Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1282: Đẩy cửa dưới trăng, tràn vào mãnh liệt 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bởi y cũng không biết khi chiến sự nổ ra, Đại hoàng tử có kiểm soát đượccấm quân hay không. Y không thể dựa hoàn toàn vào cấm quân."Đừng bao giờ làm điều địch nhân muốn ngươi làm. Lý do rất đơn giản, bởivì chính địch nhân mong ngươi làm vậy."Phạm Nhàn nói với phó thống lĩnh bên cạnh Hắc Kỵ."Đó là lời của Napoléon. Cửa thành đã mở, nhưng cửa hậu cung vẫn đóng.Bọn chúng không ngờ chúng ta dám đem số người ít ỏi này tấn công cungđiện."Lúc này y vẫn chưa biết Trưởng công chúa đánh giá về mình thế nào. Nếu làPhạm Đề ti hay Thi Tiên trước đây, y sẽ không chọn cách tấn công trực diện vàliều lĩnh như vậy.Nhưng Phạm Nhàn đã thay đổi, ngay từ khoảnh khắc y đứng dậy từ trongbụi cỏ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng thành còn dày hơn cả da mặt quý tộc trong kinh đô. Trên có thể cưỡingựa, dưới có thể chứa đồ. Thậm chí cả phòng nghị sự của cấm quân cũng nằmgiữa những khối đá lớn, trong bóng tối, toát lên khí thế u ám nghiêm nghị. Chỉcó ánh lửa đèn lập loè chiếu vào mặt mũi, đôi mắt mọi người, khiến họ tỉnhgiấc.Các tướng lĩnh Cấm quân thật sự rất mệt mỏi. Kể từ khi ba kỵ binh vào cungbáo cáo sự việc Đại Đông sơn, cả kinh đô như đứng trước bão táp, và Hoàngcung mà họ bảo vệ là tâm bão. Liên tiếp nhiều ngày không một tướng lĩnh nàođược rời Hoàng thành, thậm chí khi thay ca cũng không ai dám về nhà nghỉngơi.Ngọn lửa trong mắt Đại hoàng tử rực sáng. Hắn lạnh lùng nhìn các tướnglĩnh trong phòng và hỏi: "Chư vị có nghe rõ lời bản vương nói không?"Trong phòng im lặng, một tướng lĩnh quỳ một gối xuống, cắn răng nói: "Mạttướng chưa rõ.""Muốn ta đọc lại lệnh di chiếu à?" Đại hoàng tử nhìn thẳng vào mắt hắn,lạnh lùng nói: "Thái tử cấu kết với thích khắc Bắc Tề Đông Di giết Tiên đế trênĐại Đông sơn, âm mưu soán vị, rồi vu oan cho Tiểu Phạm đại nhân. Bản vươngnhận được di chiếu của Tiên đế, kẻ nào tội đáng chém thì phải chém!"Vị tướng lĩnh liếc nhìn tờ giấy mỏng manh bên cạnh Đại hoàng tử, híp mắtlại hỏi: "Điện hạ, ai biết di chiếu đó là thật hay giả?"Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn hắn, rồi lấy từ trong ngực lấy ra một cái hộp,đặt lên bàn.Mở hộp ra, bên trong là một con dấu nhỏ, chính là thứ đã mất tích nhiềungày, khiến các chỉ dụ trong cung không thể thi hành... Ngọc tỷ của Hoàng đế!Khi ngọc tỷ xuất hiện, sắc mặt các tướng lĩnh trong phòng lập tức thay đổi,tất cả đều quỳ xuống hành lễ với ngọc tỷ, không còn ai dám nói gì thêm."Cẩn tuân quân lệnh của điện hạ.""Tiểu Phạm đại nhân phụng chỉ trừ gian, lệnh cho bản vương trợ giúp."