Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1370: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"An Chi, ta muốn hỏi ngươi điều này." Trưởng công chúa đột ngột lên tiếng:"Những năm trước, ta cũng từng có ý định hòa giải với ngươi, nhưng tại saongươi vẫn giữ khoảng cách?"Trước khi Phạm Nhàn trả lời, Lý Vân Duệ đã lên tiếng: "Đừng nói vì ta từngmuốn giết ngươi, hay vì có người thân của ngươi chết dưới tay ta... Cả hai tađều biết ngươi là người thế nào. Có thể ngươi quan tâm gia đình bè bạn, nhưngkhông có nghĩa là ngươi là binh sĩ nhiệt huyết."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Lý do rất đơn giản, ngài không chịului bước, còn bệ hạ... chắc chắn sẽ không muốn thấy ta và ngài thân thiết hơn."Thực ra lúc này y không muốn nhắc lại chuyện cũ với Trưởng công chúa, nhưngả đang nắm giữ điểm yếu của y nên chỉ có thể ngồi đây chơi trò lá mặt lá trái.Nhưng Trưởng công chúa không có vẻ gì là mờ mịt sau khi thất bại. Trái timPhạm Nhàn nhói lên, y nhìn sâu vào mắt Trưởng công chúa. Ả cúi đầu nói:"Đừng hiểu lầm, ta không có ý định liên minh lại với ngươi. Cho dù hoànghuynh còn sống hay đã chết, ta cũng không còn hứng thú gì với thế gian nàynữa."Phạm Nhàn chợt nhận ra vẻ mặt ả rất u uất."Hoàng huynh quả thực là người lợi hại nhất thiên hạ." Lý Vân Duệ bất chợtmỉm cười nói: "Ta đã phạm sai lầm lớn, nghĩ rằng hoàng huynh chỉ muốn lợidụng lễ tế trời ở Đại Đông sơn để dụ dỗ Lưu Vân thế thúc ra mặt ám sát, khôngngờ hoàng huynh lại có tham vọng lớn đến thế. Có vẻ như việc nhẫn nại suốtmười mấy năm qua đã khiến hoàng huynh cảm thấy cô đơn khó chịu."Phạm Nhàn mang đến tin xấu liên tiếp, với trí thông minh của Trưởng côngchúa, trong thời gian ngắn nhất ả đã đoán ra sự thật ở Đại Đông sơn, đoán ra âmmưu của Hoàng đế, hiểu tại sao đã năm ngày trôi qua mà vẫn chẳng thấy tin tứctừ Đông Sơn tới."Đừng tưởng Đông Sơn bị phong tỏa là bằng chứng hoàng huynh vẫn cònsống." Trưởng công chúa khép hờ hai mắt lại, lẩm bẩm: "Lão thọt kia cũng cóthể làm được điều đó. Chỉ e tình hình trên Đại Đông sơn không như ngươimong đợi."_o O o_"Nếu Diệp Trọng đã ra tay, chắc chắn Lưu Vân tông sư cũng sẽ hành động."Phạm Nhàn cúi đầu nói.Khuôn mặt Trưởng công chúa thoáng hiện vẻ hiểu thấu, lạnh lùng nói: "Chodù Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm tin Diệp Lưu Vân là người của ta, làm sao hai gã lãogià kia...lại dễ dàng tin tưởng người Khánh Quốc đến thế."