Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1325: Vinh quang 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi tướng tiên phong Tần gia co lại, biết đây là binh sĩ tinh nhuệ,bằng không không thể tiêu diệt hơn mười kỵ binh của mình mà không phát rachút tiếng động nào.Là cấm quân!Giờ không thể dừng lại được nữa. Tướng tiên phong siết chặt mũi thươngsắt trong tay, cán thương thô ráp và lạnh lẽo khiến hắn cảm thấy vô cùng tự tin,lại thúc bụng ngựa, dẫn hơn chục kỵ binh lao về phía đại đội cấm quân!Tướng lĩnh cấm quân phủ kín trong lớp giáp sắt, chỉ lộ đôi mắt không cótâm trạng nào khác ngoài quyết tâm và lạnh lùng, lạnh lùng với chính tính mạngcủa mình, sẵn sàng hi sinh bản thân để hoàn thành nhiệm vụ của Đại soái.Hắn giơ cao thanh đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người tarùng mình, thúc mạnh bụng ngựa, con chiến mã dưới thân giật mình, nhảy vọttới như mũi tên rời cung.Mấy trăm kỵ binh cứ thế xông lên, mang theo dũng khí quyết chí tiến lên,như hai dòng nước màu sắc khác nhau, chỉ chốc lát sau là trực diện đụng độ!o O oĐúng lúc đó, trên con phố vừa im ắng giây lát, lại vang lên tiếng hiệu lệnhcủa Giám Sát viện: “Bắn!”Tướng tiên phong Tần gia mắt đỏ ngầu, thấy kỵ binh Cấm quân lao tới tốcđộ cực cao, gầm lên một tiếng, thúc ngựa tăng tốc, nhưng lúc sắp phi ra khỏiphố thì bất ngờ nghe thấy lệnh bắn tên.Tâm trí hắn cứng rắn, không hề hoảng hốt hay giảm tốc. Hắn chẳng màngtới đám người ti tiện của Giám Sát viện, chỉ quan tâm tới những cấm quân mạnhmẽ phía trước, hắn nhất định phải mở một con đường máu cho tướng quân, mởcon đường máu tới Hoàng cung.Một bóng đen đột ngột bay ra từ nhà dân ven đường, xuất hiện trước đầungựa của tên tiên phong.Gã mãnh tướng nhấc khuỷu tay, mũi thương lóe lên, phát ra tiếng viu viu,bóng đen bị xé nát, vải vóc tung tóe, bột bên trong bị gió thổi tung lên, mộtphần rơi xuống người hắn, phần lớn văng lên ngựa.Hắn ngưng thở, mắt đỏ ngầu, biết Giám Sát viện dùng độc lợi hại nhưngkhông hề sợ hãi, chỉ cần độc chất chưa xâm nhập trong tim, hắn có thể đẩy lùiđám cấm quân đang áp sát, chỉ lo cho ngựa cưỡi, hắn quát mạnh, đánh mạnhđuôi thương vào mông ngựa, con ngựa giật mình, lại tăng tốc!Thùng thùng thùng thùng, tiếng cung bắn vang lên, trên phố lại có mưa tên.Tướng tiên phong Tần gia lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, vung thương một cái,bảo vệ điểm yếu của mình và đầu ngựa, chỉ thương phong nổi lên, hàng loạtmũi tên bị đánh rơi, vài mũi bắn trúng giáp sắt của hắn, keng một tiếng rồi rơixuống đất.Nhưng... tên tướng chợt phát hiện trong mưa tên, có vài vệt đỏ mang điềmxấu.