Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1295: Trong ngoài hoàng thành vang lên tiếng giết chóc 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngay lúc này, Ninh Tài nhân đột ngột nói: "Cho ta mượn con dao của ngươimột chút."Phạm Nhàn nhìn cô một cái, mỉm cười, biết Ninh Tài nhân sợ nếu xảy rahỗn loạn, Kinh Qua không dám xuống tay với Thái hậu. Còn cô, người phụ nữĐông Di từng bị bắt, cùng thai nhi trong bụng suýt bị Thái hậu sát hại, luôn cựckỳ rắn rỏi và tanh máu mong chờ cơ hội này.Phạm Nhàn gật đầu, bước vào bóng đêm bên ngoài Hàm Quang điện. Ymuốn đến Quảng Tín cung và Đông Cung điều tra, luôn cảm thấy có điều gì đókỳ lạ trong việc này.Giữa tiếng kêu vang, y nhanh chóng cắm thanh kiếm vấy máu vào bao kiếmsau lưng, bước nhanh xuống cầu thang đá của Hàm Quang điện. Vài thuộc hạthân tín theo y vào cung giữ khoảng cách ba bước phía sau, cũng bước xuốngcầu thang.Mọi người trong và ngoài điện đều nhìn chằm chằm vào y, không biết trongthời khắc then chốt này, y sẽ đi đâu.Y dẫn theo vài thuộc hạ, bình thản bước ra khỏi điện, đi ngang qua nhữngthị vệ đại nội đứng đó lăm lăm binh khí, chĩa thẳng vào y mà không chớp mắt.Các thị vệ đâu dám ra tay, chỉ biết trợn mắt nhìn y biến mất vào bóng đêmbên ngoài Hàm Quang điện. Mặc dù Thái hậu đang ở trong điện, nhưng PhạmNhàn vẫn bước đi một cách bình tĩnh và can đảm, thực sự khiến nhiều ngườiphải kinh ngạc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không có ý định trấn áp hay giảm bớt uy quyền của Thái hậu,lời y nói trước đó không phải dối trá. Trong phòng riêng của Tôn Tần tiểu thư,khi y và Ngôn Băng Vân lập kế hoạch, họ đã tính số lượng lực lượng có thể liênlạc được.Những mật thám mà Giám Sát Viện có thể điều động trong kinh đô, nhữnggián điệp ẩn nấp trong các phủ, tất cả đều nằm trong vòng kiểm soát của PhạmNhàn. Thậm chí không tính tòa kiến trúc vuông vực bị giám sát bởi triều đìnhvà quân đội, y vẫn có thể điều động đến một nghìn bốn trăm người.Nhờ vào lực lượng ở Kinh Đô phủ, năm trăm Hắc Kỵ đã ngụy trang và lọtvào kinh. Cho đến bây giờ, lực lượng Phạm Nhàn có thể huy động là một nghìnchín trăm người. Tất cả đều rất giỏi hoạt động trong bóng tối. Mặc dù về mặt võlực không sánh được quân đội, nhưng khi thực hiện âm mưu nổi loạn thì họ làvũ khí lý tưởng.Phạm Nhàn chỉ dẫn hai trăm người vào cung đêm nay. Không phải tự tinthái quá mà vì loại tập kích như vậy thì số lượng không phải thế nhưng chốt.Hơn nữa, y phải để lại phần lớn lực lượng bên ngoài. Một nghìn bảy trăm ngườicòn lại hiện đang thực hiện nhiều nhiệm vụ khác dưới sự chỉ đạo của NgônBăng Vân.Kinh đô quá lớn, Phạm Nhàn phải quan tâm nhiều mặt. Bên ngoài do y tựxử lý, bên trong y cần nhờ vào mấy ngàn cấm quân kiểm soát. Khi tiếng chiếnđấu vang lên từ hậu cung, y biết Đại hoàng