Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1335: Trên tường thành lấy ra linh vị 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hàng ngàn tiễn thủ đồng loạt kéo cung, tiếng chi chi đinh tai nhức óc ấy,dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người trên hoàng thành, chấnđộng tâm thần tất cả mọi người.Cấm quân trên hoàng thành đã ẩn núp sau hàng rào mũi tên, còn cận vệ cầmkhiên chờ sẵn phía sau Đại hoàng tử.Trận đại chiến sắp bùng nổ, mọi người chờ đợi thời khắc mưa tên ào ạt ậpđến.Nhưng Phạm Nhàn không để những điều đó xảy ra, y không muốn thưởngngoạn cảnh tấn công thành trì, càng không có ý định để cấm quân chịu tổn thấtnặng nề rồi mới ra tay.Trên thềm đá, vọng lại tiếng bước chân gấp gáp. Sau tiếng chân là PhạmNhàn, cùng hơn mười vị lão đại thần đang thở hồng hộc, và mấy phu nhân bịthái giám kéo lê.Những phu nhân này vốn là nhân vật tôn quý nhất thiên hạ, nhưng hôm naylại trở thành những kẻ hèn mọn và bị sỉ nhục nhất.Phạm Nhàn nắm tay Tam hoàng tử, đi đến sau lưng Đại hoàng tử, mở mắtnhìn xuống quân phản đốn dưới thành đang sẵn sàng bắn tên, trong lòng cũnggiật mình, nghĩ bụng chừng này tên bắn lên thì hoàng cung còn giữ được gì...Chỉ nghe hắn hô to xuống dưới: "Thừa Càn, lão nhị... mau dừng tay."Thái tử và Nhị hoàng tử nghe vậy giật mình, ngước nhìn lên trên hoàngthành rồi chứng kiến cảnh tượng khiến trái tim cả hai như thắt lại."Mẫu hậu!""Mẫu thân!""Thái hậu!"Nhìn thấy những vị phu nhân xuất hiện đột ngột trên hoàng thành, Thái tửvà Nhị hoàng tử không nhịn được thốt lên. Thậm chí Tần lão gia tử và DiệpTrọng cũng phải nhíu mày. Sau đó họ nghe thấy Phạm Nhàn nói vọng xuốngbên cạnh các vị phu nhân:"Trước tiên đừng vội bắn... Ta đưa mụ mụ, nãi nãi và đệ đệ của các ngươiđến thăm các ngươi đây..."Nghe câu này, rất nhiều người muốn phun máu, không ngờ nổi Phạm Nhàn -Thi Tiên nổi tiếng, Đề ti của lực lượng hắc ám Giám Sát viện - lại có thể nói ralời vô sỉ đến thế.Nhưng chỉ có Phạm Nhàn biết, sau những thời khắc sinh tử trên đồng cỏ,cuộc đời y đã có một biến chuyển đáng vui mừng; thoát khỏi những âm u củahai cuộc đời, dần dần trở về với cậu bé kêu trời mưa thu quần áo trên mái nhàĐạm Châu, dần hợp nhất với cậu ấy.Phạm Nhàn bây giờ là Phạm Nhàn đáng yêu, Phạm Nhàn đáng ngờ, PhạmNhàn vô sỉ và là Phạm Nhàn đáng sợ.Cho dù Thái tử và Nhị hoàng tử có bao nhiêu mưu trí, nhìn cảnh tượng kinhhoàng này cũng phẫn nộ. Nhị hoàng tử quát: "Phạm Nhàn! Ngươi thật vô sỉ!"Phạm Nhàn trừng mắt đáp trả: "Giờ ngươi mới biết à?"Trong lòng Thái tử cũng phẫn nộ vô cùng, nhưng ngay lập tức hoảng hốt nóivới Tần lão gia tử bên cạnh: "Không được bắn tên!"Tần lão gia tử nhíu mày, nghĩ bụng những vị quý nhân trong cung bị PhạmNhàn lôi ra đe dọa là chuyện đương nhiên, không lẽ Thái tử không nghĩ tới...Trong lòng lão tướng quân thở dài, Thái tử tính tình nhân hậu, nhưng vẻ nhútnhát dần mất đi trong hai năm qua, cuối cùng vẫn bộc lộ ra.