Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1307: Ra tay hung tàn 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khi Phạm Nhàn đóng dấu Thái hậu, hai vị Đại học sĩ Hồ Thư liếc nhìnnhau, nhẹ nhàng lắc đầu. Họ nghĩ, trước mặt mình mà Tiểu Phạm đại nhân thậtsự không hề kiêng kị gì cả, đúng là to gan.Hơn mười sứ giả phi ngựa nhanh chóng xông ra khỏi Hoàng cung, lao vàonhững con phố của kinh đô dường như vẫn chìm trong bóng tối. Tiếng ồn ào từkhắp nơi cùng âm thanh chiến tranh lúc nổi lúc lắng xen lẫn với những ngọn lửabùng lên rồi tắt đi, tất cả hướng về phía cửa thành.Trên vai họ, gánh vác một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.“Có hể thoát khỏi thành được không?” Hồ đại học sĩ đột nhiên lẳng lặngnhìn Phạm Nhàn, hắn muốn nghe một đáp án chính xác từ miệng Phạm Nhàn,mười ba Thành Môn ti hiện giờ đang nằm dưới sự khống chế của ai.Phạm Nhàn nhíu mày, nói: “Chắc không có vấn đề gì, người của ta đã đi từsớm rồi.”Hồ Đại học sĩ biết Phạm Nhàn xưa nay Phạm Nhàn không nói khoác. Nếu yđã phái người đi, thế thì vị trí then chốt như mười ba Thành Môn ti, chắc chắn ysẽ cử người đáng tin cậy nhất tới.Phạm Nhàn bước ra khỏi Ngự Thư phòng, vẫy tay gọi Đới công công đangchờ bên ngoài cửa. Y im lặng một lát rồi hỏi: “Hoàng hậu có việc gì không?”Tình hình trong cung hiện đã thay đổi từ lâu. Hồng lão thái giám và Diêuthái giám theo Hoàng đế tế lễ trên Đại Đông sơn chắc đã đã qua đời. Còn Hầucông công bị Phạm Nhàn lạnh lùng giương nỏ bắn chết. Trong hai năm quaHồng Trúc rất được sủng ái, đã cùng các thái giám và cung nữ trong Đông Cungbị giam vào lãnh cung. Còn hôm nay, Đới công công mở tự ý cửa cung, đã cócông lớn, vốn là người được Phạm Nhàn tin tưởng, nên đương nhiên đã lại đảmnhiệm chức vụ tổng quản thái giám.Hiện tại hậu cung được cấm quân trông giữ, còn mọi công việc bên trong doĐới công công phụ trách.Hắn cúi mình kính cẩn đáp: "Tuân lệnh công gia, đã bị đưa vào lãnh cung.Sức khỏe của nương nương vẫn ổn, chỉ có tâm thần hơi sa sút.”Phạm Nhàn gật đầu, nửa đêm trốn đi nhưng lại bị bắt về, ai cũng khó chịuđựng nổi nỗi dằn vặt tinh thần như thế.Dược lực của thuốc dần suy giảm, Phạm Nhàn cảm thấy tinh thần mệt mỏi,tuy biết lúc này chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, nhưng vẫn không khỏi tựa vàocây cột tròn bên ngoài Ngự Thư phòng, im lặng nhìn ra khoảnh sân rộng bêncạnh cung điện.Y không hề nói dối trước mặt Hồ Đại học sĩ, cũng đúng như Đại hoàng tửđã nói, từ đầu y đã không có ý định thực sự từ bỏ cửa thành. Nhưng kinh đônhân thủ của y quá ít ỏi, cửa thành có hàng ngàn binh lính, không thể dùng vũlực để giải quyết. Vì vậy, y đã sao chép lệnh di chiếu của bệ hạ ra một bản, giaocho người y tin tưởng nhất.Y rất tin tưởng người đó, cũng như tin vào Trương thống lĩnh của ThànhMôn ti. Vị Thống lĩnh họ Trương này là một người trung thành tuyệt đối vớitriều đình. Sau khi Khánh Đế bị ám sát, hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tháihậu, nhờ vậy mới có thể ngăn chặn được quân đội của hai gia đình Tần, Diệpbên ngoài kinh đô.Dù xét ở khía cạnh nào, lúc này Thành Môn ti cũng sẽ đưa ra quyết địnhphù hợp với lợi ích của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn không hề hay biết, cây cột mà y đang tựa vào từng là nơi Hoàngđế bệ hạ và Trần Bình Bình từng trò chuyện hai lần. Anh cũng không biết, mộtngười tên Viên Hoành Đạo đã bị thuộc hạ trung thành của mình đánh bất tỉnh vàgiam vào đại lao của Giám Sát viện.Y chỉ lo lắng cho Uyển Nhi Đại Bảo và phụ thân ở Tĩnh Vương phủ. Đã lâukhông có tin tức gì từ họ, y không biết liệu có ai có thể giải cứu được phu nhânvà đại cữu tử hay không, cũng không rõ tình hình an nguy của Tĩnh Vương phủhiện ra sao.