Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1277: Đêm ấy... 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng... bọn chúng nói thầy có lời muốn nhắn, còn cho xem tín vật. Vì thếhắn mới tin lời, lén lút trốn mẹ và các cung nữ trong Hàm Quang điện, mộtmình lặng lẽ đến hành lang.Chạy nhanh lên đi, hỡi đứa trẻ.Nhưng một đứa trẻ làm sao chạy nổi người lớn. Lý Thừa Bình hổn hển đổgục xuống đất, nhìn hai thái giám tiến lại gần, mặt tái mét, nghiến răng.Hai thái giám này không phải cao thủ, nhưng rõ ràng đã được huấn luyện,được dạy cách giết nhân. Đối phó với một đứa trẻ trói gà không chặt quả thựcrất đơn giản.Chúng coi Lý Thừa Bình như người đã chết. Một người giẫm hắn xuống đất,tay luồn vào trong ngực lấy con dao ra.Trong khi thái giám đâm xuống Lý Thừa Bình, cổ họng hắn vang lên tiếngkhô khan, tay phải vội rút con dao giấu trong giày ra, cuối cùng... cũng rút rađược, đâm ngược trở lại!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng keng vang lên, lưỡi dao của thái giám lướt sát qua người nhỏ bé củaTam hoàng tử, đâm thẳng xuống nền đá xanh của hành lang, bắn tung mấymảnh sỏi, thể hiện sức mạnh kinh hoàng.Tam hoàng tử nằm quằn quại trên mặt đất, kêu thét đau đớn, hai chân vùngvẫy, may mắn né được nhát đâm. Trong tay hắn, con dao run rẩy được vunglung tung hai lần.Hai tiếng xoạt xoạt vang lên, tấm áo dài của hai thái giám bị cắt đứt, lộ rahai vết rách. Thái giám vẻ mặt lạnh lùng, dường như không ngờ vị Hoàng tửcao quý lại luôn mang theo dao găm bên mình, và lại sắc bén đến thế.Lần đầu rút dao găm từ trong giày ra, có vẻ nó không phát huy được tácdụng. Dao găm tuy sắc nhọn nhưng nằm trong bàn tay của một thiếu niên mườimột, mười hai tuổi.Trong lúc sinh tử tồn vong, Lý Thừa Bình học được sự tàn nhẫn của PhạmNhàn khi còn nhỏ, nhưng chưa thể học được kỹ năng của thầy. Thái giám tuykhông có võ nghệ, nhưng họ khỏe mạnh, chắc chắn hắn không phải đối thủ.Một thái giám đè chặt Lý Thừa Bình xuống đất, một người dẫm lên khuỷutay khiến hắn không còn cử động được nữa. Hắn nhìn vết rách trên áo, lắc đầu,một tay bóp cổ Lý Thừa Bình, tay kia cầm dao, đâm xuống một lần nữa!o O oLý Thừa Bình hít thở ngày càng khó khăn, trơ mắt nhìn lưỡi dao đâm tới,biết mình chắc chắn sẽ chết, không khỏi dâng lên cảm giác hối hận vô cung,nghĩ tới nhát dao vừa rồi chém ra còn không cắt được qua người đối phương.Trong tuyệt vọng, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu khóc lóc.Nhưng chờ lâu đã mà chẳng có gì xảy ra.Lý Thừa Bình thậm chí đã cảm giác được đau đớn từ vật dao sắc đâm vàongực mình, cảm giác bàn tay sắt siết chặt cổ mình... Nhưng hắn nhận ra mìnhvẫn còn sống, mà có vẻ như hai chân trên tay mình không giẫm mạnh nữa.Hắn mở mắt ra, sau đó chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn kinh hoàng:hai gã thái giám cũng đang trợn mắt kinh hãi, khóe mắt chảy ra hai dòng máuđen!Lý Thừa Bình biết cơ hội sống sót lại đến, kêu thét loạn xạ, rút tay phải