Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1271: Khi giết người không bao giờ rút gươm 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lông mày nhị quản gia dần thư thái. Hắn làm theo chỉ thị của hoàng đế nênkhông để mắt tới cơn tức giận của Vương phi. Có nhiều việc cần chém trướcbáo sau, nhất là khi Đại hoàng tử tuy điều binh đến đây nhưng bản thân bị cầmchân trong cung, không thể biết chuyện gì xảy ra trong phủ. Phạm Nhàn bịchính người trong phủ bán đứng.Hắn mỉm cười bước xuống bậc thềm, chuẩn bị lên xe.Bàn tay vững chắc vén rèm xe lên, đồng tử nhị quản gia co lại vì căng thẳng.Bởi vì trong chiếc xe vốn phải trống không, giờ lại có vài người mặc áo đenlạnh lùng nhìn hắn!Kế đó, nhị quản gia cảm thấy luồng khí lạnh thấu xương xuyên qua nhữnglỗ hổng trên cơ thể, chui vào não bộ. Sau cái lạnh là cơn đau vô tận.Hắn há hốc miệng nhưng không thể kêu lên tiếng, chỉ có thể thở khò khè.Cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng hắn thấy ba cây dùi sắt đâm thủng cơ thể mình.Ba cây dùi sắt lạnh ngắt như băng xuyên qua cơ thể hắn, như mổ thịt gà con.Máu nóng hổi chảy dọc rãnh trên đinh sắt."Lục Xử!"Ngay giây phút hấp hối, rốt cuộc nhị quản gia nhận ra thân phận thíchkhách. Biết đối phương chính là đồng nghiệp lừng danh của mình, hắn tuyệtvọng chấp nhận số phận.Hắn phản bội Phạm Nhàn, vậy nên phải hiểu rằng bản thân sẽ hứng chịutruy sát vô tận từ Giám Sát viện. Chỉ có điều hắn không ngờ rằng mới qua vàicanh giờ ngủi, Giám Sát viện vốn rời rạc đã lấy lại được khả năng hành độngphi thường như thế.Không kịp suy nghĩ, nhị quản gia nhổm dậy, nắm chặt cây dùi sắt trướcngực rồi ngã mềm oặt xuống dưới gầm xe, va chạm vào mặt đất phát ra tiếngbộp lớn, máu tươi bắn ra, sinh mạng đã mất.o O oĐương nhiên, những người đầu tiên chứng kiến vụ ám sát trước cổng phủ làcác hộ vệ. Tuy nhiên, họ bị cảnh tượng máu me kinh hoàng này làm cho sữngsờ, chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn nhị quản gia được Vương phi tín nhiệmtrơ mắt bị ba mũi dùi sắt đâm thủng, ngã xuống vũng máu, co rúm liên hồi.Trong khi đó, chiếc xe ngựa đã lập tức khởi hành, cán qua thân thể nhị quảngia, lao vút vào bóng đêm.Những kẻ do thám ẩn nấp trong góc tối không khỏi trợn mắt há hốc mồm.Bọn họ không thể tưởng tượng nổi có kẻ dám đâm chết một vị quản gia ngaytrước cửa Vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, càng không biết đám sát thủ đãtrốn vào đâu trong xe ngựa của Vương phủ mà không để lộ chút vết tích nào.