Đỏ?Lửa?o O oViu một tiếng, ba mũi tên cung bắn vào áo giáp nặng và đầu ngựa của têntướng tiên phong. Trên mũi tên quấn chất dễ cháy, ngọn lửa đang âm ỉ. Trongánh mặt trời đỏ rực, ngọn lửa không nổi bật nhưng... cực kỳ chết chóc.Ngọn lửa vừa chạm vào thứ bột trên áo giáp, lập tức bùng cháy, từ đầu ngựađến áo giáp rồi mũ trụ, bất cứ nơi nào dính bột đều lập tức bốc cháy, chỉ trongnháy mắt ngọn lửa đã bao trùm tất cả, thiêu đốt tên tướng tiên phong trong biểnlửa!Xì xì... Tiếng gào thảm thiết vang lên từ biển lửa. Lúc này, tên vị tướng tiênphong hùng mạnh vẫn giữ nguyên tư thế xung phong, nhưng thân thể đã trởthành ngọn đuốc bùng cháy!Hắn gầm thét kinh hoàng, vứt bỏ mũi thương trong tay, cố gắng dập lửa trênngười. Nhưng việc này đã vượt ngoài khả năng của hắn, lửa của Giám Sát việnkhông dễ dập tắt, hắn biết mình đã hết hy vọng, trong lòng kinh hãi tột độ.Con ngựa đau đớn thảm thiết, lao đi như cuồng loạn, một người đang bốccháy cưỡi ngựa lao về phía phòng tuyến của cấm quân đằng trước.Tướng lĩnh cấm quân lạnh lùng cười nhạt, nhìn người lửa đang phi tới. Khihai con ngựa sắp đụng nhau, hắn vung đao, thanh đao lẳng lặng xuyên qua ngọnlửa, chặt đứt đầu tên tướng phong.Cạch một tiếng, đầu rời khỏi cổ, nhưng vẫn treo lủng lẳng trong ngọn lửa dochiếc mũ sắt giữ lại.Con ngựa rực cháy mang theo tiếng hí thảm thiết, cùng với chủ nhân đã mấtđầu trên lưng, đâm thẳng vào bức tường hẻm bên đường. Một tiếng động nặngnề vang lên, cả ngựa lẫn người ngã lăn ra đất, rên rỉ đau đớn thảm thiết.Không ai để ý đến chúng, chỉ có hơn hai trăm kỵ binh thuộc cấm quân, lúcnày vẫn duy trì tốc độ phi ngựa rất nhanh, vượt qua những thi thể tiên phong đãbị bắn thủng như tổ ong, cháy thành than đen, lao tới trung quân nơi Tần Hằngđang ở!o O oTần Hằng không hề hay biết thân tín tiên phong mà mình hết sức coi trọngđã bị mưu sát tàn nhẫn âm hiểm như thế nào, khi nghe tiếng hạ lệnh thứ hai từGiám Sát viện, hắn đã ra lệnh cho binh sĩ của mình áp sát hai bên phố con dài,bởi cuộc tấn công thứ hai từ Giám Sát viện đã bắt đầu.Sau những khoảnh khắc im lặng kéo dài, sau hai tiếng hạ lệnh lạnh lùng ấy,mưa tên bắn về phía phản quân càng dữ dội hơn trước, đa số nhắm thẳng vào vịtrí chính giữa có quân kỳ, đặc biệt là nơi đội thân binh nơi Tần Hằng đangđứng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi tướng tiên phong Tần gia co lại, biết đây là binh sĩ tinh nhuệ,bằng không không thể tiêu diệt hơn mười kỵ binh của mình mà không phát rachút tiếng động nào.Là cấm quân!Giờ không thể dừng lại được nữa. Tướng tiên phong siết chặt mũi thươngsắt trong tay, cán thương thô ráp và lạnh lẽo khiến hắn cảm thấy vô cùng tự tin,lại thúc bụng ngựa, dẫn hơn chục kỵ binh lao về phía đại đội cấm quân!Tướng lĩnh cấm quân phủ kín trong lớp giáp sắt, chỉ lộ đôi mắt không cótâm trạng nào khác ngoài quyết tâm và lạnh lùng, lạnh lùng với chính tính mạngcủa mình, sẵn sàng hi sinh bản thân để hoàn thành nhiệm vụ của Đại soái.Hắn giơ cao thanh đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người tarùng mình, thúc mạnh bụng ngựa, con chiến mã dưới thân giật mình, nhảy vọttới như mũi tên rời cung.Mấy trăm kỵ binh cứ thế xông lên, mang theo dũng khí quyết chí tiến lên,như