Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1281: Đêm ấy... 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ả đột nhiên nhíu mày, nhìn khắp Quảng Tín cung lạnh lẽo, mở miệng nói:"Cung điện này... toát mùi tro tàn, bản cung muốn ra ngoài."Lâm Uyển Nhi lẳng lặng nhìn mẫu thân của mình, nói: "Ngươi đã sợ rồi.""Ta sợ gì chứ, sợ đêm nay Phạm Nhàn lẻn vào cung à?" Trưởng công chúavỗ nhẹ gò má hơi hốc hác của con gái, nói: "Ta hiểu rõ Phạm Nhàn, hắn chỉ làlũ chuột bọ thích khách vớ vẩn trong bóng tối, không bao giờ dám đối đầu trựcdiện với kẻ thù... vì hắn sợ chết hơn ai hết."Trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn con gái, nói: "Ta luôn tự hỏi, nếu dọagiết con để uy hiếp Phạm Nhàn, rốt cuộc hắn sẽ phản ứng thế nào?""Ta rất tò mò về câu trả lời." Trưởng công chúa cười vui vẻ: "Vì thế ta đợiPhạm Nhàn tới đối mặt với ta."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn luôn tưởng mình đã thấu hiểu tâm tư Thái hậu. Bà lão nhà họLý muốn một cuộc chuyển giao quyền lực êm thấm, không muốn quân đội mấtkiểm soát, biến Khánh Quốc thành hỗn loạn. Nên y đã bình tĩnh tiến hành mọikế hoạch.Rõ ràng, y đánh giá thấp hình ảnh sát thần bóng tối của mình trong lòng cácquý nhân ở hoàng cung, không ngờ những vụ ám sát của mình đã kích độngThái hậu và Thái tử đến mức phải điều quân vào kinh trấn áp.Ngày mai, lực lượng phòng vệ kinh đô tại doanh trại Nguyên Đài sẽ vàokinh, nếu trước thời điểm đó Phạm Nhàn vẫn chưa kiểm soát được hoàng cung,nghênh tiếp y sẽ là một kết cục bi thảm.Hắn càng không ngờ, thời điểm quân Tần gia vào kinh, lại bị tên gia nô bahọ Hạ Tông Vĩ mà y khinh miệt, cứng rắn tới tanh máu kéo dài thêm một đêm.Nhìn theo khía cạnh này, Hạ Tông Vĩ đã giúp Phạm Nhàn một việc lớn.Mà quyết tâm của Thái hậu và Thái tử cũng bị trì hoãn một ngày.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đó, vào khoảnh khắc tĩnh mịch nhất, trời đất ngủ say. Đến giờ thay cacấm quân, họ kiểm soát nửa khu vực trước Hoàng thành và một số đường phốthen chốt. Tình hình căng thẳng, cấm quân thay ca tạm trú trong nhà dân trênđường, không dám về doanh trại.Một đội khoảng hai trăm cấm quân mặc áo giáp, trang nghiêm tiến đến cửaTử Cấm thành, trao đổi thủ tục và khẩu lệnh với ca trước.Do tình hình căng thẳng, Đại hoàng tử thống lĩnh cấm quân đã ba ngàykhông về phủ, đứng trên thành lạnh lùng quan sát. Sau một lúc, hắn từ từ đixuống.Một thân giáp, đứng chắn ngay cửa cung, như vị thần ngăn chặn mọi đợt tấncông từ bên ngoài.Hắn lạnh lùng nhìn nhánh quân hai trăm người, sau đó lặng lẽ gật đầu. Thânbinh bên cạnh nuốt nước bọt, căng thẳng bước tới hoàn tất các thủ tục rồi vẫytay cho quan binh cấm quân có vẻ xa lạ kia vào cung.Đại hoàng tử đứng yên tại cửa, để đội cấm quân mới chia làm hai hàng dichuyển qua hai bên mình.