Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1324: Vinh quang 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn cưỡi ngựa dẫn đầu, lại một lần nữa phi qua xác chết và vũng máu trênđường, phi nước đại, mũi thương đen trong tay hoàn toàn bằng thép, oai hùngvô địch, xuất thương không phát nào trượt, dọc đường đâm xuyên qua năm cánhcửa gỗ, liên tiếp giết chết vài người.Tần Hằng phía sau lạnh lùng quan sát dũng tướng đệ nhất của mình, vungtay ra lệnh cho toàn quân ép tới, trực tiếp dùng sức mạnh áp đảo trực tiếp dẹpyên phục kích của Giám Sát viện hai bên đường. Mặc dù mới giao chiến đã thiệthại gần hai trăm quân, nhưng tâm thần Tần Hằng vẫn không chút rung động,hắn chưa bao giờ tin những thủ đoạn âm u của Giám Sát viện có thể thực sựngăn cản bước tiến của đại quân.Một quan viên Giám Sát viện cầm nỏ cứng xuất hiện trên lầu bên trái, nhắmbắn tên tướng tiên phong qua cửa sổ, chưa kịp bóp cò thì một mũi tên đã xuyênqua hốc mắt hắn, quan viên kia rên lên đau đớn, ngã nhào xuống lầu.Tiếp đó, tiếng viu viu vang lên liên hồi, theo sau tướng tiên phong, hàngchục cung thủ tinh nhuệ của tiền quân Tần gia cưỡi ngựa phi nước đại trên phố,liên tục bắn tên sang hai bên. Mũi tên bay nhanh như cắt.Ngay lập tức, các ngôi nhà hai bên đường xuất hiện nhiều lỗ tên, thuộc hạGiám Sát viện phục kích trong đó đang chuẩn bị cầm nỏ hạ gục tướng tiênphong thì đã liên tiếp bị mũi tên bắn gục. Ba thế lực lớn trong thiên hạ, kỵ binhKhánh quốc cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất, lúc này phi ngựa trên phố, cầm cungcứng trong tay, chỉ trong chớp mắt đã bắn cho các thuộc hạ Giám Sát viện cầmnỏ không dám ló mặt ra!Tuy vẫn có vài mũi tên từ hai bên bắn ra nhưng thiếu chính xác, bắn trúngáo giáp nặng của tướng tiên phong mà không xuyên thủng được, chỉ làm bắntung vài giọt máu.Chỉ trong chốc lát, vị gia tướng Tần gia đã dẫn quân tiên phong xông lênhơn trăm trượng. Phía sau hắn là đội kỵ binh đông đảo như nước lũ, trước mắtlà mặt đất trống trải, có xông thẳng tới hoàng cung cũng không còn lực lượngnào chặn được.Đúng lúc đó, một tiếng kèn hiệu thê lương vang lên trên phố dài, bốp bốpbốp bốp, các cửa sổ nhà dân hai bên đường đồng loạt đóng lại, tuy cuộc chiếntrong nhà vẫn ác liệt nhưng trên phố lại trở nên yên tĩnh kỳ lạ.Tên gia tướng kia tay cầm giáo, mặt đầy máu, vẻ mặt đầy sát khí, thu trườngthương về sau lưng, lao thẳng vào con phố như lưỡi búa khai sơn. Tuy chú ýthấy có gì đó bất thường hai bên phố nhưng hắn vẫn không hề run sợ, lúc nàythế tiến công đã thành, mấy trò quỷ kế của Giám Sát viện làm sao cản nổi bướctiến của đại quân."Bọn chuột nhắt." Hắn khinh bỉ nghĩ."Bọn chuột nhắt." Tần Hằng dẫn quân áp lên phố dài, nhìn đường phố độtnhiên im ắng, châm biếm nghĩ, Giám Sát viện cuối cùng vẫn sợ ánh sáng.