Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1323: Vinh quang 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thân hình nặng nề của chiến mã đập mạnh xuống sàn đá xanh, rung chuyểnmặt đường, bụi bay mịt mù. Đầu ngựa va mạnh xuống đất, máu bắn tung tóe!Các kỵ binh dù cưỡi ngựa giỏi đến đâu cũng bị biến cố bất ngờ làm chochoáng váng, ngã nhào xuống đất. Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì từ trongngõ phố đã có vài mũi tên đen bôi độc đã bắn ra, đâm thẳng vào người họ.Đúng lúc mấy con chiến mã ngã gục, kỵ binh bị tên bắn chết, trên con phốyên tĩnh bỗng vang lên vô số tiếng kêu xì xì.Những âm thanh ấy không phát ra từ mũi miệng những chiến mã đang phinước đại, mà từ dưới mặt đất vọng lên. Đường phố Kinh đô lát đá xanh vuôngvức, kẽ hở giữa các phiến đá lấp đầy bằng đất vàng.Những tiếng tách tách ấy, chính là từ kẽ hở đá xanh mà đất vàng đổ đầy phátra.Cùng một lúc, đất vàng giữa các phiến đá trên phố bỗng nứt vỡ! Hai bênđường phố như có thế lực huyền bí nào đó, từ đất vàng nứt vỡ bật lên những sợidây đen mảnh mai, sợi dây quá mỏng, không thể buộc móc gai nhưng vẫn lấplóe ánh kim loại lạnh lẽo, chắc chắn là những mũi kim nhỏ tẩm độc.Chỉ trong chớp mắt hàng chục sợi dây cản ngựa đen đặc chế bỗng nhiênxuất hiện trên con đường trống trải!Tiếng động ầm ầm đồng loạt vang lên, đại đội kỵ binh của họ Tần giờ phútnày hứng chịu một đòn tàn nhẫn. Tổng cộng gần trăm kỵ binh rơi từ trên caoxuống mặt đất âm trầm ngay trước hàng chục sợi dây cản ngựa,.Trong nháy mắt, người ngựa trên phố ngã lăn lóc, tiếng kêu thảm thiết vangdội. Không biết bao nhiêu người và ngựa gãy xương, vỡ gan mật, va chạm,quằn quại, máu me đầm đìa.Tiếp theo, tiếng phần phật xé gió vang lên, âm thanh ấy như tiếng kèn hiệutriệu từ u minh đến thu hoạch sinh mệnh, khiến lòng người sợ hãi. Vô số mũitên đen từ nhà dân hai bên đường bắn ra, nhằm thẳng vào những kẻ phản loạnngã gục, nhanh chóng dập tắt tiếng kêu thảm thiết của chúng.Chỉ trong chớp mắt, nửa con phố xuất hiện hơn trăm thi thể, trên người đâmđầy mũi tên. Những kẻ phục kích không bắn ngựa, những chiến mã bị thươngnằm bất động dưới đất, cạnh xác chủ nhân, đau đớn hí vang đồng thời đạp vóhốt hoảng.Cảnh tượng thật tang thương bi thảm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phản quân Tần gia gặp trở ngại, thế tiến công của kỵ binh bị chặn đứng, độihình bị các ngõ phố kinh đô vây hãm, không khỏi hoảng loạn. Nhưng ngay lúcđó, chỉ nghe vang lên mấy tiếng hô lớn trong quân, lập tức truyền ra mệnh lệnhrõ ràng, ổn định lại đội tiên phong.Kế đó, binh sĩ cầm khiên từ phía sau đuổi tới, giẫm qua vũng máu trênđường phố, hăng hái phá cửa gỗ hai bên nhà dân, xông vào không gian tối tămbên trong. Trong lúc nhất thời trong phố chỉ nghe tiếng hô xung