Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1284: Đẩy cửa dưới trăng, tràn vào mãnh liệt 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Toàn bộ Hoàng thành được chia thành ba khu vực. Khu xa nhất là Thu Viêntiểu lâu ở lãnh cung, không có ai ở, gần như bị lãng quên. Khu vực xung quanhQuân Lâm quảng trường, bao gồm cả Thái Cực điện tráng lệ. Hoàng đế và cácđại thần tập trung tại đây để bàn bạc quyết định mọi việc trọng đại của đất nước.Nơi ở của hoàng tộc và cung nữ là phía sau Thái Cực điện, bao gồm vô sốcung điện, có cấm vệ và thái giám trông coi, gọi chung là hậu cung.Nhiều người cho rằng chỉ cần vào được Hoàng thành là có thể dễ dàng tiếpcận trong cung. Nhưng họ quên mất rằng Hoàng đế, một sinh vật giới tính đựcđặc biệt, hết sức coi trọng lãnh thổ và "bầy cái" của mình.Các vị Hoàng đế đời đời kiểm soát chặt chẽ vấn đề này, bởi vì họ có quánhiều phi tần, cho dù có tài năng phi thường, cũng không thể tránh khỏi bỏ mặcnhiều người, tự nhiên trở thành kẻ dễ bị cắm sừng nhất.Để khỏi phải mọc sừng, các vị Hoàng đế sáng tạo ra thái giám, dựng bứctường cao giữa hậu cung và tiền cung, phái nhiều thị vệ tin cậy canh gác. Vì thế,trong lịch sử những kẻ trộm tình với phi tần trong cung đa số không thoát khỏiba loại người: thị vệ, thái y, thái giám.Tuy nhiên, dù tường hậu cung cao đến mấy cũng không ngăn được hồnghạnh trong cung vươn ra ngoài, nhưng nó lại thành công trong việc ngăn chặnrất nhiều kẻ muốn làm phản.Lịch sử đã chứng minh điều này. Hơn một trăm năm trước, thời Đại Ngụy,có một văn thần nhân lúc Hoàng đế đi tuần xa cung mưu tính làm phản. NhưPhạm Nhàn đêm nay, hắn chỉ dẫn một nghìn quân vào cung, lẻn qua canh phòngcấm quân, đứng trước thắng lợi... Nhưng bị Hoàng hậu ở hậu cung dẫn theo mộtloạt đám thị vệ, cung nữ, thái giám giữ chặt bên ngoài cửa cung.Cuối cùng, tên văn thần to gan lớn mật tuyệt vọng phát hiện ra đám đàn bàcon nít thái giám còn lợi hại hơn cả cấm quân, nhốt chặt hắn ngoài cung đến bangày!Dĩ nhiên, tên phản thần chết thảm. Nhưng nguyên nhân chính thành côngngăn chặn âm mưu này, ngoài sự bình tĩnh và can đảm của Hoàng hậu, là sựđồng lòng của đám thái giám, cung nữ, thị vệ trong cung... còn có bức tườngchắc chắn mà Hoàng đế dựng lên để giam hãm nữ nhân!.o O o.Tuy nhiên, có tường ắt có cửa, trừ phi đó là mộ dưới lòng đất. Hơn nữa, vìcon người không ưa leo trèo qua cửa sổ mà Thượng Đế mở ra, nên dù kiến trúccó nghiêm ngặt đến mấy, cũng luôn có nhiều loại cửa.Có cửa ắt có người mở cửa. Cho nên quyết định một nơi có dễ bị tấn cônghay không, không phụ thuộc vào độ dày của cửa hay chốt cửa làm bằng tinhcương, mà do có nắm được người mở cửa không.Chủ tịch Mao và nhiều danh nhân khác từng khẳng định, quyết định mọi thứchính là... con người..o O o.Phạm Nhàn dám tấn công hậu cung ngoài dự liệu mọi người, chắc chắn vì yđã nắm được người mở cửa.Hai trăm tên "cấm quân" tuân theo lộ trình quen thuộc, tiến hành