Đương nhiên những thám tử này sẽ không lao lên vây bắt xe ngựa chứa sátthủ, mà chỉ mở to mắt say sưa chiêm ngưỡng màn kịch hay, rồi đoán già đoánnon xem ai ra tay trước. Khi quay về, họ sẽ tường trình lại với chủ nhân về tìnhcảnh này.o O o"Giết!"Lúc đầu lực lượng cấm quân bố trí ngoài cửa Vương phủ có phần kinh ngạc,nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng, đồng thanh hô lớn và chĩa mũi trườngthương đâm thẳng về phía chiếc xe ngựa kia.Lách cách mấy tiếng, con tuấn mã kéo xe rên rỉ rồi bị đâm gục xuống đất.Lực sát thương của cấm vệ thật kinh khủng, thương dàn thành trận, con ngựangã xuống đau đớn, bụi bay mù mịt. Chiếc xe ngựa cũng bị chặn đứng giữađường.Tuy vậy, lối vào ở đầu phố vẫn còn trống trải. Chiếc xe ngựa bất ngờ nổtung thành vô số mảnh vụn, ngay sau đó một đám khói đặc quánh bốc lên từ bêntrong, chắc chắn là có chứa chất độc. Khói độc khiến cấm vệ ho sặc sụa, buộcphải lùi lại.Ba thích khách Lục Xử trong xe biến thành ba bóng đen, lợi dụng làn khóiđộc làm bình phong, nhanh chóng xông ra khỏi lối vào rồi biến mất vào bóngđêm kinh đô trước khi bị vây bắt.Chỉ để lại một lời cảnh báo lạnh lẽo và đáng sợ:"Đây là hậu quả của việc bán đứng Phạm công gia!"o O oTrước cổng vương phủ, khói độc đã tan, quản gia đã mất mạng, cấm quân bịnhiễm độc đang được điều trị, không khí u ám và căng thẳng bao trùm. Tronglòng mọi người, câu nói cuối cùng của sát thủ vẫn còn văng vẳng - Đúng vậy,ngoại trừ những sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng từ Giám Sát viện, ai có khảnăng và dũng khí ra tay ngay trước cổng chính của Hòa Thân Vương phủ!Sau khi Hoàng thượng đi khỏi, Trần Viện trưởng bị nhiễm chất độc cựcmạnh của đại sư bên Đông Di thành, Phạm Đề ti trở thành tội phạm truy nã củatriều đình, chỉ trong một ngày, Giám Sát viện từng khét tiếng uy nghiêm ngàynào giờ đã tan rã thành mây khói, hoàn toàn mất đi sức mạnh huyền bí kia.Vụ ám sát quyết liệt và táo bạo đó, cùng với lời tuyên bố, một lần nữa loantin đến tất cả các thế lực trong kinh đô - Tiểu Phạm đại nhân vẫn còn sống!Giám Sát viện vẫn hiện hữu!Những kẻ bán đứng y, âm mưu hãm hại y sẽ phải đối mặt với đòn trả thù vôtận của Giám Sát viện. Những âm mưu giết người, những độc kế ấy sẽ khuấyđộng thành trì này bao lâu nữa? Sẽ có bao nhiêu sinh mạng phải mất đi?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lông mày nhị quản gia dần thư thái. Hắn làm theo chỉ thị của hoàng đế nênkhông để mắt tới cơn tức giận của Vương phi. Có nhiều việc cần chém trướcbáo sau, nhất là khi Đại hoàng tử tuy điều binh đến đây nhưng bản thân bị cầmchân trong cung, không thể biết chuyện gì xảy ra trong phủ. Phạm Nhàn bịchính người trong phủ bán đứng.Hắn mỉm cười bước xuống bậc thềm, chuẩn bị lên xe.Bàn tay vững chắc vén rèm xe lên, đồng tử nhị quản gia co lại vì căng thẳng.Bởi vì trong chiếc xe vốn phải trống không, giờ lại có vài người mặc áo đenlạnh lùng nhìn hắn!Kế đó, nhị quản gia cảm thấy luồng khí lạnh thấu xương xuyên qua nhữnglỗ hổng trên cơ thể, chui vào não bộ. Sau cái lạnh là cơn đau vô tận.Hắn há hốc miệng nhưng không thể kêu lên tiếng, chỉ có thể thở khò khè.Cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng