Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1347: Lại lấy Hắc Kỵ mở màn 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong chớp mắt, có thể thấy kỵ binh dưới trướng Tần Hằng đã tràn vềđầu phố, trên người họ đầy vết máu và vết thương. Ban đầu có năm ngàn kỵbinh, nhưng bây giờ chỉ còn khoảng ba ngàn người, có thể thấy mức độ thảmkhốc ở Chính Dương môn lớn đến mức nào.Trái tim Phạm Nhàn nhói lên đau đớn, hắn biết chắc hẳn thuộc hạ trungthành nhất của mình ở Giám Sát viện đã chịu tổn thất nặng nề dưới ChínhDương môn, không biết đã có bao nhiêu người hy sinh. Còn đội cấm quân doĐại hoàng tử phái đi, có lẽ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.Một vị đắng cay, tanh nồng lan khắp miệng lưỡi, sau hai tiếng ho, đôi mắtPhạm Nhàn đỏ ngầu như máu, ynhận ra viên thuốc Ma Hoàng đang cưỡng bứcnâng cao thực lực của mình, đồng thời cũng gây tổn thương sâu nặng cho kinhmạch của y.Dẫu vậy, y chỉ nhìn chằm chằm vào lỗ hổng kia, nhìn đội kỵ binh do TầnHằng dẫn đầu mang theo bụi đất và vết máu xuất hiện trước mắt mọi người."Tấn công."Y che miệng đang rỉ máu, nói không rõ lời. Mặc dù mệnh lệnh không rõràng, giọng nói khá nhỏ, nhưng các thành viên Khải Niên tiểu tổ luôn ở bêncạnh hắn không chút do dự, giơ cao cánh tay phải, mạnh mẽ kéo dây cung ra.Mũi tên lệnh lao vút lên bầu trời âm u, nở thành một đóa pháo hoa tuyệt đẹp.Từ đêm qua đến giờ, đây là đóa pháo hoa thứ hai ở kinh thành.o O oTiếng pháo hoa còn chưa dứt, sau quảng trường Hoàng cung, bên trongnhững ngôi nhà dân, nổi lên những âm thanh kỳ lạ, thu hút sự chú ý của nhiềungười. Tại con hẻm thứ ba của ba ngã tư phía trước bên trái, đột ngột vang lêntiếng vó ngựa gấp gáp.Kỵ binh Tần gia đã đến rồi, vậy tiếng vó ngựa dồn dập như vậy là từ đâuphát ra? Đội ngũ này chạy rất nhanh và quyết đoán, thậm chí còn vội vàng vàmang đầy ý chí chiến đấu hơn cả kỵ binh Tần gia vừa tắm máu tươi. Rốt cuộcbọn họ là ai?Giống như hai cơn gió định mệnh sẽ gặp nhau, hai đội kỵ binh từ hai conđường đồng loạt lao tới quảng trường Hoàng cung. Cuối cùng va chạm dữ dộitại nơi hai ngã tư giao nhau!Tuy không đông nhưng đội kỵ binh ẩn nấp trong bóng tối lại toát ra một khíthế khác thường so với binh lính Khánh Quốc. Không chỉ là khí thế sát phạt màcòn mang một mùi vị u ám, lạnh lẽo đến tận cùng. Giáp trụ của họ hoàn toàn làmàu đen, dường như không phản chiếu ánh sáng, chỉ đơn thuần là màu đen nhưmực.