Đúng lúc đó, sau một hồi lặng lẽ, trên phố dài lại vang lên một lệnh hiệu, chỉmột chữ:"Hậu!"Chữ Hậu đơn giản mà ẩn chứa vô vàn sát cơ. Con ngươi của Tần Hằng colại, lông mày nhíu chặt.Phản quân nhất tề giương cung bắn tới, vô số mũi tên đâm thẳng nơi phátlệnh. Đùng đùng như mưa rơi xuống thành, ngôi nhà gỗ kia bị bắn thủng vô sốlỗ, trường tiễn xé gió vào, chỉ nghe thoáng thoáng tiếng kêu rên đau đớn, quanviên Giám Sát viện phát lệnh đã tử trận.Nhưng ngay sau đó, trên con phố chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng mũi tên xégió, lại một lần nữa vang hiệu lên lệnh: "Hậu!"Sắc mặt Tần Hằng tối sầm. Nắm cương phi ngựa trên phố, hắn không hiểu ýnghĩa lệnh “hậu của Giám Sát viện mang ý nghĩa ra sao”, đang lẽ hắn có thểchia quân vượt qua phố này có phục binh Giám Sát viện, có thể chọn cách antoàn hơn – nhưng quân lệnh nhưng núi, phụ thân đã ra lệnh cho mình phảinhanh chóng đến Hoàng cung, thế thì mình nhất định phải giữ nguyên Tổngđốc, cho dù... có phải trả giá lớn hơn nữa.Thế là hắn vung roi quất mạnh, hàng ngàn phản quân trên phố hô vang:“Giết!”. Sau đó như một cơn thủy triều, đội ngũ giáp nhẹ lao vào con phố trốngtrải đầy nguy hiểm.Vị tướng tiên phong cầm thương, không ai dám chặn đường, giờ đã dẫn hơnmười kỵ binh phía sau, xuất hiện ở cuối con phố. Sau lưng là Chính Dương mônhừng hực dưới ánh mặt trời, trước mặt là khu đất trống đang thu hút mình, xa xalà Hoàng cung chờ đợi cuộc tấn công của hắn, cho nên hắn tràn đầy hào khí,anh dũng vô song...Thế nhưng hắn chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên như sấm, sau đó chứngkiến cuối con phố trống trải xuất hiện hơn hai trăm kỵ binh. Những kỵ binh nàykhông rõ từ đâu đến, mặc giáp sáng loáng, cầm trường đao, im lặng đứng chờquân phản loạn.Bên cạnh bọn họ là hơn mười thi thể vương vãi, chính là những kỵ binhtrinh sát của Tần gia, không chỉ trinh sát bị giết, đám chiến mã cũng nằm bấtđộng dưới đất.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn cưỡi ngựa dẫn đầu, lại một lần nữa phi qua xác chết và vũng máu trênđường, phi nước đại, mũi thương đen trong tay hoàn toàn bằng thép, oai hùngvô địch, xuất thương không phát nào trượt, dọc đường đâm xuyên qua năm cánhcửa gỗ, liên tiếp giết chết vài người.Tần Hằng phía sau lạnh lùng quan sát dũng tướng đệ nhất của mình, vungtay ra lệnh cho toàn quân ép tới, trực tiếp dùng sức mạnh áp đảo trực tiếp dẹpyên phục kích của Giám Sát viện hai bên đường. Mặc dù mới giao chiến đã thiệthại gần hai trăm quân, nhưng tâm thần Tần Hằng vẫn không chút rung động,hắn chưa bao giờ tin những thủ đoạn âm u của Giám Sát viện có thể thực sựngăn cản bước tiến của đại quân.Một quan viên Giám Sát viện cầm nỏ cứng xuất hiện trên lầu bên trái, nhắmbắn tên tướng tiên phong qua cửa sổ, chưa kịp bóp cò thì một mũi tên đã xuyênqua hốc mắt hắn, quan viên kia rên lên