Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1348: Kinh Qua đâm Tần 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tập kích xa tới ba ngàn dặm, Hắc Kỵ hoàn toàn có thể làm được, huống hồchỉ là ba trăm trượng. Chỉ những ai ghi nhớ lịch sử mới hiểu rõ, Hắc Kỵ chínhlà đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, mới hiểu tại sao Khánh Đế luôn ra lệnh épTrần Bình Bình giới hạn quân số Hắc Kỵ không quá một ngàn.Phạm Nhàn mặc đồ đen đứng trên chiếc quan tài đen, nhìn đội Hắc Kỵ củamình tiến hành cuộc tập kích hắc ám. Bờ môi y khô khốc, không nói nên lời. Ybiết cuộc phản công sẽ bắt đầu từ đây, và đòn tấn công bất ngờ của Hắc Kỵ chỉlà khúc dạo đầu trong canh bạc của y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tại ngã ba, hai đội kỵ binh va chạm quyết định sinh tử, giống như hai cơngió cuốn qua từ hai con phố, tại một khoảng trống ở góc tây bắc quảng trườngtrước cung điện, mạnh mẽ đụng vào nhau.Ngay trước lúc va chạm, những kỵ binh mặc giáp đen toàn thân đang lao tớivới tốc độ cao, một tay cầm dây cương, tay kia không cầm vũ khí thông thườngnhư đao hay giáo mà là nỏ cầm tay. Trước khi mọi người kịp phản ứng, họ đãbóp cò!Kỵ binh Khánh Quốc thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, nhưng trong nhữngcuộc đối đầu trực diện như thế này, họ thường dùng vũ khí truyền thống là đao,giáo. Hiếm ai dùng cung nỏ tấn công, vì chúng nặng nề, khó điều khiển, trongkhoảng cách ngắn có lẽ mũi tên chưa kịp bắn ra đã va chạm rồi.Nhưng Hắc Kỵ khác biệt, từ ngày đầu vào Giám Sát viện, họ đã thành thụckỹ năng một tay cầm nỏ vô cùng ổn định chính xác. Thực chất, gần ngàn HắcKỵ của Giám Sát viện là một lực lượng tập thể mạnh mẽ chuyên về ám sát độtkích.o O oTiếng nỏ vang lên viu viu, trong khoảng cách ngắn, hàng trăm mũi tên tẩmđộc được bắn ra không cho kỵ binh vừa đột phá qua Chính Dương môn cơ hộiphản kháng.Sau vô số tiếng động trần trần, lượng lớn kỵ binh dưới Chính Dương môn bịtrúng tên ngã ngựa. Một số vẫn cố bám trên lưng ngựa, tuốt đao ra gào thét,chém vào đội Hắc Kỵ đang áp sát.Hắc Kỵ thu nỏ, rút đao từ dưới yên ngựa, lật tay chém xuống, lưỡi đao loésáng như tuyết, trực tiếp chém đứt đầu một kỵ binh.Hai trăm Hắc Kỵ đồng loạt thực hiện động tác này, thả cung xuống thậtnhanh gọn, rút đao ra với sức mạnh rung chuyển cả trời đất. Nhát chém phủ đầuthật kinh tâm động phách. Hai trăm người cùng lúc thực hiện kỹ thuật tấn côngcao cấp như vậy trên chiến trường, thật sự đẹp mắt vô cùng.o O oMột bên là đại đội kỵ binh phản quân, sau khi khổ chiến phá vây dưới ChínhDương môn đã chịu thiệt hại nặng nề dưới tay hơn ngàn thuộc hạ Giám Sát việnvà đại đội cấm quân, cuối cùng cũng mở đường tiến vào trước Hoàng thành.Một bên là đội Hắc Kỵ bí tịnh dưỡng sức lực, chỉ chờ lệnh của Đề ti đại nhân đểgiáng một đòn