Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1287: Cường hãn, vì quyết tâm 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không ai có thể sánh bằng tốc độ của Phạm Nhàn lúc này, cũng chẳng aidám đứng ra chặn đứng khí thế hừng hực tiến tới của y. Dưới ánh trăng, hắn tậndụng đà bay từ cú đập đó, lại bay lên cao như một con chim khổng lồ tung cánh,lao thẳng lên nóc điện rồi tập trung khí lực toàn thân, đổ ập xuống!Một tiếng nổ long trời dội xuống, Hàm Quang điện bị Phạm Nhàn dùngchân khí bá đạo toàn thân đập thủng một lỗ lớn!Ngay khi các cung nữ hoảng hốt thắp lên ngọn đèn đầu tiên, Phạm Nhànnhư một tảng đá đen rơi xuống sàn nhà phía sau Hàm Quang điện. Xung quanhy là mảnh vỡ ngói đá, dưới chân là tấm sàn đá nứt nẻ.Trong tay y là thanh Thiên Tử kiếm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm hôm nay, ánh đèn lờ mờ lần đầu tiên chiếu sáng gian phòng trong HàmQuang điện. Ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ ngọn đèn trên bàn khiến căn phòng càngthêm u ám, thậm chí còn tối hơn cả ánh trăng lọt qua lỗ thủng trên mái điện.Cung nữ kia gương mặt kinh hoàng nhìn Phạm Nhàn đầy bụi đất, miệng mởra định thét lên nhưng không thể phát ra tiếng động nào.Phạm Nhàn nhẹ nhàng di chuyển, trong khoảnh khắc đã lao vút qua támbước, xuất kiếm đâm thẳng ra trúng cổ cung nữ.Máu bắn tung tóe, Phạm Nhàn hơi cúi đầu, cổ tay xoay nhẹ, thanh Thiên Tửkiếm trong tay lại đâm ra, mũi kiếm lần này đâm ngược từ nách lên chính xáctrúng cổ một thái giám.Y nhanh chóng lùi ba bước, chân trái xoay như bản lề khiến toàn thân xoaytròn tựa một vũ công quyến rũ. Thanh Thiên Tử kiếm trong tay phát ra tia sánglạnh lẽo, theo động tác xoay chém ra một luồng sáng lạnh trong vài thước phíatrước.Những nơi ánh kiếm đi qua, các thái giám và cung nữ vừa tỉnh dậy đã ngãgục xuống, nằm trong vũng máu.Chân phải Phạm Nhàn đạp mạnh xuống tấm đá xanh, tấm đá vỡ vụn, thânhình như con chim lớn bị trói lùi về phía sau, đâm mạnh vào người kẻ địch,khiến xương cốt đối phương tan nát.Y cúi đầu, khuỷu tay phải đột ngột đẩy ra như lò xo, thanh Thiên Tử kiếmtuột khỏi tay, đâm thẳng vào ngực kẻ đang xông lên từ phía bên phải.Nắm đấm trống không hung hăng đánh sang trái, chỉ một cú đánh đã khiếnkẻ cuối cùng ngã nhào xuống đất. Tiếng đập mạnh vang lên, đối phương khôngkịp phản ứng, đã sấp xuống đất, đầu vỡ toang như trái dưa hấu!Chỉ trong chớp mắt, Phạm Nhàn đã giết tám người!o O oPhạm Nhàn xông vào Hàm Quang điện đầy thô bạo, không nói lời nào, chỉlẳng lặng dốc toàn lực ra tay. Với thanh Thiên Tử kiếm và chân khí bá đạo, ynhư một hồn ma có sức mạnh phi thường, chỉ trong chốc lát đã cướp đi sinhmạnh tất cả kẻ địch trong phòng mà không để họ kịp phản ứng.Kiếm pháp của Phạm Nhàn kế thừa từ Tứ Cố Kiếm nhưng lại thiếu đi sựquyết đoán và ý chí sát phạt không chút do dự của Tứ Cố, thay vào đó là sắcthái u ám sâu thẳm trong bản tính.Kỹ thuật quyền cước của y kế thừa từ Diệp gia, nhưng hoàn toàn khôngmang chút phóng khoáng, nhẹ nhàng của Diệp Lưu Vân giữa biển khơi, màngược lại tràn ngập khí thế mãnh liệt tự nhiên phát ra từ chân khí bá đạo.Giết người như thế này, ai có thể ngăn cản?