Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1306: Ra tay hung tàn 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nếu Lý Thừa Càn tàn nhẫn như mình hay lão nhị, chắc hẳn các vị đại thầnnày đã sớm trở thành oan hồn trong cung đình.Thư Vu và Hồ Đại học sĩ cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu lễ phép vớiPhạm Nhàn. Thư Vu là người đầu tiên trên đời được nhìn thấy di chiếu, còn HồĐại học sĩ thừa hiểu nội dung của nó, biết rõ tuy Phạm Nhàn không mang tướcvị Giám quốc, nhưng thực chất đang nắm quyền đó trong tay.Hoàng thượng đã trao quyền lập người kế vị ngai vàng cho Phạm Nhàn,lòng tín nhiệm, loại gửi gắm đó thật sự hiếm thấy trong lịch sử."Thời gian rất gấp rút." Biết rõ không phải lúc trao đổi lời khách sáo cảm tạ,Phạm Nhàn nói với các đại thần trong điện: "Xin mời các vị đại thần tạm thờinghỉ ngơi ở đây, sẽ có ngự y đến chữa trị ngay thôi.""Công gia cứ đi bận việc đi." Hồ Đại học sĩ ôn tồn nói: "Trong thời điểmnày, chúng ta cũng chẳng có tác dụng gì, cờ đã rủ xuống, tiếng la hét cũng vanglên rồi, nếu bọn loạn thần tặc tử còn không chịu buông tay, thế thì cần nhờ ĐạmBạc công cầm lấy Thiên Tử kiếm, trừ khử chúng tận gốc rễ."Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng thể hiện rất rõ ý ủng hộ của hắn dành choPhạm Nhàn.Phạm Nhàn nói tiếp: "Không biết còn bao nhiêu việc lớn cần sự chư vị đạinhân phụ tá, hiện giờ Thái hậu đã biết được âm mưu tàn ác của Thái tử vàTrưởng công chúa, vừa đau xót vừa phải nằm liệt giường, giao hết mọi việctriều chính cho hai vị lão đại nhân, mong rằng hai vị cố chịu đựng vết thương dathịt, giữ vững tình thế cho triều đình Đại Khánh ta.""Nhất định tuân theo."Thư Vu giọng nói khàn khàn đáp lại, và mười mấy vị đại thần phía sau cũngcúi đầu tỏ vẻ tôn kính. Những văn thần này nhận thức rõ ràng tình hình ở kinhđô vẫn còn rất rối ren, cần phải nhanh chóng ổn định tình hình. Về phía tin tứcThái hậu ốm nằm liệt giường, những đại thần này đã vô thức lọc bỏ trong đầu.Không một ai là kẻ ngốc, đặc biệt là các quan văn. Họ đều hiểu Phạm Nhànđịnh dùng thủ đoạn khống chế Thái hậu để ra lệnh cho các nha môn. Hiện giờtrong tay y có di chiếu của Tiên đế, có Thái hậu, lại được các đại thần ủng hộ;toàn bộ kinh đô, ít nhất bề ngoài đã ổn định.Các đại thần bắt đầu nghỉ ngơi tại sảnh đường bên mé Thái Cực điện. Mặcdù nơi đây tốt hơn nhiều so với ngục tù của bộ Hình, nhưng vẫn khá hiu quạnh,sàn nhà lạnh lẽo cứng ngắc. Mọi người ý thức rõ ràng, trước khi đại yết triều,đám người bọn mình không nên vội vàng hưởng thụ.Hai Đại học sĩ Hồ Thư đi theo Phạm Nhàn vào ngự thư phòng. Trong cănphòng mà Khánh Đế ngày ngày xử lý triều chính, phê duyệt tấu chương, ánhđèn vẫn sáng trưng. Trước mặt hai vị Đại học sĩ, Phạm Nhàn không phải chegiấu điều gì, nét mặt bình tĩnh của y