Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1301: Đa tình thái giám vô tình tiễn 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hồng Trúc là một thái giám đa tình. Có tình với Phạm Nhàn, nên mới dámliều mình gây ra loạn lạc trong cung để giúp y vào cung. Có tình với Thái tử,cũng có tình Hoàng hậu, vì vậy giây phút cuối cùng đành chọn buông tay. Conngười vốn là sinh vật phức tạp, nhất là thái giám còn giống người đọc sách hơnngười đọc sách như Hồng Trúc."Có lẽ vì ta quá vô tình, nên mới không tưởng tượng được người đời lại hữutình đến thế."Trong lòng y không khỏi liên tưởng đến Hứa Mậu Tài trong lực lượng thủyquân Giao Châu, khóe miệng vẽ lên một nụ cười tự giễu.Hứa Mậu Tài và Hồng Trúc là hai cái đinh quan trọng nhất của y trong triềuđình Khánh Quốc, nhưng trong đợt hỗn loạn chấn động thiên hạ này, cả hai đềucó ý nghĩ riêng, khiến kế hoạch của Phạm Nhàn gặp nhiều trở ngại.Nhưng nếu không nhờ Hứa Mậu Tài, Phạm Nhàn khó lòng thoát khỏi biểnsâu dưới chân Đại Đông sơn. Nếu không nhờ Hồng Trúc, y khó lòng đột nhậpđược vào hậu cung. Vì thế, y biết không nên trách móc những người thân tín ấy.Y không nỡ giết Hồng Trúc, cũng không đành lòng oán trách hắn, chỉ hơibất đắc dĩ suy nghĩ, trong khía cạnh cảm hóa người khác, Thái tử đã thành thạohơn mình - Thái tử đôi khi chân thành, còn đời này mình lại đầy giả dối.o O oCấm quân dưới sự hỗ trợ của Giám Sát viện đã thanh trừng sạch sẽ hậucung, thị vệ trong cung đình đều bị bắt sạch, chắc không còn gây ra sóng gió gìnữa. Phạm Nhàn quay về Hàm Quang điện với vẻ mặt nghiêm nghị, không vàothăm Thái hậu, cũng chẳng an ủi thân nhân của lão tam, chỉ hạ giọng ra lệnhcho Kinh Qua ở bên ngoài hoàng cung.Vẻ mặt Kinh Qua hơi khác thường, có vẻ như y không ngờ rằng đang lúcĐặc ti đại nhân giành thắng lợi lớn, lại quan tâm đến khả năng thất bại. Nhưnghắn không hỏi gì thêm, chỉ giơ tay phải bịt chặt chiếc mặt nạ bạc trên mặt, quỳmột gối xuống nhận lệnh, rồi dẫn theo một bộ phận cao thủ Hắc Kỵ trong haitrăm người vào cung, cùng họ rời cung.Từ giây phút này, việc khống chế an toàn trong Hàm Quang điện đã đượcgiao cho cấm quân.Hai kẻ chủ mưu phản loạn đầu tiên trong lịch sử Khánh Quốc, sau khi lệnhtiễn mang pháo hoa bắn lên trời khoảng nửa giờ, cuối cùng đã gặp nhau trênthành cao Hoàng thành.Phạm Nhàn lẳng lặng thi lễ với Đại hoàng tử đang mặc giáp trụ toàn thân,Đại hoàng tử vẻ mặt nghiêm nghị, dù đang mặc giáp nhưng vẫn trịnh trọng đáplễ. Gió đêm bất chợt thổi tới, làm cho chiếc áo choàng đỏ trên người Đại hoàngtử tung bay, thổi vào bộ áo quan viên màu đen của Phạm Nhàn, khiến nó cứngrắn như vừa được giặt ủi.Các tướng sĩ và binh lính cấm quân đang cảnh giác tuần tra trên thành hoàngthành chứng kiến cảnh này, trong lòng tràn ngập niềm tin không thể diễn tảthành lời. Từ năm đầu Khánh Lịch, Đại hoàng tử đã dẫn quân tiến về phươngtây, uy danh của hắn ngày càng lừng lẫy, chưa hề bại trận. Còn khi Phạm Nhànnắm quyền Giám Sát viện, y nhanh chóng trở thành người thứ hai sau Trần BìnhBình, chỉ có điều so với Trần lão viện trưởng thì y còn rực rỡ hơn nhiều.Hai vị hoàng tử ấy, giống như chiếc áo chiến đấu trên người bọn họ, mộtbên là sắc đỏ rực rỡ, một bên là màu đen u ám. Khi ánh sáng và bóng tối hợptác, trên đời này còn ai có thể chống lại?Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đứng thẳng dậy, không nói lời nào, tiến về phíangoài tháp canh, nhìn xuống quảng trường yên bình dưới chân Hoàng thành. Từphía xa, tiếng vũ khí va chạm vang lên mơ hồ, cùng với vài đám cháy thu hút sựchú ý.Hai người không cần nói gì, chính xác hơn, kể từ khi sự kiện Đại Đông Sơnnổ ra, cả hai chưa hề gặp mặt hay nói chuyện, nhưng vẫn cùng nhau thúc đẩycuộc nổi loạn trong cung hôm nay.Điều này dựa trên lòng tín nhiệm và tự tin các hai người dành cho nhau.Loại ăn ý này này không phải xuất phát từ lợi ích, mà có nguồn gốc từ lịch sử.Cả hai vị hoàng tử đều bị sỉ nhục và vứt bỏ trong gia đình thiên tử. Các vị mẫuthân và thế hệ trước của họ từng chiến đấu bên nhau, nay hai vị hoàng tử nàycũng bắt đầu óng vai tác chiến.Trong ba ngàn binh sĩ cấm quân, hiện có một ngàn người trấn thủ trongcung, một ngàn người trên thành lũy và một ngàn người đã phi ngựa rời cung,tiến sâu vào kinh đô. Họ phải kiểm soát toàn bộ kinh đô trước lúc bình minh.Một ngàn người kiểm soát kinh đô là nhiệm vụ khó khăn, nhưng nếu có thêmhơn một ngàn quan viên của Giám Sát viện mà Phạm Nhàn cố ý để lại ngoàicung hỗ trợ, mọi việc sẽ suôn sẻ hơn nhiều."Trước khi mặt trời mọc, nhất định phải bắt được bọn chúng." Đại hoàng tửlạnh lùng nói. Trong lời nói này, "bọn chúng" chính là mẹ con Thái tử vàTrưởng công chúa Lý Vân Duệ. Trong một ngàn binh sĩ cấm quân phụ tráchtruy quét, ít nhất có ba đội kỵ binh đang dốc sức truy lùng những kẻ chạy trốnkhỏi cung theo hướng Hoán Y phường.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hồng Trúc là một thái giám đa tình. Có tình với Phạm Nhàn, nên mới dámliều mình gây ra loạn lạc trong cung để giúp y vào cung. Có tình với Thái tử,cũng có tình Hoàng hậu, vì vậy giây phút cuối cùng đành chọn buông tay. Conngười vốn là sinh vật phức tạp, nhất là thái giám còn giống người đọc sách hơnngười đọc sách như Hồng Trúc."Có lẽ vì ta quá vô tình, nên mới không tưởng tượng được người đời lại hữutình đến thế."Trong lòng y không khỏi liên tưởng đến Hứa Mậu Tài trong lực lượng thủyquân Giao Châu, khóe miệng vẽ lên một nụ cười tự giễu.Hứa Mậu Tài và Hồng Trúc là hai cái đinh quan trọng nhất của y trong triềuđình Khánh Quốc, nhưng trong đợt hỗn loạn chấn động thiên hạ này, cả hai đềucó ý nghĩ riêng, khiến kế hoạch của Phạm Nhàn gặp nhiều trở ngại.Nhưng nếu không nhờ Hứa Mậu Tài, Phạm Nhàn khó lòng thoát khỏi biểnsâu dưới chân