Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1302: Đa tình thái giám vô tình tiễn 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn im lặng không nói một lời, khi biết tin Thái tử cùng Trưởngcông chúa đã trốn thoát, ngay lập tức y đã ra lệnh cho đám mật thám kiếm thủthuộc Giám Sát viện hành động. Nhưng trong lòng Phạm Nhàn hiểu rõ, cũnggiống như khi chính y ẩn nấp trong kinh đô rộng lớn, đám người Trưởng côngchúa khó lòng bắt được, ngược lại cũng vậy, muốn bắt lại bọn chúng cũngkhông hề dễ dàng.Những việc này phụ thuộc vào may rủi. Hơn nữa, với Phạm Nhàn và Đạihoàng tử, thời gian chỉ còn ba canh giờ trước lúc bình minh."Trong Hàm Quang điện tất cả đều bình an." Phạm Nhàn không trả lời câuhỏi của Đại hoàng tử, mà nhìn xuống quân lính dưới thành, nói: "Thái hậukhông sao."Đại hoàng tử cau mày, không nói gì thêm.Bởi xưa nay Đại hoàng tử vốn là người mạnh mẽ nhưng rất hiếu thảo, nênkhông thể làm được những việc Phạm Nhàn có thể. Chỉ nghe cái tên Thái hậu,tâm trạng của hắn đã trầm xuống, cảm thấy khó chịu.Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn, dường như thấu hiểu những góctối trong lòng Đại hoàng tử, mở miệng nói: "Tranh đấu về quyền lực tronghoàng gia, từ xưa đến nay đều là phân tranh sinh tử. Chúng ta chỉ thi hành dichiếu của bệ hạ, sử sách sẽ cho ngươi đánh giá nên có.""Ta chẳng quan tâm điều đó." Đại hoàng tử lắc đầu, ngẩng mặt đón gió đêmtrên thành cao, nhẹ nhàng nói: "Không cần nói gì thêm, phụ hoàng đã giao toànquyền cho ngươi trong di chiếu, ta tin ngươi sẽ xử lý tốt, ta có lòng tin vớingươi."Nếu không có lòng tin, Đại hoàng tử vốn hiếu thuận như thế, tuyệt đốikhông dám liều mạng sống của Ninh Tài nhân để khởi binh tạo phản."Nhưng ngươi có thể đem lòng tin cho ta không?"Phạm Nhàn nhìn Hoàng thành rộng lớn trước mắt, thấy số lượng binh sĩ cấmquân có vẻ thiếu thốn, không khỏi thở dài. Lúc này, phía trước phía sau hoàngthành chỉ có khoảng một ngàn binh sĩ, khó mà tạo được chỗ dựa tinh thần vữngchắc.Đại hoàng tử hiểu rõ nỗi lo của hắn, im lặng một lúc rồi nói: "Lúc phụhoàng tới Đại Đông sơn đã đem theo một bộ phận cấm quân, đêm nay lại tổnthất thêm, nhưng ngươi yên tâm, trong việc thủ thành luôn là tỷ lệ một địch ba,nhất là nơi như hoàng thành, một địch bốn cũng được.""Nhưng hoàng thành quá rộng lớn, việc bảo vệ toàn diện cũng khó khăn."Phạm Nhàn cúi đầu suy tính: "Nếu thật sự để cho Trưởng công chúa và Thái tửtrốn thoát khỏi kinh đô, gặp được quân phòng vệ kinh đô thế thì lão Tần gia cóthể huy động bao nhiêu binh mã vào kinh cứu viện?""Binh lực quân phòng vệ kinh đô là một vạn người." Đại hoàng tử đã quyếtđịnh khởi binh, tất nhiên đã tính toán rõ ràng binh lực trong ngoài kinh đô, "Nếuta và ngươi liên thủ, tổng cộng năm ngàn binh sĩ, có thể chống lại được.""Binh lực của ta không thể dùng để thủ thành." Phạm Nhàn lắc đầu, giơcánh tay phải chỉ về phía bóng tối kinh đô, nói: "Họ chỉ mạnh khi ở trong đó."Y quay đầu nhìn Đại hoàng tử, lo lắng nói: "Hơn