Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1342: Ai biến lòng quân thành biển lửa 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Về cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, thực tình mà nói Phạm Nhàn cũngcảm thấy tim mình nhói lên. Từ khi còn nhỏ, y đã chứng kiến vô số thi thể, tựtay giết chết vô số kẻ thù, nhưng khi tận mắt nhìn thấy biết bao xác chết cháyđen trước mặt, trong lòng y vẫn dâng lên cảm giác buồn nôn.Đây mới đúng là chiến trường, chiến trường chân chính và tàn khốc.Chính vì thế, Phạm Nhàn càng thêm quyết tâm phải giành chiến thắng. Nếucho rằng mỗi người đến thế giới này đều vì một sứ mệnh nào đó của định mệnh,thì y tin sứ mệnh của mình chính là hoàn thành thỏa thuận với Hải Đường. Đểthực hiện được thỏa thuận ấy, hôm nay y nhất định phải sống sót.Giết người bằng dao cũng là giết, bằng súng cũng là giết, bằng thuốc súngthiêu cháy cũng vẫn là giết. Chẳng qua cách này kinh khủng, khó coi hơn mộtchút, về bản chất thì không có gì khác biệt.o O oCuộc mưu phản lần này vốn là một cuộc nội chiến giữa các binh sĩ tinh nhuệcủa chính Khánh Quốc. Cảnh tượng kinh hoàng ban nãy khiến biết bao ngườilạnh xương sống. Quân phản loạn rút lui về doanh trại để băng bó vết thương,chuẩn bị một đợt tấn công mới dữ dội hơn để trả thù. Trên tường thành, nhữngbinh lính cấm quân cũng có vẻ mặt phức tạp, nhiều người thậm chí không dámnhìn thẳng vào vị Tiểu Phạm đại nhân mặc đồ đen, lạnh lùng đứng trên tườngthành.Mùi khét của xác cháy vẫn còn phảng phất, ngọn lửa dữ dội ban nãy vẫn âmỉ cháy dở ở khu vực trước hoàng cung. Những bức tường đỏ rực của hoàngcung, viên gạch xanh trên thành lũy, giờ đây đều lộ rõ những vết cháy đen sì. Từxa nhìn lại, ngôi hoàng cung tráng lệ thiêng liêng kia giờ như bị ai đó dùng daokhắc lên muôn vàn vết thương.Đại hoàng tử nhìn cảnh tượng trước mặt, từ từ quét mắt qua đội quân cấmquân trên thành, cất giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết nói vọng ra bốnphía: "Đây là chiến tranh! Nhớ kỹ, dưới chân thành là kẻ phản loạn! Nếu đểchúng xâm nhập vào hoàng cung, từ nay triều đình Đại Khánh của chúng ta sẽrơi vào hỗn loạn, bách tính sẽ mãi mãi không thể ngoi lên, các ngươi sẽ bịnghiền nát!""Dưới chân thành là gì? Là kẻ thù." Đại hoàng tử quát lớn: "Tất cả cácngươi đều là tướng sĩ cùng ta trở về từ phương tây, chúng ta vất vả chiến đấuvới người Hồ trên thảo nguyên là vì điều gì? Tất cả chỉ vì Khánh Quốc. Cònbọn chúng muốn phá hủy nền tảng của Khánh Quốc, chúng không khác gì bọnngười Hồ man rợ! Chúng chỉ là lũ cầm thú!""Ta ra lệnh cho các ngươi, từ giờ phút này, nhất định phải xem những kẻphản loạn này như người Hồ!""Tất cả vì Khánh Quốc! Bệ hạ đang ở trên trời nhìn xuống các ngươi!"o O oDù không phải là những lời nói nhiệt huyết, nhưng lời tuyên bố từ miệng vịchủ soái vẫn có sức trấn an bất ngờ đối với mọi người. Ánh mắt của các binh sĩcấm quân trên thành dần trở nên sáng sủa, không còn vẻ mờ đục, hoang mangnhư trước."Vì Khánh Quốc!"Tất cả mọi người trên hoàng thành đều hô vang lên, kể cả Tam hoàng tửđứng bên cạnh Phạm Nhàn. Chỉ riêng đôi mắt Hoàng Thái hậu bị Phạm Nhànkhống chế chặt chẽ lóe lên ánh nhìn mỉa mai và thê lương.