Đại hoàng tử chậm rãi đảo mắt qua các tướng lĩnh quỳ trên sàn, nhận ra tâmtư của nhiều người. Mặc dù hắn đã nghe theo Phạm Nhàn, sau khi nắm quyềnchỉ huy cấm quân đã bố trí vào nhiều thủ hạ thân tín, nhưng thế lực còn lại từthời Yến Tiểu Ất vẫn còn lưu lại rất nhiều. Nếu muốn dựa vào ngọc tỷ và dichiếu để thu phục đám người này...Khóe mắt Đại hoàng tử giật giật, tự cười khẩy trong lòng, trên đời làm gì cóchuyện đơn giản như vậy."Có tướng lĩnh nào sẵn lòng cùng bản vương cứu nguy cho đất nước, xinmời đứng lên." Đại hoàng tử bình tĩnh nói, ánh đèn từ góc phòng rọi lên khuônmặt hắn, làm gương mặt hắn như phủ màu máu.Tất cả tướng lĩnh đều đứng dậy. Thế mạnh hơn người, lúc này trong phòngtoàn là giáo úy thân binh của Đại hoàng tử. Cho dù trong lòng cất giấu ý nghĩkhác, họ cũng không dám công khai chống đối.Vị tướng lĩnh vừa bước ra nói chuyện có vẻ cay đắng, hắn vẫn luôn liên lạcvới Trưởng công chúa trong cung, không ngờ đêm nay Đại hoàng tử đột ngộttriệu tập tất cả vào mật thất họp bàn mà không cho hắn chút thời gian phản ứng.Tất cả tướng lĩnh cấm quân đều có mặt, nếu Đại hoàng tử ra tay, không aiphản kháng được. Cho nên những thuộc hạ cũ của Yến Tiểu Ất chỉ có thể tạmthời lá mặt lá trái.o O o"Trương Hạo, Trần Nhất Giang..." Đại hoàng tử đột ngột gọi tên năm vịtướng quân.Năm người kia sắc mặt phát lạnh, liếc nhau rồi bước ra khỏi hàng ngũ. Đâyđều là thuộc hạ do Yến Tiểu Ất đề bạt thời trước.Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn năm người, sau một lúc mới trầm ngâm nói:"Các ngươi biết ta gọi các ngươi ra với mục đích gì."Một tướng quân sắc mặt tái mét, quỳ sụp xuống trước mặt Đại hoàng tử:"Điện hạ! Mạt tướng tuyệt đối trung thành, không hề có ý xấu."Đại hoàng tử gật đầu, nói ôn tồn: "Có thể nhờ ngươi ở lại phòng này nửangày được không?"Tướng quân sắc mặt phức tạp, sau đó gật đầu lui về góc tường.Bốn người kia tâm trạng rối bời. Nếu bị thân binh của Đại hoàng tử giamgiữ trong mật thất này, làm sao họ có thể liên lạc với trong cung?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bởi y cũng không biết khi chiến sự nổ ra, Đại hoàng tử có kiểm soát đượccấm quân hay không. Y không thể dựa hoàn toàn vào cấm quân."Đừng bao giờ làm điều địch nhân muốn ngươi làm. Lý do rất đơn giản, bởivì chính địch nhân mong ngươi làm vậy."Phạm Nhàn nói với phó thống lĩnh bên cạnh Hắc Kỵ."Đó là lời của Napoléon. Cửa thành đã mở, nhưng cửa hậu cung vẫn đóng.Bọn chúng không ngờ chúng ta dám đem số người ít ỏi này tấn công cungđiện."Lúc này y vẫn chưa biết Trưởng công chúa đánh giá về mình thế nào. Nếu làPhạm Đề ti hay Thi Tiên trước đây, y sẽ không chọn cách tấn công trực diện vàliều lĩnh như vậy.Nhưng Phạm Nhàn đã thay đổi, ngay từ khoảnh khắc y đứng dậy từ trongbụi cỏ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng thành còn dày hơn cả da mặt quý tộc trong kinh đô. Trên có thể cưỡingựa, dưới