đau đớn, ngã nhào xuống lầu.Tiếp đó, tiếng viu viu vang lên liên hồi, theo sau tướng tiên phong, hàngchục cung thủ tinh nhuệ của tiền quân Tần gia cưỡi ngựa phi nước đại trên phố,liên tục bắn tên sang hai bên. Mũi tên bay nhanh như cắt.Ngay lập tức, các ngôi nhà hai bên đường xuất hiện nhiều lỗ tên, thuộc hạGiám Sát viện phục kích trong đó đang chuẩn bị cầm nỏ hạ gục tướng tiênphong thì đã liên tiếp bị mũi tên bắn gục. Ba thế lực lớn trong thiên hạ, kỵ binhKhánh quốc cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất, lúc này phi ngựa trên phố, cầm cungcứng trong tay, chỉ trong chớp mắt đã bắn cho các thuộc hạ Giám Sát viện cầmnỏ không dám ló mặt ra!Tuy vẫn có vài mũi tên từ hai bên bắn ra nhưng thiếu chính xác, bắn trúngáo giáp nặng của tướng tiên phong mà không xuyên thủng được, chỉ làm bắntung vài giọt máu.Chỉ trong chốc lát, vị gia tướng Tần gia đã dẫn quân tiên phong xông lênhơn trăm trượng. Phía sau hắn là đội kỵ binh đông đảo như nước lũ, trước mắtlà mặt đất trống trải, có xông thẳng tới hoàng cung cũng không còn lực lượngnào chặn được.Đúng lúc đó, một tiếng kèn hiệu thê lương vang lên trên phố dài, bốp bốpbốp bốp, các cửa sổ nhà dân hai bên đường đồng loạt đóng lại, tuy cuộc chiếntrong nhà vẫn ác liệt nhưng trên phố lại trở nên yên tĩnh kỳ lạ.Tên gia tướng kia tay cầm giáo, mặt đầy máu, vẻ mặt đầy sát khí, thu trườngthương về sau lưng, lao thẳng vào con phố như lưỡi búa khai sơn. Tuy chú ýthấy có gì đó bất thường hai bên phố nhưng hắn vẫn không hề run sợ, lúc nàythế tiến công đã thành, mấy trò quỷ kế của Giám Sát viện làm sao cản nổi bướctiến của đại quân."Bọn chuột nhắt." Hắn khinh bỉ nghĩ."Bọn chuột nhắt." Tần Hằng dẫn quân áp lên phố dài, nhìn đường phố độtnhiên im ắng, châm biếm nghĩ, Giám Sát viện cuối cùng vẫn sợ ánh sáng.Đúng lúc đó, sau một hồi lặng lẽ, trên phố dài lại vang lên một lệnh hiệu, chỉmột chữ:"Hậu!"Chữ Hậu đơn giản mà ẩn chứa vô vàn sát cơ. Con ngươi của Tần Hằng colại, lông mày nhíu chặt.Phản quân nhất tề giương cung bắn tới, vô số mũi tên đâm thẳng nơi phátlệnh. Đùng đùng như mưa rơi xuống thành, ngôi nhà gỗ kia bị bắn thủng vô sốlỗ, trường tiễn xé gió vào, chỉ nghe thoáng thoáng tiếng kêu rên đau đớn, quanviên Giám Sát viện phát lệnh đã tử trận.Nhưng ngay sau đó, trên con phố chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng mũi tên xégió, lại một lần nữa vang hiệu lên lệnh: "Hậu!"Sắc mặt Tần Hằng tối sầm. Nắm cương phi ngựa trên phố, hắn không hiểu ýnghĩa lệnh “hậu của Giám Sát viện mang ý nghĩa ra sao”, đang lẽ hắn có thểchia quân vượt qua phố này có phục binh Giám Sát viện, có thể chọn cách antoàn hơn – nhưng quân lệnh nhưng núi, phụ thân đã ra lệnh cho mình phảinhanh chóng đến Hoàng cung, thế thì mình nhất định phải giữ nguyên Tổngđốc, cho dù... có phải trả giá lớn hơn nữa.Thế là hắn vung roi quất mạnh, hàng ngàn phản quân trên phố hô vang:“Giết!”