Đội cấm quân thay ca tiến vào trong yên lặng, quân kỷ nghiêm minh.Khi đội quân cấm quân cuối cùng sắp bước vào cửa cung, Đại hoàng tửbỗng thở dài.Người cuối cùng trong đội ngũ cấm quân nhẹ nhàng gật đầu với hắn..o O o."Đại soái, bây giờ phải làm sao?" Giáo quan kia là tương lai thủ hạ thân tíncủa Đại hoàng tử, từng theo hắn tây chinh. Theo lẽ thường, việc nhỏ như bàngiao ca trực không đến lượt hắn, nhưng hắn biết lần này phải tự mình xử lý.Nhìn những binh lính cấm quân dần biến mất sau bức tường thành, giáoquan nuốt nước bọt, cố nén sợ hãi run rẩy hỏi.Đại hoàng tử từ từ siết chặt cán kiếm bên hông, khuôn mặt dưới ánh trăngcứng rắn hơn bao giờ hết: "Triệu tập tất cả, họp khẩn trước quân."Câu nói vừa dứt, khí thế sát nghiệt bao trùm lên người hắn. Dù Đại hoàng tửkhông phải cao thủ võ đạo, nhưng nhiều năm chinh chiến, kiếm của hắn đã lấyđi biết bao mạng người. Đêm nay quyết tâm đã định, trước tiên hắn sẽ trừ khửyếu tố bất ổn trong cấm quân.Giáo quan biết đêm nay tướng quân sẽ giết người, phe cánh của Yến Tiểu Ấttrong cấm quân sẽ bị thảm sát. Nhưng lúc này hắn không còn sợ hãi mà vô cùngphấn khởi, lập tức truyền lệnh.o O oBức tường thành trước hoàng cung rất rộng, có thể chạy bốn ngựa songsong. Toàn bộ xây bằng gạch xanh, toát lên khí thế nghiêm trang và sắc bén.Một đội Cấm quân đứng trên thành, nhìn xuống quảng trường phía dưới, sẵnsàng chiến đấu, dường như luôn chuẩn bị để đối phó với bất kỳ cuộc tấn côngnào từ bên ngoài.Tuy nhiên, một người trong đội ngũ lại đang nhìn vào sâu bên trong cungđiện bằng ánh mắt âm trầm.Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt lại áo giáp của mình, nhìn cung điện quen thuộcnày, bên trong tối đen, không biết bạn hay thù ở đâu. Hắn biết mình mang theohai trăm người xâm nhập cung cấm, sẽ phải đối đầu với thị vệ đại nội và cácthái giám cao thủ trong cung đình. Một kế hoạch liều lĩnh, không ai biết thànhbại ra sao.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ả đột nhiên nhíu mày, nhìn khắp Quảng Tín cung lạnh lẽo, mở miệng nói:"Cung điện này... toát mùi tro tàn, bản cung muốn ra ngoài."Lâm Uyển Nhi lẳng lặng nhìn mẫu thân của mình, nói: "Ngươi đã sợ rồi.""Ta sợ gì chứ, sợ đêm nay Phạm Nhàn lẻn vào cung à?" Trưởng công chúavỗ nhẹ gò má hơi hốc hác của con gái, nói: "Ta hiểu rõ Phạm Nhàn, hắn chỉ làlũ chuột bọ thích khách vớ vẩn trong bóng tối, không bao giờ dám đối đầu trựcdiện với kẻ thù... vì hắn sợ chết hơn ai hết."Trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn con gái, nói: "Ta luôn tự hỏi, nếu dọagiết con để uy hiếp Phạm Nhàn, rốt cuộc hắn sẽ phản ứng thế nào?""Ta rất tò mò về câu trả lời." Trưởng công chúa cười vui vẻ: "Vì thế ta đợiPhạm Nhàn tới đối mặt với ta."