mạnh nhất của Giám Sát viện.Khí thế, tinh thần và sức lực hai bên vốn không chênh lệch nhiều, nhưng giờđây đã bị kéo ra xa quá mức, lớn đến độ không thể chịu đựng được trên chiếntrường.Hai trăm Hắc Kỵ xông vào đại đội kỵ binh Tần gia như lưỡi dao sắc bénđược nung nóng, chặt mở một lỗ hổng lớn trong hàng ngũ tiến vào quảngtrường. Theo vô số máu tươi bắn tung tóe, thi thể ngã ngựa văng vãi, Hắc Kỵthành công chia cắt đội hình, tách Tần Hằng cùng hơn ba trăm kỵ binh thànhmột đội quân cô lập.Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hắc Kỵ cao siêu, trong nháy mắt đã thay đổi trậnthế thành công. Toàn đội đột ngột tản ra, kỵ binh đầu xông qua phải kéo cươngngựa, nhờ tốc độ kinh người và sức đâm mạnh mẽ, chặn đứng đại đội phía sau.Hơn một trăm Hắc Kỵ còn lại rẽ trái như bầy sói, nhanh chóng chọn mụctiêu lao, thẳng tới vị trí tiên phong doanh của Tần Hằng, dán sát vào nhau chémgiết liên tục.Chỉ trong phút chốc, tiền phong doanh của Tần Hằng đã tổn thất nặng nề.Đại đội phía sau bị đánh bất ngờm hoảng loạn, không thể tiến lên cứu viện. Lúcnày trên quảng trường phản quân tuy đông nhưng còn cách xa, đặc biệt lựclượng phản quân đang đổi trận địa nên còn hỗn loạn... Cứ nhìn Tổng đốc xungkích như sấm sét của Hắc Kỵ, không biết khi đại quân kéo tới bao vây, liệu HắcKỵ có thể tiêu diệt toàn bộ mấy trăm kỵ binh này hay không!o O oTiếng vó ngựa vang dội như sấm. Ngựa dưới chân Hắc Kỵ lẳng lặng tiếnlên, trái ngược với ngựa của kỵ binh Tần gia kêu gào hoảng loạn, phản ánh tâmtrạng chủ nhân trên lưng. Tốc độ truy kích của Hắc Kỵ quá nhanh, chớp mắt đãđuổi theo tiên phong doanh của Tần Hằng, xuyên sâu vào trung tâm quảngtrường, tách khỏi đại đội phía sau.Cảnh tượng thật kinh hoàng, bốn phía toàn phản quân. Tần lão gia tử vàDiệp Trọng lập tức ra lệnh cho quân đội nhanh chóng khép kín lỗ hổng phía tâybắc, nhằm liên lạc với Tần Hằng trước khi bị Hắc Kỵ tiêu diệt.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tập kích xa tới ba ngàn dặm, Hắc Kỵ hoàn toàn có thể làm được, huống hồchỉ là ba trăm trượng. Chỉ những ai ghi nhớ lịch sử mới hiểu rõ, Hắc Kỵ chínhlà đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, mới hiểu tại sao Khánh Đế luôn ra lệnh épTrần Bình Bình giới hạn quân số Hắc Kỵ không quá một ngàn.Phạm Nhàn mặc đồ đen đứng trên chiếc quan tài đen, nhìn đội Hắc Kỵ củamình tiến hành cuộc tập kích hắc ám. Bờ môi y khô khốc, không nói nên lời. Ybiết cuộc phản công sẽ bắt đầu từ đây, và đòn tấn công bất ngờ của Hắc Kỵ chỉlà khúc dạo đầu trong canh bạc của y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tại ngã ba, hai đội kỵ binh va chạm quyết định sinh tử, giống như hai cơngió cuốn qua từ hai con phố, tại một khoảng trống ở góc tây bắc quảng trườngtrước cung điện, mạnh mẽ đụng vào nhau.Ngay trước lúc va