Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1293: Trong ngoài hoàng thành vang lên tiếng giết chóc 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lúc chờ đợi, y cũng không rảnh rỗi. Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn Hầucông công đang bị vây bởi các kiếm thủ.Hầu công công run sợ, âm thầm vận chuyển chân khí.Phạm Nhàn gật nhẹ đầu.Hầu công công hoảng sợ, tay áo vụt một cái, chuẩn bị ứng chiến! Nhưng khinâng mí mắt lên, hắn thấy mười khẩu cây nỏ cỡ nhỏ lấp lánh ánh sáng đen đangnhắm vào mình!Phạm Nhàn dẫn hai trăm người vào cung. Sợ làm kinh động kẻ địch bênngoài, y rất chú trọng việc ngụy trang. Không phải ai cũng mang nỏ, chỉ có mấychục người đi theo mang mười cây nỏ ngầm.Và những cây nỏ ấy đang nhắm thẳng vào Hầu công công.Hầu công công thét lớn một tiếng, cơ thể bật dậy, nhưng chỉ mới nhảy lênđược một chút, cả người như một con nhím gai, mười mũi tên đâm sâu vàongười, không ngừng hút máu tươi.Bộp tiếng động, Hầu công công ngã xuống, co giật vài lần, mắt mở trừngtrừng không cam lòng, cứ thế chết đi.Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn cảnh tượng. Mặc dù không biết Hầu công cônglà tâm phúc Trưởng công chúa, nhưng trực giác và tình huống trước đó khiến ycảnh giác. Vì thế, y đột ngột ra lệnh cho thuộc hạ tiêu diệt Hầu công công.Trong thời khắc quan trọng, Phạm Nhàn không ngần ngại giết người, thàgiết lầm còn hơn bỏ sót.Cái chết của Hầu công công khiến bên trong điện náo động, tình hình vừaổn định lại hỗn loạn. Bên ngoài, thị vệ căng thẳng, áp sát vài bước về phía HàmQuang điện.Nhưng Phạm Nhàn không hề hoảng loạn, y rút kiếm khỏi cổ Thái hậu, ánhmắt đảo qua điện một vòng. Bất cứ nơi nào ánh mắt dừng lại, không ai dámnhìn thẳng, tất cả đều cúi đầu.Y ngồi xuống cạnh Thái hậu, tập trung tinh thần, lắng nghe tiếng ồn àotrong cung. Y biết chắc chắn ba nhóm kia cũng gặp kháng cự mãnh liệt. Maymắn là việc y đột nhập Hàm Quang điện đã thu hút nhiều thái giám và thị vệtrong hậu cung, khiến ba hướng kia gặp ít khó khăn hơn.Bên trong Hàm Quang điện yên tĩnh đến lạ lùng. Phạm Nhàn và Thái hậungồi song song trên giường, cả hai đều vấy máu tươi, tâm trạng lạnh lẽo. Cảnhbà cháu bình tĩnh ngồi bên nhau như vậy lại khiến người xem cảm thấy cõi lònggiá rét.Các thị vệ bên ngoài vẫn chưa bị tước vũ khí, Phạm Nhàn không thừa ngườiđể làm chuyện quan trọng này. Tất cả kiếm thủ áo đen đã trở lại trong điện, ykhông muốn tình hình hiện tại có bất kỳ thay đổi nào. Vấn đề về thị vệ trongcung sẽ đợi sau khi Đại hoàng tử xử lý xong cấm quân trong hoàng thành, rồigiao cho hắn xử lý.Phạm Nhàn chỉ đang chờ đợi, tin tưởng vào sức mạnh của thuộc hạ và HắcKỵ.Chẳng mấy chốc, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của thị vệ, có vẻ như đãxảy ra chuyện gì đó đáng kinh ngạc ở phía sau trận thế kia.Phạm Nhàn không đứng dậy, nói với Thái hậu: "Bảo họ mở một lối đi."Mái