Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1361: Quyết định của Định Châu quân 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên quảng trường, Định Châu quân đã chiếm được vị trí thuận lợi, nhanhchóng tiến hành công kích Tần gia. Do thương vong quá nặng nề ở tầng lớp chỉhuy, lại bị tấn công bất ngờ, Tần gia không thể tổ chức phòng ngự và phản kíchcó hiệu quả.Trên chiến trường, điều quyết định thắng bại thường nằm ở khoảnh khắc mởmàn trận đánh. Các tướng lĩnh Định Châu đã thực hiện rất tốt mệnh lệnh bí mậtcủa thống lĩnh trước khi vào thành, tấn công bất ngờ như vũ bão khiến quân độiTần gia hoảng loạn. Trong thời gian ngắn, phản quân chịu thiệt hại nặng nề, cáncân chiến trường đã nghiêng về Định Châu quân.Nhưng không phải ai cũng hiểu được lý do tại sao cán cân lại thay đổi, nhấtlà ở khu vực trung tâm quảng trường - nơi đã trải qua hai canh giờ chiến đấuquyết liệt, kiệt sức tới mức cùng cực, và đứng trước nguy cơ tử vong. Cấm quânvà Hắc Kỵ nhìn quanh với ánh mắt mờ mịt, rõ ràng cảm thấy bối rối.Đại hoàng tử máu miệng khắp người và Kính Qua cúi đầu đứng bên đềukinh ngạc nhìn cảnh tượng xung quanh - tiếng hô hào, khói đen, ánh đao kiếm,tiếng thở dốc, rên rỉ trên quảng trường. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thanh trườngđao trong tay nặng trịch.Lúc này, bên trong phe phản loạn bất ngờ tấn công lẫn nhau. Tần gia bị đẩyvào thế tự vệ, trong khi Định Châu cố ý tránh xa khu vực trung tâm quảngtrường. Đại hoàng tử và mọi người đứng chết trân giữa bãi trống, có phần bốirối, không rõ chuyện gì đã xảy ra.Một phút trước họ còn liều mạng chiến đấu với kẻ địch, nhưng chỉ giây látsau đó, dường như họ đã trở thành những người đứng ngoài cuộc - trận chiếnđang diễn ra trong kinh đô dường như không còn liên quan gì đến họ.Đại hoàng tử nhìn Kinh Qua người đầy vết thương bên cạnh, khẽ cau mày.Thân là người đứng đầu Tây Chinh quân, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của phảnứng trên chiến trường. Cho dù trong phe phản loạn đang có vấn đề gì đi nữa,nếu muốn tận dụng cơ hội, hắn phải lập tức ra lệnh tập hợp lực hai ngàn ngườihiếm hoi còn lại trong và ngoài hoàng cung.Có điều ánh mắt hắn có phần mơ hồ. Bởi lẽ trong ngoài hoàng cung giờ đâyđã bị chia cắt thành nhiều chiến dịch, việc tập hợp cấm quân còn lại là điều gầnnhư không thể. Hơn nữa, trong thâm tâm Đại hoàng tử cũng không muốn đểnhững thuộc hạ đã hy sinh tới mức cùng cực lại phải lao vào vòng xoáy chiếntranh nguy hiểm lần nữa.Vì vậy, hắn nhất định phải quan sát rõ ràng việc Định Châu quân đột ngộtphản bội có ý nghĩa gì, liệu lão nhị có muốn lợi dụng cơ hội này để loại bỏ Tháitử, tự mình lên ngôi? Nhưng tại sao Định Châu quân lại cố tình tránh xa độicấm quân này, thậm chí còn nỗ lực bảo vệ cung điện? Hắn chợt nhớ đến tất cảhành động của Phạm Nhàn từ sáng sớm hôm nay, trong lòng thầm run rẩy.Hay là Phạm Nhàn đã biết trước Diệp gia sẽ có động thái khác nên mới banbố những mệnh lệnh đó, tạo điều kiện thuận lợi cho đối phương? Lúc này, mộtbinh sĩ cấm quân lao đến bên cạnh, thì thầm vài điều vào tai hắn, tường thuậtvắn tắt những chuyện đã xảy ra trong doanh trại quân phản loạn trước đó.