Đại Đông sơn. Nếu không nhờ Hồng Trúc, y khó lòng đột nhậpđược vào hậu cung. Vì thế, y biết không nên trách móc những người thân tín ấy.Y không nỡ giết Hồng Trúc, cũng không đành lòng oán trách hắn, chỉ hơibất đắc dĩ suy nghĩ, trong khía cạnh cảm hóa người khác, Thái tử đã thành thạohơn mình - Thái tử đôi khi chân thành, còn đời này mình lại đầy giả dối.o O oCấm quân dưới sự hỗ trợ của Giám Sát viện đã thanh trừng sạch sẽ hậucung, thị vệ trong cung đình đều bị bắt sạch, chắc không còn gây ra sóng gió gìnữa. Phạm Nhàn quay về Hàm Quang điện với vẻ mặt nghiêm nghị, không vàothăm Thái hậu, cũng chẳng an ủi thân nhân của lão tam, chỉ hạ giọng ra lệnhcho Kinh Qua ở bên ngoài hoàng cung.Vẻ mặt Kinh Qua hơi khác thường, có vẻ như y không ngờ rằng đang lúcĐặc ti đại nhân giành thắng lợi lớn, lại quan tâm đến khả năng thất bại. Nhưnghắn không hỏi gì thêm, chỉ giơ tay phải bịt chặt chiếc mặt nạ bạc trên mặt, quỳmột gối xuống nhận lệnh, rồi dẫn theo một bộ phận cao thủ Hắc Kỵ trong haitrăm người vào cung, cùng họ rời cung.Từ giây phút này, việc khống chế an toàn trong Hàm Quang điện đã đượcgiao cho cấm quân.Hai kẻ chủ mưu phản loạn đầu tiên trong lịch sử Khánh Quốc, sau khi lệnhtiễn mang pháo hoa bắn lên trời khoảng nửa giờ, cuối cùng đã gặp nhau trênthành cao Hoàng thành.Phạm Nhàn lẳng lặng thi lễ với Đại hoàng tử đang mặc giáp trụ toàn thân,Đại hoàng tử vẻ mặt nghiêm nghị, dù đang mặc giáp nhưng vẫn trịnh trọng đáplễ. Gió đêm bất chợt thổi tới, làm cho chiếc áo choàng đỏ trên người Đại hoàngtử tung bay, thổi vào bộ áo quan viên màu đen của Phạm Nhàn, khiến nó cứngrắn như vừa được giặt ủi.Các tướng sĩ và binh lính cấm quân đang cảnh giác tuần tra trên thành hoàngthành chứng kiến cảnh này, trong lòng tràn ngập niềm tin không thể diễn tảthành lời. Từ năm đầu Khánh Lịch, Đại hoàng tử đã dẫn quân tiến về phươngtây, uy danh của hắn ngày càng lừng lẫy, chưa hề bại trận. Còn khi Phạm Nhànnắm quyền Giám Sát viện, y nhanh chóng trở thành người thứ hai sau Trần BìnhBình, chỉ có điều so với Trần lão viện trưởng thì y còn rực rỡ hơn nhiều.Hai vị hoàng tử ấy, giống như chiếc áo chiến đấu trên người bọn họ, mộtbên là sắc đỏ rực rỡ, một bên là màu đen u ám. Khi ánh sáng và bóng tối hợptác, trên đời này còn ai có thể chống lại?Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đứng thẳng dậy, không nói lời nào, tiến về phíangoài tháp canh, nhìn xuống quảng trường yên bình dưới chân Hoàng thành. Từphía xa, tiếng vũ khí va chạm vang lên mơ hồ, cùng với vài đám cháy thu hút sựchú ý.Hai người không cần nói gì, chính xác hơn, kể từ khi sự kiện Đại Đông Sơnnổ ra, cả hai chưa hề gặp mặt hay nói chuyện, nhưng vẫn cùng nhau thúc đẩycuộc nổi loạn trong cung hôm nay.