hắn thấy ba cây dùi sắt đâm thủng cơ thể mình.Ba cây dùi sắt lạnh ngắt như băng xuyên qua cơ thể hắn, như mổ thịt gà con.Máu nóng hổi chảy dọc rãnh trên đinh sắt."Lục Xử!"Ngay giây phút hấp hối, rốt cuộc nhị quản gia nhận ra thân phận thíchkhách. Biết đối phương chính là đồng nghiệp lừng danh của mình, hắn tuyệtvọng chấp nhận số phận.Hắn phản bội Phạm Nhàn, vậy nên phải hiểu rằng bản thân sẽ hứng chịutruy sát vô tận từ Giám Sát viện. Chỉ có điều hắn không ngờ rằng mới qua vàicanh giờ ngủi, Giám Sát viện vốn rời rạc đã lấy lại được khả năng hành độngphi thường như thế.Không kịp suy nghĩ, nhị quản gia nhổm dậy, nắm chặt cây dùi sắt trướcngực rồi ngã mềm oặt xuống dưới gầm xe, va chạm vào mặt đất phát ra tiếngbộp lớn, máu tươi bắn ra, sinh mạng đã mất.o O oĐương nhiên, những người đầu tiên chứng kiến vụ ám sát trước cổng phủ làcác hộ vệ. Tuy nhiên, họ bị cảnh tượng máu me kinh hoàng này làm cho sữngsờ, chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn nhị quản gia được Vương phi tín nhiệmtrơ mắt bị ba mũi dùi sắt đâm thủng, ngã xuống vũng máu, co rúm liên hồi.Trong khi đó, chiếc xe ngựa đã lập tức khởi hành, cán qua thân thể nhị quảngia, lao vút vào bóng đêm.Những kẻ do thám ẩn nấp trong góc tối không khỏi trợn mắt há hốc mồm.Bọn họ không thể tưởng tượng nổi có kẻ dám đâm chết một vị quản gia ngaytrước cửa Vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, càng không biết đám sát thủ đãtrốn vào đâu trong xe ngựa của Vương phủ mà không để lộ chút vết tích nào.Đương nhiên những thám tử này sẽ không lao lên vây bắt xe ngựa chứa sátthủ, mà chỉ mở to mắt say sưa chiêm ngưỡng màn kịch hay, rồi đoán già đoánnon xem ai ra tay trước. Khi quay về, họ sẽ tường trình lại với chủ nhân về tìnhcảnh này.o O o"Giết!"Lúc đầu lực lượng cấm quân bố trí ngoài cửa Vương phủ có phần kinh ngạc,nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng, đồng thanh hô lớn và chĩa mũi trườngthương đâm thẳng về phía chiếc xe ngựa kia.Lách cách mấy tiếng, con tuấn mã kéo xe rên rỉ rồi bị đâm gục xuống đất.Lực sát thương của cấm vệ thật kinh khủng, thương dàn thành trận, con ngựangã xuống đau đớn, bụi bay mù mịt. Chiếc xe ngựa cũng bị chặn đứng giữađường.Tuy vậy, lối vào ở đầu phố vẫn còn trống trải. Chiếc xe ngựa bất ngờ nổtung thành vô số mảnh vụn, ngay sau đó một đám khói đặc quánh bốc lên từ bêntrong, chắc chắn là có chứa chất độc. Khói độc khiến cấm vệ ho sặc sụa, buộcphải lùi lại.Ba thích khách Lục Xử trong xe biến thành ba bóng đen, lợi dụng làn khóiđộc làm bình phong, nhanh chóng xông ra khỏi lối vào rồi biến mất vào bóngđêm kinh đô trước khi bị vây bắt.Chỉ để lại một lời cảnh báo lạnh lẽo và đáng sợ:"Đây là hậu quả của việc bán đứng Phạm công gia!"o O oTrước cổng vương phủ, khói độc đã tan, quản gia đã mất mạng, cấm quân bịnhiễm độc đang được điều trị, không