Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1368: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ có người tự tin mới có thể phát ra âm thanh chỉnh sửa đó.Lúc này, Phạm Nhàn đã đi tới dưới gốc cây bên cạnh cô. Y cúi nhìn nhữngsợi dây đàn dao động như sóng nước và nói: "Thế nhân gọi ta là tài tử, nhưngthực ra ta không hiểu gì về âm nhạc. Những tâm tư của ngài dành cho ta, có lẽquả thực như câu 'gảy đàn tai trâu'."Có vẻ như Lý Vân Duệ chưa từng nghe câu thành ngữ đó, ả vẫn cúi đầu saysưa gảy đàn, không để ý xung quanh. Không ai biết đoạn nhạc này đang đượcchơi cho ai nghe, chỉ biết Phạm Nhàn vừa đến Thái Bình.Phạm Nhàn mặt dày, không biết xấu hổ là gì. Thấy ả không để ý, y tự giễucười rồi ngồi phịch xuống bên cạnh, sau đó rất tự nhiên quay sang nói: "DiệpTrọng đã phản bội."Tiếng đàn đột nhiên vang lên rối loạn, một tiếng động lớn vang khắp bờ hồ,dưới tán cây xanh. Dây đàn giật mạnh, đứt tới ba sợi!Trưởng công chúa chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Phạm Nhàn. Chỉtrong thoáng chốc, ả đã lấy lại được bình tĩnh và nói: "Mỗi lần gặp ngươi,dường như chẳng bao giờ có tin vui."Mặc dù những năm qua, Trưởng công chúa và Phạm Nhàn luôn đứng ở haiphe đối lập, liên tục tranh chấp và đối đầu. Cuộc chiến giữa hai người đã ảnhhưởng lớn tới các sự kiện chính trị triều đình trong những năm qua. Nhưng thúvị là, Phạm Nhàn và ả chỉ gặp nhau ít ỏi, dù đã trở thành kẻ thù lớn của nhaunhưng thực ra hai người không hề quen thuộc về nhau."Nếu ngài muốn nghe tin tốt, chắc sẽ có cái đầu của ta đi kèm." Phạm Nhànnhẹ giọng nói với Trưởng công chúa. Đôi mắt y không rõ vô tình hay cố ý liếcnhìn xung quanh, chợt để lộ vẻ ảm đạm.Lúc này, đôi bàn tay Trưởng công chúa nhẹ nhàng đặt trên những dây đàn đãđứt. Đôi mắt ả nhắm nghiền, làn da vốn trắng ngần giờ càng thêm tinh khiết đếnmức trong suốt, màu sắc ửng hồng quyến rũ giờ không không biết đã đi đâu.Sự xuất hiện đột ngột của Phạm Nhàn ở Thái Bình biệt viện thực sự ngoàidự đoán của ả. Bởi vì tốc độ của Phạm Nhàn quá nhanh, người của ả trong quânphản loạn chưa kịp báo cáo tình hình chi tiết ở kinh đô. Ả đã loáng thoáng cảmnhận được điềm xấu, nên chưa ra tay với Phạm Nhàn ngay, mà để y vào xemcâu chuyện sẽ đi đến đâu.Dù ả nắm điểm yếu của Phạm Nhàn, ả không quan tâm tới những khả năngphi thường của y.Có điều bốn sự thật liên tiếp từ Phạm Nhàn đã khiến cõi lòng ả dao động. Ảtuy đã đoán trước cái chết của Yến Tiểu Ất sau khi Phạm Nhàn xuất hiện ở kinhđô, nhưng khi được xác nhận, trái tim ả vẫn chùng xuống. Dẫu sao Đại đô đốccũng là thân tín của ả, do ả tự tay đề bạt, và luôn trung thành với ả.Cái chết của Tần Hằng và Tần Nghiệp khiến Trưởng công chúa có phầnkhiếp sợ. Ả không ngờ tình hình kinh đô lại diễn biến đến mức này. Còn lời nóicuối cùng của Phạm Nhàn đã làm sáng tỏ mọi thứ, rốt cuộc cũng khiến ả nổigiận