Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1311: Ra tay hung tàn 7
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn thất bại rồi sao? Ngôn Băng Vân vẫn cau mày, dường như đangsuy nghĩ vấn đề cực kỳ khó khăn.Lúc này, Trương Đức Thanh chỉ cách hắn có ba bước.Đột nhiên, lông mày Ngôn Băng Vân giãn ra, nhưng một giọt mồ hôi lạnh từkhóe mắt hắn chảy xuống.Trương Đức Thanh lại nghe thấy rõ ràng có tiếng động, giống như chân bànbị ai đó cứng rắn bẻ gãy.Ngôn Băng Vân đột ngột ngẩng đầu lên, từng chữ một: "Thống lĩnh mười baThành Môn ti Trương Đức Thanh, nghịch chỉ, trợ loạn, bá tánh Khánh Quốcnên tuân theo di chiếu Hoàng đế bệ hạ, trừ khử."Ánh mắt Trương Đức Thanh hơi động, không biết lời này của Ngôn BăngVân là nói với ai, lúc này trên nha đường đều là người của hắn, không ai dại dộtra tay. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, vô thức lùi lại, muốn cách xaNgôn Băng Vân đang bị trói chặt.Có người hành động, nhưng không phải Ngôn Băng Vân, mà là một thuộchạ của Trương Đức Thanh. Người này nghe thấy lời của Ngôn Băng Vân, nhíumày, nghiến răng giơ đao trong tay chém xuống đầu Trương Đức Thanh!Đúng như lời nói trước đây, Khánh Đế tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưngvẫn có tai mắt khắp mười ba cổng thành. Phần lớn những tai mắt này do GiámSát viện bố trí. Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân không tiếp xúc được với họ,nhưng Ngôn Băng Vân lại dùng di chiếu để đánh động lòng nhiệt huyết củanhững người này. Cho dù chỉ một phần mười, cũng có tác dụng rất lớn!Lưỡi đao chém xuống!Trương Đức Thanh trầm mặt, không hề quay đầu lại. Hắn vung kiếm lên,chỉ nghe keng một tiếng, thân thể hắn bị chấn động, bước về phía trước mộtbước. Đao của mật thám Giám Sát viện cũng bị ngăn cản.Trường thương đâm tới, tên mật thám kia chỉ trong nháy mắt đã thân nhuốmmáu tươi, lập tức tử vong.Nhưng Ngôn Băng Vân đã hành động.Khi giọt mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống, hắn đã hành động! Hắn nghiến răng,cứng rắn bẻ gẫy cổ tay trái của mình! Hắn không phải quan lại hay tướng sĩbình thường, mà là Đề ti chỉ định đời tiếp theo của Giám Sát viện. Hắn dámđích thân đến cổng thành, tất nhiên là có đầy đủ bản lĩnh.Giám Sát viện nghiên cứu thiết bị còng tay của Thành Môn ti rất kỹ, cuốicùng phát hiện nếu trong thời gian ngắn có thể làm khớp tay rời khỏi cổ tay,chịu đựng đau đớn, có thể tuốt tay ra ngoài.Ngôn Băng Vân có thể chịu đau, cũng quyết tâm hạ thủ. Khi Trương ĐứcThanh đến gần, hắn như con báo lao lên, một tay cầm còng nhắm thẳng vào đầuTrương Đức Thanh!Trong mắt Trương Đức Thanh lóe lên vẻ sợ hãi. Có lẽ tâm thần hắn đang bấtổn vì phản bội hoàng thượng, không dám đỡ đòn, vội vàng lùi lại.Lúc này, thủ hạ phía sau vừa giết chết tên mật thám, chặn đường lui củaTrương Đức Thanh. Hắn chỉ còn cách lảo đảo chạy ra cửa nha đường, muốntránh né đòn giết người này.Ngôn Băng Vân