Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1316: Bóng dáng của Trần Bình Bình chạy nạn và đứa trẻ 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Lão bộc mỉm cười, đẩy ông vào một gian phòngphía sau vườn. Khi bước vào phòng, Trần Bình Bình đột ngột nói với hắn: "NếuPhạm Nhàn biết mình làm cha rồi, chắc chắn sẽ biết trân trọng sinh mệnh củamình hơn."Ánh sáng trong phòng không rực rỡ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ một thiếu nữkhoảng hai mươi tuổi, đang nhìn đứa trẻ trong lòng mình bằng ánh mắt trìumến. Cô gái toát lên vẻ mẫu tử chính là Tư Tư, người đã mất tích ở trang viênhọ Phạm ngoại ô kinh đô. Còn đứa trẻ trong lòng cô...Trần Bình Bình đẩy xe lăn tới gần, mặt đầy trìu mến nhận lấy đứa trẻ mớisinh từ tay cô, nhìn sắc hồng và đôi mắt nhắm nghiền trên gương mặt em bé, embé uốn lưỡi trong miệng kêu lên hai tiếng, ông trêu đùa: "Tiểu nha đầu ngoanlắm, cha con mà thấy chắc chắn sẽ rất thích."Tư Tư nhìn cảnh này với ánh mắt ngọt ngào, bỗng chú ý đến bông hoa trắngnhỏ trên trán Trần Bình Bình, cô tò mò hỏi: "Sao Viện trưởng đại nhân lại càibông hoa vậy?""Lần trước ta bế một đứa nhỏ, nó lập tức bật khóc, có lẽ vì ta không đẹp traicho lắm, hôm nay thử cài bông hoa xem... Xem kìa, quả nhiên nó không khócnữa."Những nếp nhăn trên mặt Trần Bình Bình nở thành đóa hoa cúc khi cười,ánh mắt yêu thương không thể giả tạo nổi. Có lẽ ông thực sự coi bé gái trongtay như cháu nội của mình vậy.Tư Tư vừa mới sinh xong, sức khỏe không tốt lắm. Cô nhìn Trần Bình Bình,đột nhiên buồn bã nói: "Nhưng... không biết thiếu gia bao giờ mới trở về."Khi được Trần Bình Bình đón đi, Tư Tư cũng hơi bất ngờ. Lúc sinh nở,Uyển Nhi và những người quen trong phủ Phạm đều không ở bên cô, chỉ cóngười đỡ đẻ do Trần Bình Bình sắp xếp. Điều này thực sự ảnh hưởng khá nhiềuđến tâm trạng của cô.Dù vậy, cô biết Trần viện trưởng không có ý xấu gì, chỉ có điều không hiểusao mình lại phải sinh con ngoài phủ. Cô không kiềm chế được suy nghĩ vềnhững bí mật của các gia đình quyền quý, khiến tâm trạng càng trở nên u sầu."Vài ngày nữa, Phạm Nhàn sẽ trở về thôi." Trần Bình Bình cười an ủi: "Saukhi sinh con, điều quan trọng nhất với người mẹ là giữ tâm trạng vui vẻ, nênthiếu gia mới nhờ ta dẫn cô ra ngoài dạo chơi một chút."Lý do này có vẻ hơi gượng ép, nhưng sau khi sinh, dường như đầu óc Tư Tưkhông mấy minh mẫn, nên lập tức tin vào điều đó."Cô nghỉ ngơi đi nhé." Trần Bình Bình thực sự rất yêu quý bé gái, khôngmuốn buông tay ra chút nào, ông nói với Tư Tư: "Ta sẽ bế cháu bé đi dạo mộtlát."Tư Tư nói: "Không được để gió lùa vào người con đâu."Trần Bình Bình rất ngoan ngoãn gật đầu. Trước mặt một người mẹ, chơi đùavới con của người ta, cần phải ngoan ngoãn một chút.o O oTrần Bình Bình dỗ bé gái suốt quãng đường tới một phòng khác, nói vớingười bên trong: "Nhìn xem này, con gái của Phạm Nhàn đây."Người đó đang bị