Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1336: Ngồi trong thành cũng không yên 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nếu hôm nay do lão nhị chỉ huy, chắc đã là mưa tên rồi. Tuy Hoàng hậukhông thân thiện bằng Thục Quý phi, nhưng tính mạng của bà ta quý hơn, bởi vìcon trai bà ấy mạnh hơn...""Cho dù không bắn tên, phản quân vẫn sẽ tấn công..." Phạm Nhàn cúi đầunói: "Ngươi đi chuẩn bị chút đi, ta cần suy nghĩ một vấn đề."Đại hoàng tử liếc nhìn hắn, ra lệnh bảo vệ Tam hoàng tử, rồi nhìn Thái hậumà không nói gì, trong lòng đầy ngờ vực nhưng không tiện hỏi, bèn rời đi.Phạm Nhàn buông tay Tam hoàng tử, nắm lấy bàn tay già nua hơi cứng đờcủa Thái hậu, đi sang bên trái vài bước, giống như một đứa cháu hiếu thảo dìulấy bà nội, để Thái hậu trong bộ phục hình phượng màu vàng rực rỡ xuất hiệnlên trên tường thành, giống như ngọn đuốc sáng treo giữa bầu trời buổi sớm,chiếu vào tầm mắt tất cả quân phản loạn.Các cung thủ phản quân vô thức buông lỏng dây cung. Tuy chỉ huy chưatruyền lệnh nhưng cánh tay họ đã run rẩy, hơn nữa nguy hiểm nhất là tất cả đoánra bà lão mặc phục hình phượng kia chính là ai - mẫu thân của Hoàng đế bệ hạ,tổ mẫu của Thái tử, vị trưởng bối duy nhất còn sống sót của hoàng tộc họ LýKhánh Quốc. Người tôn quý như thế, dù chỉ nói một lời cũng sợ vô lễ, huống hồlà nhắm mũi tên thẳng vào. Nếu gây thương tổn cho Thái hậu... ai dám gánhchịu hậu quả?Chỉ cần là con dân Khánh Quốc, không ai muốn Thái hậu bị tổn hại chútnào. Vì vậy khi Phạm Nhàn đưa Thái hậu lên tường thành, tâm trạng Đại hoàngtử hơi khó chịu, mà hai vị Đại học sĩ Thư Hồ can ngăn không được cũng chỉbiết thở dài - Người biết chi tiết nhỏ trong biến cố hoàng cung đêm qua đềuhiểu, xưa nay Phạm Nhàn không ngại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất với ngườitôn quý nhất.Vết kiếm còn hằn trên cổ Thái hậu là bằng chứng rõ ràng nhất.Phạm Nhàn nhẹ nhàng sửa lại cổ áo phượng cao vút cho Thái hậu, cẩn thậngỡ ra một sợi tóc, lễ phép nói: "Quả nhiên... Thái hậu muốn có đủ uy thế thì cầnmặc lễ phục, chẳng uổng công ta bảo các cung nữ hầu hạ thay trang phục chongài."Thái hậu bỗng quay đầu lại, ánh mắt già nua đột nhiên lộ vẻ hận thù vô bờ,như muốn nuốt chửng Phạm Nhàn.Phạm Nhàn chẳng buồn liếc nhìn, thì thầm bên tai bà: "Ta cũng biết, khôngnói được rất cay đắng, uống thuốc của ta cũng rất cay đắng. Nhưng nên suynghĩ, họ Lý các ngươi phải gánh chịu quả báo... Đây là ta thay mẫu thân trừngphạt ngươi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngọt ngào, chua chát, chính là hương vị viên thuốc Phạm Nhàn bắt Thái hậuphải uống. Viên thuốc luôn được cất giữ trong người Phạm Nhàn, dù trải quabao trận chiến sinh tử, thương tích khắp người sau khi vượt biển vượt núi nhưngy vẫn không đánh mất, bởi viên thuốc