Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1360: Quyết định của Định Châu quân 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng lẽ nhạc phụ, thấy hoàng cung đã mở cửa, muốn nắm lấy cơ hội nàyđể loại bỏ Thái tử và đưa mình lên ngôi hay sao? Nhị hoàng tử tự an ủi tronglòng như vậy. Nhưng khi thấy thân tín của mình bị quân Định Châu đánh ngãkhỏi ngựa, trói, nghiến dưới đất, trong lòng hắn mới chợt lạnh ngắt, nhận ra sựviệc... đã có biến chuyển mà cả hắn và Thái tử đều không dự đoán được!Quân lệnh vừa được ban ra, binh lính trong Định Châu quân đã phản ứngcực nhanh, xông tới tấn công quân đội của Tần gia. Một bộ phận trong số họ cólẽ thực sự tin vào lệnh này, cho rằng âm mưu hành thích của Thái tử cuối cùngcũng bị bộc lộ, Nhị hoàng tử đau đớn tỉnh ngộ, quyết định báo thù cho Tiên đế.Nhưng đa số binh lính chỉ nghĩ đơn giản rằng, chắc chắn Nhị điện hạ đã quyếtđịnh lợi dụng cơ hội này để ra tay với Thái tử.Đối với suy đoán phía sau, hầu như mọi người đều cho là đúng.Tất cả binh lính Định Châu xuất kích, cuối cùng cũng giải quyết được vấnđề quân tâm mấu chốt nhất trong mọi chiến trường, hết sức kiên quyết và tựnhiên bắt đầu tấn công Tần gia.Đương nhiên, một đợt phản chiến vội vàng như thế không thể phát huy hếtsức mạnh thực sự của đại quân Định Châu. May mà quân đội Tần gia tuy đônghơn nhưng mất đầu, Tần lão gia tử đột ngột qua đời, Tần Hằng bị Kinh Quađâm thương giết chết, vài tướng lĩnh hộ tống Thái tử đi tới doanh trại phía sau,còn tám tên gia tướng ở tiền tuyến đã có năm người bị Phạm Nhàn giết, bangười bị thương. Có thể nói như rắn mất đầu.Một đội quân có quân tâm ổn định tấn công một đội quân không có chỉ huy,kết cục đâu khó đoán.o O oTrên chiến trường hỗn loạn, ngoại trừ chính Định Châu quân, hầu nhưkhông mấy người nghe thấy quân lệnh của tướng lĩnh Diệp gia, vẫn còn rấtnhiều người ra sức chiến đấu, cho dù không phải để giết địch thì cũng để bảo vệtính mệnh.Đại hoàng tử máu me đầm đìa, vung trường đao trong tay, mở ra một conđường máu. Tuy không thể xông tới trung quân của kẻ địch nhưng đã hội quânđược với những Hắc Kỵ còn lại. Trong cuộc chiến ác liệt, hắn không thấy PhạmNhàn và Diệp Trọng, Cung Điển cùng xuất thủ, tưởng mình đã lâm nguy.Máu tươi nhỏ giọt từ bàn tay hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hết sức nghiêmnghị. Thân là hoàng tử của Khánh Quốc, hắn đã chiến đấu vì hoàng cung nàycho đến bây giờ, sâu trong cõi lòng không hề nuối tiếc.Một trận tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên, kỵ binh Định Châu được nghỉngơi bấy lâu nay, cuối cùng cũng xông tới.Đại hoàng tử mắt híp lại, liếc nhìn Kinh Qua đã kiệt sức, siết chặt cán đao,sẵn sàng xông tới!Nhưng... kỵ binh Định Châu lại phi ngang qua trước mặt họ, không hề ratay, thay vào đó lao thẳng về phía quân đội Tần gia!"Giết!"Trên quảng trường phía trước hoàng cung, tiếng hô vang trời động đất. Mọingười đứng đó, mắt mở to kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy ĐịnhChâu quân từ vị trí thuận lợi do đã theo phe phản quân đảo vị trí, đột nhiên xônglên như như điên như dại, chiến đấu với quân đội Tần gia vốn đã chém giết suốtnhiều giờ đồng hồ, đang rất mệt mỏi và không hề chuẩn bị.