Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1285: Đẩy cửa dưới trăng, tràn vào mãnh liệt 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngón tay đập nhẹ lên cánh cửa gỗ dày, phát ra tiếng vang nhỏ. Một tiếng rồiim bặt, không ai ở phía sau trả lời, chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo nho nhỏ của bảnlề.Hai trăm người áo đen ẩn nấp hai bên Phạm Nhàn, không khỏi lộ vẻ sửngsốt . Đêm nay theo lệnh Tiên đế đã khuất cùng Tiểu Phạm đại nhân xông vàohoàng cung, tuy hai trăm người này dũng cảm trung thành nhưng trong lòng đãsẵn sàng hy sinh.Không ngờ tiểu Phạm đại nhân chỉ nhẹ nhàng gõ cửa là mở được cửa hậucung!Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng những kẻ xâm nhập hoàng thành vô cùngkính nể Phạm Nhàn, đồng thời lòng tin vào thắng lợi đêm nay tăng lên gấp bội.Cánh cửa gỗ của hậu cung rất dày, có vẻ người bên trong hơi vất vả mới mởđược cửa. Phạm Nhàn nhắm mắt, đặt lòng bàn tay lên cửa, bỗng nhíu mày, khẽvận chân khí trong cơ thể, một luồng chân khí Thiên Nhất đạo từ lòng bàn tay ytruyền vào cửa, đẩy cửa hé mở vừa đủ cho hai người đi qua.Mở cửa rất nhẹ nhàng, không có tiếng động.Phạm Nhàn nhanh chóng lướt vào như làn gió, nhìn thái giám đang đưa ánhmắt đầy lo lắng và sợ hãi về phía mình, khẽ gật đầu: “Đã làm khó ngươi.”Đới công công nuốt nước bọt, hoảng hốt nhìn xung quanh bóng đêm, khôngdám lên tiếng.Có lẽ Trưởng công chúa không ngờ trong hoàng cung hiện giờ vẫn còn kẻdám liều mạng tịch biên gia sản tru di toàn tộc làm nội gian cho Phạm Nhàn.Không ai nghĩ, nội gian ấy lại chính là Đới công công - người không còn thế lựcnhư xưa, chỉ là một lão thái giám bình thường đáng thương!Đúng vậy, Phạm Nhàn từng có ân với Đới công công, ít nhất ba đại ân.Nhưng thái giám mạo hiểm giúp Phạm Nhàn không chỉ vì báo ân. Một là hắnmuốn thông qua việc giúp đỡ Phạm Nhàn lấy lại quyền thế đã mất mà mình vẫnnhớ thương. Hai là những năm gần đây hắn và Phạm Nhàn quan hệ sâu đậm,nếu Thái tử lên ngôi, chắc chắn hắn sẽ chịu chung số phận.Điều quan trọng nhất, Đới công công biết cháu trai mình luôn nằm dưới sựgiám sát của Phạm Nhàn, và hắn vẫn trông cậy vào cháu trai dưỡng lão đưa macho mình.Đới công công kinh hãi nhìn bốn phía, thực ra hắn cũng hơi ngạc nhiên khimình lại mở cửa cung một cách dễ dàng thế này, sao các thị vệ đứng gác xungquanh không hề phát hiện ra mình?“Đại nhân, tiểu nhân đưa ngài đi...”Hai cánh cửa mở rộng ngang hai người, thoảng qua là những bóng dáng mặcáo đen. Những người này di chuyển cực kỳ nhanh chóng, chớp mắt đã xông vàotrong hậu cung, tìm chỗ ẩn náu thích hợp. Đới công công chứng kiến cảnhtượng này, tim đập thình thịch, biết đây là những thuộc hạ Tiểu Phạm đại nhândùng để làm loạn cung điện, nhưng nhìn số người có vẻ... hơi ít ỏi?“Nên tìm chỗ nào đó giả chết đi.”Phạm Nhàn nói nhỏ với Đới công công, ánh mắt đã hiện lên quyết tâm sắtđá. Y thừa hiểu sơ đồ cung điện, đó là điều mà không ai có thể tưởng tượngđược, bởi từ lần đầu tiên lẻn vào Hàm Quang điện để trộm chìa khóa, y đã tínhtoán không biết bao nhiêu lần về đường đi nước bước xâm nhập và rút lui trongphủ.Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.Đới công công vội vàng rút lui, biến mất trong đêm tối, nghe theo lời TiểuPhạm đại nhân, tìm chỗ ít người chú ý để giả chết.Còn hai trăm bóng đêm đã sẵn sàng cho cuộc tấn công cuối cùng. PhạmNhàn nhìn sang Kinh Qua, đôi môi mỏng hé mở, thốt ra một từ lạnh buốt:“Xông lên!”...o O o...Nhiệm vụ đã được sắp đặt sẵn từ trước khi vào cung. Có được mắt xích bímật mà người khác khó lường trước được trong cung, lại có nhiều con đườnggiúp Phạm Nhàn hiểu rõ tình hình bên trong, y nắm rất rõ bố trí trong cung. Haitrăm người được chia thành bốn nhóm nhỏ, trong đó quan trọng nhất là hainhóm do Phạm Nhàn và Kinh Qua chỉ huy.Phạm Nhàn sẽ dẫn nhóm thích khách kiếm thủ Lục Xử, tập kích HàmQuang điện, bằng mọi giá phải giải cứu Ninh Tài nhân, Nghi Quý tần và Tamhoàng tử ra khỏi canh giữ của Thái hậu trước khi người trong cung kịp phảnứng!Đây là điều then chốt nhất. Đại hoàng tử dám dẫn cấm quân làm phản chỉ vìtin Phạm Nhàn có thể cứu mẹ hắn ra ngoài, tất nhiên Phạm Nhàn không thể đểhuynh trưởng tin tưởng mình như vậy phải chịu thất vọng.Trong khi đó, Kinh Qua chỉ huy chủ yếu là cao thủ đơn kỵ trong Hắc Kỵ,phải dùng chiến thuật đột kích ám sát, thẳng tiến Quảng Tín cung, nhất địnhphải một đòn chí mạng.Vì Trưởng công chúa ở trong Quảng Tín cung, nếu không giết được ngườiđàn bà này, Phạm Nhàn sẽ luôn cảm thấy có con rắn độc đang rình mò mình.Phạm Nhàn đã điều tra ra, Uyển Nhi và Đại Bảo ở trong Quảng Tín cung,nhưng y không tự mình đến đó, một phần vì Hàm Quang điện quan trọng hơn,một phần vì... không biết có phải vô thức y cũng rất sợ đối mặt với tình huốngđó, nên cố ý để Kinh Qua dẫn quân?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngón tay đập nhẹ lên cánh cửa gỗ dày, phát ra tiếng vang nhỏ. Một tiếng rồiim bặt, không ai ở phía sau trả lời, chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo nho nhỏ của bảnlề.Hai trăm người áo đen ẩn nấp hai bên Phạm Nhàn, không khỏi lộ vẻ sửngsốt . Đêm nay theo lệnh Tiên đế đã khuất cùng Tiểu Phạm đại nhân xông vàohoàng cung, tuy hai trăm người này dũng cảm trung thành nhưng trong lòng đãsẵn sàng hy sinh.Không ngờ tiểu Phạm đại nhân chỉ nhẹ nhàng gõ cửa là mở được cửa hậucung!Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng những kẻ xâm nhập hoàng thành vô cùngkính nể Phạm Nhàn, đồng thời lòng tin vào thắng lợi đêm nay tăng lên gấp bội.Cánh cửa gỗ của hậu cung rất dày, có vẻ người bên trong hơi vất vả mới mởđược cửa. Phạm Nhàn nhắm mắt, đặt lòng bàn tay lên cửa, bỗng nhíu mày, khẽvận chân khí trong cơ thể, một luồng chân khí Thiên Nhất đạo từ lòng bàn tay ytruyền vào cửa, đẩy cửa hé mở vừa đủ cho hai người đi qua.Mở cửa rất nhẹ nhàng, không có tiếng động.Phạm Nhàn nhanh chóng lướt vào như làn gió, nhìn thái giám đang đưa ánhmắt đầy lo lắng và sợ hãi về phía mình, khẽ gật đầu: “Đã làm khó ngươi.”Đới công công nuốt nước bọt, hoảng hốt nhìn xung quanh bóng đêm, khôngdám lên tiếng.Có lẽ Trưởng công chúa không ngờ trong hoàng cung hiện giờ vẫn còn kẻdám liều mạng tịch biên gia sản tru di toàn tộc làm nội gian cho Phạm Nhàn.Không ai nghĩ, nội gian ấy lại chính là Đới công công - người không còn thế lựcnhư xưa, chỉ là một lão thái giám bình thường đáng thương!Đúng vậy, Phạm Nhàn từng có ân với Đới công công, ít nhất ba đại ân.Nhưng thái giám mạo hiểm giúp Phạm Nhàn không chỉ vì báo ân. Một là hắnmuốn thông qua việc giúp đỡ Phạm Nhàn lấy lại quyền thế đã mất mà mình vẫnnhớ thương. Hai là những năm gần đây hắn và Phạm Nhàn quan hệ sâu đậm,nếu Thái tử lên ngôi, chắc chắn hắn sẽ chịu chung số phận.Điều quan trọng nhất, Đới công công biết cháu trai mình luôn nằm dưới sựgiám sát của Phạm Nhàn, và hắn vẫn trông cậy vào cháu trai dưỡng lão đưa macho mình.Đới công công kinh hãi nhìn bốn phía, thực ra hắn cũng hơi ngạc nhiên khimình lại mở cửa cung một cách dễ dàng thế này, sao các thị vệ đứng gác xungquanh không hề phát hiện ra mình?“Đại nhân, tiểu nhân đưa ngài đi...”Hai cánh cửa mở rộng ngang hai người, thoảng qua là những bóng dáng mặcáo đen. Những người này di chuyển cực kỳ nhanh chóng, chớp mắt đã xông vàotrong hậu cung, tìm chỗ ẩn náu thích hợp. Đới công công chứng kiến cảnhtượng này, tim đập thình thịch, biết đây là những thuộc hạ Tiểu Phạm đại nhândùng để làm loạn cung điện, nhưng nhìn số người có vẻ... hơi ít ỏi?“Nên tìm chỗ nào đó giả chết đi.”Phạm Nhàn nói nhỏ với Đới công công, ánh mắt đã hiện lên quyết tâm sắtđá. Y thừa hiểu sơ đồ cung điện, đó là điều mà không ai có thể tưởng tượngđược, bởi từ lần đầu tiên lẻn vào Hàm Quang điện để trộm chìa khóa, y đã tínhtoán không biết bao nhiêu lần về đường đi nước bước xâm nhập và rút lui trongphủ.Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.Đới công công vội vàng rút lui, biến mất trong đêm tối, nghe theo lời TiểuPhạm đại nhân, tìm chỗ ít người chú ý để giả chết.Còn hai trăm bóng đêm đã sẵn sàng cho cuộc tấn công cuối cùng. PhạmNhàn nhìn sang Kinh Qua, đôi môi mỏng hé mở, thốt ra một từ lạnh buốt:“Xông lên!”...o O o...Nhiệm vụ đã được sắp đặt sẵn từ trước khi vào cung. Có được mắt xích bímật mà người khác khó lường trước được trong cung, lại có nhiều con đườnggiúp Phạm Nhàn hiểu rõ tình hình bên trong, y nắm rất rõ bố trí trong cung. Haitrăm người được chia thành bốn nhóm nhỏ, trong đó quan trọng nhất là hainhóm do Phạm Nhàn và Kinh Qua chỉ huy.Phạm Nhàn sẽ dẫn nhóm thích khách kiếm thủ Lục Xử, tập kích HàmQuang điện, bằng mọi giá phải giải cứu Ninh Tài nhân, Nghi Quý tần và Tamhoàng tử ra khỏi canh giữ của Thái hậu trước khi người trong cung kịp phảnứng!