Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1294: Trong ngoài hoàng thành vang lên tiếng giết chóc 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quả nhiên, sự việc rắc rối. Kinh Qua cúi xuống thì thầm vài câu bên taiPhạm Nhàn, khuôn mặt y ngày một nặng nề, giữa hai lông mày như có tảng đákhổng lồ đè nén.Một thuộc hạ khác đến báo cáo, tin tức vẫn không mấy tốt lành.Phạm Nhàn nhíu mày, dùng sức xoa xoa mi tâm, muốn xua tan chút phiềnmuộn trong lòng. Một lúc sau, y thở dài, nhẹ nhàng nói với những người đang ởtrên giường:"Ban đầu muốn mọi người trong hoàng gia đoàn tụ, nhưng bây giờ xem rakhông thể."Lúc này trên giường bên cạnh Phạm Nhàn có Thái hậu và Thục Quý phi,sau lưng là Nghi Quý tần, Ninh Tài nhân và Tam hoàng tử. Phần lớn thành viênhoàng tộc đều ở trên chiếc giường này. Phạm Nhàn kiểm soát sinh tử của haingười bên cạnh, bảo vệ ba người phía sau.Gọi là toàn bộ gia đình, tất nhiên là gia đình của Thiên tử. Bây giờ, KhánhĐế đã mất, trong hoàng tộc ngoài sáu người trên giường còn có hai mẹ con Tháitử và Hoàng hậu, cùng với Trưởng công chúa trong Quảng Tín Cung. PhạmNhàn vô thức đã loại trừ Hoa Nông ra khỏi suy nghĩ, vì y cảm thấy Tịnh Vươnggia sạch sẽ hơn tất cả mọi người trong cái nhà này.Những gánh nặng trên trán Phạm Nhàn, chính là ba thành viên vắng mặtkhông thể tụ họp cùng gia đình hoàng thất.Tin tức từ Kinh Qua và một nhóm khác cho biết: Đông Cung và Quảng TínCung đều trống không!Không rõ vì sao, Trưởng công chúa và Thái tử dường như đã biết trước tintức, ngay trước khi các thuộc hạ của Phạm Nhàn xông vào cung điện, họ đã lợidụng đêm tối trốn thoát theo hướng của lãnh cung phía bắc. Kinh Qua dẫn hơnmột trăm sát thủ nhưng không đuổi kịp!Một đợt tấn công dữ dội như vậy mà không bắt được những nhân vật thenchốt!Tâm trạng Phạm Nhàn rất nặng nề, nhưng gương mặt dần bình tĩnh lại. Mặcdù lần đột kích này không thành công hoàn toàn, nhưng ít nhất y đã bắt đượcThái hậu và Thục Quý phi. Trên đời không có việc gì hoàn hảo. Y biết may mắncủa mình không đủ để chỉ với hai trăm người có thể thay đổi lịch sử.Thái hậu ngồi bên cạnh y, đột nhiên nói bằng giọng già nua: "Ai gia biếtngươi muốn gì, chỉ là mệnh lệnh của ai gia đã ban ra từ trước."Rõ ràng, những lời Kinh Qua nói bên tai Phạm Nhàn đều rơi vào tai bà.Trong mắt bà lóe lên vẻ chế giễu, nhìn Phạm Nhàn nói: "Thừa Càn đã mangmệnh lệnh của Ngọc gia ra khỏi cung, ngày mai đại quân sẽ tiến vào kinh đô.Ngươi có lo sợ không?""Con người ta, lá gan ngày càng lớn, nếu không sao dám tát mặt ngài sưngđến thế?" Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Thái hậu, giọng điệu lạnh lùng khiếnngười nghe rùng mình. Con ngươi của Thái hậu co lại."Thái hậu có thể ban nhiều chỉ dụ." Phạm Nhàn dịu dàng nói với Thái hậu:"Thí dụ như mười ba cửa thành vẫn nằm dưới quyền kiểm soát của ngài. Chỉcần ngài ra lệnh đóng cửa, làm sao Tần gia có thể vào được?""Ta nghĩ ngài cũng biết, thân tín Trưởng công chúa bố trí ở cửa thành, tốiqua đã bị người của ta tiêu diệt.""Ta chỉ đang giúp ngài kiểm soát chặt chẽ những cửa thành kia.""Dĩ nhiên, mục đích của ta là khống chế ngài."Những lời này thoát ra từ đôi môi mỏng của Phạm Nhàn, vô cùng dịu dàngnhưng đáng sợ đến nỗi Thái hậu run rẩy vì phẫn nộ, trừng mắt nhìn y mà khôngthể phát ra thành lời."Mặc dù tuổi tác của ngài đã cao nhưng vẫn sợ chết." Phạm Nhàn nhíu màynhìn Thái hậu, như đang nhìn điều khiến mình phiền lòng, "Vì thế, chỉ dụ này,ngài vẫn phải ban ra."Thái hậu ho khan hai tiếng, liếc nhìn Ninh Tài nhân phía sau, rồi nhìn thẳngvào mắt Phạm Nhàn nói: "Cho dù có cái tên dị chủng kia giúp ngươi, ngươi chỉcó thể kiểm soát hoàng cung, ngoài cung thì ngươi tính làm gì?"Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt bà, đáp: "Ta chỉ dẫn theo hai trăm người vàocung, không phải tự tin, mà vì để lại một ngàn bảy trăm người ngoài cung!Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì ở ngoại cung?"o O oNgay lúc đó, từ khu vực tiếp giáp giữa hậu cung và tiền cung cách HàmQuang điện không xa, bất ngờ vang lên tiếng hô xung phong cùng tiếng phá cửacung điện.Phạm Nhàn bình tĩnh lắng nghe, biết rốt cuộc cấm quân của Đại hoàng tửcũng đến, gánh nặng trong lòng được giải tỏa. Y đứng dậy, quay sang Kinh Quara lệnh: "Ta giao Hàm Quang điện cho ngươi, bất kể ai, chỉ cần có động thái bấtthường, cứ giết chết cho ta."Kinh Qua vâng lệnh mà không hề do dự, chiếc mặt nạ bạc trên mặt y phát raánh sáng lạnh lẽo. Mọi người trong điện nhìn y, không rõ người này thân phậnra sao mà thong dong bình thản chấp thuận mệnh lệnh đại nghịch bất đạo từPhạm Nhàn như vậy.Nếu là quan viên Giám sát viện bình thường, đáng lẽ phải kinh hãi mớiđúng.Họ không biết vị phó thống lĩnh Hắc Kỵ này từng đâm chết con trai trưởngTần gia ngay trong quân đội, bị giam giữ trong ngục tù ở Khánh Quốc, chịunhiều tra tấn. Hắn vốn là người đại nghịch bất đạo nên nên Phạm Nhàn mớidám giao phó nhiệm vụ đại nghịch bất đạo này.

