Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1320: Phục kích trước Chính Dương môn 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng bước chân vội vã vang lên trên hoàng thành, vài binh sĩ mặc giápchạy tới trước mặt hai người, quỳ xuống một gối và nói vài câu. Phạm Nhànđứng sau lưng Đại hoàng tử, thản nhiên lắng ngh, trong lòng không hề bất ngờ.Sau cả đêm tìm kiếm họ đã bắt được Hoàng hậu nhưng vẫn chưa tìm thấy Tháitử, còn binh lính được cử đến quý phủ hai họ Diệp và Tần cũng trở về taykhông.Giống như khi Trưởng công chúa từng phái người vây quanh Phạm phủ,nhưng cuối cùng cũng bất lực mà trở về. Những nhân vật thế hệ trước, cho dùbây giờ không còn sức mạnh như xưa, nhưng họ vẫn nhìn nhận rất rõ ràng vềnhững biến động của tình hình. Đặc biệt là hai họ Diệp và Tần đã quyết tâmnắm tà dài váy áo của Trưởng công chúa để tạo phản, làm sao lại để Phạm Nhànbắt được bất cứ con tin nào có ích.Các giáo đầu khác đã tường trình lại tình hình phòng thủ trong kinh đô choĐại hoàng tử. Đại hoàng tử nghe xong, khẽ nhíu mày, vẫy tay cho họ lui ra rồiquay sang nói với Phạm Nhàn: "Tình huống trước mắt là, nếu bây giờ chúng tarút vào trong hoàng cung theo kế hoạch... có nghĩa là sẽ giao lại toàn bộ địa thếbên ngoài hoàng cung cho chúng. Khi quân phản loạn đã bố trí xong, vây quanhcung điện này, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào lật ngược thế cờ."Phạm Nhàn nhìn hắn."Nhưng vấn đề là, nếu chúng ta bắt đầu quấy rối từ lúc quân phản loạn tiếnvào thành, cũng chỉ có thể gây ảnh hưởng nhỏ, không thể tạo ra hiệu quả gìlớn." Đại hoàng tử nói: "Binh lực trong tay ta quá ít ỏi."Lúc này, mặt trời đã mọc, tia nắng đỏ thắm chiếu lên bức tường điện đỏthẫm, tạo nên hiệu ứng phản chiếu, khiến cả hoàng cung và quảng trường rộnglớn phía trước ngập tràn sắc đỏ ấm áp. Thậm chí dòng sông bảo vệ ở phía saucung điện cũng nhuộm màu đỏ thẫm, giống như máu tươi."Nếu muốn kéo dài thời gian, chúng ta phải tấn công ngay từ lúc chúng tiếnvào cửa thành." Đại hoàng tử nhìn về phía mặt trời, nheo mắt nói: "Vấn đề bâygiờ là, các gián điệp của ngươi bị cô lập bởi bốn bức tường thành, không thểtruyền tin tức vào được, nên chúng ta phải đoán xem đại quân sẽ tiến vào kinhđô từ cửa nào.""Từ cửa thành vào đến hoàng cung còn một quãng đường, đủ để chúng tatiêu diệt một phần nhuệ khí của đối phương." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Nếuphải đoán đại quân sẽ tiến vào kinh đô từ cửa nào, ta sẽ đặt cược vào... ChínhDương Môn.""Cùng suy nghĩ với ta." Đại hoàng tử gật đầu. Quân nổi dậy từ doanh trạiNguyên Đài tiến thẳng vào kinh đô, cửa thành gần nhất chính là Chính Dươngmôn. Hơn nữa, nha môn của mười ba Thành Môn ti cũng đặt tại đó, Tuy TrươngĐức Thanh dù đã phản bội nhưng chỉ có cửa thành này do hắn trực tiếp kiểmsoát. Vì thế, đại quân của Trưởng công chúa sẽ tiến vào kinh đô từ cửa này, đảmbảo an toàn và thuận lợi nhất.Đại hoàng tử nhíu mày nói: "Ta đã cử một đội kỵ binh tại đó."Phạm Nhàn liếc nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Thế lực hai bênchênh lệch quá lớn, muốn ngăn chặn kẻ địch bên ngoài cửa thành là chuyệnviễn vông. Tuy nhiên, hắn và Đại hoàng tử cần gây ra một đòn tấn công mạnhmẽ, lưu dấu ấn đau đớn khắc sâu vào trong ký ức kẻ địch ngay khi quân phảnloạn vào trong thành. Chỉ như vậy mới có thể làm suy giảm phần nào sức mạnhcủa chúng.Nhưng chắc chắn nhánh quân này sẽ bị nghiền nát dưới sức ép áp đảo củađại quân. Có lẽ sẽ không một ai sống sót.Dường như nhận ra suy nghĩ của Phạm Nhàn, Đại hoàng tử khẽ nhíu mày,trầm giọng nói: "Thân là binh sĩ Khánh Quốc, không màng sinh tử là điềuđương nhiên."Phạm Nhàn thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là cuộc tranh đấu quyền lực trong nhàthiên tử, nhưng lại đòi hỏi những binh sĩ bình thường phải hy sinh xương máu.Đúng lúc đó, một cơn gió sớm thổi tới, mang theo tiếng ồn từ trên thành, đó làtiếng của các sĩ quan cấm vệ đang động viên binh sĩ trước giờ xuất trận. Khônggian xung quanh Hoàng thành bỗng trở nên căng thẳng và nặng nề sát khí."Lần cuối hỏi ngươi, có muốn rời đi không?" Đại hoàng tử nhíu mày nhìnvề phía cửa thành hướng đông, không nhìn sang Phạm Nhàn tới một cái, "Khiđại quân bao vây cung điện, sẽ không thể đột phá được nữa."Vấn đề này hai người đã bàn bạc nhiều lần. Ý định ban đầu của Đại hoàngtử là tự mình dẫn cấm quân thu hút quân phản loạn trong kinh đô, giao chiếntrong biển máu. Còn Phạm Nhàn với sự trợ giúp của hơn ngàn mật thám GiámSát viện, sẽ dẫn dắt mọi người trong cung tìm đường tháo chạy, vượt qua cửathành, nhanh chóng đi về phía nam đến Vị Châu.Giống như mấy lần trước, Phạm Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu. Không chỉ vìtỷ lệđột phá vòng vây không rõ ràng, cho dù có thể đột phá, y cũng không muốn Đạihoàng tử phải đơn độc đối mặt với thảm cảnh bị quân Trưởng công chúa xé nát.Hơn nữa, trong y hắn vẫn ấp ủ một hi vọng cực lớn, khiến y kiên định đứng trênbức thành.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiếng bước chân vội vã vang lên trên hoàng thành, vài binh sĩ mặc giáp

