Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1326: Vinh quang 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Là liên nỏ!" Cuối cùng có kỵ binh phản quân hoảng sợ hô lên, trong tiếngrít của mũi tên xé gió, tiếng hô đó vang lên đặc biệt đáng sợ. Tiếng bắn tên chichít vang lên liên tục, một mũi tên bị chặn nhưng mũi thứ hai, mũi thứ ba thìsao?Hơn mười thân binh anh dũng đứng chắn trước ngựa của Tần Hằng, trên taychỉ có chiếc khiên nhỏ, hoàn toàn không đủ để đỡ những mũi tên nỏ liên tiếpnhanh chóng như vậy, chỉ có thể dùng thân mình và thân ngựa to lớn làm láchắn cho Tần Hằng.Trên con phố dài, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên,không biết bao nhiêu khuôn mặt phản quân bị mũi tên xuyên thủng, máu tươi vàmồ hôi lẫn lộn, tình hình hỗn loạn khắp nơi.Chỉ trong chớp mắt, hơn một nửa thân binh bên cạnh Tần Hằng đã ngã gục.Tần Hằng biết mục tiêu của Giám Sát viện là chính mình, khuôn mặt đầy vếtmáu của hắn lộ vẻ tàn bạo vô cùng. Cho đến lúc này, hắn mới chắc chắn PhạmNhàn cho Giám Sát viện phục kích dưới Chính Dương môn không chỉ để ngănchặn và kéo dài thời gian, mà còn sẵn sàng hy sinh tính mạng... để đổi lấy sinhmệnh của chính hắn!Mặc dù không rõ lý do tại sao Phạm Nhàn lại coi trọng tính mạng của mìnhđến thế, nhưng hắn không hề sợ hãi, chỉ thấy ban đầu là bình yên, giờ đây lại làtiếng nỏ vang dội, những thuộc hạ dũng cảm nhưng bất lực đánh giằng co vớinhững kẻ cầm nỏ độc và ám khí, một sợi gân xanh nổi lên ở thái dương hắn,một thịnh nộ dâng trào dâng trong lồng ngực. Đám tiểu nhân này chỉ biết dùngmấy thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng lẽ cũng dám mơ mộng tưởng cản bước tiến củamình?Hắn tuốt trường kiếm bên hông, thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa nhảyvọt lên như rồng, lao ra ngoài tầm bắn của cung nỏ, quát to: “Vì Khánh Quốc,giết!”Chủ tướng liều mình xông trận, khí thế quân sĩ nổi lên hừng hực, cùng hôvang một tiếng "giết", xông qua mưa tên, tiến vào hai bên đường phố, dùng thânxác và mạng sống của mình áp chế đợt tấn công thứ hai của Giám Sát viện.Dù sao, phản quân vốn đông đảo, chỉ cần giao chiến trực diện với những kẻphục kích trong bóng tối, đương nhiên họ sẽ giành chiến thắng.Nhưng đúng lúc đó, cấm quân ở đầu phố đã ập tới. Chỉ có hơn hai trăm kỵbinh, nhưng ào ào như hai ngàn, đằng đằng sát khí, không thể ngăn cản.Như dòng nước lũ, quân cấm ào ạt lao vào đội hình đã bị phá vỡ của Tầngia. Cả hai phe đều mặc giáp, cầm gươm, giết chóc tùy ý. Tuy đội hình Tần giacó phần hỗn loạn, nhưng trên con phố chật hẹp, đây là một trận chiến không cóđường lùi.Hai đội kỵ binh lao về phía trước với tốc độ rất cao, va chạm trực diện ngaytrên con đường dài trước Chính Dương nôn, giống như hai cây búa sắt khổng lồđập mạnh vào nhau, vang lên tiếng động đinh tai nhức óc.Trong chớp mắt, vô số kỵ binh ngã ngựa, bị vó ngựa đạp đến chết, ngườitrên ngựa bị đâm, ép, chém, đánh chết.Đao kiếm va vào nhau, áo giáp va vào nhau, khí thế đối đầu nhau.Tần Hằng sắc mặt tái mét nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ không biết PhạmNhàn và Đại điện hạ đã mai phục bao nhiêu người ở Chính Dương môn?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Toàn bộ thuộc có thể hành động của ta đã được phái đến bên trong ChínhDương môn."Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào khói lửa dâng lên ở bên trong kinh thành,sắc mặt trầm xuống nói: "Tuy không đoán được thế lực của chúng lớn đến mứctràn vào từ chín cửa thành, nhưng vào trong Chính Dương môn, ta nhất địnhphải tạo ra động tĩnh!"