. Sau đó như một cơn thủy triều, đội ngũ giáp nhẹ lao vào con phố trốngtrải đầy nguy hiểm.Vị tướng tiên phong cầm thương, không ai dám chặn đường, giờ đã dẫn hơnmười kỵ binh phía sau, xuất hiện ở cuối con phố. Sau lưng là Chính Dương mônhừng hực dưới ánh mặt trời, trước mặt là khu đất trống đang thu hút mình, xa xalà Hoàng cung chờ đợi cuộc tấn công của hắn, cho nên hắn tràn đầy hào khí,anh dũng vô song...Thế nhưng hắn chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên như sấm, sau đó chứngkiến cuối con phố trống trải xuất hiện hơn hai trăm kỵ binh. Những kỵ binh nàykhông rõ từ đâu đến, mặc giáp sáng loáng, cầm trường đao, im lặng đứng chờquân phản loạn.Bên cạnh bọn họ là hơn mười thi thể vương vãi, chính là những kỵ binhtrinh sát của Tần gia, không chỉ trinh sát bị giết, đám chiến mã cũng nằm bấtđộng dưới đất.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn cưỡi ngựa dẫn đầu, lại một lần nữa phi qua xác chết và vũng máu trênđường, phi nước đại, mũi thương đen trong tay hoàn toàn bằng thép, oai hùngvô địch, xuất thương không phát nào trượt, dọc đường đâm xuyên qua năm cánhcửa gỗ, liên tiếp giết chết vài người.Tần Hằng phía sau lạnh lùng quan sát dũng tướng đệ nhất của mình, vungtay ra lệnh cho toàn quân ép tới, trực tiếp dùng sức mạnh áp đảo trực tiếp dẹpyên phục kích của Giám Sát viện hai bên đường. Mặc dù mới giao chiến đã thiệthại gần hai trăm quân, nhưng tâm thần Tần Hằng vẫn không chút rung động,hắn chưa bao giờ tin những thủ đoạn âm u của Giám Sát viện có thể thực sựngăn cản bước tiến của đại quân.Một quan viên Giám Sát viện cầm nỏ cứng xuất hiện trên lầu bên trái, nhắmbắn tên tướng tiên phong qua cửa sổ, chưa kịp bóp cò thì một mũi tên đã xuyênqua hốc mắt hắn, quan viên kia rên lên đau đớn, ngã nhào xuống lầu.Tiếp đó, tiếng viu viu vang lên liên hồi, theo sau tướng tiên phong, hàngchục cung thủ tinh nhuệ của tiền quân Tần gia cưỡi ngựa phi nước đại trên phố,liên tục bắn tên sang hai bên. Mũi tên bay nhanh như cắt.Ngay lập tức, các ngôi nhà hai bên đường xuất hiện nhiều lỗ tên, thuộc hạGiám Sát viện phục kích trong đó đang chuẩn bị cầm nỏ hạ gục tướng tiênphong thì đã liên tiếp bị mũi tên bắn gục. Ba thế lực lớn trong thiên hạ, kỵ binhKhánh quốc cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất, lúc này phi ngựa trên phố, cầm cungcứng trong tay, chỉ trong chớp mắt đã bắn cho các thuộc hạ Giám Sát viện cầmnỏ không dám ló mặt ra!Tuy vẫn có vài mũi tên từ hai bên bắn ra nhưng thiếu chính xác, bắn trúngáo giáp nặng của tướng tiên phong mà không xuyên thủng được, chỉ làm bắntung vài giọt máu.Chỉ trong chốc lát, vị gia tướng Tần gia đã dẫn quân tiên phong xông lênhơn trăm trượng. Phía sau hắn là đội kỵ binh đông đảo như nước lũ, trước mắtlà mặt đất trống trải, có xông thẳng tới hoàng cung cũng không còn lực lượngnào chặn được.