Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1354: Giết Tần 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi nỏ khổng lồ đâm xuyên qua vô số thân người, máu bắn tung tóe, lạiđâm sâu vào tấm đá, một số mũi nỏ bật lên, trọng lượng và lực đâm kinh hoàngcó thể lập tức giết chết vài người!Mưa tên dữ dội và sức mạnh khủng khiếp của nỏ thủ thành đã hỗ trợ hết sứccho cuộc tấn công của Đại hoàng tử, mở ra một con đường máu giữa trung tâmphản quân. Đại hoàng tử dẫn đầu cấm quân như một ánh bạc lấp lánh, theo conđường máu ấy, dũng cảm xông thẳng vào lòng địch.Dù phản quân đông gấp bội, nhưng trông thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệtcủa Đại hoàng tử trên lưng ngựa, trong lòng họ không khỏi chùn bước. QuânKhánh coi trọng chiến công nhất, mọi người đều biết suốt mấy năm qua, chínhĐại hoàng tử này thống lĩnh quân đội chinh chiến các bộ lạc người Hồ ởphương Tây, chưa một lần thất bại, lập nên chiến công hiển hách cho KhánhQuốc. Mà vị Đại hoàng tử còn được xưng tụng là một đại danh tướng trongquân đội.Một đại danh tướng dẫn quân tấn công, tạo nên sức ép và uy lực khó lòngchống lại.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng lẫy lừng ấy, hít một hơi thật sâu, hai tiểu chuthiên luân chuyển bên trong cơ thể đột ngột tăng tốc, loại bỏ lớp chân khí ThiênNhất đạo ôn hòa bao bọc kinh mạch, để dòng chân khí bá đạo hung mãnh tuônchảy mạnh mẽ trong người.Tơ máu trong mắt càng lúc càng đậm, thuốc đã phát huy tác dụng mạnhnhất, y siết chặt móc câu trong tay, chờ đợi tiếng nỏ cuối cùng vang lên.o O oKinh Qua vừa giết chết Tần Hằng đã bị quân phản loạn lao đến bao vây. Tầnlão gia tử thu hồi ánh mắt lạnh lùng và vô thần của mình, quay đầu nhìn về phíatình trạng đằng xa vẫn đang hỗn loạn. Lão biết Đại hoàng tử đã bắt đầu dẫnquân phản kích, lão biết rõ phong cách chiến đấu cuồng bạo và dũng mãnh củaĐại hoàng tử. Giả như đối phương còn ba ngàn kỵ binh trong tay, có lẽ Tần lãogia tử cũng sẽ tạm thời né tránh lực lượng của hắn. Nhưng hiện giờ quân phảnđã chiếm thế thượng phong, cổng thành đã bị xâm nhập, trong giây phút quantrọng như thế này, Tần lão gia tử quyết định sẽ không lùi bước.Đây là trực giác tự nhiên được hình thành sau hàng chục năm chinh chiến.Tuy nhiên, khi nhìn thấy Đại hoàng tử đầy máu, và nhớ lại cảnh tượng duy nhấtcon trai của mình bị giết một cách thảm khốc, Tần lão gia tử chợt cảm thấy bảnthân đã già, thậm chí gần như đã ngửi thấy mùi tử khí. Nỗi đau sâu thẳm tronglòng khiến lão chần chừ một chút rồi đưa ra một quyết định sai lầm."Đợt phản công điên cuồng cuối cùng của quân địch, không thể xemthường." Tần lão gia tử ho khan hai tiếng, rồi nói với gia tướng thân tín củamình: "Đưa Thái tử đến doanh trại phía sau".Thái tử liếc nhìn Tần lão gia tử một cái, vốn không muốn lui, nhưng Thái tửđiện hạ không hiểu chuyện quân sự, cũng không muốn trong thời khắc quantrọng này lại làm xáo trộn bố trí binh lực của Tần lão tướng quân, đành buồn bãmà rời khỏi.Tần lão gia tử là lão tướng sa trường, trước đợt phản công cuối cùng của Đạihoàng tử, lão quyết định sẽ đứng vững như núi đá, đương nhiên đây là quyếtđịnh đúng đắn nhất. Nhưng hôm nay sau khi chứng kiến cảnh con trai độc nhấttử vong thảm khốc, lão trở nên thận trọng hơn, quyết định sai gia tướng dẫnThái tử né tránh đòn phản kích của Đại hoàng tử. Tuy nhiên, như vậy chỉ còntám gia tướng Tần gia ở bên cạnh lão.Thân là cao thủ cửu phẩm, Tần lão gia tử không quá bận tâm đến điều đó.o O oNhưng Phạm Nhàn thì có.Cuối