trói chặt, gương mặt lo lắng và đau khổ. Nhưng sau khinghe câu nói này, hắn ta bỗng vui mừng, hỏi: "Viện trưởng, tiểu thư đã đặt tênchưa?"Hắn chợt nhận ra bông hoa trắng trên mái tóc Trần Bình Bình, nảy ra ýtưởng và nói: "Hay gọi là Phạm Tiểu Hoa, chắc chắn đại nhân sẽ thích."Người đặt tên với phong cách hài hước này, tất nhiên là Vương Khải Niên -thân tín của Phạm Nhàn. Không rõ lão ta làm thế nào mà thoát khỏi Đại Đôngsơn, cũng không biết tại sao lại bị Trần Bình Bình trói trong phòng!Trần Bình Bình lườm lão ta một cái, bực bội nói: "Cái tên vớ vẩn gì vậy."Rõ ràng là Vương Khải Niên đã gầy đi nhiều, có vẻ như sau khi thoát khỏiĐại Đông sơn, dọc đường đã trải qua không biết bao nhiêu khổ cực. Lão nhìn bégái trong lòng viện trưởng, trong lòng vui mừng, lại đột nhiên nghĩ đến gia đìnhvà con gái mình ở kinh đô, nghĩ đến Phạm Nhàn đang ở trong tâm bão, sốngmũi lão cay cay, nói: "Không biết còn có thể gặp lại con gái mình không."Lão ôm vẻ mặt ưu sầu nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, thật quá khó hiểu."Trần Bình Bình với vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Ta cũng không rõ trong kinh đôsẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, ở kinh đô chắc chắn sẽ... có chuyện xảy ra."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đứng trên thành hoàng cung, nhìn về phương đông nơi mặt trờimới mọc, bầu trời đỏ rực kia, nhưng lông mày y dần dần nhíu lại, thở dài mộttiếng. Đến giờ phút này, y vẫn chưa tìm được tung tích của Uyển Nhi và ĐạiBảo. May mắn là từ Tĩnh Vương phủ có tin tức trả lời, phụ thân và Liễu dinương đều bình an, đang trên đường tới hoàng cung.Tính đi tính lại, đã đến kỳ sinh nở của Tư Tư, không biết nha đầu bất ngờmất tích giờ ra sao, và đứa bé là trai hay gái.Trong tất cả người thân, điều y lo lắng nhất lại không phải chuyện của TưTư sắp sinh con, bởi nếu trong phủ đã đồng ý với việc này, thế thì người đếnđón Tư Tư không thể là ai khác, chắc chắn là lão thọt Trần Bình Bình.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Lão bộc mỉm cười, đẩy ông vào một gian phòngphía sau vườn. Khi bước vào phòng, Trần Bình Bình đột ngột nói với hắn: "NếuPhạm Nhàn biết mình làm cha rồi, chắc chắn sẽ biết trân trọng sinh mệnh củamình hơn."Ánh sáng trong phòng không rực rỡ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ một thiếu nữkhoảng hai mươi tuổi, đang nhìn đứa trẻ trong lòng mình bằng ánh mắt trìumến. Cô gái toát lên vẻ mẫu tử chính là Tư Tư, người đã mất tích ở trang viênhọ Phạm ngoại ô kinh đô. Còn đứa trẻ trong lòng cô...Trần Bình Bình đẩy xe lăn tới gần, mặt đầy trìu mến nhận lấy đứa trẻ mớisinh từ tay cô, nhìn sắc hồng và đôi mắt nhắm nghiền trên gương mặt em bé, embé uốn lưỡi trong miệng kêu lên hai tiếng, ông trêu đùa: "Tiểu nha đầu ngoanlắm, cha con mà thấy chắc chắn sẽ rất thích."Tư Tư nhìn cảnh này với ánh mắt ngọt ngào, bỗng