hai dòng nước màu sắc khác nhau, chỉ chốc lát sau là trực diện đụng độ!o O oĐúng lúc đó, trên con phố vừa im ắng giây lát, lại vang lên tiếng hiệu lệnhcủa Giám Sát viện: “Bắn!”Tướng tiên phong Tần gia mắt đỏ ngầu, thấy kỵ binh Cấm quân lao tới tốcđộ cực cao, gầm lên một tiếng, thúc ngựa tăng tốc, nhưng lúc sắp phi ra khỏiphố thì bất ngờ nghe thấy lệnh bắn tên.Tâm trí hắn cứng rắn, không hề hoảng hốt hay giảm tốc. Hắn chẳng màngtới đám người ti tiện của Giám Sát viện, chỉ quan tâm tới những cấm quân mạnhmẽ phía trước, hắn nhất định phải mở một con đường máu cho tướng quân, mởcon đường máu tới Hoàng cung.Một bóng đen đột ngột bay ra từ nhà dân ven đường, xuất hiện trước đầungựa của tên tiên phong.Gã mãnh tướng nhấc khuỷu tay, mũi thương lóe lên, phát ra tiếng viu viu,bóng đen bị xé nát, vải vóc tung tóe, bột bên trong bị gió thổi tung lên, mộtphần rơi xuống người hắn, phần lớn văng lên ngựa.Hắn ngưng thở, mắt đỏ ngầu, biết Giám Sát viện dùng độc lợi hại nhưngkhông hề sợ hãi, chỉ cần độc chất chưa xâm nhập trong tim, hắn có thể đẩy lùiđám cấm quân đang áp sát, chỉ lo cho ngựa cưỡi, hắn quát mạnh, đánh mạnhđuôi thương vào mông ngựa, con ngựa giật mình, lại tăng tốc!Thùng thùng thùng thùng, tiếng cung bắn vang lên, trên phố lại có mưa tên.Tướng tiên phong Tần gia lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, vung thương một cái,bảo vệ điểm yếu của mình và đầu ngựa, chỉ thương phong nổi lên, hàng loạtmũi tên bị đánh rơi, vài mũi bắn trúng giáp sắt của hắn, keng một tiếng rồi rơixuống đất.Nhưng... tên tướng chợt phát hiện trong mưa tên, có vài vệt đỏ mang điềmxấu.Đỏ?Lửa?o O oViu một tiếng, ba mũi tên cung bắn vào áo giáp nặng và đầu ngựa của têntướng tiên phong. Trên mũi tên quấn chất dễ cháy, ngọn lửa đang âm ỉ. Trongánh mặt trời đỏ rực, ngọn lửa không nổi bật nhưng... cực kỳ chết chóc.Ngọn lửa vừa chạm vào thứ bột trên áo giáp, lập tức bùng cháy, từ đầu ngựađến áo giáp rồi mũ trụ, bất cứ nơi nào dính bột đều lập tức bốc cháy, chỉ trongnháy mắt ngọn lửa đã bao trùm tất cả, thiêu đốt tên tướng tiên phong trong biểnlửa!Xì xì... Tiếng gào thảm thiết vang lên từ biển lửa. Lúc này, tên vị tướng tiênphong hùng mạnh vẫn giữ nguyên tư thế xung phong, nhưng thân thể đã trởthành ngọn đuốc bùng cháy!Hắn gầm thét kinh hoàng, vứt bỏ mũi thương trong tay, cố gắng dập lửa trênngười. Nhưng việc này đã vượt ngoài khả năng của hắn, lửa của Giám Sát việnkhông dễ dập tắt, hắn biết mình đã hết hy vọng, trong lòng kinh hãi tột độ.Con ngựa đau đớn thảm thiết, lao đi như cuồng loạn, một người đang bốccháy cưỡi ngựa lao về phía phòng tuyến của cấm quân đằng trước.Tướng lĩnh cấm quân lạnh lùng cười nhạt, nhìn người lửa đang phi tới. Khihai con ngựa sắp đụng nhau, hắn vung đao, thanh đao lẳng lặng xuyên qua ngọnlửa, chặt đứt đầu tên tướng phong.Cạch một tiếng, đầu rời khỏi cổ, nhưng vẫn treo lủng lẳng trong ngọn lửa dochiếc mũ sắt giữ lại.Con