Đôi mắt Đại hoàng tử sáng bừng lên, nhìn Định Châu quân di chuyển xungquanh, rồi nhìn thấy đội ngũ Tần gia và lá long kỳ nơi Thái tử đang ở lùi dần vềphía sau, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đồng thời dâng lên cảm xúcbái phục Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn phía thỉnh thoảng vang lên tiếng quân lệnh gấp gáp. Trong làn khói bụicuồn cuộn, lực lượng từ mọi nơi đang tập trung xông lên. Đại hoàng tử dẫn haitrăm người còn lại cùng với cấm quân từ Thái Bình phường đến tiếp viện, rấtmay mắn đã hội quân được, từ từ tiến về phía hoàng thành. Trong làn khói bụiphía xa, loáng thoáng có thể thấy lá long kỳ màu vàng óng đang rời khỏi quảngtrường.Toàn bộ quảng trường đã biến thành chiến trường máu lửa. Mặc dù phảnquân Tần gia chịu thiệt hại nặng nề, nhưng quân số vẫn đông hơn Định Châuquân. Cho dù không có sự phối hợp ăn ý, nhờ sức chiến đấu cá nhân xuất sắccủa binh lính Khánh Quốc, chúng vẫn khiến Định Châu phải trả giá rất đắt.Trận chiến hết sức hỗn loạn, toàn bộ binh lính Khánh Quốc đã phân tánthành vô số nhóm chiến đấu nhỏ, chết giết lẫn nhau. Tình trạng hỗn loạn này bắtnguồn từ việc ban đầu Định Châu quân nhận lệnh từ Thái tử, chuẩn bị hoán đổichiến thuật với Tần gia.Dọc chiến tuyến bên hoàng cung, khắp bốn phía giao chiến ác liệt, đâu đâucũng có người bỏ mạng, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi. Mặt trời mùa thutreo cao giữa trời, cuối cùng xuyên qua làn khói bốn phía chiếu rõ mọi thứ. Máuchảy đầy đường, đặc biệt là ba mặt hoàng cung có hào nước bảo vệ, máu đãthấm đỏ dòng nước. Không ít thương binh rơi xuống hào, những người cònsống sót bị nước lạnh làm tỉnh giấc, vật vã nhưng không lên được bờ, chìm dầnxuống hào, cảnh tượng như có vô số oan hồn dưới hào đang kéo chân họ xuống.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên quảng trường, Định Châu quân đã chiếm được vị trí thuận lợi, nhanhchóng tiến hành công kích Tần gia. Do thương vong quá nặng nề ở tầng lớp chỉhuy, lại bị tấn công bất ngờ, Tần gia không thể tổ chức phòng ngự và phản kíchcó hiệu quả.Trên chiến trường, điều quyết định thắng bại thường nằm ở khoảnh khắc mởmàn trận đánh. Các tướng lĩnh Định Châu đã thực hiện rất tốt mệnh lệnh bí mậtcủa thống lĩnh trước khi vào thành, tấn công bất ngờ như vũ bão khiến quân độiTần gia hoảng loạn. Trong thời gian ngắn, phản quân chịu thiệt hại nặng nề, cáncân chiến trường đã nghiêng về Định Châu quân.Nhưng không phải ai cũng hiểu được lý do tại sao cán cân lại thay đổi, nhấtlà ở khu vực trung tâm quảng trường - nơi đã trải qua hai canh giờ chiến đấuquyết liệt, kiệt sức tới mức cùng cực, và đứng trước nguy cơ tử vong. Cấm quânvà Hắc Kỵ nhìn quanh với ánh mắt mờ mịt, rõ ràng cảm thấy bối rối.