Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1321: Phục kích trước Chính Dương môn 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y cũng nhìn theo hướng Đại hoàng tử đang nhìn, chăm chú quan sát ChínhDương môn trang nghiêm dưới ánh mặt trời mới mọc, không nói gì thêm.Cả tòa kinh đô vẫn chưa thức giấc theo ánh bình minh, hàng chục vạn dânchúng sợ hãi ở yên trong nhà, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Các con hẻmgiữa những khu dân cư, đường lớn Thiên Hà, các nha môn, tất cả đều im ắngvắng lặng, không bóng người qua lại.Yên tĩnh và lạnh lẽo đến nỗi người ta tưởng rằng ban ngày mới lên vẫn cònlà đêm dài vô tận, cả kinh đô giờ đây như một thành phố hoang vắng, một thànhphố chết chóc.Đúng lúc ấy, trong làn gió sớm đột nhiên vang lên một âm thanh bất thường,giống như cánh cửa nặng nề của kinh đô bị mở ra.Không nghe thấy tiếng bước chân ngựa, không nghe thấy tiếng hí dài, khôngcó âm thanh giáp trụ va chạm, cũng chẳng thấy cờ hiệu binh lính tung bay. Từkhoảng cách xa như vậy, đáng lẽ không nghe thấy tiếng cửa thành mở.Nhưng trong không gian yên tĩnh đến chết chóc của kinh đô, bất kỳ độngtĩnh nhỏ nào từ cửa thành cũng có thể chạm vào tâm trạng nhạy cảm của mọingười trong hoàng cung.Phạm Nhàn đột ngột quay đầu, nhìn về phía tây và phía nam, chăm chú vàonhững nơi mật thám của Cơ quan Giám sát dám liều mình báo tin bằng khóixanh, đồng tử co lại. Một lúc sau, y và Đại hoàng tử trao đổi ánh mắt, nói:"Chúng ta đoán sai rồi."Khuôn mặt Đại hoàng tử trở nên vô cùng nghiêm trọng, gật đầu.Khói xanh bắt đầu bay lên khắp nơi, tiếng kèn dần vang lên. Từ trên điểmcao của hoàng thành nhìn xuống, có thể thấy xung quanh thành lũy kinh đô, từnhiều hướng khác nhau xuất hiện hàng chục cột khói bụi. Tiếng bước chân ngựanhư sấm rền, đang từ các cửa thành, men theo những con đường chằng chịttrong kinh đô, hướng thẳng tới hoàng cung!Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đoán quân phản loạn sẽ đi từ Chính Dươngmôn vào kinh đô, nhưng không ngờ chúng lại quang minh chính đại, khí thếkinh người đến mức... cùng lúc xâm nhập từ chín cửa thành!Hai vị hoàng tử trên hoàng thành đều hít một hơi lạnh, tự hỏi dưới trướngTrưởng công chúa có bao nhiêu binh sĩ phản loạn mà dám chia quân đi từ chíncửa thành, dám dùng sức mạnh áp đảo hây dựng lên khí thế đáng sợ đến vậy!Chỉ trong khoảnh khắc, khắp bốn phía kinh đô đều bốc lên khói lửa chiếntranh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phía ngoài Chính Dương môn của kinh đô, đất vàng bị vó ngựa lao nhanhgiẫm nát vụn, sau đó bị đá bay lên, hóa thành một màn bụi đất mịt mù. Từ từbay cao, trở thành một màn khói vàng, che khuất tia nắng mặt trời mới mọc ởchân trời, khiến cả không gian trong và ngoài cổng thành đều trở nên mờ ảo.