nữa, ngươi quên mất điềunày, lão nhị không ở trong cung, hắn hành động rất nhanh chóng, e rằng đã lénlút rời thành rồi. Ngươi không tính tới thủ hạ của Diệp Trọng sao? Huống hồlực lượng quân đội trong tay lão Tần gia không chỉ là quân phòng vệ kinh đô."Khóe mắt Đại hoàng tử giật giật, nếu hai nhà Diệp Tần thật sự liên thủ, chodù bây giờ trong hoàng cung đột nhiên xuất hiện thêm ba ngàn cấm quân, hắncũng không còn tin tưởng gì."Hơn nữa, hoàng cung là nơi cô lập, không giống các trấn lớn có tích trữlương thực. Nếu bị đại quân vây hãm, chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?"Đại hoàng tử đột ngột quay người, nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, nói:"Ngươi muốn nói gì? Ta biết hoàng cung không dễ phòng thủ, nhưng tại saochúng ta phải thủ trong cung chứ không phải thủ thành?""Thủ thành? Hiện giờ chúng ta chưa nắm được mười ba Thành Môn ti, hoàntoàn không biết trong chín cửa kia cửa nào sẽ bị Trưởng công chúa gõ nhẹ màmở ra... giống như cách ta gõ cửa vào hậu cung vậy.""Đừng giấu ta." Đại hoàng tử nói: "Ngươi không thể bỏ mặc các cửa thành,người của ngươi đã đến đó, đêm qua những cái đinh mà Trưởng công chúa chôngiấu ở các cửa thành đã bị ngươi tiêu diệt."Phạm Nhàn tự giễu cười nói: "Giám Sát viện không phải thần tiên, khôngthể tìm ra tất cả đống đinh của Trưởng công chúa. Chúng ta cần chuẩn bị chotình huống xấu nhất, nếu mệnh lệnh của Thái hậu không thể thuyết phục đượcvị Trương Thống lĩnh ở Thành Môn ti, ta và ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng chotình huốngbị đại quân vây hãm trong cung.""Ta chỉ muốn biết, bao lâu nữa quân đội Tần gia mới có thể tiến vào kinhđô. Diệp Trọng đã nhận mệnh lệnh quay về Định Châu, cho dù dừng lại giữađường, cũng cần một thời gian mới có thể trở về kinh đô.""Nếu chỉ tính riêng binh lực quân phòng vệ kinh đô, chỉ cần một ngày là cóthể đến nơi." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Đại quân Tần gia cần khoảng bốn ngàynữa mới có thể đến. Thời gian Diệp Trọng quay về kinh đô cũng tương tự."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn im lặng không nói một lời, khi biết tin Thái tử cùng Trưởngcông chúa đã trốn thoát, ngay lập tức y đã ra lệnh cho đám mật thám kiếm thủthuộc Giám Sát viện hành động. Nhưng trong lòng Phạm Nhàn hiểu rõ, cũnggiống như khi chính y ẩn nấp trong kinh đô rộng lớn, đám người Trưởng côngchúa khó lòng bắt được, ngược lại cũng vậy, muốn bắt lại bọn chúng cũngkhông hề dễ dàng.Những việc này phụ thuộc vào may rủi. Hơn nữa, với Phạm Nhàn và Đạihoàng tử, thời gian chỉ còn ba canh giờ trước lúc bình minh."Trong Hàm Quang điện tất cả đều bình an." Phạm Nhàn không trả lời câuhỏi của Đại hoàng tử, mà nhìn xuống quân lính dưới thành, nói: "Thái hậukhông sao."Đại hoàng tử cau mày, không nói gì thêm.Bởi xưa nay Đại hoàng tử vốn là người mạnh mẽ nhưng rất hiếu thảo, nênkhông thể làm được những việc Phạm Nhàn có thể. Chỉ nghe cái tên Thái hậu,tâm trạng của hắn đã trầm xuống, cảm thấy khó chịu.Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn, dường như thấu hiểu những góctối trong lòng Đại hoàng tử, mở miệng nói: "Tranh đấu về quyền lực tronghoàng gia, từ xưa đến nay đều là phân tranh sinh tử. Chúng ta chỉ thi hành dichiếu của bệ hạ, sử sách sẽ cho ngươi đánh giá nên có.""Ta chẳng quan tâm điều đó." Đại hoàng tử lắc đầu, ngẩng mặt đón gió đêmtrên thành cao, nhẹ nhàng nói: "Không cần nói gì thêm, phụ hoàng đã giao toànquyền cho ngươi trong di chiếu, ta tin ngươi sẽ xử lý tốt, ta có lòng tin vớingươi."Nếu không có lòng tin, Đại hoàng tử vốn hiếu thuận như thế, tuyệt đốikhông dám liều mạng sống của Ninh Tài nhân để khởi binh tạo phản."Nhưng ngươi có thể đem lòng tin cho ta không?"Phạm Nhàn nhìn Hoàng thành rộng lớn trước mắt, thấy số lượng binh sĩ cấmquân có vẻ thiếu thốn, không khỏi thở dài. Lúc này, phía trước phía sau hoàngthành chỉ có khoảng một ngàn binh sĩ, khó mà tạo được chỗ dựa tinh thần vữngchắc.Đại hoàng tử hiểu rõ nỗi lo của hắn, im lặng một lúc rồi nói: "Lúc phụhoàng tới Đại Đông sơn đã đem theo một bộ phận cấm quân, đêm nay lại tổnthất thêm, nhưng ngươi yên tâm, trong việc thủ thành luôn là tỷ lệ một địch ba,nhất là nơi như hoàng thành, một địch bốn cũng được.""Nhưng hoàng thành quá rộng lớn, việc bảo vệ toàn diện cũng khó khăn."Phạm Nhàn cúi đầu suy tính: "Nếu thật sự để cho Trưởng công chúa và Thái tửtrốn thoát khỏi kinh đô, gặp được quân phòng vệ kinh đô thế thì lão Tần gia cóthể huy động bao nhiêu binh mã vào kinh cứu viện?""Binh lực quân phòng vệ kinh đô là một vạn người." Đại hoàng tử đã quyếtđịnh khởi binh, tất nhiên đã tính toán rõ ràng binh lực trong ngoài kinh đô, "Nếuta và ngươi liên thủ, tổng cộng năm ngàn binh sĩ, có thể chống lại được.""Binh lực của ta không thể dùng để thủ thành." Phạm Nhàn lắc đầu, giơcánh tay phải chỉ về phía bóng tối kinh đô, nói: "Họ chỉ mạnh khi ở trong đó."Y quay đầu nhìn Đại hoàng tử, lo lắng nói: "Hơn nữa, ngươi quên mất điềunày, lão nhị không ở trong cung, hắn hành động rất nhanh chóng, e rằng đã lénlút rời thành rồi. Ngươi không tính tới thủ hạ của Diệp Trọng sao? Huống hồlực lượng quân đội trong tay lão Tần gia không chỉ là quân phòng vệ kinh đô."Khóe mắt Đại hoàng tử giật giật, nếu hai nhà Diệp Tần thật sự liên thủ, chodù bây giờ trong hoàng cung đột nhiên xuất hiện thêm ba ngàn cấm quân, hắncũng không còn tin tưởng gì."Hơn nữa, hoàng cung là nơi cô lập, không giống các trấn lớn có tích trữlương thực. Nếu bị đại quân vây hãm, chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?"Đại hoàng tử đột ngột quay người, nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, nói:"Ngươi muốn nói gì? Ta biết hoàng cung không dễ phòng thủ, nhưng tại saochúng ta phải thủ trong cung chứ không phải thủ thành?""Thủ thành? Hiện giờ chúng ta chưa nắm được mười ba Thành Môn ti, hoàntoàn không biết trong chín cửa kia cửa nào sẽ bị Trưởng công chúa gõ nhẹ màmở ra... giống như cách ta gõ cửa vào hậu cung vậy.""