Đây chính là Hắc Kỵ của Giám Sát viện, theo truyền thuyết là lực lượng kỵbinh có khả năng ám sát mạnh nhất Khánh Quốc. Tuy nhiên, không mấy ai từngchứng kiến cách họ chiến đấu và sức mạnh đáng sợ của họ. Trong quân đội,nhiều người khinh thường đội Hắc Kỵ này, cho rằng lão chó già Trần Bình Bìnhkia làm sao có thể đào tạo ra những kỵ sĩ thiết huyết.Nhưng hôm nay, đội kỵ binh bí ẩn này cuối cùng đã đụng độ với tinh binhKhánh Quốc, hơn nữa dùng máu tươi để chứng minh cho mọi người thấy, về tốchất kỵ binh, Hắc Kỵ... luôn là cường hãn nhất!o O oSự xuất hiện đột ngột của Hắc Kỵ khiến mọi người bất ngờ. Lúc đầu, ánhmắt Tần lão gia tử loé lên vẻ hứng khởi, nhưng rồi lão nhận ra có vấn đề, ánhmắt lại lạnh đi.Không ai rõ Phạm Nhàn đã giấu đội kỵ binh này trong các ngôi nhà liênmiên của dân chúng phía sau quân nổi dậy ra sao, càng không ai biết được làmthế nào mà đội kỵ binh u ám màu đen này không phát ra chút tiếng động nào.Tần Hằng dẫn đầu kỵ binh phi nhanh qua ngã tư, sau đó thấy từ một conđường bên cạnh, những bóng người màu đen cưỡi ngựa ô xuất hiện, giết chéoqua... Những bóng dáng kỵ sĩ đen tuyền khiến lòng người run sợ!Số lượng Hắc Kỵ này rất ít ỏi, chỉ có hai trăm người. Nếu lúc này Đại hoàngtử còn ở trên thành, chắc chắn hắn sẽ đoán ra đây chính là đội quân Phạm Nhànphái ra khỏi cung đêm qua, đội Hắc Kỵ do Kinh Qua Phó thống lĩnh dẫn đầu, đãlặng lẽ biến mất từ lâu.Dù chỉ có hai trăm người, nhưng đội Hắc Kỵ này dường như hùng mạnhbằng hai ngàn... Không, chúng chiến đấu như một người. Tướng lĩnh đứng đầuđeo mặt nạ bạc, siết chặt trường thương, như mũi nhọn sắc bén nhất của lưỡidao, xông lên trước nhất với tốc độ kinh người!Hai trăm kỵ binh đi sau như lưỡi dao sắc bén và phần thân dao vững chắc,giữ đội hình chặt chẽ, thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa tuyệt luân, sát cánh theo KinhQua đeo mặt nạ bạc, hết sức mãnh liệt đâm thẳng vào hơn hai ngàn kỵ binh củaTần Hằng trước mặt.o O oHai trăm đấu với hai ngàn, chỉ có Hắc Kỵ mới có đủ quyết tâm và dũng khínhư thế. Bởi cách đây vài chục năm, dưới sự chỉ huy của Trần Bình Bình các vịtiền bối của Hắc Kỵ từng tràn lên phía bắc, xâm nhập sâu ba ngàn dặm vào biêngiới Đại Ngụy, bắt sống thủ lĩnh đề kỵ Đại Ngụy là Tiếu Ân rồi rút lui an toàn!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong chớp mắt, có thể thấy kỵ binh dưới trướng Tần Hằng đã tràn vềđầu phố, trên người họ đầy vết máu và vết thương. Ban đầu có năm ngàn kỵbinh, nhưng bây giờ chỉ còn khoảng ba ngàn người, có thể thấy mức độ thảmkhốc ở Chính Dương môn lớn đến mức nào.Trái tim Phạm Nhàn nhói lên đau đớn, hắn biết chắc hẳn thuộc hạ trungthành nhất của mình ở Giám Sát viện đã chịu tổn thất nặng nề dưới ChínhDương môn, không biết đã có bao nhiêu người hy sinh. Còn đội cấm quân doĐại hoàng tử phái đi, có lẽ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.Một vị đắng cay, tanh nồng lan khắp miệng lưỡi, sau hai tiếng ho, đôi mắtPhạm Nhàn đỏ ngầu như máu, ynhận ra viên thuốc Ma Hoàng đang cưỡng bứcnâng cao thực lực của mình, đồng thời cũng gây tổn thương sâu nặng cho kinhmạch của y.Dẫu vậy, y chỉ nhìn chằm chằm