tóc hoa râm của Thái hậu rủ xuống gò má vấy máu, nửa kia thì sưng vùdo cái tát của Phạm Nhàn, trông rất thảm thương. Nghe Phạm Nhàn nói vậy, bàlão liếc đôi mắt vô thần ra ngoài rồi gật đầu.Thủ lĩnh thị vệ nhìn vào tình hình trong điện, nghiến răng ra lệnh rút lui, mởmột lối đi.Hơn mười thích khách đen dẫn theo một phi tần y phục xộc xệch bước vàoHàm Quang điện!Phạm Nhàn đếm số người, biết nhóm này tổn thất càng nặng nề. Khi thấy vẻđẹp thanh tú nhưng hoảng loạn của phi tần, lòng y không khỏi chùng xuống.Người đó chính là Thục Quý phi, mẫu thân ruột thịt của Nhị hoàng tử. Kể từkhi Thái hậu ra chiếu lệnh Thái tử kế vị, sau khi Nhị hoàng tử phục tùng, Tháihậu đã cho Thái tử, Hoàng hậu và Thục Quý phi về cung riêng, chỉ giữ lại mẹcon Nghi Quý tần cùng Ninh Tài nhân ở Hàm Quang điện.Phạm Nhàn nhìn Thục Quý phi, mỉm cười ôn hòa, vỗ nhẹ lên chiếc giườngmềm mại bên cạnh và nói: "Nương nương, xin mời ngồi đây."Từ nhỏ Thục Quý phi yêu thích thi ca và sách vở, tính cách ôn hòa. Quan hệcủa cô với Phạm Nhàn trong cung thường khá tốt, không oán hận vì chuyện củaNhị hoàng tử. Cô là người sống thận trọng, Phạm Nhàn cũng không có cảm giáckhó chịu với cô. Chỉ là đêm nay, khi đột nhập cung điện, cô là người PhạmNhàn cần khống chế.Đêm nay, Thục Quý phi bị các thích khách bắt cóc. Ban đầu, cô tưởng mìnhsẽ phải chết, nhưng cũng đoán ra đây là việc của ai. Lúc này nhìn Phạm Nhàn,cô không khỏi kinh hãi, ngay cả những lời mắng chửi đã nghĩ trước đây cũngkhông thốt ra được thành lời.Nhìn thấy bộ dạng Thái hậu, cô càng thấy lạnh sống lưng, chỉ biết run rẩyngồi xuống cạnh Phạm Nhàn.Việc bắt được Thục Quý phi trước tiên nằm trong dự tính của Phạm Nhàn.Phòng thủ Đông Cung và Quảng Tín cung chỉ đứng sau Hàm Quang điện, cũnglà nơi then chốt mà thuộc hạ y không thể nhanh chóng chiếm được.Vì vậy...Khi thấy Kinh Qua đeo mặt nạ bạc dáng vẻ trầm mặc dẫn thuộc hạ bước vàoHàm Quang điện, trong lòng Phạm Nhàn trầm xuống, biết chuyện chẳng lành

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lúc chờ đợi, y cũng không rảnh rỗi. Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn Hầucông công đang bị vây bởi các kiếm thủ.Hầu công công run sợ, âm thầm vận chuyển chân khí.Phạm Nhàn gật nhẹ đầu.Hầu công công hoảng sợ, tay áo vụt một cái, chuẩn bị ứng chiến! Nhưng khinâng mí mắt lên, hắn thấy mười khẩu cây nỏ cỡ nhỏ lấp lánh ánh sáng đen đangnhắm vào mình!Phạm Nhàn dẫn hai trăm người vào cung. Sợ làm kinh động kẻ địch bênngoài, y rất chú trọng việc ngụy trang. Không phải ai cũng mang nỏ, chỉ có mấychục người đi theo mang mười cây nỏ ngầm.Và những cây nỏ ấy đang nhắm thẳng vào Hầu công công.Hầu công công thét lớn một tiếng, cơ thể bật dậy, nhưng chỉ mới nhảy lênđược một chút, cả người như một con nhím gai, mười mũi tên đâm sâu vàongười, không ngừng hút máu tươi.Bộp tiếng động, Hầu công công ngã xuống, co giật vài lần, mắt mở trừngtrừng không cam lòng, cứ thế chết đi.Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn cảnh tượng. Mặc dù không biết Hầu công cônglà tâm phúc Trưởng công chúa, nhưng trực giác và tình huống trước đó khiến ycảnh giác. Vì thế, y đột ngột ra lệnh cho thuộc hạ tiêu diệt Hầu công công.Trong thời khắc quan trọng, Phạm Nhàn không ngần ngại giết người, thàgiết lầm còn hơn bỏ sót.Cái chết của Hầu công công khiến bên trong điện náo động, tình hình vừaổn định lại hỗn loạn. Bên ngoài, thị vệ căng thẳng, áp sát vài bước về phía HàmQuang điện.Nhưng Phạm Nhàn không hề hoảng loạn, y rút kiếm khỏi cổ Thái hậu, ánhmắt đảo qua điện một vòng. Bất cứ nơi nào ánh mắt dừng lại, không ai dámnhìn thẳng, tất cả đều cúi đầu.Y ngồi xuống cạnh Thái hậu, tập trung tinh thần, lắng nghe tiếng ồn àotrong cung. Y biết chắc chắn ba nhóm kia cũng gặp kháng cự mãnh liệt. Maymắn là việc y đột nhập Hàm Quang điện đã thu hút nhiều thái giám và thị vệtrong hậu cung, khiến ba hướng kia gặp ít khó khăn hơn.Bên trong Hàm Quang điện yên tĩnh đến lạ lùng. Phạm Nhàn và Thái hậungồi song song trên giường, cả hai đều vấy máu tươi, tâm trạng lạnh lẽo. Cảnhbà cháu bình tĩnh ngồi bên nhau như vậy lại khiến người xem cảm thấy cõi lònggiá rét.Các thị vệ bên ngoài vẫn chưa bị tước vũ khí, Phạm Nhàn không thừa ngườiđể làm chuyện quan trọng này. Tất cả kiếm thủ áo đen đã trở lại trong điện, ykhông muốn tình hình hiện tại có bất kỳ thay đổi nào. Vấn đề về thị vệ trongcung sẽ đợi sau khi Đại hoàng tử xử lý xong cấm quân trong hoàng thành, rồigiao cho hắn xử lý.Phạm Nhàn chỉ đang chờ đợi, tin tưởng vào sức mạnh của thuộc hạ và HắcKỵ.Chẳng mấy chốc, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của thị vệ, có vẻ như đãxảy ra chuyện gì đó đáng kinh ngạc ở phía sau trận thế kia.Phạm Nhàn không đứng dậy, nói với Thái hậu: "Bảo họ mở một lối đi."Mái tóc hoa râm của Thái hậu rủ xuống gò má vấy máu, nửa kia thì sưng vùdo cái tát của Phạm Nhàn, trông rất thảm thương. Nghe Phạm Nhàn nói vậy, bàlão liếc đôi mắt vô thần ra ngoài rồi gật đầu.Thủ lĩnh thị vệ nhìn vào tình hình trong điện, nghiến răng ra lệnh rút lui, mởmột lối đi.Hơn mười thích khách đen dẫn theo một phi tần y phục xộc xệch bước vàoHàm Quang điện!Phạm Nhàn đếm số người, biết nhóm này tổn thất càng nặng nề. Khi thấy vẻđẹp thanh tú nhưng hoảng loạn của phi tần, lòng y không khỏi chùng xuống.Người đó chính là Thục Quý phi, mẫu thân ruột thịt của Nhị hoàng tử. Kể từkhi Thái hậu ra chiếu lệnh Thái tử kế vị, sau khi Nhị hoàng tử phục tùng, Tháihậu đã cho Thái tử, Hoàng hậu và Thục Quý phi về cung riêng, chỉ giữ lại mẹcon Nghi Quý tần cùng Ninh Tài nhân ở Hàm Quang điện.Phạm Nhàn nhìn Thục Quý phi, mỉm cười ôn hòa, vỗ nhẹ lên chiếc giườngmềm mại bên cạnh và nói: "Nương nương, xin mời ngồi đây."Từ nhỏ Thục Quý phi yêu thích thi ca và sách vở, tính cách ôn hòa. Quan hệcủa cô với Phạm Nhàn trong cung thường khá tốt, không oán hận vì chuyện củaNhị hoàng tử. Cô là người sống thận trọng, Phạm Nhàn cũng không có cảm giáckhó chịu với cô. Chỉ là đêm nay, khi đột nhập cung điện, cô là người PhạmNhàn cần khống chế.