cùng hai chiếc nỏ thành khổng lồ cũng đã bắn hết tất cả các mũi tên,trong khi mưa tên của quân Cấm vệ cũng đã trở nên thưa thớt. Nhưng lúc nàyđội cấm quân do Đại hoàng tử chỉ huy, sau khi trả giá đắt vẫn chưa thể xông vàotrung tâm doanh trại của quân phản loạn.Trên chiến trường có thể xảy ra phép màu, nhưng chỉ với hai trăm kỵ binhmà muốn phản kích thành công, rõ ràng không còn là phép màu nữa mà chỉ làảo tưởng. Cho đến lúc này, Đại hoàng tử vẫn chiến đấu quyết liệt, đã tạo ra mộtđường máu, năng lực tác chiến dũng mãnh trên chiến trường của hắn đã khiếnvô số quân phản loạn khiếp sợ.Lúc này hoàng cung sắp bị công phá, Đại hoàng tử bị bao vây, Kinh Qua vànhững Hắc Kỵ còn sót lại đều bị vây chặt, tình thế đã rõ ràng. Âm thanh củamũi tên cuối cùng bắn ra từ cỗ nỏ thành cũng khác hẳn so với hơn chục mũitrước, bay ra theo một đường xiên chéo, phát ra tiếng rên rỉ.Sau khi mũi tên cuối cùng được bắn ra, hai cỗ nỏ thủ thành chìm vào imlặng. Mọi người dường như đều rõ ràng nghe thấy tiếng khóc thanh phát ra từmũi tên đó, cảm nhận được quỹ đạo của nó xé toạc không khí.Nhưng không ai chú ý, quỹ đạo của mũi tên này hoàn toàn khác so vớinhững mũi tên trước đó để mở đường cho Đại hoàng tử!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi nỏ khổng lồ đâm xuyên qua vô số thân người, máu bắn tung tóe, lạiđâm sâu vào tấm đá, một số mũi nỏ bật lên, trọng lượng và lực đâm kinh hoàngcó thể lập tức giết chết vài người!Mưa tên dữ dội và sức mạnh khủng khiếp của nỏ thủ thành đã hỗ trợ hết sứccho cuộc tấn công của Đại hoàng tử, mở ra một con đường máu giữa trung tâmphản quân. Đại hoàng tử dẫn đầu cấm quân như một ánh bạc lấp lánh, theo conđường máu ấy, dũng cảm xông thẳng vào lòng địch.Dù phản quân đông gấp bội, nhưng trông thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệtcủa Đại hoàng tử trên lưng ngựa, trong lòng họ không khỏi chùn bước. QuânKhánh coi trọng chiến công nhất, mọi người đều biết suốt mấy năm qua, chínhĐại hoàng tử này thống lĩnh quân đội chinh chiến các bộ lạc người Hồ ởphương Tây, chưa một lần thất bại, lập nên chiến công hiển hách cho KhánhQuốc. Mà vị Đại hoàng tử còn được xưng tụng là một đại danh tướng trongquân đội.Một đại danh tướng dẫn quân tấn công, tạo nên sức ép và uy lực khó lòngchống lại.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng lẫy lừng ấy, hít một hơi thật sâu, hai tiểu chuthiên luân chuyển bên trong cơ thể đột ngột tăng tốc, loại bỏ lớp chân khí ThiênNhất đạo ôn hòa bao bọc kinh mạch, để dòng chân khí bá đạo hung mãnh tuônchảy mạnh mẽ trong người.Tơ máu trong mắt càng lúc càng đậm, thuốc đã phát huy tác dụng mạnhnhất, y siết chặt móc câu trong tay, chờ đợi tiếng nỏ cuối cùng vang lên.o O oKinh Qua vừa giết chết Tần Hằng đã bị quân phản loạn lao đến bao vây. Tầnlão gia tử thu hồi ánh mắt lạnh lùng và vô thần của mình, quay đầu nhìn về phíatình trạng đằng xa vẫn đang hỗn loạn. Lão biết Đại hoàng tử đã bắt đầu dẫnquân phản kích, lão biết rõ phong cách chiến đấu cuồng bạo và dũng mãnh củaĐại hoàng tử. Giả như đối phương còn ba ngàn kỵ binh trong tay, có lẽ Tần lãogia tử cũng sẽ tạm thời né tránh lực lượng của hắn. Nhưng hiện giờ quân phảnđã chiếm thế thượng phong, cổng thành đã bị xâm nhập, trong giây phút quantrọng như thế này, Tần lão gia tử quyết định sẽ không lùi bước.