tuần tracăng thẳng và trầm lặng. Khi họ di chuyển trên cao nơi tường thành hướng tây,sắp đến dưới những vì sao kia thì bầu trời bỗng có một đám mây lướt qua, ánhsao mờ dần, thành cao tối dần, cấm binh đi xuống theo bậc thang đá.Trong Thái Cực điện không có lấy một tia sáng, chỉ thỉnh thoảng thấy vàingười cầm đèn tuần tra, cùng một vài thái giám có nhiệm vụ gì đó khom lưng điqua.Nhóm cấm quân tập hợp tại nơi gần hậu cung nhất dưới chân thành rồi... tảnra như gió.Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ, như hàng trăm con chim ưng baytán loạn, lao về phía những người còn ở tiền cung. Chớp mắt, đèn tắt hết, vài thịvệ bị giết trong thầm lặng.Y gật đầu, hai trăm người này là đội hỗn hợp, một trăm từ năm trăm HắcKỵ, còn một trăm là thích khách tinh nhuệ từ Lục Xử, năng lực hành động trongbóng tối thật tàn nhẫn và mạnh mẽ.Phó thống lĩnh Hắc Kỵ Kinh Qua đứng bên cạnh liếc nhìn y rồi nhìn cáchbức tường hậu cung đó mười trượng, trầm giọng hỏi: “Tấn công à?”Phạm Nhàn liếc nhìn một cánh cửa không đáng chú ý dưới chân tường cung,lắc đầu nói: "Chúng ta đi qua cửa.""Qua cửa?" Kinh Qua ngạc nhiên nhìn Đề ti đại nhân một cái , nghĩ thầm lờinày thật kỳ lạ, không y đã đến Đại Đông sơn và học được kỹ năng xuyên tườngcủa Thần Miếu trong truyền thuyết?Phạm Nhàn không để ý đến lời Kinh Qua, cởi bỏ bộ giáp nặng nề của cấmquân, lộ ra bên trong là bộ đồ đen chặt sát thân chuyên đi lại ban đêm. Nhờbóng râm của cây cối tiền cung, y áp sát vào cánh cửa ấy.Kinh Qua ra hiệu, những thành viên đội tập kích rải rác trong bóng tối bayvụt về, xếp thành hai hàng dọc dựa sát vào tường hậu cung, lấy Phạm Nhàn làmtrung tâm.Kinh Qua bước theo, đứng cách Phạm Nhàn hai trượng, ngước nhìn bứctường, nghĩ bụng không quá cao, ít nhất trong hai trăm người này, hơn nửa cóthể trèo qua.Đúng lúc đó, mây trên trời tan dần, ánh trăng sáng lọt qua khe mây. Ánhtrăng bạc chiếu lên mặt nạ bạc của Kinh Qua, vô cùng mỹ lệ.Dưới ánh trăng, Phạm Nhàn đứng trước cửa, gõ nhẹ lên đó.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Toàn bộ Hoàng thành được chia thành ba khu vực. Khu xa nhất là Thu Viêntiểu lâu ở lãnh cung, không có ai ở, gần như bị lãng quên. Khu vực xung quanhQuân Lâm quảng trường, bao gồm cả Thái Cực điện tráng lệ. Hoàng đế và cácđại thần tập trung tại đây để bàn bạc quyết định mọi việc trọng đại của đất nước.Nơi ở của hoàng tộc và cung nữ là phía sau Thái Cực điện, bao gồm vô sốcung điện, có cấm vệ và thái giám trông coi, gọi chung là hậu cung.Nhiều người cho rằng chỉ cần vào được Hoàng thành là có thể dễ dàng tiếpcận trong cung. Nhưng họ quên mất rằng Hoàng đế, một sinh vật giới tính đựcđặc biệt, hết sức coi trọng lãnh thổ và "bầy cái" của mình.Các vị Hoàng đế đời đời kiểm soát chặt chẽ vấn đề này, bởi vì họ có quánhiều phi tần, cho dù có tài năng phi thường, cũng không thể tránh khỏi bỏ mặcnhiều người, tự nhiên trở thành kẻ dễ bị cắm sừng nhất.