vào lỗ hổng kia, nhìn đội kỵ binh do TầnHằng dẫn đầu mang theo bụi đất và vết máu xuất hiện trước mắt mọi người."Tấn công."Y che miệng đang rỉ máu, nói không rõ lời. Mặc dù mệnh lệnh không rõràng, giọng nói khá nhỏ, nhưng các thành viên Khải Niên tiểu tổ luôn ở bêncạnh hắn không chút do dự, giơ cao cánh tay phải, mạnh mẽ kéo dây cung ra.Mũi tên lệnh lao vút lên bầu trời âm u, nở thành một đóa pháo hoa tuyệt đẹp.Từ đêm qua đến giờ, đây là đóa pháo hoa thứ hai ở kinh thành.o O oTiếng pháo hoa còn chưa dứt, sau quảng trường Hoàng cung, bên trongnhững ngôi nhà dân, nổi lên những âm thanh kỳ lạ, thu hút sự chú ý của nhiềungười. Tại con hẻm thứ ba của ba ngã tư phía trước bên trái, đột ngột vang lêntiếng vó ngựa gấp gáp.Kỵ binh Tần gia đã đến rồi, vậy tiếng vó ngựa dồn dập như vậy là từ đâuphát ra? Đội ngũ này chạy rất nhanh và quyết đoán, thậm chí còn vội vàng vàmang đầy ý chí chiến đấu hơn cả kỵ binh Tần gia vừa tắm máu tươi. Rốt cuộcbọn họ là ai?Giống như hai cơn gió định mệnh sẽ gặp nhau, hai đội kỵ binh từ hai conđường đồng loạt lao tới quảng trường Hoàng cung. Cuối cùng va chạm dữ dộitại nơi hai ngã tư giao nhau!Tuy không đông nhưng đội kỵ binh ẩn nấp trong bóng tối lại toát ra một khíthế khác thường so với binh lính Khánh Quốc. Không chỉ là khí thế sát phạt màcòn mang một mùi vị u ám, lạnh lẽo đến tận cùng. Giáp trụ của họ hoàn toàn làmàu đen, dường như không phản chiếu ánh sáng, chỉ đơn thuần là màu đen nhưmực.Đây chính là Hắc Kỵ của Giám Sát viện, theo truyền thuyết là lực lượng kỵbinh có khả năng ám sát mạnh nhất Khánh Quốc. Tuy nhiên, không mấy ai từngchứng kiến cách họ chiến đấu và sức mạnh đáng sợ của họ. Trong quân đội,nhiều người khinh thường đội Hắc Kỵ này, cho rằng lão chó già Trần Bình Bìnhkia làm sao có thể đào tạo ra những kỵ sĩ thiết huyết.Nhưng hôm nay, đội kỵ binh bí ẩn này cuối cùng đã đụng độ với tinh binhKhánh Quốc, hơn nữa dùng máu tươi để chứng minh cho mọi người thấy, về tốchất kỵ binh, Hắc Kỵ... luôn là cường hãn nhất!o O oSự xuất hiện đột ngột của Hắc Kỵ khiến mọi người bất ngờ. Lúc đầu, ánhmắt Tần lão gia tử loé lên vẻ hứng khởi, nhưng rồi lão nhận ra có vấn đề, ánhmắt lại lạnh đi.Không ai rõ Phạm Nhàn đã giấu đội kỵ binh này trong các ngôi nhà liênmiên của dân chúng phía sau quân nổi dậy ra sao, càng không ai biết được làmthế nào mà đội kỵ binh u ám màu đen này không phát ra chút tiếng động nào.Tần Hằng dẫn đầu kỵ binh phi nhanh qua ngã tư, sau đó thấy từ một conđường bên cạnh, những bóng người màu đen cưỡi ngựa ô xuất hiện, giết chéoqua... Những bóng dáng kỵ sĩ đen tuyền khiến lòng người run sợ!Số lượng Hắc Kỵ này rất ít ỏi, chỉ có hai trăm người. Nếu lúc này Đại hoàngtử còn ở trên thành, chắc chắn hắn sẽ đoán ra đây chính là đội quân Phạm Nhànphái ra khỏi