Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1318: Mời ngài vào tròng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì thêm. Trương Phương tự Đức Thanh,thống lĩnh mười ba Thành Môn ti, người được mọi người kính trọng vì đức độvà lòng trung thành, hóa ra lại là người của Trưởng công chúa. Sự thật này đủlàm người ta giật mình, nhưng không thể tăng thêm chút buồn rầu nào trong cõilòng đầy bất đắc dĩ của Phạm Nhàn.Ngôn Băng Vân vẫn chưa quay lại, cả quan viên trong viện phụ trách giámsát cũng vắng bóng, chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở cổng thành.Điều đáng tiếc là Viên Hoành Đạo tỉnh dậy quá muộn.Phạm Nhàn thở dài trong lòng. Bình minh đã cận kề, Thành Môn ti của kinhđô đã mất, đại quân hai họ Diệp, Tần không biết từ lúc nào đã vào thành. Tronghoàn cảnh nguy cấp này, dù trong đầu Phạm Nhàn không nghĩ tới Viên HoànhĐạo, nhưng khi nhìn các đại thần nghỉ ngơi trong Thái Cực điện, y chợt nhớ lờinhắn nhủ của nhạc phụ khi còn ở Ngô Châu.Suốt đời Lâm Nhược Phủ cả đời làm gian tướng, trong triều chỉ e ngại bangười, ngoài Trần Bình Bình và Phạm Kiến ra, đó chính là Tần lão gia tử chỉhuy quân đội. Vị này từng nghiêm túc nói với Phạm Nhàn, những môn sinh ẩngiấu trong triều mà ông ta nuôi dạy sẽ không giúp Phạm Nhàn, để tránh như câyvượt tầm bị gió quật ngã.Trừ phi... có hoàng đế mới lên ngôi.Bây giờ, Khánh Đế đã mất, Phạm Nhàn giúp Tam điện hạ tranh ngôi vịởkinh đô , nên phe cánh của Lâm tướng gia trong triều mới cởi tấm mặt nạ, đứngsau lưng Phạm Nhàn, cùng hai vị Đại học sĩ ngăn Thái tử lên ngôi.Trong lòng Phạm Nhàn thầm nghĩ, nhạc phụ cả đời thông minh, luôn tínhtoán thời cơ chính xác, chỉ không biết lần này có thành công hay không.Nhưng điều y nhớ rõ nhất là câu nói cuối cùng của Lâm tướng gia:"Nếu sau này kinh đô thực sự hỗn loạn, có lẽ Viên Hoành Đạo có thể giúpngươi."Một năm trước, Lâm Nhược Phụ đã đoán trước chuyện ở Đại Đông sơn,Phạm Nhàn rất khâm phục nhạc phụ nên không quên lời dặn dò ấy. Khi rơi vàothế bí không cách nào thoát khỏi, y lập tức nghĩ đến vị mưu sĩ hàng đầu của TínDương Trưởng công chúa.Quả thực không sai, hóa ra Viên tiên sinh này là người của Giám Sát việncài cắm vào Tín Dương! Sự thật này khiến Phạm Nhàn vô cùng bất ngờ, đồngthời cũng lo lắng - nếu biết sớm về vấn đề cổng thành, liệu mình và Đại hoàngtử có bị động đến thế không. Cuối cùng vẫn là quá trễ, còn trong vấn đề yếu hạinhư vậy, không biết vận may của mình còn kéo dài được bao lâu.Viên Hoành Đạo nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, hỏi: "Tại sao ta vẫn khôngthể liên lạc được với Viện?" Dù lời nói bình thản, nhưng bên trong đầy sự tứcgiận, hoàn toàn khác với thái độ thoải mái mà Viên tiên sinh thường có. Lão cóthông tin quý báu về phe Trưởng công chúa, nhưng không thể cung cấp choGiám Sát viện và triều đình, điều