khí u ám và căng thẳng bao trùm. Tronglòng mọi người, câu nói cuối cùng của sát thủ vẫn còn văng vẳng - Đúng vậy,ngoại trừ những sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng từ Giám Sát viện, ai có khảnăng và dũng khí ra tay ngay trước cổng chính của Hòa Thân Vương phủ!Sau khi Hoàng thượng đi khỏi, Trần Viện trưởng bị nhiễm chất độc cựcmạnh của đại sư bên Đông Di thành, Phạm Đề ti trở thành tội phạm truy nã củatriều đình, chỉ trong một ngày, Giám Sát viện từng khét tiếng uy nghiêm ngàynào giờ đã tan rã thành mây khói, hoàn toàn mất đi sức mạnh huyền bí kia.Vụ ám sát quyết liệt và táo bạo đó, cùng với lời tuyên bố, một lần nữa loantin đến tất cả các thế lực trong kinh đô - Tiểu Phạm đại nhân vẫn còn sống!Giám Sát viện vẫn hiện hữu!Những kẻ bán đứng y, âm mưu hãm hại y sẽ phải đối mặt với đòn trả thù vôtận của Giám Sát viện. Những âm mưu giết người, những độc kế ấy sẽ khuấyđộng thành trì này bao lâu nữa? Sẽ có bao nhiêu sinh mạng phải mất đi?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lông mày nhị quản gia dần thư thái. Hắn làm theo chỉ thị của hoàng đế nênkhông để mắt tới cơn tức giận của Vương phi. Có nhiều việc cần chém trướcbáo sau, nhất là khi Đại hoàng tử tuy điều binh đến đây nhưng bản thân bị cầmchân trong cung, không thể biết chuyện gì xảy ra trong phủ. Phạm Nhàn bịchính người trong phủ bán đứng.Hắn mỉm cười bước xuống bậc thềm, chuẩn bị lên xe.Bàn tay vững chắc vén rèm xe lên, đồng tử nhị quản gia co lại vì căng thẳng.Bởi vì trong chiếc xe vốn phải trống không, giờ lại có vài người mặc áo đenlạnh lùng nhìn hắn!Kế đó, nhị quản gia cảm thấy luồng khí lạnh thấu xương xuyên qua nhữnglỗ hổng trên cơ thể, chui vào não bộ. Sau cái lạnh là cơn đau vô tận.Hắn há hốc miệng nhưng không thể kêu lên tiếng, chỉ có thể thở khò khè.Cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng hắn thấy ba cây dùi sắt đâm thủng cơ thể mình.Ba cây dùi sắt lạnh ngắt như băng xuyên qua cơ thể hắn, như mổ thịt gà con.Máu nóng hổi chảy dọc rãnh trên đinh sắt."Lục Xử!"Ngay giây phút hấp hối, rốt cuộc nhị quản gia nhận ra thân phận thíchkhách. Biết đối phương chính là đồng nghiệp lừng danh của mình, hắn tuyệtvọng chấp nhận số phận.Hắn phản bội Phạm Nhàn, vậy nên phải hiểu rằng bản thân sẽ hứng chịutruy sát vô tận từ Giám Sát viện. Chỉ có điều hắn không ngờ rằng mới qua vàicanh giờ ngủi, Giám Sát viện vốn rời rạc đã lấy lại được khả năng hành độngphi thường như thế.Không kịp suy nghĩ, nhị quản gia nhổm dậy, nắm chặt cây dùi sắt trướcngực rồi ngã mềm oặt xuống dưới gầm xe, va chạm vào mặt đất phát ra tiếngbộp lớn, máu tươi bắn ra, sinh mạng đã mất.o O oĐương nhiên, những người đầu tiên chứng kiến vụ ám sát trước cổng phủ làcác hộ vệ. Tuy nhiên, họ bị cảnh tượng máu me kinh hoàng này làm cho sữngsờ, chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn nhị quản gia được Vương phi tín nhiệmtrơ mắt bị ba mũi dùi sắt đâm thủng, ngã xuống vũng máu, co rúm liên hồi.Trong khi đó, chiếc xe ngựa đã lập tức khởi hành, cán qua thân thể nhị quảngia, lao vút vào bóng đêm.Những kẻ do thám ẩn nấp trong góc tối không khỏi trợn mắt há hốc mồm.Bọn họ không thể tưởng tượng nổi có kẻ dám đâm chết một vị quản gia ngaytrước cửa Vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, càng không biết đám sát thủ đãtrốn vào đâu trong xe ngựa của Vương phủ mà không để lộ chút vết tích nào.Đương nhiên những thám tử này sẽ không lao lên vây bắt xe ngựa chứa sátthủ, mà chỉ mở to mắt say sưa chiêm ngưỡng màn kịch hay, rồi đoán già đoánnon xem ai ra tay trước. Khi quay về, họ sẽ tường trình lại với chủ nhân về tìnhcảnh này.o O o"Giết!"Lúc đầu lực lượng cấm quân bố trí ngoài cửa Vương phủ có phần kinh ngạc,nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng, đồng thanh hô lớn và chĩa mũi trườngthương đâm thẳng về phía chiếc xe ngựa kia.Lách cách mấy tiếng, con tuấn mã kéo xe rên rỉ rồi bị đâm gục xuống đất.Lực sát thương của cấm vệ thật kinh khủng, thương dàn thành trận, con ngựangã xuống đau đớn, bụi bay mù mịt. Chiếc xe ngựa cũng bị chặn đứng giữađường.Tuy vậy, lối vào ở đầu phố vẫn còn trống trải. Chiếc xe ngựa bất ngờ nổtung thành vô số mảnh vụn, ngay sau đó một đám khói đặc quánh bốc lên từ bêntrong, chắc chắn là có chứa chất độc. Khói độc khiến cấm vệ ho sặc sụa, buộcphải lùi lại.Ba thích khách Lục Xử trong xe biến thành ba bóng đen, lợi dụng làn khóiđộc làm bình phong, nhanh chóng xông ra khỏi lối vào rồi biến mất vào bóngđêm kinh đô trước khi bị vây bắt.Chỉ để lại một lời cảnh báo lạnh lẽo và đáng sợ:"Đây là hậu quả của việc bán đứng Phạm công gia!"o O oTrước cổng vương phủ, khói độc đã tan, quản gia đã mất mạng, cấm quân bịnhiễm độc đang được điều trị, không khí u ám và căng thẳng bao trùm. Tronglòng mọi người, câu nói cuối cùng của sát thủ vẫn còn văng vẳng - Đúng vậy,ngoại trừ những sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng từ Giám Sát viện, ai có khảnăng và dũng khí ra tay ngay trước cổng chính của Hòa Thân Vương phủ!Sau khi Hoàng thượng đi khỏi, Trần Viện trưởng bị nhiễm chất độc cựcmạnh của đại sư bên Đông Di thành, Phạm Đề ti trở thành tội phạm truy nã củatriều đình, chỉ trong một ngày, Giám Sát viện từng khét tiếng uy nghiêm ngàynào giờ đã tan rã thành mây khói, hoàn toàn mất đi sức mạnh huyền bí kia.Vụ ám sát quyết liệt và táo bạo đó, cùng với lời tuyên bố, một lần nữa loantin đến tất cả các thế lực trong kinh đô - Tiểu Phạm đại nhân vẫn còn sống!Giám Sát viện vẫn hiện hữu!Những kẻ bán đứng y, âm mưu hãm hại y sẽ phải đối mặt với đòn trả thù vôtận của Giám Sát viện. Những âm mưu giết người, những độc kế ấy sẽ khuấyđộng thành trì này bao lâu nữa? Sẽ có bao nhiêu sinh mạng phải mất đi?