Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1317: Mời ngài vào tròng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này, y lo cho Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân vào Thành Môn tinhưng chưa có tin tức gì trở lại, hơn nữa người của Giám Sát viện phụ trách báocáo cũng biến mất, điều này cho thấy có vấn đề. Phạm Nhàn đã báo cho Đạihoàng tử bắt đầu sắp đặt, chỉ có điều vẫn hơi băn khoăn không hiểu sao NgônBăng Vân không phát lệnh tiễn.Bình minh lên ở chân trời, lòng Phạm Nhàn chợt động, cảm nhận như cóđiều tốt đẹp đang xảy ra trên đời này.Những điều tốt đẹp ấy chắc chắn không tồn tại trong kinh đô. Kinh đô đangnguy cấp, vì vậy Phạm Nhàn tự an ủi mình – trong lúc nguy hiểm nhất, chắcchắn sẽ có người cưỡi mây ngũ sắc đến giải cứu mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Viên Hoành Đạo tỉnh dậy sau cơn hôn mê, sau gáy đau nhức, lão không biếtmình đang ở đâu. Những năm lẩn trốn trong phe địch đã khiến lão quen giữ imlặng mọi lúc mọi nơi.Giống như Vương Khải Niên, trong lòng quan viên Giám Sát viện này thựcra cũng có vô vàn nghi vấn. Nửa năm trước, bệ hạ lần đầu ra tay với Trưởngcông chúa, dù Viên Hoành Đạo không rõ lý do, nhưng Giám Sát viện có thểquét sạch các thế lực công khai của Trưởng công chúa chỉ trong nửa giờ là nhờvào mưu sĩ nổi tiếng nhất Tín Dương.Điều khiến Viên Hoành Đạo băn khoăn suốt nửa năm qua là - sau chiến dịchđó, đáng lẽ hắn phải rời bỏ cuộc sống trong “vô gian đạo”, theo quy định củaviện thì nên chọn một nơi non xanh nước biếc để vinh quang về hưu. Nhưng saukhi trốn khỏi biệt viện, ở một tiểu viện, Ngôn Nhược Hải lại bảo lão quay lạiTín Dương.Quay lại Tín Dương!Mưu sĩ Tín Dương của Trưởng công chúa may mắn thoát khỏi sự truy sátcủa Giám Sát viện, theo lý mà nói phải quay lại Tín Dương. Nhưng Viên HoànhĐạo cảm nhận được ý nghĩa khác trong mệnh lệnh của Giám Sát viện.Nếu sau cơn bão đêm đó, Trưởng công chúa chắc chắn sẽ sụp đổ, bị giamcầm vĩnh viễn, vậy tại sao Trần viện trưởng lại sai lão quay lại Tín Dương?Triều đình... rốt cuộc đang nghĩ gì? Tại sao lại sai ta quay lại Tín Dương?Trong vài tháng qua, Viên Hoành Đạo liên tục suy nghĩ về vấn đề này. KhiTrưởng công chúa dễ dàng liên lạc qua thị vệ ở biệt viện, truyền đạt kế hoạchcho thành viên nòng cốt của Tín Dương và dần dần di chuyển lực lượng về kinhđô, cuối cùng lão cũng hiểu ra một số điều.Từ đầu, Giám Sát viện đã biết không thể đánh bại hoàn toàn Trưởng côngchúa. Hoặc có thể nói, bệ hạ chưa bao giờ có ý định khiến Trưởng công chúamất hết khả năng đứng dậy, nên mới giữ lão lại Tín Dương, chờ đợi lời triệu tậptừ Trưởng công chúa và chờ đợi thời khắc đó đến.Vậy là, Hoàng thượng đã ra Đại Đông sơn, gặp nạn. Kinh đô rối ren. Thái tửsắp lên ngôi. Trưởng công chúa đã liên lạc quân đội chuẩn bị tạo phản... Cho dùtrong quá trình lên kế hoạch ở Đại Đông