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng hô giết chóc vang trời chấn đất, bất ngờ xuất hiện mà không hề báotrước. Vô số kỵ binh Định Châu mang bụi đất trên người, từ mọi hướng trênquảng trường, bắt đầu tấn công quân đội Tần gia. Một đội kỵ binh khoảng mộtngàn người như lưỡi hái sắc bén, quét ngang dưới chân hoàng thành, đống thangmây dẫn lên thành trong nháy mắt đã như lúa chín vàng, xoạt một tiếng bị chắtđứt tận gốc.Ngọn lúa này khá nặng nề, trên thang mây đang có không ít phản quân đangleo lên. Bọn chúng hoàn toàn không ngờ được đồng đội lại tấn công từ phíadưới, binh sĩ canh giữ chân thang cũng không hề nghĩ tới điều này. Những chiếcthang mây cao ngất từ hai bên nghiêng vào giữa rồi đổ sụp xuống thê thảm.Phản quân trên đó kêu gào rơi từ trên cao xuống như những hạt lúa rơi rớt khigặt.Nhiều người ngã chết dưới đất, người bê bết máu, lại bị vô số thang mây đổsập xuống như rơm rạ che phủ. Còn những binh sĩ đã leo lên thành, đột nhiênnhận ra bất ổn phía sau, ai nấy đều kinh hãi.Trong khi đó, một phần cấm quân còn lại trong hoàng thành và những thuộchạ Giám Sát viện, khi phát hiện tình hình chiến trường dưới chân đột nhiên thayđổi lớn, thấy đây là cơ hội cuối cùng, lòng dũng cảm bừng lên. Quân phòng thủhoàng cung xông lên, bao vây những binh sĩ phản loạn đã leo lên thành, khiếnquân đội Tần gia không còn đường lui, lâm vào thế tuyệt vọng.Đã có phản quân xông vào cửa chính hoàng cung, đang tiến hành đột kíchmà không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra phía sau. Hai đội kỵ binh Diệp giatừ hướng Tây và Thái Bình phường tiến tới, sau khi quét sạch thang dây, khônggiảm tốc độ, trực tiếp xua ngựa vào cổng chính Hoàng cung tăm tối, tấn côngvào sau lưng quân phản loạn đang trong cung.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng lẽ nhạc phụ, thấy hoàng cung đã mở cửa, muốn nắm lấy cơ hội nàyđể loại bỏ Thái tử và đưa mình lên ngôi hay sao? Nhị hoàng tử tự an ủi tronglòng như vậy. Nhưng khi thấy thân tín của mình bị quân Định Châu đánh ngãkhỏi ngựa, trói, nghiến dưới đất, trong lòng hắn mới chợt lạnh ngắt, nhận ra sựviệc... đã có biến chuyển mà cả hắn và Thái tử đều không dự đoán được!Quân lệnh vừa được ban ra, binh lính trong Định Châu quân đã phản ứngcực nhanh, xông tới tấn công quân đội của Tần gia. Một bộ phận trong số họ cólẽ thực sự tin vào lệnh này, cho rằng âm mưu hành thích của Thái tử cuối cùngcũng bị bộc lộ, Nhị hoàng tử đau đớn tỉnh ngộ, quyết định báo thù cho Tiên đế.Nhưng đa số binh lính chỉ nghĩ đơn giản rằng, chắc chắn Nhị điện hạ đã quyếtđịnh lợi dụng cơ hội này để ra tay với Thái tử.Đối với suy đoán phía sau, hầu như mọi người đều cho là đúng.Tất cả binh lính Định Châu xuất kích, cuối cùng cũng giải quyết được vấnđề quân tâm mấu chốt nhất trong mọi chiến trường, hết sức kiên quyết và tựnhiên bắt đầu tấn công Tần gia.Đương nhiên, một đợt phản chiến vội vàng như thế không thể phát huy hếtsức mạnh thực sự của đại quân Định Châu. May mà quân đội Tần gia tuy đônghơn nhưng mất đầu, Tần lão gia tử đột ngột qua đời, Tần Hằng bị Kinh Quađâm thương giết chết, vài tướng lĩnh hộ tống Thái tử đi tới doanh trại phía sau,còn tám tên gia tướng ở tiền tuyến đã có năm người bị Phạm Nhàn giết, bangười bị thương. Có thể nói như rắn mất đầu.Một đội quân có quân tâm ổn định tấn công một đội quân không có chỉ huy,kết cục đâu khó đoán.o O oTrên chiến trường hỗn loạn, ngoại trừ chính Định Châu quân, hầu nhưkhông mấy người nghe thấy quân lệnh của tướng lĩnh Diệp gia, vẫn còn rấtnhiều người ra sức chiến đấu, cho dù không phải để giết địch thì cũng để bảo vệtính mệnh.Đại hoàng tử máu me đầm đìa, vung trường đao trong tay, mở ra một conđường máu. Tuy không thể xông tới trung quân của kẻ địch nhưng đã hội quânđược với những Hắc Kỵ còn lại. Trong cuộc chiến ác liệt, hắn không thấy PhạmNhàn và Diệp Trọng, Cung Điển cùng xuất thủ, tưởng mình đã lâm nguy.Máu tươi nhỏ giọt từ bàn tay hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hết sức nghiêmnghị. Thân là hoàng tử của Khánh Quốc, hắn đã chiến đấu vì hoàng cung nàycho đến bây giờ, sâu trong cõi lòng không hề nuối tiếc.Một trận tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên, kỵ binh Định Châu được nghỉngơi bấy lâu nay, cuối cùng cũng xông tới.