trận nhưngkhông thấy cảnh tượng chém giết thực tế.Rầm một tiếng, một ngôi nhà bị đập thủng một lỗ lớn, một tên phản quânmáu me đầy mình bị đâm chết, té ngã ra ngoài. Lúc này bên trong các ngôi nhà,không biết còn bao nhiêu binh lính đang giao chiến tàn khốc với lực lượng phụckích của Giám Sát viện.Quân phản loạn kỷ luật nghiêm minh, Tần Hằng tàn nhẫn ra lệnh, hi sinhlượng lớn sinh mạng binh lính để phản công hai bên đường, mưa tên bắn tới từcác hướng tự nhiên cũng yếu dần đi.Ánh đao sáng loáng lóe lên, hàng chục sợi dây cài ngựa độc ác trên đườngđá bị chém đứt cực kỳ lưu loát. Những sợi dây đen kia như rắn độc bị chém đầu,nằm bất động trên đất, còn những mũi kim độc trên dây lấp lánh như chất lỏngtrên da rắn.Tần Hằng ngồi trên lưng ngựa, dưới quân kỳ, chăm chú quan sát phía trước,đột nhiên vung roi ngựa trong tay, quất mạnh xuống.Một tướng sĩ cạnh hừ lạnh một tiếng, cầm trường thương, hét lớn: “Giết!”Hai chân thúc vào bụng ngựa, dẫn theo mấy trăm kỵ binh, một lần nữa lao vàocon phố dài. Trong lúc nhất thời chỉ nghe vó ngựa dồn dập như sấm sét, khí thếbức người.Lúc này trên phố vẫn còn tiếng kêu thảm thiết, trong nhà dân là tiếng lưỡiđao xuyên vào xương, tiếng người ngã gục, nhưng hầu như không thấy bóngdáng thuộc hạ Giám Sát viện, chỉ biết họ đang giết người trong các ngôi nhà venđường.Dần dần, máu chảy ra từ dưới cánh cửa gỗ.Vị tướng tiên phong dũng mãnh của Tần gia thấy vậy vẫn làm ngơ, dẫnquân xông lên phố dài. Chỉ thấy hắn đâm thương ra, tạo nên một cơn cuồngphong, rắc một tiếng đâm vào cánh cửa gỗ bên cạnh ngựa!Một tiếng hô vang trời, mãnh tướng kia vung thương đâm ngược lại, chỉthấy trên mũi thương là một người mặc áo đen, máu tươi nhỏ từ trên thânthương xuống, mũi thương đã xuyên thủng lồng ngực một mật thám Giám Sátviện!Vị tướng mặc giáp kia hừ lạnh một tiếng, vung tay một cái, giũ xác chết trênmũi thương ra ngoài như một túi rách.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thân hình nặng nề của chiến mã đập mạnh xuống sàn đá xanh, rung chuyểnmặt đường, bụi bay mịt mù. Đầu ngựa va mạnh xuống đất, máu bắn tung tóe!Các kỵ binh dù cưỡi ngựa giỏi đến đâu cũng bị biến cố bất ngờ làm chochoáng váng, ngã nhào xuống đất. Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì từ trongngõ phố đã có vài mũi tên đen bôi độc đã bắn ra, đâm thẳng vào người họ.Đúng lúc mấy con chiến mã ngã gục, kỵ binh bị tên bắn chết, trên con phốyên tĩnh bỗng vang lên vô số tiếng kêu xì xì.Những âm thanh ấy không phát ra từ mũi miệng những chiến mã đang phinước đại, mà từ dưới mặt đất vọng lên. Đường phố Kinh đô lát đá xanh vuôngvức, kẽ hở giữa các phiến đá lấp đầy bằng đất vàng.Những tiếng tách tách ấy, chính là từ kẽ hở đá xanh mà đất vàng đổ đầy phátra.Cùng một lúc, đất vàng giữa các phiến đá trên