Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1367: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng các cao thủ Tín Dương không biết ý định của Phạm Nhàn, sau cơnkhiếp sợ chỉ có thể dốc toàn lực ra tay. Chỉ sau một lần đối mặt, đã có người bịthương nặng, chắc chắn tiếp theo sẽ là một trận chiến khốc liệt.Đúng lúc đó, những cao thủ đang lao tới Phạm Nhàn đột ngột dừng bước.Những cây nỏ giơ lên trên bức tường Thái Bình biệt viện cũng hạ xuống, khôngcòn nhằm vào Phạm Nhàn. Phạm Nhàn liếc nhìn, hai mắt híp lại trong lòngkhông khỏi phát lạnh. Nhưng cuộc đời có quá nhiều điều không thể làm khác,nếu muốn Uyển Nhi và Đại Bảo được bình an, y chỉ có thể tiến về phía trước.Không còn ai ngăn cản Phạm Nhàn bước vào biệt viện, vô số ánh mắt quansát từng cử chỉ nhỏ nhất của y, sẵn sàng ra tay nếu y có động thái khả nghi.Bởi vì lúc này, từ trong Thái Bình biệt viện vọng ra những nốt nhạc cổ cầmthanh thoát êm dịu. Âm thanh như suối chảy, thanh tĩnh và an bình, khiến ngườinghe cảm thấy an vui, thư thái._o O o_Nếu Trưởng công chúa điện hạ đã ra lệnh qua tiếng đàn, đương nhiên cáccao thủ trong biệt viện không cản trở Phạm Nhàn nữa. Nhưng trong lòng họ đầynghi vấn: Tại sao điện hạ lại cho phép Phạm Nhàn vào? Chẳng lẽ điện hạ khôngbiết Phạm Nhàn đáng sợ ra sao? Tại sao không nhân cơ hội y đến đây một mìnhmà tiêu diệt y đi?Hơn mười người chậm rãi áp giải hay giám sát Phạm Nhàn bước vào cổngchính rồi dừng lại trước cây cầu thứ hai. Phía trước là cấm địa, không có lệnhcủa Trưởng công chúa thì không ai được bước vào.Phạm Nhàn đứng trước cầu, cúi nhìn tấm ván gỗ trên cầu. Tấm tấm ván cókhe hở để lộ dòng nước trong vắt bên dưới. Đoạn sông Lưu Tinh chảy qua biệtviện bị ngăn cách thành một ao nước lặng trông như hồ, mặt nước tĩnh lặng nhưvĩnh viễn bất động, không bao giờ chảy.Tiếng đàn cổ cầm thanh thoát từ bên kia cầu truyền tới, nhẹ nhàng vangvọng vào tai Phạm Nhàn. Y cúi nhìn dòng nước, lắng nghe tiếng đàn, dườngnhư muốn cảm nhận tâm trạng của người gảy đàn.Một lúc sau, y sửa sang y phục, bước lên cầu, vững vàng đi qua đảo, mở cửanội viện. Y ngước lên nhìn nữ nhân đang gảy đàn thanh thoát trong đình nghỉchân bên hồ giữa đảo, kính cẩn thi lễ, cung kính nói: "Kính chào điện hạ."Tiếng đàn không hề gián đoạn bởi lời thăm hỏi đột ngột này. Những ngóntay trắng trẻo thanh mảnh của nữ nhân vẫn khéo léo gảy trên dây đàn, vẫn vữngvàng như trước.Lý Vân Duệ nhẹ cúi đầu, dường như tâm trí tập trung hoàn toàn vào bảy dâyđàn trước mặt. Cổ tay hạ xuống, đầu ngón tay trượt sang phải, âm điệu trở nêntrong trẻo, hàm súc trang nhã hơn hởn.Trên hồ nhỏ ở trung tâm đảo, gió thu gợn nhẹ mặt nước. Bờ đá xanh bên hồhài hòa với ngọn đồi thấp khiêm tốn bên cạnh. Một căn đình nằm trên đỉnh đồi,nhưng nữ nhân không ở trong lầu mà dưới tán cây hoa. Những bông