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngoài những kẻ chết dưới đất, trong điện bên chỉ còn mẹ con Nghi Quý tầnvà Ninh Tài nhân. Đêm nay Ninh Tài nhân đến thăm Tam hoàng tử nên khôngvề chỗ ngủ của mình, lại tiện lợi cho Phạm Nhàn.Đêm nay không ai trong ba vị quý nhân ngủ nổi. Vì thế, khi Phạm Nhànxông vào cung điện như thiên thần, ba người lập tức phản ứng lại. Từ sau tấmmàn mỏng, cả ba căng thẳng theo dõi từng cử chỉ của Phạm Nhàn.Cho dù tin tưởng Phạm Nhàn, ba người cũng không ngờ Tiểu Phạm đạinhân lại dùng phương pháp tàn bạo đến thế, trong thời gian ngắn đã giết sạchngười canh giữ bên cạnh!Kéo tấm rèm lên, ba người bước xuống, nhìn Phạm Nhàn với nhiều biểucảm khác nhau nhưng đều có vẻ khiếp sợ. Dường như ai cũng cảm giác giờ đâyPhạm Nhàn có phần khác với lúc trước khi đến Đại Đông sơn.Khuôn mặt Nghi Quý tần rạng rỡ vui mừng. Phạm Nhàn liều mình vào cungứng cứu, lo lắng lúc chiều đã không còn. Bị giam trong Hàm Quang điện, côkhông biết mẹ con sẽ chết lúc nào. Đêm nay gặp được cứu tinh, trong lòng côthầm nhẹ nhõm, nhưng nhìn xác chết khắp phòng, đôi chân lại run rẩy, suýt ngãnhào. Tam hoàng tử đỡ lấy mẫu thân, nhìn thầy với ánh mắt biết ơn, gật đầu lialịa, mắt đã ẩm ướt.Lúc này hãm sâu trong Hàm Quang điện, bên ngoài có không biết bao nhiêuthị vệ bao vây, tiền điện vẫn còn thái giám cao thủ của cung đình. Phạm Nhànbiết tuy mình dùng phương thức bạo lực xông pha, đã tiếp xúc thành công vớiba người, nhưng nếu không đưa họ ra ngoài thì vẫn là bế tắc.Cho nên y không lãng phí thời gian, lạnh lùng nói: "Theo ta, phá vây rangoài!"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không ai có thể sánh bằng tốc độ của Phạm Nhàn lúc này, cũng chẳng aidám đứng ra chặn đứng khí thế hừng hực tiến tới của y. Dưới ánh trăng, hắn tậndụng đà bay từ cú đập đó, lại bay lên cao như một con chim khổng lồ tung cánh,lao thẳng lên nóc điện rồi tập trung khí lực toàn thân, đổ ập xuống!Một tiếng nổ long trời dội xuống, Hàm Quang điện bị Phạm Nhàn dùngchân khí bá đạo toàn thân đập thủng một lỗ lớn!Ngay khi các cung nữ hoảng hốt thắp lên ngọn đèn đầu tiên, Phạm Nhànnhư một tảng đá đen rơi xuống sàn nhà phía sau Hàm Quang điện. Xung quanhy là mảnh vỡ ngói đá, dưới chân là tấm sàn đá nứt nẻ.Trong tay y là thanh Thiên Tử kiếm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm hôm nay, ánh đèn lờ mờ lần đầu tiên chiếu sáng gian phòng trong HàmQuang điện. Ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ ngọn đèn trên bàn khiến căn phòng càngthêm u ám, thậm chí còn tối hơn cả ánh trăng lọt qua lỗ thủng trên mái điện.Cung nữ kia gương mặt kinh hoàng nhìn Phạm Nhàn đầy bụi đất, miệng mởra định thét lên nhưng không thể phát ra tiếng động nào.Phạm Nhàn nhẹ nhàng di chuyển, trong khoảnh khắc đã lao vút qua támbước, xuất kiếm đâm thẳng ra trúng cổ cung nữ.Máu bắn tung tóe, Phạm Nhàn hơi cúi đầu, cổ tay xoay nhẹ, thanh Thiên Tửkiếm trong tay lại đâm ra, mũi kiếm lần này đâm ngược từ nách lên chính xáctrúng cổ một thái giám.Y nhanh chóng lùi ba bước, chân trái xoay như bản lề khiến toàn thân xoaytròn tựa một vũ công quyến rũ. Thanh Thiên Tử kiếm trong tay phát ra tia sánglạnh lẽo, theo động tác xoay chém ra một luồng sáng lạnh trong vài thước phíatrước.Những nơi ánh kiếm đi qua, các thái giám và cung nữ vừa tỉnh dậy đã ngãgục xuống, nằm trong vũng máu.Chân phải Phạm Nhàn đạp mạnh xuống tấm đá xanh, tấm đá vỡ vụn, thânhình như con chim lớn bị trói lùi về phía sau, đâm mạnh vào người kẻ địch,khiến xương cốt đối phương tan nát.Y cúi đầu, khuỷu tay phải đột ngột đẩy ra như lò xo, thanh Thiên Tử kiếmtuột khỏi tay, đâm thẳng vào ngực kẻ đang xông lên từ phía bên phải.Nắm đấm trống không hung hăng đánh sang trái, chỉ một cú đánh đã khiếnkẻ cuối cùng ngã nhào xuống đất. Tiếng đập mạnh vang lên, đối phương khôngkịp phản ứng, đã sấp xuống đất, đầu vỡ toang như trái dưa hấu!Chỉ trong chớp mắt, Phạm Nhàn đã giết tám người!o O oPhạm Nhàn xông vào Hàm Quang điện đầy thô bạo, không nói lời nào, chỉlẳng lặng dốc toàn lực ra tay. Với thanh Thiên Tử kiếm và chân khí bá đạo, ynhư một hồn ma có sức mạnh phi thường, chỉ trong chốc lát đã cướp đi sinhmạnh tất cả kẻ địch trong phòng mà không để họ kịp phản ứng.Kiếm pháp của Phạm Nhàn kế thừa từ Tứ Cố Kiếm nhưng lại thiếu đi sựquyết đoán và ý chí sát phạt không chút do dự của Tứ Cố, thay vào đó là sắcthái u ám sâu thẳm trong bản tính.Kỹ thuật quyền cước của y kế thừa từ Diệp gia, nhưng hoàn toàn khôngmang chút phóng khoáng, nhẹ nhàng của Diệp Lưu Vân giữa biển khơi, màngược lại tràn ngập khí thế mãnh liệt tự nhiên phát ra từ chân khí bá đạo.Giết người như thế này, ai có thể ngăn cản?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngoài những kẻ chết dưới đất, trong điện bên chỉ còn mẹ con Nghi Quý tầnvà Ninh Tài nhân. Đêm nay Ninh Tài nhân đến thăm Tam hoàng tử nên khôngvề chỗ ngủ của mình, lại tiện lợi cho Phạm Nhàn.Đêm nay không ai trong ba vị quý nhân ngủ nổi. Vì thế, khi Phạm Nhànxông vào cung điện như thiên thần, ba người lập tức phản ứng lại. Từ sau tấmmàn mỏng, cả ba căng thẳng theo dõi từng cử chỉ của Phạm Nhàn.Cho dù tin tưởng Phạm Nhàn, ba người cũng không ngờ Tiểu Phạm đạinhân lại dùng phương pháp tàn bạo đến thế, trong thời gian ngắn đã giết sạchngười canh giữ bên cạnh!Kéo tấm rèm lên, ba người bước xuống, nhìn Phạm Nhàn với nhiều biểucảm khác nhau nhưng đều có vẻ khiếp sợ. Dường như ai cũng cảm giác giờ đâyPhạm Nhàn có phần khác với lúc trước khi đến Đại Đông sơn.Khuôn mặt Nghi Quý tần rạng rỡ vui mừng. Phạm Nhàn liều mình vào cungứng cứu, lo lắng lúc chiều đã không còn. Bị giam trong Hàm Quang điện, côkhông biết mẹ con sẽ chết lúc nào. Đêm nay gặp được cứu tinh, trong lòng côthầm nhẹ nhõm, nhưng nhìn xác chết khắp phòng, đôi chân lại run rẩy, suýt ngãnhào. Tam hoàng tử đỡ lấy mẫu thân, nhìn thầy với ánh mắt biết ơn, gật đầu lialịa, mắt đã ẩm ướt.Lúc này hãm sâu trong Hàm Quang điện, bên ngoài có không biết bao nhiêuthị vệ bao vây, tiền điện vẫn còn thái giám cao thủ của cung đình. Phạm Nhànbiết tuy mình dùng phương thức bạo lực xông pha, đã tiếp xúc thành công vớiba người, nhưng nếu không đưa họ ra ngoài thì vẫn là bế tắc.Cho nên y không lãng phí thời gian, lạnh lùng nói: "Theo ta, phá vây rangoài!"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không ai có thể sánh bằng tốc độ của Phạm Nhàn lúc này, cũng chẳng aidám đứng ra chặn đứng khí thế hừng hực tiến tới của y. Dưới ánh trăng, hắn tậndụng đà bay từ cú đập đó, lại bay lên cao như một con chim khổng lồ tung cánh,lao thẳng lên nóc điện rồi tập trung khí lực toàn thân, đổ ập xuống!Một tiếng nổ long trời dội xuống, Hàm Quang điện bị Phạm Nhàn dùngchân khí bá đạo toàn thân đập thủng một lỗ lớn!Ngay khi các cung nữ hoảng hốt thắp lên ngọn đèn đầu tiên, Phạm Nhànnhư một tảng đá đen rơi xuống sàn nhà phía sau Hàm Quang điện. Xung quanhy là mảnh vỡ ngói đá, dưới chân là tấm sàn đá nứt nẻ.Trong tay y là thanh Thiên Tử kiếm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm hôm nay, ánh đèn lờ mờ lần đầu tiên chiếu sáng gian phòng trong HàmQuang điện. Ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ ngọn đèn trên bàn khiến căn phòng càngthêm u ám, thậm chí còn tối hơn cả ánh trăng lọt qua lỗ thủng trên mái điện.Cung nữ kia gương mặt kinh hoàng nhìn Phạm Nhàn đầy bụi đất, miệng mởra định thét lên nhưng không thể phát ra tiếng động nào.Phạm Nhàn nhẹ nhàng di chuyển, trong khoảnh khắc đã lao vút qua támbước, xuất kiếm đâm thẳng ra trúng cổ cung nữ.Máu bắn tung tóe, Phạm Nhàn hơi cúi đầu, cổ tay xoay nhẹ, thanh Thiên Tửkiếm trong tay lại đâm ra, mũi kiếm lần này đâm ngược từ nách lên chính xáctrúng cổ một thái giám.Y nhanh chóng lùi ba bước, chân trái xoay như bản lề khiến toàn thân xoaytròn tựa một vũ công quyến rũ. Thanh Thiên Tử kiếm trong tay phát ra tia sánglạnh lẽo, theo động tác xoay chém ra một luồng sáng lạnh trong vài thước phíatrước.Những nơi ánh kiếm đi qua, các thái giám và cung nữ vừa tỉnh dậy đã ngãgục xuống, nằm trong vũng máu.Chân phải Phạm Nhàn đạp mạnh xuống tấm đá xanh, tấm đá vỡ vụn, thânhình như con chim lớn bị trói lùi về phía sau, đâm