lộ rõ vẻ lo lắng.Sau một hồi đàm luận, vẻ mặt hai vị Đại học sĩ Hồ Thư cũng trở nên nghiêmtrọng hơn hẳn. Ban đầu họ cho rằng Phạm Nhàn đã nắm chắc mọi diễn biến,nhưng không ngờ Thái tử và Trưởng công chúa đã biến mất!"Tất cả tuân theo lệ thừa của tổ tiên." Trong tĩnh lặng, Hồ Đại học sĩ độtnhiên lên tiếng một cách bình tĩnh: "Dù bọn loạn thần tặc tử kia có làm ranhững chuyện tày đình và vô liêm sỉ đến đâu, chúng ta cũng không nên bất ngờ.Mặc dù hiện tại không thể lập tức chấm dứt tình trạng hỗn loạn, nhưng phiênyết triều hôm nay nhất định phải mở. Tội ác của Thái tử và Trưởng công chúaphải được công bố cho thiên hạ."Thư Vu thận trọng nói: "Công bố cho thiên hạ... chuyện này... làm sao triềuđình có thể giải thích với con dân trong thiên hạ đây?"Hồ Đại học sĩ bình tĩnh đáp lại: "Chính thống, đại nghĩa chính là giải thích.Nếu cứ lén lút không nói thẳng ra, ngược lại càng không đúng."Phạm Nhàn gật đầu, trong lòng nghĩ vào thời điểm phức tạp này, Hồ đại họcsĩ vẫn kiên quyết tổ chức yết triều ngay lập tức, rất tương đồng với suy nghĩ củamình. Do không biết Thái tử và Trưởng công chúa có thể trốn thoát khỏi kinhđô hay không, nên trong cung bọn họ phải nhanh chóng phế truất Thái tử, traotruyền đại thống của hoàng tộc Khánh Quốc, rồi ban bố khắp nơi...Kế hoạch đã định, hai vị Đại học sĩ Hồ Thư bắt tay vào viết thư, tóm tắtnhững sự việc xảy ra ở kinh đô. Sau đó, Phạm Nhàn long trọng đóng dấu ngọctỷ mà Hoàng đế đã ủy thác cho mình, cộng thêm ấn triện của Thái hậu mà yđoạt lấy từ Hàm Quang điện rồi ký tên bản thân.Sau khi niêm phong mười bức thư, Phạm Nhàn giao cho người thân tín củamình. Thư được chuyển đi qua đường vận chuyển bí mật của Giám Sát viện, gửitới các tổng đốc của bảy khu vực lớn trong Khánh Quốc, đồng thời cũng gửi tớinăm đại quân đóng giữ biên giới.Phạm Nhàn hiểu rõ, bức thư gửi tới đại doanh Chinh Bắc ở Thương Châu sẽkhông có tác dụng gì.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nếu Lý Thừa Càn tàn nhẫn như mình hay lão nhị, chắc hẳn các vị đại thầnnày đã sớm trở thành oan hồn trong cung đình.Thư Vu và Hồ Đại học sĩ cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu lễ phép vớiPhạm Nhàn. Thư Vu là người đầu tiên trên đời được nhìn thấy di chiếu, còn HồĐại học sĩ thừa hiểu nội dung của nó, biết rõ tuy Phạm Nhàn không mang tướcvị Giám quốc, nhưng thực chất đang nắm quyền đó trong tay.Hoàng thượng đã trao quyền lập người kế vị ngai vàng cho Phạm Nhàn,lòng tín nhiệm, loại gửi gắm đó thật sự hiếm thấy trong lịch sử."Thời gian rất gấp rút." Biết rõ không phải lúc trao đổi lời khách sáo cảm tạ,Phạm Nhàn nói với các đại thần trong điện: "Xin mời các vị đại thần tạm thờinghỉ ngơi ở đây, sẽ có ngự y đến chữa trị ngay thôi.""Công gia cứ đi bận việc đi." Hồ Đại học sĩ ôn tồn nói: "Trong thời điểmnày, chúng ta cũng chẳng có tác dụng gì, cờ đã rủ xuống, tiếng la hét cũng vanglên rồi, nếu bọn loạn thần tặc tử còn không chịu buông tay, thế thì cần nhờ ĐạmBạc công cầm lấy Thiên Tử kiếm, trừ khử chúng tận gốc rễ."Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng thể hiện rất rõ ý ủng hộ của hắn dành choPhạm Nhàn.Phạm Nhàn nói tiếp: "Không biết còn bao nhiêu việc lớn cần sự chư vị đạinhân phụ tá, hiện giờ Thái hậu đã biết được âm mưu tàn ác của Thái tử vàTrưởng công chúa, vừa đau xót vừa phải nằm liệt giường, giao hết mọi việctriều chính cho hai vị lão đại nhân, mong rằng hai vị cố chịu đựng vết thương dathịt, giữ vững tình thế cho triều đình Đại Khánh ta.""Nhất định tuân theo."Thư Vu giọng nói khàn khàn đáp lại, và mười mấy vị đại thần phía sau cũngcúi đầu tỏ vẻ tôn kính. Những văn thần này nhận thức rõ ràng tình hình ở kinhđô vẫn còn rất rối ren, cần phải nhanh chóng ổn định tình hình. Về phía tin tứcThái hậu ốm nằm liệt giường, những đại thần này đã vô thức lọc bỏ trong đầu.Không một ai là kẻ ngốc, đặc biệt là các quan văn. Họ đều hiểu Phạm Nhànđịnh dùng thủ đoạn khống chế Thái hậu để ra lệnh cho các nha môn. Hiện giờtrong tay y có di chiếu của Tiên đế, có Thái hậu, lại được các đại thần ủng hộ;toàn bộ kinh đô, ít nhất bề ngoài đã ổn định.Các đại thần bắt đầu nghỉ ngơi tại sảnh đường bên mé Thái Cực điện. Mặcdù nơi đây tốt hơn nhiều so với ngục tù của bộ Hình, nhưng vẫn khá hiu quạnh,sàn nhà lạnh lẽo cứng ngắc. Mọi người ý thức rõ ràng, trước khi đại yết triều,đám người bọn mình không nên vội vàng hưởng thụ.Hai Đại học sĩ Hồ Thư đi theo Phạm Nhàn vào ngự thư phòng. Trong cănphòng mà Khánh Đế ngày ngày xử lý triều chính, phê duyệt tấu chương, ánhđèn vẫn sáng trưng. Trước mặt hai vị Đại học sĩ, Phạm Nhàn không phải chegiấu điều gì, nét mặt bình tĩnh của y lộ rõ vẻ lo lắng.Sau một hồi đàm luận, vẻ mặt hai vị Đại học sĩ Hồ Thư cũng trở nên nghiêmtrọng hơn hẳn. Ban đầu họ cho rằng Phạm Nhàn đã nắm chắc mọi diễn biến,nhưng không ngờ Thái tử và Trưởng công chúa đã biến mất!"Tất cả tuân theo lệ thừa của tổ tiên." Trong tĩnh lặng, Hồ Đại học sĩ độtnhiên lên tiếng một cách bình tĩnh: "Dù bọn loạn thần tặc tử kia có làm ranhững chuyện tày đình và vô liêm sỉ đến đâu, chúng ta cũng không nên bất ngờ.Mặc dù hiện tại không thể lập tức chấm dứt tình trạng hỗn loạn, nhưng phiênyết triều hôm nay nhất định phải mở. Tội ác của Thái tử và Trưởng công chúaphải được công bố cho thiên hạ."Thư Vu thận trọng nói: "Công bố cho thiên hạ... chuyện này... làm sao triềuđình có thể giải thích với con dân trong thiên hạ đây?"Hồ Đại học sĩ bình tĩnh đáp lại: "Chính thống, đại nghĩa chính là giải thích.Nếu cứ lén lút không nói thẳng ra, ngược lại càng không đúng."Phạm Nhàn gật đầu, trong lòng nghĩ vào thời điểm phức tạp