Quả nhiên, sự việc rắc rối. Kinh Qua cúi xuống thì thầm vài câu bên tai

Phạm Nhàn, khuôn mặt y ngày một nặng nề, giữa hai lông mày như có tảng đá

khổng lồ đè nén.

Một thuộc hạ khác đến báo cáo, tin tức vẫn không mấy tốt lành.

Phạm Nhàn nhíu mày, dùng sức xoa xoa mi tâm, muốn xua tan chút phiền

muộn trong lòng. Một lúc sau, y thở dài, nhẹ nhàng nói với những người đang ở

trên giường:

"Ban đầu muốn mọi người trong hoàng gia đoàn tụ, nhưng bây giờ xem ra

không thể."

Lúc này trên giường bên cạnh Phạm Nhàn có Thái hậu và Thục Quý phi,

sau lưng là Nghi Quý tần, Ninh Tài nhân và Tam hoàng tử. Phần lớn thành viên

hoàng tộc đều ở trên chiếc giường này. Phạm Nhàn kiểm soát sinh tử của hai

người bên cạnh, bảo vệ ba người phía sau.

Gọi là toàn bộ gia đình, tất nhiên là gia đình của Thiên tử. Bây giờ, Khánh

Đế đã mất, trong hoàng tộc ngoài sáu người trên giường còn có hai mẹ con Thái

tử và Hoàng hậu, cùng với Trưởng công chúa trong Quảng Tín Cung. Phạm

Nhàn vô thức đã loại trừ Hoa Nông ra khỏi suy nghĩ, vì y cảm thấy Tịnh Vương

gia sạch sẽ hơn tất cả mọi người trong cái nhà này.