chạm, những kỵ binh mặc giáp đen toàn thân đang lao tớivới tốc độ cao, một tay cầm dây cương, tay kia không cầm vũ khí thông thườngnhư đao hay giáo mà là nỏ cầm tay. Trước khi mọi người kịp phản ứng, họ đãbóp cò!Kỵ binh Khánh Quốc thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, nhưng trong nhữngcuộc đối đầu trực diện như thế này, họ thường dùng vũ khí truyền thống là đao,giáo. Hiếm ai dùng cung nỏ tấn công, vì chúng nặng nề, khó điều khiển, trongkhoảng cách ngắn có lẽ mũi tên chưa kịp bắn ra đã va chạm rồi.Nhưng Hắc Kỵ khác biệt, từ ngày đầu vào Giám Sát viện, họ đã thành thụckỹ năng một tay cầm nỏ vô cùng ổn định chính xác. Thực chất, gần ngàn HắcKỵ của Giám Sát viện là một lực lượng tập thể mạnh mẽ chuyên về ám sát độtkích.o O oTiếng nỏ vang lên viu viu, trong khoảng cách ngắn, hàng trăm mũi tên tẩmđộc được bắn ra không cho kỵ binh vừa đột phá qua Chính Dương môn cơ hộiphản kháng.Sau vô số tiếng động trần trần, lượng lớn kỵ binh dưới Chính Dương môn bịtrúng tên ngã ngựa. Một số vẫn cố bám trên lưng ngựa, tuốt đao ra gào thét,chém vào đội Hắc Kỵ đang áp sát.Hắc Kỵ thu nỏ, rút đao từ dưới yên ngựa, lật tay chém xuống, lưỡi đao loésáng như tuyết, trực tiếp chém đứt đầu một kỵ binh.Hai trăm Hắc Kỵ đồng loạt thực hiện động tác này, thả cung xuống thậtnhanh gọn, rút đao ra với sức mạnh rung chuyển cả trời đất. Nhát chém phủ đầuthật kinh tâm động phách. Hai trăm người cùng lúc thực hiện kỹ thuật tấn côngcao cấp như vậy trên chiến trường, thật sự đẹp mắt vô cùng.o O oMột bên là đại đội kỵ binh phản quân, sau khi khổ chiến phá vây dưới ChínhDương môn đã chịu thiệt hại nặng nề dưới tay hơn ngàn thuộc hạ Giám Sát việnvà đại đội cấm quân, cuối cùng cũng mở đường tiến vào trước Hoàng thành.Một bên là đội Hắc Kỵ bí tịnh dưỡng sức lực, chỉ chờ lệnh của Đề ti đại nhân đểgiáng một đòn mạnh nhất của Giám Sát viện.Khí thế, tinh thần và sức lực hai bên vốn không chênh lệch nhiều, nhưng giờđây đã bị kéo ra xa quá mức, lớn đến độ không thể chịu đựng được trên chiếntrường.Hai trăm Hắc Kỵ xông vào đại đội kỵ binh Tần gia như lưỡi dao sắc bénđược nung nóng, chặt mở một lỗ hổng lớn trong hàng ngũ tiến vào quảngtrường. Theo vô số máu tươi bắn tung tóe, thi thể ngã ngựa văng vãi, Hắc Kỵthành công chia cắt đội hình, tách Tần Hằng cùng hơn ba trăm kỵ binh thànhmột đội quân cô lập.Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hắc Kỵ cao siêu, trong nháy mắt đã thay đổi trậnthế thành công. Toàn đội đột ngột tản ra, kỵ binh đầu xông qua phải kéo cươngngựa, nhờ tốc độ kinh người và sức đâm mạnh mẽ, chặn đứng đại đội phía sau.Hơn một trăm Hắc Kỵ còn lại rẽ trái như bầy sói, nhanh chóng chọn mụctiêu lao, thẳng tới vị trí tiên phong doanh của Tần Hằng, dán sát vào nhau chémgiết liên tục.Chỉ trong phút chốc, tiền phong doanh của Tần Hằng đã tổn thất nặng nề.