Đây là trực giác tự nhiên được hình thành sau hàng chục năm chinh chiến.Tuy nhiên, khi nhìn thấy Đại hoàng tử đầy máu, và nhớ lại cảnh tượng duy nhấtcon trai của mình bị giết một cách thảm khốc, Tần lão gia tử chợt cảm thấy bảnthân đã già, thậm chí gần như đã ngửi thấy mùi tử khí. Nỗi đau sâu thẳm tronglòng khiến lão chần chừ một chút rồi đưa ra một quyết định sai lầm."Đợt phản công điên cuồng cuối cùng của quân địch, không thể xemthường." Tần lão gia tử ho khan hai tiếng, rồi nói với gia tướng thân tín củamình: "Đưa Thái tử đến doanh trại phía sau".Thái tử liếc nhìn Tần lão gia tử một cái, vốn không muốn lui, nhưng Thái tửđiện hạ không hiểu chuyện quân sự, cũng không muốn trong thời khắc quantrọng này lại làm xáo trộn bố trí binh lực của Tần lão tướng quân, đành buồn bãmà rời khỏi.Tần lão gia tử là lão tướng sa trường, trước đợt phản công cuối cùng của Đạihoàng tử, lão quyết định sẽ đứng vững như núi đá, đương nhiên đây là quyếtđịnh đúng đắn nhất. Nhưng hôm nay sau khi chứng kiến cảnh con trai độc nhấttử vong thảm khốc, lão trở nên thận trọng hơn, quyết định sai gia tướng dẫnThái tử né tránh đòn phản kích của Đại hoàng tử. Tuy nhiên, như vậy chỉ còntám gia tướng Tần gia ở bên cạnh lão.Thân là cao thủ cửu phẩm, Tần lão gia tử không quá bận tâm đến điều đó.o O oNhưng Phạm Nhàn thì có.Cuối cùng hai chiếc nỏ thành khổng lồ cũng đã bắn hết tất cả các mũi tên,trong khi mưa tên của quân Cấm vệ cũng đã trở nên thưa thớt. Nhưng lúc nàyđội cấm quân do Đại hoàng tử chỉ huy, sau khi trả giá đắt vẫn chưa thể xông vàotrung tâm doanh trại của quân phản loạn.Trên chiến trường có thể xảy ra phép màu, nhưng chỉ với hai trăm kỵ binhmà muốn phản kích thành công, rõ ràng không còn là phép màu nữa mà chỉ làảo tưởng. Cho đến lúc này, Đại hoàng tử vẫn chiến đấu quyết liệt, đã tạo ra mộtđường máu, năng lực tác chiến dũng mãnh trên chiến trường của hắn đã khiếnvô số quân phản loạn khiếp sợ.Lúc này hoàng cung sắp bị công phá, Đại hoàng tử bị bao vây, Kinh Qua vànhững Hắc Kỵ còn sót lại đều bị vây chặt, tình thế đã rõ ràng. Âm thanh củamũi tên cuối cùng bắn ra từ cỗ nỏ thành cũng khác hẳn so với hơn chục mũitrước, bay ra theo một đường xiên chéo, phát ra tiếng rên rỉ.Sau khi mũi tên cuối cùng được bắn ra, hai cỗ nỏ thủ thành chìm vào imlặng. Mọi người dường như đều rõ ràng nghe thấy tiếng khóc thanh phát ra từmũi tên đó, cảm nhận được quỹ đạo của nó xé toạc không khí.Nhưng không ai chú ý, quỹ đạo của mũi tên này hoàn toàn khác so vớinhững mũi tên trước đó để mở đường cho Đại hoàng tử!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi nỏ khổng lồ đâm xuyên qua vô số thân người, máu bắn tung tóe, lạiđâm sâu vào tấm đá, một số mũi nỏ bật lên, trọng lượng và lực đâm kinh hoàngcó thể lập tức giết chết vài người!Mưa tên dữ dội và sức mạnh khủng khiếp của nỏ thủ thành đã hỗ trợ hết sứccho cuộc tấn công của Đại hoàng tử, mở ra một con đường máu giữa trung tâmphản quân. Đại hoàng tử dẫn đầu cấm quân như một ánh bạc lấp lánh, theo conđường máu ấy, dũng cảm xông thẳng vào lòng địch.Dù phản quân đông gấp bội, nhưng trông thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệtcủa Đại hoàng tử trên lưng ngựa, trong lòng họ không khỏi chùn bước. QuânKhánh coi trọng chiến công nhất, mọi người đều biết suốt mấy năm qua, chínhĐại hoàng tử này thống lĩnh quân đội chinh chiến các bộ lạc người Hồ ởphương Tây, chưa một lần thất bại, lập nên chiến công hiển hách cho KhánhQuốc. Mà vị Đại hoàng tử còn được xưng tụng là một đại danh tướng trongquân đội.Một đại danh tướng dẫn quân tấn công, tạo nên sức ép và uy lực khó lòngchống lại.