Đối với binh sĩ, giờ phút sinh tử này không nên do dự, ném chuột sợ mất đồ,chẳng qua chỉ là nhút nhát mà thôi.Nhưng cuối cùng Tần lão gia tử vẫn không hiểu, đôi khi nhút nhát là biệtdanh của nhân tính.o O oKhông nghi ngờ gì, lúc này biểu hiện của Phạm Nhàn không có chút nhântính, y chỉ tính toán tính cách của Thái tử, bình tĩnh mỉm cười đứng cạnh Đạihoàng tử, nói: "Ta chỉ không muốn bị bắn thủng thành con nhím mà thôi.""Sao lại đem Thừa Bình đến đây, nó còn nhỏ tuổi." Đại hoàng tử thở dài mộttiếng, nhìn Thái hậu, Hoàng hậu, Thục Quý phi và các đại thần bên cạnh, lạinhìn thoáng qua Tam hoàng tử, không đồng ý nói."Thân là Hoàng đế tương lai của Khánh Quốc, nhất định phải tận mắt chứngkiến cảnh tượng này." Phạm Nhàn nắm nhẹ hai bàn tay run rẩy của Tam hoàngtử. Tam hoàng tử tận mắt thấy nhiều phản quân như vậy, đã hoảng sợ không nhẹSau đó Phạm Nhàn mỉm cười ra lệnh cho thuộc hạ: "Mời Thục Quý phiđứng ở lầu góc trái, Hoàng hậu đứng ở lầu góc phải, còn..." Hắn nhìn Thái hậumặt mày tái mét nhưng vẫn im lặng, nói: "Xin Thái hậu nương nương đứng bêncạnh ta.""Ta sẽ đặt ba tấm linh vị ở đây... Để xem mũi tên của chúng có chính xácđến thế không."Nghe vậy, mọi người trên hoàng thành đều cảm thấy lạnh người.o O oSau khi tiếng xôn xao dịu bớt, Phạm Nhàn nhìn xuống đám người cãi vãkịch liệt trong doanh trại phản quân, nói: "Cho dù cuối cùng Thái tử và Tần lãogia tử đi đến thỏa thuận ra sao đi nữa, chắc hẳn cũng rất khó chịu với nhau."Đại hoàng tử hít một hơi lạnh, nhìn y nói: "Ngay cả điều này mà ngươi cũngtính toán đến à?"Phạm Nhàn liếc nhìn Nhị hoàng tử vẻ mặt lạnh lùng và Diệp Trọng như tòatháp sắt bên cạnh, đáp: "Những gì ta tính toán còn rất nhiều."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hàng ngàn tiễn thủ đồng loạt kéo cung, tiếng chi chi đinh tai nhức óc ấy,dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người trên hoàng thành, chấnđộng tâm thần tất cả mọi người.Cấm quân trên hoàng thành đã ẩn núp sau hàng rào mũi tên, còn cận vệ cầmkhiên chờ sẵn phía sau Đại hoàng tử.Trận đại chiến sắp bùng nổ, mọi người chờ đợi thời khắc mưa tên ào ạt ậpđến.Nhưng Phạm Nhàn không để những điều đó xảy ra, y không muốn thưởngngoạn cảnh tấn công thành trì, càng không có ý định để cấm quân chịu tổn thấtnặng nề rồi mới ra tay.Trên thềm đá, vọng lại tiếng bước chân gấp gáp. Sau tiếng chân là PhạmNhàn, cùng hơn mười vị lão đại thần đang thở hồng hộc, và mấy phu nhân bịthái giám kéo lê.Những phu nhân này vốn là nhân vật tôn quý nhất thiên hạ, nhưng hôm naylại trở thành những kẻ hèn mọn và bị sỉ nhục nhất.Phạm Nhàn nắm tay Tam hoàng tử, đi đến sau lưng Đại hoàng tử, mở mắtnhìn xuống quân phản đốn dưới thành đang sẵn sàng bắn tên, trong lòng cũnggiật mình, nghĩ bụng chừng này tên bắn lên thì hoàng cung còn giữ được gì...Chỉ nghe hắn hô to xuống dưới: "Thừa Càn, lão nhị... mau dừng tay."Thái tử và Nhị hoàng tử nghe vậy giật mình, ngước nhìn lên trên hoàngthành rồi chứng kiến cảnh tượng khiến trái tim cả hai như thắt lại."Mẫu hậu!""Mẫu thân!""Thái hậu!"Nhìn thấy những vị phu nhân xuất hiện đột ngột trên hoàng thành, Thái tửvà Nhị hoàng tử không nhịn được thốt lên. Thậm chí Tần lão gia tử và DiệpTrọng cũng phải nhíu mày. Sau đó họ nghe thấy Phạm Nhàn nói vọng xuốngbên cạnh các vị phu nhân:"Trước tiên đừng vội bắn... Ta đưa mụ mụ, nãi nãi và đệ đệ của các ngươiđến thăm các ngươi đây..."Nghe câu này, rất nhiều người muốn phun máu, không ngờ nổi Phạm Nhàn -Thi Tiên nổi tiếng, Đề ti của lực lượng hắc ám Giám Sát viện - lại có thể nói ralời vô sỉ đến thế.Nhưng chỉ có Phạm Nhàn biết, sau những thời khắc sinh tử trên đồng cỏ,cuộc đời y đã có một biến chuyển đáng vui mừng; thoát khỏi những âm u củahai cuộc đời, dần dần trở về với cậu bé kêu trời mưa thu quần áo trên mái nhàĐạm Châu, dần hợp nhất với cậu ấy.Phạm Nhàn bây giờ là Phạm Nhàn đáng yêu, Phạm Nhàn đáng ngờ, PhạmNhàn vô sỉ và là Phạm Nhàn đáng sợ.Cho dù Thái tử và Nhị hoàng tử có bao nhiêu mưu trí, nhìn cảnh tượng kinhhoàng này cũng phẫn nộ. Nhị hoàng tử quát: "Phạm Nhàn! Ngươi thật vô sỉ!"Phạm Nhàn trừng mắt đáp trả: "Giờ ngươi mới biết à?"Trong lòng Thái tử cũng phẫn nộ vô cùng, nhưng ngay lập tức hoảng hốt nóivới Tần lão gia tử bên cạnh: "Không được bắn tên!"Tần lão gia tử nhíu mày, nghĩ bụng những vị quý nhân trong cung bị PhạmNhàn lôi ra đe dọa là chuyện đương nhiên, không lẽ Thái tử không nghĩ tới...Trong lòng lão tướng quân thở dài, Thái tử tính tình nhân hậu, nhưng vẻ nhútnhát dần mất đi trong hai năm qua, cuối cùng vẫn bộc lộ ra.Đối với binh sĩ, giờ phút sinh tử này không nên do dự, ném chuột sợ mất đồ,chẳng qua chỉ là nhút nhát mà thôi.Nhưng cuối cùng Tần lão gia tử vẫn không hiểu, đôi khi nhút nhát là biệtdanh của nhân tính.o O oKhông nghi ngờ gì, lúc này biểu hiện của Phạm Nhàn không có chút nhântính, y chỉ tính toán tính cách của Thái tử, bình tĩnh mỉm cười đứng cạnh Đạihoàng tử, nói: "Ta chỉ không muốn bị bắn thủng thành con nhím mà thôi.""Sao lại đem Thừa Bình đến đây, nó còn nhỏ tuổi." Đại hoàng tử thở dài mộttiếng, nhìn Thái hậu, Hoàng hậu, Thục Quý phi và các đại thần bên cạnh, lạinhìn thoáng qua Tam hoàng tử, không đồng ý nói."Thân là Hoàng đế tương lai của Khánh Quốc, nhất định phải tận mắt chứngkiến cảnh tượng này." Phạm Nhàn nắm nhẹ hai bàn