Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1305: Ra tay hung tàn 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kinh đô hoàn toàn rối loạn, so với thắng lợi dễ dàng mà không cần chiếnđấu của Hình bộ và Kinh Đô phủ, cuộc tấn công vào biệt phủ của Trưởng côngchúa ngay từ đầu đã lâm vào thế khó khăn. Những ngọn lửa mà Phạm Nhàn vàĐại hoàng tử trông thấy trên thành chính là lúc Giám Sát viện tấn công, buộcphải dùng độc kế .May mà Trưởng công chúa không ở trong biệt phủ. Người chịu trách nhiệmphòng thủ là mưu sĩ thủ tịch Viên Hoành Đạo của Tín Dương dường như cũngđã bị uy hiếp, mất bình tĩnh. Cho nên, những cao thủ và cung nữ trong biệt phủ,sau khi ép Giám Sát viện phải trả giá bằng hàng chục xác chết, cuối cùng đã bịbắn thủng như con nhím, bị độc dược biến thành xác sống.Quan viên Giám Sát viện xông vào, thủ lĩnh Nhất Xử Mộc Phong Nhi cómột vết thương sâu trên cánh tay trái, máu chảy ướt đẫm nhưng vẻ mặt thờ ơ,tay cầm đoản kiếm gác lên cổ Viên Hoành Đạo.Hắn là cháu trai của Mộc Thiết, thuộc hạ trực tiếp của Phạm Nhàn ở NhấtXử, trong cuộc chiến sinh tử như thế này, hắn không thể nào mềm lòng.Điều khiến hắn ngạc nhiên là mưu sĩ bị hắn khống chế không hề sợ hãi,thậm chí còn hoảng hốt.Viên Hoành Đạo nhìn Mộc Phong Nhi, lo lắng nói: "Ta có việc trọng đạiphải bẩm báo lên Đạm Bạc công!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mộc Phong Nhi sững sờ, mắt híp lại. Hắn không hiểu sao cái gã trông nhưlão thư sinh trước mặt lại dám đưa ra yêu cầu điên rồ như vậy. Một kẻ phản tặcbị bắt nhưng vẫn muốn gặp Đề ti đại nhân của hắn, cho dù ngươi là mưu sĩ hàngđầu Tín Dương, nhưng trong buổi tối căng thẳng này, ngươi chỉ có thể bị giamvào ngục, may mắn giữ được tính mạng.Trong tâm trí hắn, có lẽ Viên Hoành Đạo biết mình không còn lối thoát, nênmuốn nhờ vào ba tấc lưỡi của mình để gặp Phạm Nhàn, hi vọng thuyết phục Đềti đại nhân tha mạng cho mình.Nhưng vị quan viên của Giám Sát viện Mộc Phong Nhi này thật sự rất ghétnhững kẻ chỉ biết bàn luận suông bụng đầy mưu mô quỷ kế được gọi là mưu sĩ.Trong mệnh lệnh mà hắn nhận được không hề đề cập đến việc này, hắn cũngkhông muốn để Viên Hoành Đạo có thêm thời gian lải nhải.Nhìn Viên Hoành Đạo vội vàng muốn nói điều gì đó, Mộc Phong Nhi càngtin tưởng vào phán đoán của mình - lão già này đúng là sợ chết đến mức khótin.Hắn nhíu mày, không cho Viên Hoành Đạo cơ hội nói thêm. Thu hồi thanhkiếm ngắn của mình, rồi một cú đấm mạnh, trực tiếp làm huyệt thái dương củaViên Hoành Đạo bầm tím, khiến hắn ta ngất đi.Viên Hoành Đạo chỉ cảm thấy tiếng ù trong đầu, mắt mờ đi, trước khi ngấtđi, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ và bất lực. Là người duy nhất còn sống sóttrong số gián điệp nhóm đầu tiên của Giám Sát viện, hắn hiểu rõ yêu cầu khắtkhe trong nhiệm vụ của mình. Nếu vị quan viên Giám Sát viện này không