Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1280: Đêm ấy... 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Phạm Nhàn đang dùng máu và đầu lâu để đe dọa quan lại trong triều đình,nhằm khuynh đảo kinh đô." Thái hậu nhìn cháu trai thân yêu, nói nhỏ: "Conmuốn nói gì cứ nói thẳng."Thái tử trầm ngâm trong chốc lát rồi ngẩng đầu, nói quả quyết nói: "Con xinThái hậu điều binh vào kinh... đàn áp!".o O o.Trong Hàm Quang điện lại im lặng. Một lúc sau, Thái hậu chậm rãi lêntiếng: "Hôm nay tại Thái Cực điện, Nhan Hành Thư đề xuất như vậy nhưng bịbác bỏ. Vì sao vậy?"Thái tử cười khổ, lắc đầu: "Ai mà ngờ các Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư đãbị bắt hết... Hôm nay lại có kẻ nhảy ra."Người nhảy ra phản đối hôm nay tại triều đình tuy chức vị không cao,nhưng có thân phận đặc biệt, đó là Hạ Tông Vĩ - Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện!Hạ Tông Vĩ vốn thuộc phe Đông Cung, từng giúp Trưởng công chúa đuổiLâm Nhược Phủ ra khỏi kinh đô, lại có hiềm khích với Phạm gia, nên Thái tửluôn tin tưởng hắn sẽ là trợ thủ đắc lực. Ai ngờ, khi Thái tử định điều quân vàokinh, Hạ Tông Vĩ lại nhảy ra phản đối.Hạ Tông Vĩ phản đối rất mãnh liệt, cởi bỏ quan phục, tháo mũ ô sa, dẫn theomười Ngự sử quỳ trước Thái Cực điện! Thái tử nổi giận, phạt hắn ta mười haitrượng rồi đuổi ra khỏi cung. Nhưng người này từng là danh sĩ kinh kỳ, vẫn quỳkhấn ngoài tường cung, không chịu lui bước!"Lập trường của Hạ Ngự sử hoàn toàn đúng." Thái hậu nhẹ giọng, mệt mỏinói: "Thực ra ai gia vẫn chưa cho phép Tần gia vào kinh, lo ngại chính vấn đềnày... Xưa nay triều đình cấm quân đội can thiệp vào triều chính, một khi phá lệ,hậu hoạn khó lường."Thái tử im lặng, hiểu rõ Thái hậu lão tổ tông đang lo ngại điều gì. Thái hậumong một đợt kế vị êm thấm, nhưng nếu nhờ quân đội, khiến thế lực Tần, Diệplớn mạnh trong khi mình không có uy thế vô thượng trong quân đội như phụhoàng, cuối cùng vương triều sẽ ra sao?"Tần gia trung thành nhiều đời, không đáng lo." Thái hậu lạnh nhạt phán:"Nhưng Diệp gia thì sao? Diệp Trọng là nhạc phụcủa nhị ca con! "Thái hậu nhìn Thái tử lặng thinh không nói gì, hít sâu một hơi rồi thở dài,trầm ngâm nói: "Chỉ có điều Phạm Nhàn... hành động quá liều lĩnh, nếu khôngtrấn áp bằng binh lực thì kinh đô khó yên ổn. Cho dù ngươi xử tử hàng chục đạithần thì có ích gì đâu? Nếu kéo dài thêm vài ngày, tinh binh năm khu vực trongĐại Khánh ta mất lòng tin, tình thế sẽ nguy hiểm."Thái tử cung kính thưa: "Bởi vậy, con cần quân đội vào kinh! Hiện tại,Phạm Nhàn là con dao sắc bén trước mắt, so với rắc rối tương lai."Hắn ta nhíu mày: "Nhưng... làm sao với Hạ Tông Vĩ? Dù sao ông cũng là TảĐô Ngự sử, dưới trướng có nhiều Ngự sử nổi tiếng liều mìnhcan gián ngoàitường cung..."Lo ngại của Thái tử không phải vô cớ, giết đại thần thường có, nhưng giếtNgự sử là điều tối kỵ. Ngay cả thời Khánh Đế hùng mạnh, các Ngự sử tập kíchcon tư sinh Phạm Nhàn của Hoàng