Những gánh nặng trên trán Phạm Nhàn, chính là ba thành viên vắng mặt

không thể tụ họp cùng gia đình hoàng thất.

Tin tức từ Kinh Qua và một nhóm khác cho biết: Đông Cung và Quảng Tín

Cung đều trống không!

Không rõ vì sao, Trưởng công chúa và Thái tử dường như đã biết trước tin

tức, ngay trước khi các thuộc hạ của Phạm Nhàn xông vào cung điện, họ đã lợi

dụng đêm tối trốn thoát theo hướng của lãnh cung phía bắc. Kinh Qua dẫn hơn

một trăm sát thủ nhưng không đuổi kịp!

Một đợt tấn công dữ dội như vậy mà không bắt được những nhân vật then

chốt!

Tâm trạng Phạm Nhàn rất nặng nề, nhưng gương mặt dần bình tĩnh lại. Mặc

dù lần đột kích này không thành công hoàn toàn, nhưng ít nhất y đã bắt được

Thái hậu và Thục Quý phi. Trên đời không có việc gì hoàn hảo. Y biết may mắn

của mình không đủ để chỉ với hai trăm người có thể thay đổi lịch sử.

Thái hậu ngồi bên cạnh y, đột nhiên nói bằng giọng già nua: "Ai gia biết

ngươi muốn gì, chỉ là mệnh lệnh của ai gia đã ban ra từ trước."

Rõ ràng, những lời Kinh Qua nói bên tai Phạm Nhàn đều rơi vào tai bà.

Trong mắt bà lóe lên vẻ chế giễu, nhìn Phạm Nhàn nói: "Thừa Càn đã mang

mệnh lệnh của Ngọc gia ra khỏi cung, ngày mai đại quân sẽ tiến vào kinh đô.

Ngươi có lo sợ không?"

"Con người ta, lá gan ngày càng lớn, nếu không sao dám tát mặt ngài sưng

đến thế?" Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Thái hậu, giọng điệu lạnh lùng khiến

người nghe rùng mình. Con ngươi của Thái hậu co lại.

"Thái hậu có thể ban nhiều chỉ dụ." Phạm Nhàn dịu dàng nói với Thái hậu:

"Thí dụ như mười ba cửa thành vẫn nằm dưới quyền kiểm soát của ngài. Chỉ

cần ngài ra lệnh đóng cửa, làm sao Tần gia có thể vào được?"

"Ta nghĩ ngài cũng biết, thân tín Trưởng công chúa bố trí ở cửa thành, tối

qua đã bị người của ta tiêu diệt."

"Ta chỉ đang giúp ngài kiểm soát chặt chẽ những cửa thành kia."

"Dĩ nhiên, mục đích của ta là khống chế ngài."

Những lời này thoát ra từ đôi môi mỏng của Phạm Nhàn, vô cùng dịu dàng

nhưng đáng sợ đến nỗi Thái hậu run rẩy vì phẫn nộ, trừng mắt nhìn y mà không

thể phát ra thành lời.

"Mặc dù tuổi tác của ngài đã cao nhưng vẫn sợ chết." Phạm Nhàn nhíu mày

nhìn Thái hậu, như đang nhìn điều khiến mình phiền lòng, "Vì thế, chỉ dụ này,

ngài vẫn phải ban ra."

Thái hậu ho khan hai tiếng, liếc nhìn Ninh Tài nhân phía sau, rồi nhìn thẳng

vào mắt Phạm Nhàn nói: "Cho dù có cái tên dị chủng kia giúp ngươi, ngươi chỉ

có thể kiểm soát hoàng cung, ngoài cung thì ngươi tính làm gì?"

Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt bà, đáp: "Ta chỉ dẫn theo hai trăm người vào

cung, không phải tự tin, mà vì để lại một ngàn bảy trăm người ngoài cung!

Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì ở ngoại cung?"

o O o

Ngay lúc đó, từ khu vực tiếp giáp giữa hậu cung và tiền cung cách Hàm

Quang điện không xa, bất ngờ vang lên tiếng hô xung phong cùng tiếng phá cửa

cung điện.

Phạm Nhàn bình tĩnh lắng nghe, biết rốt cuộc cấm quân của Đại hoàng tử

cũng đến, gánh nặng trong lòng được giải tỏa. Y đứng dậy, quay sang Kinh Qua

ra lệnh: "Ta giao Hàm Quang điện cho ngươi, bất kể ai, chỉ cần có động thái bất

thường, cứ giết chết cho ta."

Kinh Qua vâng lệnh mà không hề do dự, chiếc mặt nạ bạc trên mặt y phát ra

ánh sáng lạnh lẽo. Mọi người trong điện nhìn y, không rõ người này thân phận

ra sao mà thong dong bình thản chấp thuận mệnh lệnh đại nghịch bất đạo từ

Phạm Nhàn như vậy.

Nếu là quan viên Giám sát viện bình thường, đáng lẽ phải kinh hãi mới

đúng.

Họ không biết vị phó thống lĩnh Hắc Kỵ này từng đâm chết con trai trưởng

Tần gia ngay trong quân đội, bị giam giữ trong ngục tù ở Khánh Quốc, chịu

nhiều tra tấn. Hắn vốn là người đại nghịch bất đạo nên nên Phạm Nhàn mới

dám giao phó nhiệm vụ đại nghịch bất đạo này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quả nhiên, sự việc rắc rối. Kinh Qua cúi xuống thì thầm vài câu bên taiPhạm Nhàn, khuôn mặt y ngày một nặng nề, giữa hai lông mày như có tảng đákhổng lồ đè nén.Một thuộc hạ khác đến báo cáo, tin tức vẫn không mấy tốt lành.Phạm Nhàn nhíu mày, dùng sức xoa xoa mi tâm, muốn xua tan chút phiềnmuộn trong lòng. Một lúc sau, y thở dài, nhẹ nhàng nói với những người đang ởtrên giường:"Ban đầu muốn mọi người trong hoàng gia đoàn tụ, nhưng bây giờ xem rakhông thể."Lúc này trên giường bên cạnh Phạm Nhàn có Thái hậu và Thục Quý phi,sau lưng là Nghi Quý tần, Ninh Tài nhân và Tam hoàng tử. Phần lớn thành viênhoàng tộc đều ở trên chiếc giường này. Phạm Nhàn kiểm soát sinh tử của haingười bên cạnh, bảo vệ ba người phía sau.Gọi là toàn bộ gia đình, tất nhiên là gia đình của Thiên tử. Bây giờ, KhánhĐế đã mất, trong hoàng tộc ngoài sáu người trên giường còn có hai mẹ con Tháitử và Hoàng hậu, cùng với Trưởng công chúa trong Quảng Tín Cung. PhạmNhàn vô thức đã loại trừ Hoa Nông ra khỏi suy nghĩ, vì y cảm thấy Tịnh Vươnggia sạch sẽ hơn tất cả mọi người trong cái nhà này.Những gánh nặng trên trán Phạm Nhàn, chính là ba thành viên vắng mặtkhông thể tụ họp cùng gia đình hoàng thất.Tin tức từ Kinh Qua và một nhóm khác cho biết: Đông Cung và Quảng TínCung đều trống không!Không rõ vì sao, Trưởng công chúa và Thái tử dường như đã biết trước tintức, ngay trước khi các thuộc hạ của Phạm Nhàn xông vào cung điện, họ đã lợidụng đêm tối trốn thoát theo hướng của lãnh cung phía bắc. Kinh Qua dẫn hơnmột trăm sát thủ nhưng không đuổi kịp!Một đợt tấn công dữ dội như vậy mà không bắt được những nhân vật thenchốt!Tâm trạng Phạm Nhàn rất nặng nề, nhưng gương mặt dần bình tĩnh lại. Mặcdù lần đột kích này không thành công hoàn toàn, nhưng ít nhất y đã bắt đượcThái hậu và Thục Quý phi. Trên đời không có việc gì hoàn