hoa màuhồng nhạt, không rõ tên. Gió làm gợn hồ nước, thổi bay cánh hoa rơi như mưaxuống chiếc váy dài cổ trang rộng thùng thình của Trưởng công chúa, tạo thànhnhững đốm hoa tối màu trên áo.Phạm Nhàn đứng yên, nhìn khuôn mặt thanh thản mà vẫn toát vẻ quyến rũcủa Lý Vân Duệ. Hôm nay Trưởng công chúa không trang điểm cầu kỳ, chỉ khẽvẽ lông mày nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên. Mái tóc đen dài buông thõngsau lưng, chỉ buộc nhẹ bằng một chiếc khăn lụa sau gáy, càng tôn vẻ đẹp thanhthoát.Ả cúi đầu đánh đàn, mí mắt hạ xuống, hàng mi dài mượt mà đặt trên làn dangọc thạch trắng mịn khiến Phạm Nhàn liên tưởng đến đôi mắt được thừahưởng của thê tử.Nếu không biết thân phận của ả, không đoán tuổi, bất kỳ nam nhân nào cũngphải công nhận sức hấp dẫn của người phụ nữ này.Phạm Nhàn bước dọc theo bờ hồ lát đá xanh, giữa tiếng đàn êm dịu, y hípmắt lại sau đó mở miệng nói: "Yến Tiểu ất đã chết."Tiếng đàn vẫn êm dịu, đôi khi vút lên vài âm rung động, thể hiện mình đãsớm biết tin tức này, không cần nói thêm."Tần Hằng đã chết." Phạm Nhàn nhìn đôi bàn tay ả, nhẹ nhàng.Hai ngón tay của Lý Vân Duệ lướt qua dây đàn thứ tư, bấm nhẹ hai cái,tiếng đàn phát ra âm vang dịu dàng.Phạm Nhàn không do dự, ngôn từ thẳng thắn nhưng mạnh mẽ trực tiếp đưara: "Tần Nghiệp cũng đã chết."_o O o_Lý Vân Duệ vẫn không ngẩng đầu, nhịp độ gảy bảy dây đàn dần chậm lại,mang âm điệu buồn bã. Nhưng tiếng đàn vẫn thanh thoát, buồn bã mà khôngđau thương, nhẹ nhàng mà không bỏ sót chút tình cảm nào. Có điều đôi tay sauchiếc váy hơi rung động, có thể cảm nhận được tâm trạng của Trưởng côngchúa.Đột nhiên, tiếng đàn lại vút cao. Tiếng đàn cổ vốn nổi tiếng với âm sắc trầmbuồn, cho dù ngón tay gảy nhanh, âm vực vẫn bị giới hạn trong khoảng ấy.Đoạn nhạc vốn mang khí phách oai hùng, nhưng lại được trình tấu với nhịp độchậm rãi, tạo nên không khí điềm đạm thanh thuần.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng các cao thủ Tín Dương không biết ý định của Phạm Nhàn, sau cơnkhiếp sợ chỉ có thể dốc toàn lực ra tay. Chỉ sau một lần đối mặt, đã có người bịthương nặng, chắc chắn tiếp theo sẽ là một trận chiến khốc liệt.Đúng lúc đó, những cao thủ đang lao tới Phạm Nhàn đột ngột dừng bước.Những cây nỏ giơ lên trên bức tường Thái Bình biệt viện cũng hạ xuống, khôngcòn nhằm vào Phạm Nhàn. Phạm Nhàn liếc nhìn, hai mắt híp lại trong lòngkhông khỏi phát lạnh. Nhưng cuộc đời có quá nhiều điều không thể làm khác,nếu muốn Uyển Nhi và Đại Bảo được bình an, y chỉ có thể tiến về phía trước.Không còn ai ngăn cản Phạm Nhàn bước vào biệt viện, vô số ánh mắt quansát từng cử chỉ nhỏ nhất của y, sẵn sàng ra tay nếu y có động thái khả nghi.Bởi vì lúc này, từ trong Thái Bình biệt viện vọng ra những nốt nhạc cổ cầmthanh thoát êm dịu. Âm thanh như suối chảy, thanh tĩnh và