Đừng giấu ta." Đại hoàng tử nói: "Ngươi không thể bỏ mặc các cửa thành,người của ngươi đã đến đó, đêm qua những cái đinh mà Trưởng công chúa chôngiấu ở các cửa thành đã bị ngươi tiêu diệt."Phạm Nhàn tự giễu cười nói: "Giám Sát viện không phải thần tiên, khôngthể tìm ra tất cả đống đinh của Trưởng công chúa. Chúng ta cần chuẩn bị chotình huống xấu nhất, nếu mệnh lệnh của Thái hậu không thể thuyết phục đượcvị Trương Thống lĩnh ở Thành Môn ti, ta và ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng chotình huốngbị đại quân vây hãm trong cung.""Ta chỉ muốn biết, bao lâu nữa quân đội Tần gia mới có thể tiến vào kinhđô. Diệp Trọng đã nhận mệnh lệnh quay về Định Châu, cho dù dừng lại giữađường, cũng cần một thời gian mới có thể trở về kinh đô.""Nếu chỉ tính riêng binh lực quân phòng vệ kinh đô, chỉ cần một ngày là cóthể đến nơi." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Đại quân Tần gia cần khoảng bốn ngàynữa mới có thể đến. Thời gian Diệp Trọng quay về kinh đô cũng tương tự."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn im lặng không nói một lời, khi biết tin Thái tử cùng Trưởngcông chúa đã trốn thoát, ngay lập tức y đã ra lệnh cho đám mật thám kiếm thủthuộc Giám Sát viện hành động. Nhưng trong lòng Phạm Nhàn hiểu rõ, cũnggiống như khi chính y ẩn nấp trong kinh đô rộng lớn, đám người Trưởng côngchúa khó lòng bắt được, ngược lại cũng vậy, muốn bắt lại bọn chúng cũngkhông hề dễ dàng.Những việc này phụ thuộc vào may rủi. Hơn nữa, với Phạm Nhàn và Đạihoàng tử, thời gian chỉ còn ba canh giờ trước lúc bình minh."Trong Hàm Quang điện tất cả đều bình an." Phạm Nhàn không trả lời câuhỏi của Đại hoàng tử, mà nhìn xuống quân lính dưới thành, nói: "Thái hậukhông sao."Đại hoàng tử cau mày, không nói gì thêm.Bởi xưa nay Đại hoàng tử vốn là người mạnh mẽ nhưng rất hiếu thảo, nênkhông thể làm được những việc Phạm Nhàn có thể. Chỉ nghe cái tên Thái hậu,tâm trạng của hắn đã trầm xuống, cảm thấy khó chịu.Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn, dường như thấu hiểu những góctối trong lòng Đại hoàng tử, mở miệng nói: "Tranh đấu về quyền lực tronghoàng gia, từ xưa đến nay đều là phân tranh sinh tử. Chúng ta chỉ thi hành dichiếu của bệ hạ, sử sách sẽ cho ngươi đánh giá nên có.""Ta chẳng quan tâm điều đó." Đại hoàng tử lắc đầu, ngẩng mặt đón gió đêmtrên thành cao, nhẹ nhàng nói: "Không cần nói gì thêm, phụ hoàng đã giao toànquyền cho ngươi trong di chiếu, ta tin ngươi sẽ xử lý tốt, ta có lòng tin vớingươi."Nếu không có lòng tin, Đại hoàng tử vốn hiếu thuận như thế, tuyệt đốikhông dám liều mạng sống của Ninh Tài nhân để khởi binh tạo phản."Nhưng ngươi có thể đem lòng tin cho ta không?"Phạm Nhàn nhìn Hoàng thành rộng lớn trước mắt, thấy số lượng binh sĩ cấmquân có vẻ thiếu thốn, không khỏi thở dài. Lúc này, phía trước phía sau hoàngthành chỉ có khoảng một ngàn binh sĩ, khó mà tạo được chỗ dựa tinh thần vữngchắc.