Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1312: Bóng dáng của Trần Bình Bình chạy nạn và đứa trẻ 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân một tay bị vặn gãy, vô lực rủ xuống hông. Hắn nhìn Trưởngcông chúa, ánh mắt thoáng chút u uất. Cơn đau nhói ở ngực cho hắn biết vừachạm trán mình đã bị nội thương . Những cao thủ Quân Sơn hội bên cạnhTrưởng công chúa, không phải là đối thủ hắn có thể chống nổi.Lúc này, mười ba Thành Môn ti đã bị binh sĩ vây kín, trường thưng chỉthẳng về phía Ngôn Băng Vân. Trong số cao thủ Quân Sơn hội bên cạnh Trưởngcông chúa, có hai tên tiến nhanh về phía Ngôn Băng Vân, lưỡi đao trong taytoát lên vẻ tĩnh mịch, bao trùm lấy toàn thân hắn."Nếu ngày trước Hoàng thượng nghe lời An dẹp tan Quân Sơn hội thì tốtrồi..." Lúc sắp chết, Ngôn Băng Vân không kìm được nảy sinh ý nghĩ ấy. Hắnbiết mình không phải đối thủ của những cao thủ giang hồ này, cũng khôngmong đợi chuyện cầu xin các Thiên Thần miếu cho một cơ may thoát thân, chỉlặng lẽ lấy ra một vật từ trong ngực.Đó là một mũi tên lệnh, nếu cửa thành có biến, hắn phải nhanh chóng báocáo cho Phàn Nhàn chạy trước khi chết, cho y biết về hành động phản bội cựckỳ nguy hiểm của Trương Đức Thanh.Ngón trỏ Ngôn Băng Vân siết chặt dây buộc của mũi tên, nhìn hai bóng đencầm kiếm càng lúc càng gần, đồng tử co lại, thở ra một hơi, môi mím chặt, giậtmạnh một cái.Viu một tiếng, mũi tên bốc cháy, nhưng chưa kịp bay lên trời thì một lựclượng nhỏ đánh trúng cổ tay Ngôn Băng Vân, một luồng chất lỏng ấm áp vănglên mu bàn tay, khiến trong lòng hắn nhói lên. Mũi tên bay xiên ra, không đi xa,đã đâm vào ngực một binh sĩ Thành Môn ti, một tiếng nhỏ bịch vang lên.Ngôn Băng Vân không hề cúi đầu, tầm mắt thoáng thấy tay mình đẫm máutươi, đang rỉ rách chảy xuống.o O oKhi ngón tay hắn luồn vào dây, đôi mắt tên cao thủ Quân Sơn hội gần hắnnhất hiện lên vẻ sợ hãi khủng khiếp, như thể nhìn thấy điều gì đó kinh khủng,rồi trên cổ hắn xuất hiện một đường máu nhỏ li ti.Trong chớp mắt, vết máu nhanh chóng lan rộng thành một vết rách toả máu,lộ ra cổ trắng bệch, khí quản và thịt nhục đáng gớm của tên cao thủ ấy.Một tiếng bộp vang lên, tên cao thủ kia lao tới trước mặt Ngôn Băng Vân,bộp một tiếng quỳ xuống, do lực chấn động cổ họng bị chặt đứt mất một nửakhông thể nào giữ vững đầu, đầu hắn theo đốt sống cổ lộn về phía sau lưng.Khuôn mặt tái nhợt như xác chết của tên cao thủ đó trợn mắt nhìn chòngchọc Trưởng công chúa và Trương Đức Thanh được bao bọc kỹ càng bởi cáccao thủ và binh lính.Máu tươi phun ra như suối từ cổ họng hắn, bắn lên tay Ngôn Băng Vân,nhuộm đỏ cả bàn tay, cũng rất trùng hợp khiến mũi tên không thể bay lên trời.Vị cao thủ Quân Sơn hội khác bay tới còn gặp cảnh ngộ thê thảm hơn. Hắnchẳng thể tiếp cận Ngôn Băng Vân, ánh mắt chỉ kịp bắt được bóng mờ phảnchiếu từ ngọn đuốc lướt qua trước mặt, đã cảm thấy cổ mình se lạnh.Một thanh kiếm thanh thoát nhưng không sáng loáng đâm tới từ phía saubên phải hắn, cực kỳ chính xác và vô tình xuyên thẳng qua cổ hắn bằng tốc độcực cao.Tiếng xì xì như lưỡi rắn độc, kiếm rút ra khỏi cổ nhanh như chớp nhoáng.Mà toàn bộ toàn bộ chân khí và sinh mệnh của cao thủ kia cũng theo thanh kiếmrời khỏi cổ, đôi mắt trợn trừng như cá chết, tay muốn che cổ nhưng không thểđiều khiển bất kỳ cơ bắp nào.Chân hắn bắt đầu mềm nhũn, mắt tối sầm, mất kiểm soát cơ thể, ngã nhàoxuống đất, lăn lông lốc như quả hồ lô, lướt ngang qua Ngôn Băng Vân đangđứng cứng đơ người, mãi tới khi va vào bậc cửa cao nơi nha môn mới dừng lại.Mùi máu tươi nồng nặc cùng mùi hôi thối bắt đầu bốc lên từ thân hắn.o O oMột thanh kiếm như vươn ra từ địa ngục, trong nháy mắt đã dùng phươngthức cực kỳ đáng sợ chặt nát hai cao thủ Quân Sơn hội. Hoàn toàn không ai kịpphản ứng trước chuyện vừa xảy ra, kể cả Ngôn Băng Vân được cứu cũng kinhngạc đứng ngây ra tại chỗ.Tiếp theo, hắn cảm thấy cả người nhẹ bẫng, khoảnh khắc sau đã bị một bóngđen túm cổ, bay vút lên nóc nha đường Thành Môn ti, chạy theo bóng tối dọcthành cao về phía kinh đô.Bóng đêm trước rạng đông càng lúc càng dày đặc.Trong mắt đám người tìm cách vây giết Ngôn Băng Vân, cảnh tượng cònđáng sợ hơn: một bóng đen im lìm xuất hiện giữa đám đông, nhanh gọn lạnhlùng tiêu diệt hai cao thủ rồi vác Ngôn Băng Vân như vác bao tải rách, dễ dàngthoát khỏi vòng vây của bao người.Bởi dễ dàng nên càng đáng sợ, ba tiếng bộp bộp bộp, Ngôn Băng Vân đãđược cứu thoát, binh lính canh cửa thành thậm chí chưa kịp giương cung tiễntrong tay lên.Rốt cuộc đó là ai, lại có thực lực khủng bố như vậy!Trưởng công chúa đứng phía sau được bảo vệ, sắc mặt hơi trắng bệch, vẫytay đuổi hết thuộc hạ ra, từ đám đông bước tới nhìn theo hướng bóng đen trốnchạy, không rõ tâm trạng ra sao, chỉ thấy đôi mắt ả sáng lên từng chút một
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân một tay bị vặn gãy, vô lực rủ xuống hông. Hắn nhìn Trưởngcông chúa, ánh mắt thoáng chút u uất. Cơn đau nhói ở ngực cho hắn biết vừachạm trán mình đã bị nội thương . Những cao thủ Quân Sơn hội bên cạnhTrưởng công chúa, không phải là đối thủ hắn có thể chống nổi.Lúc này, mười ba Thành Môn ti đã bị binh sĩ vây kín, trường thưng chỉthẳng về phía Ngôn Băng Vân. Trong số cao thủ Quân Sơn hội bên cạnh Trưởngcông chúa, có hai tên tiến nhanh về phía Ngôn Băng Vân, lưỡi đao trong taytoát lên vẻ tĩnh mịch, bao trùm lấy toàn thân hắn."Nếu ngày trước Hoàng thượng nghe lời An dẹp tan Quân Sơn hội thì tốtrồi..." Lúc sắp chết, Ngôn Băng Vân không kìm được nảy sinh ý nghĩ ấy. Hắnbiết mình không phải đối thủ của những cao thủ giang hồ này, cũng khôngmong đợi chuyện cầu xin các Thiên Thần miếu cho một cơ may thoát thân, chỉlặng lẽ lấy ra một vật từ trong ngực.