Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1278: Đêm ấy... 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn run rẩy ngồi bên hai cái xác, mặt mày tái mét, không biết phải làm gì.Đây là lần đầu hắn bị uy hiếp tính mạng và cũng là lần đầu giết người. Cho dùlà hoàng tử trưởng thành sớm, hắn vẫn bị kinh hãi đến mức tinh thần hoảngloạn.Không rõ đã ngồi bao lâu, cuối cùng Lý Thừa Bình mười hai tuổi cũng tỉnhlại. Hắn gượng dậy, nhìn hai thi thể bên cạnh, đôi mắt thoáng qua nhiều cảmxúc phức tạp mà một đứa trẻ không nên có - sợ hãi, bất lực, đau buồn, hưngphấn... rồi dần trở thành bình tĩnh và giận dữ.Một cơn tức giận lạnh lùng.Không rõ ai muốn giết mình, nhưng Lý Thừa Bình biết chắc chắn có liênquan đến các ca ca. Hắn bật khóc, sau đó siết chặt con dao, đâm mạnh xuốngxác chết bên cạnh.Một nhát, hai nhát, ba nhát... hắn cứ thế đâm vào xác chết cách cứng nhắc,làm máu tươi tuôn ra, rồi chuyển dần sang màu đen sẫm.Hắn căm ghét bọn chúng, nên muốn chúng chết thật triệt để. Dĩ nhiên hắn sẽcẩn thận không để máu độc dính vào mình.Một lúc sau, hắn ngừng tiếng khóc sợ hãi, tựa vào cột gỗ đứng dậy, nhìn dãyhành lang thanh vắng rộng lớn, đôi môi run rẩy, rồi hét lên.Cuối hành lang là Lãnh cung, và trong Lãnh cung luôn có các cung nữ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mẫu thân, con không muốn mẫu thân phải vào Lãnh cung ở."Thời tiết đầu thu chưa lạnh, trong một gian phòng sau Hàm Quang điện,Tam hoàng tử kín đáo quấn chăn, nhìn Nghi Quý tần bên cạnh đang hai mắtrưng rưng quan sát mình, giọng điệu kiên định nhưng lạnh lùng nói: "Conkhông muốn chết, mẹ cũng không được chết."Nghi Quý tần mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy con trai.Trước đó, tin từ Lãnh cung truyền về, mọi người mới biết Tam hoàng tử đãlén rời Hàm Quang điện và gặp phải thích khách ngay trong cung! Thái hậu nổigiận, ra lệnh tăng cường an ninh trong cung, không những truy bắt thích kháchmà còn trách phạt tất cả cung nữ và thái giám trong Hàm Quang điện, kể cảNghi Quý tần cũng không tha.Thái hậu đã ở bên giường Tam hoàng tử lúc hắn còn hôn mê, mới chỉ rời đimột lúc trước.Khi Thái hậu vừa đi, Lý Thừa Bình đã tỉnh dậy, run rẩy nói với mẫu thâncâu đó. Rõ ràng việc hắn giả bộ hôn mê trước mặt Thái hậu là vì sợ hãi, khôngmuốn đối diện với tổ mẫu của mình."Đừng lo..." Nghi Quý tần ôm lấy con trai, tuy đã thoát hiểm nguy nhưngvẫn còn hoảng sợ, run giọng nói: "Ở trong Hàm Quang điện, có Thái hậu và tổtông che chở, bọn chúng không dám làm loạn nữa đâu."Lý Thừa Bình sắc mặt u ám, biết mẫu thân chỉ an ủi mình nhưng vẫn imlặng không nói gì. Nghi Quý tần nhìn con trai mình, do dự một lúc rồi vẫnkhông nhịn được hỏi nhỏ: "Hai thái giám kia... chết thế nào? Là người của ai?""Con không rõ." Lý Thừa