này khiến Viên cảm thấy kỳ quái, do đó càngphẫn nộ.Phạm Nhàn im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Giá như có thể, y cũngmuốn tự mình hỏi Trần Bình Bình.Gió sớm thổi vào tháp canh cao ngất của hoàng thành, mang theo mùi máutanh từ đêm qua, mùi khét từ các nhà dân kinh đô đã dần biến mất. Nhưngngười dân vẫn sợ hãi đóng chặt cửa, trốn dưới chăn, cầu nguyện trò chơi chémgiết của các vị đại nhân kia sớm kết thúc.U u u... Trên hoàng thành, tiếng kèn lệnh vang vọng liên tục, âm thanh hùnghồn mạnh mẽ, không biết lan tới bao xa.Phạm Nhàn đứng bên Viên Hoành Đạo, sắc mặt bình tĩnh nói: "Quân phòngvệ kinh đô phải đến trưa mới vào được, hai nhà Tần, Diệp còn ba ngày nữa. Nếuchúng ta hành động nhanh, vẫn có thể chiếm lại chín cửa thành."Ánh mắt Viên Hoành Đạo lóe lên vẻ kinh ngạc, rồi lập tức đấy lên ngọn lửatức giận, quát: "Chẳng lẽ trong viện không có người trong quân phòng vệ sao?"Phạm Nhàn giật mình, quay người nhìn lão.Viên Hoành Đạo nghiêm túc nói: "Quân đội Tần gia đã hành quân suốt đêm,khoảng cách với kinh đô... chắc không xa nữa rồi."Phạm Nhàn mím môi, mặt tái nhợt.Lúc nghe tin Thành Môn ti làm phản, y không hoảng hốt vì tin mình nắm rõđộng thái của họ Tần. Chỉ cần đại quân chưa đến, với sức mạnh của cấm quânvà uy lực của Giám Sát viện, y vẫn có thời gian chiếm lại quyền khống chế chíncửa thành.Quân đội họ Tần sắp tới rồi sao?Ông già của Ngôn Băng Vân đang ở nhà họ Tần, làm sao lại không biết tintức về đại quân!o O oPhạm Nhàn bước đến bên Đại hoàng tử và nói: "Thu binh về cung điện,quân đội của Tần gia sắp tới rồi."Lông mày Đại hoàng tử nhíu chặt lại. Lực lượng cấm quân vừa rời khỏiHoàng thành, giờ lại phải triệu hồi trở lại chỉ vì một thông tin mà bản thân mìnhkhó có thể tin tưởng được. Nhưng hắn biết điều quan trọng nhất bây giờ là phảnứng thật nhanh chóng. Không kịp bàn bạc gì với Phạm Nhàn, hắn hít một hơidài, ra lệnh cho thân binh vẫy lá cờ vàng đang cầm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì thêm. Trương Phương tự Đức Thanh,thống lĩnh mười ba Thành Môn ti, người được mọi người kính trọng vì đức độvà lòng trung thành, hóa ra lại là người của Trưởng công chúa. Sự thật này đủlàm người ta giật mình, nhưng không thể tăng thêm chút buồn rầu nào trong cõilòng đầy bất đắc dĩ của Phạm Nhàn.Ngôn Băng Vân vẫn chưa quay lại, cả quan viên trong viện phụ trách giámsát cũng vắng bóng, chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở cổng thành.