mạnh vào người kẻ địch,khiến xương cốt đối phương tan nát.Y cúi đầu, khuỷu tay phải đột ngột đẩy ra như lò xo, thanh Thiên Tử kiếmtuột khỏi tay, đâm thẳng vào ngực kẻ đang xông lên từ phía bên phải.Nắm đấm trống không hung hăng đánh sang trái, chỉ một cú đánh đã khiếnkẻ cuối cùng ngã nhào xuống đất. Tiếng đập mạnh vang lên, đối phương khôngkịp phản ứng, đã sấp xuống đất, đầu vỡ toang như trái dưa hấu!Chỉ trong chớp mắt, Phạm Nhàn đã giết tám người!o O oPhạm Nhàn xông vào Hàm Quang điện đầy thô bạo, không nói lời nào, chỉlẳng lặng dốc toàn lực ra tay. Với thanh Thiên Tử kiếm và chân khí bá đạo, ynhư một hồn ma có sức mạnh phi thường, chỉ trong chốc lát đã cướp đi sinhmạnh tất cả kẻ địch trong phòng mà không để họ kịp phản ứng.Kiếm pháp của Phạm Nhàn kế thừa từ Tứ Cố Kiếm nhưng lại thiếu đi sựquyết đoán và ý chí sát phạt không chút do dự của Tứ Cố, thay vào đó là sắcthái u ám sâu thẳm trong bản tính.Kỹ thuật quyền cước của y kế thừa từ Diệp gia, nhưng hoàn toàn khôngmang chút phóng khoáng, nhẹ nhàng của Diệp Lưu Vân giữa biển khơi, màngược lại tràn ngập khí thế mãnh liệt tự nhiên phát ra từ chân khí bá đạo.Giết người như thế này, ai có thể ngăn cản?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngoài những kẻ chết dưới đất, trong điện bên chỉ còn mẹ con Nghi Quý tầnvà Ninh Tài nhân. Đêm nay Ninh Tài nhân đến thăm Tam hoàng tử nên khôngvề chỗ ngủ của mình, lại tiện lợi cho Phạm Nhàn.Đêm nay không ai trong ba vị quý nhân ngủ nổi. Vì thế, khi Phạm Nhànxông vào cung điện như thiên thần, ba người lập tức phản ứng lại. Từ sau tấmmàn mỏng, cả ba căng thẳng theo dõi từng cử chỉ của Phạm Nhàn.Cho dù tin tưởng Phạm Nhàn, ba người cũng không ngờ Tiểu Phạm đạinhân lại dùng phương pháp tàn bạo đến thế, trong thời gian ngắn đã giết sạchngười canh giữ bên cạnh!Kéo tấm rèm lên, ba người bước xuống, nhìn Phạm Nhàn với nhiều biểucảm khác nhau nhưng đều có vẻ khiếp sợ. Dường như ai cũng cảm giác giờ đâyPhạm Nhàn có phần khác với lúc trước khi đến Đại Đông sơn.Khuôn mặt Nghi Quý tần rạng rỡ vui mừng. Phạm Nhàn liều mình vào cungứng cứu, lo lắng lúc chiều đã không còn. Bị giam trong Hàm Quang điện, côkhông biết mẹ con sẽ chết lúc nào. Đêm nay gặp được cứu tinh, trong lòng côthầm nhẹ nhõm, nhưng nhìn xác chết khắp phòng, đôi chân lại run rẩy, suýt ngãnhào. Tam hoàng tử đỡ lấy mẫu thân, nhìn thầy với ánh mắt biết ơn, gật đầu lialịa, mắt đã ẩm ướt.Lúc này hãm sâu trong Hàm Quang điện, bên ngoài có không biết bao nhiêuthị vệ bao vây, tiền điện vẫn còn thái giám cao thủ của cung đình. Phạm Nhànbiết tuy mình dùng phương thức bạo lực xông pha, đã tiếp xúc thành công vớiba người, nhưng nếu không đưa họ ra ngoài thì vẫn là bế tắc.Cho nên y không lãng phí thời gian, lạnh lùng nói: "Theo ta, phá vây rangoài!"

Chương 1287: Cường hãn, vì quyết tâm 1