biếtthân phận của hắn, chắc là họ sẽ chọn cách thô bạo đơn và giản nhất để bịtmiệng hắn.Trên toàn thiên hạ, chỉ có ba người biết vị mưu sĩ thủ tịch Tín Dương này làngười của Giám Sát viện. Một là Hoàng đế đã tử trận ở Đại Đông sơn, hai làTrần Viện trưởng nghe nói đã trúng độc và đang bị quân đội Tần gia truy sát, vàba là Ngôn Nhược Hải. Còn vị cung nữ từng gặp mặt hắn đã chết trong một tainạn.Viên Hoành Đạo không thể chứng minh danh tính của mình, Mộc PhongNhi cũng nghiêm túc tuân theo quy định của Giám Sát viện mà không cho hắncơ hội - có lẽ từ xưa tới nay, nỗi đau chung của những kẻ hoạt động bí mật làthường có nguy cơ tử vong dưới tay đồng đội hơn là bại lộ danh tính và bị kẻthù tiêu diệt.Hắn chỉ cảm thấy hối hận và lo lắng mãnh liệt.Mộc Phong Nhi không biết người đang nằm bất tỉnh trước mặt là tiền bốicủa mình, cũng không biết cú đấm đơn giản kia có thể mang đến bao nguy hiểmcho kinh đô trong những ngày sắp tới. Hắn chỉ đơn giản ra lệnh cho thủ hạ dọndẹp sạch sẽ biệt viện của Trưởng công chúa, rồi áp giải những tù binh còn lại,nhốt vào ngục tối sâu thẳm của Giám Sát viện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn uống liền hai viên thuốc Ma Hoàng, dược lực mạnh mẽ của loạithuốc khiến đôi mắt y phủ một lớp màu đỏ đáng sợ, nhưng trong đêm tối, khócó thể nhìn rõ.Y tiến về dưới chân hoàng thành, lễ phép đón tiếp những đại thần bị Thái tửgiam cầm trong ngục tối của bộ Hình, đôi tay nắm lấy hai người Thư Vu và HồĐại học sĩ, đôi môi mỏng hé mở nhưng quá xúc động nên không thốt nên lời.Không cần giả vờ gì, Phạm Nhàn thực sự cảm động trước sự ủng hộ của cácvăn thần Khánh Quốc, trong hoàn cảnh căng thẳng như thế này mà họ vẫn đứngvề phía mình. Dù trong tay y có di chiếu của bệ hạ, dù trong tình thế khẩn cấpnhạc phụ đại nhân ở Ngô Châu đã huy động trợ giúp từ những môn sinh bằnghữu ẩn giấu sâu xa nhất trong triều đình, nhưng y hiểu rõ việc phản đối Thái tửlên ngôi tại Thái Cực điện đòi hỏi biết bao dũng khí.
Kinh đô hoàn toàn rối loạn, so với thắng lợi dễ dàng mà không cần chiến
đấu của Hình bộ và Kinh Đô phủ, cuộc tấn công vào biệt phủ của Trưởng công
chúa ngay từ đầu đã lâm vào thế khó khăn. Những ngọn lửa mà Phạm Nhàn và
Đại hoàng tử trông thấy trên thành chính là lúc Giám Sát viện tấn công, buộc
phải dùng độc kế .
May mà Trưởng công chúa không ở trong biệt phủ. Người chịu trách nhiệm
phòng thủ là mưu sĩ thủ tịch Viên Hoành Đạo của Tín Dương dường như cũng
đã bị uy hiếp, mất bình tĩnh. Cho nên, những cao thủ và cung nữ trong biệt phủ,
sau khi ép Giám Sát viện phải trả giá bằng hàng chục xác chết, cuối cùng đã bị
bắn thủng như con nhím, bị độc dược biến thành xác sống.
Quan viên Giám Sát viện xông vào, thủ lĩnh Nhất Xử Mộc Phong Nhi có
một vết thương sâu trên cánh tay trái, máu chảy ướt đẫm nhưng vẻ mặt thờ ơ,
tay cầm đoản kiếm gác lên cổ Viên Hoành Đạo.