chú ý đến bông hoa trắngnhỏ trên trán Trần Bình Bình, cô tò mò hỏi: "Sao Viện trưởng đại nhân lại càibông hoa vậy?""Lần trước ta bế một đứa nhỏ, nó lập tức bật khóc, có lẽ vì ta không đẹp traicho lắm, hôm nay thử cài bông hoa xem... Xem kìa, quả nhiên nó không khócnữa."Những nếp nhăn trên mặt Trần Bình Bình nở thành đóa hoa cúc khi cười,ánh mắt yêu thương không thể giả tạo nổi. Có lẽ ông thực sự coi bé gái trongtay như cháu nội của mình vậy.Tư Tư vừa mới sinh xong, sức khỏe không tốt lắm. Cô nhìn Trần Bình Bình,đột nhiên buồn bã nói: "Nhưng... không biết thiếu gia bao giờ mới trở về."Khi được Trần Bình Bình đón đi, Tư Tư cũng hơi bất ngờ. Lúc sinh nở,Uyển Nhi và những người quen trong phủ Phạm đều không ở bên cô, chỉ cóngười đỡ đẻ do Trần Bình Bình sắp xếp. Điều này thực sự ảnh hưởng khá nhiềuđến tâm trạng của cô.Dù vậy, cô biết Trần viện trưởng không có ý xấu gì, chỉ có điều không hiểusao mình lại phải sinh con ngoài phủ. Cô không kiềm chế được suy nghĩ vềnhững bí mật của các gia đình quyền quý, khiến tâm trạng càng trở nên u sầu."Vài ngày nữa, Phạm Nhàn sẽ trở về thôi." Trần Bình Bình cười an ủi: "Saukhi sinh con, điều quan trọng nhất với người mẹ là giữ tâm trạng vui vẻ, nênthiếu gia mới nhờ ta dẫn cô ra ngoài dạo chơi một chút."Lý do này có vẻ hơi gượng ép, nhưng sau khi sinh, dường như đầu óc Tư Tưkhông mấy minh mẫn, nên lập tức tin vào điều đó."Cô nghỉ ngơi đi nhé." Trần Bình Bình thực sự rất yêu quý bé gái, khôngmuốn buông tay ra chút nào, ông nói với Tư Tư: "Ta sẽ bế cháu bé đi dạo mộtlát."Tư Tư nói: "Không được để gió lùa vào người con đâu."Trần Bình Bình rất ngoan ngoãn gật đầu. Trước mặt một người mẹ, chơi đùavới con của người ta, cần phải ngoan ngoãn một chút.o O oTrần Bình Bình dỗ bé gái suốt quãng đường tới một phòng khác, nói vớingười bên trong: "Nhìn xem này, con gái của Phạm Nhàn đây."Người đó đang bị trói chặt, gương mặt lo lắng và đau khổ. Nhưng sau khinghe câu nói này, hắn ta bỗng vui mừng, hỏi: "Viện trưởng, tiểu thư đã đặt tênchưa?"Hắn chợt nhận ra bông hoa trắng trên mái tóc Trần Bình Bình, nảy ra ýtưởng và nói: "Hay gọi là Phạm Tiểu Hoa, chắc chắn đại nhân sẽ thích."Người đặt tên với phong cách hài hước này, tất nhiên là Vương Khải Niên -thân tín của Phạm Nhàn. Không rõ lão ta làm thế nào mà thoát khỏi Đại Đôngsơn, cũng không biết tại sao lại bị Trần Bình Bình trói trong phòng!Trần Bình Bình lườm lão ta một cái, bực bội nói: "Cái tên vớ vẩn gì vậy."Rõ ràng là Vương Khải Niên đã gầy đi nhiều, có vẻ như sau khi thoát khỏiĐại Đông sơn, dọc đường đã trải qua không biết bao nhiêu khổ cực. Lão nhìn bégái trong lòng viện trưởng, trong lòng vui mừng, lại đột nhiên nghĩ đến gia đìnhvà con gái mình ở kinh đô, nghĩ đến Phạm Nhàn đang ở trong tâm bão, sốngmũi lão cay cay, nói: "Không biết còn có thể gặp lại con gái mình không."Lão ôm vẻ mặt ưu sầu nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, thật quá khó hiểu."Trần Bình Bình với vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Ta cũng không rõ trong kinh đôsẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, ở kinh đô chắc chắn sẽ... có chuyện xảy ra."