bay lên, đuổi theo như đám mây, giữa đường xoay tay tuốtlấy kiếm của Trương Đức Thanh. Ánh xanh lóe lên, chém đứt cánh tay một têngiáo quan định cứu viện.Như dòi bám trên xương, Ngôn Băng Vân không hề dừng bước, kề sátTrương Đức Thanh, lao tới cửa nha đường.Cảm nhận được kiếm khí dày đặc phía sau, Trương Đức Thanh sợ hãi đếnmức mất bình tĩnh, hắn hoàn toàn không ngờ Ngôn Băng Vân lại có kiếm thuậtthanh tú và tàn nhẫn đến thế!Đúng vậy, Ngôn Băng Vân không giỏi võ nghệ, nhưng đó là so với quái vậtPhàn Nhàn. Một khi ra tay giết người, vị này vẫn là gián điệp nổi tiếng nhấttrong lịch sử Giám Sát viện này, làm sao một kẻ gác cổng thành hai mươi nămnhư Trương Đức Thanh có thể chống cự nổi!Truy sát như chớp giật, hoàn toàn không cho binh lính Thành Môn ti có bấtkỳ cơ hội phản ứng. Hai người đã đuổi tới nha đường, trên người Trương ĐứcGiang đã xuất hiện vết máu, nếu không phải Ngôn Băng Vân có ý định khốngchế hắn để nắm quyền kiểm soát Thành Môn ti, có lẽ lúc này hắn đã chết.Đúng lúc đó, bỗng có hai luồng khí kiếm sắc bén lao thẳng về Ngôn BăngVân, mạnh mẽ và đột ngột tới cực điểm!Ngôn Băng Vân kêu lên đau đớn, thu kiếm vào lòng, cố gắng đỡ một chiêu,máu tươi chảy ra từ mũi miệng. Nhưng đợt tấn công sắc bén đó rốt cuộc cũngkiệt sức, Trương Đức Thanh trong tình trạng bê bết máu me lăn tới dưới chânmột người, có thể nhận ra dưới trang phục tầm thường ẩn giấu bộ váy cung đìnhmàu nhạt.Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẻ mặt bình thản, được hai cao thủ QuânSơn Hội hộ vệ, nở nụ cười nhìn Ngôn Băng Vân nói: "Để ta nói cho Ngôn côngtử biết, lý do Đức Thanh phản bội là bởi... từ đầu hắn đã là người của bảncung."Trong mắt Ngôn Băng Vân thoáng qua vẻ kinh ngạc không thể tin được, sauđólập tức biến thành sắc mặt suy sụp. Tay trái hắn đã bị phế, đứng trong nhađường cửa thành này, trước vũng máu của vị mật thám dũng cảm kia, trông thậtcô độc.Trưởng công chúa gật đầu với vị quan viên Giám Sát viện trẻ tuổi, mỉm cườinói: "Đi nhé."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn thất bại rồi sao? Ngôn Băng Vân vẫn cau mày, dường như đangsuy nghĩ vấn đề cực kỳ khó khăn.Lúc này, Trương Đức Thanh chỉ cách hắn có ba bước.Đột nhiên, lông mày Ngôn Băng Vân giãn ra, nhưng một giọt mồ hôi lạnh từkhóe mắt hắn chảy xuống.Trương Đức Thanh lại nghe thấy rõ ràng có tiếng động, giống như chân bànbị ai đó cứng rắn bẻ gãy.Ngôn Băng Vân đột ngột ngẩng đầu lên, từng chữ một: "Thống lĩnh mười baThành Môn ti Trương Đức Thanh, nghịch chỉ, trợ loạn, bá tánh Khánh Quốcnên tuân theo di chiếu Hoàng đế bệ hạ, trừ khử."Ánh mắt Trương Đức Thanh hơi động, không biết lời này của Ngôn BăngVân là nói với ai, lúc này trên nha đường đều là người của hắn, không ai dại dộtra tay. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, vô thức lùi lại, muốn cách xaNgôn Băng Vân đang bị trói chặt.Có người hành động, nhưng không phải Ngôn Băng Vân, mà là một thuộchạ của Trương Đức Thanh. Người này nghe thấy lời của Ngôn Băng Vân, nhíumày, nghiến răng giơ đao trong tay chém xuống đầu Trương Đức Thanh!