Đại hoàng tử hiểu rõ nỗi lo của hắn, im lặng một lúc rồi nói: "Lúc phụhoàng tới Đại Đông sơn đã đem theo một bộ phận cấm quân, đêm nay lại tổnthất thêm, nhưng ngươi yên tâm, trong việc thủ thành luôn là tỷ lệ một địch ba,nhất là nơi như hoàng thành, một địch bốn cũng được.""Nhưng hoàng thành quá rộng lớn, việc bảo vệ toàn diện cũng khó khăn."Phạm Nhàn cúi đầu suy tính: "Nếu thật sự để cho Trưởng công chúa và Thái tửtrốn thoát khỏi kinh đô, gặp được quân phòng vệ kinh đô thế thì lão Tần gia cóthể huy động bao nhiêu binh mã vào kinh cứu viện?""Binh lực quân phòng vệ kinh đô là một vạn người." Đại hoàng tử đã quyếtđịnh khởi binh, tất nhiên đã tính toán rõ ràng binh lực trong ngoài kinh đô, "Nếuta và ngươi liên thủ, tổng cộng năm ngàn binh sĩ, có thể chống lại được.""Binh lực của ta không thể dùng để thủ thành." Phạm Nhàn lắc đầu, giơcánh tay phải chỉ về phía bóng tối kinh đô, nói: "Họ chỉ mạnh khi ở trong đó."Y quay đầu nhìn Đại hoàng tử, lo lắng nói: "Hơn nữa, ngươi quên mất điềunày, lão nhị không ở trong cung, hắn hành động rất nhanh chóng, e rằng đã lénlút rời thành rồi. Ngươi không tính tới thủ hạ của Diệp Trọng sao? Huống hồlực lượng quân đội trong tay lão Tần gia không chỉ là quân phòng vệ kinh đô."Khóe mắt Đại hoàng tử giật giật, nếu hai nhà Diệp Tần thật sự liên thủ, chodù bây giờ trong hoàng cung đột nhiên xuất hiện thêm ba ngàn cấm quân, hắncũng không còn tin tưởng gì."Hơn nữa, hoàng cung là nơi cô lập, không giống các trấn lớn có tích trữlương thực. Nếu bị đại quân vây hãm, chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?"Đại hoàng tử đột ngột quay người, nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, nói:"Ngươi muốn nói gì? Ta biết hoàng cung không dễ phòng thủ, nhưng tại saochúng ta phải thủ trong cung chứ không phải thủ thành?""Thủ thành? Hiện giờ chúng ta chưa nắm được mười ba Thành Môn ti, hoàntoàn không biết trong chín cửa kia cửa nào sẽ bị Trưởng công chúa gõ nhẹ màmở ra... giống như cách ta gõ cửa vào hậu cung vậy.""Đừng giấu ta." Đại hoàng tử nói: "Ngươi không thể bỏ mặc các cửa thành,người của ngươi đã đến đó, đêm qua những cái đinh mà Trưởng công chúa chôngiấu ở các cửa thành đã bị ngươi tiêu diệt."Phạm Nhàn tự giễu cười nói: "Giám Sát viện không phải thần tiên, khôngthể tìm ra tất cả đống đinh của Trưởng công chúa. Chúng ta cần chuẩn bị chotình huống xấu nhất, nếu mệnh lệnh của Thái hậu không thể thuyết phục đượcvị Trương Thống lĩnh ở Thành Môn ti, ta và ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng chotình huốngbị đại quân vây hãm trong cung.""Ta chỉ muốn biết, bao lâu nữa quân đội Tần gia mới có thể tiến vào kinhđô. Diệp Trọng đã nhận mệnh lệnh quay về Định Châu, cho dù dừng lại giữađường, cũng cần một thời gian mới có thể trở về kinh đô.""Nếu chỉ tính riêng binh lực quân phòng vệ kinh đô, chỉ cần một ngày là cóthể đến nơi." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Đại quân Tần gia cần khoảng bốn ngàynữa mới có thể đến. Thời gian Diệp Trọng quay về kinh đô cũng tương tự."