tử đã nắm quyền kiểm soát cấmquân.o O oHành động của cấm quân diễn ra đúng như Đại hoàng tử đã nói với viêntướng thân cận - thời điểm tấn công phụ thuộc vào tiến độ đột nhập cung điệncủa Phạm Nhàn.Khi một thuộc hạ dũng cảm của Phạm Nhàn đứng vững giữa vòng vây củacấm vệ, giương mũi tên lệnh lên bầu trời đêm và vầng trăng, cấm quân lập tứchành động.Lệnh tiễn tỏa sáng rực rỡ, trong nháy mắt đã chiếu sáng nửa kinh đô. Loạilệnh tiễn này dùng để truyền tin, không phải loại quân phòng vệ kinh đô hayGiám Sát viện thường dùng, nhưng nó đã phát ra tín hiệu rất rõ ràng.Đại hoàng tử đứng bên cạnh cỗ nỏ thủ thành, nhìn pháo hoa xé toạc bầu trờiđêm, đột nhiên gương mặt trở nên cứng rắn, giơ tay phải lên rồi chém xuốngnhư một nhát kiếm.Chém vào làn gió trống vắng trên góc tháp canh hoàng thành.o O oMột nhát kiếm chém xuống, trực tiếp chặt đứt cổ hai binh sĩ trên giường.Máu tươi bắn tung tóe lên tường, tạo thành hai vệt đỏ rực!Tướng lĩnh cấm quân cầm đao xông lên hét lớn: "Giết!"Trong đêm tối, không biết bao nhiêu người lọt vào mấy con phố bên cạnhquảng trường trước hàng thành, lặng lẽ chui vào những căn phòng rộng rãi, sauđó bắt đầu cuộc tàn sát đẫm máu.Tất cả sáu trăm binh sĩ cấm vệ đang nghỉ ngơi, lúc này vẫn còn say giấc,không ít người bị giết trong lúc ngủ mà không kịp tỉnh dậy. Một số khác thứcgiấc nhưng không kịp phản ứng trước những nhát đao vô tình.Đúng vậy, kẻ giết người và người bị giết đều là đồng đội. Nếu ở một thờiđiểm và không gian khác, có lẽ họ sẽ chiến đấu bên cạnh nhau, cùng chống kẻthù, uống rượu chiến thắng, lau sáng lưỡi dồn dập như tuyết, dũng cảm xôngvào trận địa, che chở cho nhau.Nhưng không phải đêm nay. Đây chỉ là cuộc tàn sát một chiều đẫm máu vàtàn nhẫn.Trong thời gian ngắn, hai ngàn binh sĩ cấm vệ trung thành với Đại hoàng tửđã làm sạch vùng đất rộng lớn phía trước hoàng thành. Xác chết, máu tươi lẫnlộn, mùi máu nồng nặc bay khắp nơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngay lúc này, Ninh Tài nhân đột ngột nói: "Cho ta mượn con dao của ngươimột chút."Phạm Nhàn nhìn cô một cái, mỉm cười, biết Ninh Tài nhân sợ nếu xảy rahỗn loạn, Kinh Qua không dám xuống tay với Thái hậu. Còn cô, người phụ nữĐông Di từng bị bắt, cùng thai nhi trong bụng suýt bị Thái hậu sát hại, luôn cựckỳ rắn rỏi và tanh máu mong chờ cơ hội này.Phạm Nhàn gật đầu, bước vào bóng đêm bên ngoài Hàm Quang điện. Ymuốn đến Quảng Tín cung và Đông Cung điều tra, luôn cảm thấy có điều gì đókỳ lạ trong việc này.Giữa tiếng kêu vang, y nhanh chóng cắm thanh kiếm vấy máu vào bao kiếmsau lưng, bước nhanh xuống cầu thang đá của Hàm Quang điện. Vài thuộc hạthân tín theo y vào cung giữ khoảng cách ba bước phía sau, cũng bước xuốngcầu thang.Mọi người trong và ngoài điện đều nhìn chằm chằm vào y, không biết trongthời khắc