ngựa rực cháy mang theo tiếng hí thảm thiết, cùng với chủ nhân đã mấtđầu trên lưng, đâm thẳng vào bức tường hẻm bên đường. Một tiếng động nặngnề vang lên, cả ngựa lẫn người ngã lăn ra đất, rên rỉ đau đớn thảm thiết.Không ai để ý đến chúng, chỉ có hơn hai trăm kỵ binh thuộc cấm quân, lúcnày vẫn duy trì tốc độ phi ngựa rất nhanh, vượt qua những thi thể tiên phong đãbị bắn thủng như tổ ong, cháy thành than đen, lao tới trung quân nơi Tần Hằngđang ở!o O oTần Hằng không hề hay biết thân tín tiên phong mà mình hết sức coi trọngđã bị mưu sát tàn nhẫn âm hiểm như thế nào, khi nghe tiếng hạ lệnh thứ hai từGiám Sát viện, hắn đã ra lệnh cho binh sĩ của mình áp sát hai bên phố con dài,bởi cuộc tấn công thứ hai từ Giám Sát viện đã bắt đầu.Sau những khoảnh khắc im lặng kéo dài, sau hai tiếng hạ lệnh lạnh lùng ấy,mưa tên bắn về phía phản quân càng dữ dội hơn trước, đa số nhắm thẳng vào vịtrí chính giữa có quân kỳ, đặc biệt là nơi đội thân binh nơi Tần Hằng đangđứng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi tướng tiên phong Tần gia co lại, biết đây là binh sĩ tinh nhuệ,bằng không không thể tiêu diệt hơn mười kỵ binh của mình mà không phát rachút tiếng động nào.Là cấm quân!Giờ không thể dừng lại được nữa. Tướng tiên phong siết chặt mũi thươngsắt trong tay, cán thương thô ráp và lạnh lẽo khiến hắn cảm thấy vô cùng tự tin,lại thúc bụng ngựa, dẫn hơn chục kỵ binh lao về phía đại đội cấm quân!Tướng lĩnh cấm quân phủ kín trong lớp giáp sắt, chỉ lộ đôi mắt không cótâm trạng nào khác ngoài quyết tâm và lạnh lùng, lạnh lùng với chính tính mạngcủa mình, sẵn sàng hi sinh bản thân để hoàn thành nhiệm vụ của Đại soái.Hắn giơ cao thanh đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người tarùng mình, thúc mạnh bụng ngựa, con chiến mã dưới thân giật mình, nhảy vọttới như mũi tên rời cung.Mấy trăm kỵ binh cứ thế xông lên, mang theo dũng khí quyết chí tiến lên,như hai dòng nước màu sắc khác nhau, chỉ chốc lát sau là trực diện đụng độ!o O oĐúng lúc đó, trên con phố vừa im ắng giây lát, lại vang lên tiếng hiệu lệnhcủa Giám Sát viện: “Bắn!”Tướng tiên phong Tần gia mắt đỏ ngầu, thấy kỵ binh Cấm quân lao tới tốcđộ cực cao, gầm lên một tiếng, thúc ngựa tăng tốc, nhưng lúc sắp phi ra khỏiphố thì bất ngờ nghe thấy lệnh bắn tên.Tâm trí hắn cứng rắn, không hề hoảng hốt hay giảm tốc. Hắn chẳng màngtới đám người ti tiện của Giám Sát viện, chỉ quan tâm tới những cấm quân mạnhmẽ phía trước, hắn nhất định phải mở một con đường máu cho tướng quân, mởcon đường máu tới Hoàng cung.Một bóng đen đột ngột bay ra từ nhà dân ven đường, xuất hiện trước đầungựa của tên tiên phong.Gã mãnh tướng nhấc khuỷu tay, mũi thương lóe lên, phát ra tiếng viu viu,bóng đen bị xé nát, vải vóc tung tóe, bột bên trong bị gió thổi tung lên, mộtphần rơi xuống người hắn, phần lớn văng lên ngựa.Hắn ngưng thở, mắt đỏ ngầu, biết Giám Sát viện dùng độc lợi hại nhưngkhông hề sợ hãi, chỉ cần độc chất chưa xâm nhập trong tim, hắn có thể đẩy lùiđám cấm quân đang áp sát, chỉ lo cho ngựa cưỡi, hắn quát mạnh, đánh mạnhđuôi thương vào mông ngựa, con ngựa giật mình, lại tăng tốc!Thùng thùng thùng thùng, tiếng cung bắn vang lên, trên phố lại có mưa tên.Tướng tiên phong Tần gia lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, vung thương một cái,bảo vệ điểm yếu của mình và đầu ngựa, chỉ thương phong nổi lên, hàng loạtmũi tên bị đánh rơi, vài mũi bắn trúng giáp sắt của hắn, keng một tiếng rồi rơixuống đất.Nhưng... tên tướng chợt phát hiện trong mưa tên, có vài vệt đỏ mang điềmxấu.Đỏ?Lửa?o O oViu một tiếng, ba mũi tên cung bắn vào áo giáp nặng và đầu ngựa của têntướng tiên phong. Trên mũi tên quấn chất dễ cháy, ngọn lửa đang âm ỉ. Trongánh mặt trời đỏ rực, ngọn lửa không nổi bật nhưng... cực kỳ chết chóc.Ngọn lửa vừa chạm vào thứ bột trên áo giáp, lập tức bùng cháy, từ đầu ngựađến áo giáp rồi mũ trụ, bất cứ nơi nào dính bột đều lập tức bốc cháy, chỉ trongnháy mắt ngọn lửa đã bao trùm tất cả, thiêu đốt tên tướng tiên phong trong biểnlửa!Xì xì... Tiếng gào thảm thiết vang lên từ biển lửa. Lúc này, tên vị tướng tiênphong hùng mạnh vẫn giữ nguyên tư thế xung phong, nhưng thân thể đã trởthành ngọn đuốc bùng cháy!Hắn gầm thét kinh hoàng, vứt bỏ mũi thương trong tay, cố gắng dập lửa trênngười. Nhưng việc này đã vượt ngoài khả năng của hắn, lửa của Giám Sát việnkhông dễ dập tắt, hắn biết mình đã hết hy vọng, trong lòng kinh hãi tột độ.Con ngựa đau đớn thảm thiết, lao đi như cuồng loạn, một người đang bốccháy cưỡi ngựa lao về phía phòng tuyến của cấm quân đằng trước.Tướng lĩnh cấm quân lạnh lùng cười nhạt, nhìn người lửa đang phi tới. Khihai con ngựa sắp đụng nhau, hắn vung đao, thanh đao lẳng lặng xuyên qua ngọnlửa, chặt đứt đầu tên tướng phong.Cạch một tiếng, đầu rời khỏi cổ, nhưng vẫn treo lủng lẳng trong ngọn lửa dochiếc mũ sắt giữ lại.Con ngựa rực cháy mang theo tiếng hí thảm thiết, cùng với chủ nhân đã mấtđầu trên lưng, đâm thẳng vào bức tường hẻm bên đường. Một tiếng động nặngnề vang lên, cả ngựa lẫn người ngã lăn ra đất, rên rỉ đau đớn thảm thiết.Không ai để ý đến chúng, chỉ có hơn hai trăm kỵ binh thuộc cấm quân, lúcnày vẫn duy trì tốc độ phi ngựa rất nhanh, vượt qua những thi thể tiên phong đãbị bắn thủng như tổ ong, cháy thành than đen, lao tới trung quân nơi Tần Hằngđang ở!o O oTần Hằng không hề hay biết thân tín tiên phong mà mình hết sức coi trọngđã bị mưu sát tàn nhẫn âm hiểm như thế nào, khi nghe tiếng hạ lệnh thứ hai từGiám Sát viện, hắn đã ra lệnh cho binh sĩ của mình áp sát hai bên phố con dài,bởi cuộc tấn công thứ hai từ Giám Sát viện đã bắt đầu.Sau những khoảnh khắc im lặng kéo dài, sau hai tiếng hạ lệnh lạnh lùng ấy,mưa tên bắn về phía phản quân càng dữ dội hơn trước, đa số nhắm thẳng vào vịtrí chính giữa có quân kỳ, đặc biệt là nơi đội thân binh nơi Tần Hằng đangđứng.

Chương 1325: Vinh quang 3