Hắn là cháu trai của Mộc Thiết, thuộc hạ trực tiếp của Phạm Nhàn ở Nhất
Xử, trong cuộc chiến sinh tử như thế này, hắn không thể nào mềm lòng.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là mưu sĩ bị hắn khống chế không hề sợ hãi,
thậm chí còn hoảng hốt.
Viên Hoành Đạo nhìn Mộc Phong Nhi, lo lắng nói: "Ta có việc trọng đại
phải bẩm báo lên Đạm Bạc công!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mộc Phong Nhi sững sờ, mắt híp lại. Hắn không hiểu sao cái gã trông như
lão thư sinh trước mặt lại dám đưa ra yêu cầu điên rồ như vậy. Một kẻ phản tặc
bị bắt nhưng vẫn muốn gặp Đề ti đại nhân của hắn, cho dù ngươi là mưu sĩ hàng
đầu Tín Dương, nhưng trong buổi tối căng thẳng này, ngươi chỉ có thể bị giam
vào ngục, may mắn giữ được tính mạng.
Trong tâm trí hắn, có lẽ Viên Hoành Đạo biết mình không còn lối thoát, nên
muốn nhờ vào ba tấc lưỡi của mình để gặp Phạm Nhàn, hi vọng thuyết phục Đề
ti đại nhân tha mạng cho mình.
Nhưng vị quan viên của Giám Sát viện Mộc Phong Nhi này thật sự rất ghét
những kẻ chỉ biết bàn luận suông bụng đầy mưu mô quỷ kế được gọi là mưu sĩ.
Trong mệnh lệnh mà hắn nhận được không hề đề cập đến việc này, hắn cũng
không muốn để Viên Hoành Đạo có thêm thời gian lải nhải.
Nhìn Viên Hoành Đạo vội vàng muốn nói điều gì đó, Mộc Phong Nhi càng
tin tưởng vào phán đoán của mình - lão già này đúng là sợ chết đến mức khó
tin.
Hắn nhíu mày, không cho Viên Hoành Đạo cơ hội nói thêm. Thu hồi thanh
kiếm ngắn của mình, rồi một cú đấm mạnh, trực tiếp làm huyệt thái dương của
Viên Hoành Đạo bầm tím, khiến hắn ta ngất đi.
Viên Hoành Đạo chỉ cảm thấy tiếng ù trong đầu, mắt mờ đi, trước khi ngất
đi, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ và bất lực. Là người duy nhất còn sống sót
trong số gián điệp nhóm đầu tiên của Giám Sát viện, hắn hiểu rõ yêu cầu khắt
khe trong nhiệm vụ của mình. Nếu vị quan viên Giám Sát viện này không biết
thân phận của hắn, chắc là họ sẽ chọn cách thô bạo đơn và giản nhất để bịt
miệng hắn.
Trên toàn thiên hạ, chỉ có ba người biết vị mưu sĩ thủ tịch Tín Dương này là
người của Giám Sát viện. Một là Hoàng đế đã tử trận ở Đại Đông sơn, hai là
Trần Viện trưởng nghe nói đã trúng độc và đang bị quân đội Tần gia truy sát, và
ba là Ngôn Nhược Hải. Còn vị cung nữ từng gặp mặt hắn đã chết trong một tai
nạn.
Viên Hoành Đạo không thể chứng minh danh tính của mình, Mộc Phong
Nhi cũng nghiêm túc tuân theo quy định của Giám Sát viện mà không cho hắn
cơ hội - có lẽ từ xưa tới nay, nỗi đau chung của những kẻ hoạt động bí mật là
thường có nguy cơ tử vong dưới tay đồng đội hơn là bại lộ danh tính và bị kẻ
thù tiêu diệt.
Hắn chỉ cảm thấy hối hận và lo lắng mãnh liệt.
