Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1355: Giết Tần 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi tên bay xiên sang, thậm chí bay qua đỉnh đầu tất cả quân phản loạn màkhông gây ra bất kỳ tổn thất nào. Nó tiếp tục bay trong không khí, tiêu hao độnglượng, rồi rơi nặng nề xuống phía trước doanh trại quân phản loạn.Dù bắn ra rất xa nhưng đường bắn của mũi tên này không mang lại bất kỳmối đe dọa nào. Cuối cùng, nó rơi xuống đất như một mảnh kim loại cũ kỹ bịvứt bỏ, không trúng bất cứ ai trong quân phản loạn, chỉ khiến chúng giật mìnhkinh hãi.Với một tiếng động phập trầm trầm, mũi tên may mắn đâm đầu xuống đấtnhư trẻ con chơi dao, đứng thẳng tắp giữa các phiến đá.Ngay lúc đó, mọi người trên thành dưới thành đều chứng kiến cảnh tượngkhiến ai nấy kinh hãi!Một bóng hình mặc áo đen, như u linh bò lên từ dưới lòng đất, bồng bềnhlướt từ trên tường thành bay lượn xuống theo đường đi của mũi tên kia, laothẳng xuống dưới thành với tốc độ chóng mặt.Người mặc đồ đen di chuyển với tốc độ cực nhanh, gần như xé toạc bầu trời,từ vị trí cao ngất ngưởng của hoàng thành, chỉ trong chớp mắt đã lao xuống giữađại trận của quân phản loạn!Phần đuôi của mũi tên cuối cùng có một sợi dây, người mặc đồ đen dùngmóc câu, trượt dọc theo sợi dây ấy, nhằm thẳng vào trung tâm doanh trại địch!o O oNhư một vị thiên thần hắc ám từ trên trời giáng xuống, cảnh tượng nàykhiến biết bao người sững sờ, run rẩy trước sát ý cường đại và khí thế mãnh liệttừ trên không trung ập xuống. Cuối cùng, có người hoàn hồn, nhận ra sợi dâybuộc ở đuôi mũi tên rơi xuống đất, hét to: "Chém đứt dây!"Một loạt nhát kiếm sắc bén đồng loạt đánh xuống, nhắm vào sợi dây đangcăng cứng ở đuôi mũi tên!Đôi mắt Tần lão gia tử lóe lên vẻ lạnh lùng, nhìn bóng đen tiến tới nhanhnhư chớp, nỗi đau đớn và giận dữ một lần nữa dâng trào từ tận đáy lòng, thânhình run lên một cái. Khi Đại hoàng tử dũng mãnh tấn công, người mặc đồ đentừ trên trời lao xuống, ông lão không khỏi phân tâm. Đặc biệt là sau cái chếtthảm khốc của con trai duy nhất, rốt cuộc vị lão tướng cường đại này cũng để lộsơ hở trong tâm trí.Ngay lúc tâm thần Tần lão gia rung động, khóe mắt lão cũng lóe lên mộtánh lưỡi đao.Ánh dao không nhắm vào dây buộc ở đuôi mũi tên.Mà đang chém thẳng vào thân thể Tần lão gia tử!o O oTiếng kêu trầm trầm vang lên từ giữa doanh trại quân nổi loạn, giáp trụ củaCung Điển rung chuyển theo từng nhịp chân khí dồn dập bên trong, những sợirâu tóc râu bay phất phới trong luồng chân khí mạnh mẽ, hai tay chặt nắm lấylưỡi đao thẳng chém thẳng vào cổ Tần lão gia tử!