Đại đội phía sau bị đánh bất ngờm hoảng loạn, không thể tiến lên cứu viện. Lúcnày trên quảng trường phản quân tuy đông nhưng còn cách xa, đặc biệt lựclượng phản quân đang đổi trận địa nên còn hỗn loạn... Cứ nhìn Tổng đốc xungkích như sấm sét của Hắc Kỵ, không biết khi đại quân kéo tới bao vây, liệu HắcKỵ có thể tiêu diệt toàn bộ mấy trăm kỵ binh này hay không!o O oTiếng vó ngựa vang dội như sấm. Ngựa dưới chân Hắc Kỵ lẳng lặng tiếnlên, trái ngược với ngựa của kỵ binh Tần gia kêu gào hoảng loạn, phản ánh tâmtrạng chủ nhân trên lưng. Tốc độ truy kích của Hắc Kỵ quá nhanh, chớp mắt đãđuổi theo tiên phong doanh của Tần Hằng, xuyên sâu vào trung tâm quảngtrường, tách khỏi đại đội phía sau.Cảnh tượng thật kinh hoàng, bốn phía toàn phản quân. Tần lão gia tử vàDiệp Trọng lập tức ra lệnh cho quân đội nhanh chóng khép kín lỗ hổng phía tâybắc, nhằm liên lạc với Tần Hằng trước khi bị Hắc Kỵ tiêu diệt.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tập kích xa tới ba ngàn dặm, Hắc Kỵ hoàn toàn có thể làm được, huống hồchỉ là ba trăm trượng. Chỉ những ai ghi nhớ lịch sử mới hiểu rõ, Hắc Kỵ chínhlà đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, mới hiểu tại sao Khánh Đế luôn ra lệnh épTrần Bình Bình giới hạn quân số Hắc Kỵ không quá một ngàn.Phạm Nhàn mặc đồ đen đứng trên chiếc quan tài đen, nhìn đội Hắc Kỵ củamình tiến hành cuộc tập kích hắc ám. Bờ môi y khô khốc, không nói nên lời. Ybiết cuộc phản công sẽ bắt đầu từ đây, và đòn tấn công bất ngờ của Hắc Kỵ chỉlà khúc dạo đầu trong canh bạc của y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tại ngã ba, hai đội kỵ binh va chạm quyết định sinh tử, giống như hai cơngió cuốn qua từ hai con phố, tại một khoảng trống ở góc tây bắc quảng trườngtrước cung điện, mạnh mẽ đụng vào nhau.Ngay trước lúc va chạm, những kỵ binh mặc giáp đen toàn thân đang lao tớivới tốc độ cao, một tay cầm dây cương, tay kia không cầm vũ khí thông thườngnhư đao hay giáo mà là nỏ cầm tay. Trước khi mọi người kịp phản ứng, họ đãbóp cò!Kỵ binh Khánh Quốc thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, nhưng trong nhữngcuộc đối đầu trực diện như thế này, họ thường dùng vũ khí truyền thống là đao,giáo. Hiếm ai dùng cung nỏ tấn công, vì chúng nặng nề, khó điều khiển, trongkhoảng cách ngắn có lẽ mũi tên chưa kịp bắn ra đã va chạm rồi.Nhưng Hắc Kỵ khác biệt, từ ngày đầu vào Giám Sát viện, họ đã thành thụckỹ năng một tay cầm nỏ vô cùng ổn định chính xác. Thực chất, gần ngàn HắcKỵ của Giám Sát viện là một lực lượng tập thể mạnh mẽ chuyên về ám sát độtkích.o O oTiếng nỏ vang lên viu viu, trong khoảng cách ngắn, hàng trăm mũi tên tẩmđộc được bắn ra không cho kỵ binh vừa đột phá qua Chính Dương môn cơ hộiphản kháng.Sau vô số tiếng động trần trần, lượng lớn kỵ binh dưới