Đôi mắt Lý Vân Duệ híp lại nhưng không hề có vẻ lạnh lùng hay tàn nhẫn,chỉ thờ ơ nói: "Có vẻ như ngươi và hoàng huynh đã hiểu nhầm một điều... Dùsao ta cũng là người Khánh Quốc, cả đời phụng sự giúp hoàng huynh thốngnhất thiên hạ, sao lúc cuối cùng lại không tính đến nguy cơ sắp ập đến vớiKhánh Quốc?""Ta chưa bao giờ xem thường hoàng huynh, tin rằng dù đến tận cùng, hoànghuynh vẫn có diệu thủ lật ngược tình thế. Chỉ không ngờ bàn tay ấy lại là LưuVân thế thúc.""Nhưng... từ đầu ta chẳng hề nghĩ tới chuyện để Khổ Hà và Tứ Cố Kiếmsống sót trở về. Khi tứ đại tông sư hội tụ ở Đại Đông sơn, cho dù có Lưu Vânthế thúc, cũng chỉ là hai chọi hai. Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm là nhân vật cỡ nào,nếu hoàng huynh nghĩ có thể lợi dụng hạ sát hai vị Đại tông sư, thế thì có vẻquá đơn giản.""Ta tin tưởng hoàng huynh, cho nên ta tin ngay cả khi huynh ấy qua đời,cũng sẽ kéo theo hai vị Đại tông sư chôn cùng. Nếu không làm sao xứng đángvới trí tuệ và sức mạnh của hoàng huynh?" Trưởng công chúa lạnh lùng nói:"Lúc đó, Đại Khánh ta có Lưu Vân thế thúc, Bắc Tề Đông Di sẽ không còn aihậu thuẫn... Mà tình thế hiện tại có gì khác biệt? Lưu Vân thế thúc ra tay, TứĐại tông sư đều bị tiêu diệt... cũng không khác gì suy nghĩ của ta.""Loại quái vật Đại tông sư này, vốn không nên tồn tại trên đời.""Nếu không nhờ Đại tông sư, với sức mạnh quân sự của Đại Khánh, chúngta đã thống nhất thiên hạ từ lâu rồi, đâu đến nỗi phải chờ đến bây giờ?""Cho dù tình hình trên Đại Đông sơn có thế nào, cũng có lợi cho Đại Khánhcủa chúng ta.""Khi tứ Đại tông sư tụ hội ở Đông Sơn rồi cùng bỏ mạng, thanh thế lớn nhưvậy, ngươi cho rằng bệ hạ còn sống sót được sao?"Không để Phạm Nhàn lên tiếng, Trưởng công chúa lạnh lùng nói từng câu,khiến miệng y khô cứng, không biết phải đáp thế nào. Y chưa hề nghĩ rằng, từđầu Trưởng công chúa đã không hề muốn để Đại tông sư trên Đại Đông sơnsống sót. Ả không phải thần tiên, không thể tính toán tỉ mỉ mọi chi tiết. Nhưngbây giờ, tình thế dường như không mấy khác so với dự tính của ả.Yếu tố thay đổi duy nhất xuất hiện ở kinh đô, đó là Phạm Nhàn sống sót rờikhỏi Đại Đông sơn, và nhát đao của Diệp Trọng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"An Chi, ta muốn hỏi ngươi điều này." Trưởng công chúa đột ngột lên tiếng:"Những năm trước, ta cũng từng có ý định hòa giải với ngươi, nhưng tại saongươi vẫn giữ khoảng cách?"Trước khi Phạm Nhàn trả lời, Lý Vân Duệ đã lên tiếng: "Đừng nói vì ta từngmuốn giết ngươi, hay vì có người thân của ngươi chết dưới tay ta... Cả hai tađều biết ngươi là người thế nào. Có thể ngươi quan tâm gia đình bè bạn, nhưngkhông có nghĩa là ngươi là binh sĩ nhiệt huyết."