Đại hoàng tử máu miệng khắp người và Kính Qua cúi đầu đứng bên đềukinh ngạc nhìn cảnh tượng xung quanh - tiếng hô hào, khói đen, ánh đao kiếm,tiếng thở dốc, rên rỉ trên quảng trường. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thanh trườngđao trong tay nặng trịch.Lúc này, bên trong phe phản loạn bất ngờ tấn công lẫn nhau. Tần gia bị đẩyvào thế tự vệ, trong khi Định Châu cố ý tránh xa khu vực trung tâm quảngtrường. Đại hoàng tử và mọi người đứng chết trân giữa bãi trống, có phần bốirối, không rõ chuyện gì đã xảy ra.Một phút trước họ còn liều mạng chiến đấu với kẻ địch, nhưng chỉ giây látsau đó, dường như họ đã trở thành những người đứng ngoài cuộc - trận chiếnđang diễn ra trong kinh đô dường như không còn liên quan gì đến họ.Đại hoàng tử nhìn Kinh Qua người đầy vết thương bên cạnh, khẽ cau mày.Thân là người đứng đầu Tây Chinh quân, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của phảnứng trên chiến trường. Cho dù trong phe phản loạn đang có vấn đề gì đi nữa,nếu muốn tận dụng cơ hội, hắn phải lập tức ra lệnh tập hợp lực hai ngàn ngườihiếm hoi còn lại trong và ngoài hoàng cung.Có điều ánh mắt hắn có phần mơ hồ. Bởi lẽ trong ngoài hoàng cung giờ đâyđã bị chia cắt thành nhiều chiến dịch, việc tập hợp cấm quân còn lại là điều gầnnhư không thể. Hơn nữa, trong thâm tâm Đại hoàng tử cũng không muốn đểnhững thuộc hạ đã hy sinh tới mức cùng cực lại phải lao vào vòng xoáy chiếntranh nguy hiểm lần nữa.Vì vậy, hắn nhất định phải quan sát rõ ràng việc Định Châu quân đột ngộtphản bội có ý nghĩa gì, liệu lão nhị có muốn lợi dụng cơ hội này để loại bỏ Tháitử, tự mình lên ngôi? Nhưng tại sao Định Châu quân lại cố tình tránh xa độicấm quân này, thậm chí còn nỗ lực bảo vệ cung điện? Hắn chợt nhớ đến tất cảhành động của Phạm Nhàn từ sáng sớm hôm nay, trong lòng thầm run rẩy.Hay là Phạm Nhàn đã biết trước Diệp gia sẽ có động thái khác nên mới banbố những mệnh lệnh đó, tạo điều kiện thuận lợi cho đối phương? Lúc này, mộtbinh sĩ cấm quân lao đến bên cạnh, thì thầm vài điều vào tai hắn, tường thuậtvắn tắt những chuyện đã xảy ra trong doanh trại quân phản loạn trước đó.Đôi mắt Đại hoàng tử sáng bừng lên, nhìn Định Châu quân di chuyển xungquanh, rồi nhìn thấy đội ngũ Tần gia và lá long kỳ nơi Thái tử đang ở lùi dần vềphía sau, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đồng thời dâng lên cảm xúcbái phục Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn phía thỉnh thoảng vang lên tiếng quân lệnh gấp gáp. Trong làn khói bụicuồn cuộn, lực lượng từ mọi nơi đang tập trung xông lên. Đại hoàng tử dẫn haitrăm người còn lại cùng với cấm quân từ Thái Bình phường đến tiếp viện, rấtmay mắn đã hội quân được, từ từ tiến về phía hoàng thành. Trong làn khói bụiphía xa, loáng thoáng có thể thấy lá long kỳ màu vàng óng đang rời khỏi quảngtrường.Toàn bộ quảng trường đã biến thành chiến trường máu lửa. Mặc dù phảnquân Tần gia chịu thiệt hại nặng nề, nhưng