tay run rẩy của Tam hoàngtử. Tam hoàng tử tận mắt thấy nhiều phản quân như vậy, đã hoảng sợ không nhẹSau đó Phạm Nhàn mỉm cười ra lệnh cho thuộc hạ: "Mời Thục Quý phiđứng ở lầu góc trái, Hoàng hậu đứng ở lầu góc phải, còn..." Hắn nhìn Thái hậumặt mày tái mét nhưng vẫn im lặng, nói: "Xin Thái hậu nương nương đứng bêncạnh ta.""Ta sẽ đặt ba tấm linh vị ở đây... Để xem mũi tên của chúng có chính xácđến thế không."Nghe vậy, mọi người trên hoàng thành đều cảm thấy lạnh người.o O oSau khi tiếng xôn xao dịu bớt, Phạm Nhàn nhìn xuống đám người cãi vãkịch liệt trong doanh trại phản quân, nói: "Cho dù cuối cùng Thái tử và Tần lãogia tử đi đến thỏa thuận ra sao đi nữa, chắc hẳn cũng rất khó chịu với nhau."Đại hoàng tử hít một hơi lạnh, nhìn y nói: "Ngay cả điều này mà ngươi cũngtính toán đến à?"Phạm Nhàn liếc nhìn Nhị hoàng tử vẻ mặt lạnh lùng và Diệp Trọng như tòatháp sắt bên cạnh, đáp: "Những gì ta tính toán còn rất nhiều."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hàng ngàn tiễn thủ đồng loạt kéo cung, tiếng chi chi đinh tai nhức óc ấy,dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người trên hoàng thành, chấnđộng tâm thần tất cả mọi người.Cấm quân trên hoàng thành đã ẩn núp sau hàng rào mũi tên, còn cận vệ cầmkhiên chờ sẵn phía sau Đại hoàng tử.Trận đại chiến sắp bùng nổ, mọi người chờ đợi thời khắc mưa tên ào ạt ậpđến.Nhưng Phạm Nhàn không để những điều đó xảy ra, y không muốn thưởngngoạn cảnh tấn công thành trì, càng không có ý định để cấm quân chịu tổn thấtnặng nề rồi mới ra tay.Trên thềm đá, vọng lại tiếng bước chân gấp gáp. Sau tiếng chân là PhạmNhàn, cùng hơn mười vị lão đại thần đang thở hồng hộc, và mấy phu nhân bịthái giám kéo lê.Những phu nhân này vốn là nhân vật tôn quý nhất thiên hạ, nhưng hôm naylại trở thành những kẻ hèn mọn và bị sỉ nhục nhất.Phạm Nhàn nắm tay Tam hoàng tử, đi đến sau lưng Đại hoàng tử, mở mắtnhìn xuống quân phản đốn dưới thành đang sẵn sàng bắn tên, trong lòng cũnggiật mình, nghĩ bụng chừng này tên bắn lên thì hoàng cung còn giữ được gì...Chỉ nghe hắn hô to xuống dưới: "Thừa Càn, lão nhị... mau dừng tay."Thái tử và Nhị hoàng tử nghe vậy giật mình, ngước nhìn lên trên hoàngthành rồi chứng kiến cảnh tượng khiến trái tim cả hai như thắt lại."Mẫu hậu!""Mẫu thân!""Thái hậu!"Nhìn thấy những vị phu nhân xuất hiện đột ngột trên hoàng thành, Thái tửvà Nhị hoàng tử không nhịn được thốt lên. Thậm chí Tần lão gia tử và DiệpTrọng cũng phải nhíu mày. Sau đó họ nghe thấy Phạm Nhàn nói vọng xuốngbên cạnh các vị phu nhân:"Trước tiên đừng vội bắn... Ta đưa mụ mụ, nãi nãi và đệ đệ của các ngươiđến thăm các ngươi đây..."Nghe câu này, rất nhiều người muốn phun máu, không ngờ nổi Phạm Nhàn -Thi Tiên nổi tiếng, Đề ti của