Đại quân năm nghìn kỵ binh xếp thành năm hàng ngang, với tốc độ ổn định,tiến vào Chính Dương môn đang mở rộng. Tất cả diễn ra trong im lặng vànhanh chóng, bụi đất do móng ngựa tạo ra bị những con tuấn mã đó xông lên,thổi vào trong cửa thành. Từ xa nhìn lại, giống như một con rồng vàng khôngđầu đuôi đang liên tục vật lộn để xông vào kinh đô, ý đồ nuốt chửng nhữngngười phàm tục đáng thương.Trong làn khói bụi màu vàng mịt mù khắp đất trời, một lá cờ lớn đang phấpphới bay trong gió, trên nền cờ đen in chữ Tần cực lớn, nét cuối cùng của chữTần được vẽ mạnh mẽ, toát lên lực lượng vững chắc không thể lay chuyển, ngaycả giữa khói bụi đầy trời vẫn toát lên khí thế hùng hậu.Phó sứ trước đây của Khu Mật viện, nay là Thống lĩnh quân phòng vệ kinhđô, nhân vật lãnh đạo thế hệ thứ hai của họ Tần - Tần Hằng, đứng dưới lá cờ đó,bình tĩnh nhìn đoàn quân của mình, mang khí thế không thể chống cự, tiến vàokinh đô.Hắn nheo mắt lại, nhưng không che mũi miệng tránh bụi, chỉ im lặng quansát tất cả, trong lòng trào dâng những cảm xúc phức tạp. Là người thống lĩnhbinh sĩ bảo vệ kinh đô, hắn quá quen thuộc với Chính Dương môn này, biết rằngnếu cổng thành đóng chặt, ba ngàn kỵ binh có đánh ba năm cũng khó mà xâmnhập kinh đô.Trong lịch sử kinh đô Khánh Quốc từng bị quân thù bao vây, nhưng chưatừng bị kẻ địch xâm nhập vào thành. Kinh đô tuy không có lịch sử lâu đờinhưng đã thể hiện sức mạnh phòng thủ hùng hậu.Thế nhưng hôm nay, cổng thành kinh đô cuối cùng cũng thất thủ - đúng nhưđại gia Trương Mặc Hàn từng viết, những kinh đô mạnh mẽ nhất trong lịch sửthường bị đánh bại từ bên trong.Đợt phản loạn trong Khánh Quốc hôm nay cũng không ngoại lệ.Tần Hằng chứng kiến tất cả, với tư cách là binh sĩ Khánh Quốc, tâm trạngcủa hắn vô cùng phức tạp. Hắn vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi trước Trưởng côngchúa, người đã dễ dàng kiểm soát mười ba Thành Môn ti của kinh đô.Tuy nhiên, tình hình hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều. Hômnay, đại quân chia làm chín cánh tiến vào kinh đô qua chín cửa thành, đội kỵbinh do Tần Hằng chỉ huy đi qua Chính Dương môn. Hắn phải nhanh chóng đếnhoàng cung trước những người khác.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y cũng nhìn theo hướng Đại hoàng tử đang nhìn, chăm chú quan sát ChínhDương môn trang nghiêm dưới ánh mặt trời mới mọc, không nói gì thêm.Cả tòa kinh đô vẫn chưa thức giấc theo ánh bình minh, hàng chục vạn dânchúng sợ hãi ở yên trong nhà, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Các con hẻmgiữa những khu dân cư, đường lớn Thiên Hà, các nha môn, tất cả đều im ắngvắng lặng, không bóng người qua lại.Yên tĩnh và lạnh lẽo đến nỗi người ta tưởng rằng ban ngày mới lên vẫn cònlà đêm dài vô tận, cả kinh đô giờ đây như một thành phố hoang vắng, một thànhphố chết chóc.