Đúng như lời nói trước đây, Khánh Đế tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưngvẫn có tai mắt khắp mười ba cổng thành. Phần lớn những tai mắt này do GiámSát viện bố trí. Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân không tiếp xúc được với họ,nhưng Ngôn Băng Vân lại dùng di chiếu để đánh động lòng nhiệt huyết củanhững người này. Cho dù chỉ một phần mười, cũng có tác dụng rất lớn!Lưỡi đao chém xuống!Trương Đức Thanh trầm mặt, không hề quay đầu lại. Hắn vung kiếm lên,chỉ nghe keng một tiếng, thân thể hắn bị chấn động, bước về phía trước mộtbước. Đao của mật thám Giám Sát viện cũng bị ngăn cản.Trường thương đâm tới, tên mật thám kia chỉ trong nháy mắt đã thân nhuốmmáu tươi, lập tức tử vong.Nhưng Ngôn Băng Vân đã hành động.Khi giọt mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống, hắn đã hành động! Hắn nghiến răng,cứng rắn bẻ gẫy cổ tay trái của mình! Hắn không phải quan lại hay tướng sĩbình thường, mà là Đề ti chỉ định đời tiếp theo của Giám Sát viện. Hắn dámđích thân đến cổng thành, tất nhiên là có đầy đủ bản lĩnh.Giám Sát viện nghiên cứu thiết bị còng tay của Thành Môn ti rất kỹ, cuốicùng phát hiện nếu trong thời gian ngắn có thể làm khớp tay rời khỏi cổ tay,chịu đựng đau đớn, có thể tuốt tay ra ngoài.Ngôn Băng Vân có thể chịu đau, cũng quyết tâm hạ thủ. Khi Trương ĐứcThanh đến gần, hắn như con báo lao lên, một tay cầm còng nhắm thẳng vào đầuTrương Đức Thanh!Trong mắt Trương Đức Thanh lóe lên vẻ sợ hãi. Có lẽ tâm thần hắn đang bấtổn vì phản bội hoàng thượng, không dám đỡ đòn, vội vàng lùi lại.Lúc này, thủ hạ phía sau vừa giết chết tên mật thám, chặn đường lui củaTrương Đức Thanh. Hắn chỉ còn cách lảo đảo chạy ra cửa nha đường, muốntránh né đòn giết người này.Ngôn Băng Vân bay lên, đuổi theo như đám mây, giữa đường xoay tay tuốtlấy kiếm của Trương Đức Thanh. Ánh xanh lóe lên, chém đứt cánh tay một têngiáo quan định cứu viện.Như dòi bám trên xương, Ngôn Băng Vân không hề dừng bước, kề sátTrương Đức Thanh, lao tới cửa nha đường.Cảm nhận được kiếm khí dày đặc phía sau, Trương Đức Thanh sợ hãi đếnmức mất bình tĩnh, hắn hoàn toàn không ngờ Ngôn Băng Vân lại có kiếm thuậtthanh tú và tàn nhẫn đến thế!Đúng vậy, Ngôn Băng Vân không giỏi võ nghệ, nhưng đó là so với quái vậtPhàn Nhàn. Một khi ra tay giết người, vị này vẫn là gián điệp nổi tiếng nhấttrong lịch sử Giám Sát viện này, làm sao một kẻ gác cổng thành hai mươi nămnhư Trương Đức Thanh có thể chống cự nổi!Truy sát như chớp giật, hoàn toàn không cho binh lính Thành Môn ti có bấtkỳ cơ hội phản ứng. Hai người đã đuổi tới nha đường, trên người Trương ĐứcGiang đã xuất hiện vết máu, nếu không phải Ngôn Băng Vân có ý định khốngchế hắn để nắm quyền kiểm soát Thành Môn ti, có lẽ lúc này hắn đã chết.