Đại hoàng tử liếc nhìn y một cái, lại nhìn quân kỳ của quân phản loạn trongcác con đường kinh thành dần dần áp sát, con ngươi không nhịn được hơi co lại,nói: "Chung quy cũng chỉ là một cửa thành, đại thế không thể đảo ngược. Trongkhoảnh khắc vừa rồi, nếu ngươi xông từ trong Chính Dương môn ra ngoài, có lẽthật sự còn có cơ hội thoát vây.""Chắc chắn Trưởng công chúa chắc chắn đã bố trí lực lượng dự bị bên ngoàikinh đô." Phạm Nhàn nói. "Thoát vây? Ta lấy gì mà thoát?""Chẳng phải Kinh Qua đã dẫn hai trăm Hắc Kỵ biến mất trong kinh đô rồisao?" Đại hoàng tử liếc nhìn y.Phạm Nhàn không đáp lời, chỉ mặt mũi đầy vẻ u ám nhìn xuống quảngtrường dưới chân hoàng cung. Quảng trường này rất rộng, năm xưa khi duyệtbinh từng sắp xếp đội ngũ mấy vạn người. Lúc này đã có thể cảm nhận rõ ràngmặt đất rung chuyển, chắc hẳn là tám cánh quân phản loạn sắp hội quân vâykhốn nơi đây. Thanh thế như vậy, cho dù y đã sớm nhìn thấu hai chữ sinh tửcũng không khỏi cảm thấy run sợ.Y ngẩng đầu nhìn về phía Chính Dương môn, trong lòng hiểu rõ, thực lựccủa mình và Đại hoàng tử bố trí bên ngoài cung đình tập trung chủ yếu ở cửathành này, bất kỳ ai muốn tấn công từ đây, chỉ sợ đều phải trả giá đắt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Là liên nỏ!" Cuối cùng có kỵ binh phản quân hoảng sợ hô lên, trong tiếngrít của mũi tên xé gió, tiếng hô đó vang lên đặc biệt đáng sợ. Tiếng bắn tên chichít vang lên liên tục, một mũi tên bị chặn nhưng mũi thứ hai, mũi thứ ba thìsao?Hơn mười thân binh anh dũng đứng chắn trước ngựa của Tần Hằng, trên taychỉ có chiếc khiên nhỏ, hoàn toàn không đủ để đỡ những mũi tên nỏ liên tiếpnhanh chóng như vậy, chỉ có thể dùng thân mình và thân ngựa to lớn làm láchắn cho Tần Hằng.Trên con phố dài, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên,không biết bao nhiêu khuôn mặt phản quân bị mũi tên xuyên thủng, máu tươi vàmồ hôi lẫn lộn, tình hình hỗn loạn khắp nơi.Chỉ trong chớp mắt, hơn một nửa thân binh bên cạnh Tần Hằng đã ngã gục.Tần Hằng biết mục tiêu của Giám Sát viện là chính mình, khuôn mặt đầy vếtmáu của hắn lộ vẻ tàn bạo vô cùng. Cho đến lúc này, hắn mới chắc chắn PhạmNhàn cho Giám Sát viện phục kích dưới Chính Dương môn không chỉ để ngănchặn và kéo dài thời gian, mà còn sẵn sàng hy sinh tính mạng... để đổi lấy sinhmệnh của chính hắn!Mặc dù không rõ lý do tại sao Phạm Nhàn lại coi trọng tính mạng của mìnhđến thế, nhưng hắn không hề sợ hãi, chỉ thấy ban đầu là bình yên, giờ đây lại làtiếng nỏ vang dội, những thuộc hạ dũng cảm nhưng bất lực đánh giằng co vớinhững kẻ cầm nỏ độc và ám khí, một sợi gân xanh nổi lên ở thái dương hắn,một thịnh nộ dâng trào dâng trong lồng ngực. Đám tiểu nhân này chỉ biết dùngmấy thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng lẽ cũng dám mơ mộng tưởng cản bước tiến củamình?Hắn tuốt trường kiếm bên hông, thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa nhảyvọt lên như rồng, lao ra ngoài tầm bắn của cung nỏ, quát to: “Vì Khánh Quốc,giết!”Chủ tướng liều mình xông trận, khí thế quân sĩ nổi lên hừng hực, cùng hôvang một tiếng "giết", xông qua mưa tên, tiến vào hai bên đường phố, dùng thânxác và mạng sống của mình áp chế đợt tấn công thứ hai của Giám Sát viện.Dù sao, phản quân vốn đông đảo, chỉ cần giao chiến trực diện với những kẻphục kích trong bóng tối, đương nhiên họ sẽ giành chiến thắng.Nhưng đúng lúc đó, cấm quân ở đầu phố đã ập tới. Chỉ có hơn hai trăm kỵbinh, nhưng ào ào như hai ngàn, đằng đằng sát khí, không thể ngăn cản.Như dòng nước lũ, quân cấm ào ạt lao vào đội hình đã bị phá vỡ của Tầngia. Cả hai phe đều mặc giáp, cầm gươm, giết chóc tùy ý. Tuy đội hình Tần giacó phần hỗn loạn, nhưng trên con phố chật hẹp, đây là một trận chiến không cóđường lùi.Hai đội kỵ binh lao về phía trước với tốc độ rất cao, va chạm trực diện ngaytrên con đường dài trước Chính Dương nôn, giống như hai cây búa sắt khổng lồđập mạnh vào nhau, vang lên tiếng động đinh tai nhức óc.Trong chớp mắt, vô số kỵ binh ngã ngựa, bị vó ngựa đạp đến chết, ngườitrên ngựa bị đâm, ép, chém, đánh chết.