then chốt này, y sẽ đi đâu.Y dẫn theo vài thuộc hạ, bình thản bước ra khỏi điện, đi ngang qua nhữngthị vệ đại nội đứng đó lăm lăm binh khí, chĩa thẳng vào y mà không chớp mắt.Các thị vệ đâu dám ra tay, chỉ biết trợn mắt nhìn y biến mất vào bóng đêmbên ngoài Hàm Quang điện. Mặc dù Thái hậu đang ở trong điện, nhưng PhạmNhàn vẫn bước đi một cách bình tĩnh và can đảm, thực sự khiến nhiều ngườiphải kinh ngạc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không có ý định trấn áp hay giảm bớt uy quyền của Thái hậu,lời y nói trước đó không phải dối trá. Trong phòng riêng của Tôn Tần tiểu thư,khi y và Ngôn Băng Vân lập kế hoạch, họ đã tính số lượng lực lượng có thể liênlạc được.Những mật thám mà Giám Sát Viện có thể điều động trong kinh đô, nhữnggián điệp ẩn nấp trong các phủ, tất cả đều nằm trong vòng kiểm soát của PhạmNhàn. Thậm chí không tính tòa kiến trúc vuông vực bị giám sát bởi triều đìnhvà quân đội, y vẫn có thể điều động đến một nghìn bốn trăm người.Nhờ vào lực lượng ở Kinh Đô phủ, năm trăm Hắc Kỵ đã ngụy trang và lọtvào kinh. Cho đến bây giờ, lực lượng Phạm Nhàn có thể huy động là một nghìnchín trăm người. Tất cả đều rất giỏi hoạt động trong bóng tối. Mặc dù về mặt võlực không sánh được quân đội, nhưng khi thực hiện âm mưu nổi loạn thì họ làvũ khí lý tưởng.Phạm Nhàn chỉ dẫn hai trăm người vào cung đêm nay. Không phải tự tinthái quá mà vì loại tập kích như vậy thì số lượng không phải thế nhưng chốt.Hơn nữa, y phải để lại phần lớn lực lượng bên ngoài. Một nghìn bảy trăm ngườicòn lại hiện đang thực hiện nhiều nhiệm vụ khác dưới sự chỉ đạo của NgônBăng Vân.Kinh đô quá lớn, Phạm Nhàn phải quan tâm nhiều mặt. Bên ngoài do y tựxử lý, bên trong y cần nhờ vào mấy ngàn cấm quân kiểm soát. Khi tiếng chiếnđấu vang lên từ hậu cung, y biết Đại hoàng tử đã nắm quyền kiểm soát cấmquân.o O oHành động của cấm quân diễn ra đúng như Đại hoàng tử đã nói với viêntướng thân cận - thời điểm tấn công phụ thuộc vào tiến độ đột nhập cung điệncủa Phạm Nhàn.Khi một thuộc hạ dũng cảm của Phạm Nhàn đứng vững giữa vòng vây củacấm vệ, giương mũi tên lệnh lên bầu trời đêm và vầng trăng, cấm quân lập tứchành động.Lệnh tiễn tỏa sáng rực rỡ, trong nháy mắt đã chiếu sáng nửa kinh đô. Loạilệnh tiễn này dùng để truyền tin, không phải loại quân phòng vệ kinh đô hayGiám Sát viện thường dùng, nhưng nó đã phát ra tín hiệu rất rõ ràng.Đại hoàng tử đứng bên cạnh cỗ nỏ thủ thành, nhìn pháo hoa xé toạc bầu trờiđêm, đột nhiên gương mặt trở nên cứng rắn, giơ tay phải lên rồi chém xuốngnhư một nhát kiếm.Chém vào làn gió trống vắng trên góc tháp canh hoàng thành.o O oMột nhát kiếm chém xuống, trực tiếp chặt đứt cổ hai binh sĩ trên giường.Máu tươi bắn tung tóe lên tường, tạo thành hai vệt đỏ rực!Tướng lĩnh cấm quân cầm đao xông lên hét lớn: "Giết!"Trong đêm tối, không biết bao nhiêu người lọt vào mấy con phố bên cạnhquảng trường trước hàng thành, lặng lẽ chui vào những căn phòng rộng rãi, sauđó bắt đầu cuộc tàn sát đẫm máu.Tất cả sáu trăm binh sĩ cấm vệ đang nghỉ ngơi, lúc này vẫn còn say giấc,không ít người bị giết trong lúc ngủ mà không kịp tỉnh dậy. Một số khác thứcgiấc nhưng không kịp phản ứng trước những nhát đao vô tình.