Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1341: Ai biến lòng quân thành biển lửa 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên Hoàng thành vốn thưa thớt mưa tên, bỗng dưng bùng nổ một trận mưatên dày đặc chưa từng có kể từ khi chiến tranh bắt đầu. Hơn nữa, trên nhữngmũi tên ấy đều toả ra màu đỏ rực, giống như màu sắc không may mắn mà vịtướng lĩnh của Tần Hằng trông thấy trước khi tử trận dưới Chính Dương môn.Trong nháy mắt, tên lửa bắn xuống dưới thành, không cần chú ý bất kỳ mụctiêu nào, chỉ cần bắn vào đống bột phấn kia.Trời đẹp trong ngày thu, thời tiết dần ấm áp, gió sớm đã ngớt, những hạt bộtphấn vẫn lơ lửng rơi xuống, không bị gió thổi tan, càng không khiến PhạmNhàn lo ngại bị thổi ngược lên thành, mà tạo thành một mảng sương mù lớn,bao trùm hơn ngàn quân phản loạn dưới chân thành. Nhìn cảnh liễu rủ thơ mộngbên sông chỉ thấy bóng người lờ mờ hoảng loạn.Tên lửa bay vào trong làn sương, lập tức bùng cháy với tốc độ kinh hoàng,vô số ngọn lửa bốc cháy dữ dội, nhanh chóng hợp lại thành một biển lửa rộnglớn, như một con rồng lửa nằm ngang dưới chân thành, hay như mặt hồ lặngyên dưới ánh vàng rực rỡ của mặt trời, dần gợn sóng, dần sôi sục, rực rỡ vànóng bỏng đến mức che khuất cả ánh mặt trời.Còn những người trong làn sương kia thì sao? Họ kêu thảm thiết, bị thiêuđốt, biến thành vô số ngọn lửa đáng thương, liều mạng cố chạy thoát khỏi lànsương. Nhưng mà trong tình trạng đám cháy lan rộng như vậy, làm sao nhữngsinh mạng phàm phu có thể chịu đựng nổi?Vô số người lửa chạy loạn trên quảng trường, tiếng kêu thảm thiết vọng lêntận trời xanh. Cảnh tượng thật khủng khiếp!Không một tên lính phản loạn cháy bỏng nào có thể chạy trở lại trận địa,phần lớn đều biến thành những cái xác cháy đen dưới chân thành. Một số cònkịp chạy đến quảng trường, rồi bỗng ngã lăn ra đất, cơ thể vẫn bốc khói và rênrỉ, liên tục co giật.Cảnh tượng này thật là bi thảm.Ở đằng phía xa trước thành, doanh trại quân phản loạn bỗng nhiên hỗn loạn.Trong giây lát đó ngay cả quân Khánh Quốc vốn nổi tiếng kỷ luật nghiêm minhcũng cảm thấy sợ hãi. Ai cũng không ngờ được rằng quân thủ thành lại cónhững chiêu thức đáng sợ đến thế.Thái tử mặt mày tái mét, trong khi Tần lão gia tử vẻ mặt lạnh lùng nhìn lêntường thành hoàng cung, chậm rãi nói: "Chỉ có Phạm Nhàn mới nghĩ ra chiêuthức tàn nhẫn như vậy."Mùi cháy khét trên quảng trường kích thích tâm trí mọi người. Thậm chí,ngay cả cấm quân trên hoàng thành cũng cảm thấy hoảng sợ và bất lực. Họ nhìnxuống những cảnh tượng kinh hoàng dưới chân thành, có người sững sờ đếnmức bờ môi tái nhợt, tự hỏi liệu những thi thể cháy đen kia có phải do chính taymình gây ra?Sau đòn tấn công mang tính chất hủy diệt này, đợt tiến công đầu tiên củaquân phản loạn vào hoàng thành đã thảm bại rút lui. Điều đó cũng có nghĩa lànhững người trở về không còn nhiều. Hoàng thành cuối cùng đã phòng thủthành công, nhưng quân phản loạn không tiến hành đợt tấn công thứ hai.Rất rõ ràng, cả hai bên cùng bị ám ảnh bởi đám khói lửa đẫm máu kinhhoàng này. Cả hai đều cần thời gian để tiêu hóa và ổn định tinh thần quân đội.Trong khi đó, kẻ khởi xướng cuộc tấn công kinh hoàng này là Phạm Nhàn lại vôcùng bình tĩnh, y nhìn về phía doanh trại quân phản loạn phía xa, mím môi imlặng.