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng lẫy lừng ấy, hít một hơi thật sâu, hai tiểu chuthiên luân chuyển bên trong cơ thể đột ngột tăng tốc, loại bỏ lớp chân khí ThiênNhất đạo ôn hòa bao bọc kinh mạch, để dòng chân khí bá đạo hung mãnh tuônchảy mạnh mẽ trong người.Tơ máu trong mắt càng lúc càng đậm, thuốc đã phát huy tác dụng mạnhnhất, y siết chặt móc câu trong tay, chờ đợi tiếng nỏ cuối cùng vang lên.o O oKinh Qua vừa giết chết Tần Hằng đã bị quân phản loạn lao đến bao vây. Tầnlão gia tử thu hồi ánh mắt lạnh lùng và vô thần của mình, quay đầu nhìn về phíatình trạng đằng xa vẫn đang hỗn loạn. Lão biết Đại hoàng tử đã bắt đầu dẫnquân phản kích, lão biết rõ phong cách chiến đấu cuồng bạo và dũng mãnh củaĐại hoàng tử. Giả như đối phương còn ba ngàn kỵ binh trong tay, có lẽ Tần lãogia tử cũng sẽ tạm thời né tránh lực lượng của hắn. Nhưng hiện giờ quân phảnđã chiếm thế thượng phong, cổng thành đã bị xâm nhập, trong giây phút quantrọng như thế này, Tần lão gia tử quyết định sẽ không lùi bước.Đây là trực giác tự nhiên được hình thành sau hàng chục năm chinh chiến.Tuy nhiên, khi nhìn thấy Đại hoàng tử đầy máu, và nhớ lại cảnh tượng duy nhấtcon trai của mình bị giết một cách thảm khốc, Tần lão gia tử chợt cảm thấy bảnthân đã già, thậm chí gần như đã ngửi thấy mùi tử khí. Nỗi đau sâu thẳm tronglòng khiến lão chần chừ một chút rồi đưa ra một quyết định sai lầm."Đợt phản công điên cuồng cuối cùng của quân địch, không thể xemthường." Tần lão gia tử ho khan hai tiếng, rồi nói với gia tướng thân tín củamình: "Đưa Thái tử đến doanh trại phía sau".Thái tử liếc nhìn Tần lão gia tử một cái, vốn không muốn lui, nhưng Thái tửđiện hạ không hiểu chuyện quân sự, cũng không muốn trong thời khắc quantrọng này lại làm xáo trộn bố trí binh lực của Tần lão tướng quân, đành buồn bãmà rời khỏi.Tần lão gia tử là lão tướng sa trường, trước đợt phản công cuối cùng của Đạihoàng tử, lão quyết định sẽ đứng vững như núi đá, đương nhiên đây là quyếtđịnh đúng đắn nhất. Nhưng hôm nay sau khi chứng kiến cảnh con trai độc nhấttử vong thảm khốc, lão trở nên thận trọng hơn, quyết định sai gia tướng dẫnThái tử né tránh đòn phản kích của Đại hoàng tử. Tuy nhiên, như vậy chỉ còntám gia tướng Tần gia ở bên cạnh lão.Thân là cao thủ cửu phẩm, Tần lão gia tử không quá bận tâm đến điều đó.o O oNhưng Phạm Nhàn thì có.Cuối cùng hai chiếc nỏ thành khổng lồ cũng đã bắn hết tất cả các mũi tên,trong khi mưa tên của quân Cấm vệ cũng đã trở nên thưa thớt. Nhưng lúc nàyđội cấm quân do Đại hoàng tử chỉ huy, sau khi trả giá đắt vẫn chưa thể xông vàotrung tâm doanh trại của quân phản loạn.Trên chiến trường có thể xảy ra phép màu, nhưng chỉ với hai trăm kỵ binhmà muốn phản kích thành công, rõ ràng không còn là phép màu nữa mà chỉ làảo tưởng. Cho đến lúc này, Đại hoàng tử vẫn chiến đấu quyết liệt, đã tạo ra mộtđường máu, năng lực tác chiến dũng mãnh trên chiến trường của hắn đã khiếnvô số quân phản loạn khiếp sợ.Lúc này hoàng cung sắp bị công phá, Đại hoàng tử bị bao vây, Kinh Qua vànhững Hắc Kỵ còn sót lại đều bị vây chặt, tình thế đã rõ ràng. Âm thanh củamũi tên cuối cùng bắn ra từ cỗ nỏ thành cũng khác hẳn so với hơn chục mũitrước, bay ra theo một đường xiên chéo, phát ra tiếng rên rỉ.Sau khi mũi tên cuối cùng được bắn ra, hai cỗ nỏ thủ thành chìm vào imlặng. Mọi người dường như đều rõ ràng nghe thấy tiếng khóc thanh phát ra từmũi tên đó, cảm nhận được quỹ đạo của nó xé toạc không khí.Nhưng không ai chú ý, quỹ đạo của mũi tên này hoàn toàn khác so vớinhững mũi tên trước đó để mở đường cho Đại hoàng tử!