Bình không nhắc tới con dao găm, khi kêu cứuhắn đã giấu nó vào gốc cây gần hành lang. Ánh mắt hắn thoáng chút hoảng sợ,nhìn mẫu thân nói: "Bọn chúng chết đột ngột... con cũng không biết ai muốngiết con."Nghi Quý tần im lặng một lúc, nhìn xung quanh thấy nhiều thái giám, cungnữ bên ngoài phòng hầu hạ, quả thực không tiện nói nhiều nên cô đành ngừnglại.Từ khi hay tin bệ hạ bị hành thích, cô và Tam hoàng tử như bị giam lỏngtrong Hàm Quang điện, không rõ chuyện gì xảy ra bên ngoài. Chỉ biết PhạmNhàn bị coi là tội phạm, họ Phạm và họ Liễu đều nằm dưới sự kiểm soát củatriều đình, ánh mắt Thái hậu dành cho cô ngày càng lạnh nhạt.Hôm nay nhìn vào cung điện, Nghi Quý tần cảm thấy luồng khí lạnh thấuxương. Trong lòng cô thầm nghĩ: "Có lẽ Hàm Quang điện cũng chẳng an toàn."Ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên bước vào. Đó là Ninh Tài Nhân,mẫu thân của Đại hoàng tử. Nghi Quý tần vội đứng dậy thi lễ. Hai người mẹnhìn nhau, ánh mắt đầy xót xa.Thái tử cũng tới thăm và an ủi đệ đệ vài câu, khẳng định sẽ tìm ra thủ phạm.Dù lời nói rất thành tâm, Nghi Quý tần vẫn không nghe lọt lỗ tai. Cho đến khisắc trời dần tối, mọi người dần đi, căn phòng trở nên yên tĩnh, Nghi Quý tầnmới nhìn con đang nằm dưới chăn, âm u nói: "Nếu không phải Thái tử thì làai?"Khi Tam hoàng tử bị ám sát, ai là người được lợi nhất đối với các thế lựctrong kinh đô lúc này? Nghi Quý tần không thể không nghĩ đến một cái tên,nhưng không dám nói ra.Lý Thừa Bình thấy vẻ mặt trầm ngâm của mẫu thân, biết mẫu thân đangnghi ngờ ai, bèn quả quyết lắc đầu: "Không phải là thầy."Đúng vậy, Nghi Quý tần đang nghi ngờ Phạm Nhàn, vì hiện giờ triều đìnhcó rất nhiều văn thần ủng hộ Phạm Nhàn, dùng di chiếu và đại nghĩa để chỉ tríchThái tử. Nếu Tam hoàng tử thật sự chết trong cung, Thái tử khó lòng rửa sạchtội danh, lại càng bất lợi trong lời qua tiếng lại. Hơn nữa...

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn run rẩy ngồi bên hai cái xác, mặt mày tái mét, không biết phải làm gì.Đây là lần đầu hắn bị uy hiếp tính mạng và cũng là lần đầu giết người. Cho dùlà hoàng tử trưởng thành sớm, hắn vẫn bị kinh hãi đến mức tinh thần hoảngloạn.Không rõ đã ngồi bao lâu, cuối cùng Lý Thừa Bình mười hai tuổi cũng tỉnhlại. Hắn gượng dậy, nhìn hai thi thể bên cạnh, đôi mắt thoáng qua nhiều cảmxúc phức tạp mà một đứa trẻ không nên có - sợ hãi, bất lực, đau buồn, hưngphấn... rồi dần trở thành bình tĩnh và giận dữ.Một cơn tức giận lạnh lùng.Không rõ ai muốn giết mình, nhưng Lý Thừa Bình biết chắc chắn có liênquan đến các ca ca. Hắn bật khóc, sau đó siết chặt con dao, đâm mạnh xuốngxác chết bên cạnh.Một nhát, hai nhát, ba nhát... hắn cứ thế đâm vào xác chết cách cứng nhắc,làm máu tươi tuôn ra, rồi chuyển dần sang màu đen sẫm.Hắn