an bình, khiến ngườinghe cảm thấy an vui, thư thái._o O o_Nếu Trưởng công chúa điện hạ đã ra lệnh qua tiếng đàn, đương nhiên cáccao thủ trong biệt viện không cản trở Phạm Nhàn nữa. Nhưng trong lòng họ đầynghi vấn: Tại sao điện hạ lại cho phép Phạm Nhàn vào? Chẳng lẽ điện hạ khôngbiết Phạm Nhàn đáng sợ ra sao? Tại sao không nhân cơ hội y đến đây một mìnhmà tiêu diệt y đi?Hơn mười người chậm rãi áp giải hay giám sát Phạm Nhàn bước vào cổngchính rồi dừng lại trước cây cầu thứ hai. Phía trước là cấm địa, không có lệnhcủa Trưởng công chúa thì không ai được bước vào.Phạm Nhàn đứng trước cầu, cúi nhìn tấm ván gỗ trên cầu. Tấm tấm ván cókhe hở để lộ dòng nước trong vắt bên dưới. Đoạn sông Lưu Tinh chảy qua biệtviện bị ngăn cách thành một ao nước lặng trông như hồ, mặt nước tĩnh lặng nhưvĩnh viễn bất động, không bao giờ chảy.Tiếng đàn cổ cầm thanh thoát từ bên kia cầu truyền tới, nhẹ nhàng vangvọng vào tai Phạm Nhàn. Y cúi nhìn dòng nước, lắng nghe tiếng đàn, dườngnhư muốn cảm nhận tâm trạng của người gảy đàn.Một lúc sau, y sửa sang y phục, bước lên cầu, vững vàng đi qua đảo, mở cửanội viện. Y ngước lên nhìn nữ nhân đang gảy đàn thanh thoát trong đình nghỉchân bên hồ giữa đảo, kính cẩn thi lễ, cung kính nói: "Kính chào điện hạ."Tiếng đàn không hề gián đoạn bởi lời thăm hỏi đột ngột này. Những ngóntay trắng trẻo thanh mảnh của nữ nhân vẫn khéo léo gảy trên dây đàn, vẫn vữngvàng như trước.Lý Vân Duệ nhẹ cúi đầu, dường như tâm trí tập trung hoàn toàn vào bảy dâyđàn trước mặt. Cổ tay hạ xuống, đầu ngón tay trượt sang phải, âm điệu trở nêntrong trẻo, hàm súc trang nhã hơn hởn.Trên hồ nhỏ ở trung tâm đảo, gió thu gợn nhẹ mặt nước. Bờ đá xanh bên hồhài hòa với ngọn đồi thấp khiêm tốn bên cạnh. Một căn đình nằm trên đỉnh đồi,nhưng nữ nhân không ở trong lầu mà dưới tán cây hoa. Những bông hoa màuhồng nhạt, không rõ tên. Gió làm gợn hồ nước, thổi bay cánh hoa rơi như mưaxuống chiếc váy dài cổ trang rộng thùng thình của Trưởng công chúa, tạo thànhnhững đốm hoa tối màu trên áo.Phạm Nhàn đứng yên, nhìn khuôn mặt thanh thản mà vẫn toát vẻ quyến rũcủa Lý Vân Duệ. Hôm nay Trưởng công chúa không trang điểm cầu kỳ, chỉ khẽvẽ lông mày nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên. Mái tóc đen dài buông thõngsau lưng, chỉ buộc nhẹ bằng một chiếc khăn lụa sau gáy, càng tôn vẻ đẹp thanhthoát.Ả cúi đầu đánh đàn, mí mắt hạ xuống, hàng mi dài mượt mà đặt trên làn dangọc thạch trắng mịn khiến Phạm Nhàn liên tưởng đến đôi mắt được thừahưởng của thê tử.Nếu không biết thân phận của ả, không đoán tuổi, bất kỳ nam nhân nào cũngphải công nhận sức hấp dẫn của người phụ nữ này.Phạm Nhàn bước dọc theo bờ hồ lát đá xanh, giữa tiếng đàn êm dịu, y hípmắt lại sau đó mở miệng nói: "Yến Tiểu ất đã chết."Tiếng đàn vẫn êm dịu, đôi khi vút lên vài âm rung động, thể hiện mình đãsớm biết tin tức này, không cần nói thêm."Tần Hằng đã chết." Phạm Nhàn nhìn đôi bàn tay ả, nhẹ nhàng.Hai ngón tay của Lý Vân Duệ lướt qua dây đàn thứ tư, bấm nhẹ hai cái,tiếng đàn phát ra âm vang dịu dàng.Phạm Nhàn không do dự, ngôn từ thẳng thắn nhưng mạnh mẽ trực tiếp đưara: "Tần Nghiệp cũng đã chết."