Điều này dựa trên lòng tín nhiệm và tự tin các hai người dành cho nhau.Loại ăn ý này này không phải xuất phát từ lợi ích, mà có nguồn gốc từ lịch sử.Cả hai vị hoàng tử đều bị sỉ nhục và vứt bỏ trong gia đình thiên tử. Các vị mẫuthân và thế hệ trước của họ từng chiến đấu bên nhau, nay hai vị hoàng tử nàycũng bắt đầu óng vai tác chiến.Trong ba ngàn binh sĩ cấm quân, hiện có một ngàn người trấn thủ trongcung, một ngàn người trên thành lũy và một ngàn người đã phi ngựa rời cung,tiến sâu vào kinh đô. Họ phải kiểm soát toàn bộ kinh đô trước lúc bình minh.Một ngàn người kiểm soát kinh đô là nhiệm vụ khó khăn, nhưng nếu có thêmhơn một ngàn quan viên của Giám Sát viện mà Phạm Nhàn cố ý để lại ngoàicung hỗ trợ, mọi việc sẽ suôn sẻ hơn nhiều."Trước khi mặt trời mọc, nhất định phải bắt được bọn chúng." Đại hoàng tửlạnh lùng nói. Trong lời nói này, "bọn chúng" chính là mẹ con Thái tử vàTrưởng công chúa Lý Vân Duệ. Trong một ngàn binh sĩ cấm quân phụ tráchtruy quét, ít nhất có ba đội kỵ binh đang dốc sức truy lùng những kẻ chạy trốnkhỏi cung theo hướng Hoán Y phường.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hồng Trúc là một thái giám đa tình. Có tình với Phạm Nhàn, nên mới dámliều mình gây ra loạn lạc trong cung để giúp y vào cung. Có tình với Thái tử,cũng có tình Hoàng hậu, vì vậy giây phút cuối cùng đành chọn buông tay. Conngười vốn là sinh vật phức tạp, nhất là thái giám còn giống người đọc sách hơnngười đọc sách như Hồng Trúc."Có lẽ vì ta quá vô tình, nên mới không tưởng tượng được người đời lại hữutình đến thế."Trong lòng y không khỏi liên tưởng đến Hứa Mậu Tài trong lực lượng thủyquân Giao Châu, khóe miệng vẽ lên một nụ cười tự giễu.Hứa Mậu Tài và Hồng Trúc là hai cái đinh quan trọng nhất của y trong triềuđình Khánh Quốc, nhưng trong đợt hỗn loạn chấn động thiên hạ này, cả hai đềucó ý nghĩ riêng, khiến kế hoạch của Phạm Nhàn gặp nhiều trở ngại.Nhưng nếu không nhờ Hứa Mậu Tài, Phạm Nhàn khó lòng thoát khỏi biểnsâu dưới chân Đại Đông sơn. Nếu không nhờ Hồng Trúc, y khó lòng đột nhậpđược vào hậu cung. Vì thế, y biết không nên trách móc những người thân tín ấy.Y không nỡ giết Hồng Trúc, cũng không đành lòng oán trách hắn, chỉ hơibất đắc dĩ suy nghĩ, trong khía cạnh cảm hóa người khác, Thái tử đã thành thạohơn mình - Thái tử đôi khi chân thành, còn đời này mình lại đầy giả dối.o O oCấm quân dưới sự hỗ trợ của Giám Sát viện đã thanh trừng sạch sẽ hậucung, thị vệ trong cung đình đều bị bắt sạch, chắc không còn gây ra sóng gió gìnữa. Phạm Nhàn quay về Hàm Quang điện với vẻ mặt nghiêm nghị, không vàothăm Thái hậu, cũng chẳng an ủi thân nhân của lão tam, chỉ hạ giọng ra lệnhcho Kinh Qua ở bên ngoài hoàng cung.Vẻ mặt Kinh Qua hơi khác thường, có vẻ như y không ngờ rằng đang lúcĐặc ti đại nhân giành thắng lợi lớn, lại quan tâm đến khả năng thất bại. Nhưnghắn không hỏi gì thêm, chỉ giơ tay phải bịt chặt chiếc mặt nạ bạc trên mặt, quỳmột gối xuống nhận lệnh, rồi dẫn theo một bộ phận cao thủ Hắc Kỵ trong