căm ghét bọn chúng, nên muốn chúng chết thật triệt để. Dĩ nhiên hắn sẽcẩn thận không để máu độc dính vào mình.Một lúc sau, hắn ngừng tiếng khóc sợ hãi, tựa vào cột gỗ đứng dậy, nhìn dãyhành lang thanh vắng rộng lớn, đôi môi run rẩy, rồi hét lên.Cuối hành lang là Lãnh cung, và trong Lãnh cung luôn có các cung nữ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mẫu thân, con không muốn mẫu thân phải vào Lãnh cung ở."Thời tiết đầu thu chưa lạnh, trong một gian phòng sau Hàm Quang điện,Tam hoàng tử kín đáo quấn chăn, nhìn Nghi Quý tần bên cạnh đang hai mắtrưng rưng quan sát mình, giọng điệu kiên định nhưng lạnh lùng nói: "Conkhông muốn chết, mẹ cũng không được chết."Nghi Quý tần mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy con trai.Trước đó, tin từ Lãnh cung truyền về, mọi người mới biết Tam hoàng tử đãlén rời Hàm Quang điện và gặp phải thích khách ngay trong cung! Thái hậu nổigiận, ra lệnh tăng cường an ninh trong cung, không những truy bắt thích kháchmà còn trách phạt tất cả cung nữ và thái giám trong Hàm Quang điện, kể cảNghi Quý tần cũng không tha.Thái hậu đã ở bên giường Tam hoàng tử lúc hắn còn hôn mê, mới chỉ rời đimột lúc trước.Khi Thái hậu vừa đi, Lý Thừa Bình đã tỉnh dậy, run rẩy nói với mẫu thâncâu đó. Rõ ràng việc hắn giả bộ hôn mê trước mặt Thái hậu là vì sợ hãi, khôngmuốn đối diện với tổ mẫu của mình."Đừng lo..." Nghi Quý tần ôm lấy con trai, tuy đã thoát hiểm nguy nhưngvẫn còn hoảng sợ, run giọng nói: "Ở trong Hàm Quang điện, có Thái hậu và tổtông che chở, bọn chúng không dám làm loạn nữa đâu."Lý Thừa Bình sắc mặt u ám, biết mẫu thân chỉ an ủi mình nhưng vẫn imlặng không nói gì. Nghi Quý tần nhìn con trai mình, do dự một lúc rồi vẫnkhông nhịn được hỏi nhỏ: "Hai thái giám kia... chết thế nào? Là người của ai?""Con không rõ." Lý Thừa Bình không nhắc tới con dao găm, khi kêu cứuhắn đã giấu nó vào gốc cây gần hành lang. Ánh mắt hắn thoáng chút hoảng sợ,nhìn mẫu thân nói: "Bọn chúng chết đột ngột... con cũng không biết ai muốngiết con."Nghi Quý tần im lặng một lúc, nhìn xung quanh thấy nhiều thái giám, cungnữ bên ngoài phòng hầu hạ, quả thực không tiện nói nhiều nên cô đành ngừnglại.Từ khi hay tin bệ hạ bị hành thích, cô và Tam hoàng tử như bị giam lỏngtrong Hàm Quang điện, không rõ chuyện gì xảy ra bên ngoài. Chỉ biết PhạmNhàn bị coi là tội phạm, họ Phạm và họ Liễu đều nằm dưới sự kiểm soát củatriều đình, ánh mắt Thái hậu dành cho cô ngày càng lạnh nhạt.Hôm nay nhìn vào cung điện, Nghi Quý tần cảm thấy luồng khí lạnh thấuxương. Trong lòng cô thầm nghĩ: "Có lẽ Hàm Quang điện cũng chẳng an toàn."Ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên bước vào. Đó là Ninh Tài Nhân,mẫu thân của Đại hoàng tử. Nghi Quý tần vội đứng dậy thi lễ. Hai người mẹnhìn nhau, ánh mắt đầy xót xa.Thái tử cũng tới thăm và an ủi đệ đệ vài câu, khẳng định sẽ tìm ra thủ phạm.Dù lời nói rất thành tâm, Nghi Quý tần vẫn không nghe lọt lỗ tai. Cho đến khisắc trời dần tối, mọi người dần đi, căn phòng trở nên yên tĩnh, Nghi Quý tầnmới nhìn con đang nằm dưới chăn, âm u nói: "Nếu không phải Thái tử thì làai?"Khi Tam hoàng tử bị ám sát, ai là người được lợi nhất đối với các thế lựctrong kinh đô lúc này? Nghi Quý tần không thể không nghĩ đến một cái tên,nhưng không dám nói ra.Lý Thừa Bình thấy vẻ mặt trầm ngâm của mẫu thân, biết mẫu thân đangnghi ngờ ai, bèn quả quyết lắc đầu: "Không phải là thầy."Đúng vậy, Nghi Quý tần đang nghi ngờ Phạm Nhàn, vì hiện giờ triều đìnhcó rất nhiều văn thần ủng hộ Phạm Nhàn, dùng di chiếu và đại nghĩa để chỉ tríchThái tử. Nếu Tam hoàng tử thật sự chết trong cung, Thái tử khó lòng rửa sạchtội danh, lại càng bất lợi trong lời qua tiếng lại. Hơn nữa...

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn run rẩy ngồi bên hai cái xác, mặt mày tái mét, không biết phải làm gì.Đây là lần đầu hắn bị uy hiếp tính mạng và cũng là lần đầu giết người. Cho dùlà hoàng tử trưởng thành sớm, hắn vẫn bị kinh hãi đến mức tinh thần hoảngloạn.Không rõ đã ngồi bao lâu, cuối cùng Lý Thừa Bình mười hai tuổi cũng tỉnhlại. Hắn gượng dậy, nhìn hai thi thể bên cạnh, đôi mắt thoáng qua nhiều cảmxúc phức tạp mà một đứa trẻ không nên có - sợ hãi, bất lực, đau buồn, hưngphấn... rồi dần trở thành bình tĩnh và giận dữ.Một cơn tức giận lạnh lùng.Không rõ ai muốn giết mình, nhưng Lý Thừa Bình biết chắc chắn có liênquan đến các ca ca. Hắn bật khóc, sau đó siết chặt con dao, đâm mạnh xuốngxác chết bên cạnh.Một nhát, hai nhát, ba nhát... hắn cứ thế đâm vào xác chết cách cứng nhắc,làm máu tươi tuôn ra, rồi chuyển dần sang màu đen sẫm.Hắn căm ghét bọn chúng, nên muốn chúng chết thật triệt để. Dĩ nhiên hắn sẽcẩn thận không để máu độc dính vào mình.Một lúc sau, hắn ngừng tiếng khóc sợ hãi, tựa vào cột gỗ đứng dậy, nhìn dãyhành lang thanh vắng rộng lớn, đôi môi run rẩy, rồi hét lên.Cuối hành lang là Lãnh cung, và trong Lãnh cung luôn có các cung nữ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mẫu thân, con không muốn mẫu thân phải vào Lãnh cung ở."Thời tiết đầu thu chưa lạnh, trong một gian phòng sau Hàm Quang điện,Tam hoàng tử kín đáo quấn chăn, nhìn Nghi Quý tần bên cạnh đang hai mắtrưng rưng quan sát mình, giọng điệu kiên định nhưng lạnh lùng nói: "Conkhông muốn chết, mẹ cũng không được chết."Nghi Quý tần mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy con trai.Trước đó, tin từ Lãnh cung truyền về, mọi người mới biết Tam hoàng tử đãlén rời Hàm Quang điện và gặp phải thích khách ngay trong cung! Thái hậu nổigiận, ra lệnh tăng cường an ninh trong cung, không những truy bắt thích kháchmà còn trách phạt tất cả cung nữ và thái giám trong Hàm Quang điện, kể cảNghi Quý tần cũng không tha.Thái hậu đã ở bên giường Tam hoàng tử lúc hắn còn hôn mê, mới chỉ rời đimột lúc trước.Khi Thái hậu vừa đi, Lý Thừa Bình đã tỉnh dậy, run rẩy nói với mẫu thâncâu đó. Rõ ràng việc hắn giả bộ hôn mê trước mặt Thái hậu là vì sợ hãi, khôngmuốn đối diện với tổ mẫu của mình."