đế, Khánh Đế cũng chỉ phạt trượng để rănđe."Luôn cần có người đóng vai phản diện." Thái hậu nhìn chằm chằm vào mắtThái tử, dịu dàng nói: "Những kẻ đó, để ai gia ra chiếu chỉ xử trí."Thái hậu dừng lại một lát rồi nói: "Sau khi đại quân vào kinh, lệnh đại cacủa con có thể giao nộp quyền thống lĩnh được rồi."Thái tử ngạc nhiên, cung kính cúi đầu, xúc động không nói gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Quảng Tín cung gần Hàm Quang điện, Trưởng công chúa đã vạch sẵnkế hoạch này từ đầu, rồi lạnh lùng nhìn nhiều nhân vật lên diễn trên sân khấu.Nhưng hôm nay, lần đầu tiên ả rơi vào lo lắng, vì những sự việc xảy ra khiếnnàng cảm thấy có điều gì đó không ổn."Sao vẫn chưa bắt được Phạm Nhàn?" Ả nhìn Hầu công công bên cạnh, lạnhlùng hỏi: "Trong cung không thiếu cao thủ, mà Kinh Đô phủ cũng dốc hết sức,vậy bản cung phải đợi bao lâu nữa mới thấy đầu lâu của hắn?"Ả nói ngay trước mặt con gái mình. Lâm Uyển Nhi ở bên cạnh vẫn mỉmcười, dường như chẳng lo ngại gì cho phu quân. Đã mấy ngày trôi qua, nếutrong cung không bắt được y, thì y sẽ mãi mãi không bị bắt.Đuổi Hầu công công ra ngoài, sắc mặt Trưởng công chúa lập tức thay đổi,hoàn toàn bình tĩnh, không còn vẻ tức giận như trước.Bởi ả biết rõ, Phạm Nhàn không dễ bắt như thế. Gã thanh niên này có thểsống sót quay về từ Đại Đông sơn, đã chứng minh năng lực phi thường củamình.Đây là vấn đề liên quan tới thiên hạ, trọng tâm suy nghĩ của Trưởng côngchúa luôn ở Đại Đông sơn, chứ không phải trong kinh đô. Ngay từ đầu, ả chẳngnghĩ Phạm Nhàn có thể sống sót quay lại kinh đô. Việc đó đã chấn động tới tậmsâu trong tâm thần ả. Phạm Nhàn còn sống, tất nhiên Yến Tiểu Ất đã chết. LýVân Duệ hạ mắt xuống, ánh lạnh trong con ngươi thu lại, tự hỏi giờ đây PhạmNhàn đã đạt đến trình độ tu vi nào mà dám công khai sử dụng thủ đoạn ám sátđể thách thức uy quyền hoàng cung ngay trong kinh đô!
"Phạm Nhàn đang dùng máu và đầu lâu để đe dọa quan lại trong triều đình,
nhằm khuynh đảo kinh đô." Thái hậu nhìn cháu trai thân yêu, nói nhỏ: "Con
muốn nói gì cứ nói thẳng."
Thái tử trầm ngâm trong chốc lát rồi ngẩng đầu, nói quả quyết nói: "Con xin
Thái hậu điều binh vào kinh... đàn áp!"
.o O o.
Trong Hàm Quang điện lại im lặng. Một lúc sau, Thái hậu chậm rãi lên
tiếng: "Hôm nay tại Thái Cực điện, Nhan Hành Thư đề xuất như vậy nhưng bị
bác bỏ. Vì sao vậy?"
Thái tử cười khổ, lắc đầu: "Ai mà ngờ các Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư đã
bị bắt hết... Hôm nay lại có kẻ nhảy ra."
Người nhảy ra phản đối hôm nay tại triều đình tuy chức vị không cao,
nhưng có thân phận đặc biệt, đó là Hạ Tông Vĩ - Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện!
Hạ Tông Vĩ vốn thuộc phe Đông Cung, từng giúp Trưởng công chúa đuổi
Lâm Nhược Phủ ra khỏi kinh đô, lại có hiềm khích với Phạm gia, nên Thái tử
luôn tin tưởng hắn sẽ là trợ thủ đắc lực. Ai ngờ, khi Thái tử định điều quân vào
kinh, Hạ Tông Vĩ lại nhảy ra phản đối.