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Lý do rất đơn giản, ngài không chịului bước, còn bệ hạ... chắc chắn sẽ không muốn thấy ta và ngài thân thiết hơn."Thực ra lúc này y không muốn nhắc lại chuyện cũ với Trưởng công chúa, nhưngả đang nắm giữ điểm yếu của y nên chỉ có thể ngồi đây chơi trò lá mặt lá trái.Nhưng Trưởng công chúa không có vẻ gì là mờ mịt sau khi thất bại. Trái timPhạm Nhàn nhói lên, y nhìn sâu vào mắt Trưởng công chúa. Ả cúi đầu nói:"Đừng hiểu lầm, ta không có ý định liên minh lại với ngươi. Cho dù hoànghuynh còn sống hay đã chết, ta cũng không còn hứng thú gì với thế gian nàynữa."Phạm Nhàn chợt nhận ra vẻ mặt ả rất u uất."Hoàng huynh quả thực là người lợi hại nhất thiên hạ." Lý Vân Duệ bất chợtmỉm cười nói: "Ta đã phạm sai lầm lớn, nghĩ rằng hoàng huynh chỉ muốn lợidụng lễ tế trời ở Đại Đông sơn để dụ dỗ Lưu Vân thế thúc ra mặt ám sát, khôngngờ hoàng huynh lại có tham vọng lớn đến thế. Có vẻ như việc nhẫn nại suốtmười mấy năm qua đã khiến hoàng huynh cảm thấy cô đơn khó chịu."Phạm Nhàn mang đến tin xấu liên tiếp, với trí thông minh của Trưởng côngchúa, trong thời gian ngắn nhất ả đã đoán ra sự thật ở Đại Đông sơn, đoán ra âmmưu của Hoàng đế, hiểu tại sao đã năm ngày trôi qua mà vẫn chẳng thấy tin tứctừ Đông Sơn tới."Đừng tưởng Đông Sơn bị phong tỏa là bằng chứng hoàng huynh vẫn cònsống." Trưởng công chúa khép hờ hai mắt lại, lẩm bẩm: "Lão thọt kia cũng cóthể làm được điều đó. Chỉ e tình hình trên Đại Đông sơn không như ngươimong đợi."_o O o_"Nếu Diệp Trọng đã ra tay, chắc chắn Lưu Vân tông sư cũng sẽ hành động."Phạm Nhàn cúi đầu nói.Khuôn mặt Trưởng công chúa thoáng hiện vẻ hiểu thấu, lạnh lùng nói: "Chodù Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm tin Diệp Lưu Vân là người của ta, làm sao hai gã lãogià kia...lại dễ dàng tin tưởng người Khánh Quốc đến thế."Đôi mắt Lý Vân Duệ híp lại nhưng không hề có vẻ lạnh lùng hay tàn nhẫn,chỉ thờ ơ nói: "Có vẻ như ngươi và hoàng huynh đã hiểu nhầm một điều... Dùsao ta cũng là người Khánh Quốc, cả đời phụng sự giúp hoàng huynh thốngnhất thiên hạ, sao lúc cuối cùng lại không tính đến nguy cơ sắp ập đến vớiKhánh Quốc?""Ta chưa bao giờ xem thường hoàng huynh, tin rằng dù đến tận cùng, hoànghuynh vẫn có diệu thủ lật ngược tình thế. Chỉ không ngờ bàn tay ấy lại là LưuVân thế thúc.""Nhưng... từ đầu ta chẳng hề nghĩ tới chuyện để Khổ Hà và Tứ Cố Kiếmsống sót trở về. Khi tứ đại tông sư hội tụ ở Đại Đông sơn, cho dù có Lưu Vânthế thúc, cũng chỉ là hai chọi hai. Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm là nhân vật cỡ nào,nếu hoàng huynh nghĩ có thể lợi dụng hạ sát hai vị Đại tông sư, thế thì có vẻquá đơn giản.""Ta tin tưởng hoàng huynh, cho nên ta tin ngay cả khi huynh ấy qua đời,cũng sẽ kéo theo hai vị Đại tông sư chôn cùng. Nếu không làm sao xứng đángvới trí tuệ và sức mạnh của hoàng huynh?" Trưởng công chúa lạnh lùng nói:"Lúc đó, Đại Khánh ta có Lưu Vân thế thúc, Bắc Tề Đông Di sẽ không còn aihậu thuẫn... Mà tình thế hiện tại có gì khác biệt? Lưu Vân thế thúc ra tay, TứĐại tông sư đều bị tiêu diệt... cũng không khác gì suy nghĩ của ta.""Loại quái vật