Đao kiếm va vào nhau, áo giáp va vào nhau, khí thế đối đầu nhau.Tần Hằng sắc mặt tái mét nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ không biết PhạmNhàn và Đại điện hạ đã mai phục bao nhiêu người ở Chính Dương môn?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Toàn bộ thuộc có thể hành động của ta đã được phái đến bên trong ChínhDương môn."Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào khói lửa dâng lên ở bên trong kinh thành,sắc mặt trầm xuống nói: "Tuy không đoán được thế lực của chúng lớn đến mứctràn vào từ chín cửa thành, nhưng vào trong Chính Dương môn, ta nhất địnhphải tạo ra động tĩnh!"Đại hoàng tử liếc nhìn y một cái, lại nhìn quân kỳ của quân phản loạn trongcác con đường kinh thành dần dần áp sát, con ngươi không nhịn được hơi co lại,nói: "Chung quy cũng chỉ là một cửa thành, đại thế không thể đảo ngược. Trongkhoảnh khắc vừa rồi, nếu ngươi xông từ trong Chính Dương môn ra ngoài, có lẽthật sự còn có cơ hội thoát vây.""Chắc chắn Trưởng công chúa chắc chắn đã bố trí lực lượng dự bị bên ngoàikinh đô." Phạm Nhàn nói. "Thoát vây? Ta lấy gì mà thoát?""Chẳng phải Kinh Qua đã dẫn hai trăm Hắc Kỵ biến mất trong kinh đô rồisao?" Đại hoàng tử liếc nhìn y.Phạm Nhàn không đáp lời, chỉ mặt mũi đầy vẻ u ám nhìn xuống quảngtrường dưới chân hoàng cung. Quảng trường này rất rộng, năm xưa khi duyệtbinh từng sắp xếp đội ngũ mấy vạn người. Lúc này đã có thể cảm nhận rõ ràngmặt đất rung chuyển, chắc hẳn là tám cánh quân phản loạn sắp hội quân vâykhốn nơi đây. Thanh thế như vậy, cho dù y đã sớm nhìn thấu hai chữ sinh tửcũng không khỏi cảm thấy run sợ.Y ngẩng đầu nhìn về phía Chính Dương môn, trong lòng hiểu rõ, thực lựccủa mình và Đại hoàng tử bố trí bên ngoài cung đình tập trung chủ yếu ở cửathành này, bất kỳ ai muốn tấn công từ đây, chỉ sợ đều phải trả giá đắt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Là liên nỏ!" Cuối cùng có kỵ binh phản quân hoảng sợ hô lên, trong tiếngrít của mũi tên xé gió, tiếng hô đó vang lên đặc biệt đáng sợ. Tiếng bắn tên chichít vang lên liên tục, một mũi tên bị chặn nhưng mũi thứ hai, mũi thứ ba thìsao?Hơn mười thân binh anh dũng đứng chắn trước ngựa của Tần Hằng, trên taychỉ có chiếc khiên nhỏ, hoàn toàn không đủ để đỡ những mũi tên nỏ liên tiếpnhanh chóng như vậy, chỉ có thể dùng thân mình và thân ngựa to lớn làm láchắn cho Tần Hằng.Trên con phố dài, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên,không biết bao nhiêu khuôn mặt phản quân bị mũi tên xuyên thủng, máu tươi vàmồ hôi lẫn lộn, tình hình hỗn loạn khắp nơi.Chỉ trong chớp mắt, hơn một nửa thân binh bên cạnh Tần Hằng đã ngã gục.Tần Hằng biết mục tiêu của Giám Sát viện là chính mình, khuôn mặt đầy vếtmáu của hắn lộ vẻ tàn bạo vô cùng. Cho đến lúc này, hắn mới chắc chắn PhạmNhàn cho Giám Sát viện phục kích dưới Chính Dương môn không chỉ để ngănchặn và kéo dài thời gian, mà còn sẵn sàng hy sinh tính mạng... để đổi lấy sinhmệnh của chính hắn!Mặc dù không rõ lý do tại sao Phạm Nhàn lại coi trọng tính mạng của mìnhđến