Đao đó ẩn chưa tất cả công lực của Cung Điển, lực lượng tột đỉnh của bátphẩm, đều được tập trung vào một đòn duy nhất sau bao năm chờ đợi!Trong đôi mắt Tần lão gia tử lóe lên ánh giận dữ và không thể tin nổi, gươngmặt lão ửng đỏ, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy lưỡi đao hung tợn ấy của CungĐiển!Máu tươi nhỏ giọt từ kẽ tay Tần lão gia tử, đối mặt với âm mưu tàn độc đếncực điểm này, vị nguyên lão đệ nhất của Khánh quân, vị cường giả cửu phẩmthượng run lên như lúc chứng kiến Phạm Nhàn từ trên trời giáng xuống.Chỉ là một chút run rẩy, gương mặt Tần lão gia tử thoáng chốc tái nhợt,trong khi Cung Điển không thể giữ vững trường đao.Nhưng cùng lúc với Cung Điển, còn có một người khác cũng ra tay, mộtngười vô cùng nặng nề, vô cùng mạnh mẽ.Đòn đánh của Diệp Trọng như mang theo cơn bão cát từ sa mạc Định Châu,mang theo ý chí vô hình từ trên cao, quyết liệt và lạnh lùng xé nát một tên phảntướng giữa hắn và Tần lão gia tử, đánh trúng hông của lão gia tử.Diệp Trọng và Cung Điển cùng ra tay đánh lén Tần lão gia tử!o O oCảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, quá quỷ dị, quá khó tin. Đến nỗi ngaycả Tần lão gia tử cũng không hiểu rõ ý nghĩa thâm sâu bên trong. Gia tướng lâncận đã đưa Thái tử đi nơi khác, bên cạnh lão có tám vị tướng quân nhưng hoàntoàn không kịp phản ứng!Sau tiếng nổ lớn ấy, bụi đất bay tung tóe trong doanh phản quân. Khi bụilắng xuống, ba con chiến mã dưới chân ba người bị chân khí mạnh mẽ rungchuyển đến nỗi không kịp kêu lên tiếng nào, đã nổ tung mất mạng.Máu tươi ộc ra từ miệng Tần lão gia tử, trên bụng lão xuất hiện một vếtthương kinh hoàng. Bàn tay ông như cây tren khô nhanh chóng duỗi ra, đã siếtchặt cổ tay cầm đao của Diệp Trọng.Diệp Trọng cúi đầu, hai hàng lông mày vững chắc như núi. Chân khí trongngười hắn không hề tiếc rẻ, ồ ạt tuôn ra như dòng sông lớn. Hắn khẽ cúi người,bước tới một bước, lại ép thêm một chút.Thân thể Tần lão gia tử lại run lên, một lực lượng kinh khủng bùng phát từhình hài già nua ấy. Khuỷu tay trái lão đẩy mạnh, tay nắm lây đao của CungĐiển, mũi khuỷu đập mạnh vào ngực Cung Điển.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi tên bay xiên sang, thậm chí bay qua đỉnh đầu tất cả quân phản loạn màkhông gây ra bất kỳ tổn thất nào. Nó tiếp tục bay trong không khí, tiêu hao độnglượng, rồi rơi nặng nề xuống phía trước doanh trại quân phản loạn.Dù bắn ra rất xa nhưng đường bắn của mũi tên này không mang lại bất kỳmối đe dọa nào. Cuối cùng, nó rơi xuống đất như một mảnh kim loại cũ kỹ bịvứt bỏ, không trúng bất cứ ai trong quân phản loạn, chỉ khiến chúng giật mìnhkinh hãi.Với một tiếng động phập trầm trầm, mũi tên may mắn đâm đầu xuống đấtnhư trẻ con chơi dao, đứng thẳng tắp giữa các phiến đá.Ngay lúc đó, mọi người trên thành dưới thành đều chứng kiến cảnh tượngkhiến ai nấy kinh hãi!Một bóng hình mặc áo đen, như u linh bò lên từ dưới lòng đất, bồng bềnhlướt từ trên tường thành bay lượn xuống theo đường đi của mũi tên kia, laothẳng xuống