phố bỗng nứt vỡ! Hai bênđường phố như có thế lực huyền bí nào đó, từ đất vàng nứt vỡ bật lên những sợidây đen mảnh mai, sợi dây quá mỏng, không thể buộc móc gai nhưng vẫn lấplóe ánh kim loại lạnh lẽo, chắc chắn là những mũi kim nhỏ tẩm độc.Chỉ trong chớp mắt hàng chục sợi dây cản ngựa đen đặc chế bỗng nhiênxuất hiện trên con đường trống trải!Tiếng động ầm ầm đồng loạt vang lên, đại đội kỵ binh của họ Tần giờ phútnày hứng chịu một đòn tàn nhẫn. Tổng cộng gần trăm kỵ binh rơi từ trên caoxuống mặt đất âm trầm ngay trước hàng chục sợi dây cản ngựa,.Trong nháy mắt, người ngựa trên phố ngã lăn lóc, tiếng kêu thảm thiết vangdội. Không biết bao nhiêu người và ngựa gãy xương, vỡ gan mật, va chạm,quằn quại, máu me đầm đìa.Tiếp theo, tiếng phần phật xé gió vang lên, âm thanh ấy như tiếng kèn hiệutriệu từ u minh đến thu hoạch sinh mệnh, khiến lòng người sợ hãi. Vô số mũitên đen từ nhà dân hai bên đường bắn ra, nhằm thẳng vào những kẻ phản loạnngã gục, nhanh chóng dập tắt tiếng kêu thảm thiết của chúng.Chỉ trong chớp mắt, nửa con phố xuất hiện hơn trăm thi thể, trên người đâmđầy mũi tên. Những kẻ phục kích không bắn ngựa, những chiến mã bị thươngnằm bất động dưới đất, cạnh xác chủ nhân, đau đớn hí vang đồng thời đạp vóhốt hoảng.Cảnh tượng thật tang thương bi thảm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phản quân Tần gia gặp trở ngại, thế tiến công của kỵ binh bị chặn đứng, độihình bị các ngõ phố kinh đô vây hãm, không khỏi hoảng loạn. Nhưng ngay lúcđó, chỉ nghe vang lên mấy tiếng hô lớn trong quân, lập tức truyền ra mệnh lệnhrõ ràng, ổn định lại đội tiên phong.Kế đó, binh sĩ cầm khiên từ phía sau đuổi tới, giẫm qua vũng máu trênđường phố, hăng hái phá cửa gỗ hai bên nhà dân, xông vào không gian tối tămbên trong. Trong lúc nhất thời trong phố chỉ nghe tiếng hô xung trận nhưngkhông thấy cảnh tượng chém giết thực tế.Rầm một tiếng, một ngôi nhà bị đập thủng một lỗ lớn, một tên phản quânmáu me đầy mình bị đâm chết, té ngã ra ngoài. Lúc này bên trong các ngôi nhà,không biết còn bao nhiêu binh lính đang giao chiến tàn khốc với lực lượng phụckích của Giám Sát viện.Quân phản loạn kỷ luật nghiêm minh, Tần Hằng tàn nhẫn ra lệnh, hi sinhlượng lớn sinh mạng binh lính để phản công hai bên đường, mưa tên bắn tới từcác hướng tự nhiên cũng yếu dần đi.Ánh đao sáng loáng lóe lên, hàng chục sợi dây cài ngựa độc ác trên đườngđá bị chém đứt cực kỳ lưu loát. Những sợi dây đen kia như rắn độc bị chém đầu,nằm bất động trên đất, còn những mũi kim độc trên dây lấp lánh như chất lỏngtrên da rắn.Tần Hằng ngồi trên lưng ngựa, dưới quân kỳ, chăm chú quan sát phía trước,đột nhiên vung roi ngựa trong tay, quất mạnh xuống.Một tướng sĩ cạnh hừ lạnh một tiếng, cầm trường thương, hét lớn: “Giết!”Hai chân thúc vào bụng