Hạ Tông Vĩ phản đối rất mãnh liệt, cởi bỏ quan phục, tháo mũ ô sa, dẫn theo
mười Ngự sử quỳ trước Thái Cực điện! Thái tử nổi giận, phạt hắn ta mười hai
trượng rồi đuổi ra khỏi cung. Nhưng người này từng là danh sĩ kinh kỳ, vẫn quỳ
khấn ngoài tường cung, không chịu lui bước!
"Lập trường của Hạ Ngự sử hoàn toàn đúng." Thái hậu nhẹ giọng, mệt mỏi
nói: "Thực ra ai gia vẫn chưa cho phép Tần gia vào kinh, lo ngại chính vấn đề
này... Xưa nay triều đình cấm quân đội can thiệp vào triều chính, một khi phá lệ,
hậu hoạn khó lường."
Thái tử im lặng, hiểu rõ Thái hậu lão tổ tông đang lo ngại điều gì. Thái hậu
mong một đợt kế vị êm thấm, nhưng nếu nhờ quân đội, khiến thế lực Tần, Diệp
lớn mạnh trong khi mình không có uy thế vô thượng trong quân đội như phụ
hoàng, cuối cùng vương triều sẽ ra sao?
"Tần gia trung thành nhiều đời, không đáng lo." Thái hậu lạnh nhạt phán:
"Nhưng Diệp gia thì sao? Diệp Trọng là nhạc phụcủa nhị ca con! "
Thái hậu nhìn Thái tử lặng thinh không nói gì, hít sâu một hơi rồi thở dài,
trầm ngâm nói: "Chỉ có điều Phạm Nhàn... hành động quá liều lĩnh, nếu không
trấn áp bằng binh lực thì kinh đô khó yên ổn. Cho dù ngươi xử tử hàng chục đại
thần thì có ích gì đâu? Nếu kéo dài thêm vài ngày, tinh binh năm khu vực trong
Đại Khánh ta mất lòng tin, tình thế sẽ nguy hiểm."
Thái tử cung kính thưa: "Bởi vậy, con cần quân đội vào kinh! Hiện tại,
Phạm Nhàn là con dao sắc bén trước mắt, so với rắc rối tương lai."
Hắn ta nhíu mày: "Nhưng... làm sao với Hạ Tông Vĩ? Dù sao ông cũng là Tả
Đô Ngự sử, dưới trướng có nhiều Ngự sử nổi tiếng liều mìnhcan gián ngoài
tường cung..."
Lo ngại của Thái tử không phải vô cớ, giết đại thần thường có, nhưng giết
Ngự sử là điều tối kỵ. Ngay cả thời Khánh Đế hùng mạnh, các Ngự sử tập kích
con tư sinh Phạm Nhàn của Hoàng đế, Khánh Đế cũng chỉ phạt trượng để răn
đe.
"Luôn cần có người đóng vai phản diện." Thái hậu nhìn chằm chằm vào mắt
Thái tử, dịu dàng nói: "Những kẻ đó, để ai gia ra chiếu chỉ xử trí."
Thái hậu dừng lại một lát rồi nói: "Sau khi đại quân vào kinh, lệnh đại ca
của con có thể giao nộp quyền thống lĩnh được rồi."
Thái tử ngạc nhiên, cung kính cúi đầu, xúc động không nói gì.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Quảng Tín cung gần Hàm Quang điện, Trưởng công chúa đã vạch sẵn
kế hoạch này từ đầu, rồi lạnh lùng nhìn nhiều nhân vật lên diễn trên sân khấu.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên ả rơi vào lo lắng, vì những sự việc xảy ra khiến
nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Sao vẫn chưa bắt được Phạm Nhàn?" Ả nhìn Hầu công công bên cạnh, lạnh
lùng hỏi: "Trong cung không thiếu cao thủ, mà Kinh Đô phủ cũng dốc hết sức,
vậy bản cung phải đợi bao lâu nữa mới thấy đầu lâu của hắn?"
