Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1340: Ai biến lòng quân thành biển lửa 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng đám phản quân không hề dao động, dưới tiếng hô hào nghiêm khắccủa chỉ huy, nhanh chóng kéo đợt xe đâm đầu tiên ra khỏi cửa cung, đợt xe thứhai đã lọt qua màn tên rải rác của quân thành và tránh được sức mạnh kinhhoàng nhưng chậm chạp của nỏ thủ thành, hung hăng đâm thẳng vào cánh cổng!Lại một tiếng động lớn vang lên, lần này cửa cung bị tổn thương nghiêmtrọng khó có thể phục hồi, toàn bộ cánh cửa rung chuyển, tạo cảm giác sắp tanvỡ, có thể đổ ập bất cứ lúc nào.Đội cấm quân tinh nhuệ đứng chờ phía sau cửa cung, dắt ngựa, lạnh lùngquan sát cảnh tượng này. Tuy gương mặt bọn họ rất bình thản nhưng ánh mắt lộrõ sự lo âu, phản ánh tâm trạng thật sự của họ.Bên kia cánh cửa dày cộm, quân phản loạn đang phát động tấn công mãnhliệt, nhưng trong giây phút này họ thấy được hy vọng phá vỡ được hoàng thành,khí thế lập tức dâng cao, hò hét ầm ĩ lao lên một lần nữa.Đợt tấn công thứ ba của đội ngũ công thành đã đến, quân phản loạn dướisức tấn công tàn bạo của đá tảng và cung tên của quân cấm quân trên thành, đãđổ xuống hàng trăm tử thi, sau cùng cũng thành công khi khiến cánh cổnghoàng cung chịu đựng cú xung kích thứ ba.Một tiếng rắc như sấm nổ vang lên, khói bụi tung trời, tựa như túi giấy bọckhói bị đôi tay tinh nghịch của trẻ con đập vỡ!Bụi mù dần lắng xuống, tầm nhìn khơi thông, vô số quân phản loạn trênquảng trường nhìn thấy cánh cửa hoàng cung chắc nịch giữa kinh đô bị đập tungra một lỗ hổng khổng lồ, không khỏi đồng thanh hò reo ầm ĩ!o O oNhưng những binh sĩ tinh nhuệ tấn công gần cổng hoàng thành nhất, lạikhông kịp hoan hô ca ngợi chiến công, thậm chí vẻ mặt hớn hở hân hoan củabọn chúng, lập tức bị biểu cảm kinh ngạc cùng căm phẫn thay thế. Bởi lẽ tênphản loạn nhìn rõ ràng, mặc dù cánh cổng hoàng cung đã bị đạp cho một lỗthủng khổng lồ, lộ ra những khối gỗ dày đặc bên trong, nhưng toàn bộ cổng vẫnkhông có dấu hiệu sụp đổ nào.Mặt đất đầy những đinh đồng màu vàng rực rỡ, phía sau lỗ hổng chỉ toàn đávà đất đặc cứng, hoàn toàn không thấy lối đi nào!Không ngờ người trong cung lại lấp kín cửa hoàng cung, chẳng lẽ khôngnghĩ để lại một lối thoát cho mình? Lúc này, hoàng cung khác nào một ngôi mộkhổng lồ?Một viên giáo quan phản loạn hô to một tiếng, dẫn quân xung phong chuivào trong lỗ hổng ấy, tuy không có không gian, nhưng cho dù phải đào, chúngcũng quyết mở toang cánh cửa thành này, mệnh lệnh nhà vua như núi Thái Sơn,quân Khánh Quốc trên chiến trường chưa bao giờ biết sợ hãi chết chóc.Nhưng một mũi trường thương đen thui đâm ra từ khe hở duy nhất trên đốngđất đá kia, như tia chớp xé toang bầu trời, xuyên thẳng qua cổ họng viên giáoquan, máu tươi bắn tung toé!o O