Đúng vậy, kẻ giết người và người bị giết đều là đồng đội. Nếu ở một thờiđiểm và không gian khác, có lẽ họ sẽ chiến đấu bên cạnh nhau, cùng chống kẻthù, uống rượu chiến thắng, lau sáng lưỡi dồn dập như tuyết, dũng cảm xôngvào trận địa, che chở cho nhau.Nhưng không phải đêm nay. Đây chỉ là cuộc tàn sát một chiều đẫm máu vàtàn nhẫn.Trong thời gian ngắn, hai ngàn binh sĩ cấm vệ trung thành với Đại hoàng tửđã làm sạch vùng đất rộng lớn phía trước hoàng thành. Xác chết, máu tươi lẫnlộn, mùi máu nồng nặc bay khắp nơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngay lúc này, Ninh Tài nhân đột ngột nói: "Cho ta mượn con dao của ngươimột chút."Phạm Nhàn nhìn cô một cái, mỉm cười, biết Ninh Tài nhân sợ nếu xảy rahỗn loạn, Kinh Qua không dám xuống tay với Thái hậu. Còn cô, người phụ nữĐông Di từng bị bắt, cùng thai nhi trong bụng suýt bị Thái hậu sát hại, luôn cựckỳ rắn rỏi và tanh máu mong chờ cơ hội này.Phạm Nhàn gật đầu, bước vào bóng đêm bên ngoài Hàm Quang điện. Ymuốn đến Quảng Tín cung và Đông Cung điều tra, luôn cảm thấy có điều gì đókỳ lạ trong việc này.Giữa tiếng kêu vang, y nhanh chóng cắm thanh kiếm vấy máu vào bao kiếmsau lưng, bước nhanh xuống cầu thang đá của Hàm Quang điện. Vài thuộc hạthân tín theo y vào cung giữ khoảng cách ba bước phía sau, cũng bước xuốngcầu thang.Mọi người trong và ngoài điện đều nhìn chằm chằm vào y, không biết trongthời khắc then chốt này, y sẽ đi đâu.Y dẫn theo vài thuộc hạ, bình thản bước ra khỏi điện, đi ngang qua nhữngthị vệ đại nội đứng đó lăm lăm binh khí, chĩa thẳng vào y mà không chớp mắt.Các thị vệ đâu dám ra tay, chỉ biết trợn mắt nhìn y biến mất vào bóng đêmbên ngoài Hàm Quang điện. Mặc dù Thái hậu đang ở trong điện, nhưng PhạmNhàn vẫn bước đi một cách bình tĩnh và can đảm, thực sự khiến nhiều ngườiphải kinh ngạc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không có ý định trấn áp hay giảm bớt uy quyền của Thái hậu,lời y nói trước đó không phải dối trá. Trong phòng riêng của Tôn Tần tiểu thư,khi y và Ngôn Băng Vân lập kế hoạch, họ đã tính số lượng lực lượng có thể liênlạc được.Những mật thám mà Giám Sát Viện có thể điều động trong kinh đô, nhữnggián điệp ẩn nấp trong các phủ, tất cả đều nằm trong vòng kiểm soát của PhạmNhàn. Thậm chí không tính tòa kiến trúc vuông vực bị giám sát bởi triều đìnhvà quân đội, y vẫn có thể điều động đến một nghìn bốn trăm người.Nhờ vào lực lượng ở Kinh Đô phủ, năm trăm Hắc Kỵ đã ngụy trang và lọtvào kinh. Cho đến bây giờ, lực lượng Phạm Nhàn có thể huy động là một nghìnchín trăm người. Tất cả đều rất giỏi hoạt động trong bóng tối. Mặc dù về mặt võlực không sánh được quân đội, nhưng khi thực hiện âm mưu nổi loạn thì họ làvũ khí lý tưởng.Phạm Nhàn chỉ dẫn hai trăm người vào cung đêm nay. Không phải tự tinthái quá mà vì loại tập kích như vậy thì số lượng không phải thế nhưng chốt.Hơn nữa, y phải để lại phần lớn lực lượng bên ngoài. Một nghìn bảy trăm ngườicòn lại hiện đang thực hiện nhiều nhiệm vụ khác dưới sự chỉ đạo của NgônBăng Vân.Kinh đô quá lớn, Phạm Nhàn phải quan tâm nhiều mặt. Bên ngoài do y tựxử lý, bên trong y cần nhờ vào mấy ngàn cấm quân kiểm soát. Khi tiếng chiếnđấu vang lên từ hậu cung, y biết Đại hoàng tử đã nắm quyền kiểm soát cấmquân.o O oHành động của cấm quân diễn ra đúng như Đại hoàng tử đã nói với viêntướng thân cận - thời điểm tấn công phụ thuộc vào tiến độ đột nhập cung điệncủa Phạm Nhàn.Khi một thuộc hạ dũng cảm của Phạm Nhàn đứng vững giữa vòng vây củacấm vệ, giương mũi tên lệnh lên bầu trời đêm và vầng trăng, cấm quân lập tứchành động.Lệnh tiễn tỏa sáng rực rỡ, trong nháy mắt đã chiếu sáng nửa kinh đô. Loạilệnh tiễn này dùng để truyền tin, không phải loại quân phòng vệ kinh đô hayGiám Sát viện thường dùng, nhưng nó đã phát ra tín hiệu rất rõ ràng.Đại hoàng tử đứng bên cạnh cỗ nỏ thủ thành, nhìn pháo hoa xé toạc bầu trờiđêm, đột nhiên gương mặt trở nên cứng rắn, giơ tay phải lên rồi chém xuốngnhư một nhát kiếm.Chém vào làn gió trống vắng trên góc tháp canh hoàng thành.o O oMột nhát kiếm chém xuống, trực tiếp chặt đứt cổ hai binh sĩ trên giường.Máu tươi bắn tung tóe lên tường, tạo thành hai vệt đỏ rực!Tướng lĩnh cấm quân cầm đao xông lên hét lớn: "Giết!"Trong đêm tối, không biết bao nhiêu người lọt vào mấy con phố bên cạnhquảng trường trước hàng thành, lặng lẽ chui vào những căn phòng rộng rãi, sauđó bắt đầu cuộc tàn sát đẫm máu.Tất cả sáu trăm binh sĩ cấm vệ đang nghỉ ngơi, lúc này vẫn còn say giấc,không ít người bị giết trong lúc ngủ mà không kịp tỉnh dậy. Một số khác thứcgiấc nhưng không kịp phản ứng trước những nhát đao vô tình.Đúng vậy, kẻ giết người và người bị giết đều là đồng đội. Nếu ở một thờiđiểm và không gian khác, có lẽ họ sẽ chiến đấu bên cạnh nhau, cùng chống kẻthù, uống rượu chiến thắng, lau sáng lưỡi dồn dập như tuyết, dũng cảm xôngvào trận địa, che chở cho nhau.Nhưng không phải đêm nay. Đây chỉ là cuộc tàn sát một chiều đẫm máu vàtàn nhẫn.Trong thời gian ngắn, hai ngàn binh sĩ cấm vệ trung thành với Đại hoàng tửđã làm sạch vùng đất rộng lớn phía trước hoàng thành. Xác chết, máu tươi lẫnlộn, mùi máu nồng nặc bay khắp nơi.

Chương 1295: Trong ngoài hoàng thành vang lên tiếng giết chóc 6