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đứng trên thành hoàng cung, nhìn về phương đông nơi mặt trờimới mọc, bầu trời đỏ rực kia, nhưng lông mày y dần dần nhíu lại, thở dài mộttiếng. Đến giờ phút này, y vẫn chưa tìm được tung tích của Uyển Nhi và ĐạiBảo. May mắn là từ Tĩnh Vương phủ có tin tức trả lời, phụ thân và Liễu dinương đều bình an, đang trên đường tới hoàng cung.Tính đi tính lại, đã đến kỳ sinh nở của Tư Tư, không biết nha đầu bất ngờmất tích giờ ra sao, và đứa bé là trai hay gái.Trong tất cả người thân, điều y lo lắng nhất lại không phải chuyện của TưTư sắp sinh con, bởi nếu trong phủ đã đồng ý với việc này, thế thì người đếnđón Tư Tư không thể là ai khác, chắc chắn là lão thọt Trần Bình Bình.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Lão bộc mỉm cười, đẩy ông vào một gian phòngphía sau vườn. Khi bước vào phòng, Trần Bình Bình đột ngột nói với hắn: "NếuPhạm Nhàn biết mình làm cha rồi, chắc chắn sẽ biết trân trọng sinh mệnh củamình hơn."Ánh sáng trong phòng không rực rỡ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ một thiếu nữkhoảng hai mươi tuổi, đang nhìn đứa trẻ trong lòng mình bằng ánh mắt trìumến. Cô gái toát lên vẻ mẫu tử chính là Tư Tư, người đã mất tích ở trang viênhọ Phạm ngoại ô kinh đô. Còn đứa trẻ trong lòng cô...Trần Bình Bình đẩy xe lăn tới gần, mặt đầy trìu mến nhận lấy đứa trẻ mớisinh từ tay cô, nhìn sắc hồng và đôi mắt nhắm nghiền trên gương mặt em bé, embé uốn lưỡi trong miệng kêu lên hai tiếng, ông trêu đùa: "Tiểu nha đầu ngoanlắm, cha con mà thấy chắc chắn sẽ rất thích."Tư Tư nhìn cảnh này với ánh mắt ngọt ngào, bỗng chú ý đến bông hoa trắngnhỏ trên trán Trần Bình Bình, cô tò mò hỏi: "Sao Viện trưởng đại nhân lại càibông hoa vậy?""Lần trước ta bế một đứa nhỏ, nó lập tức bật khóc, có lẽ vì ta không đẹp traicho lắm, hôm nay thử cài bông hoa xem... Xem kìa, quả nhiên nó không khócnữa."Những nếp nhăn trên mặt Trần Bình Bình nở thành đóa hoa cúc khi cười,ánh mắt yêu thương không thể giả tạo nổi. Có lẽ ông thực sự coi bé gái trongtay như cháu nội của mình vậy.Tư Tư vừa mới sinh xong, sức khỏe không tốt lắm. Cô nhìn Trần Bình Bình,đột nhiên buồn bã nói: "Nhưng... không biết thiếu gia bao giờ mới trở về."Khi được Trần Bình Bình đón đi, Tư Tư cũng hơi bất ngờ. Lúc sinh nở,Uyển Nhi và những người quen trong phủ Phạm đều không ở bên cô, chỉ cóngười đỡ đẻ do Trần Bình Bình sắp xếp. Điều này thực sự ảnh hưởng khá nhiềuđến tâm trạng của cô.Dù vậy, cô biết Trần viện trưởng không có ý xấu gì, chỉ có điều không hiểusao mình lại phải sinh con ngoài phủ. Cô không kiềm chế được suy nghĩ vềnhững