ngựa, dẫn theo mấy trăm kỵ binh, một lần nữa lao vàocon phố dài. Trong lúc nhất thời chỉ nghe vó ngựa dồn dập như sấm sét, khí thếbức người.Lúc này trên phố vẫn còn tiếng kêu thảm thiết, trong nhà dân là tiếng lưỡiđao xuyên vào xương, tiếng người ngã gục, nhưng hầu như không thấy bóngdáng thuộc hạ Giám Sát viện, chỉ biết họ đang giết người trong các ngôi nhà venđường.Dần dần, máu chảy ra từ dưới cánh cửa gỗ.Vị tướng tiên phong dũng mãnh của Tần gia thấy vậy vẫn làm ngơ, dẫnquân xông lên phố dài. Chỉ thấy hắn đâm thương ra, tạo nên một cơn cuồngphong, rắc một tiếng đâm vào cánh cửa gỗ bên cạnh ngựa!Một tiếng hô vang trời, mãnh tướng kia vung thương đâm ngược lại, chỉthấy trên mũi thương là một người mặc áo đen, máu tươi nhỏ từ trên thânthương xuống, mũi thương đã xuyên thủng lồng ngực một mật thám Giám Sátviện!Vị tướng mặc giáp kia hừ lạnh một tiếng, vung tay một cái, giũ xác chết trênmũi thương ra ngoài như một túi rách.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thân hình nặng nề của chiến mã đập mạnh xuống sàn đá xanh, rung chuyểnmặt đường, bụi bay mịt mù. Đầu ngựa va mạnh xuống đất, máu bắn tung tóe!Các kỵ binh dù cưỡi ngựa giỏi đến đâu cũng bị biến cố bất ngờ làm chochoáng váng, ngã nhào xuống đất. Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì từ trongngõ phố đã có vài mũi tên đen bôi độc đã bắn ra, đâm thẳng vào người họ.Đúng lúc mấy con chiến mã ngã gục, kỵ binh bị tên bắn chết, trên con phốyên tĩnh bỗng vang lên vô số tiếng kêu xì xì.Những âm thanh ấy không phát ra từ mũi miệng những chiến mã đang phinước đại, mà từ dưới mặt đất vọng lên. Đường phố Kinh đô lát đá xanh vuôngvức, kẽ hở giữa các phiến đá lấp đầy bằng đất vàng.Những tiếng tách tách ấy, chính là từ kẽ hở đá xanh mà đất vàng đổ đầy phátra.Cùng một lúc, đất vàng giữa các phiến đá trên phố bỗng nứt vỡ! Hai bênđường phố như có thế lực huyền bí nào đó, từ đất vàng nứt vỡ bật lên những sợidây đen mảnh mai, sợi dây quá mỏng, không thể buộc móc gai nhưng vẫn lấplóe ánh kim loại lạnh lẽo, chắc chắn là những mũi kim nhỏ tẩm độc.Chỉ trong chớp mắt hàng chục sợi dây cản ngựa đen đặc chế bỗng nhiênxuất hiện trên con đường trống trải!Tiếng động ầm ầm đồng loạt vang lên, đại đội kỵ binh của họ Tần giờ phútnày hứng chịu một đòn tàn nhẫn. Tổng cộng gần trăm kỵ binh rơi từ trên caoxuống mặt đất âm trầm ngay trước hàng chục sợi dây cản ngựa,.Trong nháy mắt, người ngựa trên phố ngã lăn lóc, tiếng kêu thảm thiết vangdội. Không biết bao nhiêu người và ngựa gãy xương, vỡ gan mật, va chạm,quằn quại, máu me đầm đìa.Tiếp theo, tiếng phần phật xé gió vang lên, âm thanh ấy như tiếng kèn hiệutriệu từ u minh đến thu hoạch sinh mệnh, khiến lòng người sợ hãi. Vô số mũitên đen từ nhà dân hai bên đường bắn ra, nhằm thẳng vào những