Đêm nay, Thục Quý phi bị các thích khách bắt cóc. Ban đầu, cô tưởng mìnhsẽ phải chết, nhưng cũng đoán ra đây là việc của ai. Lúc này nhìn Phạm Nhàn,cô không khỏi kinh hãi, ngay cả những lời mắng chửi đã nghĩ trước đây cũngkhông thốt ra được thành lời.Nhìn thấy bộ dạng Thái hậu, cô càng thấy lạnh sống lưng, chỉ biết run rẩyngồi xuống cạnh Phạm Nhàn.Việc bắt được Thục Quý phi trước tiên nằm trong dự tính của Phạm Nhàn.Phòng thủ Đông Cung và Quảng Tín cung chỉ đứng sau Hàm Quang điện, cũnglà nơi then chốt mà thuộc hạ y không thể nhanh chóng chiếm được.Vì vậy...Khi thấy Kinh Qua đeo mặt nạ bạc dáng vẻ trầm mặc dẫn thuộc hạ bước vàoHàm Quang điện, trong lòng Phạm Nhàn trầm xuống, biết chuyện chẳng lành

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lúc chờ đợi, y cũng không rảnh rỗi. Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn Hầucông công đang bị vây bởi các kiếm thủ.Hầu công công run sợ, âm thầm vận chuyển chân khí.Phạm Nhàn gật nhẹ đầu.Hầu công công hoảng sợ, tay áo vụt một cái, chuẩn bị ứng chiến! Nhưng khinâng mí mắt lên, hắn thấy mười khẩu cây nỏ cỡ nhỏ lấp lánh ánh sáng đen đangnhắm vào mình!Phạm Nhàn dẫn hai trăm người vào cung. Sợ làm kinh động kẻ địch bênngoài, y rất chú trọng việc ngụy trang. Không phải ai cũng mang nỏ, chỉ có mấychục người đi theo mang mười cây nỏ ngầm.Và những cây nỏ ấy đang nhắm thẳng vào Hầu công công.Hầu công công thét lớn một tiếng, cơ thể bật dậy, nhưng chỉ mới nhảy lênđược một chút, cả người như một con nhím gai, mười mũi tên đâm sâu vàongười, không ngừng hút máu tươi.Bộp tiếng động, Hầu công công ngã xuống, co giật vài lần, mắt mở trừngtrừng không cam lòng, cứ thế chết đi.Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn cảnh tượng. Mặc dù không biết Hầu công cônglà tâm phúc Trưởng công chúa, nhưng trực giác và tình huống trước đó khiến ycảnh giác. Vì thế, y đột ngột ra lệnh cho thuộc hạ tiêu diệt Hầu công công.Trong thời khắc quan trọng, Phạm Nhàn không ngần ngại giết người, thàgiết lầm còn hơn bỏ sót.Cái chết của Hầu công công khiến bên trong điện náo động, tình hình vừaổn định lại hỗn loạn. Bên ngoài, thị vệ căng thẳng, áp sát vài bước về phía HàmQuang điện.Nhưng Phạm Nhàn không hề hoảng loạn, y rút kiếm khỏi cổ Thái hậu, ánhmắt đảo qua điện một vòng. Bất cứ nơi nào ánh mắt dừng lại, không ai dámnhìn thẳng, tất cả đều cúi đầu.Y ngồi xuống cạnh Thái hậu, tập trung tinh thần, lắng nghe tiếng ồn àotrong cung. Y biết chắc chắn ba nhóm kia cũng gặp kháng cự mãnh liệt. Maymắn là việc y đột nhập Hàm Quang điện đã thu hút nhiều thái giám và thị vệtrong hậu cung, khiến ba hướng kia gặp ít khó khăn hơn.Bên trong