Chính Dương môn bịtrúng tên ngã ngựa. Một số vẫn cố bám trên lưng ngựa, tuốt đao ra gào thét,chém vào đội Hắc Kỵ đang áp sát.Hắc Kỵ thu nỏ, rút đao từ dưới yên ngựa, lật tay chém xuống, lưỡi đao loésáng như tuyết, trực tiếp chém đứt đầu một kỵ binh.Hai trăm Hắc Kỵ đồng loạt thực hiện động tác này, thả cung xuống thậtnhanh gọn, rút đao ra với sức mạnh rung chuyển cả trời đất. Nhát chém phủ đầuthật kinh tâm động phách. Hai trăm người cùng lúc thực hiện kỹ thuật tấn côngcao cấp như vậy trên chiến trường, thật sự đẹp mắt vô cùng.o O oMột bên là đại đội kỵ binh phản quân, sau khi khổ chiến phá vây dưới ChínhDương môn đã chịu thiệt hại nặng nề dưới tay hơn ngàn thuộc hạ Giám Sát việnvà đại đội cấm quân, cuối cùng cũng mở đường tiến vào trước Hoàng thành.Một bên là đội Hắc Kỵ bí tịnh dưỡng sức lực, chỉ chờ lệnh của Đề ti đại nhân đểgiáng một đòn mạnh nhất của Giám Sát viện.Khí thế, tinh thần và sức lực hai bên vốn không chênh lệch nhiều, nhưng giờđây đã bị kéo ra xa quá mức, lớn đến độ không thể chịu đựng được trên chiếntrường.Hai trăm Hắc Kỵ xông vào đại đội kỵ binh Tần gia như lưỡi dao sắc bénđược nung nóng, chặt mở một lỗ hổng lớn trong hàng ngũ tiến vào quảngtrường. Theo vô số máu tươi bắn tung tóe, thi thể ngã ngựa văng vãi, Hắc Kỵthành công chia cắt đội hình, tách Tần Hằng cùng hơn ba trăm kỵ binh thànhmột đội quân cô lập.Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hắc Kỵ cao siêu, trong nháy mắt đã thay đổi trậnthế thành công. Toàn đội đột ngột tản ra, kỵ binh đầu xông qua phải kéo cươngngựa, nhờ tốc độ kinh người và sức đâm mạnh mẽ, chặn đứng đại đội phía sau.Hơn một trăm Hắc Kỵ còn lại rẽ trái như bầy sói, nhanh chóng chọn mụctiêu lao, thẳng tới vị trí tiên phong doanh của Tần Hằng, dán sát vào nhau chémgiết liên tục.Chỉ trong phút chốc, tiền phong doanh của Tần Hằng đã tổn thất nặng nề.Đại đội phía sau bị đánh bất ngờm hoảng loạn, không thể tiến lên cứu viện. Lúcnày trên quảng trường phản quân tuy đông nhưng còn cách xa, đặc biệt lựclượng phản quân đang đổi trận địa nên còn hỗn loạn... Cứ nhìn Tổng đốc xungkích như sấm sét của Hắc Kỵ, không biết khi đại quân kéo tới bao vây, liệu HắcKỵ có thể tiêu diệt toàn bộ mấy trăm kỵ binh này hay không!o O oTiếng vó ngựa vang dội như sấm. Ngựa dưới chân Hắc Kỵ lẳng lặng tiếnlên, trái ngược với ngựa của kỵ binh Tần gia kêu gào hoảng loạn, phản ánh tâmtrạng chủ nhân trên lưng. Tốc độ truy kích của Hắc Kỵ quá nhanh, chớp mắt đãđuổi theo tiên phong doanh của Tần Hằng, xuyên sâu vào trung tâm quảngtrường, tách khỏi đại đội phía sau.Cảnh tượng thật kinh hoàng, bốn phía toàn phản quân. Tần lão gia tử vàDiệp Trọng lập tức ra lệnh cho quân đội nhanh chóng khép kín lỗ hổng phía tâybắc, nhằm liên lạc với Tần Hằng trước khi bị Hắc Kỵ tiêu diệt.

Chương 1348: Kinh Qua đâm Tần 1