chạy tới trước mặt hai người, quỳ xuống một gối và nói vài câu. Phạm Nhàn

đứng sau lưng Đại hoàng tử, thản nhiên lắng ngh, trong lòng không hề bất ngờ.

Sau cả đêm tìm kiếm họ đã bắt được Hoàng hậu nhưng vẫn chưa tìm thấy Thái

tử, còn binh lính được cử đến quý phủ hai họ Diệp và Tần cũng trở về tay

không.

Giống như khi Trưởng công chúa từng phái người vây quanh Phạm phủ,

nhưng cuối cùng cũng bất lực mà trở về. Những nhân vật thế hệ trước, cho dù

bây giờ không còn sức mạnh như xưa, nhưng họ vẫn nhìn nhận rất rõ ràng về

những biến động của tình hình. Đặc biệt là hai họ Diệp và Tần đã quyết tâm

nắm tà dài váy áo của Trưởng công chúa để tạo phản, làm sao lại để Phạm Nhàn

bắt được bất cứ con tin nào có ích.

Các giáo đầu khác đã tường trình lại tình hình phòng thủ trong kinh đô cho

Đại hoàng tử. Đại hoàng tử nghe xong, khẽ nhíu mày, vẫy tay cho họ lui ra rồi

quay sang nói với Phạm Nhàn: "Tình huống trước mắt là, nếu bây giờ chúng ta

rút vào trong hoàng cung theo kế hoạch... có nghĩa là sẽ giao lại toàn bộ địa thế

bên ngoài hoàng cung cho chúng. Khi quân phản loạn đã bố trí xong, vây quanh

cung điện này, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào lật ngược thế cờ."

Phạm Nhàn nhìn hắn.

"Nhưng vấn đề là, nếu chúng ta bắt đầu quấy rối từ lúc quân phản loạn tiến

vào thành, cũng chỉ có thể gây ảnh hưởng nhỏ, không thể tạo ra hiệu quả gì

lớn." Đại hoàng tử nói: "Binh lực trong tay ta quá ít ỏi."

Lúc này, mặt trời đã mọc, tia nắng đỏ thắm chiếu lên bức tường điện đỏ

thẫm, tạo nên hiệu ứng phản chiếu, khiến cả hoàng cung và quảng trường rộng

lớn phía trước ngập tràn sắc đỏ ấm áp. Thậm chí dòng sông bảo vệ ở phía sau

cung điện cũng nhuộm màu đỏ thẫm, giống như máu tươi.

"Nếu muốn kéo dài thời gian, chúng ta phải tấn công ngay từ lúc chúng tiến

vào cửa thành." Đại hoàng tử nhìn về phía mặt trời, nheo mắt nói: "Vấn đề bây

giờ là, các gián điệp của ngươi bị cô lập bởi bốn bức tường thành, không thể

truyền tin tức vào được, nên chúng ta phải đoán xem đại quân sẽ tiến vào kinh

đô từ cửa nào."

"Từ cửa thành vào đến hoàng cung còn một quãng đường, đủ để chúng ta

tiêu diệt một phần nhuệ khí của đối phương." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Nếu

phải đoán đại quân sẽ tiến vào kinh đô từ cửa nào, ta sẽ đặt cược vào... Chính

Dương Môn."

"Cùng suy nghĩ với ta." Đại hoàng tử gật đầu. Quân nổi dậy từ doanh trại

Nguyên Đài tiến thẳng vào kinh đô, cửa thành gần nhất chính là Chính Dương

môn. Hơn nữa, nha môn của mười ba Thành Môn ti cũng đặt tại đó, Tuy Trương

Đức Thanh dù đã phản bội nhưng chỉ có cửa thành này do hắn trực tiếp kiểm

soát. Vì thế, đại quân của Trưởng công chúa sẽ tiến vào kinh đô từ cửa này, đảm

bảo an toàn và thuận lợi nhất.

Đại hoàng tử nhíu mày nói: "Ta đã cử một đội kỵ binh tại đó."

Phạm Nhàn liếc nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Thế lực hai bên

chênh lệch quá lớn, muốn ngăn chặn kẻ địch bên ngoài cửa thành là chuyện

viễn vông. Tuy nhiên, hắn và Đại hoàng tử cần gây ra một đòn tấn công mạnh

mẽ, lưu dấu ấn đau đớn khắc sâu vào trong ký ức kẻ địch ngay khi quân phản

loạn vào trong thành. Chỉ như vậy mới có thể làm suy giảm phần nào sức mạnh

của chúng.

Nhưng chắc chắn nhánh quân này sẽ bị nghiền nát dưới sức ép áp đảo của

đại quân. Có lẽ sẽ không một ai sống sót.

Dường như nhận ra suy nghĩ của Phạm Nhàn, Đại hoàng tử khẽ nhíu mày,

trầm giọng nói: "Thân là binh sĩ Khánh Quốc, không màng sinh tử là điều

đương nhiên."

Phạm Nhàn thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là cuộc tranh đấu quyền lực trong nhà

thiên tử, nhưng lại đòi hỏi những binh sĩ bình thường phải hy sinh xương máu.

Đúng lúc đó, một cơn gió sớm thổi tới, mang theo tiếng ồn từ trên thành, đó là

tiếng của các sĩ quan cấm vệ đang động viên binh sĩ trước giờ xuất trận. Không

gian xung quanh Hoàng thành bỗng trở nên căng thẳng và nặng nề sát khí.