Đừng lo..." Nghi Quý tần ôm lấy con trai, tuy đã thoát hiểm nguy nhưngvẫn còn hoảng sợ, run giọng nói: "Ở trong Hàm Quang điện, có Thái hậu và tổtông che chở, bọn chúng không dám làm loạn nữa đâu."Lý Thừa Bình sắc mặt u ám, biết mẫu thân chỉ an ủi mình nhưng vẫn imlặng không nói gì. Nghi Quý tần nhìn con trai mình, do dự một lúc rồi vẫnkhông nhịn được hỏi nhỏ: "Hai thái giám kia... chết thế nào? Là người của ai?""Con không rõ." Lý Thừa Bình không nhắc tới con dao găm, khi kêu cứuhắn đã giấu nó vào gốc cây gần hành lang. Ánh mắt hắn thoáng chút hoảng sợ,nhìn mẫu thân nói: "Bọn chúng chết đột ngột... con cũng không biết ai muốngiết con."Nghi Quý tần im lặng một lúc, nhìn xung quanh thấy nhiều thái giám, cungnữ bên ngoài phòng hầu hạ, quả thực không tiện nói nhiều nên cô đành ngừnglại.Từ khi hay tin bệ hạ bị hành thích, cô và Tam hoàng tử như bị giam lỏngtrong Hàm Quang điện, không rõ chuyện gì xảy ra bên ngoài. Chỉ biết PhạmNhàn bị coi là tội phạm, họ Phạm và họ Liễu đều nằm dưới sự kiểm soát củatriều đình, ánh mắt Thái hậu dành cho cô ngày càng lạnh nhạt.Hôm nay nhìn vào cung điện, Nghi Quý tần cảm thấy luồng khí lạnh thấuxương. Trong lòng cô thầm nghĩ: "Có lẽ Hàm Quang điện cũng chẳng an toàn."Ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên bước vào. Đó là Ninh Tài Nhân,mẫu thân của Đại hoàng tử. Nghi Quý tần vội đứng dậy thi lễ. Hai người mẹnhìn nhau, ánh mắt đầy xót xa.Thái tử cũng tới thăm và an ủi đệ đệ vài câu, khẳng định sẽ tìm ra thủ phạm.Dù lời nói rất thành tâm, Nghi Quý tần vẫn không nghe lọt lỗ tai. Cho đến khisắc trời dần tối, mọi người dần đi, căn phòng trở nên yên tĩnh, Nghi Quý tầnmới nhìn con đang nằm dưới chăn, âm u nói: "Nếu không phải Thái tử thì làai?"Khi Tam hoàng tử bị ám sát, ai là người được lợi nhất đối với các thế lựctrong kinh đô lúc này? Nghi Quý tần không thể không nghĩ đến một cái tên,nhưng không dám nói ra.Lý Thừa Bình thấy vẻ mặt trầm ngâm của mẫu thân, biết mẫu thân đangnghi ngờ ai, bèn quả quyết lắc đầu: "Không phải là thầy."Đúng vậy, Nghi Quý tần đang nghi ngờ Phạm Nhàn, vì hiện giờ triều đìnhcó rất nhiều văn thần ủng hộ Phạm Nhàn, dùng di chiếu và đại nghĩa để chỉ tríchThái tử. Nếu Tam hoàng tử thật sự chết trong cung, Thái tử khó lòng rửa sạchtội danh, lại càng bất lợi trong lời qua tiếng lại. Hơn nữa...

Chương 1278: Đêm ấy... 2