_o O o_Lý Vân Duệ vẫn không ngẩng đầu, nhịp độ gảy bảy dây đàn dần chậm lại,mang âm điệu buồn bã. Nhưng tiếng đàn vẫn thanh thoát, buồn bã mà khôngđau thương, nhẹ nhàng mà không bỏ sót chút tình cảm nào. Có điều đôi tay sauchiếc váy hơi rung động, có thể cảm nhận được tâm trạng của Trưởng côngchúa.Đột nhiên, tiếng đàn lại vút cao. Tiếng đàn cổ vốn nổi tiếng với âm sắc trầmbuồn, cho dù ngón tay gảy nhanh, âm vực vẫn bị giới hạn trong khoảng ấy.Đoạn nhạc vốn mang khí phách oai hùng, nhưng lại được trình tấu với nhịp độchậm rãi, tạo nên không khí điềm đạm thanh thuần.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng các cao thủ Tín Dương không biết ý định của Phạm Nhàn, sau cơnkhiếp sợ chỉ có thể dốc toàn lực ra tay. Chỉ sau một lần đối mặt, đã có người bịthương nặng, chắc chắn tiếp theo sẽ là một trận chiến khốc liệt.Đúng lúc đó, những cao thủ đang lao tới Phạm Nhàn đột ngột dừng bước.Những cây nỏ giơ lên trên bức tường Thái Bình biệt viện cũng hạ xuống, khôngcòn nhằm vào Phạm Nhàn. Phạm Nhàn liếc nhìn, hai mắt híp lại trong lòngkhông khỏi phát lạnh. Nhưng cuộc đời có quá nhiều điều không thể làm khác,nếu muốn Uyển Nhi và Đại Bảo được bình an, y chỉ có thể tiến về phía trước.Không còn ai ngăn cản Phạm Nhàn bước vào biệt viện, vô số ánh mắt quansát từng cử chỉ nhỏ nhất của y, sẵn sàng ra tay nếu y có động thái khả nghi.Bởi vì lúc này, từ trong Thái Bình biệt viện vọng ra những nốt nhạc cổ cầmthanh thoát êm dịu. Âm thanh như suối chảy, thanh tĩnh và an bình, khiến ngườinghe cảm thấy an vui, thư thái._o O o_Nếu Trưởng công chúa điện hạ đã ra lệnh qua tiếng đàn, đương nhiên cáccao thủ trong biệt viện không cản trở Phạm Nhàn nữa. Nhưng trong lòng họ đầynghi vấn: Tại sao điện hạ lại cho phép Phạm Nhàn vào? Chẳng lẽ điện hạ khôngbiết Phạm Nhàn đáng sợ ra sao? Tại sao không nhân cơ hội y đến đây một mìnhmà tiêu diệt y đi?Hơn mười người chậm rãi áp giải hay giám sát Phạm Nhàn bước vào cổngchính rồi dừng lại trước cây cầu thứ hai. Phía trước là cấm địa, không có lệnhcủa Trưởng công chúa thì không ai được bước vào.Phạm Nhàn đứng trước cầu, cúi nhìn tấm ván gỗ trên cầu. Tấm tấm ván cókhe hở để lộ dòng nước trong vắt bên dưới. Đoạn sông Lưu Tinh chảy qua biệtviện bị ngăn cách thành một ao nước lặng trông như hồ, mặt nước tĩnh lặng nhưvĩnh viễn bất động, không bao giờ chảy.Tiếng đàn cổ cầm thanh thoát từ bên kia cầu truyền tới, nhẹ nhàng vangvọng vào tai Phạm Nhàn. Y cúi nhìn dòng nước, lắng nghe tiếng