này, Hồ đại họcsĩ vẫn kiên quyết tổ chức yết triều ngay lập tức, rất tương đồng với suy nghĩ củamình. Do không biết Thái tử và Trưởng công chúa có thể trốn thoát khỏi kinhđô hay không, nên trong cung bọn họ phải nhanh chóng phế truất Thái tử, traotruyền đại thống của hoàng tộc Khánh Quốc, rồi ban bố khắp nơi...Kế hoạch đã định, hai vị Đại học sĩ Hồ Thư bắt tay vào viết thư, tóm tắtnhững sự việc xảy ra ở kinh đô. Sau đó, Phạm Nhàn long trọng đóng dấu ngọctỷ mà Hoàng đế đã ủy thác cho mình, cộng thêm ấn triện của Thái hậu mà yđoạt lấy từ Hàm Quang điện rồi ký tên bản thân.Sau khi niêm phong mười bức thư, Phạm Nhàn giao cho người thân tín củamình. Thư được chuyển đi qua đường vận chuyển bí mật của Giám Sát viện, gửitới các tổng đốc của bảy khu vực lớn trong Khánh Quốc, đồng thời cũng gửi tớinăm đại quân đóng giữ biên giới.Phạm Nhàn hiểu rõ, bức thư gửi tới đại doanh Chinh Bắc ở Thương Châu sẽkhông có tác dụng gì.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nếu Lý Thừa Càn tàn nhẫn như mình hay lão nhị, chắc hẳn các vị đại thầnnày đã sớm trở thành oan hồn trong cung đình.Thư Vu và Hồ Đại học sĩ cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu lễ phép vớiPhạm Nhàn. Thư Vu là người đầu tiên trên đời được nhìn thấy di chiếu, còn HồĐại học sĩ thừa hiểu nội dung của nó, biết rõ tuy Phạm Nhàn không mang tướcvị Giám quốc, nhưng thực chất đang nắm quyền đó trong tay.Hoàng thượng đã trao quyền lập người kế vị ngai vàng cho Phạm Nhàn,lòng tín nhiệm, loại gửi gắm đó thật sự hiếm thấy trong lịch sử."Thời gian rất gấp rút." Biết rõ không phải lúc trao đổi lời khách sáo cảm tạ,Phạm Nhàn nói với các đại thần trong điện: "Xin mời các vị đại thần tạm thờinghỉ ngơi ở đây, sẽ có ngự y đến chữa trị ngay thôi.""Công gia cứ đi bận việc đi." Hồ Đại học sĩ ôn tồn nói: "Trong thời điểmnày, chúng ta cũng chẳng có tác dụng gì, cờ đã rủ xuống, tiếng la hét cũng vanglên rồi, nếu bọn loạn thần tặc tử còn không chịu buông tay, thế thì cần nhờ ĐạmBạc công cầm lấy Thiên Tử kiếm, trừ khử chúng tận gốc rễ."Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng thể hiện rất rõ ý ủng hộ của hắn dành choPhạm Nhàn.Phạm Nhàn nói tiếp: "Không biết còn bao nhiêu việc lớn cần sự chư vị đạinhân phụ tá, hiện giờ Thái hậu đã biết được âm mưu tàn ác của Thái tử vàTrưởng công chúa, vừa đau xót vừa phải nằm liệt giường, giao hết mọi việctriều chính cho hai vị lão đại nhân, mong rằng hai vị cố chịu đựng vết thương dathịt, giữ vững tình thế cho triều đình Đại Khánh ta.""Nhất định tuân theo."Thư Vu giọng nói khàn khàn đáp lại, và mười mấy vị đại thần phía sau cũngcúi đầu tỏ vẻ tôn kính. Những văn thần này nhận thức rõ ràng tình hình ở kinhđô vẫn còn rất rối ren, cần phải nhanh chóng ổn định tình hình. Về phía tin tứcThái hậu ốm nằm liệt