Đại hoàng tử nhận ra bàn tay phải Phạm Nhàn khẽ run rẩy và tơ máu trongmắt càng lúc càng nhiều.Đại hoàng tử cũng không ngờ bột thuốc nổ của Giám Sát Viện lại có thể gâyra hiệu quả khủng khiếp đến thế. Trước cảnh tượng này, cho dù hắn đã trải quavô số trận chiến máu lửa ở Tây Vực, vẫn không thể không cảm thấy choángváng. Nếu như thuốc nổ có thể được sử dụng như thế này, thì chiến tranh tươnglai sẽ có những biến đổi gì?"Hôm nay may mắn là không có gió, không mưa, nên mới đạt hiệu quả tốtnhư vậy." Phạm Nhàn không quay lại, nhẹ nhàng nói.Rồi y cúi đầu xuống. Từ khi nắm quyền kiểm soát Nội Khố, y rất tâm huyếtvới công việc nghiên cứu chung giữa Bính phường và Tam Xử. Nhưng sâu thẳmtrong lòng, y hiểu tại sao ngày xưa mẹ y là Diệp Khinh Mi dồn nhiều công sứccho các loại vũ khí và công cụ dân sinh khác nhưng lại nghiêm cấm việc sửdụng thuốc súng trên thế giới này.Cho dù là lúc cứu Tiếu Ân tại Thượng Kinh thành, Giám Sát viện chỉ cungcấp một xe thuốc súng. Thế giới này sử dụng thuốc súng vẫn còn thô sơ, thậmchí còn kém xa cả những xưởng chế tạo pháo hoa tự chế thời Phạm Nhàn còn ởthế giới trước.Chỉ mình Phạm Nhàn biết rằng ở thế giới này, ngay cả những mảnh gỗ vụnbay tung toé cũng có thể gây ra vụ nổ lớn huống hồ là bột thuốc súng. PhạmNhàn không khỏi lo ngại, liệu hôm nay có phải là lần mở ra chiếc hộp Pandoracho lục địa này hay không. Nhưng rồi y đã nhanh chóng bình tĩnh lại, kỹ thuậtluyện kim trong kho vũ khí của triều đình vẫn còn sơ khai, thời đại vũ khí nóngcòn xa mới đến, không có gì phải lo lắng cả. Hơn thế nữa, như y đã nói với Đạihoàng tử, đám cháy ngày hôm nay có hiệu quả lớn đối với thủ thành chủ yếu lànhờ vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nhờ vận may vẫn luôn rất tốt của mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên Hoàng thành vốn thưa thớt mưa tên, bỗng dưng bùng nổ một trận mưatên dày đặc chưa từng có kể từ khi chiến tranh bắt đầu. Hơn nữa, trên nhữngmũi tên ấy đều toả ra màu đỏ rực, giống như màu sắc không may mắn mà vịtướng lĩnh của Tần Hằng trông thấy trước khi tử trận dưới Chính Dương môn.Trong nháy mắt, tên lửa bắn xuống dưới thành, không cần chú ý bất kỳ mụctiêu nào, chỉ cần bắn vào đống bột phấn kia.Trời đẹp trong ngày thu, thời tiết dần ấm áp, gió sớm đã ngớt, những hạt bộtphấn vẫn lơ lửng rơi xuống, không bị gió thổi tan, càng không khiến PhạmNhàn lo ngại bị thổi ngược lên thành, mà tạo thành một mảng sương mù lớn,bao trùm hơn ngàn quân phản loạn dưới chân thành. Nhìn cảnh liễu rủ thơ mộngbên sông chỉ thấy bóng người lờ mờ hoảng loạn.Tên lửa bay vào trong làn sương, lập tức bùng cháy với tốc độ kinh hoàng,vô số ngọn lửa bốc cháy dữ dội, nhanh chóng hợp lại thành một