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn luôn tưởng mình đã thấu hiểu tâm tư Thái hậu. Bà lão nhà họLý muốn một cuộc chuyển giao quyền lực êm thấm, không muốn quân đội mấtkiểm soát, biến Khánh Quốc thành hỗn loạn. Nên y đã bình tĩnh tiến hành mọikế hoạch.Rõ ràng, y đánh giá thấp hình ảnh sát thần bóng tối của mình trong lòng cácquý nhân ở hoàng cung, không ngờ những vụ ám sát của mình đã kích độngThái hậu và Thái tử đến mức phải điều quân vào kinh trấn áp.Ngày mai, lực lượng phòng vệ kinh đô tại doanh trại Nguyên Đài sẽ vàokinh, nếu trước thời điểm đó Phạm Nhàn vẫn chưa kiểm soát được hoàng cung,nghênh tiếp y sẽ là một kết cục bi thảm.Hắn càng không ngờ, thời điểm quân Tần gia vào kinh, lại bị tên gia nô bahọ Hạ Tông Vĩ mà y khinh miệt, cứng rắn tới tanh máu kéo dài thêm một đêm.Nhìn theo khía cạnh này, Hạ Tông Vĩ đã giúp Phạm Nhàn một việc lớn.Mà quyết tâm của Thái hậu và Thái tử cũng bị trì hoãn một ngày.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đó, vào khoảnh khắc tĩnh mịch nhất, trời đất ngủ say. Đến giờ thay cacấm quân, họ kiểm soát nửa khu vực trước Hoàng thành và một số đường phốthen chốt. Tình hình căng thẳng, cấm quân thay ca tạm trú trong nhà dân trênđường, không dám về doanh trại.Một đội khoảng hai trăm cấm quân mặc áo giáp, trang nghiêm tiến đến cửaTử Cấm thành, trao đổi thủ tục và khẩu lệnh với ca trước.Do tình hình căng thẳng, Đại hoàng tử thống lĩnh cấm quân đã ba ngàykhông về phủ, đứng trên thành lạnh lùng quan sát. Sau một lúc, hắn từ từ đixuống.Một thân giáp, đứng chắn ngay cửa cung, như vị thần ngăn chặn mọi đợt tấncông từ bên ngoài.Hắn lạnh lùng nhìn nhánh quân hai trăm người, sau đó lặng lẽ gật đầu. Thânbinh bên cạnh nuốt nước bọt, căng thẳng bước tới hoàn tất các thủ tục rồi vẫytay cho quan binh cấm quân có vẻ xa lạ kia vào cung.Đại hoàng tử đứng yên tại cửa, để đội cấm quân mới chia làm hai hàng dichuyển qua hai bên mình.Đội cấm quân thay ca tiến vào trong yên lặng, quân kỷ nghiêm minh.Khi đội quân cấm quân cuối cùng sắp bước vào cửa cung, Đại hoàng tửbỗng thở dài.Người cuối cùng trong đội ngũ cấm quân nhẹ nhàng gật đầu với hắn..o O o."Đại soái, bây giờ phải làm sao?" Giáo quan kia là tương lai thủ hạ thân tíncủa Đại hoàng tử, từng theo hắn tây chinh. Theo lẽ thường, việc nhỏ như bàngiao ca trực không đến lượt hắn, nhưng hắn biết lần này phải tự mình xử lý.Nhìn những binh lính cấm quân dần biến mất sau bức tường thành, giáoquan nuốt nước bọt, cố nén sợ hãi run rẩy hỏi.