oPhía dưới Hoàng thành, cách mười thước phía sau đống đá vụn tụ tập giảsơn trong lỗ cửa Cung Trường, ba trăm cấm quân chăm chú theo dõi mọi độngtĩnh trong đó bằng ánh mắt lạnh lùng căng thẳng. Giáo quan của bọn họ đã dẫntiểu đội tiến vào bên trong, chiếm ưu thế địa hình như vậy, không có lý do gì lạiđể cho quân phản loạn dễ dàng tấn công vào được.Trên hoàng thành, Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn đám quân phản loạn dướichân ùa lên tấn công như vũ bão, giơ cánh tay phải lên rồi hạ xuống dứt khoát.Thân binh bên cạnh lập tức vung cờ vàng ra lệnh, dọc theo tường thành phíatrước, hàng trăm cấm quân nhất tề hành động, cầm bao vải dưới chân lên rồi cẩnthận xé từng chút một, sau đó rắc xuống trên đầu quân phản loạn bên dưới, đã ởngoài tầm bắn của cung nỏ.Bột phấn hơi vàng, giống như bão tuyết không ssẽ, trút xuống liên tục, trongnháy mắt bao phủ hơn ngàn tên quân phản loạn gần Hoàng cung nhất.Tướng lĩnh phe phản loạn đổi sắc mặt, tưởng là độc dược của Giám SátViện, vội ra lệnh cho thuộc hạ cảnh giác.o O oĐó không phải độc phấn. Tam Xử của Phạm Nhàn không phải quầy đậu hũ,không thể sản xuất nhiều chất độc như vậy. Những bột màu vàng kia, hoàn toànlà thuốc nổ thô sơ được vơ vét từ tầng dưới cùng của ngôi nhà vuông vắn theolệnh của Phạm Nhàn, rồi vội vã chuyển vào cung trước lúc cấm quân áp giảivào sáng sớm.Hoàng thành vốn chưa bao giờ chuẩn bị để đối phó với cuộc tấn công mạnhmẽ của quân đội, cho nên không có dầu sôi để sẵn, cũng không có nhiều vật liệudễ cháy. Nếu không có sự trợ giúp của Đề ti Phạm Nhàn thuộc Giám Sát Viện,trận chiến phòng thủ kinh đô ngày hôm nay chỉ sợ sẽ vô cùng tuyệt vọng.Đại hoàng tử liếc nhìn Phạm Nhàn đang bình tĩnh quan sát doanh trại quânphản loạn phía xa, nhẹ nhàng gật đầu."Bắn!"Một viên giáo quan thân tín của Đại hoàng tử, gương mặt đầy phẫn nộ tànnhẫn, hô to ra lệnh cho tất cả cấm quân trên hoàng thành.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng đám phản quân không hề dao động, dưới tiếng hô hào nghiêm khắccủa chỉ huy, nhanh chóng kéo đợt xe đâm đầu tiên ra khỏi cửa cung, đợt xe thứhai đã lọt qua màn tên rải rác của quân thành và tránh được sức mạnh kinhhoàng nhưng chậm chạp của nỏ thủ thành, hung hăng đâm thẳng vào cánh cổng!Lại một tiếng động lớn vang lên, lần này cửa cung bị tổn thương nghiêmtrọng khó có thể phục hồi, toàn bộ cánh cửa rung chuyển, tạo cảm giác sắp tanvỡ, có thể đổ ập bất cứ lúc nào.Đội cấm quân tinh nhuệ đứng chờ phía sau cửa cung, dắt ngựa, lạnh lùngquan sát cảnh tượng này. Tuy gương mặt bọn họ rất bình thản nhưng ánh mắt lộrõ sự lo âu, phản ánh tâm trạng thật sự của họ.Bên kia cánh cửa dày cộm, quân phản loạn đang phát động tấn công mãnhliệt, nhưng trong giây phút này họ thấy được hy vọng phá vỡ được hoàng thành,khí thế lập tức dâng cao, hò hét ầm ĩ lao lên một lần nữa.