Đúng lúc ấy, tiếng bước chân nặng nề vọng lên từ tường thành. Một nhómthái giám dưới sự giám sát của các quan viên Giám Sát viện vất vả khiêng baquan tài màu đen lên nơi cao nhất của thành. Tiếng động chùng xuống củanhững chiếc quan tài vang lên đinh tai.Mọi người đều ngạc nhiên nhìn vào ba chiếc quan tài đó.Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm tay Tam hoàng tử, đứng sau Đại hoàng tử,hướng về phía các chiến sĩ cấm quân, quan lại và các sĩ quan Giám Sát viện,thầm nói: "Chúng ta là thần tử của bệ hạ, tuân theo di chiếu của bệ hạ, ngănchặn âm mưu phản nghịch của bọn gian tặc. Cho dù thắng hay bại, chúng tacũng không hề lùi bước."Đại hoàng tử vẻ mặt nghiêm nghị, tiếp lời Phạm Nhàn: "Ở đây có ba quantài, một cho ta, một cho Thừa Bình, một cho An Chi. Nếu hoàng cung thất thủ,ba chúng ta sẽ tử trận tại đây, cũng xem như báo hiếu với phụ hoàng và tậntrung với Đại Khánh."Hắn nhìn khắp mọi người một hồi, rồi từ tốn nói: "Vững tâm chiến đấu tửthủ hoàng cung, các ngươi có đủ khí phách không?"Ngay cả chiêu thức tàn nhẫn như khiêng quan tài ra trận cũng được PhạmNhàn đưa ra, làm sao quân sĩ thủ thành không sôi sục máu lửa? Đồng thanh hôto: "Có!"o O oPhạm Nhàn nắm tay Lý Thừa Bình, dịu dàng hỏi: "Sợ không?"Tam hoàng tử suy nghĩ một lúc, quyết đoán lắc đầu: "Không sợ! Là con traicủa phụ hoàng, ta sẽ không sợ!""Tốt lắm." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, không nói thêm gì nữa, chỉ nghĩnếu không có biến số xuất hiện và hoàng cung thật sự thất thủ, mình chỉ có thểđưa lão tam trốn chạy, mong rằng lúc đó cậu nhóc này sẽ không trách mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Về cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, thực tình mà nói Phạm Nhàn cũngcảm thấy tim mình nhói lên. Từ khi còn nhỏ, y đã chứng kiến vô số thi thể, tựtay giết chết vô số kẻ thù, nhưng khi tận mắt nhìn thấy biết bao xác chết cháyđen trước mặt, trong lòng y vẫn dâng lên cảm giác buồn nôn.Đây mới đúng là chiến trường, chiến trường chân chính và tàn khốc.Chính vì thế, Phạm Nhàn càng thêm quyết tâm phải giành chiến thắng. Nếucho rằng mỗi người đến thế giới này đều vì một sứ mệnh nào đó của định mệnh,thì y tin sứ mệnh của mình chính là hoàn thành thỏa thuận với Hải Đường. Đểthực hiện được thỏa thuận ấy, hôm nay y nhất định phải sống sót.Giết người bằng dao cũng là giết, bằng súng cũng là giết, bằng thuốc súngthiêu cháy cũng vẫn là giết. Chẳng qua cách này kinh khủng, khó coi hơn mộtchút, về bản chất thì không có gì khác biệt.o O oCuộc mưu phản lần này vốn là một cuộc nội chiến giữa các binh sĩ tinh nhuệcủa chính Khánh Quốc. Cảnh tượng kinh hoàng ban nãy khiến biết bao ngườilạnh xương sống. Quân phản loạn rút lui về doanh trại để băng bó vết thương,chuẩn bị một đợt tấn công mới dữ dội hơn để trả thù. Trên tường thành, nhữngbinh lính cấm quân cũng có vẻ mặt phức tạp, nhiều người thậm chí không dámnhìn thẳng vào vị Tiểu Phạm đại nhân mặc đồ đen, lạnh lùng đứng trên tườngthành.Mùi khét của xác cháy vẫn còn phảng phất, ngọn lửa dữ dội ban nãy vẫn âmỉ cháy dở ở khu vực trước hoàng cung. Những bức tường đỏ rực của hoàngcung, viên gạch xanh trên thành lũy, giờ đây đều lộ rõ những vết cháy đen sì. Từxa nhìn lại, ngôi hoàng cung tráng lệ thiêng liêng kia giờ như bị ai đó dùng daokhắc lên muôn vàn vết thương.Đại hoàng tử nhìn cảnh tượng trước mặt, từ từ quét mắt qua đội quân cấmquân trên thành, cất giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết nói vọng ra bốnphía: "Đây là chiến tranh! Nhớ kỹ, dưới chân thành là kẻ phản loạn! Nếu đểchúng xâm nhập vào hoàng cung, từ nay triều đình Đại Khánh của chúng ta sẽrơi vào hỗn loạn, bách tính sẽ mãi mãi không thể ngoi lên, các ngươi sẽ bịnghiền nát!""Dưới chân thành là gì? Là kẻ thù." Đại hoàng tử quát lớn: "Tất cả cácngươi đều là tướng sĩ cùng ta trở về từ phương tây, chúng ta vất vả chiến đấuvới người Hồ trên thảo nguyên là vì điều gì? Tất cả chỉ vì Khánh Quốc. Cònbọn chúng muốn phá hủy nền tảng của Khánh Quốc, chúng không khác gì bọnngười Hồ man rợ! Chúng chỉ là lũ cầm thú!""Ta ra lệnh cho các ngươi, từ giờ phút này, nhất định phải xem những kẻphản loạn này như người Hồ!""Tất cả vì Khánh Quốc! Bệ hạ đang ở trên trời nhìn xuống các ngươi!"o O oDù không phải là những lời nói nhiệt huyết, nhưng lời tuyên bố từ miệng vịchủ soái vẫn có sức trấn an bất ngờ đối với mọi người. Ánh mắt của các binh sĩcấm quân trên thành dần trở nên sáng sủa, không còn vẻ mờ đục, hoang mangnhư trước."Vì Khánh Quốc!"Tất cả mọi người trên hoàng thành đều hô vang lên, kể cả Tam hoàng tửđứng bên cạnh Phạm Nhàn. Chỉ riêng đôi mắt Hoàng Thái hậu bị Phạm Nhànkhống chế chặt chẽ lóe lên ánh nhìn mỉa mai và thê lương.Đúng lúc ấy, tiếng bước chân nặng nề vọng lên từ tường thành. Một nhómthái giám dưới sự giám sát của các quan viên Giám Sát viện vất vả khiêng baquan tài màu đen lên nơi cao nhất của thành. Tiếng động chùng xuống củanhững chiếc quan tài vang lên đinh tai.Mọi người đều ngạc nhiên nhìn vào ba chiếc quan tài đó.Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm tay Tam hoàng tử, đứng sau Đại hoàng tử,hướng về phía các chiến sĩ cấm quân, quan lại và các sĩ quan Giám Sát viện,thầm nói: "Chúng ta là thần tử của bệ hạ, tuân theo di chiếu của bệ hạ, ngănchặn âm mưu phản nghịch của bọn gian tặc. Cho dù thắng hay bại, chúng tacũng không hề lùi bước."