Đây là điều then chốt nhất. Đại hoàng tử dám dẫn cấm quân làm phản chỉ vìtin Phạm Nhàn có thể cứu mẹ hắn ra ngoài, tất nhiên Phạm Nhàn không thể đểhuynh trưởng tin tưởng mình như vậy phải chịu thất vọng.Trong khi đó, Kinh Qua chỉ huy chủ yếu là cao thủ đơn kỵ trong Hắc Kỵ,phải dùng chiến thuật đột kích ám sát, thẳng tiến Quảng Tín cung, nhất địnhphải một đòn chí mạng.Vì Trưởng công chúa ở trong Quảng Tín cung, nếu không giết được ngườiđàn bà này, Phạm Nhàn sẽ luôn cảm thấy có con rắn độc đang rình mò mình.Phạm Nhàn đã điều tra ra, Uyển Nhi và Đại Bảo ở trong Quảng Tín cung,nhưng y không tự mình đến đó, một phần vì Hàm Quang điện quan trọng hơn,một phần vì... không biết có phải vô thức y cũng rất sợ đối mặt với tình huốngđó, nên cố ý để Kinh Qua dẫn quân?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngón tay đập nhẹ lên cánh cửa gỗ dày, phát ra tiếng vang nhỏ. Một tiếng rồiim bặt, không ai ở phía sau trả lời, chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo nho nhỏ của bảnlề.Hai trăm người áo đen ẩn nấp hai bên Phạm Nhàn, không khỏi lộ vẻ sửngsốt . Đêm nay theo lệnh Tiên đế đã khuất cùng Tiểu Phạm đại nhân xông vàohoàng cung, tuy hai trăm người này dũng cảm trung thành nhưng trong lòng đãsẵn sàng hy sinh.Không ngờ tiểu Phạm đại nhân chỉ nhẹ nhàng gõ cửa là mở được cửa hậucung!Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng những kẻ xâm nhập hoàng thành vô cùngkính nể Phạm Nhàn, đồng thời lòng tin vào thắng lợi đêm nay tăng lên gấp bội.Cánh cửa gỗ của hậu cung rất dày, có vẻ người bên trong hơi vất vả mới mởđược cửa. Phạm Nhàn nhắm mắt, đặt lòng bàn tay lên cửa, bỗng nhíu mày, khẽvận chân khí trong cơ thể, một luồng chân khí Thiên Nhất đạo từ lòng bàn tay ytruyền vào cửa, đẩy cửa hé mở vừa đủ cho hai người đi qua.Mở cửa rất nhẹ nhàng, không có tiếng động.Phạm Nhàn nhanh chóng lướt vào như làn gió, nhìn thái giám đang đưa ánhmắt đầy lo lắng và sợ hãi về phía mình, khẽ gật đầu: “Đã làm khó ngươi.”Đới công công nuốt nước bọt, hoảng hốt nhìn xung quanh bóng đêm, khôngdám lên tiếng.Có lẽ Trưởng công chúa không ngờ trong hoàng cung hiện giờ vẫn còn kẻdám liều mạng tịch biên gia sản tru di toàn tộc làm nội gian cho Phạm Nhàn.Không ai nghĩ, nội gian ấy lại chính là Đới công công - người không còn thế lựcnhư xưa, chỉ là một lão thái giám bình thường đáng thương!Đúng vậy, Phạm Nhàn từng có ân với Đới công công, ít nhất ba đại ân.Nhưng thái giám mạo hiểm giúp Phạm Nhàn không chỉ vì báo ân. Một là hắnmuốn thông qua việc giúp đỡ Phạm Nhàn lấy lại quyền thế đã mất mà mình vẫnnhớ thương. Hai là những năm gần đây hắn và Phạm Nhàn quan hệ sâu đậm,nếu Thái tử lên ngôi, chắc chắn hắn sẽ chịu chung số phận.