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lúc Ngôn Băng Vân mặc trang phục trắng bước ra từ phía sau vườncủa Kinh Đô phủ, kế hoạch tấn công bất ngờ vào cung của Phạm Nhàn vẫn chưabắt đầu. Mộc Thiết, người được giao nhiệm vụ thu phục kinh đô phủ, vẫn đangmai phục ngoài bóng tối. Hắn lấy tay vuốt lại áo trắng, bước vào một con hẻm,rảnh rang quay đầu lại nhìn bầu trời đêm, nơi một đóa pháo hoa đang nở rộ, vôcùng rực rỡ.Ngôn Băng Vân vốn lạnh lùng, giờ nhìn đóa pháo hoa nở trong giây lát rồitắt lịm trên bầu trời đêm, khẽ mỉm cười, biết Phạm Nhàn đã bắt đầu hành động,mình cũng cần nhanh chóng hơn nữa.Hôm nay hắn không mặc trang phục đi đêm, mà là bộ áo trắng nổi bật,tương phản rõ rệt với bóng tối xung quanh. Bởi vì nhiệm vụ của hắn ở cửathành không phải là ám sát mà là thu phục. Đối với những tướng sĩ trung thành,Ngôn Băng Vân biết cách để có được lòng tin của họ
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khi Phạm Nhàn đóng dấu Thái hậu, hai vị Đại học sĩ Hồ Thư liếc nhìnnhau, nhẹ nhàng lắc đầu. Họ nghĩ, trước mặt mình mà Tiểu Phạm đại nhân thậtsự không hề kiêng kị gì cả, đúng là to gan.Hơn mười sứ giả phi ngựa nhanh chóng xông ra khỏi Hoàng cung, lao vàonhững con phố của kinh đô dường như vẫn chìm trong bóng tối. Tiếng ồn ào từkhắp nơi cùng âm thanh chiến tranh lúc nổi lúc lắng xen lẫn với những ngọn lửabùng lên rồi tắt đi, tất cả hướng về phía cửa thành.Trên vai họ, gánh vác một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.“Có hể thoát khỏi thành được không?” Hồ đại học sĩ đột nhiên lẳng lặngnhìn Phạm Nhàn, hắn muốn nghe một đáp án chính xác từ miệng Phạm Nhàn,mười ba Thành Môn ti hiện giờ đang nằm dưới sự khống chế của ai.Phạm Nhàn nhíu mày, nói: “Chắc không có vấn đề gì, người của ta đã đi từsớm rồi.”Hồ Đại học sĩ biết Phạm Nhàn xưa nay Phạm Nhàn không nói khoác. Nếu yđã phái người đi, thế thì vị trí then chốt như mười ba Thành Môn ti, chắc chắn ysẽ cử người đáng tin cậy nhất tới.Phạm Nhàn bước ra khỏi Ngự Thư phòng, vẫy tay gọi Đới công công đangchờ bên ngoài cửa. Y im lặng một lát rồi hỏi: “Hoàng hậu có việc gì không?”Tình hình trong cung hiện đã thay đổi từ lâu. Hồng lão thái giám và Diêuthái giám theo Hoàng đế tế lễ trên Đại Đông sơn chắc đã đã qua đời. Còn Hầucông công bị Phạm Nhàn lạnh lùng giương nỏ bắn chết. Trong hai năm quaHồng Trúc rất được sủng ái, đã cùng các thái giám và cung nữ trong Đông Cungbị giam vào lãnh cung. Còn hôm nay, Đới công công mở tự ý cửa cung, đã cócông lớn, vốn là người được Phạm Nhàn tin tưởng, nên đương nhiên đã lại đảmnhiệm chức vụ tổng quản thái giám.Hiện tại hậu cung được cấm quân trông giữ, còn mọi công việc bên trong doĐới công công phụ trách.Hắn cúi mình kính cẩn đáp: "Tuân lệnh công gia, đã bị đưa vào lãnh cung.Sức khỏe của nương nương vẫn ổn, chỉ có tâm thần hơi sa sút.”Phạm Nhàn gật đầu, nửa đêm trốn đi nhưng lại bị bắt về, ai cũng khó chịuđựng nổi nỗi dằn vặt tinh thần như thế.Dược lực của thuốc dần suy giảm, Phạm Nhàn cảm thấy tinh thần mệt mỏi,tuy biết lúc này chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, nhưng vẫn không khỏi tựa vàocây