Đúng lúc đó, một tiếng kèn hiệu thê lương vang lên trên phố dài, bốp bốpbốp bốp, các cửa sổ nhà dân hai bên đường đồng loạt đóng lại, tuy cuộc chiếntrong nhà vẫn ác liệt nhưng trên phố lại trở nên yên tĩnh kỳ lạ.Tên gia tướng kia tay cầm giáo, mặt đầy máu, vẻ mặt đầy sát khí, thu trườngthương về sau lưng, lao thẳng vào con phố như lưỡi búa khai sơn. Tuy chú ýthấy có gì đó bất thường hai bên phố nhưng hắn vẫn không hề run sợ, lúc nàythế tiến công đã thành, mấy trò quỷ kế của Giám Sát viện làm sao cản nổi bướctiến của đại quân."Bọn chuột nhắt." Hắn khinh bỉ nghĩ."Bọn chuột nhắt." Tần Hằng dẫn quân áp lên phố dài, nhìn đường phố độtnhiên im ắng, châm biếm nghĩ, Giám Sát viện cuối cùng vẫn sợ ánh sáng.Đúng lúc đó, sau một hồi lặng lẽ, trên phố dài lại vang lên một lệnh hiệu, chỉmột chữ:"Hậu!"Chữ Hậu đơn giản mà ẩn chứa vô vàn sát cơ. Con ngươi của Tần Hằng colại, lông mày nhíu chặt.Phản quân nhất tề giương cung bắn tới, vô số mũi tên đâm thẳng nơi phátlệnh. Đùng đùng như mưa rơi xuống thành, ngôi nhà gỗ kia bị bắn thủng vô sốlỗ, trường tiễn xé gió vào, chỉ nghe thoáng thoáng tiếng kêu rên đau đớn, quanviên Giám Sát viện phát lệnh đã tử trận.Nhưng ngay sau đó, trên con phố chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng mũi tên xégió, lại một lần nữa vang hiệu lên lệnh: "Hậu!"Sắc mặt Tần Hằng tối sầm. Nắm cương phi ngựa trên phố, hắn không hiểu ýnghĩa lệnh “hậu của Giám Sát viện mang ý nghĩa ra sao”, đang lẽ hắn có thểchia quân vượt qua phố này có phục binh Giám Sát viện, có thể chọn cách antoàn hơn – nhưng quân lệnh nhưng núi, phụ thân đã ra lệnh cho mình phảinhanh chóng đến Hoàng cung, thế thì mình nhất định phải giữ nguyên Tổngđốc, cho dù... có phải trả giá lớn hơn nữa.Thế là hắn vung roi quất mạnh, hàng ngàn phản quân trên phố hô vang:“Giết!”. Sau đó như một cơn thủy triều, đội ngũ giáp nhẹ lao vào con phố trốngtrải đầy nguy hiểm.Vị tướng tiên phong cầm thương, không ai dám chặn đường, giờ đã dẫn hơnmười kỵ binh phía sau, xuất hiện ở cuối con phố. Sau lưng là Chính Dương mônhừng hực dưới ánh mặt trời, trước mặt là khu đất trống đang thu hút mình, xa xalà Hoàng cung chờ đợi cuộc tấn công của hắn, cho nên hắn tràn đầy hào khí,anh dũng vô song...Thế nhưng hắn chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên như sấm, sau đó chứngkiến cuối con phố trống trải xuất hiện hơn hai trăm kỵ binh. Những kỵ binh nàykhông rõ từ đâu đến, mặc giáp sáng loáng, cầm trường đao, im lặng đứng chờquân phản loạn.Bên cạnh bọn họ là hơn mười thi thể vương vãi, chính là những kỵ binhtrinh sát của Tần gia, không chỉ trinh sát bị giết, đám chiến mã cũng nằm bấtđộng dưới đất.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1324: Vinh quang 2