Đại hoàng tử mắt híp lại, liếc nhìn Kinh Qua đã kiệt sức, siết chặt cán đao,sẵn sàng xông tới!Nhưng... kỵ binh Định Châu lại phi ngang qua trước mặt họ, không hề ratay, thay vào đó lao thẳng về phía quân đội Tần gia!"Giết!"Trên quảng trường phía trước hoàng cung, tiếng hô vang trời động đất. Mọingười đứng đó, mắt mở to kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy ĐịnhChâu quân từ vị trí thuận lợi do đã theo phe phản quân đảo vị trí, đột nhiên xônglên như như điên như dại, chiến đấu với quân đội Tần gia vốn đã chém giết suốtnhiều giờ đồng hồ, đang rất mệt mỏi và không hề chuẩn bị.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng hô giết chóc vang trời chấn đất, bất ngờ xuất hiện mà không hề báotrước. Vô số kỵ binh Định Châu mang bụi đất trên người, từ mọi hướng trênquảng trường, bắt đầu tấn công quân đội Tần gia. Một đội kỵ binh khoảng mộtngàn người như lưỡi hái sắc bén, quét ngang dưới chân hoàng thành, đống thangmây dẫn lên thành trong nháy mắt đã như lúa chín vàng, xoạt một tiếng bị chắtđứt tận gốc.Ngọn lúa này khá nặng nề, trên thang mây đang có không ít phản quân đangleo lên. Bọn chúng hoàn toàn không ngờ được đồng đội lại tấn công từ phíadưới, binh sĩ canh giữ chân thang cũng không hề nghĩ tới điều này. Những chiếcthang mây cao ngất từ hai bên nghiêng vào giữa rồi đổ sụp xuống thê thảm.Phản quân trên đó kêu gào rơi từ trên cao xuống như những hạt lúa rơi rớt khigặt.Nhiều người ngã chết dưới đất, người bê bết máu, lại bị vô số thang mây đổsập xuống như rơm rạ che phủ. Còn những binh sĩ đã leo lên thành, đột nhiênnhận ra bất ổn phía sau, ai nấy đều kinh hãi.Trong khi đó, một phần cấm quân còn lại trong hoàng thành và những thuộchạ Giám Sát viện, khi phát hiện tình hình chiến trường dưới chân đột nhiên thayđổi lớn, thấy đây là cơ hội cuối cùng, lòng dũng cảm bừng lên. Quân phòng thủhoàng cung xông lên, bao vây những binh sĩ phản loạn đã leo lên thành, khiếnquân đội Tần gia không còn đường lui, lâm vào thế tuyệt vọng.Đã có phản quân xông vào cửa chính hoàng cung, đang tiến hành đột kíchmà không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra phía sau. Hai đội kỵ binh Diệp giatừ hướng Tây và Thái Bình phường tiến tới, sau khi quét sạch thang dây, khônggiảm tốc độ, trực tiếp xua ngựa vào cổng chính Hoàng cung tăm tối, tấn côngvào sau lưng quân phản loạn đang trong cung.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng lẽ nhạc phụ, thấy hoàng cung đã mở cửa, muốn nắm lấy cơ hội nàyđể loại bỏ Thái tử và đưa mình lên ngôi hay sao? Nhị hoàng tử tự an ủi tronglòng như vậy. Nhưng khi thấy thân tín của mình bị quân Định Châu đánh ngãkhỏi ngựa, trói, nghiến dưới đất, trong lòng hắn mới chợt lạnh ngắt, nhận ra sựviệc... đã có biến chuyển mà cả hắn và Thái tử đều không dự đoán được!Quân lệnh vừa được ban ra, binh lính trong Định Châu quân đã phản ứngcực nhanh, xông tới tấn công quân đội của Tần gia. Một bộ phận trong số họ cólẽ thực sự tin vào lệnh này, cho rằng âm mưu hành thích của Thái tử cuối cùngcũng bị bộc lộ, Nhị hoàng tử đau đớn tỉnh ngộ, quyết định báo thù cho Tiên đế.Nhưng đa số binh lính chỉ nghĩ đơn giản rằng, chắc chắn Nhị điện hạ đã quyếtđịnh lợi dụng cơ hội này để ra tay với Thái tử.Đối với suy đoán phía sau, hầu như mọi người đều cho là đúng.Tất cả binh lính Định Châu xuất kích, cuối cùng cũng giải quyết được vấnđề quân tâm mấu chốt nhất trong mọi chiến trường, hết sức kiên quyết và tựnhiên bắt đầu tấn công Tần gia.