quân số vẫn đông hơn Định Châuquân. Cho dù không có sự phối hợp ăn ý, nhờ sức chiến đấu cá nhân xuất sắccủa binh lính Khánh Quốc, chúng vẫn khiến Định Châu phải trả giá rất đắt.Trận chiến hết sức hỗn loạn, toàn bộ binh lính Khánh Quốc đã phân tánthành vô số nhóm chiến đấu nhỏ, chết giết lẫn nhau. Tình trạng hỗn loạn này bắtnguồn từ việc ban đầu Định Châu quân nhận lệnh từ Thái tử, chuẩn bị hoán đổichiến thuật với Tần gia.Dọc chiến tuyến bên hoàng cung, khắp bốn phía giao chiến ác liệt, đâu đâucũng có người bỏ mạng, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi. Mặt trời mùa thutreo cao giữa trời, cuối cùng xuyên qua làn khói bốn phía chiếu rõ mọi thứ. Máuchảy đầy đường, đặc biệt là ba mặt hoàng cung có hào nước bảo vệ, máu đãthấm đỏ dòng nước. Không ít thương binh rơi xuống hào, những người cònsống sót bị nước lạnh làm tỉnh giấc, vật vã nhưng không lên được bờ, chìm dầnxuống hào, cảnh tượng như có vô số oan hồn dưới hào đang kéo chân họ xuống.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên quảng trường, Định Châu quân đã chiếm được vị trí thuận lợi, nhanhchóng tiến hành công kích Tần gia. Do thương vong quá nặng nề ở tầng lớp chỉhuy, lại bị tấn công bất ngờ, Tần gia không thể tổ chức phòng ngự và phản kíchcó hiệu quả.Trên chiến trường, điều quyết định thắng bại thường nằm ở khoảnh khắc mởmàn trận đánh. Các tướng lĩnh Định Châu đã thực hiện rất tốt mệnh lệnh bí mậtcủa thống lĩnh trước khi vào thành, tấn công bất ngờ như vũ bão khiến quân độiTần gia hoảng loạn. Trong thời gian ngắn, phản quân chịu thiệt hại nặng nề, cáncân chiến trường đã nghiêng về Định Châu quân.Nhưng không phải ai cũng hiểu được lý do tại sao cán cân lại thay đổi, nhấtlà ở khu vực trung tâm quảng trường - nơi đã trải qua hai canh giờ chiến đấuquyết liệt, kiệt sức tới mức cùng cực, và đứng trước nguy cơ tử vong. Cấm quânvà Hắc Kỵ nhìn quanh với ánh mắt mờ mịt, rõ ràng cảm thấy bối rối.Đại hoàng tử máu miệng khắp người và Kính Qua cúi đầu đứng bên đềukinh ngạc nhìn cảnh tượng xung quanh - tiếng hô hào, khói đen, ánh đao kiếm,tiếng thở dốc, rên rỉ trên quảng trường. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thanh trườngđao trong tay nặng trịch.Lúc này, bên trong phe phản loạn bất ngờ tấn công lẫn nhau. Tần gia bị đẩyvào thế tự vệ, trong khi Định Châu cố ý tránh xa khu vực trung tâm quảngtrường. Đại hoàng tử và mọi người đứng chết trân giữa bãi trống, có phần bốirối, không rõ chuyện gì đã xảy ra.Một phút trước họ còn liều mạng chiến đấu với kẻ địch, nhưng chỉ giây látsau đó, dường như họ đã trở thành những người đứng ngoài cuộc - trận chiếnđang diễn ra trong kinh đô dường như không còn liên quan gì đến họ.