Ả nói ngay trước mặt con gái mình. Lâm Uyển Nhi ở bên cạnh vẫn mỉm
cười, dường như chẳng lo ngại gì cho phu quân. Đã mấy ngày trôi qua, nếu
trong cung không bắt được y, thì y sẽ mãi mãi không bị bắt.
Đuổi Hầu công công ra ngoài, sắc mặt Trưởng công chúa lập tức thay đổi,
hoàn toàn bình tĩnh, không còn vẻ tức giận như trước.
Bởi ả biết rõ, Phạm Nhàn không dễ bắt như thế. Gã thanh niên này có thể
sống sót quay về từ Đại Đông sơn, đã chứng minh năng lực phi thường của
mình.
Đây là vấn đề liên quan tới thiên hạ, trọng tâm suy nghĩ của Trưởng công
chúa luôn ở Đại Đông sơn, chứ không phải trong kinh đô. Ngay từ đầu, ả chẳng
nghĩ Phạm Nhàn có thể sống sót quay lại kinh đô. Việc đó đã chấn động tới tậm
sâu trong tâm thần ả. Phạm Nhàn còn sống, tất nhiên Yến Tiểu Ất đã chết. Lý
Vân Duệ hạ mắt xuống, ánh lạnh trong con ngươi thu lại, tự hỏi giờ đây Phạm
Nhàn đã đạt đến trình độ tu vi nào mà dám công khai sử dụng thủ đoạn ám sát
để thách thức uy quyền hoàng cung ngay trong kinh đô!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Phạm Nhàn đang dùng máu và đầu lâu để đe dọa quan lại trong triều đình,nhằm khuynh đảo kinh đô." Thái hậu nhìn cháu trai thân yêu, nói nhỏ: "Conmuốn nói gì cứ nói thẳng."Thái tử trầm ngâm trong chốc lát rồi ngẩng đầu, nói quả quyết nói: "Con xinThái hậu điều binh vào kinh... đàn áp!".o O o.Trong Hàm Quang điện lại im lặng. Một lúc sau, Thái hậu chậm rãi lêntiếng: "Hôm nay tại Thái Cực điện, Nhan Hành Thư đề xuất như vậy nhưng bịbác bỏ. Vì sao vậy?"Thái tử cười khổ, lắc đầu: "Ai mà ngờ các Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư đãbị bắt hết... Hôm nay lại có kẻ nhảy ra."Người nhảy ra phản đối hôm nay tại triều đình tuy chức vị không cao,nhưng có thân phận đặc biệt, đó là Hạ Tông Vĩ - Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện!Hạ Tông Vĩ vốn thuộc phe Đông Cung, từng giúp Trưởng công chúa đuổiLâm Nhược Phủ ra khỏi kinh đô, lại có hiềm khích với Phạm gia, nên Thái tửluôn tin tưởng hắn sẽ là trợ thủ đắc lực. Ai ngờ, khi Thái tử định điều quân vàokinh, Hạ Tông Vĩ lại nhảy ra phản đối.Hạ Tông Vĩ phản đối rất mãnh liệt, cởi bỏ quan phục, tháo mũ ô sa, dẫn theomười Ngự sử quỳ trước Thái Cực điện! Thái tử nổi giận, phạt hắn ta mười haitrượng rồi đuổi ra khỏi cung. Nhưng người này từng là danh sĩ kinh kỳ, vẫn quỳkhấn ngoài tường cung, không chịu lui bước!"Lập trường của Hạ Ngự sử hoàn toàn đúng." Thái hậu nhẹ giọng, mệt mỏinói: "Thực ra ai gia vẫn chưa cho phép Tần gia vào kinh, lo ngại chính vấn đềnày... Xưa nay triều đình cấm quân đội can thiệp vào triều chính, một khi phá lệ,hậu hoạn khó lường."Thái tử im lặng, hiểu rõ Thái hậu lão tổ tông đang lo ngại điều gì. Thái hậumong một đợt kế vị êm thấm, nhưng nếu nhờ quân đội, khiến thế lực Tần, Diệplớn mạnh trong khi mình không có uy thế vô thượng trong quân đội như phụhoàng, cuối cùng vương triều