Mộc Phong Nhi không biết người đang nằm bất tỉnh trước mặt là tiền bối
của mình, cũng không biết cú đấm đơn giản kia có thể mang đến bao nguy hiểm
cho kinh đô trong những ngày sắp tới. Hắn chỉ đơn giản ra lệnh cho thủ hạ dọn
dẹp sạch sẽ biệt viện của Trưởng công chúa, rồi áp giải những tù binh còn lại,
nhốt vào ngục tối sâu thẳm của Giám Sát viện.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn uống liền hai viên thuốc Ma Hoàng, dược lực mạnh mẽ của loại
thuốc khiến đôi mắt y phủ một lớp màu đỏ đáng sợ, nhưng trong đêm tối, khó
có thể nhìn rõ.
Y tiến về dưới chân hoàng thành, lễ phép đón tiếp những đại thần bị Thái tử
giam cầm trong ngục tối của bộ Hình, đôi tay nắm lấy hai người Thư Vu và Hồ
Đại học sĩ, đôi môi mỏng hé mở nhưng quá xúc động nên không thốt nên lời.
Không cần giả vờ gì, Phạm Nhàn thực sự cảm động trước sự ủng hộ của các
văn thần Khánh Quốc, trong hoàn cảnh căng thẳng như thế này mà họ vẫn đứng
về phía mình. Dù trong tay y có di chiếu của bệ hạ, dù trong tình thế khẩn cấp
nhạc phụ đại nhân ở Ngô Châu đã huy động trợ giúp từ những môn sinh bằng
hữu ẩn giấu sâu xa nhất trong triều đình, nhưng y hiểu rõ việc phản đối Thái tử
lên ngôi tại Thái Cực điện đòi hỏi biết bao dũng khí.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kinh đô hoàn toàn rối loạn, so với thắng lợi dễ dàng mà không cần chiếnđấu của Hình bộ và Kinh Đô phủ, cuộc tấn công vào biệt phủ của Trưởng côngchúa ngay từ đầu đã lâm vào thế khó khăn. Những ngọn lửa mà Phạm Nhàn vàĐại hoàng tử trông thấy trên thành chính là lúc Giám Sát viện tấn công, buộcphải dùng độc kế .May mà Trưởng công chúa không ở trong biệt phủ. Người chịu trách nhiệmphòng thủ là mưu sĩ thủ tịch Viên Hoành Đạo của Tín Dương dường như cũngđã bị uy hiếp, mất bình tĩnh. Cho nên, những cao thủ và cung nữ trong biệt phủ,sau khi ép Giám Sát viện phải trả giá bằng hàng chục xác chết, cuối cùng đã bịbắn thủng như con nhím, bị độc dược biến thành xác sống.Quan viên Giám Sát viện xông vào, thủ lĩnh Nhất Xử Mộc Phong Nhi cómột vết thương sâu trên cánh tay trái, máu chảy ướt đẫm nhưng vẻ mặt thờ ơ,tay cầm đoản kiếm gác lên cổ Viên Hoành Đạo.Hắn là cháu trai của Mộc Thiết, thuộc hạ trực tiếp của Phạm Nhàn ở NhấtXử, trong cuộc chiến sinh tử như thế này, hắn không thể nào mềm lòng.Điều khiến hắn ngạc nhiên là mưu sĩ bị hắn khống chế không hề sợ hãi,thậm chí còn hoảng hốt.Viên Hoành Đạo nhìn Mộc Phong Nhi, lo lắng nói: "Ta có việc trọng đạiphải bẩm báo lên Đạm Bạc công!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mộc Phong Nhi sững sờ, mắt híp lại. Hắn không hiểu sao cái gã trông nhưlão thư sinh trước mặt lại dám đưa ra yêu cầu điên rồ như vậy. Một kẻ phản tặcbị bắt nhưng vẫn muốn gặp Đề ti đại nhân của hắn, cho dù ngươi là mưu sĩ hàngđầu Tín Dương, nhưng trong buổi tối căng thẳng này, ngươi chỉ có thể bị giamvào ngục, may mắn giữ được tính mạng.Trong tâm trí hắn, có lẽ Viên Hoành Đạo biết mình không còn lối thoát, nênmuốn nhờ vào ba tấc lưỡi của