Đại hoàng tử nhìn Kinh Qua người đầy vết thương bên cạnh, khẽ cau mày.Thân là người đứng đầu Tây Chinh quân, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của phảnứng trên chiến trường. Cho dù trong phe phản loạn đang có vấn đề gì đi nữa,nếu muốn tận dụng cơ hội, hắn phải lập tức ra lệnh tập hợp lực hai ngàn ngườihiếm hoi còn lại trong và ngoài hoàng cung.Có điều ánh mắt hắn có phần mơ hồ. Bởi lẽ trong ngoài hoàng cung giờ đâyđã bị chia cắt thành nhiều chiến dịch, việc tập hợp cấm quân còn lại là điều gầnnhư không thể. Hơn nữa, trong thâm tâm Đại hoàng tử cũng không muốn đểnhững thuộc hạ đã hy sinh tới mức cùng cực lại phải lao vào vòng xoáy chiếntranh nguy hiểm lần nữa.Vì vậy, hắn nhất định phải quan sát rõ ràng việc Định Châu quân đột ngộtphản bội có ý nghĩa gì, liệu lão nhị có muốn lợi dụng cơ hội này để loại bỏ Tháitử, tự mình lên ngôi? Nhưng tại sao Định Châu quân lại cố tình tránh xa độicấm quân này, thậm chí còn nỗ lực bảo vệ cung điện? Hắn chợt nhớ đến tất cảhành động của Phạm Nhàn từ sáng sớm hôm nay, trong lòng thầm run rẩy.Hay là Phạm Nhàn đã biết trước Diệp gia sẽ có động thái khác nên mới banbố những mệnh lệnh đó, tạo điều kiện thuận lợi cho đối phương? Lúc này, mộtbinh sĩ cấm quân lao đến bên cạnh, thì thầm vài điều vào tai hắn, tường thuậtvắn tắt những chuyện đã xảy ra trong doanh trại quân phản loạn trước đó.Đôi mắt Đại hoàng tử sáng bừng lên, nhìn Định Châu quân di chuyển xungquanh, rồi nhìn thấy đội ngũ Tần gia và lá long kỳ nơi Thái tử đang ở lùi dần vềphía sau, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đồng thời dâng lên cảm xúcbái phục Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn phía thỉnh thoảng vang lên tiếng quân lệnh gấp gáp. Trong làn khói bụicuồn cuộn, lực lượng từ mọi nơi đang tập trung xông lên. Đại hoàng tử dẫn haitrăm người còn lại cùng với cấm quân từ Thái Bình phường đến tiếp viện, rấtmay mắn đã hội quân được, từ từ tiến về phía hoàng thành. Trong làn khói bụiphía xa, loáng thoáng có thể thấy lá long kỳ màu vàng óng đang rời khỏi quảngtrường.Toàn bộ quảng trường đã biến thành chiến trường máu lửa. Mặc dù phảnquân Tần gia chịu thiệt hại nặng nề, nhưng quân số vẫn đông hơn Định Châuquân. Cho dù không có sự phối hợp ăn ý, nhờ sức chiến đấu cá nhân xuất sắccủa binh lính Khánh Quốc, chúng vẫn khiến Định Châu phải trả giá rất đắt.Trận chiến hết sức hỗn loạn, toàn bộ binh lính Khánh Quốc đã phân tánthành vô số nhóm chiến đấu nhỏ, chết giết lẫn nhau. Tình trạng hỗn loạn này bắtnguồn từ việc ban đầu Định Châu quân nhận lệnh từ Thái tử, chuẩn bị hoán đổichiến thuật với Tần gia.Dọc chiến tuyến bên hoàng cung, khắp bốn phía giao chiến ác liệt, đâu đâucũng có người bỏ mạng, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi. Mặt trời mùa thutreo cao giữa trời, cuối cùng xuyên qua làn khói bốn phía chiếu rõ mọi thứ. Máuchảy đầy đường, đặc biệt là ba mặt hoàng cung có hào nước bảo vệ, máu đãthấm đỏ dòng nước. Không ít thương binh rơi xuống hào, những người cònsống sót bị nước lạnh làm tỉnh giấc, vật vã nhưng không lên được bờ, chìm dầnxuống hào, cảnh tượng như có vô số oan hồn dưới hào đang kéo chân họ xuống.

Chương 1361: Quyết định của Định Châu quân 2