dưới thành với tốc độ chóng mặt.Người mặc đồ đen di chuyển với tốc độ cực nhanh, gần như xé toạc bầu trời,từ vị trí cao ngất ngưởng của hoàng thành, chỉ trong chớp mắt đã lao xuống giữađại trận của quân phản loạn!Phần đuôi của mũi tên cuối cùng có một sợi dây, người mặc đồ đen dùngmóc câu, trượt dọc theo sợi dây ấy, nhằm thẳng vào trung tâm doanh trại địch!o O oNhư một vị thiên thần hắc ám từ trên trời giáng xuống, cảnh tượng nàykhiến biết bao người sững sờ, run rẩy trước sát ý cường đại và khí thế mãnh liệttừ trên không trung ập xuống. Cuối cùng, có người hoàn hồn, nhận ra sợi dâybuộc ở đuôi mũi tên rơi xuống đất, hét to: "Chém đứt dây!"Một loạt nhát kiếm sắc bén đồng loạt đánh xuống, nhắm vào sợi dây đangcăng cứng ở đuôi mũi tên!Đôi mắt Tần lão gia tử lóe lên vẻ lạnh lùng, nhìn bóng đen tiến tới nhanhnhư chớp, nỗi đau đớn và giận dữ một lần nữa dâng trào từ tận đáy lòng, thânhình run lên một cái. Khi Đại hoàng tử dũng mãnh tấn công, người mặc đồ đentừ trên trời lao xuống, ông lão không khỏi phân tâm. Đặc biệt là sau cái chếtthảm khốc của con trai duy nhất, rốt cuộc vị lão tướng cường đại này cũng để lộsơ hở trong tâm trí.Ngay lúc tâm thần Tần lão gia rung động, khóe mắt lão cũng lóe lên mộtánh lưỡi đao.Ánh dao không nhắm vào dây buộc ở đuôi mũi tên.Mà đang chém thẳng vào thân thể Tần lão gia tử!o O oTiếng kêu trầm trầm vang lên từ giữa doanh trại quân nổi loạn, giáp trụ củaCung Điển rung chuyển theo từng nhịp chân khí dồn dập bên trong, những sợirâu tóc râu bay phất phới trong luồng chân khí mạnh mẽ, hai tay chặt nắm lấylưỡi đao thẳng chém thẳng vào cổ Tần lão gia tử!Đao đó ẩn chưa tất cả công lực của Cung Điển, lực lượng tột đỉnh của bátphẩm, đều được tập trung vào một đòn duy nhất sau bao năm chờ đợi!Trong đôi mắt Tần lão gia tử lóe lên ánh giận dữ và không thể tin nổi, gươngmặt lão ửng đỏ, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy lưỡi đao hung tợn ấy của CungĐiển!Máu tươi nhỏ giọt từ kẽ tay Tần lão gia tử, đối mặt với âm mưu tàn độc đếncực điểm này, vị nguyên lão đệ nhất của Khánh quân, vị cường giả cửu phẩmthượng run lên như lúc chứng kiến Phạm Nhàn từ trên trời giáng xuống.Chỉ là một chút run rẩy, gương mặt Tần lão gia tử thoáng chốc tái nhợt,trong khi Cung Điển không thể giữ vững trường đao.Nhưng cùng lúc với Cung Điển, còn có một người khác cũng ra tay, mộtngười vô cùng nặng nề, vô cùng mạnh mẽ.