Đợt tấn công thứ ba của đội ngũ công thành đã đến, quân phản loạn dướisức tấn công tàn bạo của đá tảng và cung tên của quân cấm quân trên thành, đãđổ xuống hàng trăm tử thi, sau cùng cũng thành công khi khiến cánh cổnghoàng cung chịu đựng cú xung kích thứ ba.Một tiếng rắc như sấm nổ vang lên, khói bụi tung trời, tựa như túi giấy bọckhói bị đôi tay tinh nghịch của trẻ con đập vỡ!Bụi mù dần lắng xuống, tầm nhìn khơi thông, vô số quân phản loạn trênquảng trường nhìn thấy cánh cửa hoàng cung chắc nịch giữa kinh đô bị đập tungra một lỗ hổng khổng lồ, không khỏi đồng thanh hò reo ầm ĩ!o O oNhưng những binh sĩ tinh nhuệ tấn công gần cổng hoàng thành nhất, lạikhông kịp hoan hô ca ngợi chiến công, thậm chí vẻ mặt hớn hở hân hoan củabọn chúng, lập tức bị biểu cảm kinh ngạc cùng căm phẫn thay thế. Bởi lẽ tênphản loạn nhìn rõ ràng, mặc dù cánh cổng hoàng cung đã bị đạp cho một lỗthủng khổng lồ, lộ ra những khối gỗ dày đặc bên trong, nhưng toàn bộ cổng vẫnkhông có dấu hiệu sụp đổ nào.Mặt đất đầy những đinh đồng màu vàng rực rỡ, phía sau lỗ hổng chỉ toàn đávà đất đặc cứng, hoàn toàn không thấy lối đi nào!Không ngờ người trong cung lại lấp kín cửa hoàng cung, chẳng lẽ khôngnghĩ để lại một lối thoát cho mình? Lúc này, hoàng cung khác nào một ngôi mộkhổng lồ?Một viên giáo quan phản loạn hô to một tiếng, dẫn quân xung phong chuivào trong lỗ hổng ấy, tuy không có không gian, nhưng cho dù phải đào, chúngcũng quyết mở toang cánh cửa thành này, mệnh lệnh nhà vua như núi Thái Sơn,quân Khánh Quốc trên chiến trường chưa bao giờ biết sợ hãi chết chóc.Nhưng một mũi trường thương đen thui đâm ra từ khe hở duy nhất trên đốngđất đá kia, như tia chớp xé toang bầu trời, xuyên thẳng qua cổ họng viên giáoquan, máu tươi bắn tung toé!o O oPhía dưới Hoàng thành, cách mười thước phía sau đống đá vụn tụ tập giảsơn trong lỗ cửa Cung Trường, ba trăm cấm quân chăm chú theo dõi mọi độngtĩnh trong đó bằng ánh mắt lạnh lùng căng thẳng. Giáo quan của bọn họ đã dẫntiểu đội tiến vào bên trong, chiếm ưu thế địa hình như vậy, không có lý do gì lạiđể cho quân phản loạn dễ dàng tấn công vào được.Trên hoàng thành, Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn đám quân phản loạn dướichân ùa lên tấn công như vũ bão, giơ cánh tay phải lên rồi hạ xuống dứt khoát.Thân binh bên cạnh lập tức vung cờ vàng ra lệnh, dọc theo tường thành phíatrước, hàng trăm cấm quân nhất tề hành động, cầm bao vải dưới chân lên rồi cẩnthận xé từng chút một, sau đó rắc xuống trên đầu quân phản loạn bên dưới, đã ởngoài tầm bắn của cung nỏ.Bột phấn hơi vàng, giống như bão tuyết không ssẽ, trút xuống liên tục, trongnháy mắt bao phủ hơn ngàn tên quân phản loạn gần Hoàng cung nhất.Tướng lĩnh phe phản loạn đổi sắc mặt, tưởng