sơn, Trưởng công chúa không thôngbáo cho Viên Hoành Đạo, nhưng tất cả những sự việc sau đó, lão đã trực tiếptham gia và nắm được mọi thông tin từ lúc Trưởng công chúa bắt đầu mưu đồ.Dường như Viên Hoành Đạo nên phát huy tài năng gián điệp số một KhánhQuốc. Nhưng trong lúc này, lão kinh hoàng nhận ra mình không thể truyền tảithông tin tình báo ra ngoài, không thể cảnh báo cho Giám Sát viện!Tất cả kênh liên lạc đột ngột bị cắt đứt. Cầu nối thông tin quỷ thần khólường của lão bất ngờ đứt đoạn, Viên Hoành Đạo không thể liên lạc được vớiNgôn Nhược Hải, huống chi là Trần Bình Bình. Với tư cách một gián điệp ẩnsâu như hắn, chắc chắn không thể xông thẳng vào Giám Sát viện và la ó ầmĩ.Vì vậy, bề ngoài Viên Hoành Đạo tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong lòng đầylo sợ và bất an. Lão không biết chuyện gì đang xảy ra trong Giám Sát viện. Tâmtrạng lo lắng này kéo dài cho đến khi Phạm Nhàn quyết định nổi dậy, đột nhậpcung điện và bắt đầu dùng binh lực dẹp tan phe đối lập trong kinh đô.Viên Hoành Đạo âm thầm phối hợp với Giám Sát viện, chiếm lĩnh biệt việntạm trú của Trưởng công chúa. Nhưng lão biết Phạm Nhàn đã mắc sai lầm trímạng, nên phút cuối đã liều mình gọi vị quan viên Giám Sát viện kia.Lão không tin ai cả. Nhưng nếu so sánh ra, khi không thể liên lạc được TrầnBình Bình và Ngôn Nhược Hải, trong triều đình, đối tượng lão tin tưởng nhấtchỉ có người kế nhiệm của Trần Bình Bình, Tiểu Phạm đại nhân.Đáng tiếc lão không biết tính cách nóng nảy của Mộc Phong Nhi, và cuốicùng bị đánh gục.o O oViên Hoành Đạo lắng ổn định hơi thở, mở mắt ra và thấy mình đang ở góctháp canh của hoàng thành. Trước mặt lão là một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn,với vẻ mặt lo lắng đang nhìn anh. lão biết đó là ai, mặc dù không hiểu sao ngườiđó lại xuất hiện trong giờ phút căng thẳng này và tự mình thẩm vấn mình.Nhưng Viên Hoành Đạo vẫn nói thẳng:"Trương Phương là người của Trưởng công chúa."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này, y lo cho Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân vào Thành Môn tinhưng chưa có tin tức gì trở lại, hơn nữa người của Giám Sát viện phụ trách báocáo cũng biến mất, điều này cho thấy có vấn đề. Phạm Nhàn đã báo cho Đạihoàng tử bắt đầu sắp đặt, chỉ có điều vẫn hơi băn khoăn không hiểu sao NgônBăng Vân không phát lệnh tiễn.Bình minh lên ở chân trời, lòng Phạm Nhàn chợt động, cảm nhận như cóđiều tốt đẹp đang xảy ra trên đời này.Những điều tốt đẹp ấy chắc chắn không tồn tại trong kinh đô. Kinh đô đangnguy cấp, vì vậy Phạm Nhàn tự an ủi mình – trong lúc nguy hiểm nhất, chắcchắn sẽ có người cưỡi mây ngũ sắc đến giải cứu mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Viên Hoành Đạo tỉnh dậy sau cơn hôn mê, sau gáy đau nhức, lão không biếtmình đang ở đâu. Những năm lẩn trốn trong phe địch đã khiến lão quen giữ imlặng mọi lúc mọi nơi.Giống như Vương Khải Niên, trong lòng quan viên Giám Sát viện này thựcra cũng có vô vàn nghi vấn. Nửa năm trước, bệ hạ lần đầu ra tay với Trưởngcông chúa, dù Viên Hoành Đạo không rõ lý do, nhưng Giám Sát viện có thểquét sạch các thế lực công khai của Trưởng công chúa chỉ trong nửa giờ là nhờvào mưu sĩ nổi tiếng nhất Tín Dương.