biển lửa rộnglớn, như một con rồng lửa nằm ngang dưới chân thành, hay như mặt hồ lặngyên dưới ánh vàng rực rỡ của mặt trời, dần gợn sóng, dần sôi sục, rực rỡ vànóng bỏng đến mức che khuất cả ánh mặt trời.Còn những người trong làn sương kia thì sao? Họ kêu thảm thiết, bị thiêuđốt, biến thành vô số ngọn lửa đáng thương, liều mạng cố chạy thoát khỏi lànsương. Nhưng mà trong tình trạng đám cháy lan rộng như vậy, làm sao nhữngsinh mạng phàm phu có thể chịu đựng nổi?Vô số người lửa chạy loạn trên quảng trường, tiếng kêu thảm thiết vọng lêntận trời xanh. Cảnh tượng thật khủng khiếp!Không một tên lính phản loạn cháy bỏng nào có thể chạy trở lại trận địa,phần lớn đều biến thành những cái xác cháy đen dưới chân thành. Một số cònkịp chạy đến quảng trường, rồi bỗng ngã lăn ra đất, cơ thể vẫn bốc khói và rênrỉ, liên tục co giật.Cảnh tượng này thật là bi thảm.Ở đằng phía xa trước thành, doanh trại quân phản loạn bỗng nhiên hỗn loạn.Trong giây lát đó ngay cả quân Khánh Quốc vốn nổi tiếng kỷ luật nghiêm minhcũng cảm thấy sợ hãi. Ai cũng không ngờ được rằng quân thủ thành lại cónhững chiêu thức đáng sợ đến thế.Thái tử mặt mày tái mét, trong khi Tần lão gia tử vẻ mặt lạnh lùng nhìn lêntường thành hoàng cung, chậm rãi nói: "Chỉ có Phạm Nhàn mới nghĩ ra chiêuthức tàn nhẫn như vậy."Mùi cháy khét trên quảng trường kích thích tâm trí mọi người. Thậm chí,ngay cả cấm quân trên hoàng thành cũng cảm thấy hoảng sợ và bất lực. Họ nhìnxuống những cảnh tượng kinh hoàng dưới chân thành, có người sững sờ đếnmức bờ môi tái nhợt, tự hỏi liệu những thi thể cháy đen kia có phải do chính taymình gây ra?Sau đòn tấn công mang tính chất hủy diệt này, đợt tiến công đầu tiên củaquân phản loạn vào hoàng thành đã thảm bại rút lui. Điều đó cũng có nghĩa lànhững người trở về không còn nhiều. Hoàng thành cuối cùng đã phòng thủthành công, nhưng quân phản loạn không tiến hành đợt tấn công thứ hai.Rất rõ ràng, cả hai bên cùng bị ám ảnh bởi đám khói lửa đẫm máu kinhhoàng này. Cả hai đều cần thời gian để tiêu hóa và ổn định tinh thần quân đội.Trong khi đó, kẻ khởi xướng cuộc tấn công kinh hoàng này là Phạm Nhàn lại vôcùng bình tĩnh, y nhìn về phía doanh trại quân phản loạn phía xa, mím môi imlặng.Đại hoàng tử nhận ra bàn tay phải Phạm Nhàn khẽ run rẩy và tơ máu trongmắt càng lúc càng nhiều.Đại hoàng tử cũng không ngờ bột thuốc nổ của Giám Sát Viện lại có thể gâyra hiệu quả khủng khiếp đến thế. Trước cảnh tượng này, cho dù hắn đã trải quavô số trận chiến máu lửa ở Tây Vực, vẫn không thể không cảm thấy choángváng. Nếu như thuốc nổ có thể được sử dụng như thế này, thì chiến tranh tươnglai sẽ có những biến đổi gì?"Hôm nay may mắn là không có gió, không mưa, nên mới đạt hiệu quả tốtnhư vậy." Phạm Nhàn không quay lại, nhẹ nhàng nói.Rồi y cúi đầu xuống. Từ khi nắm quyền kiểm soát Nội Khố, y rất tâm huyếtvới công việc nghiên cứu chung giữa Bính phường và Tam Xử. Nhưng sâu thẳmtrong lòng, y hiểu tại sao ngày xưa mẹ y là Diệp Khinh Mi dồn nhiều