Đó là một mũi tên lệnh, nếu cửa thành có biến, hắn phải nhanh chóng báocáo cho Phàn Nhàn chạy trước khi chết, cho y biết về hành động phản bội cựckỳ nguy hiểm của Trương Đức Thanh.Ngón trỏ Ngôn Băng Vân siết chặt dây buộc của mũi tên, nhìn hai bóng đencầm kiếm càng lúc càng gần, đồng tử co lại, thở ra một hơi, môi mím chặt, giậtmạnh một cái.Viu một tiếng, mũi tên bốc cháy, nhưng chưa kịp bay lên trời thì một lựclượng nhỏ đánh trúng cổ tay Ngôn Băng Vân, một luồng chất lỏng ấm áp vănglên mu bàn tay, khiến trong lòng hắn nhói lên. Mũi tên bay xiên ra, không đi xa,đã đâm vào ngực một binh sĩ Thành Môn ti, một tiếng nhỏ bịch vang lên.Ngôn Băng Vân không hề cúi đầu, tầm mắt thoáng thấy tay mình đẫm máutươi, đang rỉ rách chảy xuống.o O oKhi ngón tay hắn luồn vào dây, đôi mắt tên cao thủ Quân Sơn hội gần hắnnhất hiện lên vẻ sợ hãi khủng khiếp, như thể nhìn thấy điều gì đó kinh khủng,rồi trên cổ hắn xuất hiện một đường máu nhỏ li ti.Trong chớp mắt, vết máu nhanh chóng lan rộng thành một vết rách toả máu,lộ ra cổ trắng bệch, khí quản và thịt nhục đáng gớm của tên cao thủ ấy.Một tiếng bộp vang lên, tên cao thủ kia lao tới trước mặt Ngôn Băng Vân,bộp một tiếng quỳ xuống, do lực chấn động cổ họng bị chặt đứt mất một nửakhông thể nào giữ vững đầu, đầu hắn theo đốt sống cổ lộn về phía sau lưng.Khuôn mặt tái nhợt như xác chết của tên cao thủ đó trợn mắt nhìn chòngchọc Trưởng công chúa và Trương Đức Thanh được bao bọc kỹ càng bởi cáccao thủ và binh lính.Máu tươi phun ra như suối từ cổ họng hắn, bắn lên tay Ngôn Băng Vân,nhuộm đỏ cả bàn tay, cũng rất trùng hợp khiến mũi tên không thể bay lên trời.Vị cao thủ Quân Sơn hội khác bay tới còn gặp cảnh ngộ thê thảm hơn. Hắnchẳng thể tiếp cận Ngôn Băng Vân, ánh mắt chỉ kịp bắt được bóng mờ phảnchiếu từ ngọn đuốc lướt qua trước mặt, đã cảm thấy cổ mình se lạnh.Một thanh kiếm thanh thoát nhưng không sáng loáng đâm tới từ phía saubên phải hắn, cực kỳ chính xác và vô tình xuyên thẳng qua cổ hắn bằng tốc độcực cao.Tiếng xì xì như lưỡi rắn độc, kiếm rút ra khỏi cổ nhanh như chớp nhoáng.Mà toàn bộ toàn bộ chân khí và sinh mệnh của cao thủ kia cũng theo thanh kiếmrời khỏi cổ, đôi mắt trợn trừng như cá chết, tay muốn che cổ nhưng không thểđiều khiển bất kỳ cơ bắp nào.Chân hắn bắt đầu mềm nhũn, mắt tối sầm, mất kiểm soát cơ thể, ngã nhàoxuống đất, lăn lông lốc như quả hồ lô, lướt ngang qua Ngôn Băng Vân đangđứng cứng đơ người, mãi tới khi va vào bậc cửa cao nơi nha môn mới dừng lại.Mùi máu tươi nồng nặc cùng mùi hôi thối bắt đầu bốc lên từ thân hắn.o O oMột thanh kiếm như vươn ra từ địa ngục, trong nháy mắt đã dùng phươngthức cực kỳ đáng sợ chặt nát hai cao thủ Quân Sơn hội. Hoàn toàn không ai kịpphản ứng trước chuyện vừa xảy ra, kể cả