Đại hoàng tử vẻ mặt nghiêm nghị, tiếp lời Phạm Nhàn: "Ở đây có ba quantài, một cho ta, một cho Thừa Bình, một cho An Chi. Nếu hoàng cung thất thủ,ba chúng ta sẽ tử trận tại đây, cũng xem như báo hiếu với phụ hoàng và tậntrung với Đại Khánh."Hắn nhìn khắp mọi người một hồi, rồi từ tốn nói: "Vững tâm chiến đấu tửthủ hoàng cung, các ngươi có đủ khí phách không?"Ngay cả chiêu thức tàn nhẫn như khiêng quan tài ra trận cũng được PhạmNhàn đưa ra, làm sao quân sĩ thủ thành không sôi sục máu lửa? Đồng thanh hôto: "Có!"o O oPhạm Nhàn nắm tay Lý Thừa Bình, dịu dàng hỏi: "Sợ không?"Tam hoàng tử suy nghĩ một lúc, quyết đoán lắc đầu: "Không sợ! Là con traicủa phụ hoàng, ta sẽ không sợ!""Tốt lắm." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, không nói thêm gì nữa, chỉ nghĩnếu không có biến số xuất hiện và hoàng cung thật sự thất thủ, mình chỉ có thểđưa lão tam trốn chạy, mong rằng lúc đó cậu nhóc này sẽ không trách mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Về cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, thực tình mà nói Phạm Nhàn cũngcảm thấy tim mình nhói lên. Từ khi còn nhỏ, y đã chứng kiến vô số thi thể, tựtay giết chết vô số kẻ thù, nhưng khi tận mắt nhìn thấy biết bao xác chết cháyđen trước mặt, trong lòng y vẫn dâng lên cảm giác buồn nôn.Đây mới đúng là chiến trường, chiến trường chân chính và tàn khốc.Chính vì thế, Phạm Nhàn càng thêm quyết tâm phải giành chiến thắng. Nếucho rằng mỗi người đến thế giới này đều vì một sứ mệnh nào đó của định mệnh,thì y tin sứ mệnh của mình chính là hoàn thành thỏa thuận với Hải Đường. Đểthực hiện được thỏa thuận ấy, hôm nay y nhất định phải sống sót.Giết người bằng dao cũng là giết, bằng súng cũng là giết, bằng thuốc súngthiêu cháy cũng vẫn là giết. Chẳng qua cách này kinh khủng, khó coi hơn mộtchút, về bản chất thì không có gì khác biệt.o O oCuộc mưu phản lần này vốn là một cuộc nội chiến giữa các binh sĩ tinh nhuệcủa chính Khánh Quốc. Cảnh tượng kinh hoàng ban nãy khiến biết bao ngườilạnh xương sống. Quân phản loạn rút lui về doanh trại để băng bó vết thương,chuẩn bị một đợt tấn công mới dữ dội hơn để trả thù. Trên tường thành, nhữngbinh lính cấm quân cũng có vẻ mặt phức tạp, nhiều người thậm chí không dámnhìn thẳng vào vị Tiểu Phạm đại nhân mặc đồ đen, lạnh lùng đứng trên tườngthành.Mùi khét của xác cháy vẫn còn phảng phất, ngọn lửa dữ dội ban nãy vẫn âmỉ cháy dở ở khu vực trước hoàng cung. Những bức tường đỏ rực của hoàngcung, viên gạch xanh trên thành lũy, giờ đây đều lộ rõ những vết cháy đen sì. Từxa nhìn lại, ngôi hoàng cung tráng lệ thiêng liêng kia giờ như bị ai đó dùng daokhắc lên muôn vàn vết thương.