công sứccho các loại vũ khí và công cụ dân sinh khác nhưng lại nghiêm cấm việc sửdụng thuốc súng trên thế giới này.Cho dù là lúc cứu Tiếu Ân tại Thượng Kinh thành, Giám Sát viện chỉ cungcấp một xe thuốc súng. Thế giới này sử dụng thuốc súng vẫn còn thô sơ, thậmchí còn kém xa cả những xưởng chế tạo pháo hoa tự chế thời Phạm Nhàn còn ởthế giới trước.Chỉ mình Phạm Nhàn biết rằng ở thế giới này, ngay cả những mảnh gỗ vụnbay tung toé cũng có thể gây ra vụ nổ lớn huống hồ là bột thuốc súng. PhạmNhàn không khỏi lo ngại, liệu hôm nay có phải là lần mở ra chiếc hộp Pandoracho lục địa này hay không. Nhưng rồi y đã nhanh chóng bình tĩnh lại, kỹ thuậtluyện kim trong kho vũ khí của triều đình vẫn còn sơ khai, thời đại vũ khí nóngcòn xa mới đến, không có gì phải lo lắng cả. Hơn thế nữa, như y đã nói với Đạihoàng tử, đám cháy ngày hôm nay có hiệu quả lớn đối với thủ thành chủ yếu lànhờ vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nhờ vận may vẫn luôn rất tốt của mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên Hoàng thành vốn thưa thớt mưa tên, bỗng dưng bùng nổ một trận mưatên dày đặc chưa từng có kể từ khi chiến tranh bắt đầu. Hơn nữa, trên nhữngmũi tên ấy đều toả ra màu đỏ rực, giống như màu sắc không may mắn mà vịtướng lĩnh của Tần Hằng trông thấy trước khi tử trận dưới Chính Dương môn.Trong nháy mắt, tên lửa bắn xuống dưới thành, không cần chú ý bất kỳ mụctiêu nào, chỉ cần bắn vào đống bột phấn kia.Trời đẹp trong ngày thu, thời tiết dần ấm áp, gió sớm đã ngớt, những hạt bộtphấn vẫn lơ lửng rơi xuống, không bị gió thổi tan, càng không khiến PhạmNhàn lo ngại bị thổi ngược lên thành, mà tạo thành một mảng sương mù lớn,bao trùm hơn ngàn quân phản loạn dưới chân thành. Nhìn cảnh liễu rủ thơ mộngbên sông chỉ thấy bóng người lờ mờ hoảng loạn.Tên lửa bay vào trong làn sương, lập tức bùng cháy với tốc độ kinh hoàng,vô số ngọn lửa bốc cháy dữ dội, nhanh chóng hợp lại thành một biển lửa rộnglớn, như một con rồng lửa nằm ngang dưới chân thành, hay như mặt hồ lặngyên dưới ánh vàng rực rỡ của mặt trời, dần gợn sóng, dần sôi sục, rực rỡ vànóng bỏng đến mức che khuất cả ánh mặt trời.Còn những người trong làn sương kia thì sao? Họ kêu thảm thiết, bị thiêuđốt, biến thành vô số ngọn lửa đáng thương, liều mạng cố chạy thoát khỏi lànsương. Nhưng mà trong tình trạng đám cháy lan rộng như vậy, làm sao nhữngsinh mạng phàm phu có thể chịu đựng nổi?Vô số người lửa chạy loạn trên quảng trường, tiếng kêu thảm thiết vọng lêntận trời xanh. Cảnh tượng thật khủng khiếp!Không một tên lính phản loạn cháy bỏng nào có thể chạy trở lại trận địa,phần lớn đều biến thành những cái xác cháy đen dưới chân thành. Một số cònkịp chạy đến quảng trường, rồi bỗng ngã lăn ra đất, cơ thể vẫn bốc khói và rênrỉ, liên tục co giật.Cảnh tượng này thật là bi thảm.