Điều đáng tiếc là Viên Hoành Đạo tỉnh dậy quá muộn.Phạm Nhàn thở dài trong lòng. Bình minh đã cận kề, Thành Môn ti của kinhđô đã mất, đại quân hai họ Diệp, Tần không biết từ lúc nào đã vào thành. Tronghoàn cảnh nguy cấp này, dù trong đầu Phạm Nhàn không nghĩ tới Viên HoànhĐạo, nhưng khi nhìn các đại thần nghỉ ngơi trong Thái Cực điện, y chợt nhớ lờinhắn nhủ của nhạc phụ khi còn ở Ngô Châu.Suốt đời Lâm Nhược Phủ cả đời làm gian tướng, trong triều chỉ e ngại bangười, ngoài Trần Bình Bình và Phạm Kiến ra, đó chính là Tần lão gia tử chỉhuy quân đội. Vị này từng nghiêm túc nói với Phạm Nhàn, những môn sinh ẩngiấu trong triều mà ông ta nuôi dạy sẽ không giúp Phạm Nhàn, để tránh như câyvượt tầm bị gió quật ngã.Trừ phi... có hoàng đế mới lên ngôi.Bây giờ, Khánh Đế đã mất, Phạm Nhàn giúp Tam điện hạ tranh ngôi vịởkinh đô , nên phe cánh của Lâm tướng gia trong triều mới cởi tấm mặt nạ, đứngsau lưng Phạm Nhàn, cùng hai vị Đại học sĩ ngăn Thái tử lên ngôi.Trong lòng Phạm Nhàn thầm nghĩ, nhạc phụ cả đời thông minh, luôn tínhtoán thời cơ chính xác, chỉ không biết lần này có thành công hay không.Nhưng điều y nhớ rõ nhất là câu nói cuối cùng của Lâm tướng gia:"Nếu sau này kinh đô thực sự hỗn loạn, có lẽ Viên Hoành Đạo có thể giúpngươi."Một năm trước, Lâm Nhược Phụ đã đoán trước chuyện ở Đại Đông sơn,Phạm Nhàn rất khâm phục nhạc phụ nên không quên lời dặn dò ấy. Khi rơi vàothế bí không cách nào thoát khỏi, y lập tức nghĩ đến vị mưu sĩ hàng đầu của TínDương Trưởng công chúa.Quả thực không sai, hóa ra Viên tiên sinh này là người của Giám Sát việncài cắm vào Tín Dương! Sự thật này khiến Phạm Nhàn vô cùng bất ngờ, đồngthời cũng lo lắng - nếu biết sớm về vấn đề cổng thành, liệu mình và Đại hoàngtử có bị động đến thế không. Cuối cùng vẫn là quá trễ, còn trong vấn đề yếu hạinhư vậy, không biết vận may của mình còn kéo dài được bao lâu.Viên Hoành Đạo nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, hỏi: "Tại sao ta vẫn khôngthể liên lạc được với Viện?" Dù lời nói bình thản, nhưng bên trong đầy sự tứcgiận, hoàn toàn khác với thái độ thoải mái mà Viên tiên sinh thường có. Lão cóthông tin quý báu về phe Trưởng công chúa, nhưng không thể cung cấp choGiám Sát viện và triều đình, điều này khiến Viên cảm thấy kỳ quái, do đó càngphẫn nộ.Phạm Nhàn im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Giá như có thể, y cũngmuốn tự mình hỏi Trần Bình Bình.Gió sớm thổi vào tháp canh cao ngất của hoàng thành, mang theo mùi máutanh từ đêm qua, mùi khét từ các nhà dân kinh đô đã dần biến mất. Nhưngngười dân vẫn sợ hãi đóng chặt cửa, trốn dưới chăn, cầu nguyện trò chơi chémgiết của các vị đại nhân kia sớm kết thúc.U u u... Trên hoàng thành, tiếng kèn lệnh vang vọng liên tục, âm thanh hùnghồn mạnh mẽ, không biết lan tới bao xa.Phạm Nhàn đứng bên Viên Hoành Đạo, sắc mặt bình tĩnh nói: "Quân phòngvệ kinh đô phải đến trưa mới vào được, hai nhà Tần, Diệp còn ba ngày nữa. Nếuchúng ta hành động nhanh, vẫn có thể chiếm lại chín cửa thành."