cột tròn bên ngoài Ngự Thư phòng, im lặng nhìn ra khoảnh sân rộng bêncạnh cung điện.Y không hề nói dối trước mặt Hồ Đại học sĩ, cũng đúng như Đại hoàng tửđã nói, từ đầu y đã không có ý định thực sự từ bỏ cửa thành. Nhưng kinh đônhân thủ của y quá ít ỏi, cửa thành có hàng ngàn binh lính, không thể dùng vũlực để giải quyết. Vì vậy, y đã sao chép lệnh di chiếu của bệ hạ ra một bản, giaocho người y tin tưởng nhất.Y rất tin tưởng người đó, cũng như tin vào Trương thống lĩnh của ThànhMôn ti. Vị Thống lĩnh họ Trương này là một người trung thành tuyệt đối vớitriều đình. Sau khi Khánh Đế bị ám sát, hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tháihậu, nhờ vậy mới có thể ngăn chặn được quân đội của hai gia đình Tần, Diệpbên ngoài kinh đô.Dù xét ở khía cạnh nào, lúc này Thành Môn ti cũng sẽ đưa ra quyết địnhphù hợp với lợi ích của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn không hề hay biết, cây cột mà y đang tựa vào từng là nơi Hoàngđế bệ hạ và Trần Bình Bình từng trò chuyện hai lần. Anh cũng không biết, mộtngười tên Viên Hoành Đạo đã bị thuộc hạ trung thành của mình đánh bất tỉnh vàgiam vào đại lao của Giám Sát viện.Y chỉ lo lắng cho Uyển Nhi Đại Bảo và phụ thân ở Tĩnh Vương phủ. Đã lâukhông có tin tức gì từ họ, y không biết liệu có ai có thể giải cứu được phu nhânvà đại cữu tử hay không, cũng không rõ tình hình an nguy của Tĩnh Vương phủhiện ra sao.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lúc Ngôn Băng Vân mặc trang phục trắng bước ra từ phía sau vườncủa Kinh Đô phủ, kế hoạch tấn công bất ngờ vào cung của Phạm Nhàn vẫn chưabắt đầu. Mộc Thiết, người được giao nhiệm vụ thu phục kinh đô phủ, vẫn đangmai phục ngoài bóng tối. Hắn lấy tay vuốt lại áo trắng, bước vào một con hẻm,rảnh rang quay đầu lại nhìn bầu trời đêm, nơi một đóa pháo hoa đang nở rộ, vôcùng rực rỡ.Ngôn Băng Vân vốn lạnh lùng, giờ nhìn đóa pháo hoa nở trong giây lát rồitắt lịm trên bầu trời đêm, khẽ mỉm cười, biết Phạm Nhàn đã bắt đầu hành động,mình cũng cần nhanh chóng hơn nữa.Hôm nay hắn không mặc trang phục đi đêm, mà là bộ áo trắng nổi bật,tương phản rõ rệt với bóng tối xung quanh. Bởi vì nhiệm vụ của hắn ở cửathành không phải là ám sát mà là thu phục. Đối với những tướng sĩ trung thành,Ngôn Băng Vân biết cách để có được lòng tin của họ
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khi Phạm Nhàn đóng dấu Thái hậu, hai vị Đại học sĩ Hồ Thư liếc nhìnnhau, nhẹ nhàng lắc đầu. Họ nghĩ, trước mặt mình mà Tiểu Phạm đại nhân thậtsự không hề kiêng kị gì cả, đúng là to gan.Hơn mười sứ giả phi ngựa nhanh chóng xông ra khỏi Hoàng cung, lao vàonhững con phố của kinh đô dường như vẫn chìm trong bóng tối. Tiếng ồn ào từkhắp nơi cùng âm thanh chiến tranh lúc nổi lúc lắng xen lẫn với những ngọn lửabùng lên rồi tắt đi, tất cả hướng về phía cửa thành.Trên vai họ, gánh vác một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.