Đòn đánh của Diệp Trọng như mang theo cơn bão cát từ sa mạc Định Châu,mang theo ý chí vô hình từ trên cao, quyết liệt và lạnh lùng xé nát một tên phảntướng giữa hắn và Tần lão gia tử, đánh trúng hông của lão gia tử.Diệp Trọng và Cung Điển cùng ra tay đánh lén Tần lão gia tử!o O oCảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, quá quỷ dị, quá khó tin. Đến nỗi ngaycả Tần lão gia tử cũng không hiểu rõ ý nghĩa thâm sâu bên trong. Gia tướng lâncận đã đưa Thái tử đi nơi khác, bên cạnh lão có tám vị tướng quân nhưng hoàntoàn không kịp phản ứng!Sau tiếng nổ lớn ấy, bụi đất bay tung tóe trong doanh phản quân. Khi bụilắng xuống, ba con chiến mã dưới chân ba người bị chân khí mạnh mẽ rungchuyển đến nỗi không kịp kêu lên tiếng nào, đã nổ tung mất mạng.Máu tươi ộc ra từ miệng Tần lão gia tử, trên bụng lão xuất hiện một vếtthương kinh hoàng. Bàn tay ông như cây tren khô nhanh chóng duỗi ra, đã siếtchặt cổ tay cầm đao của Diệp Trọng.Diệp Trọng cúi đầu, hai hàng lông mày vững chắc như núi. Chân khí trongngười hắn không hề tiếc rẻ, ồ ạt tuôn ra như dòng sông lớn. Hắn khẽ cúi người,bước tới một bước, lại ép thêm một chút.Thân thể Tần lão gia tử lại run lên, một lực lượng kinh khủng bùng phát từhình hài già nua ấy. Khuỷu tay trái lão đẩy mạnh, tay nắm lây đao của CungĐiển, mũi khuỷu đập mạnh vào ngực Cung Điển.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi tên bay xiên sang, thậm chí bay qua đỉnh đầu tất cả quân phản loạn màkhông gây ra bất kỳ tổn thất nào. Nó tiếp tục bay trong không khí, tiêu hao độnglượng, rồi rơi nặng nề xuống phía trước doanh trại quân phản loạn.Dù bắn ra rất xa nhưng đường bắn của mũi tên này không mang lại bất kỳmối đe dọa nào. Cuối cùng, nó rơi xuống đất như một mảnh kim loại cũ kỹ bịvứt bỏ, không trúng bất cứ ai trong quân phản loạn, chỉ khiến chúng giật mìnhkinh hãi.Với một tiếng động phập trầm trầm, mũi tên may mắn đâm đầu xuống đấtnhư trẻ con chơi dao, đứng thẳng tắp giữa các phiến đá.Ngay lúc đó, mọi người trên thành dưới thành đều chứng kiến cảnh tượngkhiến ai nấy kinh hãi!Một bóng hình mặc áo đen, như u linh bò lên từ dưới lòng đất, bồng bềnhlướt từ trên tường thành bay lượn xuống theo đường đi của mũi tên kia, laothẳng xuống dưới thành với tốc độ chóng mặt.Người mặc đồ đen di chuyển với tốc độ cực nhanh, gần như xé toạc bầu trời,từ vị trí cao ngất ngưởng của hoàng thành, chỉ trong chớp mắt đã lao xuống giữađại trận của quân phản loạn!Phần đuôi của mũi tên cuối cùng có một sợi dây, người mặc đồ đen dùngmóc câu, trượt dọc theo sợi dây ấy, nhằm thẳng vào trung tâm doanh trại địch!o O oNhư một vị thiên thần hắc ám từ trên trời giáng xuống, cảnh tượng nàykhiến biết bao người sững sờ, run rẩy trước sát ý cường đại và khí thế mãnh liệttừ trên không trung ập xuống. Cuối cùng, có người hoàn hồn, nhận ra sợi dâybuộc ở đuôi mũi tên rơi xuống đất, hét to: "Chém đứt dây!"Một loạt nhát kiếm sắc bén đồng loạt đánh xuống, nhắm vào sợi dây đangcăng cứng ở đuôi mũi tên!