ra từdưới chân thái giám, rồi dùng hết sức đâm mạnh vào bắp chân đang đè lên ngựcmình.Lưỡi dao xuyên thủng da thịt, máu bắn tung tóe.o O oLý Thừa Bình giẫy giụa đứng dậy, nhìn hai tên thái giám hung hãn ban nãygiờ đây như hai khúc gỗ ngã sầm xuống đất. Bất giác trong lòng hắn bé bồi hồi,đôi chân run rẩy, không dám tiến lại xem chuyện gì đã xảy ra mà khiến hai tênkia chảy máu đen từ khóe mắt rồi gục ngã như vậy.Hắn cúi đầu nhìn con dao cắm trên ngực mình, mới cảm nhận được nỗi đauvô cùng, rên rỉ thảm thiết.May mắn thay, lúc đâm tới thời khắc cuối cùng, tên thái giám đã kiệt sức,không thể tiếp tục vận lực nữa. Lưỡi dao chỉ đâm sâu vào da thịt có ba phần,nên Lý Thừa Bình thoát chết trong gang tấc.Lý Thừa Bình lê đôi chân mềm nhũn, bước tới bên hai tên thái giám đã tắtthở. Ngoài nỗi sợ, trong lòng hắn còn ngổn ngang nghi hoặc, không biết trờiđang giúp mình hay là ai đã nguyền rủa hai tên kia?Không phải lời nguyền – Sau khi tỉnh táo trở lại, cuối cùng Tam hoàng tửcũng hiểu ra. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn hai vết rách trên áo bụng hai tháigiám, rồi lại cúi xuống nhìn con dao đen trong tay mình.Trong tay hắn, lưỡi dao bén nhọn đến nỗi dù chỉ vung vẩy lung tung, đãkhông chỉ xé rách áo mà còn làm trầy xước da thịt bên dưới. Chỉ là vì dao quásắc bén, hoặc có lẽ là thầy đã thoa thuốc gì lên lưỡi dao, nên hai tên kia khôngcảm nhận được gì.Lưỡi dao đã được thấm nọc độc chết người nhất của Giám Sát Viện. Khi daocắt rách da thịt, chất độc ngấm vào máu, chỉ trong chốc lát đã khiến hai tháigiám trúng độc mà chết, không còn chút thời gian phản kháng.Độc dược quả thực quá kinh khủng!Lý Thừa Bình thoát chết trở về, toàn thân run rẩy. Tay hắn siết chặt con dao,nhìn hai thái giám dưới chân dần chuyển sang màu đen, cuối cùng không đứngvững nổi ngã ngồi dưới đất. Trong lòng hắn thầm hiểu nếu không có độc dượckinh khủng trên lưỡi dao, và hai tên thái giám kia không hề biết chuyện này, thếthì cho dù hắn vùng vẫy thế nào, kết cục vẫn là cái chết.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng... bọn chúng nói thầy có lời muốn nhắn, còn cho xem tín vật. Vì thếhắn mới tin lời, lén lút trốn mẹ và các cung nữ trong Hàm Quang điện, mộtmình lặng lẽ đến hành lang.Chạy nhanh lên đi, hỡi đứa trẻ.Nhưng một đứa trẻ làm sao chạy nổi người lớn. Lý Thừa Bình hổn hển đổgục xuống đất, nhìn hai thái giám tiến lại gần, mặt tái mét, nghiến răng.Hai thái giám này không phải cao thủ, nhưng rõ ràng đã được huấn luyện,được dạy cách giết nhân. Đối phó với một đứa trẻ trói gà không chặt quả thựcrất đơn giản.Chúng coi Lý Thừa Bình như người đã chết. Một người giẫm hắn xuống đất,tay luồn vào trong ngực lấy con dao ra.Trong khi thái giám đâm xuống Lý Thừa Bình, cổ họng hắn vang lên tiếngkhô khan, tay phải vội rút con dao giấu trong giày ra, cuối cùng... cũng rút rađược, đâm ngược trở lại!