Ngôn Băng Vân được cứu cũng kinhngạc đứng ngây ra tại chỗ.Tiếp theo, hắn cảm thấy cả người nhẹ bẫng, khoảnh khắc sau đã bị một bóngđen túm cổ, bay vút lên nóc nha đường Thành Môn ti, chạy theo bóng tối dọcthành cao về phía kinh đô.Bóng đêm trước rạng đông càng lúc càng dày đặc.Trong mắt đám người tìm cách vây giết Ngôn Băng Vân, cảnh tượng cònđáng sợ hơn: một bóng đen im lìm xuất hiện giữa đám đông, nhanh gọn lạnhlùng tiêu diệt hai cao thủ rồi vác Ngôn Băng Vân như vác bao tải rách, dễ dàngthoát khỏi vòng vây của bao người.Bởi dễ dàng nên càng đáng sợ, ba tiếng bộp bộp bộp, Ngôn Băng Vân đãđược cứu thoát, binh lính canh cửa thành thậm chí chưa kịp giương cung tiễntrong tay lên.Rốt cuộc đó là ai, lại có thực lực khủng bố như vậy!Trưởng công chúa đứng phía sau được bảo vệ, sắc mặt hơi trắng bệch, vẫytay đuổi hết thuộc hạ ra, từ đám đông bước tới nhìn theo hướng bóng đen trốnchạy, không rõ tâm trạng ra sao, chỉ thấy đôi mắt ả sáng lên từng chút một
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân một tay bị vặn gãy, vô lực rủ xuống hông. Hắn nhìn Trưởngcông chúa, ánh mắt thoáng chút u uất. Cơn đau nhói ở ngực cho hắn biết vừachạm trán mình đã bị nội thương . Những cao thủ Quân Sơn hội bên cạnhTrưởng công chúa, không phải là đối thủ hắn có thể chống nổi.Lúc này, mười ba Thành Môn ti đã bị binh sĩ vây kín, trường thưng chỉthẳng về phía Ngôn Băng Vân. Trong số cao thủ Quân Sơn hội bên cạnh Trưởngcông chúa, có hai tên tiến nhanh về phía Ngôn Băng Vân, lưỡi đao trong taytoát lên vẻ tĩnh mịch, bao trùm lấy toàn thân hắn."Nếu ngày trước Hoàng thượng nghe lời An dẹp tan Quân Sơn hội thì tốtrồi..." Lúc sắp chết, Ngôn Băng Vân không kìm được nảy sinh ý nghĩ ấy. Hắnbiết mình không phải đối thủ của những cao thủ giang hồ này, cũng khôngmong đợi chuyện cầu xin các Thiên Thần miếu cho một cơ may thoát thân, chỉlặng lẽ lấy ra một vật từ trong ngực.Đó là một mũi tên lệnh, nếu cửa thành có biến, hắn phải nhanh chóng báocáo cho Phàn Nhàn chạy trước khi chết, cho y biết về hành động phản bội cựckỳ nguy hiểm của Trương Đức Thanh.Ngón trỏ Ngôn Băng Vân siết chặt dây buộc của mũi tên, nhìn hai bóng đencầm kiếm càng lúc càng gần, đồng tử co lại, thở ra một hơi, môi mím chặt, giậtmạnh một cái.Viu một tiếng, mũi tên bốc cháy, nhưng chưa kịp bay lên trời thì một lựclượng nhỏ đánh trúng cổ tay Ngôn Băng Vân, một luồng chất lỏng ấm áp vănglên mu bàn tay, khiến trong lòng hắn nhói lên. Mũi tên bay xiên ra, không đi xa,đã đâm vào ngực một binh sĩ Thành Môn ti, một tiếng nhỏ bịch vang lên.Ngôn Băng Vân không hề cúi đầu, tầm mắt thoáng thấy tay mình đẫm máutươi, đang rỉ rách chảy xuống.o O oKhi ngón tay hắn luồn vào dây, đôi mắt tên cao thủ Quân Sơn hội gần hắnnhất hiện lên vẻ sợ hãi khủng khiếp, như thể nhìn thấy điều gì đó kinh khủng,rồi trên