Đúng lúc đó, bỗng có hai luồng khí kiếm sắc bén lao thẳng về Ngôn BăngVân, mạnh mẽ và đột ngột tới cực điểm!Ngôn Băng Vân kêu lên đau đớn, thu kiếm vào lòng, cố gắng đỡ một chiêu,máu tươi chảy ra từ mũi miệng. Nhưng đợt tấn công sắc bén đó rốt cuộc cũngkiệt sức, Trương Đức Thanh trong tình trạng bê bết máu me lăn tới dưới chânmột người, có thể nhận ra dưới trang phục tầm thường ẩn giấu bộ váy cung đìnhmàu nhạt.Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẻ mặt bình thản, được hai cao thủ QuânSơn Hội hộ vệ, nở nụ cười nhìn Ngôn Băng Vân nói: "Để ta nói cho Ngôn côngtử biết, lý do Đức Thanh phản bội là bởi... từ đầu hắn đã là người của bảncung."Trong mắt Ngôn Băng Vân thoáng qua vẻ kinh ngạc không thể tin được, sauđólập tức biến thành sắc mặt suy sụp. Tay trái hắn đã bị phế, đứng trong nhađường cửa thành này, trước vũng máu của vị mật thám dũng cảm kia, trông thậtcô độc.Trưởng công chúa gật đầu với vị quan viên Giám Sát viện trẻ tuổi, mỉm cườinói: "Đi nhé."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn thất bại rồi sao? Ngôn Băng Vân vẫn cau mày, dường như đangsuy nghĩ vấn đề cực kỳ khó khăn.Lúc này, Trương Đức Thanh chỉ cách hắn có ba bước.Đột nhiên, lông mày Ngôn Băng Vân giãn ra, nhưng một giọt mồ hôi lạnh từkhóe mắt hắn chảy xuống.Trương Đức Thanh lại nghe thấy rõ ràng có tiếng động, giống như chân bànbị ai đó cứng rắn bẻ gãy.Ngôn Băng Vân đột ngột ngẩng đầu lên, từng chữ một: "Thống lĩnh mười baThành Môn ti Trương Đức Thanh, nghịch chỉ, trợ loạn, bá tánh Khánh Quốcnên tuân theo di chiếu Hoàng đế bệ hạ, trừ khử."Ánh mắt Trương Đức Thanh hơi động, không biết lời này của Ngôn BăngVân là nói với ai, lúc này trên nha đường đều là người của hắn, không ai dại dộtra tay. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, vô thức lùi lại, muốn cách xaNgôn Băng Vân đang bị trói chặt.Có người hành động, nhưng không phải Ngôn Băng Vân, mà là một thuộchạ của Trương Đức Thanh. Người này nghe thấy lời của Ngôn Băng Vân, nhíumày, nghiến răng giơ đao trong tay chém xuống đầu Trương Đức Thanh!Đúng như lời nói trước đây, Khánh Đế tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưngvẫn có tai mắt khắp mười ba cổng thành. Phần lớn những tai mắt này do GiámSát viện bố trí. Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân không tiếp xúc được với họ,nhưng Ngôn Băng Vân lại dùng di chiếu để đánh động lòng nhiệt huyết củanhững người này. Cho dù chỉ một phần mười, cũng có tác dụng rất lớn!Lưỡi đao chém xuống!Trương Đức Thanh trầm mặt, không hề quay đầu lại. Hắn vung kiếm lên,chỉ nghe keng một tiếng, thân thể hắn bị chấn động, bước về phía trước mộtbước. Đao của mật thám Giám Sát viện cũng bị ngăn cản.Trường thương đâm tới, tên mật thám kia chỉ trong nháy mắt đã thân nhuốmmáu tươi, lập tức tử vong.Nhưng Ngôn Băng Vân đã hành động.Khi giọt mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống, hắn đã