Điều khiến Viên Hoành Đạo băn khoăn suốt nửa năm qua là - sau chiến dịchđó, đáng lẽ hắn phải rời bỏ cuộc sống trong “vô gian đạo”, theo quy định củaviện thì nên chọn một nơi non xanh nước biếc để vinh quang về hưu. Nhưng saukhi trốn khỏi biệt viện, ở một tiểu viện, Ngôn Nhược Hải lại bảo lão quay lạiTín Dương.Quay lại Tín Dương!Mưu sĩ Tín Dương của Trưởng công chúa may mắn thoát khỏi sự truy sátcủa Giám Sát viện, theo lý mà nói phải quay lại Tín Dương. Nhưng Viên HoànhĐạo cảm nhận được ý nghĩa khác trong mệnh lệnh của Giám Sát viện.Nếu sau cơn bão đêm đó, Trưởng công chúa chắc chắn sẽ sụp đổ, bị giamcầm vĩnh viễn, vậy tại sao Trần viện trưởng lại sai lão quay lại Tín Dương?Triều đình... rốt cuộc đang nghĩ gì? Tại sao lại sai ta quay lại Tín Dương?Trong vài tháng qua, Viên Hoành Đạo liên tục suy nghĩ về vấn đề này. KhiTrưởng công chúa dễ dàng liên lạc qua thị vệ ở biệt viện, truyền đạt kế hoạchcho thành viên nòng cốt của Tín Dương và dần dần di chuyển lực lượng về kinhđô, cuối cùng lão cũng hiểu ra một số điều.Từ đầu, Giám Sát viện đã biết không thể đánh bại hoàn toàn Trưởng côngchúa. Hoặc có thể nói, bệ hạ chưa bao giờ có ý định khiến Trưởng công chúamất hết khả năng đứng dậy, nên mới giữ lão lại Tín Dương, chờ đợi lời triệu tậptừ Trưởng công chúa và chờ đợi thời khắc đó đến.Vậy là, Hoàng thượng đã ra Đại Đông sơn, gặp nạn. Kinh đô rối ren. Thái tửsắp lên ngôi. Trưởng công chúa đã liên lạc quân đội chuẩn bị tạo phản... Cho dùtrong quá trình lên kế hoạch ở Đại Đông sơn, Trưởng công chúa không thôngbáo cho Viên Hoành Đạo, nhưng tất cả những sự việc sau đó, lão đã trực tiếptham gia và nắm được mọi thông tin từ lúc Trưởng công chúa bắt đầu mưu đồ.Dường như Viên Hoành Đạo nên phát huy tài năng gián điệp số một KhánhQuốc. Nhưng trong lúc này, lão kinh hoàng nhận ra mình không thể truyền tảithông tin tình báo ra ngoài, không thể cảnh báo cho Giám Sát viện!Tất cả kênh liên lạc đột ngột bị cắt đứt. Cầu nối thông tin quỷ thần khólường của lão bất ngờ đứt đoạn, Viên Hoành Đạo không thể liên lạc được vớiNgôn Nhược Hải, huống chi là Trần Bình Bình. Với tư cách một gián điệp ẩnsâu như hắn, chắc chắn không thể xông thẳng vào Giám Sát viện và la ó ầmĩ.Vì vậy, bề ngoài Viên Hoành Đạo tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong lòng đầylo sợ và bất an. Lão không biết chuyện gì đang xảy ra trong Giám Sát viện. Tâmtrạng lo lắng này kéo dài cho đến khi Phạm Nhàn quyết định nổi dậy, đột nhậpcung điện và bắt đầu dùng