Đôi mắt Tần lão gia tử lóe lên vẻ lạnh lùng, nhìn bóng đen tiến tới nhanhnhư chớp, nỗi đau đớn và giận dữ một lần nữa dâng trào từ tận đáy lòng, thânhình run lên một cái. Khi Đại hoàng tử dũng mãnh tấn công, người mặc đồ đentừ trên trời lao xuống, ông lão không khỏi phân tâm. Đặc biệt là sau cái chếtthảm khốc của con trai duy nhất, rốt cuộc vị lão tướng cường đại này cũng để lộsơ hở trong tâm trí.Ngay lúc tâm thần Tần lão gia rung động, khóe mắt lão cũng lóe lên mộtánh lưỡi đao.Ánh dao không nhắm vào dây buộc ở đuôi mũi tên.Mà đang chém thẳng vào thân thể Tần lão gia tử!o O oTiếng kêu trầm trầm vang lên từ giữa doanh trại quân nổi loạn, giáp trụ củaCung Điển rung chuyển theo từng nhịp chân khí dồn dập bên trong, những sợirâu tóc râu bay phất phới trong luồng chân khí mạnh mẽ, hai tay chặt nắm lấylưỡi đao thẳng chém thẳng vào cổ Tần lão gia tử!Đao đó ẩn chưa tất cả công lực của Cung Điển, lực lượng tột đỉnh của bátphẩm, đều được tập trung vào một đòn duy nhất sau bao năm chờ đợi!Trong đôi mắt Tần lão gia tử lóe lên ánh giận dữ và không thể tin nổi, gươngmặt lão ửng đỏ, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy lưỡi đao hung tợn ấy của CungĐiển!Máu tươi nhỏ giọt từ kẽ tay Tần lão gia tử, đối mặt với âm mưu tàn độc đếncực điểm này, vị nguyên lão đệ nhất của Khánh quân, vị cường giả cửu phẩmthượng run lên như lúc chứng kiến Phạm Nhàn từ trên trời giáng xuống.Chỉ là một chút run rẩy, gương mặt Tần lão gia tử thoáng chốc tái nhợt,trong khi Cung Điển không thể giữ vững trường đao.Nhưng cùng lúc với Cung Điển, còn có một người khác cũng ra tay, mộtngười vô cùng nặng nề, vô cùng mạnh mẽ.Đòn đánh của Diệp Trọng như mang theo cơn bão cát từ sa mạc Định Châu,mang theo ý chí vô hình từ trên cao, quyết liệt và lạnh lùng xé nát một tên phảntướng giữa hắn và Tần lão gia tử, đánh trúng hông của lão gia tử.Diệp Trọng và Cung Điển cùng ra tay đánh lén Tần lão gia tử!o O oCảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, quá quỷ dị, quá khó tin. Đến nỗi ngaycả Tần lão gia tử cũng không hiểu rõ ý nghĩa thâm sâu bên trong. Gia tướng lâncận đã đưa Thái tử đi nơi khác, bên cạnh lão có tám vị tướng quân nhưng hoàntoàn không kịp phản ứng!Sau tiếng nổ lớn ấy, bụi đất bay tung tóe trong doanh phản quân. Khi bụilắng xuống, ba con chiến mã dưới chân ba người bị chân khí mạnh mẽ rungchuyển đến nỗi không kịp kêu lên tiếng nào, đã nổ tung mất mạng.Máu tươi ộc ra từ miệng Tần lão gia tử, trên bụng lão xuất hiện một vếtthương kinh hoàng. Bàn tay ông như cây tren khô nhanh chóng duỗi ra, đã siếtchặt cổ tay cầm đao của Diệp Trọng.Diệp Trọng cúi đầu, hai hàng lông mày vững chắc như núi. Chân khí trongngười hắn không hề tiếc rẻ, ồ ạt tuôn ra như dòng sông lớn. Hắn khẽ cúi người,bước tới một bước, lại ép thêm một chút.Thân thể Tần lão gia tử lại run lên, một lực lượng kinh khủng bùng phát từhình hài già nua ấy. Khuỷu tay trái lão đẩy mạnh, tay nắm lây đao của CungĐiển, mũi khuỷu đập mạnh vào ngực Cung Điển.