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng keng vang lên, lưỡi dao của thái giám lướt sát qua người nhỏ bé củaTam hoàng tử, đâm thẳng xuống nền đá xanh của hành lang, bắn tung mấymảnh sỏi, thể hiện sức mạnh kinh hoàng.Tam hoàng tử nằm quằn quại trên mặt đất, kêu thét đau đớn, hai chân vùngvẫy, may mắn né được nhát đâm. Trong tay hắn, con dao run rẩy được vunglung tung hai lần.Hai tiếng xoạt xoạt vang lên, tấm áo dài của hai thái giám bị cắt đứt, lộ rahai vết rách. Thái giám vẻ mặt lạnh lùng, dường như không ngờ vị Hoàng tửcao quý lại luôn mang theo dao găm bên mình, và lại sắc bén đến thế.Lần đầu rút dao găm từ trong giày ra, có vẻ nó không phát huy được tácdụng. Dao găm tuy sắc nhọn nhưng nằm trong bàn tay của một thiếu niên mườimột, mười hai tuổi.Trong lúc sinh tử tồn vong, Lý Thừa Bình học được sự tàn nhẫn của PhạmNhàn khi còn nhỏ, nhưng chưa thể học được kỹ năng của thầy. Thái giám tuykhông có võ nghệ, nhưng họ khỏe mạnh, chắc chắn hắn không phải đối thủ.Một thái giám đè chặt Lý Thừa Bình xuống đất, một người dẫm lên khuỷutay khiến hắn không còn cử động được nữa. Hắn nhìn vết rách trên áo, lắc đầu,một tay bóp cổ Lý Thừa Bình, tay kia cầm dao, đâm xuống một lần nữa!o O oLý Thừa Bình hít thở ngày càng khó khăn, trơ mắt nhìn lưỡi dao đâm tới,biết mình chắc chắn sẽ chết, không khỏi dâng lên cảm giác hối hận vô cung,nghĩ tới nhát dao vừa rồi chém ra còn không cắt được qua người đối phương.Trong tuyệt vọng, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu khóc lóc.Nhưng chờ lâu đã mà chẳng có gì xảy ra.Lý Thừa Bình thậm chí đã cảm giác được đau đớn từ vật dao sắc đâm vàongực mình, cảm giác bàn tay sắt siết chặt cổ mình... Nhưng hắn nhận ra mìnhvẫn còn sống, mà có vẻ như hai chân trên tay mình không giẫm mạnh nữa.Hắn mở mắt ra, sau đó chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn kinh hoàng:hai gã thái giám cũng đang trợn mắt kinh hãi, khóe mắt chảy ra hai dòng máuđen!Lý Thừa Bình biết cơ hội sống sót lại đến, kêu thét loạn xạ, rút tay phải ra từdưới chân thái giám, rồi dùng hết sức đâm mạnh vào bắp chân đang đè lên ngựcmình.Lưỡi dao xuyên thủng da thịt, máu bắn tung tóe.o O oLý Thừa Bình giẫy giụa đứng dậy, nhìn hai tên thái giám hung hãn ban nãygiờ đây như hai khúc gỗ ngã sầm xuống đất. Bất giác trong lòng hắn bé bồi hồi,đôi chân run rẩy, không dám tiến lại xem chuyện gì đã xảy ra mà khiến hai tênkia chảy máu đen từ khóe mắt rồi gục ngã như vậy.Hắn cúi đầu nhìn con dao cắm trên ngực mình, mới cảm nhận được nỗi đauvô cùng, rên rỉ thảm thiết.May mắn thay, lúc đâm tới thời khắc cuối cùng, tên thái giám đã kiệt sức,không thể tiếp tục vận lực nữa. Lưỡi dao chỉ đâm sâu vào da thịt có ba phần,nên Lý Thừa Bình thoát chết trong gang tấc.Lý Thừa Bình lê đôi chân mềm nhũn, bước tới bên hai tên thái giám đã tắtthở. Ngoài nỗi sợ, trong lòng hắn còn ngổn ngang nghi hoặc, không biết trờiđang giúp mình hay là ai đã nguyền rủa hai tên kia?Không phải lời nguyền – Sau khi tỉnh táo trở lại, cuối cùng Tam hoàng tửcũng hiểu ra. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn hai vết rách trên áo bụng hai tháigiám, rồi lại cúi xuống nhìn con dao đen trong tay mình.Trong tay hắn, lưỡi dao bén nhọn đến nỗi dù chỉ vung vẩy lung tung, đãkhông chỉ xé rách áo mà còn làm trầy xước da thịt bên dưới. Chỉ là vì dao quásắc bén, hoặc có lẽ là thầy đã thoa thuốc gì lên lưỡi dao, nên hai tên kia khôngcảm nhận được gì.Lưỡi dao đã được thấm nọc độc chết người nhất của Giám Sát Viện. Khi daocắt rách da thịt, chất độc ngấm vào máu, chỉ trong chốc lát đã khiến hai tháigiám trúng độc mà chết, không còn chút thời gian phản kháng.Độc dược quả thực quá kinh khủng!Lý Thừa Bình thoát chết trở về, toàn thân run rẩy. Tay hắn siết chặt con dao,nhìn hai thái giám dưới chân dần chuyển sang màu đen, cuối cùng không đứngvững nổi ngã ngồi dưới đất. Trong lòng hắn thầm hiểu nếu không có độc dượckinh khủng trên lưỡi dao, và hai tên thái giám kia không hề biết chuyện này, thếthì cho dù hắn vùng vẫy thế nào, kết cục vẫn là cái chết.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng... bọn chúng nói thầy có lời muốn nhắn, còn cho xem tín vật. Vì thếhắn mới tin lời, lén lút trốn mẹ và các cung nữ trong Hàm Quang điện, mộtmình lặng lẽ đến hành lang.Chạy nhanh lên đi, hỡi đứa trẻ.Nhưng một đứa trẻ làm sao chạy nổi người lớn. Lý Thừa Bình hổn hển đổgục xuống đất, nhìn hai thái giám tiến lại gần, mặt tái mét, nghiến răng.Hai thái giám này không phải cao thủ, nhưng rõ ràng đã được huấn luyện,được dạy cách giết nhân. Đối phó với một đứa trẻ trói gà không chặt quả thựcrất đơn giản.Chúng coi Lý Thừa Bình như người đã chết. Một người giẫm hắn xuống đất,tay luồn vào trong ngực lấy con dao ra.Trong khi thái giám đâm xuống Lý Thừa Bình, cổ họng hắn vang lên tiếngkhô khan, tay phải vội rút con dao giấu trong giày ra, cuối cùng... cũng rút rađược, đâm ngược trở lại!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng keng vang lên, lưỡi dao của thái giám lướt sát qua người nhỏ bé củaTam hoàng tử, đâm thẳng xuống nền đá xanh của hành lang, bắn tung mấymảnh sỏi, thể hiện sức mạnh kinh hoàng.Tam hoàng tử nằm quằn quại trên mặt đất, kêu thét đau đớn, hai chân vùngvẫy, may mắn né được nhát đâm. Trong tay hắn, con dao run rẩy được vunglung tung hai lần.Hai tiếng xoạt xoạt vang lên, tấm áo dài của hai thái giám bị cắt đứt, lộ rahai vết rách. Thái giám vẻ mặt lạnh lùng, dường như không ngờ vị Hoàng tửcao quý lại luôn mang theo dao găm bên mình, và lại sắc bén đến thế.Lần đầu rút dao găm từ trong giày ra, có vẻ nó không phát huy được tácdụng. Dao găm tuy sắc nhọn nhưng nằm trong bàn tay của một thiếu niên mườimột, mười hai tuổi.Trong lúc sinh tử tồn vong, Lý Thừa Bình học được sự tàn nhẫn của PhạmNhàn khi còn nhỏ, nhưng chưa thể học được kỹ năng của thầy. Thái giám tuykhông có võ nghệ, nhưng họ khỏe mạnh, chắc chắn hắn không phải đối thủ.Một thái giám đè chặt Lý Thừa Bình xuống đất, một người dẫm lên khuỷutay khiến hắn không còn cử động được