Đại hoàng tử từ từ siết chặt cán kiếm bên hông, khuôn mặt dưới ánh trăngcứng rắn hơn bao giờ hết: "Triệu tập tất cả, họp khẩn trước quân."Câu nói vừa dứt, khí thế sát nghiệt bao trùm lên người hắn. Dù Đại hoàng tửkhông phải cao thủ võ đạo, nhưng nhiều năm chinh chiến, kiếm của hắn đã lấyđi biết bao mạng người. Đêm nay quyết tâm đã định, trước tiên hắn sẽ trừ khửyếu tố bất ổn trong cấm quân.Giáo quan biết đêm nay tướng quân sẽ giết người, phe cánh của Yến Tiểu Ấttrong cấm quân sẽ bị thảm sát. Nhưng lúc này hắn không còn sợ hãi mà vô cùngphấn khởi, lập tức truyền lệnh.o O oBức tường thành trước hoàng cung rất rộng, có thể chạy bốn ngựa songsong. Toàn bộ xây bằng gạch xanh, toát lên khí thế nghiêm trang và sắc bén.Một đội Cấm quân đứng trên thành, nhìn xuống quảng trường phía dưới, sẵnsàng chiến đấu, dường như luôn chuẩn bị để đối phó với bất kỳ cuộc tấn côngnào từ bên ngoài.Tuy nhiên, một người trong đội ngũ lại đang nhìn vào sâu bên trong cungđiện bằng ánh mắt âm trầm.Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt lại áo giáp của mình, nhìn cung điện quen thuộcnày, bên trong tối đen, không biết bạn hay thù ở đâu. Hắn biết mình mang theohai trăm người xâm nhập cung cấm, sẽ phải đối đầu với thị vệ đại nội và cácthái giám cao thủ trong cung đình. Một kế hoạch liều lĩnh, không ai biết thànhbại ra sao.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ả đột nhiên nhíu mày, nhìn khắp Quảng Tín cung lạnh lẽo, mở miệng nói:"Cung điện này... toát mùi tro tàn, bản cung muốn ra ngoài."Lâm Uyển Nhi lẳng lặng nhìn mẫu thân của mình, nói: "Ngươi đã sợ rồi.""Ta sợ gì chứ, sợ đêm nay Phạm Nhàn lẻn vào cung à?" Trưởng công chúavỗ nhẹ gò má hơi hốc hác của con gái, nói: "Ta hiểu rõ Phạm Nhàn, hắn chỉ làlũ chuột bọ thích khách vớ vẩn trong bóng tối, không bao giờ dám đối đầu trựcdiện với kẻ thù... vì hắn sợ chết hơn ai hết."Trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn con gái, nói: "Ta luôn tự hỏi, nếu dọagiết con để uy hiếp Phạm Nhàn, rốt cuộc hắn sẽ phản ứng thế nào?""Ta rất tò mò về câu trả lời." Trưởng công chúa cười vui vẻ: "Vì thế ta đợiPhạm Nhàn tới đối mặt với ta."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn luôn tưởng mình đã thấu hiểu tâm tư Thái hậu. Bà lão nhà họLý muốn một cuộc chuyển giao quyền lực êm thấm, không muốn quân đội mấtkiểm soát, biến Khánh Quốc thành hỗn loạn. Nên y đã bình tĩnh tiến hành mọikế hoạch.Rõ ràng, y đánh giá thấp hình ảnh sát thần bóng tối của mình trong lòng cácquý nhân ở hoàng cung, không ngờ những vụ ám sát của mình đã kích độngThái hậu và Thái tử đến mức phải điều quân vào kinh trấn áp.Ngày mai, lực lượng phòng vệ kinh đô tại doanh trại Nguyên Đài sẽ vàokinh, nếu trước thời điểm đó Phạm Nhàn vẫn chưa kiểm soát được hoàng cung,nghênh tiếp y sẽ là một kết cục bi thảm.Hắn càng không ngờ, thời điểm quân Tần gia vào kinh, lại bị tên gia nô bahọ Hạ Tông Vĩ mà y khinh miệt, cứng rắn tới tanh máu kéo dài thêm một đêm.Nhìn theo khía cạnh này, Hạ Tông Vĩ đã giúp Phạm Nhàn một việc lớn.Mà quyết tâm của Thái hậu và Thái tử cũng bị trì hoãn một ngày.