haitrăm người vào cung, cùng họ rời cung.Từ giây phút này, việc khống chế an toàn trong Hàm Quang điện đã đượcgiao cho cấm quân.Hai kẻ chủ mưu phản loạn đầu tiên trong lịch sử Khánh Quốc, sau khi lệnhtiễn mang pháo hoa bắn lên trời khoảng nửa giờ, cuối cùng đã gặp nhau trênthành cao Hoàng thành.Phạm Nhàn lẳng lặng thi lễ với Đại hoàng tử đang mặc giáp trụ toàn thân,Đại hoàng tử vẻ mặt nghiêm nghị, dù đang mặc giáp nhưng vẫn trịnh trọng đáplễ. Gió đêm bất chợt thổi tới, làm cho chiếc áo choàng đỏ trên người Đại hoàngtử tung bay, thổi vào bộ áo quan viên màu đen của Phạm Nhàn, khiến nó cứngrắn như vừa được giặt ủi.Các tướng sĩ và binh lính cấm quân đang cảnh giác tuần tra trên thành hoàngthành chứng kiến cảnh này, trong lòng tràn ngập niềm tin không thể diễn tảthành lời. Từ năm đầu Khánh Lịch, Đại hoàng tử đã dẫn quân tiến về phươngtây, uy danh của hắn ngày càng lừng lẫy, chưa hề bại trận. Còn khi Phạm Nhànnắm quyền Giám Sát viện, y nhanh chóng trở thành người thứ hai sau Trần BìnhBình, chỉ có điều so với Trần lão viện trưởng thì y còn rực rỡ hơn nhiều.Hai vị hoàng tử ấy, giống như chiếc áo chiến đấu trên người bọn họ, mộtbên là sắc đỏ rực rỡ, một bên là màu đen u ám. Khi ánh sáng và bóng tối hợptác, trên đời này còn ai có thể chống lại?Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đứng thẳng dậy, không nói lời nào, tiến về phíangoài tháp canh, nhìn xuống quảng trường yên bình dưới chân Hoàng thành. Từphía xa, tiếng vũ khí va chạm vang lên mơ hồ, cùng với vài đám cháy thu hút sựchú ý.Hai người không cần nói gì, chính xác hơn, kể từ khi sự kiện Đại Đông Sơnnổ ra, cả hai chưa hề gặp mặt hay nói chuyện, nhưng vẫn cùng nhau thúc đẩycuộc nổi loạn trong cung hôm nay.Điều này dựa trên lòng tín nhiệm và tự tin các hai người dành cho nhau.Loại ăn ý này này không phải xuất phát từ lợi ích, mà có nguồn gốc từ lịch sử.Cả hai vị hoàng tử đều bị sỉ nhục và vứt bỏ trong gia đình thiên tử. Các vị mẫuthân và thế hệ trước của họ từng chiến đấu bên nhau, nay hai vị hoàng tử nàycũng bắt đầu óng vai tác chiến.Trong ba ngàn binh sĩ cấm quân, hiện có một ngàn người trấn thủ trongcung, một ngàn người trên thành lũy và một ngàn người đã phi ngựa rời cung,tiến sâu vào kinh đô. Họ phải kiểm soát toàn bộ kinh đô trước lúc bình minh.Một ngàn người kiểm soát kinh đô là nhiệm vụ khó khăn, nhưng nếu có thêmhơn một ngàn quan viên của Giám Sát viện mà Phạm Nhàn cố ý để lại ngoàicung hỗ trợ, mọi việc sẽ suôn sẻ hơn nhiều."Trước khi mặt trời mọc, nhất định phải bắt được bọn chúng." Đại hoàng tửlạnh lùng nói. Trong lời nói này, "bọn chúng" chính là mẹ con Thái tử vàTrưởng công chúa Lý Vân Duệ. Trong một ngàn binh sĩ cấm quân phụ tráchtruy quét, ít nhất có ba đội kỵ binh đang dốc sức truy lùng những kẻ chạy trốnkhỏi cung theo hướng Hoán Y phường.

Chương 1301: Đa tình thái giám vô tình tiễn 3