Đương nhiên, một đợt phản chiến vội vàng như thế không thể phát huy hếtsức mạnh thực sự của đại quân Định Châu. May mà quân đội Tần gia tuy đônghơn nhưng mất đầu, Tần lão gia tử đột ngột qua đời, Tần Hằng bị Kinh Quađâm thương giết chết, vài tướng lĩnh hộ tống Thái tử đi tới doanh trại phía sau,còn tám tên gia tướng ở tiền tuyến đã có năm người bị Phạm Nhàn giết, bangười bị thương. Có thể nói như rắn mất đầu.Một đội quân có quân tâm ổn định tấn công một đội quân không có chỉ huy,kết cục đâu khó đoán.o O oTrên chiến trường hỗn loạn, ngoại trừ chính Định Châu quân, hầu nhưkhông mấy người nghe thấy quân lệnh của tướng lĩnh Diệp gia, vẫn còn rấtnhiều người ra sức chiến đấu, cho dù không phải để giết địch thì cũng để bảo vệtính mệnh.Đại hoàng tử máu me đầm đìa, vung trường đao trong tay, mở ra một conđường máu. Tuy không thể xông tới trung quân của kẻ địch nhưng đã hội quânđược với những Hắc Kỵ còn lại. Trong cuộc chiến ác liệt, hắn không thấy PhạmNhàn và Diệp Trọng, Cung Điển cùng xuất thủ, tưởng mình đã lâm nguy.Máu tươi nhỏ giọt từ bàn tay hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hết sức nghiêmnghị. Thân là hoàng tử của Khánh Quốc, hắn đã chiến đấu vì hoàng cung nàycho đến bây giờ, sâu trong cõi lòng không hề nuối tiếc.Một trận tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên, kỵ binh Định Châu được nghỉngơi bấy lâu nay, cuối cùng cũng xông tới.Đại hoàng tử mắt híp lại, liếc nhìn Kinh Qua đã kiệt sức, siết chặt cán đao,sẵn sàng xông tới!Nhưng... kỵ binh Định Châu lại phi ngang qua trước mặt họ, không hề ratay, thay vào đó lao thẳng về phía quân đội Tần gia!"Giết!"Trên quảng trường phía trước hoàng cung, tiếng hô vang trời động đất. Mọingười đứng đó, mắt mở to kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy ĐịnhChâu quân từ vị trí thuận lợi do đã theo phe phản quân đảo vị trí, đột nhiên xônglên như như điên như dại, chiến đấu với quân đội Tần gia vốn đã chém giết suốtnhiều giờ đồng hồ, đang rất mệt mỏi và không hề chuẩn bị.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng hô giết chóc vang trời chấn đất, bất ngờ xuất hiện mà không hề báotrước. Vô số kỵ binh Định Châu mang bụi đất trên người, từ mọi hướng trênquảng trường, bắt đầu tấn công quân đội Tần gia. Một đội kỵ binh khoảng mộtngàn người như lưỡi hái sắc bén, quét ngang dưới chân hoàng thành, đống thangmây dẫn lên thành trong nháy mắt đã như lúa chín vàng, xoạt một tiếng bị chắtđứt tận gốc.Ngọn lúa này khá nặng nề, trên thang mây đang có không ít phản quân đangleo lên. Bọn chúng hoàn toàn không ngờ được đồng đội lại tấn công từ phíadưới, binh sĩ canh giữ chân thang cũng không hề nghĩ tới điều này. Những chiếcthang mây cao ngất từ hai bên nghiêng vào giữa rồi đổ sụp xuống thê thảm.Phản quân trên đó kêu gào rơi từ trên cao xuống như những hạt lúa rơi rớt khigặt.Nhiều người ngã chết dưới đất, người bê bết máu, lại bị vô số thang mây đổsập xuống như rơm rạ che phủ. Còn những binh sĩ đã leo lên thành, đột nhiênnhận ra bất ổn phía sau, ai nấy đều kinh hãi.Trong khi đó, một phần cấm quân còn lại trong hoàng thành và những thuộchạ Giám Sát viện, khi phát hiện tình hình chiến trường dưới chân đột nhiên thayđổi lớn, thấy đây là cơ hội cuối cùng, lòng dũng cảm bừng lên. Quân phòng thủhoàng cung xông lên, bao vây những binh sĩ phản loạn đã leo lên thành, khiếnquân đội Tần gia không còn đường lui, lâm vào thế tuyệt vọng.Đã có phản quân xông vào cửa chính hoàng cung, đang tiến hành đột kíchmà không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra phía sau. Hai đội kỵ binh Diệp giatừ hướng Tây và Thái Bình phường tiến tới, sau khi quét sạch thang dây, khônggiảm tốc độ, trực tiếp xua ngựa vào cổng chính Hoàng cung tăm tối, tấn côngvào sau lưng quân phản loạn đang trong cung.

Chương 1360: Quyết định của Định Châu quân 1