là độc dược của Giám SátViện, vội ra lệnh cho thuộc hạ cảnh giác.o O oĐó không phải độc phấn. Tam Xử của Phạm Nhàn không phải quầy đậu hũ,không thể sản xuất nhiều chất độc như vậy. Những bột màu vàng kia, hoàn toànlà thuốc nổ thô sơ được vơ vét từ tầng dưới cùng của ngôi nhà vuông vắn theolệnh của Phạm Nhàn, rồi vội vã chuyển vào cung trước lúc cấm quân áp giảivào sáng sớm.Hoàng thành vốn chưa bao giờ chuẩn bị để đối phó với cuộc tấn công mạnhmẽ của quân đội, cho nên không có dầu sôi để sẵn, cũng không có nhiều vật liệudễ cháy. Nếu không có sự trợ giúp của Đề ti Phạm Nhàn thuộc Giám Sát Viện,trận chiến phòng thủ kinh đô ngày hôm nay chỉ sợ sẽ vô cùng tuyệt vọng.Đại hoàng tử liếc nhìn Phạm Nhàn đang bình tĩnh quan sát doanh trại quânphản loạn phía xa, nhẹ nhàng gật đầu."Bắn!"Một viên giáo quan thân tín của Đại hoàng tử, gương mặt đầy phẫn nộ tànnhẫn, hô to ra lệnh cho tất cả cấm quân trên hoàng thành.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng đám phản quân không hề dao động, dưới tiếng hô hào nghiêm khắccủa chỉ huy, nhanh chóng kéo đợt xe đâm đầu tiên ra khỏi cửa cung, đợt xe thứhai đã lọt qua màn tên rải rác của quân thành và tránh được sức mạnh kinhhoàng nhưng chậm chạp của nỏ thủ thành, hung hăng đâm thẳng vào cánh cổng!Lại một tiếng động lớn vang lên, lần này cửa cung bị tổn thương nghiêmtrọng khó có thể phục hồi, toàn bộ cánh cửa rung chuyển, tạo cảm giác sắp tanvỡ, có thể đổ ập bất cứ lúc nào.Đội cấm quân tinh nhuệ đứng chờ phía sau cửa cung, dắt ngựa, lạnh lùngquan sát cảnh tượng này. Tuy gương mặt bọn họ rất bình thản nhưng ánh mắt lộrõ sự lo âu, phản ánh tâm trạng thật sự của họ.Bên kia cánh cửa dày cộm, quân phản loạn đang phát động tấn công mãnhliệt, nhưng trong giây phút này họ thấy được hy vọng phá vỡ được hoàng thành,khí thế lập tức dâng cao, hò hét ầm ĩ lao lên một lần nữa.Đợt tấn công thứ ba của đội ngũ công thành đã đến, quân phản loạn dướisức tấn công tàn bạo của đá tảng và cung tên của quân cấm quân trên thành, đãđổ xuống hàng trăm tử thi, sau cùng cũng thành công khi khiến cánh cổnghoàng cung chịu đựng cú xung kích thứ ba.Một tiếng rắc như sấm nổ vang lên, khói bụi tung trời, tựa như túi giấy bọckhói bị đôi tay tinh nghịch của trẻ con đập vỡ!Bụi mù dần lắng xuống, tầm nhìn khơi thông, vô số quân phản loạn trênquảng trường nhìn thấy cánh cửa hoàng cung chắc nịch giữa kinh đô bị đập tungra một lỗ hổng khổng lồ, không khỏi đồng thanh hò reo ầm ĩ!o O oNhưng những binh sĩ tinh nhuệ tấn công gần cổng hoàng thành nhất, lạikhông kịp hoan hô ca ngợi chiến công, thậm chí vẻ mặt hớn hở hân hoan củabọn chúng, lập tức bị biểu cảm kinh ngạc cùng căm phẫn thay thế. Bởi lẽ tênphản loạn nhìn rõ ràng, mặc dù cánh cổng hoàng cung đã bị đạp cho một lỗthủng khổng lồ, lộ ra những khối