lực lượng hắc ám Giám Sát viện - lại có thể nói ralời vô sỉ đến thế.Nhưng chỉ có Phạm Nhàn biết, sau những thời khắc sinh tử trên đồng cỏ,cuộc đời y đã có một biến chuyển đáng vui mừng; thoát khỏi những âm u củahai cuộc đời, dần dần trở về với cậu bé kêu trời mưa thu quần áo trên mái nhàĐạm Châu, dần hợp nhất với cậu ấy.Phạm Nhàn bây giờ là Phạm Nhàn đáng yêu, Phạm Nhàn đáng ngờ, PhạmNhàn vô sỉ và là Phạm Nhàn đáng sợ.Cho dù Thái tử và Nhị hoàng tử có bao nhiêu mưu trí, nhìn cảnh tượng kinhhoàng này cũng phẫn nộ. Nhị hoàng tử quát: "Phạm Nhàn! Ngươi thật vô sỉ!"Phạm Nhàn trừng mắt đáp trả: "Giờ ngươi mới biết à?"Trong lòng Thái tử cũng phẫn nộ vô cùng, nhưng ngay lập tức hoảng hốt nóivới Tần lão gia tử bên cạnh: "Không được bắn tên!"Tần lão gia tử nhíu mày, nghĩ bụng những vị quý nhân trong cung bị PhạmNhàn lôi ra đe dọa là chuyện đương nhiên, không lẽ Thái tử không nghĩ tới...Trong lòng lão tướng quân thở dài, Thái tử tính tình nhân hậu, nhưng vẻ nhútnhát dần mất đi trong hai năm qua, cuối cùng vẫn bộc lộ ra.Đối với binh sĩ, giờ phút sinh tử này không nên do dự, ném chuột sợ mất đồ,chẳng qua chỉ là nhút nhát mà thôi.Nhưng cuối cùng Tần lão gia tử vẫn không hiểu, đôi khi nhút nhát là biệtdanh của nhân tính.o O oKhông nghi ngờ gì, lúc này biểu hiện của Phạm Nhàn không có chút nhântính, y chỉ tính toán tính cách của Thái tử, bình tĩnh mỉm cười đứng cạnh Đạihoàng tử, nói: "Ta chỉ không muốn bị bắn thủng thành con nhím mà thôi.""Sao lại đem Thừa Bình đến đây, nó còn nhỏ tuổi." Đại hoàng tử thở dài mộttiếng, nhìn Thái hậu, Hoàng hậu, Thục Quý phi và các đại thần bên cạnh, lạinhìn thoáng qua Tam hoàng tử, không đồng ý nói."Thân là Hoàng đế tương lai của Khánh Quốc, nhất định phải tận mắt chứngkiến cảnh tượng này." Phạm Nhàn nắm nhẹ hai bàn tay run rẩy của Tam hoàngtử. Tam hoàng tử tận mắt thấy nhiều phản quân như vậy, đã hoảng sợ không nhẹSau đó Phạm Nhàn mỉm cười ra lệnh cho thuộc hạ: "Mời Thục Quý phiđứng ở lầu góc trái, Hoàng hậu đứng ở lầu góc phải, còn..." Hắn nhìn Thái hậumặt mày tái mét nhưng vẫn im lặng, nói: "Xin Thái hậu nương nương đứng bêncạnh ta.""Ta sẽ đặt ba tấm linh vị ở đây... Để xem mũi tên của chúng có chính xácđến thế không."Nghe vậy, mọi người trên hoàng thành đều cảm thấy lạnh người.o O oSau khi tiếng xôn xao dịu bớt, Phạm Nhàn nhìn xuống đám người cãi vãkịch liệt trong doanh trại phản quân, nói: "Cho dù cuối cùng Thái tử và Tần lãogia tử đi đến thỏa thuận ra sao đi nữa, chắc hẳn cũng rất khó chịu với nhau."Đại hoàng tử hít một hơi lạnh, nhìn y nói: "Ngay cả điều này mà ngươi cũngtính toán đến à?"Phạm Nhàn liếc nhìn Nhị hoàng tử vẻ mặt lạnh lùng và Diệp Trọng như tòatháp sắt bên cạnh, đáp: "Những gì ta tính toán còn rất nhiều."