Để khỏi phải mọc sừng, các vị Hoàng đế sáng tạo ra thái giám, dựng bứctường cao giữa hậu cung và tiền cung, phái nhiều thị vệ tin cậy canh gác. Vì thế,trong lịch sử những kẻ trộm tình với phi tần trong cung đa số không thoát khỏiba loại người: thị vệ, thái y, thái giám.Tuy nhiên, dù tường hậu cung cao đến mấy cũng không ngăn được hồnghạnh trong cung vươn ra ngoài, nhưng nó lại thành công trong việc ngăn chặnrất nhiều kẻ muốn làm phản.Lịch sử đã chứng minh điều này. Hơn một trăm năm trước, thời Đại Ngụy,có một văn thần nhân lúc Hoàng đế đi tuần xa cung mưu tính làm phản. NhưPhạm Nhàn đêm nay, hắn chỉ dẫn một nghìn quân vào cung, lẻn qua canh phòngcấm quân, đứng trước thắng lợi... Nhưng bị Hoàng hậu ở hậu cung dẫn theo mộtloạt đám thị vệ, cung nữ, thái giám giữ chặt bên ngoài cửa cung.Cuối cùng, tên văn thần to gan lớn mật tuyệt vọng phát hiện ra đám đàn bàcon nít thái giám còn lợi hại hơn cả cấm quân, nhốt chặt hắn ngoài cung đến bangày!Dĩ nhiên, tên phản thần chết thảm. Nhưng nguyên nhân chính thành côngngăn chặn âm mưu này, ngoài sự bình tĩnh và can đảm của Hoàng hậu, là sựđồng lòng của đám thái giám, cung nữ, thị vệ trong cung... còn có bức tườngchắc chắn mà Hoàng đế dựng lên để giam hãm nữ nhân!.o O o.Tuy nhiên, có tường ắt có cửa, trừ phi đó là mộ dưới lòng đất. Hơn nữa, vìcon người không ưa leo trèo qua cửa sổ mà Thượng Đế mở ra, nên dù kiến trúccó nghiêm ngặt đến mấy, cũng luôn có nhiều loại cửa.Có cửa ắt có người mở cửa. Cho nên quyết định một nơi có dễ bị tấn cônghay không, không phụ thuộc vào độ dày của cửa hay chốt cửa làm bằng tinhcương, mà do có nắm được người mở cửa không.Chủ tịch Mao và nhiều danh nhân khác từng khẳng định, quyết định mọi thứchính là... con người..o O o.Phạm Nhàn dám tấn công hậu cung ngoài dự liệu mọi người, chắc chắn vì yđã nắm được người mở cửa.Hai trăm tên "cấm quân" tuân theo lộ trình quen thuộc, tiến hành tuần tracăng thẳng và trầm lặng. Khi họ di chuyển trên cao nơi tường thành hướng tây,sắp đến dưới những vì sao kia thì bầu trời bỗng có một đám mây lướt qua, ánhsao mờ dần, thành cao tối dần, cấm binh đi xuống theo bậc thang đá.Trong Thái Cực điện không có lấy một tia sáng, chỉ thỉnh thoảng thấy vàingười cầm đèn tuần tra, cùng một vài thái giám có nhiệm vụ gì đó khom lưng điqua.Nhóm cấm quân tập hợp tại nơi gần hậu cung nhất dưới chân thành rồi... tảnra như gió.Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ, như hàng trăm con chim ưng baytán loạn, lao về phía những người còn ở tiền cung. Chớp mắt, đèn tắt hết, vài thịvệ bị giết trong thầm lặng.Y gật đầu, hai trăm người này là đội hỗn hợp, một trăm từ năm trăm HắcKỵ, còn một trăm là thích khách tinh nhuệ từ Lục Xử, năng lực hành động trongbóng tối thật tàn nhẫn và mạnh mẽ.Phó thống lĩnh Hắc Kỵ Kinh Qua đứng bên cạnh liếc nhìn y rồi nhìn cáchbức tường hậu cung đó mười trượng, trầm giọng hỏi: “Tấn công à?”Phạm Nhàn liếc nhìn một cánh cửa không