đàn, dườngnhư muốn cảm nhận tâm trạng của người gảy đàn.Một lúc sau, y sửa sang y phục, bước lên cầu, vững vàng đi qua đảo, mở cửanội viện. Y ngước lên nhìn nữ nhân đang gảy đàn thanh thoát trong đình nghỉchân bên hồ giữa đảo, kính cẩn thi lễ, cung kính nói: "Kính chào điện hạ."Tiếng đàn không hề gián đoạn bởi lời thăm hỏi đột ngột này. Những ngóntay trắng trẻo thanh mảnh của nữ nhân vẫn khéo léo gảy trên dây đàn, vẫn vữngvàng như trước.Lý Vân Duệ nhẹ cúi đầu, dường như tâm trí tập trung hoàn toàn vào bảy dâyđàn trước mặt. Cổ tay hạ xuống, đầu ngón tay trượt sang phải, âm điệu trở nêntrong trẻo, hàm súc trang nhã hơn hởn.Trên hồ nhỏ ở trung tâm đảo, gió thu gợn nhẹ mặt nước. Bờ đá xanh bên hồhài hòa với ngọn đồi thấp khiêm tốn bên cạnh. Một căn đình nằm trên đỉnh đồi,nhưng nữ nhân không ở trong lầu mà dưới tán cây hoa. Những bông hoa màuhồng nhạt, không rõ tên. Gió làm gợn hồ nước, thổi bay cánh hoa rơi như mưaxuống chiếc váy dài cổ trang rộng thùng thình của Trưởng công chúa, tạo thànhnhững đốm hoa tối màu trên áo.Phạm Nhàn đứng yên, nhìn khuôn mặt thanh thản mà vẫn toát vẻ quyến rũcủa Lý Vân Duệ. Hôm nay Trưởng công chúa không trang điểm cầu kỳ, chỉ khẽvẽ lông mày nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên. Mái tóc đen dài buông thõngsau lưng, chỉ buộc nhẹ bằng một chiếc khăn lụa sau gáy, càng tôn vẻ đẹp thanhthoát.Ả cúi đầu đánh đàn, mí mắt hạ xuống, hàng mi dài mượt mà đặt trên làn dangọc thạch trắng mịn khiến Phạm Nhàn liên tưởng đến đôi mắt được thừahưởng của thê tử.Nếu không biết thân phận của ả, không đoán tuổi, bất kỳ nam nhân nào cũngphải công nhận sức hấp dẫn của người phụ nữ này.Phạm Nhàn bước dọc theo bờ hồ lát đá xanh, giữa tiếng đàn êm dịu, y hípmắt lại sau đó mở miệng nói: "Yến Tiểu ất đã chết."Tiếng đàn vẫn êm dịu, đôi khi vút lên vài âm rung động, thể hiện mình đãsớm biết tin tức này, không cần nói thêm."Tần Hằng đã chết." Phạm Nhàn nhìn đôi bàn tay ả, nhẹ nhàng.Hai ngón tay của Lý Vân Duệ lướt qua dây đàn thứ tư, bấm nhẹ hai cái,tiếng đàn phát ra âm vang dịu dàng.Phạm Nhàn không do dự, ngôn từ thẳng thắn nhưng mạnh mẽ trực tiếp đưara: "Tần Nghiệp cũng đã chết."_o O o_Lý Vân Duệ vẫn không ngẩng đầu, nhịp độ gảy bảy dây đàn dần chậm lại,mang âm điệu buồn bã. Nhưng tiếng đàn vẫn thanh thoát, buồn bã mà khôngđau thương, nhẹ nhàng mà không bỏ sót chút tình cảm nào. Có điều đôi tay sauchiếc váy hơi rung động, có thể cảm nhận được tâm trạng của Trưởng côngchúa.Đột nhiên, tiếng đàn lại vút cao. Tiếng đàn cổ vốn nổi tiếng với âm sắc trầmbuồn, cho dù ngón tay gảy nhanh, âm vực vẫn bị giới hạn trong khoảng ấy.Đoạn nhạc vốn mang khí phách oai hùng, nhưng lại được trình tấu với nhịp độchậm rãi, tạo nên không khí điềm đạm thanh thuần.

Chương 1367: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 2