Hàm Quang điện yên tĩnh đến lạ lùng. Phạm Nhàn và Thái hậungồi song song trên giường, cả hai đều vấy máu tươi, tâm trạng lạnh lẽo. Cảnhbà cháu bình tĩnh ngồi bên nhau như vậy lại khiến người xem cảm thấy cõi lònggiá rét.Các thị vệ bên ngoài vẫn chưa bị tước vũ khí, Phạm Nhàn không thừa ngườiđể làm chuyện quan trọng này. Tất cả kiếm thủ áo đen đã trở lại trong điện, ykhông muốn tình hình hiện tại có bất kỳ thay đổi nào. Vấn đề về thị vệ trongcung sẽ đợi sau khi Đại hoàng tử xử lý xong cấm quân trong hoàng thành, rồigiao cho hắn xử lý.Phạm Nhàn chỉ đang chờ đợi, tin tưởng vào sức mạnh của thuộc hạ và HắcKỵ.Chẳng mấy chốc, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của thị vệ, có vẻ như đãxảy ra chuyện gì đó đáng kinh ngạc ở phía sau trận thế kia.Phạm Nhàn không đứng dậy, nói với Thái hậu: "Bảo họ mở một lối đi."Mái tóc hoa râm của Thái hậu rủ xuống gò má vấy máu, nửa kia thì sưng vùdo cái tát của Phạm Nhàn, trông rất thảm thương. Nghe Phạm Nhàn nói vậy, bàlão liếc đôi mắt vô thần ra ngoài rồi gật đầu.Thủ lĩnh thị vệ nhìn vào tình hình trong điện, nghiến răng ra lệnh rút lui, mởmột lối đi.Hơn mười thích khách đen dẫn theo một phi tần y phục xộc xệch bước vàoHàm Quang điện!Phạm Nhàn đếm số người, biết nhóm này tổn thất càng nặng nề. Khi thấy vẻđẹp thanh tú nhưng hoảng loạn của phi tần, lòng y không khỏi chùng xuống.Người đó chính là Thục Quý phi, mẫu thân ruột thịt của Nhị hoàng tử. Kể từkhi Thái hậu ra chiếu lệnh Thái tử kế vị, sau khi Nhị hoàng tử phục tùng, Tháihậu đã cho Thái tử, Hoàng hậu và Thục Quý phi về cung riêng, chỉ giữ lại mẹcon Nghi Quý tần cùng Ninh Tài nhân ở Hàm Quang điện.Phạm Nhàn nhìn Thục Quý phi, mỉm cười ôn hòa, vỗ nhẹ lên chiếc giườngmềm mại bên cạnh và nói: "Nương nương, xin mời ngồi đây."Từ nhỏ Thục Quý phi yêu thích thi ca và sách vở, tính cách ôn hòa. Quan hệcủa cô với Phạm Nhàn trong cung thường khá tốt, không oán hận vì chuyện củaNhị hoàng tử. Cô là người sống thận trọng, Phạm Nhàn cũng không có cảm giáckhó chịu với cô. Chỉ là đêm nay, khi đột nhập cung điện, cô là người PhạmNhàn cần khống chế.Đêm nay, Thục Quý phi bị các thích khách bắt cóc. Ban đầu, cô tưởng mìnhsẽ phải chết, nhưng cũng đoán ra đây là việc của ai. Lúc này nhìn Phạm Nhàn,cô không khỏi kinh hãi, ngay cả những lời mắng chửi đã nghĩ trước đây cũngkhông thốt ra được thành lời.Nhìn thấy bộ dạng Thái hậu, cô càng thấy lạnh sống lưng, chỉ biết run rẩyngồi xuống cạnh Phạm Nhàn.Việc bắt được Thục Quý phi trước tiên nằm trong dự tính của Phạm Nhàn.Phòng thủ Đông Cung và Quảng Tín cung chỉ đứng sau Hàm Quang điện, cũnglà nơi then chốt mà thuộc hạ y không thể nhanh chóng chiếm được.Vì vậy...Khi thấy Kinh Qua đeo mặt nạ bạc dáng vẻ trầm mặc dẫn thuộc hạ bước vàoHàm Quang điện, trong lòng Phạm Nhàn trầm xuống, biết chuyện chẳng lành

Chương 1293: Trong ngoài hoàng thành vang lên tiếng giết chóc 4