Đúng lúc ấy, trong làn gió sớm đột nhiên vang lên một âm thanh bất thường,giống như cánh cửa nặng nề của kinh đô bị mở ra.Không nghe thấy tiếng bước chân ngựa, không nghe thấy tiếng hí dài, khôngcó âm thanh giáp trụ va chạm, cũng chẳng thấy cờ hiệu binh lính tung bay. Từkhoảng cách xa như vậy, đáng lẽ không nghe thấy tiếng cửa thành mở.Nhưng trong không gian yên tĩnh đến chết chóc của kinh đô, bất kỳ độngtĩnh nhỏ nào từ cửa thành cũng có thể chạm vào tâm trạng nhạy cảm của mọingười trong hoàng cung.Phạm Nhàn đột ngột quay đầu, nhìn về phía tây và phía nam, chăm chú vàonhững nơi mật thám của Cơ quan Giám sát dám liều mình báo tin bằng khóixanh, đồng tử co lại. Một lúc sau, y và Đại hoàng tử trao đổi ánh mắt, nói:"Chúng ta đoán sai rồi."Khuôn mặt Đại hoàng tử trở nên vô cùng nghiêm trọng, gật đầu.Khói xanh bắt đầu bay lên khắp nơi, tiếng kèn dần vang lên. Từ trên điểmcao của hoàng thành nhìn xuống, có thể thấy xung quanh thành lũy kinh đô, từnhiều hướng khác nhau xuất hiện hàng chục cột khói bụi. Tiếng bước chân ngựanhư sấm rền, đang từ các cửa thành, men theo những con đường chằng chịttrong kinh đô, hướng thẳng tới hoàng cung!Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đoán quân phản loạn sẽ đi từ Chính Dươngmôn vào kinh đô, nhưng không ngờ chúng lại quang minh chính đại, khí thếkinh người đến mức... cùng lúc xâm nhập từ chín cửa thành!Hai vị hoàng tử trên hoàng thành đều hít một hơi lạnh, tự hỏi dưới trướngTrưởng công chúa có bao nhiêu binh sĩ phản loạn mà dám chia quân đi từ chíncửa thành, dám dùng sức mạnh áp đảo hây dựng lên khí thế đáng sợ đến vậy!Chỉ trong khoảnh khắc, khắp bốn phía kinh đô đều bốc lên khói lửa chiếntranh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phía ngoài Chính Dương môn của kinh đô, đất vàng bị vó ngựa lao nhanhgiẫm nát vụn, sau đó bị đá bay lên, hóa thành một màn bụi đất mịt mù. Từ từbay cao, trở thành một màn khói vàng, che khuất tia nắng mặt trời mới mọc ởchân trời, khiến cả không gian trong và ngoài cổng thành đều trở nên mờ ảo.Đại quân năm nghìn kỵ binh xếp thành năm hàng ngang, với tốc độ ổn định,tiến vào Chính Dương môn đang mở rộng. Tất cả diễn ra trong im lặng vànhanh chóng, bụi đất do móng ngựa tạo ra bị những con tuấn mã đó xông lên,thổi vào trong cửa thành. Từ xa nhìn lại, giống như một con rồng vàng khôngđầu đuôi đang liên tục vật lộn để xông vào kinh đô, ý đồ nuốt chửng nhữngngười phàm tục đáng thương.Trong làn khói bụi màu vàng mịt mù khắp đất trời, một lá cờ lớn đang phấpphới bay trong gió, trên nền cờ đen in chữ Tần cực lớn, nét cuối cùng của chữTần được vẽ mạnh mẽ, toát lên lực lượng vững chắc không thể lay chuyển, ngaycả giữa khói bụi đầy trời vẫn toát lên khí thế hùng hậu.Phó sứ trước đây của Khu Mật viện, nay là Thống lĩnh quân phòng vệ kinhđô, nhân vật lãnh đạo thế hệ thứ hai của họ Tần - Tần Hằng, đứng dưới lá cờ đó,bình tĩnh nhìn đoàn quân của mình, mang khí thế không thể chống cự, tiến vàokinh đô.Hắn nheo mắt lại, nhưng không che mũi miệng tránh bụi, chỉ im lặng quansát tất cả, trong lòng trào dâng những cảm xúc phức tạp. Là người thống lĩnhbinh sĩ bảo vệ kinh đô, hắn quá quen thuộc với Chính Dương môn này, biết rằngnếu cổng thành đóng chặt, ba ngàn kỵ binh có đánh ba năm cũng khó mà xâmnhập kinh đô.Trong lịch sử kinh đô Khánh Quốc từng bị quân thù bao vây, nhưng chưatừng bị kẻ địch xâm nhập vào thành. Kinh đô tuy không có lịch sử lâu đờinhưng đã thể hiện sức mạnh phòng thủ hùng hậu.Thế nhưng hôm nay, cổng thành kinh đô cuối cùng cũng thất thủ - đúng nhưđại gia Trương Mặc Hàn từng viết, những kinh đô mạnh mẽ nhất trong lịch sửthường bị đánh bại từ bên trong.