kẻ phản loạnngã gục, nhanh chóng dập tắt tiếng kêu thảm thiết của chúng.Chỉ trong chớp mắt, nửa con phố xuất hiện hơn trăm thi thể, trên người đâmđầy mũi tên. Những kẻ phục kích không bắn ngựa, những chiến mã bị thươngnằm bất động dưới đất, cạnh xác chủ nhân, đau đớn hí vang đồng thời đạp vóhốt hoảng.Cảnh tượng thật tang thương bi thảm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phản quân Tần gia gặp trở ngại, thế tiến công của kỵ binh bị chặn đứng, độihình bị các ngõ phố kinh đô vây hãm, không khỏi hoảng loạn. Nhưng ngay lúcđó, chỉ nghe vang lên mấy tiếng hô lớn trong quân, lập tức truyền ra mệnh lệnhrõ ràng, ổn định lại đội tiên phong.Kế đó, binh sĩ cầm khiên từ phía sau đuổi tới, giẫm qua vũng máu trênđường phố, hăng hái phá cửa gỗ hai bên nhà dân, xông vào không gian tối tămbên trong. Trong lúc nhất thời trong phố chỉ nghe tiếng hô xung trận nhưngkhông thấy cảnh tượng chém giết thực tế.Rầm một tiếng, một ngôi nhà bị đập thủng một lỗ lớn, một tên phản quânmáu me đầy mình bị đâm chết, té ngã ra ngoài. Lúc này bên trong các ngôi nhà,không biết còn bao nhiêu binh lính đang giao chiến tàn khốc với lực lượng phụckích của Giám Sát viện.Quân phản loạn kỷ luật nghiêm minh, Tần Hằng tàn nhẫn ra lệnh, hi sinhlượng lớn sinh mạng binh lính để phản công hai bên đường, mưa tên bắn tới từcác hướng tự nhiên cũng yếu dần đi.Ánh đao sáng loáng lóe lên, hàng chục sợi dây cài ngựa độc ác trên đườngđá bị chém đứt cực kỳ lưu loát. Những sợi dây đen kia như rắn độc bị chém đầu,nằm bất động trên đất, còn những mũi kim độc trên dây lấp lánh như chất lỏngtrên da rắn.Tần Hằng ngồi trên lưng ngựa, dưới quân kỳ, chăm chú quan sát phía trước,đột nhiên vung roi ngựa trong tay, quất mạnh xuống.Một tướng sĩ cạnh hừ lạnh một tiếng, cầm trường thương, hét lớn: “Giết!”Hai chân thúc vào bụng ngựa, dẫn theo mấy trăm kỵ binh, một lần nữa lao vàocon phố dài. Trong lúc nhất thời chỉ nghe vó ngựa dồn dập như sấm sét, khí thếbức người.Lúc này trên phố vẫn còn tiếng kêu thảm thiết, trong nhà dân là tiếng lưỡiđao xuyên vào xương, tiếng người ngã gục, nhưng hầu như không thấy bóngdáng thuộc hạ Giám Sát viện, chỉ biết họ đang giết người trong các ngôi nhà venđường.Dần dần, máu chảy ra từ dưới cánh cửa gỗ.Vị tướng tiên phong dũng mãnh của Tần gia thấy vậy vẫn làm ngơ, dẫnquân xông lên phố dài. Chỉ thấy hắn đâm thương ra, tạo nên một cơn cuồngphong, rắc một tiếng đâm vào cánh cửa gỗ bên cạnh ngựa!Một tiếng hô vang trời, mãnh tướng kia vung thương đâm ngược lại, chỉthấy trên mũi thương là một người mặc áo đen, máu tươi nhỏ từ trên thânthương xuống, mũi thương đã xuyên thủng lồng ngực một mật thám Giám Sátviện!Vị tướng mặc giáp kia hừ lạnh một tiếng, vung tay một cái, giũ xác chết trênmũi thương ra ngoài như một túi rách.