Đại tông sư này, vốn không nên tồn tại trên đời.""Nếu không nhờ Đại tông sư, với sức mạnh quân sự của Đại Khánh, chúngta đã thống nhất thiên hạ từ lâu rồi, đâu đến nỗi phải chờ đến bây giờ?""Cho dù tình hình trên Đại Đông sơn có thế nào, cũng có lợi cho Đại Khánhcủa chúng ta.""Khi tứ Đại tông sư tụ hội ở Đông Sơn rồi cùng bỏ mạng, thanh thế lớn nhưvậy, ngươi cho rằng bệ hạ còn sống sót được sao?"Không để Phạm Nhàn lên tiếng, Trưởng công chúa lạnh lùng nói từng câu,khiến miệng y khô cứng, không biết phải đáp thế nào. Y chưa hề nghĩ rằng, từđầu Trưởng công chúa đã không hề muốn để Đại tông sư trên Đại Đông sơnsống sót. Ả không phải thần tiên, không thể tính toán tỉ mỉ mọi chi tiết. Nhưngbây giờ, tình thế dường như không mấy khác so với dự tính của ả.Yếu tố thay đổi duy nhất xuất hiện ở kinh đô, đó là Phạm Nhàn sống sót rờikhỏi Đại Đông sơn, và nhát đao của Diệp Trọng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"An Chi, ta muốn hỏi ngươi điều này." Trưởng công chúa đột ngột lên tiếng:"Những năm trước, ta cũng từng có ý định hòa giải với ngươi, nhưng tại saongươi vẫn giữ khoảng cách?"Trước khi Phạm Nhàn trả lời, Lý Vân Duệ đã lên tiếng: "Đừng nói vì ta từngmuốn giết ngươi, hay vì có người thân của ngươi chết dưới tay ta... Cả hai tađều biết ngươi là người thế nào. Có thể ngươi quan tâm gia đình bè bạn, nhưngkhông có nghĩa là ngươi là binh sĩ nhiệt huyết."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Lý do rất đơn giản, ngài không chịului bước, còn bệ hạ... chắc chắn sẽ không muốn thấy ta và ngài thân thiết hơn."Thực ra lúc này y không muốn nhắc lại chuyện cũ với Trưởng công chúa, nhưngả đang nắm giữ điểm yếu của y nên chỉ có thể ngồi đây chơi trò lá mặt lá trái.Nhưng Trưởng công chúa không có vẻ gì là mờ mịt sau khi thất bại. Trái timPhạm Nhàn nhói lên, y nhìn sâu vào mắt Trưởng công chúa. Ả cúi đầu nói:"Đừng hiểu lầm, ta không có ý định liên minh lại với ngươi. Cho dù hoànghuynh còn sống hay đã chết, ta cũng không còn hứng thú gì với thế gian nàynữa."Phạm Nhàn chợt nhận ra vẻ mặt ả rất u uất."Hoàng huynh quả thực là người lợi hại nhất thiên hạ." Lý Vân Duệ bất chợtmỉm cười nói: "Ta đã phạm sai lầm lớn, nghĩ rằng hoàng huynh chỉ muốn lợidụng lễ tế trời ở Đại Đông sơn để dụ dỗ Lưu Vân thế thúc ra mặt ám sát, khôngngờ hoàng huynh lại có tham vọng lớn đến thế. Có vẻ như việc nhẫn nại suốtmười mấy năm qua đã khiến hoàng huynh cảm thấy cô đơn khó chịu."Phạm Nhàn mang đến tin xấu liên tiếp, với trí thông minh của Trưởng côngchúa, trong thời gian ngắn nhất ả đã đoán ra sự thật ở Đại Đông sơn, đoán ra âmmưu của Hoàng đế, hiểu tại sao đã năm ngày trôi qua mà vẫn chẳng thấy tin tứctừ Đông Sơn tới."