Đợt phản loạn trong Khánh Quốc hôm nay cũng không ngoại lệ.Tần Hằng chứng kiến tất cả, với tư cách là binh sĩ Khánh Quốc, tâm trạngcủa hắn vô cùng phức tạp. Hắn vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi trước Trưởng côngchúa, người đã dễ dàng kiểm soát mười ba Thành Môn ti của kinh đô.Tuy nhiên, tình hình hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều. Hômnay, đại quân chia làm chín cánh tiến vào kinh đô qua chín cửa thành, đội kỵbinh do Tần Hằng chỉ huy đi qua Chính Dương môn. Hắn phải nhanh chóng đếnhoàng cung trước những người khác.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y cũng nhìn theo hướng Đại hoàng tử đang nhìn, chăm chú quan sát ChínhDương môn trang nghiêm dưới ánh mặt trời mới mọc, không nói gì thêm.Cả tòa kinh đô vẫn chưa thức giấc theo ánh bình minh, hàng chục vạn dânchúng sợ hãi ở yên trong nhà, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Các con hẻmgiữa những khu dân cư, đường lớn Thiên Hà, các nha môn, tất cả đều im ắngvắng lặng, không bóng người qua lại.Yên tĩnh và lạnh lẽo đến nỗi người ta tưởng rằng ban ngày mới lên vẫn cònlà đêm dài vô tận, cả kinh đô giờ đây như một thành phố hoang vắng, một thànhphố chết chóc.Đúng lúc ấy, trong làn gió sớm đột nhiên vang lên một âm thanh bất thường,giống như cánh cửa nặng nề của kinh đô bị mở ra.Không nghe thấy tiếng bước chân ngựa, không nghe thấy tiếng hí dài, khôngcó âm thanh giáp trụ va chạm, cũng chẳng thấy cờ hiệu binh lính tung bay. Từkhoảng cách xa như vậy, đáng lẽ không nghe thấy tiếng cửa thành mở.Nhưng trong không gian yên tĩnh đến chết chóc của kinh đô, bất kỳ độngtĩnh nhỏ nào từ cửa thành cũng có thể chạm vào tâm trạng nhạy cảm của mọingười trong hoàng cung.Phạm Nhàn đột ngột quay đầu, nhìn về phía tây và phía nam, chăm chú vàonhững nơi mật thám của Cơ quan Giám sát dám liều mình báo tin bằng khóixanh, đồng tử co lại. Một lúc sau, y và Đại hoàng tử trao đổi ánh mắt, nói:"Chúng ta đoán sai rồi."Khuôn mặt Đại hoàng tử trở nên vô cùng nghiêm trọng, gật đầu.Khói xanh bắt đầu bay lên khắp nơi, tiếng kèn dần vang lên. Từ trên điểmcao của hoàng thành nhìn xuống, có thể thấy xung quanh thành lũy kinh đô, từnhiều hướng khác nhau xuất hiện hàng chục cột khói bụi. Tiếng bước chân ngựanhư sấm rền, đang từ các cửa thành, men theo những con đường chằng chịttrong kinh đô, hướng thẳng tới hoàng cung!Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đoán quân phản loạn sẽ đi từ Chính Dươngmôn vào kinh đô, nhưng không ngờ chúng lại quang minh chính đại, khí thếkinh người đến mức... cùng lúc xâm nhập từ chín cửa thành!Hai vị hoàng tử trên hoàng thành đều hít một hơi lạnh, tự hỏi dưới trướngTrưởng công chúa có bao nhiêu binh sĩ phản loạn mà dám chia quân đi từ chíncửa thành, dám dùng sức mạnh áp đảo hây dựng lên khí thế đáng sợ đến vậy!Chỉ trong khoảnh khắc, khắp bốn phía kinh đô đều bốc lên khói lửa chiếntranh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phía ngoài Chính Dương môn của kinh đô, đất vàng bị vó ngựa lao nhanhgiẫm nát vụn, sau đó bị đá bay lên, hóa thành một màn bụi đất mịt mù. Từ từbay cao, trở thành một màn khói vàng, che khuất tia nắng mặt trời mới mọc ởchân trời, khiến cả không gian trong và ngoài cổng thành đều trở nên mờ ảo.Đại quân năm nghìn kỵ binh xếp thành năm hàng ngang, với tốc độ ổn định,tiến vào Chính Dương môn đang mở rộng. Tất cả diễn ra trong im lặng vànhanh chóng, bụi đất do móng ngựa tạo ra bị những con tuấn mã đó xông lên,thổi vào trong cửa thành. Từ xa nhìn lại, giống như một con rồng vàng khôngđầu đuôi đang liên tục vật lộn để xông vào kinh đô, ý đồ nuốt chửng nhữngngười phàm tục đáng thương.Trong làn khói bụi màu vàng mịt mù khắp đất trời, một lá cờ lớn đang phấpphới bay trong gió, trên nền cờ đen in chữ Tần cực lớn, nét cuối cùng của chữTần được vẽ mạnh mẽ, toát lên lực lượng vững chắc không thể lay chuyển, ngaycả giữa khói bụi đầy trời vẫn toát lên khí thế hùng hậu.Phó sứ trước đây của Khu Mật viện, nay là Thống lĩnh quân phòng vệ kinhđô, nhân vật lãnh đạo thế hệ thứ hai của họ Tần - Tần Hằng, đứng dưới lá cờ đó,bình tĩnh nhìn đoàn quân của mình, mang khí thế không thể chống cự, tiến vàokinh đô.Hắn nheo mắt lại, nhưng không che mũi miệng tránh bụi, chỉ im lặng quansát tất cả, trong lòng trào dâng những cảm xúc phức tạp. Là người thống lĩnhbinh sĩ bảo vệ kinh đô, hắn quá quen thuộc với Chính Dương môn này, biết rằngnếu cổng thành đóng chặt, ba ngàn kỵ binh có đánh ba năm cũng khó mà xâmnhập kinh đô.Trong lịch sử kinh đô Khánh Quốc từng bị quân thù bao vây, nhưng chưatừng bị kẻ địch xâm nhập vào thành. Kinh đô tuy không có lịch sử lâu đờinhưng đã thể hiện sức mạnh phòng thủ hùng hậu.Thế nhưng hôm nay, cổng thành kinh đô cuối cùng cũng thất thủ - đúng nhưđại gia Trương Mặc Hàn từng viết, những kinh đô mạnh mẽ nhất trong lịch sửthường bị đánh bại từ bên trong.Đợt phản loạn trong Khánh Quốc hôm nay cũng không ngoại lệ.Tần Hằng chứng kiến tất cả, với tư cách là binh sĩ Khánh Quốc, tâm trạngcủa hắn vô cùng phức tạp. Hắn vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi trước Trưởng côngchúa, người đã dễ dàng kiểm soát mười ba Thành Môn ti của kinh đô.Tuy nhiên, tình hình hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều. Hômnay, đại quân chia làm chín cánh tiến vào kinh đô qua chín cửa thành, đội kỵbinh do Tần Hằng chỉ huy đi qua Chính Dương môn. Hắn phải nhanh chóng đếnhoàng cung trước những người khác.

Chương 1321: Phục kích trước Chính Dương môn 2