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đó, vào khoảnh khắc tĩnh mịch nhất, trời đất ngủ say. Đến giờ thay cacấm quân, họ kiểm soát nửa khu vực trước Hoàng thành và một số đường phốthen chốt. Tình hình căng thẳng, cấm quân thay ca tạm trú trong nhà dân trênđường, không dám về doanh trại.Một đội khoảng hai trăm cấm quân mặc áo giáp, trang nghiêm tiến đến cửaTử Cấm thành, trao đổi thủ tục và khẩu lệnh với ca trước.Do tình hình căng thẳng, Đại hoàng tử thống lĩnh cấm quân đã ba ngàykhông về phủ, đứng trên thành lạnh lùng quan sát. Sau một lúc, hắn từ từ đixuống.Một thân giáp, đứng chắn ngay cửa cung, như vị thần ngăn chặn mọi đợt tấncông từ bên ngoài.Hắn lạnh lùng nhìn nhánh quân hai trăm người, sau đó lặng lẽ gật đầu. Thânbinh bên cạnh nuốt nước bọt, căng thẳng bước tới hoàn tất các thủ tục rồi vẫytay cho quan binh cấm quân có vẻ xa lạ kia vào cung.Đại hoàng tử đứng yên tại cửa, để đội cấm quân mới chia làm hai hàng dichuyển qua hai bên mình.Đội cấm quân thay ca tiến vào trong yên lặng, quân kỷ nghiêm minh.Khi đội quân cấm quân cuối cùng sắp bước vào cửa cung, Đại hoàng tửbỗng thở dài.Người cuối cùng trong đội ngũ cấm quân nhẹ nhàng gật đầu với hắn..o O o."Đại soái, bây giờ phải làm sao?" Giáo quan kia là tương lai thủ hạ thân tíncủa Đại hoàng tử, từng theo hắn tây chinh. Theo lẽ thường, việc nhỏ như bàngiao ca trực không đến lượt hắn, nhưng hắn biết lần này phải tự mình xử lý.Nhìn những binh lính cấm quân dần biến mất sau bức tường thành, giáoquan nuốt nước bọt, cố nén sợ hãi run rẩy hỏi.Đại hoàng tử từ từ siết chặt cán kiếm bên hông, khuôn mặt dưới ánh trăngcứng rắn hơn bao giờ hết: "Triệu tập tất cả, họp khẩn trước quân."Câu nói vừa dứt, khí thế sát nghiệt bao trùm lên người hắn. Dù Đại hoàng tửkhông phải cao thủ võ đạo, nhưng nhiều năm chinh chiến, kiếm của hắn đã lấyđi biết bao mạng người. Đêm nay quyết tâm đã định, trước tiên hắn sẽ trừ khửyếu tố bất ổn trong cấm quân.Giáo quan biết đêm nay tướng quân sẽ giết người, phe cánh của Yến Tiểu Ấttrong cấm quân sẽ bị thảm sát. Nhưng lúc này hắn không còn sợ hãi mà vô cùngphấn khởi, lập tức truyền lệnh.o O oBức tường thành trước hoàng cung rất rộng, có thể chạy bốn ngựa songsong. Toàn bộ xây bằng gạch xanh, toát lên khí thế nghiêm trang và sắc bén.Một đội Cấm quân đứng trên thành, nhìn xuống quảng trường phía dưới, sẵnsàng chiến đấu, dường như luôn chuẩn bị để đối phó với bất kỳ cuộc tấn côngnào từ bên ngoài.Tuy nhiên, một người trong đội ngũ lại đang nhìn vào sâu bên trong cungđiện bằng ánh mắt âm trầm.Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt lại áo giáp của mình, nhìn cung điện quen thuộcnày, bên trong tối đen, không biết bạn hay thù ở đâu. Hắn biết mình mang theohai trăm người xâm nhập cung cấm, sẽ phải đối đầu với thị vệ đại nội và cácthái giám cao thủ trong cung đình. Một kế hoạch liều lĩnh, không ai biết thànhbại ra sao.

Chương 1281: Đêm ấy... 5