binh lực dẹp tan phe đối lập trong kinh đô.Viên Hoành Đạo âm thầm phối hợp với Giám Sát viện, chiếm lĩnh biệt việntạm trú của Trưởng công chúa. Nhưng lão biết Phạm Nhàn đã mắc sai lầm trímạng, nên phút cuối đã liều mình gọi vị quan viên Giám Sát viện kia.Lão không tin ai cả. Nhưng nếu so sánh ra, khi không thể liên lạc được TrầnBình Bình và Ngôn Nhược Hải, trong triều đình, đối tượng lão tin tưởng nhấtchỉ có người kế nhiệm của Trần Bình Bình, Tiểu Phạm đại nhân.Đáng tiếc lão không biết tính cách nóng nảy của Mộc Phong Nhi, và cuốicùng bị đánh gục.o O oViên Hoành Đạo lắng ổn định hơi thở, mở mắt ra và thấy mình đang ở góctháp canh của hoàng thành. Trước mặt lão là một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn,với vẻ mặt lo lắng đang nhìn anh. lão biết đó là ai, mặc dù không hiểu sao ngườiđó lại xuất hiện trong giờ phút căng thẳng này và tự mình thẩm vấn mình.Nhưng Viên Hoành Đạo vẫn nói thẳng:"Trương Phương là người của Trưởng công chúa."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này, y lo cho Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân vào Thành Môn tinhưng chưa có tin tức gì trở lại, hơn nữa người của Giám Sát viện phụ trách báocáo cũng biến mất, điều này cho thấy có vấn đề. Phạm Nhàn đã báo cho Đạihoàng tử bắt đầu sắp đặt, chỉ có điều vẫn hơi băn khoăn không hiểu sao NgônBăng Vân không phát lệnh tiễn.Bình minh lên ở chân trời, lòng Phạm Nhàn chợt động, cảm nhận như cóđiều tốt đẹp đang xảy ra trên đời này.Những điều tốt đẹp ấy chắc chắn không tồn tại trong kinh đô. Kinh đô đangnguy cấp, vì vậy Phạm Nhàn tự an ủi mình – trong lúc nguy hiểm nhất, chắcchắn sẽ có người cưỡi mây ngũ sắc đến giải cứu mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Viên Hoành Đạo tỉnh dậy sau cơn hôn mê, sau gáy đau nhức, lão không biếtmình đang ở đâu. Những năm lẩn trốn trong phe địch đã khiến lão quen giữ imlặng mọi lúc mọi nơi.Giống như Vương Khải Niên, trong lòng quan viên Giám Sát viện này thựcra cũng có vô vàn nghi vấn. Nửa năm trước, bệ hạ lần đầu ra tay với Trưởngcông chúa, dù Viên Hoành Đạo không rõ lý do, nhưng Giám Sát viện có thểquét sạch các thế lực công khai của Trưởng công chúa chỉ trong nửa giờ là nhờvào mưu sĩ nổi tiếng nhất Tín Dương.Điều khiến Viên Hoành Đạo băn khoăn suốt nửa năm qua là - sau chiến dịchđó, đáng lẽ hắn phải rời bỏ cuộc sống trong “vô gian đạo”, theo quy định củaviện thì nên chọn một nơi non xanh nước biếc để vinh quang về hưu. Nhưng saukhi trốn khỏi biệt viện, ở một tiểu viện, Ngôn Nhược Hải lại bảo lão quay lạiTín Dương.Quay lại Tín Dương!Mưu sĩ Tín Dương của Trưởng công chúa may mắn thoát khỏi sự truy sátcủa Giám Sát viện, theo lý mà nói phải quay lại Tín Dương. Nhưng Viên HoànhĐạo cảm nhận được ý nghĩa khác trong mệnh lệnh của Giám Sát viện.Nếu sau cơn bão đêm đó, Trưởng công chúa chắc chắn sẽ sụp đổ, bị