giường, những đại thần này đã vô thức lọc bỏ trong đầu.Không một ai là kẻ ngốc, đặc biệt là các quan văn. Họ đều hiểu Phạm Nhànđịnh dùng thủ đoạn khống chế Thái hậu để ra lệnh cho các nha môn. Hiện giờtrong tay y có di chiếu của Tiên đế, có Thái hậu, lại được các đại thần ủng hộ;toàn bộ kinh đô, ít nhất bề ngoài đã ổn định.Các đại thần bắt đầu nghỉ ngơi tại sảnh đường bên mé Thái Cực điện. Mặcdù nơi đây tốt hơn nhiều so với ngục tù của bộ Hình, nhưng vẫn khá hiu quạnh,sàn nhà lạnh lẽo cứng ngắc. Mọi người ý thức rõ ràng, trước khi đại yết triều,đám người bọn mình không nên vội vàng hưởng thụ.Hai Đại học sĩ Hồ Thư đi theo Phạm Nhàn vào ngự thư phòng. Trong cănphòng mà Khánh Đế ngày ngày xử lý triều chính, phê duyệt tấu chương, ánhđèn vẫn sáng trưng. Trước mặt hai vị Đại học sĩ, Phạm Nhàn không phải chegiấu điều gì, nét mặt bình tĩnh của y lộ rõ vẻ lo lắng.Sau một hồi đàm luận, vẻ mặt hai vị Đại học sĩ Hồ Thư cũng trở nên nghiêmtrọng hơn hẳn. Ban đầu họ cho rằng Phạm Nhàn đã nắm chắc mọi diễn biến,nhưng không ngờ Thái tử và Trưởng công chúa đã biến mất!"Tất cả tuân theo lệ thừa của tổ tiên." Trong tĩnh lặng, Hồ Đại học sĩ độtnhiên lên tiếng một cách bình tĩnh: "Dù bọn loạn thần tặc tử kia có làm ranhững chuyện tày đình và vô liêm sỉ đến đâu, chúng ta cũng không nên bất ngờ.Mặc dù hiện tại không thể lập tức chấm dứt tình trạng hỗn loạn, nhưng phiênyết triều hôm nay nhất định phải mở. Tội ác của Thái tử và Trưởng công chúaphải được công bố cho thiên hạ."Thư Vu thận trọng nói: "Công bố cho thiên hạ... chuyện này... làm sao triềuđình có thể giải thích với con dân trong thiên hạ đây?"Hồ Đại học sĩ bình tĩnh đáp lại: "Chính thống, đại nghĩa chính là giải thích.Nếu cứ lén lút không nói thẳng ra, ngược lại càng không đúng."Phạm Nhàn gật đầu, trong lòng nghĩ vào thời điểm phức tạp này, Hồ đại họcsĩ vẫn kiên quyết tổ chức yết triều ngay lập tức, rất tương đồng với suy nghĩ củamình. Do không biết Thái tử và Trưởng công chúa có thể trốn thoát khỏi kinhđô hay không, nên trong cung bọn họ phải nhanh chóng phế truất Thái tử, traotruyền đại thống của hoàng tộc Khánh Quốc, rồi ban bố khắp nơi...Kế hoạch đã định, hai vị Đại học sĩ Hồ Thư bắt tay vào viết thư, tóm tắtnhững sự việc xảy ra ở kinh đô. Sau đó, Phạm Nhàn long trọng đóng dấu ngọctỷ mà Hoàng đế đã ủy thác cho mình, cộng thêm ấn triện của Thái hậu mà yđoạt lấy từ Hàm Quang điện rồi ký tên bản thân.Sau khi niêm phong mười bức thư, Phạm Nhàn giao cho người thân tín củamình. Thư được chuyển đi qua đường vận chuyển bí mật của Giám Sát viện, gửitới các tổng đốc của bảy khu vực lớn trong Khánh Quốc, đồng thời cũng gửi tớinăm đại quân đóng giữ biên giới.Phạm Nhàn hiểu rõ, bức thư gửi tới đại doanh Chinh Bắc ở Thương Châu sẽkhông có tác dụng gì.

Chương 1306: Ra tay hung tàn 2