cung đêm qua, đội Hắc Kỵ do Kinh Qua Phó thống lĩnh dẫn đầu, đãlặng lẽ biến mất từ lâu.Dù chỉ có hai trăm người, nhưng đội Hắc Kỵ này dường như hùng mạnhbằng hai ngàn... Không, chúng chiến đấu như một người. Tướng lĩnh đứng đầuđeo mặt nạ bạc, siết chặt trường thương, như mũi nhọn sắc bén nhất của lưỡidao, xông lên trước nhất với tốc độ kinh người!Hai trăm kỵ binh đi sau như lưỡi dao sắc bén và phần thân dao vững chắc,giữ đội hình chặt chẽ, thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa tuyệt luân, sát cánh theo KinhQua đeo mặt nạ bạc, hết sức mãnh liệt đâm thẳng vào hơn hai ngàn kỵ binh củaTần Hằng trước mặt.o O oHai trăm đấu với hai ngàn, chỉ có Hắc Kỵ mới có đủ quyết tâm và dũng khínhư thế. Bởi cách đây vài chục năm, dưới sự chỉ huy của Trần Bình Bình các vịtiền bối của Hắc Kỵ từng tràn lên phía bắc, xâm nhập sâu ba ngàn dặm vào biêngiới Đại Ngụy, bắt sống thủ lĩnh đề kỵ Đại Ngụy là Tiếu Ân rồi rút lui an toàn!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong chớp mắt, có thể thấy kỵ binh dưới trướng Tần Hằng đã tràn vềđầu phố, trên người họ đầy vết máu và vết thương. Ban đầu có năm ngàn kỵbinh, nhưng bây giờ chỉ còn khoảng ba ngàn người, có thể thấy mức độ thảmkhốc ở Chính Dương môn lớn đến mức nào.Trái tim Phạm Nhàn nhói lên đau đớn, hắn biết chắc hẳn thuộc hạ trungthành nhất của mình ở Giám Sát viện đã chịu tổn thất nặng nề dưới ChínhDương môn, không biết đã có bao nhiêu người hy sinh. Còn đội cấm quân doĐại hoàng tử phái đi, có lẽ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.Một vị đắng cay, tanh nồng lan khắp miệng lưỡi, sau hai tiếng ho, đôi mắtPhạm Nhàn đỏ ngầu như máu, ynhận ra viên thuốc Ma Hoàng đang cưỡng bứcnâng cao thực lực của mình, đồng thời cũng gây tổn thương sâu nặng cho kinhmạch của y.Dẫu vậy, y chỉ nhìn chằm chằm vào lỗ hổng kia, nhìn đội kỵ binh do TầnHằng dẫn đầu mang theo bụi đất và vết máu xuất hiện trước mắt mọi người."Tấn công."Y che miệng đang rỉ máu, nói không rõ lời. Mặc dù mệnh lệnh không rõràng, giọng nói khá nhỏ, nhưng các thành viên Khải Niên tiểu tổ luôn ở bêncạnh hắn không chút do dự, giơ cao cánh tay phải, mạnh mẽ kéo dây cung ra.Mũi tên lệnh lao vút lên bầu trời âm u, nở thành một đóa pháo hoa tuyệt đẹp.Từ đêm qua đến giờ, đây là đóa pháo hoa thứ hai ở kinh thành.o O oTiếng pháo hoa còn chưa dứt, sau quảng trường Hoàng cung, bên trongnhững ngôi nhà dân, nổi lên những âm thanh kỳ lạ, thu hút sự chú ý của nhiềungười. Tại con hẻm thứ ba của ba ngã tư phía trước bên trái, đột ngột vang lêntiếng vó ngựa gấp gáp.Kỵ binh Tần gia đã đến rồi, vậy tiếng vó ngựa dồn dập như vậy là từ đâuphát ra? Đội ngũ này chạy rất nhanh và quyết đoán, thậm chí còn vội vàng vàmang đầy ý chí chiến đấu hơn cả kỵ binh Tần gia vừa tắm máu tươi. Rốt