bí mật của các gia đình quyền quý, khiến tâm trạng càng trở nên u sầu."Vài ngày nữa, Phạm Nhàn sẽ trở về thôi." Trần Bình Bình cười an ủi: "Saukhi sinh con, điều quan trọng nhất với người mẹ là giữ tâm trạng vui vẻ, nênthiếu gia mới nhờ ta dẫn cô ra ngoài dạo chơi một chút."Lý do này có vẻ hơi gượng ép, nhưng sau khi sinh, dường như đầu óc Tư Tưkhông mấy minh mẫn, nên lập tức tin vào điều đó."Cô nghỉ ngơi đi nhé." Trần Bình Bình thực sự rất yêu quý bé gái, khôngmuốn buông tay ra chút nào, ông nói với Tư Tư: "Ta sẽ bế cháu bé đi dạo mộtlát."Tư Tư nói: "Không được để gió lùa vào người con đâu."Trần Bình Bình rất ngoan ngoãn gật đầu. Trước mặt một người mẹ, chơi đùavới con của người ta, cần phải ngoan ngoãn một chút.o O oTrần Bình Bình dỗ bé gái suốt quãng đường tới một phòng khác, nói vớingười bên trong: "Nhìn xem này, con gái của Phạm Nhàn đây."Người đó đang bị trói chặt, gương mặt lo lắng và đau khổ. Nhưng sau khinghe câu nói này, hắn ta bỗng vui mừng, hỏi: "Viện trưởng, tiểu thư đã đặt tênchưa?"Hắn chợt nhận ra bông hoa trắng trên mái tóc Trần Bình Bình, nảy ra ýtưởng và nói: "Hay gọi là Phạm Tiểu Hoa, chắc chắn đại nhân sẽ thích."Người đặt tên với phong cách hài hước này, tất nhiên là Vương Khải Niên -thân tín của Phạm Nhàn. Không rõ lão ta làm thế nào mà thoát khỏi Đại Đôngsơn, cũng không biết tại sao lại bị Trần Bình Bình trói trong phòng!Trần Bình Bình lườm lão ta một cái, bực bội nói: "Cái tên vớ vẩn gì vậy."Rõ ràng là Vương Khải Niên đã gầy đi nhiều, có vẻ như sau khi thoát khỏiĐại Đông sơn, dọc đường đã trải qua không biết bao nhiêu khổ cực. Lão nhìn bégái trong lòng viện trưởng, trong lòng vui mừng, lại đột nhiên nghĩ đến gia đìnhvà con gái mình ở kinh đô, nghĩ đến Phạm Nhàn đang ở trong tâm bão, sốngmũi lão cay cay, nói: "Không biết còn có thể gặp lại con gái mình không."Lão ôm vẻ mặt ưu sầu nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, thật quá khó hiểu."Trần Bình Bình với vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Ta cũng không rõ trong kinh đôsẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, ở kinh đô chắc chắn sẽ... có chuyện xảy ra."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đứng trên thành hoàng cung, nhìn về phương đông nơi mặt trờimới mọc, bầu trời đỏ rực kia, nhưng lông mày y dần dần nhíu lại, thở dài mộttiếng. Đến giờ phút này, y vẫn chưa tìm được tung tích của Uyển Nhi và ĐạiBảo. May mắn là từ Tĩnh Vương phủ có tin tức trả lời, phụ thân và Liễu dinương đều bình an, đang trên đường tới hoàng cung.Tính đi tính lại, đã đến kỳ sinh nở của Tư Tư, không biết nha đầu bất ngờmất tích giờ ra sao, và đứa bé là trai hay gái.Trong tất cả người thân, điều y lo lắng nhất lại không phải chuyện của TưTư sắp sinh con, bởi nếu trong phủ đã đồng ý với việc này, thế thì người đếnđón Tư Tư không thể là ai khác, chắc chắn là lão thọt Trần Bình Bình.