thế, nhưng hắn không hề sợ hãi, chỉ thấy ban đầu là bình yên, giờ đây lại làtiếng nỏ vang dội, những thuộc hạ dũng cảm nhưng bất lực đánh giằng co vớinhững kẻ cầm nỏ độc và ám khí, một sợi gân xanh nổi lên ở thái dương hắn,một thịnh nộ dâng trào dâng trong lồng ngực. Đám tiểu nhân này chỉ biết dùngmấy thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng lẽ cũng dám mơ mộng tưởng cản bước tiến củamình?Hắn tuốt trường kiếm bên hông, thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa nhảyvọt lên như rồng, lao ra ngoài tầm bắn của cung nỏ, quát to: “Vì Khánh Quốc,giết!”Chủ tướng liều mình xông trận, khí thế quân sĩ nổi lên hừng hực, cùng hôvang một tiếng "giết", xông qua mưa tên, tiến vào hai bên đường phố, dùng thânxác và mạng sống của mình áp chế đợt tấn công thứ hai của Giám Sát viện.Dù sao, phản quân vốn đông đảo, chỉ cần giao chiến trực diện với những kẻphục kích trong bóng tối, đương nhiên họ sẽ giành chiến thắng.Nhưng đúng lúc đó, cấm quân ở đầu phố đã ập tới. Chỉ có hơn hai trăm kỵbinh, nhưng ào ào như hai ngàn, đằng đằng sát khí, không thể ngăn cản.Như dòng nước lũ, quân cấm ào ạt lao vào đội hình đã bị phá vỡ của Tầngia. Cả hai phe đều mặc giáp, cầm gươm, giết chóc tùy ý. Tuy đội hình Tần giacó phần hỗn loạn, nhưng trên con phố chật hẹp, đây là một trận chiến không cóđường lùi.Hai đội kỵ binh lao về phía trước với tốc độ rất cao, va chạm trực diện ngaytrên con đường dài trước Chính Dương nôn, giống như hai cây búa sắt khổng lồđập mạnh vào nhau, vang lên tiếng động đinh tai nhức óc.Trong chớp mắt, vô số kỵ binh ngã ngựa, bị vó ngựa đạp đến chết, ngườitrên ngựa bị đâm, ép, chém, đánh chết.Đao kiếm va vào nhau, áo giáp va vào nhau, khí thế đối đầu nhau.Tần Hằng sắc mặt tái mét nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ không biết PhạmNhàn và Đại điện hạ đã mai phục bao nhiêu người ở Chính Dương môn?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Toàn bộ thuộc có thể hành động của ta đã được phái đến bên trong ChínhDương môn."Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào khói lửa dâng lên ở bên trong kinh thành,sắc mặt trầm xuống nói: "Tuy không đoán được thế lực của chúng lớn đến mứctràn vào từ chín cửa thành, nhưng vào trong Chính Dương môn, ta nhất địnhphải tạo ra động tĩnh!"Đại hoàng tử liếc nhìn y một cái, lại nhìn quân kỳ của quân phản loạn trongcác con đường kinh thành dần dần áp sát, con ngươi không nhịn được hơi co lại,nói: "Chung quy cũng chỉ là một cửa thành, đại thế không thể đảo ngược. Trongkhoảnh khắc vừa rồi, nếu ngươi xông từ trong Chính Dương môn ra ngoài, có lẽthật sự còn có cơ hội thoát vây.""Chắc chắn Trưởng công chúa chắc chắn đã bố trí lực lượng dự bị bên ngoàikinh đô." Phạm Nhàn nói. "Thoát vây? Ta lấy gì mà thoát?""Chẳng phải Kinh Qua đã dẫn hai trăm Hắc Kỵ biến mất trong kinh đô rồisao?" Đại hoàng tử liếc nhìn y.Phạm Nhàn không đáp lời, chỉ mặt mũi đầy vẻ u ám nhìn xuống quảngtrường dưới chân hoàng cung. Quảng trường này rất rộng, năm xưa khi duyệtbinh từng sắp xếp đội ngũ mấy vạn người. Lúc này đã có thể cảm nhận rõ ràngmặt đất rung chuyển, chắc hẳn là tám cánh quân phản loạn sắp hội quân vâykhốn nơi đây. Thanh thế như vậy, cho dù y đã sớm nhìn thấu hai chữ sinh tửcũng không khỏi cảm thấy run sợ.Y ngẩng đầu nhìn về phía Chính Dương môn, trong lòng hiểu rõ, thực lựccủa mình và Đại hoàng tử bố trí bên ngoài cung đình tập trung chủ yếu ở cửathành này, bất kỳ ai muốn tấn công từ đây, chỉ sợ đều phải trả giá đắt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