cuộcbọn họ là ai?Giống như hai cơn gió định mệnh sẽ gặp nhau, hai đội kỵ binh từ hai conđường đồng loạt lao tới quảng trường Hoàng cung. Cuối cùng va chạm dữ dộitại nơi hai ngã tư giao nhau!Tuy không đông nhưng đội kỵ binh ẩn nấp trong bóng tối lại toát ra một khíthế khác thường so với binh lính Khánh Quốc. Không chỉ là khí thế sát phạt màcòn mang một mùi vị u ám, lạnh lẽo đến tận cùng. Giáp trụ của họ hoàn toàn làmàu đen, dường như không phản chiếu ánh sáng, chỉ đơn thuần là màu đen nhưmực.Đây chính là Hắc Kỵ của Giám Sát viện, theo truyền thuyết là lực lượng kỵbinh có khả năng ám sát mạnh nhất Khánh Quốc. Tuy nhiên, không mấy ai từngchứng kiến cách họ chiến đấu và sức mạnh đáng sợ của họ. Trong quân đội,nhiều người khinh thường đội Hắc Kỵ này, cho rằng lão chó già Trần Bình Bìnhkia làm sao có thể đào tạo ra những kỵ sĩ thiết huyết.Nhưng hôm nay, đội kỵ binh bí ẩn này cuối cùng đã đụng độ với tinh binhKhánh Quốc, hơn nữa dùng máu tươi để chứng minh cho mọi người thấy, về tốchất kỵ binh, Hắc Kỵ... luôn là cường hãn nhất!o O oSự xuất hiện đột ngột của Hắc Kỵ khiến mọi người bất ngờ. Lúc đầu, ánhmắt Tần lão gia tử loé lên vẻ hứng khởi, nhưng rồi lão nhận ra có vấn đề, ánhmắt lại lạnh đi.Không ai rõ Phạm Nhàn đã giấu đội kỵ binh này trong các ngôi nhà liênmiên của dân chúng phía sau quân nổi dậy ra sao, càng không ai biết được làmthế nào mà đội kỵ binh u ám màu đen này không phát ra chút tiếng động nào.Tần Hằng dẫn đầu kỵ binh phi nhanh qua ngã tư, sau đó thấy từ một conđường bên cạnh, những bóng người màu đen cưỡi ngựa ô xuất hiện, giết chéoqua... Những bóng dáng kỵ sĩ đen tuyền khiến lòng người run sợ!Số lượng Hắc Kỵ này rất ít ỏi, chỉ có hai trăm người. Nếu lúc này Đại hoàngtử còn ở trên thành, chắc chắn hắn sẽ đoán ra đây chính là đội quân Phạm Nhànphái ra khỏi cung đêm qua, đội Hắc Kỵ do Kinh Qua Phó thống lĩnh dẫn đầu, đãlặng lẽ biến mất từ lâu.Dù chỉ có hai trăm người, nhưng đội Hắc Kỵ này dường như hùng mạnhbằng hai ngàn... Không, chúng chiến đấu như một người. Tướng lĩnh đứng đầuđeo mặt nạ bạc, siết chặt trường thương, như mũi nhọn sắc bén nhất của lưỡidao, xông lên trước nhất với tốc độ kinh người!Hai trăm kỵ binh đi sau như lưỡi dao sắc bén và phần thân dao vững chắc,giữ đội hình chặt chẽ, thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa tuyệt luân, sát cánh theo KinhQua đeo mặt nạ bạc, hết sức mãnh liệt đâm thẳng vào hơn hai ngàn kỵ binh củaTần Hằng trước mặt.o O oHai trăm đấu với hai ngàn, chỉ có Hắc Kỵ mới có đủ quyết tâm và dũng khínhư thế. Bởi cách đây vài chục năm, dưới sự chỉ huy của Trần Bình Bình các vịtiền bối của Hắc Kỵ từng tràn lên phía bắc, xâm nhập sâu ba ngàn dặm vào biêngiới Đại Ngụy, bắt sống thủ lĩnh đề kỵ Đại Ngụy là Tiếu Ân rồi rút lui an toàn!