Ánh mắt Viên Hoành Đạo lóe lên vẻ kinh ngạc, rồi lập tức đấy lên ngọn lửatức giận, quát: "Chẳng lẽ trong viện không có người trong quân phòng vệ sao?"Phạm Nhàn giật mình, quay người nhìn lão.Viên Hoành Đạo nghiêm túc nói: "Quân đội Tần gia đã hành quân suốt đêm,khoảng cách với kinh đô... chắc không xa nữa rồi."Phạm Nhàn mím môi, mặt tái nhợt.Lúc nghe tin Thành Môn ti làm phản, y không hoảng hốt vì tin mình nắm rõđộng thái của họ Tần. Chỉ cần đại quân chưa đến, với sức mạnh của cấm quânvà uy lực của Giám Sát viện, y vẫn có thời gian chiếm lại quyền khống chế chíncửa thành.Quân đội họ Tần sắp tới rồi sao?Ông già của Ngôn Băng Vân đang ở nhà họ Tần, làm sao lại không biết tintức về đại quân!o O oPhạm Nhàn bước đến bên Đại hoàng tử và nói: "Thu binh về cung điện,quân đội của Tần gia sắp tới rồi."Lông mày Đại hoàng tử nhíu chặt lại. Lực lượng cấm quân vừa rời khỏiHoàng thành, giờ lại phải triệu hồi trở lại chỉ vì một thông tin mà bản thân mìnhkhó có thể tin tưởng được. Nhưng hắn biết điều quan trọng nhất bây giờ là phảnứng thật nhanh chóng. Không kịp bàn bạc gì với Phạm Nhàn, hắn hít một hơidài, ra lệnh cho thân binh vẫy lá cờ vàng đang cầm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì thêm. Trương Phương tự Đức Thanh,thống lĩnh mười ba Thành Môn ti, người được mọi người kính trọng vì đức độvà lòng trung thành, hóa ra lại là người của Trưởng công chúa. Sự thật này đủlàm người ta giật mình, nhưng không thể tăng thêm chút buồn rầu nào trong cõilòng đầy bất đắc dĩ của Phạm Nhàn.Ngôn Băng Vân vẫn chưa quay lại, cả quan viên trong viện phụ trách giámsát cũng vắng bóng, chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở cổng thành.Điều đáng tiếc là Viên Hoành Đạo tỉnh dậy quá muộn.Phạm Nhàn thở dài trong lòng. Bình minh đã cận kề, Thành Môn ti của kinhđô đã mất, đại quân hai họ Diệp, Tần không biết từ lúc nào đã vào thành. Tronghoàn cảnh nguy cấp này, dù trong đầu Phạm Nhàn không nghĩ tới Viên HoànhĐạo, nhưng khi nhìn các đại thần nghỉ ngơi trong Thái Cực điện, y chợt nhớ lờinhắn nhủ của nhạc phụ khi còn ở Ngô Châu.Suốt đời Lâm Nhược Phủ cả đời làm gian tướng, trong triều chỉ e ngại bangười, ngoài Trần Bình Bình và Phạm Kiến ra, đó chính là Tần lão gia tử chỉhuy quân đội. Vị này từng nghiêm túc nói với Phạm Nhàn, những môn sinh ẩngiấu trong triều mà ông ta nuôi dạy sẽ không giúp Phạm Nhàn, để tránh như câyvượt tầm bị gió quật ngã.Trừ phi... có hoàng đế mới lên ngôi.Bây giờ, Khánh Đế đã mất, Phạm Nhàn giúp Tam điện hạ tranh ngôi vịởkinh đô , nên phe cánh của Lâm tướng gia trong triều mới cởi tấm mặt nạ, đứngsau lưng Phạm Nhàn, cùng hai vị Đại học sĩ ngăn Thái tử lên ngôi.Trong lòng Phạm Nhàn thầm nghĩ, nhạc phụ cả đời thông minh, luôn tínhtoán thời cơ chính xác, chỉ không biết lần này có thành công hay không.Nhưng điều y nhớ rõ nhất là câu nói cuối cùng của Lâm tướng gia:"Nếu sau này kinh đô thực sự hỗn loạn, có lẽ Viên Hoành Đạo có thể giúpngươi."Một năm trước, Lâm Nhược Phụ đã đoán trước chuyện ở Đại Đông sơn,Phạm Nhàn rất khâm