quá quan trọng với y.Cách đây mười mấy năm trong thành Đạm Châu, sư phụ Phí Giới đã rấtnghiêm túc nhét túi thuốc vào bàn tay nhỏ bé của Phạm Nhàn, sợ nội lực bá đạomà y luyện tập bùng phát đột ngột khiến y chết không có chỗ chôn.Tuy nhiên, trong hơn mười năm qua, Phạm Nhàn chưa từng dùng loại thuốcnày. Sau khi giết chết tên Tạ Tất An bên cạnh Nhị hoàng tử ở Kinh Đô phủ, sauđó lập tức chạm trán trực diện với Ảnh Tử, nội lực cuối cùng đã bùng nổ và tanvỡ, y trở thành phế nhân... Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh đó, y cũng khôngdùng loại thuốc này.Bởi vì y biết rõ thuốc này mãnh liệt đến mức nào, đây là loại thuốc táncông!Phạm Nhàn không đành lòng để mất hết võ công của mình, nên y chịu đựngcơn đau thấu xương khi kinh mạch bị xé rách, kiên trì không dùng thuốc sư phụPhí Giới để lại. May mắn thay, sau đó Hải Đường đã lén lút đưa bí tâm pháp vôthượng của Thiên Nhất đạo tới Giang Nam, thương tích nặng nề của y mới dầndần lành lại.Mà hôm nay, cuối cùng y cũng đã đút viên thuốc ấy vào miệng Thái hậu.Viên thuốc này có công hiệu mãnh liệt, theo phương pháp tán công liễm khí,xâm nhập thẳng vào nội tạng con người, dần dần tiêu tan sức sống.Phải thừa nhận, nếu không có tâm pháp Thiên Nhất đạo, một khi nội lựcbùng nổ trong người, Phạm Nhàn chỉ có thể dùng viên thuốc này để tản mátchân khí bá đạo cùng sinh cơ dồi dào quá mức trong cơ thể.Thế nhưng, Thái hậu đã già yếu, tuổi thọ không còn bao lâu, lúc này uốngviên thuốc đó, giống như những hơi thở còn lại trong người đang dần bị thuốclôi kéo ra khỏi cơ thể, đẩy nhanh quá trình lìa đời, sinh khí dần mờ nhạt tắtngấm, thân thể tàn tạ đã không thể chịu đựng thêm, đã đến mức cùng cực.Phạm Nhàn rất kiêng dè, tất nhiên không dám công khai đầu độc Thái hậu,mà viên thuốc Phí Giới để lại cũng không phải độc dược! Bất kỳ danh y nàotrên đời khám nghiệm cũng không tìm ra điều gì nghi vấn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nếu hôm nay do lão nhị chỉ huy, chắc đã là mưa tên rồi. Tuy Hoàng hậukhông thân thiện bằng Thục Quý phi, nhưng tính mạng của bà ta quý hơn, bởi vìcon trai bà ấy mạnh hơn...""Cho dù không bắn tên, phản quân vẫn sẽ tấn công..." Phạm Nhàn cúi đầunói: "Ngươi đi chuẩn bị chút đi, ta cần suy nghĩ một vấn đề."Đại hoàng tử liếc nhìn hắn, ra lệnh bảo vệ Tam hoàng tử, rồi nhìn Thái hậumà không nói gì, trong lòng đầy ngờ vực nhưng không tiện hỏi, bèn rời đi.Phạm Nhàn buông tay Tam hoàng tử, nắm lấy bàn tay già nua hơi cứng đờcủa Thái hậu, đi sang bên trái vài bước, giống như một đứa cháu hiếu thảo dìulấy bà nội, để Thái hậu trong bộ phục hình phượng màu vàng rực rỡ xuất hiệnlên trên tường thành, giống như ngọn đuốc sáng treo giữa bầu trời buổi sớm,chiếu vào tầm mắt tất cả quân phản loạn.Các cung thủ phản quân vô thức buông lỏng dây