sẽ ra sao?"Tần gia trung thành nhiều đời, không đáng lo." Thái hậu lạnh nhạt phán:"Nhưng Diệp gia thì sao? Diệp Trọng là nhạc phụcủa nhị ca con! "Thái hậu nhìn Thái tử lặng thinh không nói gì, hít sâu một hơi rồi thở dài,trầm ngâm nói: "Chỉ có điều Phạm Nhàn... hành động quá liều lĩnh, nếu khôngtrấn áp bằng binh lực thì kinh đô khó yên ổn. Cho dù ngươi xử tử hàng chục đạithần thì có ích gì đâu? Nếu kéo dài thêm vài ngày, tinh binh năm khu vực trongĐại Khánh ta mất lòng tin, tình thế sẽ nguy hiểm."Thái tử cung kính thưa: "Bởi vậy, con cần quân đội vào kinh! Hiện tại,Phạm Nhàn là con dao sắc bén trước mắt, so với rắc rối tương lai."Hắn ta nhíu mày: "Nhưng... làm sao với Hạ Tông Vĩ? Dù sao ông cũng là TảĐô Ngự sử, dưới trướng có nhiều Ngự sử nổi tiếng liều mìnhcan gián ngoàitường cung..."Lo ngại của Thái tử không phải vô cớ, giết đại thần thường có, nhưng giếtNgự sử là điều tối kỵ. Ngay cả thời Khánh Đế hùng mạnh, các Ngự sử tập kíchcon tư sinh Phạm Nhàn của Hoàng đế, Khánh Đế cũng chỉ phạt trượng để rănđe."Luôn cần có người đóng vai phản diện." Thái hậu nhìn chằm chằm vào mắtThái tử, dịu dàng nói: "Những kẻ đó, để ai gia ra chiếu chỉ xử trí."Thái hậu dừng lại một lát rồi nói: "Sau khi đại quân vào kinh, lệnh đại cacủa con có thể giao nộp quyền thống lĩnh được rồi."Thái tử ngạc nhiên, cung kính cúi đầu, xúc động không nói gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Quảng Tín cung gần Hàm Quang điện, Trưởng công chúa đã vạch sẵnkế hoạch này từ đầu, rồi lạnh lùng nhìn nhiều nhân vật lên diễn trên sân khấu.Nhưng hôm nay, lần đầu tiên ả rơi vào lo lắng, vì những sự việc xảy ra khiếnnàng cảm thấy có điều gì đó không ổn."Sao vẫn chưa bắt được Phạm Nhàn?" Ả nhìn Hầu công công bên cạnh, lạnhlùng hỏi: "Trong cung không thiếu cao thủ, mà Kinh Đô phủ cũng dốc hết sức,vậy bản cung phải đợi bao lâu nữa mới thấy đầu lâu của hắn?"Ả nói ngay trước mặt con gái mình. Lâm Uyển Nhi ở bên cạnh vẫn mỉmcười, dường như chẳng lo ngại gì cho phu quân. Đã mấy ngày trôi qua, nếutrong cung không bắt được y, thì y sẽ mãi mãi không bị bắt.Đuổi Hầu công công ra ngoài, sắc mặt Trưởng công chúa lập tức thay đổi,hoàn toàn bình tĩnh, không còn vẻ tức giận như trước.Bởi ả biết rõ, Phạm Nhàn không dễ bắt như thế. Gã thanh niên này có thểsống sót quay về từ Đại Đông sơn, đã chứng minh năng lực phi thường củamình.Đây là vấn đề liên quan tới thiên hạ, trọng tâm suy nghĩ của Trưởng côngchúa luôn ở Đại Đông sơn, chứ không phải trong kinh đô. Ngay từ đầu, ả chẳngnghĩ Phạm Nhàn có thể sống sót quay lại kinh đô. Việc đó đã chấn động tới tậmsâu trong tâm thần ả. Phạm Nhàn còn sống, tất nhiên Yến Tiểu Ất đã chết. LýVân Duệ hạ mắt xuống, ánh lạnh trong con ngươi thu lại, tự hỏi giờ đây PhạmNhàn đã đạt đến trình độ tu vi nào mà dám công khai sử dụng thủ đoạn ám sátđể thách thức uy quyền hoàng cung ngay trong kinh đô!