giận.Nhưng sau thoáng chốc phẫn nộ, Trưởng công chúa bình tĩnh trở lại. Ả mởmắt, lời thở dù mang chút buồn bã nhưng vẫn êm dịu: "Nhưng cuối cùng, ngươivẫn phải tới xin ta.""Nếu ta đã tới, đương nhiên ngài có thể đoán ra trong kinh đô đã xảy rachuyện gì." Phạm Nhàn cúi đầu, hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trưởngcông chúa. Cả hai đều hiểu, lý do Phạm Nhàn dám đến một mình và Trưởngcông chúa vẫn để y vào, là vì mỗi người đều nắm điểm yếu của người kia,không ai muốn cắt đứt mọi khả năng ngay từ lúc đầu.Trưởng công chúa đã bắt được Uyển Nhi và Đại Bảo, trong khi Phạm Nhànđã nắm ưu thế không thể đảo ngược ở kinh đô.Lý Vân Duệ đột nhiên cúi đầu xuống, tay áo rộng che lấy cây đàn cổ đã đứtdây. Chiếc áo màu nhạt rung động dưới chuyển động của vai cô, trông vô cùngđáng thương."Ta đến đây để cầu xin ngài." Phạm Nhàn thành khẩn nói: "Bỏ cuộc đi."Nghe ba chữ "bỏ cuộc đi", Lý Vân Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn PhạmNhàn bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói lời nào. Dù ánh mắt có vẻ lãnh đạm,nhưng Phạm Nhàn nhận ra trong đó là nỗi oán hận sâu sắc thấm đẫm tới tậnxương tuỷ. Nhưng rõ ràng nỗi oán hận không phải dành cho mình, mà nhưxuyên thấu qua y, nhắm vào những người không ở đây."Bỏ cuộc đi? Ngươi có tư cách gì mà nói ba chữ đó với ta?" Lý Vân Duệcười khẩy, nhặt một cánh hoa trên vai, nói: "Diệp Trọng lại phản bội... Quả thựcngoài dự liệu của ta. Nhưng kể từ khi ngươi đến, ta còn gì phải lo nữa? Có lẽnhiều người sợ hãi trước võ công, trí tuệ của ngươi, Giám Sát viện, nhưng chỉriêng ta, từ đầu đã chẳng hề lo ngại sự tồn tại của ngươi."Phạm Nhàn im lặng."Mọi người đều nghĩ dưới vỏ ngoài lộng lẫy kia ngươi là kẻ tàn nhẫn."Trưởng công chúa nhìn y khinh bỉ, "Phải nói, những năm qua ngươi giả dạng ởGiám Sát viện rất khéo léo, khiến mọi người tưởng khi có lợi ích lớn, ngươi sẽvứt bỏ tình cảm. Nhưng ta biết... ngươi chưa bao giờ như vậy."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ có người tự tin mới có thể phát ra âm thanh chỉnh sửa đó.Lúc này, Phạm Nhàn đã đi tới dưới gốc cây bên cạnh cô. Y cúi nhìn nhữngsợi dây đàn dao động như sóng nước và nói: "Thế nhân gọi ta là tài tử, nhưngthực ra ta không hiểu gì về âm nhạc. Những tâm tư của ngài dành cho ta, có lẽquả thực như câu 'gảy đàn tai trâu'."Có vẻ như Lý Vân Duệ chưa từng nghe câu thành ngữ đó, ả vẫn cúi đầu saysưa gảy đàn, không để ý xung quanh. Không ai biết đoạn nhạc này đang đượcchơi cho ai nghe, chỉ biết Phạm Nhàn vừa đến Thái Bình.Phạm Nhàn mặt dày, không biết xấu hổ là gì. Thấy ả không để ý, y tự giễucười rồi ngồi phịch xuống bên cạnh, sau đó rất tự nhiên quay sang nói: "DiệpTrọng đã phản bội."Tiếng đàn đột nhiên vang lên rối loạn, một tiếng động lớn vang khắp bờ hồ,dưới tán cây xanh. Dây đàn giật mạnh, đứt tới ba sợi!Trưởng công chúa chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Phạm Nhàn. Chỉtrong thoáng chốc, ả đã lấy lại được bình tĩnh và nói: "Mỗi lần gặp ngươi,dường như chẳng bao giờ có tin vui."Mặc dù những năm qua, Trưởng công chúa và Phạm Nhàn luôn đứng ở haiphe đối lập, liên tục tranh chấp và đối đầu. Cuộc chiến giữa hai người đã ảnhhưởng lớn tới các sự kiện chính trị triều đình trong những năm qua. Nhưng thúvị là, Phạm Nhàn và ả chỉ gặp nhau ít ỏi, dù đã trở thành kẻ thù lớn của nhaunhưng thực ra hai người không hề quen thuộc về nhau."Nếu ngài muốn nghe tin tốt, chắc sẽ có cái đầu của ta đi kèm." Phạm Nhànnhẹ giọng nói với Trưởng công chúa. Đôi mắt y không rõ vô tình hay cố ý liếcnhìn xung quanh, chợt để lộ vẻ ảm đạm.Lúc này, đôi bàn tay Trưởng công chúa nhẹ nhàng đặt trên những dây đàn đãđứt. Đôi mắt ả nhắm nghiền, làn da vốn trắng ngần giờ càng thêm tinh khiết đếnmức trong suốt, màu sắc ửng hồng quyến rũ giờ không không biết đã đi đâu.Sự xuất hiện đột ngột của Phạm Nhàn ở Thái Bình biệt viện thực sự ngoàidự đoán của ả. Bởi vì tốc độ của Phạm Nhàn quá nhanh, người của ả trong quânphản loạn chưa kịp báo cáo tình hình chi tiết ở kinh đô. Ả đã loáng thoáng cảmnhận được điềm xấu, nên chưa ra tay với Phạm Nhàn ngay, mà để y vào xemcâu chuyện sẽ đi đến đâu.Dù ả nắm điểm yếu của Phạm Nhàn, ả không quan tâm tới những khả năngphi thường của y.Có điều bốn sự thật liên tiếp từ Phạm Nhàn đã khiến cõi lòng ả dao động. Ảtuy đã đoán trước cái chết của Yến Tiểu Ất sau khi Phạm Nhàn xuất hiện ở kinhđô, nhưng khi được xác nhận, trái tim ả vẫn chùng xuống. Dẫu sao Đại đô đốccũng là thân tín của ả, do ả tự tay đề bạt, và luôn trung thành với ả.Cái chết của Tần Hằng và Tần Nghiệp khiến Trưởng công chúa có phầnkhiếp sợ. Ả không ngờ tình hình kinh đô lại diễn biến đến mức này. Còn lời nóicuối cùng của Phạm Nhàn đã làm sáng tỏ mọi thứ, rốt cuộc cũng khiến ả nổigiận giận.Nhưng sau thoáng chốc phẫn nộ, Trưởng công chúa bình tĩnh trở lại. Ả mởmắt, lời thở dù mang chút buồn bã nhưng vẫn êm dịu: "Nhưng cuối cùng, ngươivẫn phải tới xin ta.""Nếu ta đã tới, đương nhiên ngài có thể đoán ra trong kinh đô đã xảy rachuyện gì." Phạm Nhàn cúi đầu, hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trưởngcông chúa. Cả hai đều hiểu, lý do Phạm Nhàn dám đến một mình và Trưởngcông chúa vẫn để y vào, là vì mỗi người đều nắm điểm yếu của người kia,không ai muốn cắt đứt mọi khả năng ngay từ lúc đầu.Trưởng công chúa đã bắt được Uyển Nhi và Đại Bảo, trong khi Phạm Nhànđã nắm ưu thế không thể đảo ngược ở kinh đô.Lý Vân Duệ đột nhiên cúi đầu xuống, tay áo rộng che lấy cây đàn cổ đã đứtdây. Chiếc áo màu nhạt rung động dưới chuyển động của vai cô, trông vô cùngđáng thương."Ta đến đây để cầu xin ngài." Phạm Nhàn thành khẩn nói: "Bỏ cuộc đi."Nghe ba chữ "bỏ cuộc đi", Lý Vân Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn PhạmNhàn bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói lời nào. Dù ánh mắt có vẻ lãnh đạm,nhưng Phạm Nhàn nhận ra trong đó là nỗi oán hận sâu sắc thấm đẫm tới tậnxương tuỷ. Nhưng rõ ràng nỗi oán hận không phải dành cho mình, mà nhưxuyên thấu qua y, nhắm vào những người không ở đây."Bỏ cuộc đi? Ngươi có tư cách gì mà nói ba chữ đó với ta?" Lý Vân Duệcười khẩy, nhặt một cánh hoa trên vai, nói: "Diệp Trọng lại phản bội... Quả thựcngoài dự liệu của ta. Nhưng kể từ khi ngươi đến, ta còn gì phải lo nữa? Có lẽnhiều người sợ hãi trước võ công, trí tuệ của ngươi, Giám Sát viện, nhưng chỉriêng ta, từ đầu đã chẳng hề lo ngại sự tồn tại của ngươi."Phạm Nhàn im lặng."Mọi người đều nghĩ dưới vỏ ngoài lộng lẫy kia ngươi là kẻ tàn nhẫn."Trưởng công chúa nhìn y khinh bỉ, "Phải nói, những năm qua ngươi giả dạng ởGiám Sát viện rất khéo léo, khiến mọi người tưởng khi có lợi ích lớn, ngươi sẽvứt bỏ tình cảm. Nhưng ta biết... ngươi chưa bao giờ như vậy."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ có người tự tin mới có thể phát ra âm thanh chỉnh sửa đó.Lúc này, Phạm Nhàn đã đi tới dưới gốc cây bên cạnh cô. Y cúi nhìn nhữngsợi dây đàn dao động như sóng nước và nói: "Thế nhân gọi ta là tài tử, nhưngthực ra ta không hiểu gì về âm nhạc. Những tâm tư của ngài dành cho ta, có lẽquả thực như câu 'gảy đàn tai trâu'."Có vẻ như Lý Vân Duệ chưa từng nghe câu thành ngữ đó, ả vẫn cúi đầu saysưa gảy đàn, không để ý xung quanh. Không ai biết đoạn nhạc này đang đượcchơi cho ai nghe, chỉ biết Phạm Nhàn vừa đến Thái Bình.Phạm Nhàn mặt dày, không biết xấu hổ là gì. Thấy ả không để ý, y tự giễucười rồi ngồi phịch xuống bên cạnh, sau đó rất tự nhiên quay sang nói: "DiệpTrọng đã phản bội."Tiếng đàn đột nhiên vang lên rối loạn, một tiếng động lớn vang khắp bờ hồ,dưới tán cây xanh. Dây đàn giật mạnh, đứt tới ba sợi!Trưởng công chúa chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Phạm Nhàn. Chỉtrong thoáng chốc, ả đã lấy lại được bình tĩnh và nói: "Mỗi lần gặp ngươi,dường như chẳng bao giờ có tin vui."Mặc dù những năm qua, Trưởng công chúa và Phạm Nhàn luôn đứng ở haiphe đối lập, liên tục tranh chấp và đối đầu. Cuộc chiến giữa hai người đã ảnhhưởng lớn tới các sự kiện chính trị triều đình trong những năm qua. Nhưng thúvị là, Phạm Nhàn và ả chỉ gặp nhau ít ỏi, dù đã trở thành kẻ thù lớn của nhaunhưng thực ra hai người không hề quen thuộc về nhau."Nếu ngài muốn nghe tin tốt, chắc sẽ có cái đầu của ta đi kèm." Phạm Nhànnhẹ giọng nói với Trưởng công chúa. Đôi mắt y không rõ vô tình hay cố ý liếcnhìn xung quanh, chợt để lộ vẻ ảm đạm.Lúc này, đôi bàn tay Trưởng công chúa nhẹ nhàng đặt trên những dây đàn đãđứt. Đôi mắt ả nhắm nghiền, làn da vốn trắng ngần giờ càng thêm tinh khiết đếnmức trong suốt, màu sắc ửng hồng quyến rũ giờ không không biết đã đi đâu.Sự xuất hiện đột ngột của Phạm