"Lần cuối hỏi ngươi, có muốn rời đi không?" Đại hoàng tử nhíu mày nhìn

về phía cửa thành hướng đông, không nhìn sang Phạm Nhàn tới một cái, "Khi

đại quân bao vây cung điện, sẽ không thể đột phá được nữa."

Vấn đề này hai người đã bàn bạc nhiều lần. Ý định ban đầu của Đại hoàng

tử là tự mình dẫn cấm quân thu hút quân phản loạn trong kinh đô, giao chiến

trong biển máu. Còn Phạm Nhàn với sự trợ giúp của hơn ngàn mật thám Giám

Sát viện, sẽ dẫn dắt mọi người trong cung tìm đường tháo chạy, vượt qua cửa

thành, nhanh chóng đi về phía nam đến Vị Châu.

Giống như mấy lần trước, Phạm Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu. Không chỉ vìtỷ lệ

đột phá vòng vây không rõ ràng, cho dù có thể đột phá, y cũng không muốn Đại

hoàng tử phải đơn độc đối mặt với thảm cảnh bị quân Trưởng công chúa xé nát.

Hơn nữa, trong y hắn vẫn ấp ủ một hi vọng cực lớn, khiến y kiên định đứng trên

bức thành.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng bước chân vội vã vang lên trên hoàng thành, vài binh sĩ mặc giápchạy tới trước mặt hai người, quỳ xuống một gối và nói vài câu. Phạm Nhànđứng sau lưng Đại hoàng tử, thản nhiên lắng ngh, trong lòng không hề bất ngờ.Sau cả đêm tìm kiếm họ đã bắt được Hoàng hậu nhưng vẫn chưa tìm thấy Tháitử, còn binh lính được cử đến quý phủ hai họ Diệp và Tần cũng trở về taykhông.Giống như khi Trưởng công chúa từng phái người vây quanh Phạm phủ,nhưng cuối cùng cũng bất lực mà trở về. Những nhân vật thế hệ trước, cho dùbây giờ không còn sức mạnh như xưa, nhưng họ vẫn nhìn nhận rất rõ ràng vềnhững biến động của tình hình. Đặc biệt là hai họ Diệp và Tần đã quyết tâmnắm tà dài váy áo của Trưởng công chúa để tạo phản, làm sao lại để Phạm Nhànbắt được bất cứ con tin nào có ích.Các giáo đầu khác đã tường trình lại tình hình phòng thủ trong kinh đô choĐại hoàng tử. Đại hoàng tử nghe xong, khẽ nhíu mày, vẫy tay cho họ lui ra rồiquay sang nói với Phạm Nhàn: "Tình huống trước mắt là, nếu bây giờ chúng tarút vào trong hoàng cung theo kế hoạch... có nghĩa là sẽ giao lại toàn bộ địa thếbên ngoài hoàng cung cho chúng. Khi quân phản loạn đã bố trí xong, vây quanhcung điện này, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào lật ngược thế cờ."Phạm Nhàn nhìn hắn."Nhưng vấn đề là, nếu chúng ta bắt đầu quấy rối từ lúc quân phản loạn tiếnvào thành, cũng chỉ có thể gây ảnh hưởng nhỏ, không thể tạo ra hiệu quả gìlớn." Đại hoàng tử nói: "Binh lực trong tay ta quá ít ỏi."Lúc này, mặt trời đã mọc, tia nắng đỏ thắm chiếu lên bức tường điện đỏthẫm, tạo nên hiệu ứng phản chiếu, khiến cả hoàng cung và quảng trường rộnglớn phía trước ngập tràn sắc đỏ ấm áp. Thậm chí dòng sông bảo vệ ở phía saucung điện cũng nhuộm màu đỏ thẫm, giống như máu tươi."Nếu muốn kéo dài thời gian, chúng ta phải tấn công ngay từ lúc chúng tiếnvào cửa thành." Đại hoàng tử nhìn về phía mặt trời, nheo mắt nói: "Vấn đề bâygiờ là, các gián điệp của ngươi bị cô lập bởi bốn bức tường thành, không thểtruyền tin tức vào được, nên chúng ta phải đoán xem đại quân sẽ tiến vào kinhđô từ cửa nào.""Từ cửa thành vào đến hoàng cung còn một quãng đường, đủ để chúng tatiêu diệt một phần nhuệ khí của đối phương." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Nếuphải đoán đại quân sẽ tiến vào kinh đô từ cửa nào, ta sẽ đặt cược vào... ChínhDương Môn.""Cùng suy nghĩ với ta." Đại hoàng tử gật đầu. Quân nổi dậy từ doanh trạiNguyên Đài tiến thẳng vào kinh đô, cửa thành gần nhất chính là Chính Dươngmôn. Hơn nữa, nha môn của mười ba Thành Môn ti cũng đặt tại đó, Tuy TrươngĐức Thanh dù đã phản bội nhưng chỉ có cửa thành này do hắn trực tiếp kiểmsoát. Vì thế, đại quân của Trưởng công chúa sẽ tiến vào kinh đô từ cửa này, đảmbảo an toàn và thuận lợi nhất.Đại hoàng tử nhíu mày nói: "Ta đã cử một đội kỵ binh tại đó."Phạm Nhàn liếc nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Thế lực hai bênchênh lệch quá lớn, muốn ngăn chặn kẻ địch bên ngoài cửa thành là chuyệnviễn vông. Tuy nhiên, hắn và Đại hoàng tử cần gây ra một đòn tấn công mạnhmẽ, lưu dấu ấn đau đớn khắc sâu vào trong ký ức kẻ địch ngay khi quân phảnloạn vào trong thành. Chỉ như vậy mới có thể làm suy giảm phần nào sức mạnhcủa chúng.Nhưng chắc chắn nhánh quân này sẽ bị nghiền nát dưới sức ép áp đảo củađại quân. Có lẽ sẽ không một ai sống sót.Dường như nhận ra suy nghĩ của Phạm Nhàn, Đại hoàng tử khẽ nhíu mày,trầm giọng nói: "Thân là binh sĩ Khánh Quốc, không màng sinh tử là điềuđương nhiên."Phạm Nhàn thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là cuộc tranh đấu quyền lực trong nhàthiên tử, nhưng lại đòi hỏi những binh sĩ bình thường phải hy sinh xương máu.Đúng lúc đó, một cơn gió sớm thổi tới, mang theo tiếng ồn từ trên thành, đó làtiếng của các sĩ quan cấm vệ đang động viên binh sĩ trước giờ xuất trận. Khônggian xung quanh Hoàng thành bỗng trở nên căng thẳng và nặng nề sát khí."Lần cuối hỏi ngươi, có muốn rời đi không?" Đại hoàng tử nhíu mày nhìnvề phía cửa thành hướng đông, không nhìn sang Phạm Nhàn tới một cái, "Khiđại quân bao vây cung điện, sẽ không thể đột phá được nữa."Vấn đề này hai người đã bàn bạc nhiều lần. Ý định ban đầu của Đại hoàngtử là tự mình dẫn cấm quân thu hút quân phản loạn trong kinh đô, giao chiếntrong biển máu. Còn Phạm Nhàn với sự trợ giúp của hơn ngàn mật thám GiámSát viện, sẽ dẫn dắt mọi người trong cung tìm đường tháo chạy, vượt qua cửathành, nhanh chóng đi về phía nam đến Vị Châu.Giống như mấy lần trước, Phạm Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu. Không chỉ vìtỷ lệđột phá vòng vây không rõ ràng, cho dù có thể đột phá, y cũng không muốn Đạihoàng tử phải đơn độc đối mặt với thảm cảnh bị quân Trưởng công chúa xé nát.Hơn nữa, trong y hắn vẫn ấp ủ một hi vọng cực lớn, khiến y kiên định đứng trênbức thành.

Chương 1320: Phục kích trước Chính Dương môn 1