đáng chú ý dưới chân tường cung,lắc đầu nói: "Chúng ta đi qua cửa.""Qua cửa?" Kinh Qua ngạc nhiên nhìn Đề ti đại nhân một cái , nghĩ thầm lờinày thật kỳ lạ, không y đã đến Đại Đông sơn và học được kỹ năng xuyên tườngcủa Thần Miếu trong truyền thuyết?Phạm Nhàn không để ý đến lời Kinh Qua, cởi bỏ bộ giáp nặng nề của cấmquân, lộ ra bên trong là bộ đồ đen chặt sát thân chuyên đi lại ban đêm. Nhờbóng râm của cây cối tiền cung, y áp sát vào cánh cửa ấy.Kinh Qua ra hiệu, những thành viên đội tập kích rải rác trong bóng tối bayvụt về, xếp thành hai hàng dọc dựa sát vào tường hậu cung, lấy Phạm Nhàn làmtrung tâm.Kinh Qua bước theo, đứng cách Phạm Nhàn hai trượng, ngước nhìn bứctường, nghĩ bụng không quá cao, ít nhất trong hai trăm người này, hơn nửa cóthể trèo qua.Đúng lúc đó, mây trên trời tan dần, ánh trăng sáng lọt qua khe mây. Ánhtrăng bạc chiếu lên mặt nạ bạc của Kinh Qua, vô cùng mỹ lệ.Dưới ánh trăng, Phạm Nhàn đứng trước cửa, gõ nhẹ lên đó.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Toàn bộ Hoàng thành được chia thành ba khu vực. Khu xa nhất là Thu Viêntiểu lâu ở lãnh cung, không có ai ở, gần như bị lãng quên. Khu vực xung quanhQuân Lâm quảng trường, bao gồm cả Thái Cực điện tráng lệ. Hoàng đế và cácđại thần tập trung tại đây để bàn bạc quyết định mọi việc trọng đại của đất nước.Nơi ở của hoàng tộc và cung nữ là phía sau Thái Cực điện, bao gồm vô sốcung điện, có cấm vệ và thái giám trông coi, gọi chung là hậu cung.Nhiều người cho rằng chỉ cần vào được Hoàng thành là có thể dễ dàng tiếpcận trong cung. Nhưng họ quên mất rằng Hoàng đế, một sinh vật giới tính đựcđặc biệt, hết sức coi trọng lãnh thổ và "bầy cái" của mình.Các vị Hoàng đế đời đời kiểm soát chặt chẽ vấn đề này, bởi vì họ có quánhiều phi tần, cho dù có tài năng phi thường, cũng không thể tránh khỏi bỏ mặcnhiều người, tự nhiên trở thành kẻ dễ bị cắm sừng nhất.Để khỏi phải mọc sừng, các vị Hoàng đế sáng tạo ra thái giám, dựng bứctường cao giữa hậu cung và tiền cung, phái nhiều thị vệ tin cậy canh gác. Vì thế,trong lịch sử những kẻ trộm tình với phi tần trong cung đa số không thoát khỏiba loại người: thị vệ, thái y, thái giám.Tuy nhiên, dù tường hậu cung cao đến mấy cũng không ngăn được hồnghạnh trong cung vươn ra ngoài, nhưng nó lại thành công trong việc ngăn chặnrất nhiều kẻ muốn làm phản.Lịch sử đã chứng minh điều này. Hơn một trăm năm trước, thời Đại Ngụy,có một văn thần nhân lúc Hoàng đế đi tuần xa cung mưu tính làm phản. NhưPhạm Nhàn đêm nay, hắn chỉ dẫn một nghìn quân vào cung, lẻn qua canh phòngcấm quân, đứng trước thắng lợi... Nhưng bị Hoàng hậu ở hậu cung dẫn theo mộtloạt đám thị vệ, cung nữ, thái giám giữ chặt bên ngoài cửa cung.Cuối cùng, tên văn thần to gan lớn mật tuyệt vọng phát hiện ra đám đàn bàcon nít thái giám còn lợi hại hơn cả cấm quân, nhốt chặt hắn ngoài cung đến bangày!Dĩ nhiên, tên phản thần chết thảm. Nhưng nguyên nhân chính thành