Ở đằng phía xa trước thành, doanh trại quân phản loạn bỗng nhiên hỗn loạn.Trong giây lát đó ngay cả quân Khánh Quốc vốn nổi tiếng kỷ luật nghiêm minhcũng cảm thấy sợ hãi. Ai cũng không ngờ được rằng quân thủ thành lại cónhững chiêu thức đáng sợ đến thế.Thái tử mặt mày tái mét, trong khi Tần lão gia tử vẻ mặt lạnh lùng nhìn lêntường thành hoàng cung, chậm rãi nói: "Chỉ có Phạm Nhàn mới nghĩ ra chiêuthức tàn nhẫn như vậy."Mùi cháy khét trên quảng trường kích thích tâm trí mọi người. Thậm chí,ngay cả cấm quân trên hoàng thành cũng cảm thấy hoảng sợ và bất lực. Họ nhìnxuống những cảnh tượng kinh hoàng dưới chân thành, có người sững sờ đếnmức bờ môi tái nhợt, tự hỏi liệu những thi thể cháy đen kia có phải do chính taymình gây ra?Sau đòn tấn công mang tính chất hủy diệt này, đợt tiến công đầu tiên củaquân phản loạn vào hoàng thành đã thảm bại rút lui. Điều đó cũng có nghĩa lànhững người trở về không còn nhiều. Hoàng thành cuối cùng đã phòng thủthành công, nhưng quân phản loạn không tiến hành đợt tấn công thứ hai.Rất rõ ràng, cả hai bên cùng bị ám ảnh bởi đám khói lửa đẫm máu kinhhoàng này. Cả hai đều cần thời gian để tiêu hóa và ổn định tinh thần quân đội.Trong khi đó, kẻ khởi xướng cuộc tấn công kinh hoàng này là Phạm Nhàn lại vôcùng bình tĩnh, y nhìn về phía doanh trại quân phản loạn phía xa, mím môi imlặng.Đại hoàng tử nhận ra bàn tay phải Phạm Nhàn khẽ run rẩy và tơ máu trongmắt càng lúc càng nhiều.Đại hoàng tử cũng không ngờ bột thuốc nổ của Giám Sát Viện lại có thể gâyra hiệu quả khủng khiếp đến thế. Trước cảnh tượng này, cho dù hắn đã trải quavô số trận chiến máu lửa ở Tây Vực, vẫn không thể không cảm thấy choángváng. Nếu như thuốc nổ có thể được sử dụng như thế này, thì chiến tranh tươnglai sẽ có những biến đổi gì?"Hôm nay may mắn là không có gió, không mưa, nên mới đạt hiệu quả tốtnhư vậy." Phạm Nhàn không quay lại, nhẹ nhàng nói.Rồi y cúi đầu xuống. Từ khi nắm quyền kiểm soát Nội Khố, y rất tâm huyếtvới công việc nghiên cứu chung giữa Bính phường và Tam Xử. Nhưng sâu thẳmtrong lòng, y hiểu tại sao ngày xưa mẹ y là Diệp Khinh Mi dồn nhiều công sứccho các loại vũ khí và công cụ dân sinh khác nhưng lại nghiêm cấm việc sửdụng thuốc súng trên thế giới này.Cho dù là lúc cứu Tiếu Ân tại Thượng Kinh thành, Giám Sát viện chỉ cungcấp một xe thuốc súng. Thế giới này sử dụng thuốc súng vẫn còn thô sơ, thậmchí còn kém xa cả những xưởng chế tạo pháo hoa tự chế thời Phạm Nhàn còn ởthế giới trước.Chỉ mình Phạm Nhàn biết rằng ở thế giới này, ngay cả những mảnh gỗ vụnbay tung toé cũng có thể gây ra vụ nổ lớn huống hồ là bột thuốc súng. PhạmNhàn không khỏi lo ngại, liệu hôm nay có phải là lần mở ra chiếc hộp Pandoracho lục địa này hay không. Nhưng rồi y đã nhanh chóng bình tĩnh lại, kỹ thuậtluyện kim trong kho vũ khí của triều đình vẫn còn sơ khai, thời đại vũ khí nóngcòn xa mới đến, không có gì phải lo lắng cả. Hơn thế nữa, như y đã nói với Đạihoàng tử, đám cháy ngày hôm nay có hiệu quả lớn đối với thủ thành chủ yếu lànhờ vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nhờ vận may vẫn luôn rất tốt của mình.

Chương 1341: Ai biến lòng quân thành biển lửa 3