hành động! Hắn nghiến răng,cứng rắn bẻ gẫy cổ tay trái của mình! Hắn không phải quan lại hay tướng sĩbình thường, mà là Đề ti chỉ định đời tiếp theo của Giám Sát viện. Hắn dámđích thân đến cổng thành, tất nhiên là có đầy đủ bản lĩnh.Giám Sát viện nghiên cứu thiết bị còng tay của Thành Môn ti rất kỹ, cuốicùng phát hiện nếu trong thời gian ngắn có thể làm khớp tay rời khỏi cổ tay,chịu đựng đau đớn, có thể tuốt tay ra ngoài.Ngôn Băng Vân có thể chịu đau, cũng quyết tâm hạ thủ. Khi Trương ĐứcThanh đến gần, hắn như con báo lao lên, một tay cầm còng nhắm thẳng vào đầuTrương Đức Thanh!Trong mắt Trương Đức Thanh lóe lên vẻ sợ hãi. Có lẽ tâm thần hắn đang bấtổn vì phản bội hoàng thượng, không dám đỡ đòn, vội vàng lùi lại.Lúc này, thủ hạ phía sau vừa giết chết tên mật thám, chặn đường lui củaTrương Đức Thanh. Hắn chỉ còn cách lảo đảo chạy ra cửa nha đường, muốntránh né đòn giết người này.Ngôn Băng Vân bay lên, đuổi theo như đám mây, giữa đường xoay tay tuốtlấy kiếm của Trương Đức Thanh. Ánh xanh lóe lên, chém đứt cánh tay một têngiáo quan định cứu viện.Như dòi bám trên xương, Ngôn Băng Vân không hề dừng bước, kề sátTrương Đức Thanh, lao tới cửa nha đường.Cảm nhận được kiếm khí dày đặc phía sau, Trương Đức Thanh sợ hãi đếnmức mất bình tĩnh, hắn hoàn toàn không ngờ Ngôn Băng Vân lại có kiếm thuậtthanh tú và tàn nhẫn đến thế!Đúng vậy, Ngôn Băng Vân không giỏi võ nghệ, nhưng đó là so với quái vậtPhàn Nhàn. Một khi ra tay giết người, vị này vẫn là gián điệp nổi tiếng nhấttrong lịch sử Giám Sát viện này, làm sao một kẻ gác cổng thành hai mươi nămnhư Trương Đức Thanh có thể chống cự nổi!Truy sát như chớp giật, hoàn toàn không cho binh lính Thành Môn ti có bấtkỳ cơ hội phản ứng. Hai người đã đuổi tới nha đường, trên người Trương ĐứcGiang đã xuất hiện vết máu, nếu không phải Ngôn Băng Vân có ý định khốngchế hắn để nắm quyền kiểm soát Thành Môn ti, có lẽ lúc này hắn đã chết.Đúng lúc đó, bỗng có hai luồng khí kiếm sắc bén lao thẳng về Ngôn BăngVân, mạnh mẽ và đột ngột tới cực điểm!Ngôn Băng Vân kêu lên đau đớn, thu kiếm vào lòng, cố gắng đỡ một chiêu,máu tươi chảy ra từ mũi miệng. Nhưng đợt tấn công sắc bén đó rốt cuộc cũngkiệt sức, Trương Đức Thanh trong tình trạng bê bết máu me lăn tới dưới chânmột người, có thể nhận ra dưới trang phục tầm thường ẩn giấu bộ váy cung đìnhmàu nhạt.Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẻ mặt bình thản, được hai cao thủ QuânSơn Hội hộ vệ, nở nụ cười nhìn Ngôn Băng Vân nói: "Để ta nói cho Ngôn côngtử biết, lý do Đức Thanh phản bội là bởi... từ đầu hắn đã là người của bảncung."Trong mắt Ngôn Băng Vân thoáng qua vẻ kinh ngạc không thể tin được, sauđólập tức biến thành sắc mặt suy sụp. Tay trái hắn đã bị phế, đứng trong nhađường cửa thành này, trước vũng máu của vị mật thám dũng cảm kia, trông thậtcô độc.Trưởng công chúa gật đầu với vị quan viên Giám Sát viện trẻ tuổi, mỉm cườinói: "Đi nhé."