“Có hể thoát khỏi thành được không?” Hồ đại học sĩ đột nhiên lẳng lặngnhìn Phạm Nhàn, hắn muốn nghe một đáp án chính xác từ miệng Phạm Nhàn,mười ba Thành Môn ti hiện giờ đang nằm dưới sự khống chế của ai.Phạm Nhàn nhíu mày, nói: “Chắc không có vấn đề gì, người của ta đã đi từsớm rồi.”Hồ Đại học sĩ biết Phạm Nhàn xưa nay Phạm Nhàn không nói khoác. Nếu yđã phái người đi, thế thì vị trí then chốt như mười ba Thành Môn ti, chắc chắn ysẽ cử người đáng tin cậy nhất tới.Phạm Nhàn bước ra khỏi Ngự Thư phòng, vẫy tay gọi Đới công công đangchờ bên ngoài cửa. Y im lặng một lát rồi hỏi: “Hoàng hậu có việc gì không?”Tình hình trong cung hiện đã thay đổi từ lâu. Hồng lão thái giám và Diêuthái giám theo Hoàng đế tế lễ trên Đại Đông sơn chắc đã đã qua đời. Còn Hầucông công bị Phạm Nhàn lạnh lùng giương nỏ bắn chết. Trong hai năm quaHồng Trúc rất được sủng ái, đã cùng các thái giám và cung nữ trong Đông Cungbị giam vào lãnh cung. Còn hôm nay, Đới công công mở tự ý cửa cung, đã cócông lớn, vốn là người được Phạm Nhàn tin tưởng, nên đương nhiên đã lại đảmnhiệm chức vụ tổng quản thái giám.Hiện tại hậu cung được cấm quân trông giữ, còn mọi công việc bên trong doĐới công công phụ trách.Hắn cúi mình kính cẩn đáp: "Tuân lệnh công gia, đã bị đưa vào lãnh cung.Sức khỏe của nương nương vẫn ổn, chỉ có tâm thần hơi sa sút.”Phạm Nhàn gật đầu, nửa đêm trốn đi nhưng lại bị bắt về, ai cũng khó chịuđựng nổi nỗi dằn vặt tinh thần như thế.Dược lực của thuốc dần suy giảm, Phạm Nhàn cảm thấy tinh thần mệt mỏi,tuy biết lúc này chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, nhưng vẫn không khỏi tựa vàocây cột tròn bên ngoài Ngự Thư phòng, im lặng nhìn ra khoảnh sân rộng bêncạnh cung điện.Y không hề nói dối trước mặt Hồ Đại học sĩ, cũng đúng như Đại hoàng tửđã nói, từ đầu y đã không có ý định thực sự từ bỏ cửa thành. Nhưng kinh đônhân thủ của y quá ít ỏi, cửa thành có hàng ngàn binh lính, không thể dùng vũlực để giải quyết. Vì vậy, y đã sao chép lệnh di chiếu của bệ hạ ra một bản, giaocho người y tin tưởng nhất.Y rất tin tưởng người đó, cũng như tin vào Trương thống lĩnh của ThànhMôn ti. Vị Thống lĩnh họ Trương này là một người trung thành tuyệt đối vớitriều đình. Sau khi Khánh Đế bị ám sát, hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tháihậu, nhờ vậy mới có thể ngăn chặn được quân đội của hai gia đình Tần, Diệpbên ngoài kinh đô.Dù xét ở khía cạnh nào, lúc này Thành Môn ti cũng sẽ đưa ra quyết địnhphù hợp với lợi ích của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn không hề hay biết, cây cột mà y đang tựa vào từng là nơi Hoàngđế bệ hạ và Trần Bình Bình từng trò chuyện hai lần. Anh cũng không biết, mộtngười tên Viên Hoành Đạo đã bị thuộc hạ trung thành của mình đánh bất tỉnh vàgiam vào đại lao của Giám Sát viện.Y chỉ lo lắng cho Uyển Nhi Đại Bảo và phụ thân ở Tĩnh Vương phủ. Đã lâukhông có tin tức gì từ họ, y không biết liệu có ai có thể giải cứu được phu nhânvà đại cữu tử hay không, cũng không rõ tình hình an nguy của Tĩnh Vương phủhiện ra sao.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lúc Ngôn Băng Vân mặc trang phục trắng bước ra từ phía sau vườncủa Kinh Đô phủ, kế hoạch tấn công bất ngờ vào cung của Phạm Nhàn vẫn chưabắt đầu. Mộc Thiết, người được giao nhiệm vụ thu phục kinh đô phủ, vẫn đangmai phục ngoài bóng tối. Hắn lấy tay vuốt lại áo trắng, bước vào một con hẻm,rảnh rang quay đầu lại nhìn bầu trời đêm, nơi một đóa pháo hoa đang nở rộ, vôcùng rực rỡ.Ngôn Băng Vân vốn lạnh lùng, giờ nhìn đóa pháo hoa nở trong giây lát rồitắt lịm trên bầu trời đêm, khẽ mỉm cười, biết Phạm Nhàn đã bắt đầu hành động,mình cũng cần nhanh chóng hơn nữa.Hôm nay hắn không mặc trang phục đi đêm, mà là bộ áo trắng nổi bật,tương phản rõ rệt với bóng tối xung quanh. Bởi vì nhiệm vụ của hắn ở cửathành không phải là ám sát mà là thu phục. Đối với những tướng sĩ trung thành,Ngôn Băng Vân biết cách để có được lòng tin của họ