nữa. Hắn nhìn vết rách trên áo, lắc đầu,một tay bóp cổ Lý Thừa Bình, tay kia cầm dao, đâm xuống một lần nữa!o O oLý Thừa Bình hít thở ngày càng khó khăn, trơ mắt nhìn lưỡi dao đâm tới,biết mình chắc chắn sẽ chết, không khỏi dâng lên cảm giác hối hận vô cung,nghĩ tới nhát dao vừa rồi chém ra còn không cắt được qua người đối phương.Trong tuyệt vọng, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu khóc lóc.Nhưng chờ lâu đã mà chẳng có gì xảy ra.Lý Thừa Bình thậm chí đã cảm giác được đau đớn từ vật dao sắc đâm vàongực mình, cảm giác bàn tay sắt siết chặt cổ mình... Nhưng hắn nhận ra mìnhvẫn còn sống, mà có vẻ như hai chân trên tay mình không giẫm mạnh nữa.Hắn mở mắt ra, sau đó chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn kinh hoàng:hai gã thái giám cũng đang trợn mắt kinh hãi, khóe mắt chảy ra hai dòng máuđen!Lý Thừa Bình biết cơ hội sống sót lại đến, kêu thét loạn xạ, rút tay phải ra từdưới chân thái giám, rồi dùng hết sức đâm mạnh vào bắp chân đang đè lên ngựcmình.Lưỡi dao xuyên thủng da thịt, máu bắn tung tóe.o O oLý Thừa Bình giẫy giụa đứng dậy, nhìn hai tên thái giám hung hãn ban nãygiờ đây như hai khúc gỗ ngã sầm xuống đất. Bất giác trong lòng hắn bé bồi hồi,đôi chân run rẩy, không dám tiến lại xem chuyện gì đã xảy ra mà khiến hai tênkia chảy máu đen từ khóe mắt rồi gục ngã như vậy.Hắn cúi đầu nhìn con dao cắm trên ngực mình, mới cảm nhận được nỗi đauvô cùng, rên rỉ thảm thiết.May mắn thay, lúc đâm tới thời khắc cuối cùng, tên thái giám đã kiệt sức,không thể tiếp tục vận lực nữa. Lưỡi dao chỉ đâm sâu vào da thịt có ba phần,nên Lý Thừa Bình thoát chết trong gang tấc.Lý Thừa Bình lê đôi chân mềm nhũn, bước tới bên hai tên thái giám đã tắtthở. Ngoài nỗi sợ, trong lòng hắn còn ngổn ngang nghi hoặc, không biết trờiđang giúp mình hay là ai đã nguyền rủa hai tên kia?Không phải lời nguyền – Sau khi tỉnh táo trở lại, cuối cùng Tam hoàng tửcũng hiểu ra. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn hai vết rách trên áo bụng hai tháigiám, rồi lại cúi xuống nhìn con dao đen trong tay mình.Trong tay hắn, lưỡi dao bén nhọn đến nỗi dù chỉ vung vẩy lung tung, đãkhông chỉ xé rách áo mà còn làm trầy xước da thịt bên dưới. Chỉ là vì dao quásắc bén, hoặc có lẽ là thầy đã thoa thuốc gì lên lưỡi dao, nên hai tên kia khôngcảm nhận được gì.Lưỡi dao đã được thấm nọc độc chết người nhất của Giám Sát Viện. Khi daocắt rách da thịt, chất độc ngấm vào máu, chỉ trong chốc lát đã khiến hai tháigiám trúng độc mà chết, không còn chút thời gian phản kháng.Độc dược quả thực quá kinh khủng!Lý Thừa Bình thoát chết trở về, toàn thân run rẩy. Tay hắn siết chặt con dao,nhìn hai thái giám dưới chân dần chuyển sang màu đen, cuối cùng không đứngvững nổi ngã ngồi dưới đất. Trong lòng hắn thầm hiểu nếu không có độc dượckinh khủng trên lưỡi dao, và hai tên thái giám kia không hề biết chuyện này, thếthì cho dù hắn vùng vẫy thế nào, kết cục vẫn là cái chết.

Chương 1277: Đêm ấy... 1