cung. Tuy chỉ huy chưatruyền lệnh nhưng cánh tay họ đã run rẩy, hơn nữa nguy hiểm nhất là tất cả đoánra bà lão mặc phục hình phượng kia chính là ai - mẫu thân của Hoàng đế bệ hạ,tổ mẫu của Thái tử, vị trưởng bối duy nhất còn sống sót của hoàng tộc họ LýKhánh Quốc. Người tôn quý như thế, dù chỉ nói một lời cũng sợ vô lễ, huống hồlà nhắm mũi tên thẳng vào. Nếu gây thương tổn cho Thái hậu... ai dám gánhchịu hậu quả?Chỉ cần là con dân Khánh Quốc, không ai muốn Thái hậu bị tổn hại chútnào. Vì vậy khi Phạm Nhàn đưa Thái hậu lên tường thành, tâm trạng Đại hoàngtử hơi khó chịu, mà hai vị Đại học sĩ Thư Hồ can ngăn không được cũng chỉbiết thở dài - Người biết chi tiết nhỏ trong biến cố hoàng cung đêm qua đềuhiểu, xưa nay Phạm Nhàn không ngại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất với ngườitôn quý nhất.Vết kiếm còn hằn trên cổ Thái hậu là bằng chứng rõ ràng nhất.Phạm Nhàn nhẹ nhàng sửa lại cổ áo phượng cao vút cho Thái hậu, cẩn thậngỡ ra một sợi tóc, lễ phép nói: "Quả nhiên... Thái hậu muốn có đủ uy thế thì cầnmặc lễ phục, chẳng uổng công ta bảo các cung nữ hầu hạ thay trang phục chongài."Thái hậu bỗng quay đầu lại, ánh mắt già nua đột nhiên lộ vẻ hận thù vô bờ,như muốn nuốt chửng Phạm Nhàn.Phạm Nhàn chẳng buồn liếc nhìn, thì thầm bên tai bà: "Ta cũng biết, khôngnói được rất cay đắng, uống thuốc của ta cũng rất cay đắng. Nhưng nên suynghĩ, họ Lý các ngươi phải gánh chịu quả báo... Đây là ta thay mẫu thân trừngphạt ngươi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngọt ngào, chua chát, chính là hương vị viên thuốc Phạm Nhàn bắt Thái hậuphải uống. Viên thuốc luôn được cất giữ trong người Phạm Nhàn, dù trải quabao trận chiến sinh tử, thương tích khắp người sau khi vượt biển vượt núi nhưngy vẫn không đánh mất, bởi viên thuốc quá quan trọng với y.Cách đây mười mấy năm trong thành Đạm Châu, sư phụ Phí Giới đã rấtnghiêm túc nhét túi thuốc vào bàn tay nhỏ bé của Phạm Nhàn, sợ nội lực bá đạomà y luyện tập bùng phát đột ngột khiến y chết không có chỗ chôn.Tuy nhiên, trong hơn mười năm qua, Phạm Nhàn chưa từng dùng loại thuốcnày. Sau khi giết chết tên Tạ Tất An bên cạnh Nhị hoàng tử ở Kinh Đô phủ, sauđó lập tức chạm trán trực diện với Ảnh Tử, nội lực cuối cùng đã bùng nổ và tanvỡ, y trở thành phế nhân... Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh đó, y cũng khôngdùng loại thuốc này.Bởi vì y biết rõ thuốc này mãnh liệt đến mức nào, đây là loại thuốc táncông!Phạm Nhàn không đành lòng để mất hết võ công của mình, nên y chịu đựngcơn đau thấu xương khi kinh mạch bị xé rách, kiên trì không dùng thuốc sư phụPhí Giới để lại. May mắn thay, sau đó Hải Đường đã lén lút đưa bí tâm pháp vôthượng của Thiên Nhất đạo tới Giang Nam, thương tích nặng nề của y mới dầndần lành lại.Mà hôm nay, cuối