hảo. Y biết may mắncủa mình không đủ để chỉ với hai trăm người có thể thay đổi lịch sử.Thái hậu ngồi bên cạnh y, đột nhiên nói bằng giọng già nua: "Ai gia biếtngươi muốn gì, chỉ là mệnh lệnh của ai gia đã ban ra từ trước."Rõ ràng, những lời Kinh Qua nói bên tai Phạm Nhàn đều rơi vào tai bà.Trong mắt bà lóe lên vẻ chế giễu, nhìn Phạm Nhàn nói: "Thừa Càn đã mangmệnh lệnh của Ngọc gia ra khỏi cung, ngày mai đại quân sẽ tiến vào kinh đô.Ngươi có lo sợ không?""Con người ta, lá gan ngày càng lớn, nếu không sao dám tát mặt ngài sưngđến thế?" Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Thái hậu, giọng điệu lạnh lùng khiếnngười nghe rùng mình. Con ngươi của Thái hậu co lại."Thái hậu có thể ban nhiều chỉ dụ." Phạm Nhàn dịu dàng nói với Thái hậu:"Thí dụ như mười ba cửa thành vẫn nằm dưới quyền kiểm soát của ngài. Chỉcần ngài ra lệnh đóng cửa, làm sao Tần gia có thể vào được?""Ta nghĩ ngài cũng biết, thân tín Trưởng công chúa bố trí ở cửa thành, tốiqua đã bị người của ta tiêu diệt.""Ta chỉ đang giúp ngài kiểm soát chặt chẽ những cửa thành kia.""Dĩ nhiên, mục đích của ta là khống chế ngài."Những lời này thoát ra từ đôi môi mỏng của Phạm Nhàn, vô cùng dịu dàngnhưng đáng sợ đến nỗi Thái hậu run rẩy vì phẫn nộ, trừng mắt nhìn y mà khôngthể phát ra thành lời."Mặc dù tuổi tác của ngài đã cao nhưng vẫn sợ chết." Phạm Nhàn nhíu màynhìn Thái hậu, như đang nhìn điều khiến mình phiền lòng, "Vì thế, chỉ dụ này,ngài vẫn phải ban ra."Thái hậu ho khan hai tiếng, liếc nhìn Ninh Tài nhân phía sau, rồi nhìn thẳngvào mắt Phạm Nhàn nói: "Cho dù có cái tên dị chủng kia giúp ngươi, ngươi chỉcó thể kiểm soát hoàng cung, ngoài cung thì ngươi tính làm gì?"Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt bà, đáp: "Ta chỉ dẫn theo hai trăm người vàocung, không phải tự tin, mà vì để lại một ngàn bảy trăm người ngoài cung!Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì ở ngoại cung?"o O oNgay lúc đó, từ khu vực tiếp giáp giữa hậu cung và tiền cung cách HàmQuang điện không xa, bất ngờ vang lên tiếng hô xung phong cùng tiếng phá cửacung điện.Phạm Nhàn bình tĩnh lắng nghe, biết rốt cuộc cấm quân của Đại hoàng tửcũng đến, gánh nặng trong lòng được giải tỏa. Y đứng dậy, quay sang Kinh Quara lệnh: "Ta giao Hàm Quang điện cho ngươi, bất kể ai, chỉ cần có động thái bấtthường, cứ giết chết cho ta."Kinh Qua vâng lệnh mà không hề do dự, chiếc mặt nạ bạc trên mặt y phát raánh sáng lạnh lẽo. Mọi người trong điện nhìn y, không rõ người này thân phậnra sao mà thong dong bình thản chấp thuận mệnh lệnh đại nghịch bất đạo từPhạm Nhàn như vậy.Nếu là quan viên Giám sát viện bình thường, đáng lẽ phải kinh hãi mớiđúng.Họ không biết vị phó thống lĩnh Hắc Kỵ này từng đâm chết con trai trưởngTần gia ngay trong quân đội, bị giam giữ trong ngục tù ở Khánh Quốc, chịunhiều tra tấn. Hắn vốn là người đại nghịch bất đạo nên nên Phạm Nhàn mớidám giao phó nhiệm vụ đại nghịch bất đạo này.

Chương 1294: Trong ngoài hoàng thành vang lên tiếng giết chóc 5