Phạm Nhàn: “Đa tạ Tiểu Phạm đại nhân.”"Ta mới là người phải cảm ơn cô nương." Phạm Nhàn trịnh trọng thi lễ vớiTôn Tần Nhi rồi dịu dàng nói: "Tuy An Chi không phải người tốt lành gì, nhưngcũng chẳng phải kẻ hiếu sát. Về việc ở kinh đô, An Chi cũng mong Thái hậunhìn rõ sự thật, giải quyết hòa bình mà không cần đổ máu."Hai người đối diện thi lễ, nhìn như đang lễ bái thiên địa, cảm thấy khôngđúng nên ngượng ngùng đứng thẳng đậy. Phạm Nhàn quay lại nhìn cửa sổ, trờiđêm vắng lặng, ánh trăng soi rọi, trong lòng tự nhủ, đêm yên ả như thế này, saolại là lúc giết người?o O oBên ngoài Hòa Thân Vương phủ có những bóng người bí ẩn qua qua lại lại,nhưng các thị vệ phụ trách canh gác phủ lại không hề liếc nhìn, bởi họ biết đó làmật thám cung đình hay có một số thuộc Khu Mật viện. Mọi người đều hiểu rõsự tồn tại của nhau, nên cũng không ai chủ động khiêu khích.Hiện giờ, trong tay Vương gia nắm quyền chỉ huy cấm quân, chừng nàoquân quyền còn trong tay, các thế lực trong kinh đô buộc phải tôn trọng và nịnhnọt vương phủ như thường.Kể từ khi tin Hoàng thượng bị ám sát lan truyền, Thái hậu đóng chặt cửacung, ra chỉ dụ trấn áp mọi biến động, Hòa Thân Vương phủ trở thành trung tâmchú ý của các phe phái trong kinh. Đại hoàng tử càng bảo vệ chu đáo choVương phi và gia nhân hạ nhân, đến mức khiến người khác phải sững sờ.Dù sao Đại hoàng tử cũng từng là đại tướng thống lĩnh Tây Chinh quân,trong lúc mấu chốt như vậy, tính quả quyết nổi lên, điều đội cấm quân năm trămngười vây kín vương phủ. Như vậy cho dù trong cung có biến, thân tín của Đạihoàng tử vẫn bảo đảm an toàn cho phủ tới thời khắc cuối cùngVề phần việc này có hợp lễ nghi, phép nước hay không, không ai dám lêntiếng, vì đại bộ phận binh quyền tại kinh đô nằm trong tay Đại hoàng tử. Hắnmuốn làm thế nào thì làm, không ai xen vào được - nhất là khi được Thái hậungấm ngầm đồng ý.Vài văn thần dám mở miệng... hôm nay trên Thái Cực điện đã được đưa vàngục khoản đãi.Khánh Quốc hiện chưa có quân vương, ai có nhiều quân thì tiếng nói càngvang.o O oNhị quản gia Hòa Thân Vương phủ từ cửa lớn bên hành lang bước ra, nóinhỏ vài điều với bọn hộ vệ, có vẻ đang bày tỏ lòng cảm kích và an ủi. Sau đómột hộ vệ bước ra từ đám người, vào phủ sắp xếp một chiếc xe ngựa.Giữa tiếng vó ngựa dồn dập, một chiếc xe ngựa mang ký hiệu Hòa ThânVương phủ chạy ra từ trong bóng tối dừng trước bậc thềm đá của phủ. Các cấmquân canh gác xung quanh liếc sang nhưng không hề phản ứng.Lúc này kinh đô thi hành lệnh giới nghiêm chặt chẽ, ngoài những lực lượngtruy nã Phạm Nhàn trên các đường xá, phố phường gần như vắng tanh. Theo lẽthường, việc đi lại ban đêm bị cấm tuyệt đối. Nhưng người chuẩn bị lên xe lànhị quản gia của phủ Đại hoàng tử, đương nhiên cấm quân làm ngơ.Nhị quản gia ôn tồn thăm hỏi vị giáo quan cấm quân, đứng trên bậc thềmngước nhìn vào bóng tối cuối ngõ, biết rằng trong màn đêm ấy có không biếtbao nhiêu ánh mắt đang rình mò hành tung của mình. Dẫu vậy, hắn chẳng hề longại, vì hắn sắp đến gặp mưu sĩ của phủ Trưởng công chúa để bàn kế hoạch tiếptheo giữa hai bên.Đúng vậy, nhị quản gia này chính là thủ lĩnh gián điệp bí mật mà TiểuHoàng đế Bắc Tề phái đến kinh đô, ngấm ngầm lừa gạt Vương phi, bán đứnghành tung của Phạm Nhàn ở hẻm Dương Thông cho Trưởng công chúa.