cùng y cũng đã đút viên thuốc ấy vào miệng Thái hậu.Viên thuốc này có công hiệu mãnh liệt, theo phương pháp tán công liễm khí,xâm nhập thẳng vào nội tạng con người, dần dần tiêu tan sức sống.Phải thừa nhận, nếu không có tâm pháp Thiên Nhất đạo, một khi nội lựcbùng nổ trong người, Phạm Nhàn chỉ có thể dùng viên thuốc này để tản mátchân khí bá đạo cùng sinh cơ dồi dào quá mức trong cơ thể.Thế nhưng, Thái hậu đã già yếu, tuổi thọ không còn bao lâu, lúc này uốngviên thuốc đó, giống như những hơi thở còn lại trong người đang dần bị thuốclôi kéo ra khỏi cơ thể, đẩy nhanh quá trình lìa đời, sinh khí dần mờ nhạt tắtngấm, thân thể tàn tạ đã không thể chịu đựng thêm, đã đến mức cùng cực.Phạm Nhàn rất kiêng dè, tất nhiên không dám công khai đầu độc Thái hậu,mà viên thuốc Phí Giới để lại cũng không phải độc dược! Bất kỳ danh y nàotrên đời khám nghiệm cũng không tìm ra điều gì nghi vấn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nếu hôm nay do lão nhị chỉ huy, chắc đã là mưa tên rồi. Tuy Hoàng hậukhông thân thiện bằng Thục Quý phi, nhưng tính mạng của bà ta quý hơn, bởi vìcon trai bà ấy mạnh hơn...""Cho dù không bắn tên, phản quân vẫn sẽ tấn công..." Phạm Nhàn cúi đầunói: "Ngươi đi chuẩn bị chút đi, ta cần suy nghĩ một vấn đề."Đại hoàng tử liếc nhìn hắn, ra lệnh bảo vệ Tam hoàng tử, rồi nhìn Thái hậumà không nói gì, trong lòng đầy ngờ vực nhưng không tiện hỏi, bèn rời đi.Phạm Nhàn buông tay Tam hoàng tử, nắm lấy bàn tay già nua hơi cứng đờcủa Thái hậu, đi sang bên trái vài bước, giống như một đứa cháu hiếu thảo dìulấy bà nội, để Thái hậu trong bộ phục hình phượng màu vàng rực rỡ xuất hiệnlên trên tường thành, giống như ngọn đuốc sáng treo giữa bầu trời buổi sớm,chiếu vào tầm mắt tất cả quân phản loạn.Các cung thủ phản quân vô thức buông lỏng dây cung. Tuy chỉ huy chưatruyền lệnh nhưng cánh tay họ đã run rẩy, hơn nữa nguy hiểm nhất là tất cả đoánra bà lão mặc phục hình phượng kia chính là ai - mẫu thân của Hoàng đế bệ hạ,tổ mẫu của Thái tử, vị trưởng bối duy nhất còn sống sót của hoàng tộc họ LýKhánh Quốc. Người tôn quý như thế, dù chỉ nói một lời cũng sợ vô lễ, huống hồlà nhắm mũi tên thẳng vào. Nếu gây thương tổn cho Thái hậu... ai dám gánhchịu hậu quả?Chỉ cần là con dân Khánh Quốc, không ai muốn Thái hậu bị tổn hại chútnào. Vì vậy khi Phạm Nhàn đưa Thái hậu lên tường thành, tâm trạng Đại hoàngtử hơi khó chịu, mà hai vị Đại học sĩ Thư Hồ can ngăn không được cũng chỉbiết thở dài - Người biết chi tiết nhỏ trong biến cố hoàng cung đêm qua đềuhiểu, xưa nay Phạm Nhàn không ngại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất với ngườitôn quý nhất.Vết kiếm còn hằn trên cổ Thái hậu là bằng chứng rõ ràng nhất.Phạm Nhàn nhẹ nhàng sửa lại cổ áo phượng cao vút cho Thái hậu, cẩn thậngỡ ra một sợi tóc, lễ phép nói: "Quả nhiên... Thái hậu muốn có đủ uy thế thì cầnmặc lễ phục, chẳng uổng công ta bảo các cung nữ hầu hạ thay trang phục chongài."Thái hậu bỗng quay đầu lại, ánh mắt già nua đột nhiên lộ vẻ hận thù vô bờ,như muốn nuốt chửng Phạm Nhàn.Phạm Nhàn chẳng buồn liếc nhìn, thì thầm bên tai bà: "Ta cũng biết, khôngnói được rất cay đắng, uống thuốc của ta cũng rất cay đắng. Nhưng nên suynghĩ, họ Lý các ngươi phải gánh chịu quả báo... Đây là ta thay mẫu thân trừngphạt ngươi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngọt ngào, chua chát, chính là hương vị viên thuốc Phạm Nhàn bắt Thái hậuphải uống. Viên thuốc luôn được cất giữ trong người Phạm Nhàn, dù trải quabao trận chiến sinh tử, thương tích khắp người sau khi vượt biển vượt núi nhưngy vẫn không đánh mất, bởi viên thuốc quá quan trọng với y.Cách đây mười mấy năm trong thành Đạm Châu, sư phụ Phí Giới đã rấtnghiêm túc nhét túi thuốc vào bàn tay nhỏ bé của Phạm Nhàn, sợ nội lực bá đạomà y luyện tập bùng phát đột ngột khiến y chết không có chỗ chôn.Tuy nhiên, trong hơn mười năm qua, Phạm Nhàn chưa từng dùng loại thuốcnày. Sau khi giết chết tên Tạ Tất An bên cạnh Nhị hoàng tử ở Kinh Đô phủ, sauđó lập tức chạm trán trực diện với Ảnh Tử, nội lực cuối cùng đã bùng nổ và tanvỡ, y trở thành phế nhân... Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh đó, y cũng khôngdùng loại thuốc này.Bởi vì y biết rõ thuốc này mãnh liệt đến mức nào, đây là loại thuốc táncông!Phạm Nhàn không đành lòng để mất hết võ công của mình, nên y chịu đựngcơn đau thấu xương khi kinh mạch bị xé rách, kiên trì không dùng thuốc sư phụPhí Giới để lại. May mắn thay, sau đó Hải Đường đã lén lút đưa bí tâm pháp vôthượng của Thiên Nhất đạo tới Giang Nam, thương tích nặng nề của y mới dầndần lành lại.Mà hôm nay, cuối cùng y cũng đã đút viên thuốc ấy vào miệng Thái hậu.Viên thuốc này có công hiệu mãnh liệt, theo phương pháp tán công liễm khí,xâm nhập thẳng vào nội tạng con người, dần dần tiêu tan sức sống.Phải thừa nhận, nếu không có tâm pháp Thiên Nhất đạo, một khi nội lựcbùng nổ trong người, Phạm Nhàn chỉ có thể dùng viên thuốc này để tản mátchân khí bá đạo cùng sinh cơ dồi dào quá mức trong cơ thể.Thế nhưng, Thái hậu đã già yếu, tuổi thọ không còn bao lâu, lúc này uốngviên thuốc đó, giống như những hơi thở còn lại trong người đang dần bị thuốclôi kéo ra khỏi cơ thể, đẩy nhanh quá trình lìa đời, sinh khí dần mờ nhạt tắtngấm, thân thể tàn tạ đã không thể chịu đựng thêm, đã đến mức cùng cực.Phạm Nhàn rất kiêng dè, tất nhiên không dám công khai đầu độc Thái hậu,mà viên thuốc Phí Giới để lại cũng không phải độc dược! Bất kỳ danh y nàotrên đời khám nghiệm cũng không tìm ra điều gì nghi vấn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1336: Ngồi trong thành cũng không yên 1