Điều quan trọng nhất, Đới công công biết cháu trai mình luôn nằm dưới sựgiám sát của Phạm Nhàn, và hắn vẫn trông cậy vào cháu trai dưỡng lão đưa macho mình.Đới công công kinh hãi nhìn bốn phía, thực ra hắn cũng hơi ngạc nhiên khimình lại mở cửa cung một cách dễ dàng thế này, sao các thị vệ đứng gác xungquanh không hề phát hiện ra mình?“Đại nhân, tiểu nhân đưa ngài đi...”Hai cánh cửa mở rộng ngang hai người, thoảng qua là những bóng dáng mặcáo đen. Những người này di chuyển cực kỳ nhanh chóng, chớp mắt đã xông vàotrong hậu cung, tìm chỗ ẩn náu thích hợp. Đới công công chứng kiến cảnhtượng này, tim đập thình thịch, biết đây là những thuộc hạ Tiểu Phạm đại nhândùng để làm loạn cung điện, nhưng nhìn số người có vẻ... hơi ít ỏi?“Nên tìm chỗ nào đó giả chết đi.”Phạm Nhàn nói nhỏ với Đới công công, ánh mắt đã hiện lên quyết tâm sắtđá. Y thừa hiểu sơ đồ cung điện, đó là điều mà không ai có thể tưởng tượngđược, bởi từ lần đầu tiên lẻn vào Hàm Quang điện để trộm chìa khóa, y đã tínhtoán không biết bao nhiêu lần về đường đi nước bước xâm nhập và rút lui trongphủ.Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.Đới công công vội vàng rút lui, biến mất trong đêm tối, nghe theo lời TiểuPhạm đại nhân, tìm chỗ ít người chú ý để giả chết.Còn hai trăm bóng đêm đã sẵn sàng cho cuộc tấn công cuối cùng. PhạmNhàn nhìn sang Kinh Qua, đôi môi mỏng hé mở, thốt ra một từ lạnh buốt:“Xông lên!”...o O o...Nhiệm vụ đã được sắp đặt sẵn từ trước khi vào cung. Có được mắt xích bímật mà người khác khó lường trước được trong cung, lại có nhiều con đườnggiúp Phạm Nhàn hiểu rõ tình hình bên trong, y nắm rất rõ bố trí trong cung. Haitrăm người được chia thành bốn nhóm nhỏ, trong đó quan trọng nhất là hainhóm do Phạm Nhàn và Kinh Qua chỉ huy.Phạm Nhàn sẽ dẫn nhóm thích khách kiếm thủ Lục Xử, tập kích HàmQuang điện, bằng mọi giá phải giải cứu Ninh Tài nhân, Nghi Quý tần và Tamhoàng tử ra khỏi canh giữ của Thái hậu trước khi người trong cung kịp phảnứng!Đây là điều then chốt nhất. Đại hoàng tử dám dẫn cấm quân làm phản chỉ vìtin Phạm Nhàn có thể cứu mẹ hắn ra ngoài, tất nhiên Phạm Nhàn không thể đểhuynh trưởng tin tưởng mình như vậy phải chịu thất vọng.Trong khi đó, Kinh Qua chỉ huy chủ yếu là cao thủ đơn kỵ trong Hắc Kỵ,phải dùng chiến thuật đột kích ám sát, thẳng tiến Quảng Tín cung, nhất địnhphải một đòn chí mạng.Vì Trưởng công chúa ở trong Quảng Tín cung, nếu không giết được ngườiđàn bà này, Phạm Nhàn sẽ luôn cảm thấy có con rắn độc đang rình mò mình.Phạm Nhàn đã điều tra ra, Uyển Nhi và Đại Bảo ở trong Quảng Tín cung,nhưng y không tự mình đến đó, một phần vì Hàm Quang điện quan trọng hơn,một phần vì... không biết có phải vô thức y cũng rất sợ đối mặt với tình huốngđó, nên cố ý để Kinh Qua dẫn quân?