Đại hoàng tử nhìn cảnh tượng trước mặt, từ từ quét mắt qua đội quân cấmquân trên thành, cất giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết nói vọng ra bốnphía: "Đây là chiến tranh! Nhớ kỹ, dưới chân thành là kẻ phản loạn! Nếu đểchúng xâm nhập vào hoàng cung, từ nay triều đình Đại Khánh của chúng ta sẽrơi vào hỗn loạn, bách tính sẽ mãi mãi không thể ngoi lên, các ngươi sẽ bịnghiền nát!""Dưới chân thành là gì? Là kẻ thù." Đại hoàng tử quát lớn: "Tất cả cácngươi đều là tướng sĩ cùng ta trở về từ phương tây, chúng ta vất vả chiến đấuvới người Hồ trên thảo nguyên là vì điều gì? Tất cả chỉ vì Khánh Quốc. Cònbọn chúng muốn phá hủy nền tảng của Khánh Quốc, chúng không khác gì bọnngười Hồ man rợ! Chúng chỉ là lũ cầm thú!""Ta ra lệnh cho các ngươi, từ giờ phút này, nhất định phải xem những kẻphản loạn này như người Hồ!""Tất cả vì Khánh Quốc! Bệ hạ đang ở trên trời nhìn xuống các ngươi!"o O oDù không phải là những lời nói nhiệt huyết, nhưng lời tuyên bố từ miệng vịchủ soái vẫn có sức trấn an bất ngờ đối với mọi người. Ánh mắt của các binh sĩcấm quân trên thành dần trở nên sáng sủa, không còn vẻ mờ đục, hoang mangnhư trước."Vì Khánh Quốc!"Tất cả mọi người trên hoàng thành đều hô vang lên, kể cả Tam hoàng tửđứng bên cạnh Phạm Nhàn. Chỉ riêng đôi mắt Hoàng Thái hậu bị Phạm Nhànkhống chế chặt chẽ lóe lên ánh nhìn mỉa mai và thê lương.Đúng lúc ấy, tiếng bước chân nặng nề vọng lên từ tường thành. Một nhómthái giám dưới sự giám sát của các quan viên Giám Sát viện vất vả khiêng baquan tài màu đen lên nơi cao nhất của thành. Tiếng động chùng xuống củanhững chiếc quan tài vang lên đinh tai.Mọi người đều ngạc nhiên nhìn vào ba chiếc quan tài đó.Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm tay Tam hoàng tử, đứng sau Đại hoàng tử,hướng về phía các chiến sĩ cấm quân, quan lại và các sĩ quan Giám Sát viện,thầm nói: "Chúng ta là thần tử của bệ hạ, tuân theo di chiếu của bệ hạ, ngănchặn âm mưu phản nghịch của bọn gian tặc. Cho dù thắng hay bại, chúng tacũng không hề lùi bước."Đại hoàng tử vẻ mặt nghiêm nghị, tiếp lời Phạm Nhàn: "Ở đây có ba quantài, một cho ta, một cho Thừa Bình, một cho An Chi. Nếu hoàng cung thất thủ,ba chúng ta sẽ tử trận tại đây, cũng xem như báo hiếu với phụ hoàng và tậntrung với Đại Khánh."Hắn nhìn khắp mọi người một hồi, rồi từ tốn nói: "Vững tâm chiến đấu tửthủ hoàng cung, các ngươi có đủ khí phách không?"Ngay cả chiêu thức tàn nhẫn như khiêng quan tài ra trận cũng được PhạmNhàn đưa ra, làm sao quân sĩ thủ thành không sôi sục máu lửa? Đồng thanh hôto: "Có!"o O oPhạm Nhàn nắm tay Lý Thừa Bình, dịu dàng hỏi: "Sợ không?"Tam hoàng tử suy nghĩ một lúc, quyết đoán lắc đầu: "Không sợ! Là con traicủa phụ hoàng, ta sẽ không sợ!""Tốt lắm." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, không nói thêm gì nữa, chỉ nghĩnếu không có biến số xuất hiện và hoàng cung thật sự thất thủ, mình chỉ có thểđưa lão tam trốn chạy, mong rằng lúc đó cậu nhóc này sẽ không trách mình.

Chương 1342: Ai biến lòng quân thành biển lửa 4