gỗ dày đặc bên trong, nhưng toàn bộ cổng vẫnkhông có dấu hiệu sụp đổ nào.Mặt đất đầy những đinh đồng màu vàng rực rỡ, phía sau lỗ hổng chỉ toàn đávà đất đặc cứng, hoàn toàn không thấy lối đi nào!Không ngờ người trong cung lại lấp kín cửa hoàng cung, chẳng lẽ khôngnghĩ để lại một lối thoát cho mình? Lúc này, hoàng cung khác nào một ngôi mộkhổng lồ?Một viên giáo quan phản loạn hô to một tiếng, dẫn quân xung phong chuivào trong lỗ hổng ấy, tuy không có không gian, nhưng cho dù phải đào, chúngcũng quyết mở toang cánh cửa thành này, mệnh lệnh nhà vua như núi Thái Sơn,quân Khánh Quốc trên chiến trường chưa bao giờ biết sợ hãi chết chóc.Nhưng một mũi trường thương đen thui đâm ra từ khe hở duy nhất trên đốngđất đá kia, như tia chớp xé toang bầu trời, xuyên thẳng qua cổ họng viên giáoquan, máu tươi bắn tung toé!o O oPhía dưới Hoàng thành, cách mười thước phía sau đống đá vụn tụ tập giảsơn trong lỗ cửa Cung Trường, ba trăm cấm quân chăm chú theo dõi mọi độngtĩnh trong đó bằng ánh mắt lạnh lùng căng thẳng. Giáo quan của bọn họ đã dẫntiểu đội tiến vào bên trong, chiếm ưu thế địa hình như vậy, không có lý do gì lạiđể cho quân phản loạn dễ dàng tấn công vào được.Trên hoàng thành, Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn đám quân phản loạn dướichân ùa lên tấn công như vũ bão, giơ cánh tay phải lên rồi hạ xuống dứt khoát.Thân binh bên cạnh lập tức vung cờ vàng ra lệnh, dọc theo tường thành phíatrước, hàng trăm cấm quân nhất tề hành động, cầm bao vải dưới chân lên rồi cẩnthận xé từng chút một, sau đó rắc xuống trên đầu quân phản loạn bên dưới, đã ởngoài tầm bắn của cung nỏ.Bột phấn hơi vàng, giống như bão tuyết không ssẽ, trút xuống liên tục, trongnháy mắt bao phủ hơn ngàn tên quân phản loạn gần Hoàng cung nhất.Tướng lĩnh phe phản loạn đổi sắc mặt, tưởng là độc dược của Giám SátViện, vội ra lệnh cho thuộc hạ cảnh giác.o O oĐó không phải độc phấn. Tam Xử của Phạm Nhàn không phải quầy đậu hũ,không thể sản xuất nhiều chất độc như vậy. Những bột màu vàng kia, hoàn toànlà thuốc nổ thô sơ được vơ vét từ tầng dưới cùng của ngôi nhà vuông vắn theolệnh của Phạm Nhàn, rồi vội vã chuyển vào cung trước lúc cấm quân áp giảivào sáng sớm.Hoàng thành vốn chưa bao giờ chuẩn bị để đối phó với cuộc tấn công mạnhmẽ của quân đội, cho nên không có dầu sôi để sẵn, cũng không có nhiều vật liệudễ cháy. Nếu không có sự trợ giúp của Đề ti Phạm Nhàn thuộc Giám Sát Viện,trận chiến phòng thủ kinh đô ngày hôm nay chỉ sợ sẽ vô cùng tuyệt vọng.Đại hoàng tử liếc nhìn Phạm Nhàn đang bình tĩnh quan sát doanh trại quânphản loạn phía xa, nhẹ nhàng gật đầu."Bắn!"Một viên giáo quan thân tín của Đại hoàng tử, gương mặt đầy phẫn nộ tànnhẫn, hô to ra lệnh cho tất cả cấm quân trên hoàng thành.

Chương 1340: Ai biến lòng quân thành biển lửa 2