Nhàn ở Thái Bình biệt viện thực sự ngoàidự đoán của ả. Bởi vì tốc độ của Phạm Nhàn quá nhanh, người của ả trong quânphản loạn chưa kịp báo cáo tình hình chi tiết ở kinh đô. Ả đã loáng thoáng cảmnhận được điềm xấu, nên chưa ra tay với Phạm Nhàn ngay, mà để y vào xemcâu chuyện sẽ đi đến đâu.Dù ả nắm điểm yếu của Phạm Nhàn, ả không quan tâm tới những khả năngphi thường của y.Có điều bốn sự thật liên tiếp từ Phạm Nhàn đã khiến cõi lòng ả dao động. Ảtuy đã đoán trước cái chết của Yến Tiểu Ất sau khi Phạm Nhàn xuất hiện ở kinhđô, nhưng khi được xác nhận, trái tim ả vẫn chùng xuống. Dẫu sao Đại đô đốccũng là thân tín của ả, do ả tự tay đề bạt, và luôn trung thành với ả.Cái chết của Tần Hằng và Tần Nghiệp khiến Trưởng công chúa có phầnkhiếp sợ. Ả không ngờ tình hình kinh đô lại diễn biến đến mức này. Còn lời nóicuối cùng của Phạm Nhàn đã làm sáng tỏ mọi thứ, rốt cuộc cũng khiến ả nổigiận giận.Nhưng sau thoáng chốc phẫn nộ, Trưởng công chúa bình tĩnh trở lại. Ả mởmắt, lời thở dù mang chút buồn bã nhưng vẫn êm dịu: "Nhưng cuối cùng, ngươivẫn phải tới xin ta.""Nếu ta đã tới, đương nhiên ngài có thể đoán ra trong kinh đô đã xảy rachuyện gì." Phạm Nhàn cúi đầu, hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trưởngcông chúa. Cả hai đều hiểu, lý do Phạm Nhàn dám đến một mình và Trưởngcông chúa vẫn để y vào, là vì mỗi người đều nắm điểm yếu của người kia,không ai muốn cắt đứt mọi khả năng ngay từ lúc đầu.Trưởng công chúa đã bắt được Uyển Nhi và Đại Bảo, trong khi Phạm Nhànđã nắm ưu thế không thể đảo ngược ở kinh đô.Lý Vân Duệ đột nhiên cúi đầu xuống, tay áo rộng che lấy cây đàn cổ đã đứtdây. Chiếc áo màu nhạt rung động dưới chuyển động của vai cô, trông vô cùngđáng thương."Ta đến đây để cầu xin ngài." Phạm Nhàn thành khẩn nói: "Bỏ cuộc đi."Nghe ba chữ "bỏ cuộc đi", Lý Vân Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn PhạmNhàn bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói lời nào. Dù ánh mắt có vẻ lãnh đạm,nhưng Phạm Nhàn nhận ra trong đó là nỗi oán hận sâu sắc thấm đẫm tới tậnxương tuỷ. Nhưng rõ ràng nỗi oán hận không phải dành cho mình, mà nhưxuyên thấu qua y, nhắm vào những người không ở đây."Bỏ cuộc đi? Ngươi có tư cách gì mà nói ba chữ đó với ta?" Lý Vân Duệcười khẩy, nhặt một cánh hoa trên vai, nói: "Diệp Trọng lại phản bội... Quả thựcngoài dự liệu của ta. Nhưng kể từ khi ngươi đến, ta còn gì phải lo nữa? Có lẽnhiều người sợ hãi trước võ công, trí tuệ của ngươi, Giám Sát viện, nhưng chỉriêng ta, từ đầu đã chẳng hề lo ngại sự tồn tại của ngươi."Phạm Nhàn im lặng."Mọi người đều nghĩ dưới vỏ ngoài lộng lẫy kia ngươi là kẻ tàn nhẫn."Trưởng công chúa nhìn y khinh bỉ, "Phải nói, những năm qua ngươi giả dạng ởGiám Sát viện rất khéo léo, khiến mọi người tưởng khi có lợi ích lớn, ngươi sẽvứt bỏ tình cảm. Nhưng ta biết... ngươi chưa bao giờ như vậy."