cổ hắn xuất hiện một đường máu nhỏ li ti.Trong chớp mắt, vết máu nhanh chóng lan rộng thành một vết rách toả máu,lộ ra cổ trắng bệch, khí quản và thịt nhục đáng gớm của tên cao thủ ấy.Một tiếng bộp vang lên, tên cao thủ kia lao tới trước mặt Ngôn Băng Vân,bộp một tiếng quỳ xuống, do lực chấn động cổ họng bị chặt đứt mất một nửakhông thể nào giữ vững đầu, đầu hắn theo đốt sống cổ lộn về phía sau lưng.Khuôn mặt tái nhợt như xác chết của tên cao thủ đó trợn mắt nhìn chòngchọc Trưởng công chúa và Trương Đức Thanh được bao bọc kỹ càng bởi cáccao thủ và binh lính.Máu tươi phun ra như suối từ cổ họng hắn, bắn lên tay Ngôn Băng Vân,nhuộm đỏ cả bàn tay, cũng rất trùng hợp khiến mũi tên không thể bay lên trời.Vị cao thủ Quân Sơn hội khác bay tới còn gặp cảnh ngộ thê thảm hơn. Hắnchẳng thể tiếp cận Ngôn Băng Vân, ánh mắt chỉ kịp bắt được bóng mờ phảnchiếu từ ngọn đuốc lướt qua trước mặt, đã cảm thấy cổ mình se lạnh.Một thanh kiếm thanh thoát nhưng không sáng loáng đâm tới từ phía saubên phải hắn, cực kỳ chính xác và vô tình xuyên thẳng qua cổ hắn bằng tốc độcực cao.Tiếng xì xì như lưỡi rắn độc, kiếm rút ra khỏi cổ nhanh như chớp nhoáng.Mà toàn bộ toàn bộ chân khí và sinh mệnh của cao thủ kia cũng theo thanh kiếmrời khỏi cổ, đôi mắt trợn trừng như cá chết, tay muốn che cổ nhưng không thểđiều khiển bất kỳ cơ bắp nào.Chân hắn bắt đầu mềm nhũn, mắt tối sầm, mất kiểm soát cơ thể, ngã nhàoxuống đất, lăn lông lốc như quả hồ lô, lướt ngang qua Ngôn Băng Vân đangđứng cứng đơ người, mãi tới khi va vào bậc cửa cao nơi nha môn mới dừng lại.Mùi máu tươi nồng nặc cùng mùi hôi thối bắt đầu bốc lên từ thân hắn.o O oMột thanh kiếm như vươn ra từ địa ngục, trong nháy mắt đã dùng phươngthức cực kỳ đáng sợ chặt nát hai cao thủ Quân Sơn hội. Hoàn toàn không ai kịpphản ứng trước chuyện vừa xảy ra, kể cả Ngôn Băng Vân được cứu cũng kinhngạc đứng ngây ra tại chỗ.Tiếp theo, hắn cảm thấy cả người nhẹ bẫng, khoảnh khắc sau đã bị một bóngđen túm cổ, bay vút lên nóc nha đường Thành Môn ti, chạy theo bóng tối dọcthành cao về phía kinh đô.Bóng đêm trước rạng đông càng lúc càng dày đặc.Trong mắt đám người tìm cách vây giết Ngôn Băng Vân, cảnh tượng cònđáng sợ hơn: một bóng đen im lìm xuất hiện giữa đám đông, nhanh gọn lạnhlùng tiêu diệt hai cao thủ rồi vác Ngôn Băng Vân như vác bao tải rách, dễ dàngthoát khỏi vòng vây của bao người.Bởi dễ dàng nên càng đáng sợ, ba tiếng bộp bộp bộp, Ngôn Băng Vân đãđược cứu thoát, binh lính canh cửa thành thậm chí chưa kịp giương cung tiễntrong tay lên.Rốt cuộc đó là ai, lại có thực lực khủng bố như vậy!Trưởng công chúa đứng phía sau được bảo vệ, sắc mặt hơi trắng bệch, vẫytay đuổi hết thuộc hạ ra, từ đám đông bước tới nhìn theo hướng bóng đen trốnchạy, không rõ tâm trạng ra sao, chỉ thấy đôi mắt ả sáng lên từng chút một