giamcầm vĩnh viễn, vậy tại sao Trần viện trưởng lại sai lão quay lại Tín Dương?Triều đình... rốt cuộc đang nghĩ gì? Tại sao lại sai ta quay lại Tín Dương?Trong vài tháng qua, Viên Hoành Đạo liên tục suy nghĩ về vấn đề này. KhiTrưởng công chúa dễ dàng liên lạc qua thị vệ ở biệt viện, truyền đạt kế hoạchcho thành viên nòng cốt của Tín Dương và dần dần di chuyển lực lượng về kinhđô, cuối cùng lão cũng hiểu ra một số điều.Từ đầu, Giám Sát viện đã biết không thể đánh bại hoàn toàn Trưởng côngchúa. Hoặc có thể nói, bệ hạ chưa bao giờ có ý định khiến Trưởng công chúamất hết khả năng đứng dậy, nên mới giữ lão lại Tín Dương, chờ đợi lời triệu tậptừ Trưởng công chúa và chờ đợi thời khắc đó đến.Vậy là, Hoàng thượng đã ra Đại Đông sơn, gặp nạn. Kinh đô rối ren. Thái tửsắp lên ngôi. Trưởng công chúa đã liên lạc quân đội chuẩn bị tạo phản... Cho dùtrong quá trình lên kế hoạch ở Đại Đông sơn, Trưởng công chúa không thôngbáo cho Viên Hoành Đạo, nhưng tất cả những sự việc sau đó, lão đã trực tiếptham gia và nắm được mọi thông tin từ lúc Trưởng công chúa bắt đầu mưu đồ.Dường như Viên Hoành Đạo nên phát huy tài năng gián điệp số một KhánhQuốc. Nhưng trong lúc này, lão kinh hoàng nhận ra mình không thể truyền tảithông tin tình báo ra ngoài, không thể cảnh báo cho Giám Sát viện!Tất cả kênh liên lạc đột ngột bị cắt đứt. Cầu nối thông tin quỷ thần khólường của lão bất ngờ đứt đoạn, Viên Hoành Đạo không thể liên lạc được vớiNgôn Nhược Hải, huống chi là Trần Bình Bình. Với tư cách một gián điệp ẩnsâu như hắn, chắc chắn không thể xông thẳng vào Giám Sát viện và la ó ầmĩ.Vì vậy, bề ngoài Viên Hoành Đạo tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong lòng đầylo sợ và bất an. Lão không biết chuyện gì đang xảy ra trong Giám Sát viện. Tâmtrạng lo lắng này kéo dài cho đến khi Phạm Nhàn quyết định nổi dậy, đột nhậpcung điện và bắt đầu dùng binh lực dẹp tan phe đối lập trong kinh đô.Viên Hoành Đạo âm thầm phối hợp với Giám Sát viện, chiếm lĩnh biệt việntạm trú của Trưởng công chúa. Nhưng lão biết Phạm Nhàn đã mắc sai lầm trímạng, nên phút cuối đã liều mình gọi vị quan viên Giám Sát viện kia.Lão không tin ai cả. Nhưng nếu so sánh ra, khi không thể liên lạc được TrầnBình Bình và Ngôn Nhược Hải, trong triều đình, đối tượng lão tin tưởng nhấtchỉ có người kế nhiệm của Trần Bình Bình, Tiểu Phạm đại nhân.Đáng tiếc lão không biết tính cách nóng nảy của Mộc Phong Nhi, và cuốicùng bị đánh gục.o O oViên Hoành Đạo lắng ổn định hơi thở, mở mắt ra và thấy mình đang ở góctháp canh của hoàng thành. Trước mặt lão là một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn,với vẻ mặt lo lắng đang nhìn anh. lão biết đó là ai, mặc dù không hiểu sao ngườiđó lại xuất hiện trong giờ phút căng thẳng này và tự mình thẩm vấn mình.Nhưng Viên Hoành Đạo vẫn nói thẳng:"Trương Phương là người của Trưởng công chúa."