Đừng tưởng Đông Sơn bị phong tỏa là bằng chứng hoàng huynh vẫn cònsống." Trưởng công chúa khép hờ hai mắt lại, lẩm bẩm: "Lão thọt kia cũng cóthể làm được điều đó. Chỉ e tình hình trên Đại Đông sơn không như ngươimong đợi."_o O o_"Nếu Diệp Trọng đã ra tay, chắc chắn Lưu Vân tông sư cũng sẽ hành động."Phạm Nhàn cúi đầu nói.Khuôn mặt Trưởng công chúa thoáng hiện vẻ hiểu thấu, lạnh lùng nói: "Chodù Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm tin Diệp Lưu Vân là người của ta, làm sao hai gã lãogià kia...lại dễ dàng tin tưởng người Khánh Quốc đến thế."Đôi mắt Lý Vân Duệ híp lại nhưng không hề có vẻ lạnh lùng hay tàn nhẫn,chỉ thờ ơ nói: "Có vẻ như ngươi và hoàng huynh đã hiểu nhầm một điều... Dùsao ta cũng là người Khánh Quốc, cả đời phụng sự giúp hoàng huynh thốngnhất thiên hạ, sao lúc cuối cùng lại không tính đến nguy cơ sắp ập đến vớiKhánh Quốc?""Ta chưa bao giờ xem thường hoàng huynh, tin rằng dù đến tận cùng, hoànghuynh vẫn có diệu thủ lật ngược tình thế. Chỉ không ngờ bàn tay ấy lại là LưuVân thế thúc.""Nhưng... từ đầu ta chẳng hề nghĩ tới chuyện để Khổ Hà và Tứ Cố Kiếmsống sót trở về. Khi tứ đại tông sư hội tụ ở Đại Đông sơn, cho dù có Lưu Vânthế thúc, cũng chỉ là hai chọi hai. Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm là nhân vật cỡ nào,nếu hoàng huynh nghĩ có thể lợi dụng hạ sát hai vị Đại tông sư, thế thì có vẻquá đơn giản.""Ta tin tưởng hoàng huynh, cho nên ta tin ngay cả khi huynh ấy qua đời,cũng sẽ kéo theo hai vị Đại tông sư chôn cùng. Nếu không làm sao xứng đángvới trí tuệ và sức mạnh của hoàng huynh?" Trưởng công chúa lạnh lùng nói:"Lúc đó, Đại Khánh ta có Lưu Vân thế thúc, Bắc Tề Đông Di sẽ không còn aihậu thuẫn... Mà tình thế hiện tại có gì khác biệt? Lưu Vân thế thúc ra tay, TứĐại tông sư đều bị tiêu diệt... cũng không khác gì suy nghĩ của ta.""Loại quái vật Đại tông sư này, vốn không nên tồn tại trên đời.""Nếu không nhờ Đại tông sư, với sức mạnh quân sự của Đại Khánh, chúngta đã thống nhất thiên hạ từ lâu rồi, đâu đến nỗi phải chờ đến bây giờ?""Cho dù tình hình trên Đại Đông sơn có thế nào, cũng có lợi cho Đại Khánhcủa chúng ta.""Khi tứ Đại tông sư tụ hội ở Đông Sơn rồi cùng bỏ mạng, thanh thế lớn nhưvậy, ngươi cho rằng bệ hạ còn sống sót được sao?"Không để Phạm Nhàn lên tiếng, Trưởng công chúa lạnh lùng nói từng câu,khiến miệng y khô cứng, không biết phải đáp thế nào. Y chưa hề nghĩ rằng, từđầu Trưởng công chúa đã không hề muốn để Đại tông sư trên Đại Đông sơnsống sót. Ả không phải thần tiên, không thể tính toán tỉ mỉ mọi chi tiết. Nhưngbây giờ, tình thế dường như không mấy khác so với dự tính của ả.Yếu tố thay đổi duy nhất xuất hiện ở kinh đô, đó là Phạm Nhàn sống sót rờikhỏi Đại Đông sơn, và nhát đao của Diệp Trọng.

Chương 1370: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 5