mình để gặp Phạm Nhàn, hi vọng thuyết phục Đềti đại nhân tha mạng cho mình.Nhưng vị quan viên của Giám Sát viện Mộc Phong Nhi này thật sự rất ghétnhững kẻ chỉ biết bàn luận suông bụng đầy mưu mô quỷ kế được gọi là mưu sĩ.Trong mệnh lệnh mà hắn nhận được không hề đề cập đến việc này, hắn cũngkhông muốn để Viên Hoành Đạo có thêm thời gian lải nhải.Nhìn Viên Hoành Đạo vội vàng muốn nói điều gì đó, Mộc Phong Nhi càngtin tưởng vào phán đoán của mình - lão già này đúng là sợ chết đến mức khótin.Hắn nhíu mày, không cho Viên Hoành Đạo cơ hội nói thêm. Thu hồi thanhkiếm ngắn của mình, rồi một cú đấm mạnh, trực tiếp làm huyệt thái dương củaViên Hoành Đạo bầm tím, khiến hắn ta ngất đi.Viên Hoành Đạo chỉ cảm thấy tiếng ù trong đầu, mắt mờ đi, trước khi ngấtđi, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ và bất lực. Là người duy nhất còn sống sóttrong số gián điệp nhóm đầu tiên của Giám Sát viện, hắn hiểu rõ yêu cầu khắtkhe trong nhiệm vụ của mình. Nếu vị quan viên Giám Sát viện này không biếtthân phận của hắn, chắc là họ sẽ chọn cách thô bạo đơn và giản nhất để bịtmiệng hắn.Trên toàn thiên hạ, chỉ có ba người biết vị mưu sĩ thủ tịch Tín Dương này làngười của Giám Sát viện. Một là Hoàng đế đã tử trận ở Đại Đông sơn, hai làTrần Viện trưởng nghe nói đã trúng độc và đang bị quân đội Tần gia truy sát, vàba là Ngôn Nhược Hải. Còn vị cung nữ từng gặp mặt hắn đã chết trong một tainạn.Viên Hoành Đạo không thể chứng minh danh tính của mình, Mộc PhongNhi cũng nghiêm túc tuân theo quy định của Giám Sát viện mà không cho hắncơ hội - có lẽ từ xưa tới nay, nỗi đau chung của những kẻ hoạt động bí mật làthường có nguy cơ tử vong dưới tay đồng đội hơn là bại lộ danh tính và bị kẻthù tiêu diệt.Hắn chỉ cảm thấy hối hận và lo lắng mãnh liệt.Mộc Phong Nhi không biết người đang nằm bất tỉnh trước mặt là tiền bốicủa mình, cũng không biết cú đấm đơn giản kia có thể mang đến bao nguy hiểmcho kinh đô trong những ngày sắp tới. Hắn chỉ đơn giản ra lệnh cho thủ hạ dọndẹp sạch sẽ biệt viện của Trưởng công chúa, rồi áp giải những tù binh còn lại,nhốt vào ngục tối sâu thẳm của Giám Sát viện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn uống liền hai viên thuốc Ma Hoàng, dược lực mạnh mẽ của loạithuốc khiến đôi mắt y phủ một lớp màu đỏ đáng sợ, nhưng trong đêm tối, khócó thể nhìn rõ.Y tiến về dưới chân hoàng thành, lễ phép đón tiếp những đại thần bị Thái tửgiam cầm trong ngục tối của bộ Hình, đôi tay nắm lấy hai người Thư Vu và HồĐại học sĩ, đôi môi mỏng hé mở nhưng quá xúc động nên không thốt nên lời.Không cần giả vờ gì, Phạm Nhàn thực sự cảm động trước sự ủng hộ của cácvăn thần Khánh Quốc, trong hoàn cảnh căng thẳng như thế này mà họ vẫn đứngvề phía mình. Dù trong tay y có di chiếu của bệ hạ, dù trong tình thế khẩn cấpnhạc phụ đại nhân ở Ngô Châu đã huy động trợ giúp từ những môn sinh bằnghữu ẩn giấu sâu xa nhất trong triều đình, nhưng y hiểu rõ việc phản đối Thái tửlên ngôi tại Thái Cực điện đòi hỏi biết bao dũng khí.