có thể chứa đồ. Thậm chí cả phòng nghị sự của cấm quân cũng nằmgiữa những khối đá lớn, trong bóng tối, toát lên khí thế u ám nghiêm nghị. Chỉcó ánh lửa đèn lập loè chiếu vào mặt mũi, đôi mắt mọi người, khiến họ tỉnhgiấc.Các tướng lĩnh Cấm quân thật sự rất mệt mỏi. Kể từ khi ba kỵ binh vào cungbáo cáo sự việc Đại Đông sơn, cả kinh đô như đứng trước bão táp, và Hoàngcung mà họ bảo vệ là tâm bão. Liên tiếp nhiều ngày không một tướng lĩnh nàođược rời Hoàng thành, thậm chí khi thay ca cũng không ai dám về nhà nghỉngơi.Ngọn lửa trong mắt Đại hoàng tử rực sáng. Hắn lạnh lùng nhìn các tướnglĩnh trong phòng và hỏi: "Chư vị có nghe rõ lời bản vương nói không?"Trong phòng im lặng, một tướng lĩnh quỳ một gối xuống, cắn răng nói: "Mạttướng chưa rõ.""Muốn ta đọc lại lệnh di chiếu à?" Đại hoàng tử nhìn thẳng vào mắt hắn,lạnh lùng nói: "Thái tử cấu kết với thích khắc Bắc Tề Đông Di giết Tiên đế trênĐại Đông sơn, âm mưu soán vị, rồi vu oan cho Tiểu Phạm đại nhân. Bản vươngnhận được di chiếu của Tiên đế, kẻ nào tội đáng chém thì phải chém!"Vị tướng lĩnh liếc nhìn tờ giấy mỏng manh bên cạnh Đại hoàng tử, híp mắtlại hỏi: "Điện hạ, ai biết di chiếu đó là thật hay giả?"Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn hắn, rồi lấy từ trong ngực lấy ra một cái hộp,đặt lên bàn.Mở hộp ra, bên trong là một con dấu nhỏ, chính là thứ đã mất tích nhiềungày, khiến các chỉ dụ trong cung không thể thi hành... Ngọc tỷ của Hoàng đế!Khi ngọc tỷ xuất hiện, sắc mặt các tướng lĩnh trong phòng lập tức thay đổi,tất cả đều quỳ xuống hành lễ với ngọc tỷ, không còn ai dám nói gì thêm."Cẩn tuân quân lệnh của điện hạ.""Tiểu Phạm đại nhân phụng chỉ trừ gian, lệnh cho bản vương trợ giúp."Đại hoàng tử chậm rãi đảo mắt qua các tướng lĩnh quỳ trên sàn, nhận ra tâmtư của nhiều người. Mặc dù hắn đã nghe theo Phạm Nhàn, sau khi nắm quyềnchỉ huy cấm quân đã bố trí vào nhiều thủ hạ thân tín, nhưng thế lực còn lại từthời Yến Tiểu Ất vẫn còn lưu lại rất nhiều. Nếu muốn dựa vào ngọc tỷ và dichiếu để thu phục đám người này...Khóe mắt Đại hoàng tử giật giật, tự cười khẩy trong lòng, trên đời làm gì cóchuyện đơn giản như vậy."Có tướng lĩnh nào sẵn lòng cùng bản vương cứu nguy cho đất nước, xinmời đứng lên." Đại hoàng tử bình tĩnh nói, ánh đèn từ góc phòng rọi lên khuônmặt hắn, làm gương mặt hắn như phủ màu máu.Tất cả tướng lĩnh đều đứng dậy. Thế mạnh hơn người, lúc này trong phòngtoàn là giáo úy thân binh của Đại hoàng tử. Cho dù trong lòng cất giấu ý nghĩkhác, họ cũng không dám công khai chống đối.Vị tướng lĩnh vừa bước ra nói chuyện có vẻ cay đắng, hắn vẫn luôn liên lạcvới Trưởng công chúa trong cung, không ngờ đêm nay Đại hoàng tử đột ngộttriệu tập tất cả vào mật thất họp bàn mà không cho hắn chút thời gian phản ứng.Tất cả tướng lĩnh cấm quân đều có mặt, nếu Đại hoàng tử ra tay, không aiphản kháng được. Cho nên những thuộc hạ cũ của Yến Tiểu Ất chỉ có thể tạmthời lá mặt lá trái.o O o"Trương Hạo, Trần Nhất Giang..." Đại hoàng tử đột ngột gọi tên năm vịtướng quân.Năm người kia sắc mặt phát lạnh, liếc nhau rồi bước ra khỏi hàng ngũ. Đâyđều là thuộc hạ do Yến Tiểu Ất đề bạt thời trước.Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn năm người, sau một lúc mới trầm ngâm nói:"Các ngươi biết ta gọi các ngươi ra với mục đích gì."Một tướng quân sắc mặt tái mét, quỳ sụp xuống trước mặt Đại hoàng tử:"Điện hạ! Mạt tướng tuyệt đối trung thành, không hề có ý xấu."Đại hoàng tử gật đầu, nói ôn tồn: "Có thể nhờ ngươi ở lại phòng này nửangày được không?"Tướng quân sắc mặt phức tạp, sau đó gật đầu lui về góc tường.Bốn người kia tâm trạng rối bời. Nếu bị thân binh của Đại hoàng tử giamgiữ trong mật thất này, làm sao họ có thể liên lạc với trong cung?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bởi y cũng không biết khi chiến sự nổ ra, Đại hoàng tử có kiểm soát đượccấm quân hay không. Y không thể dựa hoàn toàn vào cấm quân."Đừng bao giờ làm điều địch nhân muốn ngươi làm. Lý do rất đơn giản, bởivì chính địch nhân mong ngươi làm vậy."Phạm Nhàn nói với phó thống lĩnh bên cạnh Hắc Kỵ."Đó là lời của Napoléon. Cửa thành đã mở, nhưng cửa hậu cung vẫn đóng.Bọn chúng không ngờ chúng ta dám đem số người ít ỏi này tấn công cungđiện."Lúc này y vẫn chưa biết Trưởng công chúa đánh giá về mình thế nào. Nếu làPhạm Đề ti hay Thi Tiên trước đây, y sẽ không chọn cách tấn công trực diện vàliều lĩnh như vậy.Nhưng Phạm Nhàn đã thay đổi, ngay từ khoảnh khắc y đứng dậy từ trongbụi cỏ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng thành còn dày hơn cả da mặt quý tộc trong kinh đô. Trên có thể cưỡingựa, dưới có thể chứa đồ. Thậm chí cả phòng nghị sự của cấm quân cũng nằmgiữa những khối đá lớn, trong bóng tối, toát lên khí thế u ám nghiêm nghị. Chỉcó ánh lửa đèn lập loè chiếu vào mặt mũi, đôi mắt mọi người, khiến họ tỉnhgiấc.Các tướng lĩnh Cấm quân thật sự rất mệt mỏi. Kể từ khi ba kỵ binh vào cungbáo cáo sự việc Đại Đông sơn, cả kinh đô như đứng trước bão táp, và Hoàngcung mà họ bảo vệ là tâm bão. Liên tiếp nhiều ngày không một tướng lĩnh nàođược rời Hoàng thành, thậm chí khi thay ca cũng không ai dám về nhà nghỉngơi.Ngọn lửa trong mắt Đại hoàng tử rực sáng. Hắn lạnh lùng nhìn các tướnglĩnh trong phòng và hỏi: "Chư vị có nghe rõ lời bản vương nói không?"Trong phòng im lặng, một tướng lĩnh quỳ một gối xuống, cắn răng nói: "Mạttướng chưa rõ.""Muốn ta đọc lại lệnh di chiếu à?" Đại hoàng tử nhìn thẳng vào mắt hắn,lạnh lùng nói: "Thái tử cấu kết với thích khắc Bắc Tề Đông Di giết Tiên đế trênĐại Đông sơn, âm mưu soán vị, rồi vu oan cho Tiểu Phạm đại nhân. Bản vươngnhận được di chiếu của Tiên đế, kẻ nào tội đáng chém thì phải chém!"Vị tướng lĩnh liếc nhìn tờ giấy mỏng manh bên cạnh Đại hoàng tử, híp mắtlại hỏi: "Điện hạ, ai biết di chiếu đó là thật hay giả?"Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn hắn, rồi lấy từ trong ngực lấy ra một cái hộp,đặt lên bàn.Mở hộp ra, bên trong là một con dấu nhỏ, chính là thứ đã mất tích nhiềungày, khiến các chỉ dụ trong cung không thể thi hành... Ngọc tỷ của Hoàng đế!Khi ngọc tỷ xuất hiện, sắc mặt các tướng lĩnh trong phòng lập tức thay đổi,tất cả đều quỳ xuống hành lễ với ngọc tỷ, không còn ai dám nói gì thêm."Cẩn tuân quân lệnh của điện hạ.""Tiểu Phạm đại nhân phụng chỉ trừ gian, lệnh cho bản vương trợ giúp."Đại hoàng tử chậm rãi đảo mắt qua các tướng lĩnh quỳ trên sàn, nhận ra tâmtư của nhiều người. Mặc dù hắn đã nghe theo Phạm Nhàn, sau khi nắm quyềnchỉ huy cấm quân đã bố trí vào nhiều thủ hạ thân tín, nhưng thế lực còn lại từthời Yến Tiểu Ất vẫn còn lưu lại rất nhiều. Nếu muốn dựa vào ngọc tỷ và dichiếu để thu phục đám người này...Khóe mắt Đại hoàng tử giật giật, tự cười khẩy trong lòng, trên đời làm gì cóchuyện đơn giản như vậy."Có tướng lĩnh nào sẵn lòng cùng bản vương cứu nguy cho đất nước, xinmời đứng lên." Đại hoàng tử bình tĩnh nói, ánh đèn từ góc phòng rọi lên khuônmặt hắn, làm gương mặt hắn như phủ màu máu.Tất cả tướng lĩnh đều đứng dậy. Thế mạnh hơn người, lúc này trong phòngtoàn là giáo úy thân binh của Đại hoàng tử. Cho dù trong lòng cất giấu ý nghĩkhác, họ cũng không dám công khai chống đối.Vị tướng lĩnh vừa bước ra nói chuyện có vẻ cay đắng, hắn vẫn luôn liên lạcvới Trưởng công chúa trong cung, không ngờ đêm nay Đại hoàng tử đột ngộttriệu tập tất cả vào mật thất họp bàn mà không cho hắn chút thời gian phản ứng.Tất cả tướng lĩnh cấm quân đều có mặt, nếu Đại hoàng tử ra tay, không aiphản kháng được. Cho nên những thuộc hạ cũ của Yến Tiểu Ất chỉ có thể tạmthời lá mặt lá trái.o O o"Trương Hạo, Trần Nhất Giang..." Đại hoàng tử đột ngột gọi tên năm vịtướng quân.Năm người kia sắc mặt phát lạnh, liếc nhau rồi bước ra khỏi hàng ngũ. Đâyđều là thuộc hạ do Yến Tiểu Ất đề bạt thời trước.Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn năm người, sau một lúc mới trầm ngâm nói:"Các ngươi biết ta gọi các ngươi ra với mục đích gì."Một tướng quân sắc mặt tái mét, quỳ sụp xuống trước mặt Đại hoàng tử:"Điện hạ! Mạt tướng tuyệt đối trung thành, không hề có ý xấu."Đại hoàng tử gật đầu, nói ôn tồn: "Có thể nhờ ngươi ở lại phòng này nửangày được không?"Tướng quân sắc mặt phức tạp, sau đó gật đầu lui về góc tường.Bốn người kia tâm trạng rối bời. Nếu bị thân binh của Đại hoàng tử giamgiữ trong mật thất này, làm sao họ có thể liên lạc với trong cung?

Chương 1282: Đẩy cửa dưới trăng, tràn vào mãnh liệt 1