phục nhạc phụ nên không quên lời dặn dò ấy. Khi rơi vàothế bí không cách nào thoát khỏi, y lập tức nghĩ đến vị mưu sĩ hàng đầu của TínDương Trưởng công chúa.Quả thực không sai, hóa ra Viên tiên sinh này là người của Giám Sát việncài cắm vào Tín Dương! Sự thật này khiến Phạm Nhàn vô cùng bất ngờ, đồngthời cũng lo lắng - nếu biết sớm về vấn đề cổng thành, liệu mình và Đại hoàngtử có bị động đến thế không. Cuối cùng vẫn là quá trễ, còn trong vấn đề yếu hạinhư vậy, không biết vận may của mình còn kéo dài được bao lâu.Viên Hoành Đạo nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, hỏi: "Tại sao ta vẫn khôngthể liên lạc được với Viện?" Dù lời nói bình thản, nhưng bên trong đầy sự tứcgiận, hoàn toàn khác với thái độ thoải mái mà Viên tiên sinh thường có. Lão cóthông tin quý báu về phe Trưởng công chúa, nhưng không thể cung cấp choGiám Sát viện và triều đình, điều này khiến Viên cảm thấy kỳ quái, do đó càngphẫn nộ.Phạm Nhàn im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Giá như có thể, y cũngmuốn tự mình hỏi Trần Bình Bình.Gió sớm thổi vào tháp canh cao ngất của hoàng thành, mang theo mùi máutanh từ đêm qua, mùi khét từ các nhà dân kinh đô đã dần biến mất. Nhưngngười dân vẫn sợ hãi đóng chặt cửa, trốn dưới chăn, cầu nguyện trò chơi chémgiết của các vị đại nhân kia sớm kết thúc.U u u... Trên hoàng thành, tiếng kèn lệnh vang vọng liên tục, âm thanh hùnghồn mạnh mẽ, không biết lan tới bao xa.Phạm Nhàn đứng bên Viên Hoành Đạo, sắc mặt bình tĩnh nói: "Quân phòngvệ kinh đô phải đến trưa mới vào được, hai nhà Tần, Diệp còn ba ngày nữa. Nếuchúng ta hành động nhanh, vẫn có thể chiếm lại chín cửa thành."Ánh mắt Viên Hoành Đạo lóe lên vẻ kinh ngạc, rồi lập tức đấy lên ngọn lửatức giận, quát: "Chẳng lẽ trong viện không có người trong quân phòng vệ sao?"Phạm Nhàn giật mình, quay người nhìn lão.Viên Hoành Đạo nghiêm túc nói: "Quân đội Tần gia đã hành quân suốt đêm,khoảng cách với kinh đô... chắc không xa nữa rồi."Phạm Nhàn mím môi, mặt tái nhợt.Lúc nghe tin Thành Môn ti làm phản, y không hoảng hốt vì tin mình nắm rõđộng thái của họ Tần. Chỉ cần đại quân chưa đến, với sức mạnh của cấm quânvà uy lực của Giám Sát viện, y vẫn có thời gian chiếm lại quyền khống chế chíncửa thành.Quân đội họ Tần sắp tới rồi sao?Ông già của Ngôn Băng Vân đang ở nhà họ Tần, làm sao lại không biết tintức về đại quân!o O oPhạm Nhàn bước đến bên Đại hoàng tử và nói: "Thu binh về cung điện,quân đội của Tần gia sắp tới rồi."Lông mày Đại hoàng tử nhíu chặt lại. Lực lượng cấm quân vừa rời khỏiHoàng thành, giờ lại phải triệu hồi trở lại chỉ vì một thông tin mà bản thân mìnhkhó có thể tin tưởng được. Nhưng hắn biết điều quan trọng nhất bây giờ là phảnứng thật nhanh chóng. Không kịp bàn bạc gì với Phạm Nhàn, hắn hít một hơidài, ra lệnh cho thân binh vẫy lá cờ vàng đang cầm.