côngngăn chặn âm mưu này, ngoài sự bình tĩnh và can đảm của Hoàng hậu, là sựđồng lòng của đám thái giám, cung nữ, thị vệ trong cung... còn có bức tườngchắc chắn mà Hoàng đế dựng lên để giam hãm nữ nhân!.o O o.Tuy nhiên, có tường ắt có cửa, trừ phi đó là mộ dưới lòng đất. Hơn nữa, vìcon người không ưa leo trèo qua cửa sổ mà Thượng Đế mở ra, nên dù kiến trúccó nghiêm ngặt đến mấy, cũng luôn có nhiều loại cửa.Có cửa ắt có người mở cửa. Cho nên quyết định một nơi có dễ bị tấn cônghay không, không phụ thuộc vào độ dày của cửa hay chốt cửa làm bằng tinhcương, mà do có nắm được người mở cửa không.Chủ tịch Mao và nhiều danh nhân khác từng khẳng định, quyết định mọi thứchính là... con người..o O o.Phạm Nhàn dám tấn công hậu cung ngoài dự liệu mọi người, chắc chắn vì yđã nắm được người mở cửa.Hai trăm tên "cấm quân" tuân theo lộ trình quen thuộc, tiến hành tuần tracăng thẳng và trầm lặng. Khi họ di chuyển trên cao nơi tường thành hướng tây,sắp đến dưới những vì sao kia thì bầu trời bỗng có một đám mây lướt qua, ánhsao mờ dần, thành cao tối dần, cấm binh đi xuống theo bậc thang đá.Trong Thái Cực điện không có lấy một tia sáng, chỉ thỉnh thoảng thấy vàingười cầm đèn tuần tra, cùng một vài thái giám có nhiệm vụ gì đó khom lưng điqua.Nhóm cấm quân tập hợp tại nơi gần hậu cung nhất dưới chân thành rồi... tảnra như gió.Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ, như hàng trăm con chim ưng baytán loạn, lao về phía những người còn ở tiền cung. Chớp mắt, đèn tắt hết, vài thịvệ bị giết trong thầm lặng.Y gật đầu, hai trăm người này là đội hỗn hợp, một trăm từ năm trăm HắcKỵ, còn một trăm là thích khách tinh nhuệ từ Lục Xử, năng lực hành động trongbóng tối thật tàn nhẫn và mạnh mẽ.Phó thống lĩnh Hắc Kỵ Kinh Qua đứng bên cạnh liếc nhìn y rồi nhìn cáchbức tường hậu cung đó mười trượng, trầm giọng hỏi: “Tấn công à?”Phạm Nhàn liếc nhìn một cánh cửa không đáng chú ý dưới chân tường cung,lắc đầu nói: "Chúng ta đi qua cửa.""Qua cửa?" Kinh Qua ngạc nhiên nhìn Đề ti đại nhân một cái , nghĩ thầm lờinày thật kỳ lạ, không y đã đến Đại Đông sơn và học được kỹ năng xuyên tườngcủa Thần Miếu trong truyền thuyết?Phạm Nhàn không để ý đến lời Kinh Qua, cởi bỏ bộ giáp nặng nề của cấmquân, lộ ra bên trong là bộ đồ đen chặt sát thân chuyên đi lại ban đêm. Nhờbóng râm của cây cối tiền cung, y áp sát vào cánh cửa ấy.Kinh Qua ra hiệu, những thành viên đội tập kích rải rác trong bóng tối bayvụt về, xếp thành hai hàng dọc dựa sát vào tường hậu cung, lấy Phạm Nhàn làmtrung tâm.Kinh Qua bước theo, đứng cách Phạm Nhàn hai trượng, ngước nhìn bứctường, nghĩ bụng không quá cao, ít nhất trong hai trăm người này, hơn nửa cóthể trèo qua.Đúng lúc đó, mây trên trời tan dần, ánh trăng sáng lọt qua khe mây. Ánhtrăng bạc chiếu lên mặt nạ bạc của Kinh Qua, vô cùng mỹ lệ.Dưới ánh trăng, Phạm Nhàn đứng trước cửa, gõ nhẹ lên đó.

Chương 1284: Đẩy cửa dưới trăng, tràn vào mãnh liệt 3